I really don't notice

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 8

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 32

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

187 64

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 04 - Chương 3:

Người Đàn Ông Mang Mặt Nạ

Lần Lặp Thứ Ba

Buổi sáng đầu tiên của đợt tập huấn.

Tôi giật mình tỉnh dậy, cảm giác như cả cơ thể đang bị vật gì đó đè nặng.

“Gohhah!”

“Dậy đi, Kagoshima! Sáng rồi! Ngày đầu của trại huấn luyện, lần lặp thứ ba đấy!”

Một giọng nói oang oang vang vọng trong đầu tôi. Khi mở mắt ra, một bức tranh cây tùng chỉ cách mặt tôi vài chục phân. Nếu tôi nhớ không lầm, đó là hoa văn trên cánh cửa trượt…

“Khoan đã, sao cánh cửa lại bị tông sập thế này!?”

Tôi phản đối với cô gái vẫn đang đứng tấn vững chãi sau khi đạp đổ cánh cửa.

Trời đất ơi, cái này tính sao đây… Nó nứt toác đôi ra, lộ cả những thanh gỗ mỏng bên trong. Chẳng lẽ chúng tôi phải đền sao?

Tiền bối này làm cái quái gì từ sáng sớm vậy trời…

“Nào, mau dậy đi Kagoshima! Như đã hứa hôm qua, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu sớm. Thời gian có hạn!”

“Hôm qua? Hứa? Tiền bối nói cái gì vậy?”

“À, phải rồi. Rắc rối thật, nhưng có lẽ tôi phải giải thích lại một lần nữa.”

Kagurai-senpai nói.

Giọng điệu quá đỗi bình thản.

“Thật ra, tôi đến từ tương lai xa xôi.”

“Và một trong số đó là tôi. Kagurai—khoan đã, đừng có ngủ gật chứ!”

Một cái cốc đầu làm tôi giật mình tỉnh hẳn.

“… FfaaAh. Xin lỗi. Tiền bối đánh thức tôi đột ngột quá nên…”

“Trời ạ. Cậu tốt nhất nên nghe cho kỹ vào.”

“Vâng, vâng. Vậy bao lâu nữa thì tới đoạn cao trào đây?”

“Cao trào ư? Chẳng có cao trào nào cả.”

“Hả? Thế thì có gì hay ho đâu?”

“Không, hay ho hay không không quan trọng, tôi chỉ đơn giản là đang nói sự thật thôi.”

“Sự thật…?”

Rồi sao nữa?

Tiền bối đang đề nghị rằng mình là người đến từ tương lai xa xôi…

Và tiền bối bắt tôi dậy để nói cho tôi điều đó…

“Ưm, Kagurai-senpai… Tôi không trách tiền bối đâu, nhưng tốt hơn hết là tiền bối nên giữ mấy cái câu nói sến súa đó cho riêng mình đi.”

“Cái gì…?”

“Kiểu như là kiếp trước mình là anh hùng, hay là sứ giả từ thế giới khác, hoặc là đặc vụ từ tương lai, thật lòng mà nói thì nghe mấy lời tự tôn thái quá đó rất khó chịu. Nếu tiền bối không ngừng mấy lời ảo tưởng đó lại khi còn có thể, tiền bối sẽ thành ra như Kurisu-chan mất, chẳng bao giờ rút lại được đâu.”

“Tạm bỏ qua việc cậu vừa vô tư xúc phạm Kurisu… khoan đã, đừng nói với tôi là—cậu không tin tôi đấy chứ?”

Kagurai-senpai nhìn tôi như thể tiền bối vừa bị phản bội.

Không, dù tiền bối có trưng ra cái vẻ mặt đó thì tôi cũng chịu thôi.

“Tôi không tin tiền bối.”

Tôi nói.

“Nếu tiền bối đánh thức tôi dậy sớm tinh mơ, rồi nói rằng tiền bối đến từ tương lai một cách vô tư, dễ dàng như thể đó là chuyện thường tình nhất thế giới, thì làm sao tôi có thể tin nổi chứ?”

Thật ra mà nói, tin vào một chuyện vừa phi lý vừa kinh ngạc đến vậy mới là lạ.

Ít nhất – nếu tiền bối thú nhận với thái độ nghiêm trọng hay căng thẳng hơn, có lẽ tôi sẽ nghĩ khác, nhưng tiền bối lại nói với giọng điệu nhẹ nhàng mà tôi chỉ có thể coi là đang kể chuyện cười, tôi chẳng có chút thôi thúc nào để nghiêm túc nghe theo.

Mà khoan, tôi buồn ngủ quá.

“… Ế? Không thể nào, cậu…”

Kagurai-senpai quỵ gối xuống sàn, tỏ vẻ bi thảm một cách khoa trương.

“Lần trước chúng ta đã trao đổi những gì chứ… hãy trả lại cảm giác rung động trong tim tôi khi cậu nói tin tôi không chút do dự đi…”

“Ưm, nếu tiền bối xong rồi thì tôi đi ngủ tiếp được không? Tôi muốn ngủ thêm khoảng ba mươi phút nữa.”

