Từ Thuở Mới Lọt Lòng
Từ hôm sau, thái độ của Kikyouin-san đối với tôi còn tệ hơn trước. Cứ mỗi lần chạm mặt, cô ấy lại tặc lưỡi một cái, còn nếu tôi bén mảng lại gần trong vòng mười mét, y như rằng cô ấy sẽ bỏ đi thật xa. Trái tim tôi tan nát, nhưng mà... thôi, kệ đi. Dù sao thì, tôi vẫn ủng hộ cô đấy nhé, Kikyouin-san?
Nói đi nói lại, vụ lừa đảo đối với tôi xem như đã kết thúc. Nhờ nhận lại được bảy vạn yên, cái cảm giác khủng hoảng trong tôi, một kẻ lạc quan, cũng tan biến đi như sương khói. Chỉ cần tôi tiết kiệm chi tiêu, chắc chắn có thể sống lay lắt qua ngày cho đến kỳ nhận tiền sinh hoạt tiếp theo.
Tôi nghĩ vậy, rồi cố gắng quay trở lại cuộc sống thường ngày của mình... và cũng chính vào lúc đó.
"Có một người tôi muốn cậu gặp."
Một ngày nọ sau giờ học, tôi được Orino-san gọi lại. Khi tôi bước theo sau, liền thấy một chiếc xe station wagon màu đen đỗ ngay cổng trường. Cả hai chúng tôi đều lên ghế sau.
"Hả? Sao chiếc xe này không nhìn ra ngoài được gì cả vậy?"
Tất cả các cửa sổ đều là kính màu khói. Có một bức tường đen ngăn cách với ghế lái, nên tôi chẳng thể nhìn thấy mặt tài xế, cũng như khung cảnh phía trước. Vì thế, tôi có cảm giác mình bị cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
"Ơ-ơ này, Kagoshima-kun không biết sao? Dạo này những chiếc xe kiểu này đang rất thịnh hành đấy."
"Hmm. Ra vậy."
Khi tôi vừa an vị trên ghế, chiếc xe liền khởi động tức thì.
"...Sao tôi có cảm giác chúng ta cứ đi lòng vòng mãi thế nhỉ?"
"Ơ-ơ, cậu không phải đang tưởng tượng đó chứ?"
Cứ như thể họ cố tình đi đường vòng để tôi không thể đoán được vị trí điểm đến.
"Vậy Orino-san, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu thế? Đến lúc nói cho tôi biết rồi chứ?"
"Bí mật."
Đó là câu hỏi tôi đã hỏi vài lần, nhưng cô ấy vẫn không chịu nói. Thôi thì, chắc cũng không sao. Đến nơi rồi sẽ biết.
Mười phút sau, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Tôi không thể nhìn ra ngoài nên hoàn toàn không thể biết mình đang ở đâu. Có lẽ chúng tôi đã ra khỏi thành phố rồi. Từ ghế lái, tôi chỉ nghe được một câu cụt ngủn: "Đến nơi rồi."
Khi tôi định xuống xe,
"A! Ch-chờ đã, chờ đã."
Orino-san bật ra một giọng hoảng hốt. Cô ấy bắt đầu lục lọi túi xách của mình. "H-hả...? Không có ở đây, cái bịt mắt của mình không có ở đây... không lẽ, mình quên rồi..." cô ấy lẩm bẩm gì đó một mình.
"Orino-san, tôi xuống trước đây."
"Tôi đã bảo chờ đã mà! Làm ơn, tôi xin cậu đấy!"
Hừm. Không biết có chuyện gì vậy nhỉ?
Vừa dán mắt vào tôi, Orino-san vừa tìm kiếm trong túi áo và trên ghế, nhưng hình như cô ấy vẫn không tìm thấy thứ mình muốn.
"Uuurk... đã đến nước này rồi thì..."
Sau khi suy nghĩ với vẻ mặt vô cùng khó xử,
"K-Kagoshima-kun, quay lưng lại đi."
Cô ấy nói. Tôi tự hỏi cô ấy đang làm gì, rồi quay lưng lại.
"Ơ-ơ, là ai?"
Tôi bị bịt mắt.
Đôi bàn tay mềm mại, ấm áp đặt lên mắt tôi.
"..."
"..."
"...Orino-san."
