I really don't notice

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 8

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 32

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

187 64

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 03 - Chương 2:

**Cuộc Sống Thường Ngày Của Kagoshima Akira – Cùng Với Kikyouin Yuzuki

“Nếu tỏ tình dưới gốc anh đào thì kiểu gì cũng tìm được tình yêu, phải không nào…”

“……”

“Cứ ngỡ là mấy cái tin đồn nhảm nhí, truyền thuyết đô thị đầy rẫy ngoài kia, ai dè mình điều tra đúng thật. Hóa ra có liên quan đến yêu quái… Ưm, cô Tamane nghe rõ không ạ?”

“Ừ-ừ. Tôi vẫn nghe đây. Nhưng mà cái thứ gọi là ‘điện thoại’ này cô đưa cho chúng tôi vẫn chưa quen dùng lắm. Không biết giọng chúng tôi có thực sự đến được chỗ cô không…”

“Đừng lo, tôi nghe rõ lắm.”

“Q-quả thật là vậy.”

“Thôi quay lại chuyện chính. Hai vong hồn trú ngụ trong cây anh đào kia là một công chúa thời Chiến quốc và một võ sĩ đạo. Vì khác biệt thân phận mà họ mãi không thể đến được với nhau, thật là một đôi oan trái.”

“Chúng tôi nhớ là từng nghe nói có một lâu đài quanh khu đó. Thì ra là vậy, hối tiếc của công chúa và tùy tùng vẫn còn vương vấn trên đời. Đúng là chuyện cũ rích.”

“Chuyện cũ rích cô nói ý là một câu chuyện phổ biến đấy à? Hai người họ sắp quên mất mình từng là con người và hóa thành yêu quái rồi.”

“Chuyện đó thì lại càng phổ biến hơn nữa.”

“Nếu cứ thế này, chỉ là xen vào chuyện tình yêu của con người một chút, tôi cũng không ngại bỏ mặc họ… nhưng giờ thì không ổn rồi.”

“Lời nguyền ‘buộc phải giữ một khoảng cách nhất định với một gã đàn ông’ sao. Hừm. Quả thật là một lời nguyền rắc rối.”

“Đúng vậy. May mắn thay, tôi đã kịp phong ấn họ vào bùa chú trước khi họ biến thành yêu quái thực sự. Mang họ về nhà rồi làm đúng nghi thức trừ tà chắc là phương án tốt nhất.”

“Hừm. Vậy cũng được.”

“Vâng. Thế thì tôi về đây… Ưm? Hả? Bùa chú này là –”

Tôi có cảm giác như một luồng điện xẹt qua người.

Khoảnh khắc tôi đẩy cánh cửa phòng ra, có thứ gì đó đã…

“À, Kikyouin-san. Chào buổi chiều.”

Tôi chào Kikyouin-san bằng giọng đầy năng lượng khi cô ấy đang chăm chú nhìn mấy lá bùa trên bàn. Nhưng sau khi lướt qua tôi một cái, cô ấy lại dán mắt vào đống bùa chú.

… Phải. Lại bị bơ như mọi khi rồi. Kiểu như “À, cứ phớt lờ gã đó đi. Tự khắc hắn sẽ biến mất.”

“Hả…? Tụi nó đã ngoan ngoãn rồi ư. Mình còn tưởng chúng sẽ nổi cơn quậy phá chứ.”

“Hôm nay chỉ có cậu ở đây thôi à?”

“Phải, có vẻ vậy… hay là mình tưởng tượng thôi? Vừa nãy mình cảm nhận được một luồng năng lượng lạ.”

Cứ thế, mặc kệ tôi, Kikyouin-san tiếp tục cuộc thi mắt với mấy lá bùa. Thôi thì hôm nay cô ấy ít ra cũng có phản ứng với tôi, vậy là tốt hơn bình thường rồi.

“Cậu đến đây làm gì?”

“Không có gì đặc biệt… Chỉ là tôi nghĩ sẽ học bài hay gì đó.”

“Vậy hả.”

Đáp lại một cách cộc lốc, Kikyouin-san bỗng nhiên bắt đầu nhét đồ đạc vào túi xách.

“Cậu trông có vẻ vội vàng thế?”

“Tớ về nhà đây. Không muốn ở một mình với cậu.”

… Nghiệt ngã thật.

Không phải kiểu lăng mạ, tôi có cảm giác cô ấy chỉ nói thật lòng thôi, nên tim tôi đau thắt lại. Tôi nhìn Kikyouin-san vội vã chạy ra ngoài mà không chào tạm biệt, rồi ngồi xuống. Giờ thì, chắc là đến giờ học bài rồi. Tôi không hề cô đơn khi ở một mình đâu. Và đúng khoảnh khắc ấy.

“—Cái gì!?”

Khi cô ấy đang cố rời khỏi phòng học, chỉ còn một bước chân nữa là ra ngoài, mọi chuyển động bỗng ngừng lại hoàn toàn. Cô ấy thực sự bị đóng băng tại chỗ; không thể hạ chân đang nhấc lên. Khoảng cách đó với tôi là khoảng ba mét.

“Đ-đừng nói là…”

Xoay người lại về phía tôi một cách cứng nhắc, máy móc.

“T-tớ bị nguyền rủa sao…? Với gã này…? Không thể cách xa gã này một khoảng cách nhất định sao?”

Cô ấy nói với vẻ mặt đờ đẫn, rồi đột ngột ngã khụy xuống tại chỗ.

“Đùa nhau à… không thể nào, không thể nào, không thể nào. Và kẻ này lại là trung tâm của lời nguyền… Chỉ có mình mình không thể thoát đi sao…”

Sau khi lẩm bẩm gì đó, cô ấy đứng dậy và lại thử rời đi, nhưng đúng như dự đoán, mọi chuyển động lại ngừng lại hoàn toàn.

… Cô ấy đang làm gì vậy? Luyện tập kịch câm mà cô ấy rất giỏi sao?

“Không được rồi… Mình thực sự không thể đi xa được.”

Kikyouin-san thở dài một tiếng, quay lại từ lối vào và ngồi xuống đối diện tôi.

“Hả? Cậu không về nhà sao?”

“… Mình nghĩ mình cũng nên học bài một chút.”

“Ế? Thật ư?”

Tim tôi bừng sáng lên. Sao thế này, hóa ra cô ấy không ghét tôi nhiều như tôi nghĩ. Tôi không cần phải lo lắng nhiều đến vậy.

“… Phiền phức. Cái nụ cười của gã này thật sự làm mình phát điên…”

Tôi có cảm giác Kikyouin-san nói gì đó với giọng cực kỳ nhỏ, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng đến tôi chút nào.

Và thế là buổi tự học đôi của chúng tôi bắt đầu.

“Và tôi mắc kẹt như thế này… Tôi xin lỗi, Tamane-sama. Lỗi của tôi đã khiến chuyện này rắc rối hơn mức cần thiết… ưm, cô có thể đến cứu tôi được không… tự mình trừ tà quá khó khăn, và tôi bị ràng buộc quá nhiều thứ… vâng… vâng. Cảm ơn cô.”

Ngay khi vừa ngồi vào chỗ, cô ấy lập tức đi đến một góc phòng gọi điện thoại, nhưng rồi cũng quay lại bàn.

“Đó là Tama-chan à?”

“Ừ. Cô ấy sẽ đến ngay thôi.”

“Ồ? Sao thế?”

“Không liên quan đến cậu.”

Cô ấy trừng mắt khiến tôi im bặt. Ý tôi là, cô ấy đáng sợ thật.

Cứ thế, hai chúng tôi tiếp tục học bài trong im lặng.

… Chẳng vui chút nào. Hai chúng tôi cuối cùng cũng học cùng nhau, nên tôi muốn chúng tôi vừa học vừa trò chuyện vui vẻ hơn một chút.

“C-cậu biết đấy,”

“Im đi.”

“… Vâng, thưa cô.”

Cô ấy đang làm tôi sợ. Sao cô ấy lại cáu kỉnh đến vậy? Tôi có làm gì sai không? Tôi không đủ năng lượng hay can đảm để thử thách, nên tôi học bài trong im lặng giống Kikyouin-san. Khi tôi đang chép câu tiếng Anh, đầu bút chì kim của tôi bị gãy và bay ra phía sau.