Khi đã nhận định việc tương lai nọ kia chỉ là một trò đùa, tôi lại kéo chăn lên và chuẩn bị cho giấc ngủ thứ hai.

Nhưng Kagurai-senpai không để tôi ngủ. Tiền bối lay người tôi qua lớp chăn.

“K-khoan đã, Kagoshima. Cậu không thể ngủ được.”

“… Sao, tôi sẽ chết nếu ngủ à?”

“Không, chúng ta không ở trên núi tuyết, nên cậu sẽ không chết, nhưng… à-à dù sao thì, hãy nghe tôi nói. Cứ cố gắng tin tôi đi.”

Sao mà dai dẳng thế.

Khi tiền bối liên tục cố gắng lôi tôi ra khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tôi lơ mơ nói bừa một câu:

“… Nếu tiền bối đã đến mức đó, vậy để tôi kiểm tra xem tiền bối có thật sự đến từ tương lai không.”

“Kiểm tra.”

“Tôi sẽ hỏi vài câu, và nếu tiền bối trả lời được, tôi sẽ tin tiền bối thực sự là người du hành thời gian.”

“… Được thôi. Hiểu rồi, rất tốt. Miễn là không phải chuyện mật, tôi sẽ trả lời bất cứ điều gì cậu hỏi.”

“Vậy câu số một. Theo nguyên lý bay của mình, bảo bối Takecopter của Doraemon được chia thành hai loại. Một loại tạo ra lực nâng để bay, còn loại kia sử dụng cơ chế nào?”

“Tôi biết chết liền!”

Kagurai-senpai phản bác hết sức mạnh mẽ, nhưng tôi không bận tâm, và tiếp tục trò kiểm tra của mình. Tôi buồn ngủ quá rồi.

“Bíp. Hết giờ. Câu trả lời đúng là nó sử dụng trường phản trọng lực. Trời đất ơi. Nghĩ mà xem, người ngày nay lại tự xưng là người du hành thời gian với trình độ kiến thức thế này.”

“Khoan đã, khoan đã! Có gì đó sai sai ở đây! Tại sao người du hành thời gian lại phải biết về Doraemon!?”

“Điều đó là lẽ đương nhiên. Tương lai hứa hẹn sẽ có một robot hình mèo ở mỗi nhà.”

“Không, thay vì lĩnh vực robot học, thế giới phát triển tập trung hơn vào mạng máy tính… mà, nói chung là, dù bao nhiêu thời gian trôi qua, Doraemon cũng sẽ không được chế tạo đâu, tiền bối biết không?”

“Hả? Cậu muốn ăn đấm à?”

“Đừng có cáu kỉnh với tôi! Tôi chẳng biết điểm sôi của tiền bối ở đâu cả!”

“Doraemon sẽ được chế tạo vào năm 2112. Tác giả người Pháp Jules Verne từng nói, ‘Bất cứ điều gì một người có thể tưởng tượng, những người khác đều có thể biến thành hiện thực’.”

“… Uwah, cô nàng này phiền phức thật.”

Và trong lúc tiền bối làm ầm ĩ, tôi đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Khi tôi tỉnh dậy, trời đã gần trưa.

“… Mình ngủ quên mất.”

Ngủ thêm một giấc khiến tôi ngủ quên, thật là một sai lầm bất cẩn. Chắc chắn là do tiền bối đó đánh thức tôi vào cái giờ kỳ cục.

Tôi hốt hoảng nhìn quanh, phát hiện hai tờ nhắn cạnh cột nhà.

Tờ thứ nhất, “Cậu không chịu dậy dù tôi đã cố nhiều lần. Tôi đi chơi với Kurisu-chan đây. YOYOJK.” Đây là của Orino-san. Nét chữ của cô ấy, và nhìn cái vẻ trêu đùa gượng gạo của “YOYOJK” như một người thật thà đang cố hết sức để đùa, đúng là rất giống phong cách của Orino-san.

Tờ kia, “Chẳng thèm biết cậu nữa, đồ ngốc nghếch!” Những lời viết đầy giận dữ đó rất có thể là của Kagurai-senpai. Tôi không thực sự nhớ rõ, nhưng nghĩ lại thì, tôi có cảm giác Kagurai-senpai đã đến phòng tôi vào buổi sáng, và chúng tôi đã nói chuyện gì đó…

“Dù sao thì, cứ ra ngoài đã.”

Tôi vội vàng chỉnh trang lại diện mạo, mở cửa trượt, và đi xuống cầu thang hướng ra lối vào. Ở lối vào, chủ nhà đang xả nước rửa cát.

“Ồ. Chào buổi sáng. Cậu đúng là ngủ nướng thật đấy.”

Thấy tôi, chủ nhà nói với giọng châm biếm.

“Vâng, ngủ quên một chút. Vậy ông chủ có biết mấy cô gái đi đâu không ạ?”