"Đ-đúng rồi! Chính là tôi, Orino Shiori đây. Cậu giỏi quá, Kagoshima-kun."
"...Không, nghiêm túc đấy, Orino-san."
"...Tôi xin cậu đấy mà. Tôi xin cậu, làm ơn đừng nói gì cả..."
Giọng cô ấy run rẩy. Tôi bị bịt mắt nên không thể nhìn thấy, nhưng có lẽ Orino-san đang khóc phía sau lưng tôi. Tôi tự hỏi cô ấy đang cố làm gì... Thôi kệ. Orino-san đôi lúc hay nói những điều kỳ quặc. Nếu tôi cứ lo lắng về chuyện đó, thì tôi sẽ thiệt.
Sau đó, vẫn trong trạng thái "là ai?", tôi bước xuống xe và bắt đầu đi bộ.
"...Này Orino-san, chúng ta định làm thế này đến bao giờ?"
"...Đây là ước nguyện đầu tiên và cuối cùng trong đời tôi, nên làm ơn đừng nói gì cả..."
Nếu là ước nguyện cả đời của cô ấy, thì tôi chẳng còn cách nào khác. Tôi sẽ giữ im lặng.
Thật đáng sợ khi đi bộ mà bị bịt mắt, nhưng Orino nói, "Rẽ phải," "Bây giờ rẽ trái", hướng dẫn đầu tôi đúng hướng, nên tôi cũng không quá khó khăn.
"Cầu thang, cẩn thận nhé."
Đến một lúc nào đó, cảm giác dưới chân tôi thay đổi từ đất mềm sang thứ gì đó cứng. Tôi không còn cảm thấy gió nữa. Dường như tôi đã bước vào một căn phòng.
Sau khi đi lên và xuống cầu thang,
"Chúng ta đến nơi rồi."
Tiếng cạch cạch của cánh cửa mở ra, tôi bước vào một bước. Dường như cuối cùng chúng tôi cũng đã đến đích. Trò "là ai?" kết thúc và tầm nhìn của tôi được khai thông.
"Orino-san, chuyện gì..."
Khi tôi quay lại, cánh cửa đã đóng rồi.
Nhìn quanh, tôi đang ở trong một căn phòng trắng toát, đơn điệu. Mặc dù rộng rãi hơn phòng của tôi rất nhiều, nhưng việc thiếu cửa sổ khiến nó có cảm giác ngột ngạt. Có camera an ninh hoạt động ở bốn góc phòng.
Ở giữa phòng là một bộ bàn ghế đơn độc, nhưng không có gì khác.
"Có vẻ lâu rồi không gặp. Kagoshima-kun."
Người đàn ông mặc vest đang ngồi ở bàn quay sang tôi và nói.
Tôi có đôi chút nhớ về anh ta.
"Masaki-san..."
Dường như người mà Orino-san muốn tôi gặp là Masaki-san (nghệ danh). Tháng trước, tôi bị cuốn vào một vụ việc nào đó. Chà, có lẽ không nghiêm trọng đến mức gọi là vụ việc, nhưng tôi đã tham gia quay phim do câu lạc bộ điện ảnh mà Orino là thành viên một cách ngẫu hứng. Masaki-san (nghệ danh) là một nhân vật trùm trong bộ phim đó.
Anh ta đã phản bội tổ chức và thực hiện các hành động khủng bố, nhưng cuối cùng bị Orino-san (nghệ danh Orino) và Kirako-san (nghệ danh Kugayama) đánh bại, rồi bị kéo về tổ chức—đó là vai diễn của anh ta.
Theo Orino-san,
"Masaki-san là một tài năng quá đáng tiếc nếu phải mất đi, nên anh ấy không bị xử lý. Dĩ nhiên, anh ấy không được tha bổng. Sức mạnh của anh ấy bị phong ấn bằng còng điện tử, và anh ấy sẽ bị giam giữ trong cơ sở một thời gian—ừm, cái kết như vậy thì sao?"
Đại khái là vậy.
"Tôi chỉ muốn gặp mặt cậu trực tiếp và xin lỗi. Tôi đã van nài Orino đưa cậu đến đây."
Masaki-san nói khi tôi ngồi đối diện anh ta.
Râu ria dài mọc lung tung của anh ta đã được cạo sạch, mái tóc dài lòa xòa cũng được cắt gọn gàng. Có lẽ vì vậy mà anh ta mang đến một ấn tượng hoàn toàn khác so với trước đây.