Bình thường thì tôi sẽ bỏ mặc nó, nhưng ánh mắt của Kikyouin-san làm tôi khó chịu, nên tôi quyết định đi lấy nó. Được rồi, hãy cho cô ấy thấy tôi không phải là kẻ xả rác.

Tôi đi lấy cái ngòi bút chì đã rơi khá xa bàn – khoảng ba mét. Khi tôi lao đến để lấy nó nhanh hết mức có thể –

“Ưgoh!”

Một tiếng rên khe khẽ vang lên phía sau tôi.

“Kikyouin-san, có chuyện gì vậy!? Cậu nghe như vừa bị va mạnh vào vùng bụng trên vậy!”

Khi tôi vội vàng chạy đến, cô ấy đang khom người ôm bụng.

“… K-không… có… gì…”

Cô ấy trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ. Đó là ánh mắt như muốn báo thù cho cái chết của cha mẹ mình.

“Cậu có sao không…? Trông cậu có vẻ đau lắm…”

“Mặc kệ tớ…”

Cô ấy nói với giọng yếu ớt khi cố kìm nén cơn đau vùng thượng vị.

Không được rồi. Tôi không thể bỏ mặc một cô gái đang đau đớn như vậy!

“Cậu cứ ở yên đó, Kikyouin-san! Tôi sẽ đi gọi y tá trường!”

Tôi lao ra cửa. Tiện thể nói thêm, chuyện này có thể không liên quan đến tình hình hiện tại, nhưng tôi đang ngồi quay lưng về phía cửa, nên hiển nhiên, Kikyouin-san bị cái bàn chắn giữa cô ấy và cửa.

Tôi thực hiện một pha xuất phát nhanh hơn bất kỳ lần nào trước đây. Vì bạn của mình, tôi có thể đạt tốc độ vượt quá giới hạn của bản thân… Tôi nghĩ vậy. Giờ thì tôi có thể hiểu được rồi. Dazai Osamu hẳn đã cảm thấy thế nào khi ông ấy viết ‘Run Melos’. Chắc là vậy. Tôi vượt xa toàn bộ sức lực của mình, tôi chạy hết một trăm hai mươi phần trăm sức lực.

“Ưgoh!”

Lại một tiếng rên khác.

Lần này to hơn hẳn lần trước.

Chuyện xảy ra khi tôi cách cái bàn khoảng ba mét.

“K-Kikyouin-san!?”

Khi tôi quay lại, Kikyouin-san đang gục người xuống bàn, toàn thân co giật. Cô ấy phản ứng gần như thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cô ấy đã bị thêm một cú va chạm nữa vào cùng một điểm.

“Có chuyện gì vậy, sao thế!? Nếu tôi có thể giúp được gì, cứ nói đi!”

Khi tôi đến gần, cô ấy nắm chặt lấy vai tôi.

“… T-tớ cầu xin cậu, đừng đi đâu cả. Đừng đi lang thang nữa, cứ ở đây với tớ…”

Cô ấy nói bằng giọng yếu ớt một cách bất thường, nhìn tôi bằng đôi mắt ướt át, ngước lên.

“Cứ ở bên cạnh tớ mãi mãi nhé…”

Cô ấy nghe có vẻ tuyệt vọng vô cùng.

“……”

Mặc dù không đúng lúc, nhưng tim tôi đập lỡ một nhịp. Tôi có cảm giác như mình vừa bị tấn công bất ngờ.

“Ư-ừm… Kikyouin-san.”

Tôi lo lắng hỏi.

“Đó có phải là một lời cầu hôn không?”

“—!”

Với Kikyouin-san có khuôn mặt đỏ bừng như quả táo là người dẫn đầu, tôi phải chịu một đòn tấn công nặng nề. Cơn đau quá lớn, “Ááá!” tôi quằn quại trên sàn nhà, và khi tôi cách cái bàn khoảng ba mét, tôi lại nghe thấy tiếng “Ưgoh” từ Kikyouin-san.

… Đúng là một tai họa đủ đường.

Cơn đau không rõ nguyên nhân của Kikyouin-san đã được kiểm soát, và buổi học lại tiếp tục.

“À, nhắc mới nhớ,”

“Chết đi.”

… Tâm trạng của cô ấy càng ngày càng tệ hơn, cái cô gái đó. Nhưng khi tôi dần kháng lại được những lời lẽ cay nghiệt và sự la mắng của cô ấy, tôi tiếp tục nói mà không nao núng.

“Nhắc mới nhớ, chương trình học ở trường cũ của cậu có khác gì không?”

Không lâu trước đây, Kikyouin-san đã chuyển từ Kyoto đến. Dù ban đầu cô ấy bao bọc mình bằng một bầu không khí đầy gai góc, nhưng giờ thì cô ấy đã dịu dàng hơn đáng kể.

Có vẻ như cô ấy không có nhiều bạn, nhưng cô ấy vẫn xoay sở được mà không gặp vấn đề đặc biệt nào khác. Theo tôi thấy, cô ấy dường như không gặp khó khăn trong học tập.

“… Trường này tiến độ nhanh hơn một chút, nhưng tớ cũng theo kịp.”

“Hừm. Có giáo viên nào giúp cậu không?”

“Không.”

Cô ấy nói một cách cứng nhắc, gõ ngón tay lên tờ tài liệu của mình. Những chữ viết trên đó không phải là nét chữ thanh mảnh của Kikyouin-san, mà là một nét chữ tròn trịa, nữ tính.

“Đó có phải là bản sao chép vở ghi của Orino-san không?”

“Đúng vậy. Cô ấy nói sẽ đưa cho tớ, nên tớ rất biết ơn khi dùng nó.”

“Hừm…”

Điều đó hơi bất ngờ.

Tôi chắc chắn rằng Orino-san và Kikyouin-san không hợp nhau.

“Ban đầu, tớ định thử hỏi tiền bối Kagurai. Dù sao thì cô ấy cũng là tiền bối. Nhưng mà, cậu biết đấy…”

“Phải, tôi hiểu mà…”

Người đó học hành không tốt chút nào.

Đặc biệt cô ấy vô vọng với môn văn học, và các môn khác thì, ừm, nói thẳng ra là tệ hại. Kiến thức của cô ấy liên quan đến máy tính thì tuyệt vời, nhưng mọi thứ khác đều thiếu sót. Cái cách cô ấy đưa ra những lý do khó hiểu như “T-thời của tôi có bao giờ phải học mấy thứ này đâu!” cũng thật khó coi.

“Và rồi, khi tớ còn chưa kịp hỏi, Orino-san đã cho tớ mượn bản sao vở ghi của tất cả các môn. Thật ra thì tớ cũng không gặp rắc rối gì ngay từ đầu, nhưng ngại từ chối cô ấy nên tớ đã nhận.”

Giọng điệu của cô ấy đặc biệt nhanh ở nửa sau. Cô ấy cứ thẳng thắn thừa nhận rằng mình đã được giúp đỡ là được rồi.

“Nghe có vẻ đúng là Orino-san. Nhưng tôi hơi bất ngờ. Cậu đã hòa giải với Orino-san từ khi nào vậy?”

“Sao chúng tớ phải hòa giải chứ? Với lại… chúng tớ có bao giờ thực sự cãi nhau đâu.”

“Thật sao?”

Theo ký ức của tôi, tôi có cảm giác giữa họ có một bầu không khí căng thẳng ngay từ ngày đầu tiên cô ấy chuyển đến. Mà đúng hơn, tôi có cảm giác Kikyouin-san mới là người cố tình kiếm chuyện gây gổ bằng mọi cách…

“Tớ chỉ ghét những đứa như Orino mà lại giả vờ là học sinh gương mẫu chăm chỉ. Không thể chịu nổi mấy cái kiểu người nhiều chuyện tọc mạch đó. Nhìn mà bực mình.”

… Thật nổi loạn.

“Cậu không thấy tội nghiệp cho Orino-san khi nói như vậy sao… cô ấy đã cho cậu sao chép vở ghi mà, nên cậu biết đấy…”

“… Tớ chỉ…”

Kikyouin-san lảng mắt đi và nói nhỏ.

“… Tớ chỉ nói là ghét mấy đứa như cô ấy thôi, tớ có bao giờ nói là ghét cô ấy đâu…”

Tôi nhận thấy má cô ấy giãn ra khi lẩm bẩm.

Kikyouin-san thực sự là một cô bé tốt bụng mà.