“Ừm, cái cô ngực bự và cô ngực lép nói là họ đi ăn ở một nhà hàng gần đây.”

“… Hừm.”

Chỉ vì không biết tên họ, chẳng lẽ không còn tiêu chí nào khác để mô tả sao?

“Nhà hàng ư… Tôi cứ tưởng họ đi biển chứ… à, nhưng đi biển chỉ có hai người thì chắc cô đơn lắm.”

“Đâu, đâu. Cậu nói gì vậy, cậu em? Nếu không có cậu ở đây, mấy cô nàng đi biển làm gì có ý nghĩa. Áo tắm của con gái là để khoe với đàn ông mà.”

Là vậy sao?

… Khoan đã, ông chủ này tự dưng lại xưng hô kiểu thân thiết quá đáng. Chỉ vì mấy cô gái không có ở đây, ông ta lại phô trương sức mạnh của ông già quá rồi.

“Còn cô nàng thượng lưu thì cô ấy đi đâu đó với vẻ mặt cau có. Không nói cho tôi biết chỗ nào.”

Vậy là Kagurai-senpai theo tiêu chuẩn của ông này là thượng lưu… khoan đã, đừng bận tâm đến chuyện đó.

Kagurai-senpai đang hành động một mình.

Hừm.

“Vậy ông chủ ít nhất có thấy hướng cô nàng thượng lưu đó đi không?”

“Chắc chắn là theo lối này…”

Ông chủ chỉ vào con đường chạy dọc bờ biển và hmhmm, ông ta nở một nụ cười.

“À, ra vậy. Vậy ra cô bé đó là mục tiêu của cậu, cậu em.”

“Không phải đâu ông ơi…”

Một mình tuyên bố chia tay với ông chủ đang cười toe toét, tôi đi tìm Kagurai-senpai.

Không có lý do gì thực sự. Nhưng với chuyện xảy ra sáng nay, tiền bối ấy cứ lởn vởn trong đầu tôi.

Tôi tiếp tục đi dọc con đường ven biển. Tôi đang tìm một người có thể ở bất cứ đâu, nên tốc độ đi bộ của tôi cực kỳ chậm rãi. Biển và vách đá trải dài bên phải. Những ngọn núi xanh tươi bên trái. Và khi tôi một mình ngắm nhìn khung cảnh mùa hè đó, “Hửm?” tôi phát hiện một người đang đứng trên mỏm đá cách đó một quãng nhỏ.

Một chiếc áo khoác đen, và quần dài đen giữa mùa hè, trông họ đơn giản là rất nóng bức. Tóc dài đến vai, và tôi không thể xác định giới tính của họ từ phía sau.

“Xin lỗiiii.”

Tôi định hỏi về Kagurai-senpai và vội vã chạy tới.

“Tôi đang tìm một người nhưng, nhưng, nhưng, nhưng…”

Khoảnh khắc người cao hơn tôi một chút quay lại… tôi cứng họng.

Người đó đang đeo một chiếc mặt nạ với thiết kế sắc sảo. Kiểu mặt nạ che kín hoàn toàn khuôn mặt, không để tôi nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào.

Chết tiệt, mình tự làm tự chịu rồi.

Mình đã gọi một kẻ kỳ quặc mất rồi…

“Gì, cậu có việc gì với tôi sao?”

Người đàn ông đeo mặt nạ nói bằng giọng trầm. Dường như là một người đàn ông.

“Ưm, tôi đang tìm một người…”

“Cô ấy có lẽ tóc dài, đôi mắt đẹp hình hạt dẻ, cao ráo với vóc dáng cân đối, kiểu con gái mà cậu thà miêu tả là xinh đẹp hơn là đáng yêu phải không?”

“S-sao ông biết!?”

“Tôi thấy cô ấy đi xuống con đường đó cách đây không lâu.”

“Ồ, tôi hiểu rồi.”

Cũng hợp lý. Nhưng việc ông ta có thể mô tả ngoại hình cô ấy chi tiết đến mức như phải quen biết thì mới biết, ông ta chắc hẳn có năng khiếu quan sát khá cao.

“Chẳng có ai khác trong khu vực, nên tôi chắc cô gái đó là người cậu đang tìm.”

“Ông có biết cô ấy đi đâu không?”

“Không, không thực sự. Nếu cậu cứ đi theo con đường này, chẳng phải rồi cậu sẽ gặp cô ấy sao?”

“… Đã rõ. Cảm ơn ông.”

Tôi đã có được chút thông tin, và tôi không muốn dính líu gì thêm với người đàn ông lạ lùng này, thì, “Dù sao thì, đây là một khung cảnh tuyệt vời. Cậu không nghĩ vậy sao?”

Ông ta quẳng cho tôi một câu hỏi bâng quơ.

Ôi trời, tôi phải làm sao đây? Không thể bỏ đi được. Tôi không đủ dũng khí để phớt lờ ông ta.