Không, không chỉ là vẻ ngoài. Khí chất đáng sợ của anh ta đã biến mất, và tôi cảm thấy toàn bộ bầu không khí của anh ta đã dịu đi. Nhưng tôi đoán điều đó là hiển nhiên, hồi đó, anh ta đang diễn một vai trước ống kính mà.
"Tôi thực sự xin lỗi về những gì mình đã làm hồi đó."
Masaki-san cúi đầu thật sâu. Đó là một lời xin lỗi chân thành đến mức tôi đâm ra hoảng loạn.
"K-không sao đâu. Anh không cần phải... mà chờ đã, tôi mới là người tự ý xông vào bộ phim của anh. Tôi mới là người phải nói câu đó với anh."
Masaki-san chắc chắn đã cố giết tôi, nhưng đó đều là những sự kiện trong một bộ phim.
"...Đúng là cậu như vậy thật. Y như Orino nói," Masaki-san nở một nụ cười khó xử. "Nhưng đây là vấn đề cảm xúc của riêng tôi. Giống như việc phải giải quyết một mối ân oán vậy."
"Tôi hiểu rồi, trong trường hợp đó, thì... Ờm, vậy hiện tại chúng ta đang ở đâu vậy?"
"Trường quay cho bộ phim tiếp theo của chúng tôi."
Masaki-san trả lời rành mạch. Tôi hiểu rồi, là một trường quay. Đánh giá bởi bầu không khí vô vị và lạnh lẽo bao trùm khắp căn phòng, nó được cho là một không gian trống rỗng bên dưới một cơ sở nghiên cứu bí mật nào đó.
"Câu lạc bộ này đúng là năng nổ và chủ động thật. Các thành viên đều có vẻ hòa thuận. Mọi người đã quen nhau lâu chưa?"
"Đúng vậy. Tôi đã biết Orino khoảng năm năm rồi, tôi đoán thế?"
"Năm năm, hả. Hừm. Orino-san, vậy là cô ấy đã làm phim được năm năm rồi."
Năm năm có nghĩa là cô ấy mới học tiểu học. Tôi đoán cô ấy đã rất cố gắng khi còn là một diễn viên nhí.
"Không," Masaki-san lắc đầu. "Khi tôi nói năm năm, ý tôi là năm năm kể từ khi tôi gia nhập câu lạc bộ điện ảnh này."
Anh ta ngừng lại một chút trước khi tiếp tục.
"Orino đã ở đây từ khi cô ấy sinh ra."
"...Từ khi cô ấy sinh ra ư?"
"Đúng vậy. Tôi là một phần của nhóm được tập hợp lại sau khi tài năng của họ được phát hiện. Kugayama cũng vậy. Nhưng Orino thì khác. Cô ấy sinh ra và lớn lên ở đây."
Cả Masaki-san và Kugayama-san (tên thật Kirako-san) đều tham gia sau này. Nhưng Orino-san... Orino Shiori đã sinh ra và lớn lên ở đây.
...
Vậy là cô ấy đã đóng phim từ khi còn là một em bé. Orino-san thật đáng kinh ngạc.
"...Tôi xin lỗi, cậu có thể giữ bí mật chuyện đó với Orino-san không? Con bé đó tin chắc rằng mình 'được đưa đến đây khi còn nhỏ'."
"Tôi hiểu. Chà, điều đó nghe có vẻ hợp lý. Thật hơi ngượng khi xem cảnh quay mình lúc bé."
"...Ừ, đúng vậy."
Masaki-san nở một nụ cười gượng gạo, trước khi mệt mỏi nheo mắt.
"...Tháng trước, trong lúc quay phim, cậu còn nhớ tôi đã sử dụng thiết bị gây nhiễu để phong ấn sức mạnh của Orino-san không?"
"Vâng. Cảnh đó khá ấn tượng."
Masaki-san đã sử dụng một thiết bị gây nhiễu chỉ hoạt động trên những người đặc biệt để hành hạ Orino-san. Khi thiết bị đó hoạt động, những nhà tâm linh đặc biệt không thể sử dụng khả năng của mình. Tuy nhiên, dù chỉ là một viên sỏi nhỏ, Orino-san vẫn cố gắng sử dụng khả năng di chuyển đồ vật bằng ý nghĩ.