“À ra vậy. Trong trường hợp đó, liệu đó có phải cũng là lý do vì sao Orino-san luôn kiếm chuyện với cậu không? Kiểu như cô ấy không hợp với loại người như cậu?”

“Không, mỗi khi Orino gây sự với tớ, luôn là vì cô ấy bênh vực –”

Lời của Kikyouin-san dừng lại, cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt đánh giá.

“Ư-ừm… có chuyện gì sao?”

“Không hẳn. Tớ chỉ đang nghĩ rằng có những người có gu thật tệ.”

Cô ấy nói một cách thản nhiên, hơi nghiêng người về phía trước.

“Này. Quan hệ của cậu với Orino là gì?”

Cô ấy hỏi.

“Quan hệ của chúng tôi… chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

“Hừm. Vậy làm sao mà hai người lại thân thiết đến vậy?”

Làm sao tôi bắt đầu với Orino-san ư?

Trước câu hỏi tùy tiện của Kikyouin-san, tôi hồi tưởng lại, trở về ngày đầu tiên tôi trao đổi lời nói với Orino-san –

Orino-san và tôi học khác trường cấp hai. Lớp học năm nhất của chúng tôi khác nhau, nên tôi chỉ biết đến sự tồn tại của cô ấy khi tôi lên năm hai. Khi chúng tôi bầu ban cán sự lớp trong buổi sinh hoạt đầu tiên của học kỳ, Orino-san tự ứng cử làm lớp trưởng, và tôi thua oẳn tù tì nên trở thành lớp phó.

“Tôi sẽ trông cậy vào cậu, Kagoshima-kun.”

“Vâng. Rất vui được làm việc cùng cậu, Orino-san.”

Đó là – cuộc gặp gỡ của chúng tôi.

“—Chỉ có thế thôi ư!?”

Khi tôi kể xong câu chuyện, Kikyouin-san phản bác.

“Chuyện đó hoàn toàn bình thường! Sao cậu lại ngẩn ngơ nhìn xa xăm với vẻ đau khổ vậy chứ? Tớ đã tự hỏi có chuyện gì xảy ra, nhưng đó là kiểu gặp gỡ ở trường trung học mà cậu có thể tìm thấy ở bất cứ đâu!”

“Đúng vậy, bởi vì chúng tôi chỉ là những học sinh trung học bình thường, kiểu người mà cậu có thể gặp ở bất cứ đâu thôi.”

Phiền phức lắm nếu cậu cứ mong đợi điều gì kỳ lạ từ tôi.

Không phải kiểu chúng tôi từng quen biết nhau từ hồi thơ ấu, hay có tình ý gì lãng mạn như trong truyện đâu. Kikyouin thở dài thườn thượt.

“À, nhắc mới nhớ, cậu có thư của Tsuchimikado Senzou gửi đến này.”

Cô ấy vừa như chợt nhớ ra mà nói.

“Tsuchimikado-san ư??”

Tsuchimikado Senzou là tay lừa đảo đã cuỗm của tôi một trăm nghìn yên. Tôi đã lấy lại được bảy mươi nghìn, nhưng vẫn còn ba mươi nghìn nữa chưa thấy tăm hơi.

“… Chịu hết nổi. Chỉ vì không biết địa chỉ của cậu mà hắn ta lại gửi đến chỗ tôi đấy à.”

Kikyouin vừa càu nhàu vừa lấy ra một con hạc giấy gấp gọn gàng.

“Gì vậy?”

“Thư. Sáng nay nó bay vào nhà tôi. Cậu cứ mở ra mà đọc đi.”

Tôi chẳng hiểu sao lá thư lại được gấp thành hình hạc giấy, nhưng nghĩ ngợi mãi về chuyện đó cũng chẳng giải quyết được gì, thế nên tôi đành gỡ ra và đọc lá thư bên trong.

“Nó viết gì?”

“Hắn ta lải nhải hơi nhiều, nhưng… tóm lại là, ‘tao thua cá ngựa rồi, mày đợi tiền thêm chút nữa nhé’.”

Kikyouin dường như đã chán ngấy đến mức không thốt nên lời.

“Thôi được rồi, cũng chẳng làm gì khác được. Cứ kiên nhẫn đợi vậy.”

“Cậu dễ tính thật đấy. Cậu không căm ghét cái tên đó à?”

“Ưm… thật ra cũng không hẳn. Hắn ta lừa tôi khéo thật, nhưng cũng đã trả lại bảy mươi nghìn yên, với lại hắn ta cũng hứa là sẽ trả nốt số còn lại mà.”

Vả lại, tôi nói tiếp.

“Tôi thấy hắn ta cũng không phải là người xấu.”

“… Hừ. Thật ngốc nghếch. Lành tính cũng phải có giới hạn chứ.”

Cô ấy lẩm bẩm trong miệng bằng giọng nhỏ.

“Trong cái vụ lùm xùm hôm nọ, tôi không thể khẳng định chắc chắn hắn ta là kẻ duy nhất làm sai. Nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng hắn ta đã làm sai.”

“Ý cậu là sao?”

“Từ những gì tôi nghe được trong lời kể của hắn, có vẻ như hắn có một đồng phạm—không, một kẻ tiếp tay. Chính kẻ đó đã ra lệnh cho Tsuchimikado Senzou thực hiện các vụ lừa đảo ở thị trấn này.”

Ra lệnh có nghĩa là kẻ tiếp tay này có địa vị cao hơn Tsuchimikado-san. Nếu vậy, hắn ta không còn chỉ là kẻ tiếp tay nữa—mà là tên tội phạm thực sự.

“Và kẻ đó… là ai cơ chứ?”

“Chịu. Hình như Tsuchimikado Senzou chỉ gặp kẻ đại diện của họ thôi. Thật đáng tiếc.”

Cô ấy tuyên bố, kèm theo một nụ cười mỉa mai. Nhưng nụ cười đó nhanh chóng vụt tắt khi cô nheo mắt sắc lẹm nhìn ra ngoài cửa sổ.

“… Mọi thứ cứ như được sắp đặt quá hoàn hảo.”

Những lời đó thoát ra.

“Vụ lừa đảo của Tsuchimikado bắt đầu gần như cùng lúc tôi chuyển đến thị trấn này. Cứ như thể—mọi chuyện đã được định sẵn để trùng khớp… nhưng tôi thực sự không có lịch chuyển đến trường trung học này.”

“Ơ? Thật sao?”

Thấy cô ấy nói một cách hiển nhiên như vậy, tôi buột miệng hỏi lại.

“Tôi ban đầu lẽ ra sẽ học ở một trường trung học gần núi Osore thuộc tỉnh Aomori. Nhưng đột nhiên xảy ra rắc rối gì đó ở đó khiến mọi chuyện không thành, nên tôi được chuyển gấp đến đây.”

Đó là lý do tại sao tôi chuyển trường vào một thời điểm ngẫu nhiên như vậy, cô ấy nói một cách thờ ơ.

Thì ra cô ấy có hoàn cảnh như thế…

Kagurai-senpai từng nói, “Trong các tác phẩm văn học thời Heisei, việc học sinh chuyển trường vào những thời điểm ngẫu nhiên là điều hiển nhiên, và cậu không được phép nói gì về nó. Nếu cậu gặp khó khăn trong việc phát triển câu chuyện, cứ thêm một học sinh chuyển trường vào, đó là cách các câu chuyện học đường hoạt động. Chỉ cần đưa ra lý do tiện lợi là ‘vì công việc của bố mẹ,’ là xong!” Cô ấy nói với vẻ hiểu biết sâu sắc về chủ đề này, nhưng trái lại, có vẻ như Kikyouin-san có lý do chính đáng.

“Đó là lý do tại sao tôi không thể gạt bỏ cái cảm giác này. Nếu vụ Tsuchimikado được tính toán thời điểm để trùng với việc tôi chuyển trường…”

Miệng cô ấy mím chặt thành một cái nhíu mày khi suy nghĩ. Cảm thấy bầu không khí có vẻ sẽ nặng nề, tôi liền đổi chủ đề bằng một giọng vui vẻ.

“Nhưng tôi mừng vì việc chuyển trường của cậu đột nhiên thay đổi.”

“Hả? Tại sao?”

“Ý tôi là, nhờ có chuyện đó, tôi mới có thể kết bạn với cậu.”