“Ánh nắng hè rực rỡ, và biển xanh thẳm lấp lánh trong ánh hào quang của nó. Gió mang theo hương muối thoang thoảng kích thích làn da một cách dễ chịu. Một tình huống thực sự tuyệt vời. Khiến người ta muốn nắm tay người đặc biệt đó và sánh bước bên nhau.”

“Tôi hiểu.”

“Tuy nhiên.”

Lời nói của người đàn ông đeo mặt nạ ngừng lại một lát.

“Khi tôi nghĩ về việc khung cảnh tuyệt đẹp này đều là những gì được vẽ nên bởi bộ não, nó lại cảm thấy thật trống rỗng.”

“Vẽ nên… bởi bộ não.”

“Con người chúng ta không thể nhìn nhận thế giới trước mắt mình như nó vốn có. Thông tin xâm nhập qua các giác quan của chúng ta được bộ não xử lý, với mỗi thế giới mà chúng ta biết không hơn gì một sự tái tạo bên trong nó. Và thế nhưng, khu vườn thu nhỏ bé tẹo được vẽ nên bởi bộ não đó lại là điều mà con người sẽ gọi là thực tại—và điều mà họ gọi là thế giới.”

“Cái đó… họ nói là con người chỉ có thể biết thế giới thông qua bộ lọc mang tên bản ngã…”

Nghĩ lại thì, tôi có cảm giác mình đã nói chuyện này với Kikyouin-san từ lâu rồi, tôi thầm nghĩ. Tôi đã nói một cách rất tự hào về những gì chắc tôi nhặt nhạnh được từ một cuốn truyện tranh hay gì đó. Hơi muộn rồi, nhưng tôi đang hối hận đây.

Người đàn ông đeo mặt nạ khẽ gật đầu trước lời tôi nói. Tôi không thể nhìn ra biểu cảm của ông ta, nhưng tôi có cảm giác ông ta có lẽ đang mỉm cười.

“Và chính vì thế… mọi thứ đều là ảo ảnh.”

“Ảo ảnh…”

“Đúng vậy, một ảo ảnh. Một giấc mơ và một ảo mộng. Không ai ngoài kia biết thực tại bắt đầu từ đâu và ảo ảnh kết thúc ở đâu.”

Người đàn ông đeo mặt nạ nói, khi ông ta chuyển đôi mắt ẩn sau lớp mặt nạ từ tôi sang đại dương.

“Và chính vì thế mà cậu nên tận hưởng kỳ nghỉ hè của mình như một giấc mơ, chàng sinh viên trẻ.”

“Khoan đã, gì cơ? Ông nói nãy giờ là để kết luận cái đó hả?”

Nó vòng vo quá, và tôi có cảm giác trọng tâm cuộc thảo luận đã thay đổi đáng kể, nhưng… thôi kệ đi.

“Cậu đang đi chơi với bạn bè đúng không? Thật lãng phí nếu cậu không tận hưởng nó.”

“Đây không phải là chuyến đi chơi, chúng tôi đang đi trại huấn luyện mà. Ông cũng đi du lịch sao? Hay ông sống ở đây?”

“Tôi phải nói là nó khác với một chuyến đi chơi. Tôi ở đây vì công việc hay nghĩa vụ… không, cuối cùng thì, tôi sẽ gọi nó là một chuyến đi chơi. Tôi đã đi xa đến tận đây để dọn dẹp mớ hỗn độn của chính mình.”

Xa đến tận đây?

À, không, tôi không nghĩ ông ta đang chê bai khu vực này. Một nơi xa xôi đến vậy, đó có lẽ là ý của ông ta.

“Có lẽ nào ông đến từ một nơi rất xa?”

“Cậu nói đúng. Một nơi rất xa.”

“Ngoài tỉnh ạ?”

“Xa hơn nữa.”

“Vậy là ở nước ngoài?”

“Xa hơn nữa.”

“Xa hơn cả nước ngoài… đừng nói là ngoài không gian nhé?”

“Xa hơn, xa hơn nữa.”

“Hả? Có cái gì xa hơn cả không gian sao?”

“Với câu hỏi của tôi, gã mặt nạ điềm nhiên đưa ra câu trả lời, nghe như thể điều hiển nhiên lắm vậy.

“Tôi đến từ tương lai.”

……

…………

“Ừm. Thế sao.”

Tôi nói, nở một nụ cười thật tươi.

Thôi rồi. Rõ như ban ngày rồi.

Rõ ràng mình đang nói chuyện với một kẻ hâm dở.

Ờ thì, hắn ta đeo mặt nạ, lại còn bắt đầu ba hoa về thế giới này nọ, đủ thứ dấu hiệu đáng ngờ rồi. Chẳng biết có phải trời nóng quá nên hắn ta đâm ra hâm dở không nữa.

“À, tôi nên đi đây.”

Tôi chẳng muốn dây dưa với kẻ lập dị này nữa, nên cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, không tỏ ra khó chịu hay nghi ngờ gì, rồi thản nhiên rời đi.