Cảnh đó in sâu vào tâm trí tôi.
Ý tôi là.
Đó là một diễn biến quá tiện lợi.
Cứ như trong phim vậy.
"Tôi đã nghĩ có vấn đề với thiết bị gây nhiễu của mình. Rốt cuộc đó là một sản phẩm thử nghiệm mà."
Nhưng Masaki-san tiếp tục như thể nói chuyện với chính mình.
"Kết quả điều tra của cấp trên cho thấy không có vấn đề gì với thiết bị đó."
Không có vấn đề gì với thiết bị. Điều đó có nghĩa là...
"...Nhưng nếu là phim, thì như vậy không sao sao? Khi ai đó gặp khó khăn, khả năng tiềm ẩn của họ thức tỉnh, một diễn biến phổ biến."
"...Đúng vậy. Trong phim, tôi chắc chắn điều đó sẽ ổn."
Masaki-san cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Đó là khuôn mặt của một người đã tận mắt chứng kiến một điều gì đó khó hiểu mà anh ta không thể nào hình dung nổi.
Trên đường về, tôi đi gần như theo những bước tương tự như khi tôi đến. Điểm khác biệt duy nhất là Orino-san không chơi trò "là ai?" với tôi nữa. Cô ấy đã mua một cái bịt mắt trong khi tôi nói chuyện với Masaki-san, hình như vậy.
...Không, tôi không hề cảm thấy thất vọng hay gì cả. Tôi không hề buồn một chút nào đâu.
Tôi không hề nghĩ một chút nào rằng nếu tôi đột ngột dừng lại trong trạng thái "là ai?", và Orino-san chạy đâm vào lưng tôi, hơn nữa, đôi tay cô ấy đang bận che mắt tôi nên không thể tự giữ thăng bằng, chắc chắn cô ấy sẽ ép ngực mình vào lưng tôi. Nghĩ gì đâu mà nghĩ.
"...Hah."
"Sao cậu lại trông có vẻ thất vọng thế...?"
Đi bên cạnh tôi, Orino-san hỏi một cách ngơ ngác, nên tôi nói với cô ấy rằng không có gì. Sau khi tôi xuống xe ở trường, chúng tôi cùng nhau về nhà. Tôi không biết Orino-san sống ở đâu, nhưng có vẻ như cùng đường đi được nửa chặng, nên chúng tôi đồng hành cùng nhau.
"À, đúng rồi, đúng rồi. Tiện thể ở đây thì tôi nên đưa cái này cho cậu."
Nói rồi, Orino-san đưa cho tôi một phong bì. Nội dung bên trong khiến tôi ngạc nhiên.
"...Cái này là gì?"
"Kagurai-senpai nhờ tôi. Nói rằng muốn cậu đưa cho Kikyouin-san."
Ồ tôi hiểu rồi.
Ra vậy. Tôi đoán Kagurai-senpai sẽ làm một việc như thế này.
"Cô ấy có những ý tưởng khá độc đáo. Nhưng tại sao lại là tôi?"
"Đó là vì Kikyouin-san ghét cậu, phải không?"
"...Tôi hiểu."
Nghĩ lại thì, lý do Kikyouin-san không muốn vào CLB Máy tính là vì tôi ở đó...
"Được rồi. Tôi sẽ cố gắng để Kikyouin-san thích tôi."
"...C-cậu không cần phải cố gắng đến thế đâu. Chà, ừm... nếu Kikyouin-san thực sự thích cậu, chúng ta sẽ có một mớ hỗn độn lớn đó... ừ. Kagoshima-kun, cậu cứ bị ghét một chút thì tốt hơn."
Tôi có cảm giác cô ấy vừa nói một điều gì đó khủng khiếp với tôi, nhưng mà, tôi chắc là tôi tưởng tượng thôi. Tôi nhét phong bì vào cặp, rồi lại bắt đầu đi.
"Này, Akira."
Không báo trước, Kai đột nhiên xuất hiện. Thần bí như yêu quái, khi tôi nhận ra thì cậu ta đã ngồi trên lan can phía trước tôi.
"Có chuyện gì vậy, Kai? Hiếm khi thấy cậu ở một nơi như thế này."
"Chỉ đi dạo thôi. Không, có lẽ là đi tuần."
