Học sinh chuyển trường và cô bạn thanh mai trúc mã
“À, con nhận được tiền sinh hoạt phí rồi ạ. Vâng. Thôi con cúp máy đây. Gọi quốc tế tốn tiền lắm. Vâng. Bữa khác nói tiếp.”
Tôi cúp máy ngang. Bố tôi mà đã bắt chuyện thì cứ nói cả tiếng đồng hồ không ngừng, nên tôi phải tự giác cẩn thận. Cúp máy xong, tôi ngồi xuống ghế sofa phòng khách, đưa tay với lấy phong bì đã được gửi đến từ hôm qua.
Bên trong, một trăm nghìn yên.
Đây là tiền sinh hoạt phí bố mẹ tôi gửi từ nước ngoài về.
Thật ra, cá nhân tôi thích được chuyển khoản hơn là nhận tiền mặt lạnh ngắt thế này. Nhưng bố tôi bảo: “Nếu chuyển khoản qua ngân hàng sẽ gặp rắc rối. Vụ rửa tiền ấy mà–” thế là thành ra cứ “gửi tiền mặt định kỳ” cho tiện.
Mà gửi tiền trong cái phong bì màu nâu bình thường này có ổn không nhỉ? Khoan đã, số tiền này đáng lẽ ra được gửi trực tiếp từ nước ngoài, sao lại là tiền yên Nhật?
“…Thôi, kệ đi.”
Suy nghĩ sâu thêm thấy phiền phức, tôi liền bỏ qua.
Dù sao cũng là bố tôi mà, chắc chắn ông đã đổi sang tiền yên Nhật để tôi tiện dùng. Ông ấy đúng là một người bố tuyệt vời, người đã dạy tôi ý nghĩa của “rửa tiền”. “Đó là một điều kinh khủng xảy ra khi con để quên tiền trong túi quần, và chúng bị nhão nát hết trong máy giặt.”
Tôi nắm chặt tờ một trăm nghìn yên trong tay.
“…Mình sẽ dùng cẩn thận.”
Đây là số tiền mà bố mẹ vất vả làm lụng để kiếm về cho tôi. Tôi phải lên kế hoạch chi tiêu thật kỹ, không được lãng phí một xu nào.
Đang lúc tôi đắm mình trong tình yêu thương gia đình thì “ding-dong”, tiếng chuông cửa reo. Ai lại đến vào một buổi sáng cuối tuần thế này nhỉ? Tôi tiến ra cửa, mở toang ra – rồi giật lùi lại.
Vì người đàn ông trước mặt ăn mặc quá kỳ lạ.
Nói tóm lại, hai chữ “hòa thượng tu hành” là tất cả những gì anh ta toát lên. Anh ta đội chiếc nón lá tre nên tôi chỉ thấy được miệng và chút râu lún phún dưới cằm. Anh ta mặc áo choàng tăng sĩ màu đen, đi dép Nhật và tay cầm một cây tích trượng lớn.
Tôi cứng họng trước người đàn ông có vẻ ngoài kỳ dị này.
“Này anh!”
Anh ta bỗng nhiên hét lên. Tiếng tích trượng “clink” một cái. Với vẻ mặt nghiêm nghị, anh ta quét mắt nhìn khắp xung quanh.
“Căn nhà này đang bị tà ma ám!”
“G-gì chứ…?”
Người này đang nói cái quái gì vậy?
“ gay rồi… Ta đã đi khắp nơi trừ tà, nhưng đây là lần đầu tiên ta cảm thấy luồng sóng mạnh mẽ như vậy. Nếu không giải quyết sớm, ngươi sẽ gặp rắc rối lớn đấy!”
“…”
“Nhìn này, ngay sau lưng ngươi…”
“Ể!? CÓ THẬT không!?”
“Gay rồi. Quá kinh khủng đến mức không thể miêu tả…”
“Này! Đừng có im lặng thế chứ, là cái gì!?”
“Thôi nào, bình tĩnh đã. Nghe ta nói đây. Hãy bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt ta, và nghe ta nói.”
“Đ-được thôi.”
“Căn nhà này đang bị tà ma ám.”
“…Thật à…”
Không, không thể nào, chuyện đó không thể xảy ra… Nhà này mà bị ám ư…
“Gần đây ngươi có gặp chuyện xui xẻo nào không?”
“C-Có chứ!”
Tôi cắn chặt môi đáp lời.