Khi tôi quay lại đường bờ biển, từ đằng sau vọng lại tiếng lầm bầm đầy ám ảnh và nguy hiểm: “Nhưng giờ nghĩ lại thì... hiện tượng lặp lại... thế giới lặp lại... giống năng lực của Shinose... hẳn là lúc đó... tôi...”

Tôi nghe những lời lảm nhảm vừa đáng sợ vừa khó hiểu đó, thế là chân tôi tự động rảo bước nhanh hơn.

“…À, được rồi... nếu tiền bối đã cố công nói thế thì em cũng đành tin tiền bối là người du hành thời gian vậy…”

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn Kagoshima—khoan đã, đã nửa đêm rồi à!”

Đúng như Kagurai-senpai đã nói, đêm đã về khuya.

Chúng tôi đang ở trong phòng tôi. Bây giờ là hai mươi ba giờ năm mươi phút.

Sau khi tôi tình cờ gặp Kagurai-senpai trên đường bờ biển (À mà nhân tiện, có vẻ Kagurai-senpai đi dạo để giải tỏa đầu óc), chúng tôi đã dành thời gian làm những việc thường ngày ở trại huấn luyện.

Trong suốt thời gian đó, Kagurai-senpai đã tranh thủ kể về chuyện du hành thời gian của cô ấy. Nếu cô ấy cố chấp đến vậy, có lẽ những gì cô ấy nói là thật, tôi bắt đầu nghĩ vậy. Và cuối cùng – mãi đến khuya, tôi mới quyết định tin cô ấy.

“Này, cậu sao thế hả? Thiệt tình, cậu bị làm sao vậy? Tôi phải tốn cả ngày để thuyết phục mà cậu mới chịu tin sao? Cả ngày hôm nay phí hoài hết cả rồi.”

Kagurai-senpai liên tục đấm vào cái đệm trong phòng, vừa đấm vừa cằn nhằn.

“Về việc đó thì em xin lỗi… nhưng em nghĩ tiền bối cũng có một phần trách nhiệm đấy ạ.”

“Hả?”

“Đ-đừng có lườm em. Sợ chết đi được. Không, ý em là, khi em vừa mới ngủ dậy, đầu óc còn mụ mị, mà tiền bối lại nói ‘Tôi đến từ tương lai’ với cái giọng điệu nhẹ như không vậy thì em nghĩ tiền bối đang đùa giỡn là chuyện đương nhiên mà.”

“…Phải, phải. Cậu nói có lý.”

Tạm thời chấp nhận lời bào chữa, Kagurai-senpai trưng ra vẻ mặt ngượng ngùng.

“Tôi thừa nhận là tôi đã quá tin rằng cậu sẽ tin mình, nên đã hoàn toàn mất cảnh giác. Ngược lại, lần trước, tức là lần thú nhận đầu tiên của tôi đã mang theo một sự căng thẳng và bất an đáng kể… đó chính là sự khác biệt, nhỉ… ngay cả khi tôi nói cùng một điều với cùng một người, thì hoàn cảnh và trạng thái tinh thần của mỗi người cũng sẽ thay đổi rất nhiều cách họ tiếp nhận nó.”

Hah, cô ấy thở dài, đưa tay vuốt mái tóc dài của mình.

“…Và có lẽ, một khi Kagoshima đã hình thành ý nghĩ ‘Tôi không tin’, thì việc thay đổi quan điểm đó là rất khó. Dù sao thì, cậu cũng là người có lập trường khá kiên định mà.”

“Thật sao, tiền bối nghĩ vậy ư?”

Tôi có cảm giác, “có lập trường kiên định” là một trong những thuật ngữ đánh giá tính cách kiểu như “có thể thiếu quyết đoán” hay “có mặt tự coi mình là trung tâm” mà ai cũng có thể phù hợp, nhưng bản thân tôi thì không thể tự nhận ra được.

“Ừ, cậu bị bệnh nặng đó.”

Kagurai-senpai nói vậy một cách nghiêm túc, vậy chắc là tôi thực sự rất cố chấp.

“Dù sao thì. Vậy lần tới—và cái này chỉ xảy ra nếu thời gian thực sự quay ngược lại vào lúc 24 giờ, từ lần tới trở đi, xin tiền bối hãy nghiêm túc hơn một chút khi thuyết phục em nhé.”

“Không. Không cần nữa rồi. Chúng ta có một phương pháp dễ dàng hơn nhiều. Một biện pháp đặc biệt tôi đã nghĩ ra khi đi dạo.”

“Và biện pháp đặc biệt này là gì ạ?”

“Tôi chỉ cần biết một điều gì đó mà chỉ có mình cậu biết. Nếu làm vậy, thì từ lần tới trở đi cậu sẽ phải thốt lên, ‘T-tôi chưa từng nói với ai về chuyện đó! Vậy thì chúng ta thực sự đang—!’ Nó sẽ giúp cậu dễ tin hơn rằng chúng ta đang bị mắc kẹt trong một vòng lặp, và hơn nữa, cậu cũng nên tin rằng tôi đến từ tương lai nữa.”