Gần đây tôi có linh cảm không lành về thị trấn này, cậu ta nói thêm một câu khó hiểu khi đi đến chỗ tôi.
"Akira. Cô gái dễ thương này là ai thế?"
"Ể, ồ, tôi sao?"
Trước lời khen bất ngờ, má Orino-san đỏ bừng. Vậy là ngay cả những lời tán tỉnh sáo rỗng cũng không nghe đáng sợ nếu là Kai nói. Ra vậy. Vậy đây chính là "đảm bảo phải được nói bởi một hotboy".
"Orino-san. Orino Shiori-san. Cô ấy là bạn cùng lớp của tôi, và là lớp trưởng."
Tôi giới thiệu không vòng vo, và Orino-san hơi cúi đầu chào.
"Còn đây là Kai. Shinose Kai. Bạn từ thuở nhỏ của tôi."
"Rất vui được gặp cô, Orino Shiori-san."
Kai mỉm cười rộng. Ngược lại, "À, vâng. Rất vui..." Orino-san lại trưng ra vẻ mặt khó hiểu vì lý do nào đó. Vẫn với vẻ mặt đó, cô ấy quay sang tôi.
"Vậy Shinose-kun là bạn từ thuở nhỏ của cậu ư...?"
"Ừ. Đúng vậy... có chuyện gì sao?"
"... Này Kagoshima, bạn bè thuở bé của cậu chẳng phải là Daiki với Yoshiko sao?"
Daiki ấy à?
Yoshiko ấy hả?
"Ai vậy?"
"Ơ... chẳng phải cậu mới kể tớ nghe dạo trước sao? Rằng cậu vẫn thường chơi cùng hai người đó..."
"Tớ ư...? Không, tớ chẳng nhớ gì cả..."
Một cảm giác là lạ len lỏi trong lòng, như thể có điều gì đó không ăn khớp. Dường như giữa hai chúng tôi đang có sự sai lệch trong việc ghi nhớ sự việc.
Có phải Orino-san đã nhớ nhầm điều gì không?
Bạn thuở nhỏ của tôi, chỉ có mỗi Kai mà thôi.
Một không khí nghi hoặc bỗng tràn ngập giữa ba chúng tôi—ngay vào khoảnh khắc ấy.
"Cửu tự chân ngôn – Rai!"
Một tiếng hô quen thuộc vang vọng giữa không trung, khi tia chớp rạch ngang nền trời hoàng hôn.
Và cách đó vài chục mét, từ mái những tòa nhà chen chúc phía trước, một bóng người nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đường nhựa.
Đó là Kikyouin-san. Cô ấy đang mặc bộ trang phục Âm Dương Sư tôi đã từng thấy qua.
"Ôi trời! Tên Tsuchimikado Senzou đáng ghét đó... hắn dùng thức thần làm mồi nhử để chạy thoát..."
Cô ấy lẩm bẩm đầy bực tức, đôi mắt sắc lạnh lườm vào khoảng không lẽ ra là trống rỗng.
"... Kikyouin-san vẫn luôn bùng nổ như vậy đấy."
"Hmm," Kai bên cạnh tôi khẽ thở ra một tiếng thán phục. "Một trong Thập Nhị Thần Tướng do đại Âm Dương Sư Abeno Seimei chuẩn bị, Touda. Tất cả Thập Nhị Thần Tướng lẽ ra phải ở bên dòng dõi trực hệ của Seimei, gia tộc Tsuchimikado, vậy mà sao nó lại ở thị trấn này..."
"Hả? Cậu vừa nói gì cơ?"
"Không có gì, tớ chỉ đang tự hỏi không biết cô gái dễ thương kia cũng là người quen của cậu sao."
"Đó là Kikyouin-san, học sinh chuyển trường ấy. Tớ đã kể cậu nghe rồi mà, đúng không?"
"À, tớ nhớ ra rồi... Thì ra là vậy."
Hắn tự mình tìm được lời giải đáp, mỉm cười như thể đã nắm rõ mọi chuyện.
"Những kẻ đang chiến đấu với Touda là... ba con hồ ly ống sao? Hiểu rồi. Rất phù hợp với gia tộc bị hồ ly chiếm hữu. Như vậy thì bọn chúng đang gặp bất lợi trước một trong Thập Nhị Thần Tướng... Nếu con gái của Tamamo no Mae ở đây, hẳn sẽ dễ dàng giành chiến thắng... nhưng có vẻ như cô ta không có mặt ở đây."