“Hôm qua, tôi đã đập ngón chân út vào góc tủ.”
“Đúng vậy, chắc chắn đó là do tà ma gây ra.”
“T-thế rồi, lá số tử vi sáng nay của tôi bị tụt xuống đáy…”
“Không sai chút nào,” hòa thượng tu hành nói. “Ngươi còn chuyện gì phiền lòng không?”
“Ừm… có một cô bạn trong lớp tôi bị đau bụng yếu, phải chạy vào nhà vệ sinh rất nhiều lần.”
“Đúng vậy, chắc chắn đó là tà ma.”
“Thế rồi, một đàn em của tôi hóa trang thành phù thủy rồi tung tăng khắp phố…”
“Là do tà ma.”
“Khi một đàn anh của tôi cô độc một mình tập luyện thuật nói tiếng bụng…”
“Có cần ta phải nói nữa không?”
Ô-ôi không…
Tà ma ám nhà tôi đang gây rắc rối cho tất cả mọi người. Lý do họ đều trở nên kỳ quặc một chút như vậy là lỗi của tôi cả…
Aaa! Làm sao tôi có thể nhìn mặt họ nữa đây!?
“Không cần phải buồn như vậy đâu, anh bạn.”
Khi tôi quỳ sụp xuống trong tuyệt vọng, hòa thượng cất giọng nhẹ nhàng gọi tôi.
“Ngươi không làm gì sai cả. Tất cả đều là do tà ma gây ra.”
Anh ta tháo chiếc nón lá tre ra, đôi mắt ấm áp nhìn về phía tôi.
“…Nhưng tôi phải làm gì đây…”
“Đừng lo lắng gì cả!”
Anh ta vỗ mạnh vào vai tôi, rồi lấy ra một cái hũ từ ống tay áo.
“Ta đã yểm vào đây một sức mạnh xua đuổi tà ma, chiếc hũ ‘tri ân’ này. Chỉ cần ngươi đặt chiếc hũ này ở hướng ma quỷ trong nhà, ta tin chắc nó sẽ ngay lập tức thanh tẩy tà ma!”
“Th-thật à!?”
Tôi reo lên sung sướng, nhìn chằm chằm vào chiếc hũ.
…Chà.
Giờ thì anh ta nhắc đến, tôi chợt có cảm giác nó đang phát ra một loại sức mạnh phi thường nào đó. Thoạt nhìn, trông nó có thể giống một món đồ bán ở cửa hàng một trăm yên, nhưng tôi chắc chắn nó được ban cho những kỹ thuật cao cấp mà một người nghiệp dư như tôi không tài nào nhận ra.
“Nhưng mà, ta rất đau lòng khi phải nói, cái hũ này được làm từ loại đất vô cùng quý hiếm, nên giá thành không thể không đắt đỏ được…”
“M-mất tiền sao…”
Tôi không nghĩ nó sẽ miễn phí, nhưng nếu đắt quá thì…
“Ngươi đang nói gì vậy!? Chính cái sự ám ảnh về tiền bạc đó đang tiếp thêm sức mạnh cho lũ tà ma trong căn nhà này!”
“Cái gì!?”
À thì ra, tôi quá trân trọng số tiền bố mẹ gửi cho nên tôi đã trở thành một kẻ tham tiền ư?
À phải rồi, tiền mà cứ tiết kiệm mãi thì cũng chẳng có ích gì. Càng dùng nhiều, nền kinh tế Nhật Bản càng khởi sắc.
“…Đã hiểu. Tôi sẽ mua cái hũ đó!”
“Ôi! Chúc phúc cho con, chàng trai! Ta biết con sẽ hiểu mà!”
“Vậy còn giá cả thì sao…”
“Phải rồi… à, nhân tiện, ngay bây giờ ngươi có thể bỏ ra bao nhiêu tiền?”
“Tôi hiện có khoảng một trăm nghìn yên trong nhà…”
“Chà! Thật là trùng hợp! Giá của chiếc hũ này cũng chính xác là một trăm nghìn yên!”
“Ế!? Thật à!?”
“Thật chứ!”
“Chà. Đúng là trùng hợp thật. Tôi chắc chắn đây là số phận của tôi khi phải mua chiếc hũ đó!”
“Đúng như ngươi nói! Nào, nào, trước khi ngươi đổi ý—ý ta là, ngươi nên đặt chiếc hũ này càng sớm càng tốt, vậy nếu ngươi có thể…”
“Vâng, đã hiểu!”