“Em hiểu rồi.”

Đó là một ý tưởng khá bình thường cho một biện pháp đặc biệt, tôi nghĩ, nhưng vì tôi cảm thấy có lỗi vì đã không xem xét cô ấy nghiêm túc suốt cả ngày, tôi sẽ chân thành tỏ ra ấn tượng.

“Vậy thì, Kagoshima. Hãy kể cho tôi nghe một điều gì đó mà cậu chưa từng nói với bất kỳ ai.”

“…Không. Em không muốn kể cho tiền bối bất kỳ bí mật nào mà em chưa từng kể cho người khác đâu.”

“Không làm gì được đâu, đây là trường hợp khẩn cấp mà. Cứ chịu đựng đi. Nào, nào, kể hết ra mấy bí mật dơ bẩn, đáng xấu hổ của cậu đi.”

Cô ấy nói với giọng có vẻ hơi hào hứng. Chẳng phải cô ấy đang khá thích thú chuyện này sao?

Tôi khoanh tay lại và cố gắng suy nghĩ. Nhưng dù cô ấy hỏi, tôi cũng không thể nghĩ ra điều gì nhanh như vậy.

“Bất cứ điều gì cũng được… à, phải rồi. Nếu cậu không nghĩ ra được gì, thì những đặc điểm yêu thích của cậu thì sao?”

“Đặc điểm? Ưm, loại yêu thích của em chắc chắn là lửa và điện.”

“…Việc Pokémon là thứ đầu tiên cậu nghĩ đến khi tôi nói… thôi bỏ đi. Tôi đang nói về con gái. Khi cậu nói ‘đặc điểm’, tất nhiên là cậu đang nói về con gái rồi.”

“Em không nghĩ đó là điều hiển nhiên.”

“Cậu thích loại con gái như thế nào? Con gái đeo kính? Con gái hậu đậu? Em gái nhỏ? Bạn thời thơ ấu? Lolis ngực phẳng? Tai mèo? Cô gái quái vật? Mikos? Người hầu?”

Cô ấy hỏi cứ như thể trí tưởng tượng game thủ của cô ấy có thể tiếp tục kéo dài không ngừng.

Kiểu như, vậy đó. Có lẽ sự khác biệt giữa một người bình thường và một otaku, là liệu bạn nghĩ đến một người thật hay hư cấu khi được hỏi về kiểu người yêu thích, tôi bắt đầu tự hỏi.

“Nếu phải nói, có lẽ là ‘goá phụ’?”

“Goá phụ!?”

Như thể xương sống bị gãy, Kagurai-senpai giật nảy mình lùi lại.

“Kagoshima… cậu nói ra một điều kinh khủng thật… ngay cả tôi cũng không ngờ tới đó…”

“Ể? Nhưng goá phụ chẳng tuyệt vời sao? Em là fan cuồng của Maison Ikkoku đấy ạ. Cái cách cô ấy vẫn day dứt với ký ức về người chồng quá cố, và cách trái tim cô ấy dao động giữa người chồng cũ và nhân vật chính thực sự đã siết chặt lấy trái tim em.”

“…Nhìn xem ai đang nói kìa.”

Kagurai-senpai lùi lại một chút.

Có vẻ như cô ấy không hài lòng với gu phụ nữ của tôi. Nghĩ lại thì, đa số các game Kagurai-senpai chơi đều lấy bối cảnh học đường. Ừm. Nhưng tôi thực sự nghĩ họ rất tuyệt vời mà. Goá phụ ấy.

Ngày nay, các cô gái trong manga và anime đều là vị thành niên, nên có lẽ tình yêu goá phụ của tôi là một phản ứng lại điều đó. Đã đến lúc tôi muốn thấy một người phụ nữ ở độ tuổi cuối hai mươi làm nữ chính của một anime rồi.

“Tôi hiểu rồi… vậy để hẹn hò với cậu, tôi sẽ phải kết hôn với một người khác trước, rồi tìm cách giết chết người chồng đó bằng cách nào đó… đó là một rào cản quá lớn.”

“Khoan đã! Khi em nói thích goá phụ, em chỉ giữ điều đó trong phạm vi hư cấu thôi! Hãy giữ đôi tay tiền bối trong sạch đi!”

Tôi chỉ muốn nói là tôi thích những câu chuyện về con người có goá phụ là nhân vật chính thôi.

Tôi thực sự không muốn hẹn hò với một người như vậy. Tôi thà có một cô gái bình thường dễ thương còn hơn.

Mn?

Nhưng tôi có cảm giác Kagurai-senpai vừa nói gì đó về việc hẹn hò với tôi… không, chắc chỉ là một cách nói ẩn dụ thôi.

“…À, dù sao thì, tôi đã có một từ khóa rồi. Goá phụ… đó sẽ là từ khóa của tôi để khiến cậu tin tôi.”

Một từ khóa thật tệ hại. Chẳng có chút ngầu nào cả.