“…”

Sau một khoảnh khắc ngây người, Kikyouin-san thở dài thườn thượt.

“… Trời đất quỷ thần ơi, tôi thật ngốc khi cố gắng nói chuyện nghiêm túc với cậu.”

Mặc dù nghe có vẻ chán ngán, nhưng trên môi cô ấy nở một nụ cười gượng gạo.

Trong bầu không khí nửa thả lỏng, nửa căng thẳng kỳ lạ đó, chúng tôi tiếp tục buổi học nhóm. Một lúc sau, tôi xin phép đi vệ sinh. Là nhà vệ sinh nhỏ thôi. Buồng tiểu ở trong cùng là sạch nhất, nên tôi quyết định đi giải quyết nhu cầu ở đó.

“……”

Khi tôi vừa đưa tay đến khóa quần, tôi cảm nhận được một sự hiện diện kỳ lạ bên cạnh. Nghĩ lại thì, hình như có người nào đó đã vào khi tôi cách cửa khoảng ba mét, liệu có phải người đó không?

Tôi quay sang bên—và giật lùi lại.

“K-Kikyouin-san!?”

Kikyouin-san đứng đó, tai đỏ bừng. “… Sao lại thế này, sao lại thế này chứ…” cô ấy lẩm bẩm trong khi túm chặt váy.

“Cậu làm gì vậy!? Đây là nhà vệ sinh nam đấy!”

Cậu làm tôi giật mình hết hồn. Suýt nữa thì tôi “dàn trận” ra ngoài rồi.

“… T-tôi.”

“Cậu sao?”

“Nhầm…”

“Cậu nhầm!?”

Thì ra cô ấy hậu đậu ư?

Không, nhưng khi cô ấy nói thế, tôi không biết nói gì để đáp lại.

Chuyện đã lỡ rồi thì biết làm sao.

“Tôi hiểu rồi… h-haha, cậu ngớ ngẩn thật đấy…”

“… Phải. Tôi là người ngớ ngẩn mà.”

“H-haha. Thật là rắc rối quá đi…”

“Phải rồi…”

“……”

“……”

“Tôi… tôi sẽ rất biết ơn nếu cậu đi ra ngoài.”

Với ánh mắt như muốn nói, nếu tôi có thể làm vậy thì đâu có vấn đề gì, cô ấy trừng mắt nhìn tôi. Khi bị ánh mắt đầy sát khí đó làm giật mình, Kikyouin-san nói với giọng gắt gỏng.

“Này, cậu còn định đứng đó bao lâu nữa!? N-n-nếu cậu định làm thì mau làm cho xong đi!”

“Cậu định nhìn tôi sao!?”

Thế ra cô ấy không định sửa lỗi của mình ư!?

Tôi nhớ có ông cụ nào đó từng nói, mắc lỗi mà không sửa mới là sai lầm thực sự hay gì đó đại loại vậy! (T.N: Khổng Tử)

“Ưm… ờ, lẽ nào cậu thực sự muốn nhìn tôi… phóng uế?”

“Cái gì!?”

“Không, ờm, tôi chưa đạt đến cảnh giới đó, hay nói đúng hơn là… sở thích của tôi vô cùng bình thường, nên tôi không nghĩ mình có thể theo kịp những sở thích bất thường của cậu.”

“Dừng lại ngay! Tại sao cậu lại có ấn tượng là tôi bất thường!?”

“… Thì là Kikyouin-san, cậu vẫn chơi trò trẻ con với em gái mà.”

“Cái gì!? C-cậu… vẫn còn nhớ chuyện đó sao.”

Thì phải. Chuyện đó đâu phải dễ quên.

Tôi hoàn toàn định mang nó xuống mồ.

“À, tất nhiên, tôi chưa kể cho ai đâu, nên đừng lo lắng.”

“… Thôi Được Rồi, Cám Ơn.”

Má Kikyouin-san giật giật khi cô ấy cảm ơn bằng giọng đều đều. Nghe có vẻ mỉa mai, nhưng thay vì đào sâu suy nghĩ, tốt nhất là cứ thành thật chấp nhận lòng biết ơn của cô ấy.

“… Này, thay vì cái buồng trong cùng, dùng cái toilet bên này đi. Cái này có lẽ vừa đủ ổn.”

“Cái gì sẽ ổn?”

“À, vì Chúa! Mau lại đây đi!”

Bị túm cổ áo, tôi bị kéo xềnh xệch đến buồng tiểu cạnh Kikyouin-san—bị đẩy đến trước một buồng cách cửa khoảng ba mét. Ngay khi cô ấy định vị xong cho tôi, cô ấy vội vàng rời khỏi nhà vệ sinh nam. Mặc dù đầu tôi đầy những câu hỏi, nhưng trước mắt, tôi cứ giải quyết nhu cầu và đi ra. Không hiểu sao, cô ấy đang đợi tôi ở bên ngoài, và cả hai chúng tôi cùng trở về phòng câu lạc bộ.

… Hừm, cứ như thể chúng tôi là bạn thân thiết thực sự vậy.

Tôi không biết điều gì khiến Kikyouin-san khó chịu đến thế.

Lóc cóc lóc cóc, ngón tay cô ấy gõ với nhịp độ nhanh hơn, và cô ấy thường xuyên kiểm tra giờ trên điện thoại di động. Nếp nhăn trên trán cô ấy hằn sâu đến nỗi tôi lo nó sẽ bị kẹt lại ở đó. Đến cả tôi cũng không dám bắt chuyện lúc này, nên tôi lặng lẽ ôn lại ghi chú của mình.

“Cậu thật khiến tôi bực mình, chết đi!”

“Tự nhiên vậy!? Tôi còn chưa làm gì mà!”

“Sự tồn tại của cậu khiến tôi bực mình… à, Chúa ơi. Tamane-sama đang làm gì vậy. Con bé bảo sẽ đến nhanh mà…”

Cô ấy nói với vẻ khó chịu; cô ấy bắt đầu bồn chồn không yên.

Thật ra, trông cô ấy không phải đang cáu kỉnh, mà giống như đang hoảng loạn thì hơn—

“……”

Đột nhiên, với tiếng động lớn, Kikyouin-san đẩy ghế đứng dậy. Vai cô ấy run rẩy khắp người, cô ấy nói một cách tuyệt vọng.

“… N-này, cậu.”

“Gì vậy?”

“Cậu không muốn đi vệ sinh sao?”

“Ơ… không, tôi vừa đi cách đây một lúc. Chưa đến nửa tiếng nữa cơ.”

Và đợi đã, cậu cũng ở đó mà.

“T-tôi hiểu rồi…”

Kikyouin-san nghiến môi đầy hổ thẹn. Cô ấy nhìn tôi với vẻ ngượng ngùng và tức giận.

“T-tôi thực sự muốn đi vệ sinh.”

“Ơ… ồ, tôi hiểu rồi. Chúc cậu may mắn.”

Cô ấy không cần phải mất công nói ra chuyện đó. Các cô gái thường cố gắng che giấu những chuyện như vậy mà, phải không?

“V-v-vậy c-cậu đi với tôi…”

“Tại sao!?”

Tôi thực sự không hiểu ý nghĩa đằng sau từ “vậy” của cô ấy. Cô gái này dùng liên từ sai rồi. Bảo tôi theo cô ấy vào nhà vệ sinh nữ, thế thì chẳng phải biến tôi thành kẻ biến thái sao!

Không phải cô ấy có hoàn cảnh nào đó khiến cô ấy không thể đi vệ sinh nếu không có tôi.

“Đó là… c-cậu biết đấy, có tin đồn là ma thường xuất hiện trong các buồng vệ sinh, nên tôi sợ.”

“Cậu ấy hả!?”

Kikyouin-san dường như đã cùng đường rồi, tôi đành miễn cưỡng theo cô ấy vào nhà vệ sinh nữ.

“Cậu nghe rõ chưa!? Suốt thời gian đó hãy nghĩ về chuyện khác! Đừng có hóng hớt nghe lén! Nếu nghe thấy bất cứ điều gì, cậu sẽ chết thật đấy!”

“… Vậy thì tôi sẽ đứng cách xa cửa một chút.”

“K-không được! Cậu phải đứng ngay cạnh cửa! Nếu không, tôi không với tới được!”

Tôi không hiểu cô ấy.