Kai bắt đầu lẩm bẩm những điều khó hiểu, nên tôi liếc nhìn sang Orino-san.
"Cái gì... những con quái vật đó là gì vậy..."
Mắt cô ấy mở to, gương mặt tái nhợt.
"Quái vật? Orino-san đang nói gì vậy?"
"Chúng ở ngay kia mà, chẳng phải sao... một con rắn đỏ lớn như trăn Nam Mỹ, và ba con hồ ly trắng đang lơ lửng trên không..."
"?"
"Cậu không nhìn thấy chúng... Kagoshima-kun...?"
"Vậy là cô nhìn thấy chúng, Orino Shiori-san?"
"... Thấy hay không thấy thì khi chúng rõ ràng như vậy... nhưng Kagoshima-kun lại nói không thấy... vậy thứ mà Kikyouin-san đang chiến đấu bây giờ... thật sự là..."
Khi tôi định lên tiếng gọi Orino-san đang hoang mang,
"Ôi!"
Kikyouin-san ngã khụy xuống đất. Thay vì bị tấn công, cú ngã của cô ấy trông giống như đã dùng quá nhiều lực để né tránh và bị trượt chân ngã.
"Này, cậu có sao không!?"
Orino-san vội vã chạy đến chỗ Kikyouin-san.
"... Sao cô lại ở đây...?" cô ấy lẩm bẩm khi liếc mắt về phía tôi. "Cả tên ngốc đó nữa... thôi bỏ đi, muốn làm gì thì làm, chỉ cần tránh ra. Anh đang chắn đường đấy."
Đẩy Orino-san sang một bên, Kikyouin-san đứng dậy. Vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không, cô lấy một vài lá bùa từ túi áo ngực. Cô niệm Cửu tự chân ngôn và đạp mạnh xuống đất.
"Thế ra... Kikyouin-san thật sự có năng lực..."
Orino-san đứng sững tại chỗ, gương mặt pha lẫn kinh ngạc và chấp nhận. Rồi cô vội vàng quay sang tôi.
"Xin lỗi, Kagoshima-kun. Tớ có một việc bí mật cần làm với Kikyouin-san, nên cậu đi trước nhé?"
Không cho tôi thời gian phản ứng, Orino-san đã nhảy vọt lên. Như thể tự mình sử dụng năng lực tâm linh lên cơ thể, một sức bật chân mà tôi sẽ không bao giờ nghĩ một nữ sinh trung học lại có.
"Akira, chúng ta đi thôi."
Khi tôi đang ngẫm nghĩ mà vẫn chưa thể hiểu rõ tình hình, một bàn tay đặt lên vai tôi.
"Kai... cậu chắc chứ?"
"Không sao đâu. Theo những gì tớ thấy, thức thần đó... Touda không được lệnh giết bất kỳ ai. Nó được triệu hồi chỉ với mục đích cầm chân người triệu hồi. Không cần lo lắng, sẽ không có ai chết đâu."
"Ể?"
"Ối, lỡ lời. Ừ. Thôi, đừng bận tâm. Phụ nữ có thế giới riêng của họ mà. Chúng ta đàn ông thì không thể xen vào chuyện của con gái được, đúng không?"
Kai tiếp tục kéo tay tôi. Như mọi khi, tôi chẳng thể hiểu nổi hắn đang nghĩ gì, nhưng tôi quyết định im lặng đi theo. Mặc dù vẫn còn điều gì đó níu kéo, tôi vẫn quay đầu nhìn lại.
Khoảng cách giữa chúng tôi giờ đã khá xa. Chỉ có những tiếng hô của Kikyouin-san thoảng vào tai tôi một cách mờ nhạt.
"... Hả? Cô... cái gì, đó là... siêu nă... à? Mấy cái đó th... có thậ—đồ ngốc! Không thể dùng đá mà tấn công một thể linh hồn được, tôi không biết về—ấy phép điều khiển vật thể hay gì đó—— tránh ra đi, đồ nghiệp dư!"
Tim tôi đập thình thịch. Tôi không thể cứ để Kai kéo đi như vậy.
"À. Này, Akira."
Hất tay hắn ra, tôi vội vã chạy về phía Orino-san và Kikyouin-san.