“Cho tôi xác nhận điều này, Kagoshima. Cậu chưa từng để lộ cái gu goá phụ của cậu cho ai, đúng không?”

“Chưa hề. Em chưa bao giờ có cơ hội nói về những chuyện kiểu này. À, đừng nói với ai nhé. Em nói là vì là tiền bối thôi đó.”

Tôi nhấn mạnh, và, “Ừ, hứa đấy,” cô ấy gật đầu.

Cứ thế, chúng tôi đã hoàn thành một trong những công tác chuẩn bị cho vòng lặp tiếp theo.

Điều đó có nghĩa là chúng ta phải chuyển sang giai đoạn tiếp theo.

“À mà Kagurai-senpai này. Giả sử tiền bối đã hoàn tất việc biến em thành đồng minh rồi, vậy tiền bối có kế hoạch cụ thể nào sau đó không?”

Để giải quyết tình huống rắc rối này… chúng ta phải làm gì?

“Tôi đã suy nghĩ rồi. Dù vẫn còn là một ý tưởng mơ hồ, nhưng tình hình là vậy đấy.”

Vẻ mặt Kagurai-senpai trở nên sắc bén, giọng điệu cô ấy nghiêm túc hẳn.

“Chắc chắn phải có một kẻ chủ mưu cho tình huống vòng lặp mà chúng ta đang mắc kẹt này. Thật ra, không phải là chủ mưu mà là người gây ra. Liệu chúng ta có thể xác định được họ hay không… tôi không thể nói liệu họ có ý định xấu hay không. Có khả năng họ đang vô thức gây ra vòng lặp.”

“Khoan đã. Đã xác định là có kẻ chủ mưu rồi sao? Chẳng lẽ chúng ta không thể bị cuốn vào một thảm họa tự nhiên nào đó sao…”

“Tất nhiên, khả năng đó tồn tại, nhưng tôi đánh giá đây là một sự việc do con người gây ra.”

“Tại sao ạ?”

“Không phải tôi đã chơi bời trong ba lần lặp lại này đâu. Lần đầu tiên tôi biết Kikyouin mất tích, nên tôi đã tìm hiểu xem có ai khác biến mất không. Thu thập thông tin từ khu vực, tìm kiếm trên mạng và đại loại vậy.”

Kết quả là, cô ấy kết luận rằng không ai ngoại trừ Kikyouin-san đã biến mất trong vòng lặp đầu tiên.

“Lần thứ hai, Kurisu biến mất. Cũng như lần đầu, tôi đã điều tra. Không ai ngoại trừ Kurisu biến mất.”

Và lần thứ ba.

Kikyouin-san lại biến mất, và một lần nữa kết quả vẫn như cũ.

“Có nghĩa là có khả năng cao vòng lặp này là một sự kiện mà ai đó đã gây ra, với chúng ta là mục tiêu.”

Chúng ta. Chỉ vào các thành viên Câu lạc bộ Nghiên cứu Máy tính đang đi trại huấn luyện.

Ai đó đang nhắm vào chúng ta?

“Họ có lý do gì để…?”

“Không biết. Hoàn toàn không biết. Nhưng khả năng chúng ta đang phải chịu thiệt hại do ý muốn của ai đó là cực kỳ cao… hay nói đúng hơn, nếu đây là một vụ tai nạn hay thảm họa tự nhiên, thì chúng ta chẳng thể làm gì được. Tôi chỉ có thể điều tra dựa trên tiền đề là có một kẻ chủ mưu.”

Hmm. Tôi vừa hiểu, vừa không hiểu.

“Đó là lý do tại sao việc chúng ta đang làm là tìm kiếm kẻ chủ mưu. Chúng ta phải tìm cách loại bỏ những cá nhân đáng ngờ.”

À, nghe cũng có lý.

Trước mắt, phương pháp của cô ấy không sai. Và nếu sai, chúng ta chỉ cần thay đổi thôi.

Một tình huống mà ngày mai sẽ không bao giờ đến. Trớ trêu thay, điều đó có nghĩa là cô ấy có tất cả thời gian trên thế giới.

“Nhưng… trong ba lần lặp lại, tôi không thể tìm thấy bất kỳ ai có thể là kẻ chủ mưu… còn cậu thì sao, Kagoshima? Cậu có thấy ai đáng ngờ không?”

Đó thực sự là một câu hỏi nhẹ nhàng. Như thể cô ấy không hề mong đợi gì. Tôi có thể nhận ra rất rõ rằng cô ấy hỏi khi biết điều đó là vô vọng. “Để xem nào,” tôi hồi tưởng lại một ngày của mình.

Ai đó đáng ngờ. Chà, một người như vậy—

—Tôi đến từ tương lai.

……

Hả?

“Ưm. Sao thế, Kagoshima? Cậu đổ mồ hôi thế kia là không bình thường đâu.”