Sau khi hét vào mặt tôi, Kikyouin-san bước vào buồng. Nhưng tôi thực sự không nên nán lại trong phòng vệ sinh nữ quá lâu. Hiếm khi có người lên tầng này, nhưng không phải là không có ai cả. Vì vậy, tôi nhanh chóng di chuyển ra xa cửa.

Rầm.

Tôi nghe thấy một tiếng động lớn từ phía sau. Đánh giá qua tiếng ồn, tôi đoán Kikyouin-san đã đập đầu vào cửa.

“Kikyouin-san, cậu không được húc đầu vào cửa đâu.”

“…… giết giết giết giết…”

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, và từ bên trong, một con quỷ… không, một nữ sinh trung học với đôi mắt của quỷ xuất hiện. Cô ấy túm lấy gáy tôi và ép tôi quỳ gối trước cửa buồng vệ sinh.

“Cậu cứ đứng yên đó cho đến khi tôi ra ngoài! Nghe rõ chưa!?”

Tôi vẫn không hiểu gì về tình hình, nhưng thua trước sự dữ dội của một vị thần đang nổi cơn tam bành, tôi gật đầu lia lịa.

“Đ-đúng rồi! Đưa điện thoại cho tôi một lát!”

Khi tôi vâng lời lấy điện thoại từ túi ra, nó lập tức bị giật lấy. Kikyouin-san gõ nhanh một dãy số rồi trả lại cho tôi.

“Đó là số của Tamane-sama. Thay vì nghĩ về tôi, hãy tập trung nói chuyện với Tamane-sama! À, tiện thể nói với con bé là mau lên đi!”

Cô ấy nói khi bước vào buồng một lần nữa. Tôi làm theo lệnh, vẫn quỳ gối, tôi gọi đến số của Tama-chan hiện trên màn hình. Nghĩ bụng, ngày nay học sinh tiểu học cũng có điện thoại di động à, thì tôi nghe thấy:

‘A-a lô lô?’

Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

‘Phải không…? Có phải a lô lô không nhỉ? Không, chỉ là a lô thôi à…? Ưmmmmm.’

“A lô, Tama-chan?”

‘Ưm. Thì ra là a lô…’

“Ừm. A lô đúng rồi. Lâu rồi không gặp, Tama-chan.”

‘Ưm, ai đấy?’

À, phải rồi. Vì tôi là người gọi nên tên tôi sẽ không hiện trên màn hình của con bé. Nghe giọng nói ngây ngô chưa quen dùng điện thoại của con bé, một chút ý định trêu chọc nảy sinh trong tôi.

“Là tôi đây, cậu biết tôi mà.”

“Ưm ưm!? Đừng nói là, cậu là một trong những kẻ lừa đảo ‘là tôi đây’ nhé! Bọn tôi sẽ không mắc bẫy thủ đoạn bẩn thỉu của cậu đâu! Yuzuki đã hướng dẫn bọn tôi cẩn thận rồi!”

Thật đáng yêu khi con bé mắc lừa một cách gọn gàng như vậy.

“Haha, xin lỗi. Là tôi đây mà. Kagoshima Akira.”

‘Kagoshima Akira? Không biết. Không có ai như vậy trong ký ức của bọn tôi cả. Nếu cậu định nói dối, hãy nghĩ ra cái gì hay hơn đi.’

… H-hả?

Lẽ nào tôi đã bị quên rồi ư? Hay đợi đã, con bé không biết tên tôi sao?

Chết tiệt, tôi sắp khóc rồi.

Tôi tưởng chúng tôi đã thân thiết lắm chứ…

“Ưm, c-cậu nhớ không? Là tôi. Là Kagoshima, bạn của Kikyouin-san, Kikyouin Yuzuki-san ấy.”

‘Hừm! Yuzuki không có bạn bè!’

“……”

Mọi chuyện đang đi theo chiều hướng không mấy dễ chịu, nên tôi im lặng một lát.

Nhưng mà rắc rối thật. Tama-chan sẽ không nhớ tôi đâu.

‘Đợi đã. Giọng nói đó… đừng nói là, cậu chính là cái thằng nhóc bị cuốn vào vụ ẩu đả với Tsuchimikado Senzou hồi đó, phải không?’

“Đ-đúng rồi! Thằng nhóc hồi đó!”

May quá. Có vẻ con bé nhớ ra rồi.

‘Trời đất quỷ thần ơi, nếu là cậu thì cứ nói toẹt ra đi. Cậu có chuyện gì? Hơn nữa, tại sao cậu lại biết số điện thoại di động của bọn tôi?’

“Tôi lấy từ chị cậu. Đúng rồi, đúng rồi. Kikyouin-san bảo tôi nói với cậu là mau lên.”

‘Cái gì? … À, a hahaaa, đúng rồi. Bọn tôi được Yuzuki gọi. Bọn tôi hoàn toàn quên mất.’

“Cậu quên mất?”

‘Quả thật. Bọn tôi bị cuốn vào trò chơi di động này, đến lúc sực nhớ ra thì đã là lúc này rồi.’

“… Vậy đó là lý do cậu đang đi?”

Thì ra Tama-chan cũng chơi game di động.

Kiểu gì ấy nhỉ… không hợp với tính cách cô ấy lắm.

“Đúng là bọn ta chưa quen với cái điện thoại lắm, nhưng cái thứ gọi là game di động này thú vị thật đấy. Ừm. Thôi được, bọn ta hiểu ý cô rồi. Bảo Yuzuki bọn ta sẽ đến ngay.”

“Vâng, em sẽ nhắn lại ạ.”

“… Bọn ta thắc mắc cái này từ nãy rồi,” Tama-chan nói với giọng tò mò, “Sao cậu lại gọi Yuzuki là Kikyouin thế?”

“Hả?”

“Cứ gọi thẳng tên riêng của cô ấy thôi chứ… dù sao thì cậu muốn gọi kiểu gì cũng được, nhưng cứ gọi Kikyouin thì lại nghĩ đến nhiều người quá, dễ nhầm lẫn lắm.”

“À thì ra là vậy.” Hóa ra là cả chị cô ấy cũng họ Kikyouin. Đúng là chị em mà.

“Vâng, em cũng không có lý do gì đặc biệt cả. Chẳng qua em quen gọi mọi người bằng họ thôi. Trừ những đứa trẻ con như Tama-chan ra.”

Người duy nhất em gọi bằng tên riêng… là cô bạn thân thuở nhỏ của em.

“Thì ra là thế. Bọn ta chỉ hơi tò mò thôi, cậu đừng bận tâm. Thôi chào nhé.”

Cuộc gọi bị ngắt.

Kikyouin-san vẫn chưa ra ngoài. Cô ấy bảo tôi dùng điện thoại che tai lại, nhưng tất cả những gì tôi nghe được từ bên ngoài chỉ là tiếng nước chảy. Đằng nào cũng còn thời gian, thôi thì nghĩ một chút về chuyện tên gọi vậy.

Lúc này mà bắt đầu gọi Kikyouin-san là Yuzuki-san thì hơi ngượng. Hơn nữa, để cô ấy là người duy nhất tôi gọi bằng tên riêng thì cũng kỳ cục. Đã thế rồi, có khi tôi nên gọi tên riêng tất cả mọi người thì hơn chăng?

Ừm…

Có lẽ tôi nên dùng biệt danh hoặc cách gọi nào đó thân mật hơn.

“… Thôi được rồi. Lúc thế này, tốt nhất là nên tham khảo ý kiến của ai đó.”

Tôi bấm gọi một cuộc nữa. Chuông chờ reo vài tiếng, nhưng chẳng mấy chốc đã nối máy.

“Chuyện gì thế, Kagoshima?”

Người tôi gọi là Kagurai-senpai.

Tôi cứ có cảm giác mình sẽ quên béng mất nếu không tập trung, nhưng người này là senpai của tôi, hơn tôi một tuổi. Chắc cô ấy có nhiều kinh nghiệm sống hơn, và hẳn là người tốt nhất để thảo luận về chuyện này.

“Bây giờ senpai có thời gian không ạ?”

“… Không, xin lỗi, nhưng tôi đang trong trận chiến— trong game ấy mà. Nên có chuyện gì thì nói nhanh lên nhé.”