Quay lại giữa quãng đường tôi vừa đi qua... và chính vào lúc đó. Trong tầm nhìn xa của tôi, Kikyouin-san vung mạnh bàn tay đang cầm bùa. Không phải để chặn đòn tấn công của kẻ địch, mà là một cử chỉ để gạt nó sang một bên.
Động tác đó chậm hơn một tích tắc, và trên tòa nhà dân cư ba tầng bên phải tôi, một phần bê tông ở tầng ba lõm vào hình cầu.
"Ể?"
Khi âm thanh hủy diệt khiến tôi theo phản xạ ngẩng đầu lên, thì đã quá muộn.
Vô số mảnh kính bao phủ toàn bộ tầm nhìn của tôi. Sự lặp lại của vô vàn ánh phản chiếu lấp lánh rơi xuống theo định luật trọng trường của trái đất.
Không có chỗ để chạy, không có thời gian để cố gắng.
Cơn mưa kính đổ ập xuống tôi.
"Thật là phiền phức, cậu đúng là rắc rối mà."
Vang vào tai tôi là giọng nói bình thản và dịu dàng như mọi khi của người bạn thuở nhỏ.
Hắn ta ung dung, không chút hoảng loạn, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay. Chỉ bằng cử chỉ đó, tôi có cảm giác như không gian bị méo mó, thời gian bị bóp méo, và thế giới bị lệch khỏi quỹ đạo. Cơ thể tôi được bao bọc trong một ánh sáng dịu ngọt, nhẹ nhàng.
Tôi sững sờ. Có vẻ như tôi đã mất ý thức trong vài khoảnh khắc.
"... Ê-ê? -hả?"
Vẫn còn bối rối, tôi nhìn xuống cơ thể mình.
Tôi không hề hấn gì. Không một vết xước.
Sau đó, tôi từ từ mở rộng tầm nhìn. Trên mặt đường nhựa xung quanh, những mảnh kính rơi từ tòa nhà vương vãi khắp nơi.
Chỉ quanh tôi, như thể một khoảng trống được mở ra giữa cơn mưa, không có một mảnh nào.
"Akira, cậu có bị thương không?"
Tránh những mảnh kính, Kai tiến lại gần. Vẻ mặt hắn pha lẫn sự mệt mỏi và nhẹ nhõm. Như thể hắn đã dùng một loại năng lực đặc biệt nào đó và kiệt sức.
"... Tớ không sao. Có vẻ không mảnh nào trúng cả."
"Hmm. Vận may của cậu thật đáng kinh ngạc đấy. Một phép màu, tớ phải nói."
"Ừ. Ơn trời, tớ vẫn còn."
"Cậu đúng là một kẻ may mắn hết sức."
Tôi mượn tay Kai để đứng dậy. Thoát nạn mà không hề hấn gì sau một tai nạn như vậy, tôi thật sự may mắn. Chắc hẳn tôi đã tích được nghiệp lành.
"Cái mặt ung dung kia kìa. Không biết đã tốn bao nhiêu công sức–"
Dừng lời giữa chừng, Kai nhìn chằm chằm vào một điểm duy nhất. Trong tầm nhìn của tôi là Kikyouin-san và Orino-san. Hai người họ không còn có vẻ đang chiến đấu nữa.
"Cô... cô đã làm gì vậy?"
Kikyouin-san nói như thể đang chất vấn.
"Tôi không biết... chỉ là trong lúc nóng vội..."
Orino-san trả lời ngắt quãng.
"Mà không dùng bùa chú, lại có thể trực tiếp can thiệp vào một thể linh hồn và đảo ngược nó... ngay cả Abeno Seimei cũng không làm được điều đó... vậy phép điều khiển vật thể có thể làm được cả việc đó sao?"
"Tôi không biết... ý tôi là, hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy một điều như vậy."
Tôi cảm thấy như mọi chuyện đã kết thúc. Thế nhưng, trên gương mặt hai người họ, tôi không thể nhận ra chút dấu hiệu chiến thắng nào.
"Orino Shiori. Hmm."
Bên cạnh tôi, Kai khẽ ngân nga.
Đôi mắt hắn, nhuốm màu tò mò, vẫn luôn tập trung vào một điểm duy nhất. Là Orino-san, người đang nhìn chằm chằm vào bàn tay mình với vẻ mặt lo lắng.