“K-Kagurai-senpai. Ư-ừm, phải nói thế nào nhỉ, đó là… em chỉ có thể nhận diện một cá nhân đáng ngờ theo ý kiến chủ quan của em thôi… điều gì kỳ lạ và điều gì không thì hoàn toàn khác nhau đối với mỗi người…”

“Nghĩ lại thì, cậu nói đúng. Chỉ đơn thuần biểu thị là ‘đáng ngờ’ có thể là một tiêu chí quá mơ hồ.”

“Em biết mà! Đó là lý do tại sao nếu có một người đàn ông mặc áo khoác như thể để che giấu vóc dáng, đeo mặt nạ để giấu danh tính, mà hơn thế nữa lại còn nói ‘Tôi đến từ tương lai,’ thì đâu có gì đảm bảo rằng người đó đáng ngờ, đúng không?”

“Không, cậu ơi, đó là đáng ngờ chứ!”

Cô ấy nghiêng người lại và hét lên.

“K-Kagoshima! Cậu đã tiếp xúc với một cá nhân rõ ràng đáng ngờ như vậy sao!?”

“D-dạ…”

“Tại sao cậu lại để hắn ta đi!? Tại sao cậu lại phớt lờ hắn ta!?”

“Ý em là… lúc đó em đâu có biết về vòng lặp hay người du hành thời gian gì đâu… mà sau khi nắm rõ sự lập dị của một kẻ kỳ quặc, phương châm của em là cứ lờ họ đi một cách ngoạn mục.”

“Hah… cậu đúng là…”

Thở ra một tiếng thở dài thật lớn, Kagurai-senpai buông thõng vai.

Tôi nghĩ cô ấy là một phần tư lý do tôi đối phó với những kẻ lập dị bằng cách bắt rồi thả, nhưng thôi, cứ giữ im lặng về điều đó bây giờ đã.

“Kết luận gã mặt nạ là thủ phạm thì quá vội vàng, nhưng không nghi ngờ gì nữa, hắn ta sẽ hiểu rõ tình hình. Đến từ tương lai, huh…”

“Ưm… câu hỏi đầu tiên em muốn hỏi là liệu có thể quay ngược thời gian được không. Điều đó có thể xảy ra trong tương lai không ạ?”

Nếu du hành thời gian là có thể, thì một chuyện như vậy cũng không có gì lạ, tôi nghĩ, nhưng, “Không thể,” Kagurai-senpai dứt khoát phủ nhận.

“Tôi chưa bao giờ nghe nói về công nghệ thao túng thời gian. Đó là một cấp độ hoàn toàn khác so với việc nhảy vòng quanh nó. Ngay cả với sức mạnh công nghệ của thời đại tôi, đó cũng sẽ là một giấc mơ hão huyền. Cậu không thể quay ngược thế giới, và cũng không thể phong ấn con người bằng xương bằng thịt vào một không gian nhân tạo được.”

Hmm. Vậy thì ngay cả khi Máy thời gian là có thể, Đồng hồ Tanma thì không. Chà, tôi có cảm giác cái sau sẽ khó phát minh hơn dù sao đi nữa.

“Khoan đã, hả? Vậy thì gã mặt nạ đến từ tương lai không thể là thủ phạm, đúng không?”

“Cậu có nghe kỹ không? Tôi đã nói là sẽ không thể với sức mạnh công nghệ của thời đại tôi.”

Kagurai-senpai nói.

“Có thể hắn ta đến từ một tương lai còn xa hơn cả thời gian tôi sống.”

“……”

Đúng như vậy, gã mặt nạ chỉ nói, “Tôi đến từ tương lai”. Tôi hiểu rồi, vậy là có thể một người từ một thời đại mà ngay cả thời gian cũng có thể bị thao túng đã đến thời kỳ này và nhốt chúng tôi trong một vòng lặp.

“Đó chỉ là một khả năng thôi. Có khi… lại là do một thứ gì đó tôi chẳng liên quan gây ra cũng nên. Như phép thuật, thần thông, hay bùa chú phương Đông chẳng hạn, nếu mấy thứ đó thật sự tồn tại trên đời, thì tôi chịu, không rành về chúng đâu.”

Chị Kagurai cố ý nói thế.

“Chị đừng lo, làm gì có phép thuật, thần thông hay bùa chú gì ở đây, nên chắc chắn chuyện này có liên quan đến chị, Kagurai-senpai.”

Khi tôi đưa ra lời khuyên quá đỗi hiển nhiên, chị ấy đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo: “…Phải ha.”

“Dù sao đi nữa, giờ cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc tìm kiếm tên đàn ông đeo mặt nạ mà chị đã gặp. Bắt được hắn rồi, chúng ta có thể hỏi xem hắn dùng thủ đoạn gì và mục đích tạo ra cái vòng lặp này là gì.”

Tôi gật đầu đồng tình.

Cái “tôi” thứ ba… cũng gật đầu với cảm giác của cái “tôi” thứ ba nên có.

Đang lúc tôi kể lại chi tiết về đặc điểm và hình dáng của người đàn ông đeo mặt nạ thì đồng hồ điểm mười hai giờ đêm.