Giọng cô ấy đầy vẻ sốt ruột. Tôi gần như có thể nghe thấy sự căng thẳng, cứ như thể cô ấy vừa rơi vào bẫy của kẻ thù và đang bị dồn vào đường cùng vậy.

Thực ra cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả, nên tôi nói ngắn gọn và đơn giản.

“Em có thể bắt đầu gọi senpai là Monyumi được không ạ?”

“Mơ đi nhé.”

Kịch. Bíp bíp bíp.

……

Ừm. Cứ gọi bằng họ thôi.

Khi Kikyouin bước ra khỏi nhà tắm và chúng tôi cùng trở về phòng sinh hoạt câu lạc bộ, thì Tama-chan đã ở đó rồi. Đang lạch cạch gõ điện thoại.

Cô bé đến đây từ lúc nào nhỉ?

Mới chỉ chưa đầy năm phút kể từ cuộc điện thoại vừa nãy thôi mà.

Không hiểu sao, cái cửa sổ lẽ ra phải đóng thì lại mở toang hoác, nhưng thôi, tôi không thể nghĩ là nó có liên quan gì đến Tama-chan được. Người duy nhất có thể đi vào từ đó chắc phải là phù thủy, nhà ngoại cảm, hoặc là yêu quái gì đó.

“T-Tamane-sama…”

Kikyouin-san đứng cạnh tôi khẽ thốt lên một tiếng nhẹ nhõm từ tận đáy lòng. Đó là ánh mắt của người vừa chứng kiến một vị anh hùng đến trễ đầy phong cách.

“Thật tình, người đã làm gì vậy ạ? Nếu là người, Tamane-sama, con nghĩ người có thể đến đây trong vòng chưa đầy một phút… vì chuyện đó, con, con…”

Kikyouin-san mắt hơi ngân ngấn nước.

… Cái cảm giác tội lỗi không thể kìm nén này, cùng với một sự thôi thúc uể oải muốn nói, “Có tệ đến mức đó không…” chợt trào dâng trong lòng tôi. Không biết tại sao nữa.

“Xin lỗi nhé, Yuzuki. Không, ngay khi cô liên lạc là bọn ta đã lên đường rồi. Nhưng dọc đường… bọn ta bị yêu quái vây công.”

“Yêu quái ư? K-không lẽ là những kẻ sống sót sau khi chúng ta diệt trừ hôm nọ…”

“Ừm? À, đúng vậy đó. Dù sợi dây chuyền này đã mất tác dụng, nhưng nếu bọn ta dùng sức mạnh Cửu Vĩ thì không biết ai sẽ đánh hơi ra đâu. Mất chút thời gian của bọn ta đấy.”

“Ôi không… con xin lỗi, Tamane-sama. Con không biết người đã trải qua những gì.”

“Ôi dào, đừng bận tâm, Yuzuki. Chúng có đáng để mà về khoe khoang đâu.”

“……” Tôi câm nín.

Tama-chan… nói dối…

Không một lời nào nhắc đến game di động. Đúng là một đứa trẻ đáng sợ.

“Bây giờ thì. Việc gì thì phải làm ngay. Xong xuôi đi nào.”

Theo chỉ dẫn của Tama-chan, Kikyouin-san và tôi đứng đối mặt với nhau. Tama-chan bắt đầu vẽ một biểu tượng hình ngôi sao giữa chúng tôi. Tôi lên tiếng cảnh báo, “Này Tama-chan, đừng vẽ bậy lên sàn trường chứ,” nhưng Kikyouin-san đã ngăn tôi lại.

Cô ấy thực sự rất chiều em gái mình. Thôi được, đằng nào thì lát nữa mình cũng phải lau đi.

Với tư cách là một học sinh trung học trưởng thành, hãy cứ chiều theo trò chơi của một cô bé tiểu học vậy.

Khi vẽ xong ngôi sao, Tama-chan lấy ra hai lá bùa được trang trí bằng những họa tiết phức tạp. Đặt mỗi lá dưới chân của chúng tôi, cô bé nhắm mắt lại và chắp tay. Từ đó, Onkoro~ hay Sowaka~ cô bé bắt đầu niệm một câu thần chú khó hiểu,

“—Phong ấn—”

Cuối cùng, bằng một nhát chém dứt khoát, cô bé xẻ đôi không khí giữa tôi và Kikyouin-san.

Khoảnh khắc đó— tôi có cảm giác một thứ gì đó, một thứ đã liên kết hai chúng tôi, đã bị cắt đứt. Một thứ không bao giờ có thể lấy lại được. Đột nhiên, một nỗi tiếc nuối xé lòng chợt trào dâng trong ngực tôi— thực ra là không có đâu. Đó là một sợi dây liên kết được sinh ra từ một sai lầm vớ vẩn nào đó, nên tôi cũng chẳng quan tâm lắm.

“Thôi được rồi. Đã giải được rồi. Giờ chỉ còn việc từ từ trừ tà thôi.”

Tama-chan lau mồ hôi trên trán, cất hai lá bùa đi. Nếu cô bé đã xong, tôi nghĩ mình nên lau vết vẽ trên sàn đi, nhưng nó đã biến mất sạch sẽ rồi.

… Cô bé dùng loại mực tự bay màu theo thời gian à? Thật chu đáo.

“À~~~, ơn trời.”

Thở phào nhẹ nhõm, Kikyouin-san lập tức cất các cuốn sổ và văn phòng phẩm trên bàn vào cặp.

“Chúng ta nhanh về thôi, Tamane-sama. Không có lý do gì để ở lại đây nữa. Con không muốn dành thêm một giây nào nữa để hít thở chung không khí với cái tên ngốc này.”

Cô ấy vẫn chế giễu tôi như thường lệ. Điều đó khiến tôi hơi buồn… nhưng mặt Kikyouin-san trông có vẻ vui vẻ hơn nhiều so với trước đây, nên tôi cũng mừng.

Thật tốt quá.

Tôi cũng chẳng hiểu rõ lắm, nhưng có vẻ cô ấy đã vui lên rồi.

“… S-sao cậu lại cười như thế chứ? Ngốc nghếch hết sức…” Cô ấy lầm bầm gì đó rất khẽ trước khi quay sang Tama-chan.

“Giờ thì chúng ta đi thôi, Tamane-sama.”

“Đừng vội vàng thế, Yuzuki. Không cần phải hoảng loạn đâu.”

Trong khi ngồi vào ghế và thoải mái như ở nhà, Tama-chan nói thêm, “À này,”

“Vì đã cất công đi rồi, nên bọn ta mang theo đồ mà cô quên sáng nay. Phải biết ơn đấy nhé.”

“Con quên gì sao?”

“Đây này.”

Cô bé đặt một vật được bọc trong vải đen lên bàn. Khi lớp vải được tháo ra, bên trong lộ ra một chiếc hộp đựng thức ăn nhiều tầng sơn mài.

“Bọn ta tự hỏi cô đã dậy sớm như vậy để làm gì… không ngờ lại đi làm đồ ngọt. Theo bọn ta nhớ thì nó là một loại bánh phương Tây gọi là kooky phải không? Khi mà bình thường cô chẳng bao giờ nấu nướng, thì cái nhân duyên quái gì đây?”

“Đ-đó là…”

“Hơn nữa, lại còn quên mất. Cô bất ngờ lại đãng trí thế đấy, Yuzuki. Thế nào? Đã ở đây rồi thì chúng ta cùng ăn đi. Chà, cậu cũng ăn một ít đi.”

“Senpai chắc chứ? Vậy em xin phép ăn ạ.”

“K-không được!”

Kikyouin-san lớn tiếng, nhưng đã quá muộn rồi.

Tama-chan đã mở nắp hộp.

“Ái chà.”

Khoảnh khắc chứng kiến bên trong, Tama-chan nhăn mặt. Tôi cũng nhìn theo. Thứ ở trong chiếc hộp sơn mài trông đắt tiền đó… là một chất màu đen.

Đen, hay đúng hơn là nâu sẫm, hay đúng hơn là tro.

Nói một cách đơn giản, nó trông giống như tác phẩm làm bánh của một thợ làm ngói bậc thầy.

“… Con không quên đâu, Tamane-sama. Con đã thất bại, nên con bỏ lại đó.”

Với nụ cười tự mãn trên môi, Kikyouin-san khẽ nói.

“Ô-ô, bọn ta xin lỗi, Yuzuki. Bọn ta đã chắc mẩm…”

“Không sao đâu. Bây giờ thì chúng ta nhanh về thôi.”

Khoảnh khắc Kikyouin-san định đóng nắp hộp lại.

“Không ăn à? Vậy thì đưa đây cho tôi.”

Tôi nói khi nắm lấy một chiếc bánh quy đen và đưa vào miệng.

Chụt. Xoèn xoẹt, rộp rộp, ực.

“Ố ồ, ngon quá. Kikyouin-san, hóa ra cô nấu ăn giỏi thế.”

Khi tôi đưa ra nhận xét thật lòng của mình, người làm bánh quy tiến đến gần với vẻ mặt tức giận không thể tả.

“C-cậu đang làm gì thế!?”

“Hả? Tama-chan bảo tôi có thể ăn mà… tôi không được ăn à?”

“Không, không phải ý đó… c-có sao không vậy?”

“Sao là sao?”

“Sao… à, mùi vị các thứ ấy.”

“Mùi vị ư? Ngon tuyệt, chẳng có gì để chê cả.”

Nó sần sùi và cứng ngắc, mượt mà như thể tôi đang liếm giấy nhám, và hung hãn như thể nó đang tấn công trực diện vào miệng tôi. Nếu phải diễn tả chính xác mùi vị—

“Đúng là ‘khô hơn cả cát sa mạc’.”

“Thế mà ngon à!?”

“Như thể bị chôn sâu dưới lớp vỏ Trái Đất hàng ngàn vạn năm, một hương vị có chiều sâu.”

“Hóa thạch! Cậu đang nói về hóa thạch đấy!”

“Nếu phải chỉ ra một điểm yếu, thì nó hơi cháy một chút, nhưng… không đến mức có vấn đề. Nó có một chút vị đậm đà, ờm, và… bên dưới. Ừm… cái gì nữa nhỉ?”

“… Cậu định nói là hậu vị à?”

“Sai rồi, sai rồi. Ừm… đúng rồi. Một thế giới ngầm của hương vị. Tạo nên một trận chiến sinh tử thực sự!”

“Cứ nói là dở tệ đi!”

Thật không may, có vẻ như ấn tượng của tôi không được truyền tải một cách trọn vẹn.

Ái chà. Khi nó thực sự ngon mà.

“… Bánh cháy thì không đến mức này đâu. Bọn ta sẽ không ngạc nhiên nếu chim bất tử sống dậy từ trong đó bất cứ lúc nào.”

Với vẻ mặt sợ hãi, Tama-chan thận trọng vươn tay ra. Một vài chiếc bánh quy đen kịt tan thành tro bụi chỉ bằng cái chạm tay nhỏ xíu của cô bé. Có vẻ như độ cứng của bánh thay đổi tùy từng chiếc.

Hừm hừm. Đúng là một sản phẩm thông minh đấy, Kikyouin-san. Có nghĩa là chúng tôi có thể tận hưởng một yếu tố ngẫu nhiên trong hương vị.

Chụt. Chít chít chít chít chít chít chít chít! Ực.

“Đúng vậy. Ngon tuyệt.”

“Thật á!? Miệng cậu vừa phát ra tiếng động của một ninja dùng Chidori đấy!”

Chụt. Gô gô gô gô gô gô gô gô! Ực.

“Đúng vậy. Ngon tuyệt.”

“Một Stand vừa hiện hình trong miệng cậu đúng không!”

Chụt. Zukyuuuun. Megyaan. Ực.

“Đúng vậy. Ngon tuyệt.”

“Cái quái gì vậy!? Dio vừa cưỡng hôn cậu rồi bắt Hol Horse triệu hồi The Emperor à!? Khoan đã, chuyện gì đang xảy ra với món bánh của tôi thế!?”

“Em phải thừa nhận, ba âm thanh cuối cùng là do chính em tự tạo ra đấy.”

“Đừng có giỡn mặt!”

Tôi bị đánh khá mạnh. Có vẻ tôi đã đi quá xa rồi. Nhưng quả nhiên là Kikyouin-san, một fan manga ngoài sức tưởng tượng. Thật thỏa mãn khi nhận được những lời đối đáp chính xác như vậy.

“Nhưng dù là đùa hay không, chúng thực sự rất ngon.”

Lúc đó, Kikyouin-san nhíu mày một cách đáng ngờ.

“… Không lẽ ngoại hình của chúng chỉ thế thôi, nhưng thực ra chúng ngon?”

Cô ấy nói rồi rụt rè vươn tay ra và ăn một miếng bánh đen kịt đó.

“~~~~~~~!?”

Ngay lập tức sau đó, cô ấy ôm miệng và nhìn quanh quẩn khắp nơi. Khi thấy một hộp khăn giấy, cô ấy giật phăng khoảng mười tờ và dùng chúng để nhổ phì phì tất cả mọi thứ trong miệng ra.

Thật là lãng phí.

“… C-cậu, tôi bảo cậu đừng ăn mấy thứ đó nữa!”

“Hả? Sao vậy?”

“Sao á, cậu hỏi sao à…”

“Yuzuki. Hắn ta là một người đàn ông.”

Tama-chan nhìn tôi với ánh mắt kính trọng.

“Để tránh làm mất mặt một người phụ nữ, một người đàn ông sẽ ăn những món bánh ngọt kinh tởm trông chẳng khác gì mặt nạ đất sét hay đồ gốm, và gọi nó là ngon. Đây đúng là một người đàn ông đích thực.”

Không hiểu sao, danh tiếng của tôi dường như bỗng nhiên tăng vọt, còn việc món bánh của mình bị gọi là kinh tởm khiến Kikyouin-san hơi mất tinh thần. Thế là tôi ra mặt bảo vệ cô ấy.

“Không kinh tởm chút nào cả. Ngon thật mà.”

“… Đủ rồi. Này, cậu ăn thứ đó mà vẫn khen ngon, vị giác của cậu có ổn không đấy?”

“À thì… nói thật thì chúng hơi kém. Em cũng không tự hiểu rõ lắm, nhưng em rõ ràng là cái thứ mà người đời gọi là mất vị giác ấy.”

“Hừm. Vậy ra ngay cả cậu cũng là đồ vị giác ngu đần. Cậu là nhân vật chính của một bộ shonen manga nào à?”

Cô ấy có vẻ độc mồm, nhưng lời nói của cô ấy dường như chứa đựng một chút lời khen mơ hồ.

Quả nhiên, rất nhiều nhân vật chính trong shonen manga không có vị giác và dạ dày khỏe mạnh. Ví dụ như Ryou-san của Kochikame, ông ấy vẫn ổn khi ăn xà phòng.

“Hừm. Cậu bị sao vậy? Không chỉ cái đầu, ngay cả vị giác của cậu cũng ngu ngốc à? Aah, tôi đúng là đồ ngốc khi cảm thấy một chút vui vẻ lúc cậu nói nó ngon.”

“Hả? Cô đã vui à?”

“T-tôi chẳng vui chút nào cả!”

Có vẻ cô ấy không vui thật.

Tuy nhiên, xét theo phản ứng của Kikyouin-san và Tama-chan, những chiếc bánh quy đen kịt trông như đồ gốm này không ngon theo tiêu chuẩn chung của thế giới. Sau một hồi suy nghĩ, “Kikyouin-san,” tôi cất tiếng gọi.

“Chung quy mà nói, con người ta không thể cảm nhận trọn vẹn niềm vui cuộc sống nếu không thông qua lăng kính mang tên ‘cái tôi’ của chính mình.”

“... Hả?”

Cái tên này, tự dưng lại triết lý về thế giới vậy trời, khuôn mặt cứng đờ của cô nàng như muốn nói, nhưng tôi vẫn mặc kệ mà nói tiếp.

“Chẳng hạn nhé, dù cùng nhìn một vật, mỗi người lại có cách nhìn, cách cảm riêng. Mà đương nhiên, không chỉ giới hạn ở thị giác đâu. Còn xúc giác, khứu giác, thính giác – rồi cả vị giác nữa chứ.”

“……”

“Người khác ăn mấy cái bánh này sẽ nghĩ gì thì tôi chẳng bao giờ biết được. Nhưng khi tôi ăn, tôi thấy chúng ngon. Vậy thì trong thế giới của tôi, chúng ngon là ngon vậy đó.”

Tôi vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào số bánh còn lại.

Dưới ánh mắt nửa ngán ngẩm, nửa bó tay của Kikyouin-san và Tama-chan, tôi đã xử gọn hết sạch số bánh quy còn lại trong hộp. Tôi đói mà.

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

Tôi chắp hai tay lại, thành kính nói khấn, rồi đậy nắp hộp.

“Cảm ơn Kikyouin-san nhé. Ngon lắm. Đừng nản, hôm nào rảnh lại làm mang đến nữa nhé.”

“……”

Kikyouin-san bắt đầu gói hộp bánh vào chiếc khăn, cô ấy cúi đầu im lặng. Cuối cùng, cô lẩm bẩm trong giọng nói nhỏ xíu.

“... Nếu tôi thấy muốn.”

“Mà nhắc mới nhớ, Kikyouin-san này. Tại sao cô lại đột nhiên nghĩ đến việc làm bánh quy vậy? Hôm nay là lần đầu cô làm đúng không?”

Xung quanh cổng trường nhuộm màu hoàng hôn, tôi vô tư hỏi.

Sau khi ăn hết bánh, bụng no căng, tôi hoàn toàn mất hết ý chí học hành, nên quyết định về cùng hai chị em nhà Kikyouin. Hiện tại, ba chúng tôi đang thong thả bước cạnh nhau.

“... Không có lý do gì đặc biệt cả. Chẳng có gì đâu.”

“Ừm? Gì vậy, Yuzuki, bọn em chắc chắn là chị làm cho tên nhóc này mà. Em nhầm à?”

Khi Tama-chan nói vậy, nhìn chằm chằm với vẻ khó hiểu, Kikyouin-san khựng chân lại, vẻ mặt cô đông cứng.

“Đêm qua, bọn em nghe thấy chị lẩm bẩm, ‘Cái tên ngốc đó đã giúp mình, nên mình phải cảm ơn nó cho phải phép...’ hay gì đó, đúng không? Đó là lý do tại sao bọn em đề nghị mình cùng ăn nó với... mffffm.”

Miệng của Tama-chan vội vàng bị bịt lại.

“Ưm, chúng là dành cho tôi à?”

Trong trường hợp đó, đáng lẽ tôi nên thưởng thức kỹ càng hơn nữa mới phải. Vậy là, những chiếc bánh quy do Kikyouin-san tự tay làm là vì tôi sao.

“S-sai rồi. Tôi không làm vì–”

Đến đây, Kikyouin-san đờ ra.

“... Thôi được rồi. Chuyện này ngốc nghếch quá. Tôi không phải là một đứa tsundere chết tiệt!”

Cô nói, thở dài thườn thượt.

“Đúng vậy đó. Tôi đã dậy sớm và làm việc cả buổi sáng vì anh. Anh tốt nhất là nên biết ơn.”

“Ừ, tôi biết ơn mà. Cảm ơn cô. Tôi thực sự rất trân trọng.”

“…… Sai rồi, có gì đó sai sai… tại sao lại là tôi được cảm ơn chứ? Sau khi chúng thất bại thảm hại như vậy…”

Kikyouin-san đặt tay lên trán, lẩm bẩm trong sự đau khổ.

Khi tôi nghiêng đầu, Tama-chan bên cạnh tôi nói, “Đây chính là đó. Bản tính trái ngược và sự thành thật bẩm sinh của Yuzuki đang vật lộn kịch liệt trong trái tim cô ấy,” với vẻ mặt của một cô em gái đang quan sát chị mình. Tôi có cảm giác cô bé này thực ra rất thích giải thích mọi thứ.

“Ư ư ư,” Kikyouin-san càu nhàu, nhưng cuối cùng, cô quay người lại nhìn tôi một cách mạnh mẽ.

“Kagoshima!”

“D-dạ?”

Tôi ấp úng đáp lời. Kikyouin-san hiếm khi gọi tên tôi, nên khi cô ấy thực sự dùng đến nó, tôi lại thấy căng thẳng.

“Ừm, hôm nọ, cái lần với Tsuchimikado Zenzou ấy. Anh đã giúp tôi khá nhiều…”

“Với Tsuchimikado-san ưm, tôi thật sự đã giúp sao?”

Tôi có làm gì đâu? Tôi chỉ nhớ mình bị lừa và bị cảm lạnh vì trận mưa bất chợt thôi mà. Khoan đã, sao mặt Kikyouin-san lại đỏ thế kia?

“Tôi cảm thấy hổ thẹn vì đã để một người dân thường như anh gặp phải nguy hiểm như vậy… và nếu anh không ở đó, tôi e rằng mọi chuyện đã không suôn sẻ như thế.”

Không, nghiêm túc đấy, sao cô ấy lại lộ vẻ mặt đau khổ, bối rối, bất an lẫn lộn cảm xúc mâu thuẫn như vậy chứ?

“Vậy nên có vài điều tôi chỉ đành phải nói…”

Cô nói, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tôi.

Mặc dù ánh mắt sắc như dao cau đó thường đáng sợ, nhưng riêng lúc này, không hiểu sao, tôi lại chẳng thấy sợ chút nào. Sau một khoảng lặng, Kikyouin-san lên tiếng.

“C-cảm…”

“……”

“C-cảm ơn.”

“Cảm? Đùi cô có vấn đề gì à?”

“Cảm cảm cảm ơn, ơn, ơn.”

“… Nghiêm túc đó, rồi sao nữa?”

“CảmơnCảmơnCảmơnCảmơnCảmơnCảmơnCảmơnCảmơnCảmơnCảmơn!”

“!?”

“Đó là tất cả!”

Vừa vẫy tay trái, cô ấy phóng đi như một cơn bão dữ dội và biến mất khỏi tầm mắt. Ở cổng trường, một Tama-chan ngớ người và tôi bị bỏ lại phía sau.

“… Này nhóc. Vừa rồi là cái gì vậy?”

“… Là chuyện từ trước thời của cậu cơ.”

Nhưng Kikyouin-san đã chọn một thời điểm thật ấn tượng để ám chỉ một câu nói như vậy.

[ẢNH KIKYOUIN YUZUKI ĐANG TẠO DÁNG]

Đây là một dạng phần tiếp theo.

Ngày hôm sau, Kikyouin-san vắng mặt vì đau bụng.

‘Đừng có mà đùa với tôi… nghiêm túc đó, anh chết chắc… chết chắc… ư-ưm…’

Tôi nghe thấy một giọng nói đau đớn qua điện thoại. Tôi giật mình lùi lại khỏi cuộc gọi mà rõ ràng chỉ nhằm mục đích nguyền rủa tôi khi tôi đang nói.

“Tôi có làm gì đâu. Mà này, cô không phải đã nhổ hết vào khăn giấy rồi sao?”

‘Tôi nuốt một ít… nó cực độc ngay cả với liều lượng nhỏ… tôi ngạc nhiên là anh có thể ăn thứ đó…’

“Không, là cô làm ra nó mà. Và tôi đâu có ép cô ăn.”

Cô ấy đã tự chuốc lấy hậu quả. Mà đúng hơn, tự mình diễn một màn kịch của chính mình.

Sau khi tuôn ra một tràng nguyền rủa không ngớt, cuộc gọi bị ngắt ngang một cách đơn phương.

Tôi quay lại phòng câu lạc bộ từ nhà vệ sinh nam và gọi Orino-san. Tôi muốn học cách chữa đau bụng từ một chuyên gia.

Ban đầu, Orino-san làm cái vẻ, ‘Hả? Sao lại là tôi?’ nhưng sau đó lại đưa ra lời khuyên hữu ích rằng, “… Cô ấy sẽ ổn thôi nếu uống thuốc và ngủ đủ giấc.”

T-tôi hiểu rồi!

Tôi có cảm giác đó là một phương pháp điều trị cực kỳ bình thường, nhưng khi đạt đến cấp độ của Orino-san, bạn lại quay một vòng rồi trở về với sự bình thường, nhỉ. Những điều cơ bản là tất cả đối với một chuyên gia, nó đại loại là như vậy. Chắc chắn rồi.

Để truyền đạt lời khuyên quý giá đó, tôi lại đi vào nhà vệ sinh nam và gọi cho Kikyouin-san.

“……”

Tôi vẫn bị chặn số.

… Vậy là cô ấy được gọi cho tôi, nhưng lại không muốn tôi gọi cho cô ấy ư?!?