Tôi vội vã quay vào phòng khách và cầm lấy phong bì đựng tiền sinh hoạt phí.
Bố, mẹ à.
Con sẽ mua sắm một món đồ thật đáng giá đây.
“Tám mươi, chín mươi, một trăm. Vâng, đủ cả. Vậy đây là chiếc hũ của ngươi. Bảo trọng nhé.”
Sau khi tôi đưa tiền, vị hòa thượng trao lại chiếc hũ “tri ân” rồi ngay lập tức chuẩn bị rời đi.
“Tôi phải đặt nó ở hướng ma quỷ đúng không? Cụ thể là chỗ nào trong nhà là hướng ma quỷ vậy?”
“À, đừng lo lắng về điều đó. Vật đó thực sự hiệu nghiệm, cứ đặt nó ở đâu cũng được.”
“…”
Thái độ phục vụ của anh ta bỗng trở nên tùy tiện lạ thường.
Tôi cảm nhận rõ ràng một luồng khí, kiểu như “hết việc rồi, biến thôi”, đang lan tỏa trong không khí.
“Ư-ừm, ít nhất thì anh cũng cho tôi biết tên anh được không?”
Tôi hỏi vị hòa thượng đang quay lưng lại, vội vã rời đi.
Lúc đó, anh ta quay lại, nở một nụ cười sảng khoái.
“Ta chỉ là một tăng lữ lang thang thấp kém thôi.”
Kéo chiếc nón lá tre sụp xuống che mắt, anh ta giấu đi vẻ mặt của mình. Rồi anh ta giơ ngón tay cái lên thật dứt khoát và nói:
“Tên ta không đáng để nói ra.”
Kh-ngầu quá!
Bị hạ gục trái tim, tôi tiếp tục vẫy tay chào vị hòa thượng cho đến khi anh ta khuất dạng.
Oa, hóa ra vẫn có những người tốt như vậy trên đời.
Tôi chắc chắn người đó sẽ tiếp tục hành trình của mình, thanh lọc những người bị tà ma ám. Cảm ơn anh, vị hòa thượng vô danh! Tôi sẽ không bao giờ quên anh!
“Mìiiiiiiiiiiiiiinnnnhh bị lừaaaaaaa!”
Sáng hôm sau, cuối cùng tôi cũng nhận ra mình đã bị lừa. Cảm thấy vừa bực bội vừa thảm hại, tôi ôm đầu rên rỉ trong một góc lớp học.
Phải làm sao đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây…
Tôi mất toi một trăm nghìn yên.
Toàn bộ tiền sinh hoạt phí hiện tại của tôi đã bốc hơi.
Làm sao tôi có thể sống nổi từ ngày mai đây…
“…Này,”
Khi tôi đang ngồi co ro, từ phía trên, một giọng nói đầy vẻ thương hại đổ xuống.
“Kagoshima-kun, cậu thật sự là một tên ngốc.”
Chậc. Lời nói như dao găm cứa sâu vào tim tôi. Nếu đây là truyện tranh, đó hẳn là lúc một mũi tên sắc nhọn xuyên qua tôi. Khi tôi ngẩng mặt lên, lớp trưởng Orino-san đang nhìn tôi bằng ánh mắt như thể nhìn một đứa trẻ vô phương cứu chữa.
Orino Shiori. Một học sinh gương mẫu nghiêm túc, một cô gái mà dạ dày yếu thỉnh thoảng là điểm yếu của cô. Vẻ ngoài của cô nằm giữa ranh giới đáng yêu và xinh đẹp, tôi nghĩ vậy.
“Tại sao cậu lại dễ dàng bị lừa như vậy chứ, thật sự đó.”
“Do lời lẽ khéo léo của hắn ta đã lừa tôi…”
“Không, từ những gì tôi nghe được, hắn ta không hề khéo léo chút nào.”
Trước Orino-san cắt ngang lời tôi một cách cộc lốc, tôi chỉ có thể co rúm lại.
Sáng nay, tôi tin chắc chiếc hũ đã trừ khử hết tà ma, bước vào lớp học với tâm trạng cực kỳ phấn chấn.
“Chào buổi sáng, Orino-san. À, này, nghe đây. Hôm qua, một vị khách tốt bụng đã bán cho tôi một chiếc hũ. Nhờ đó, tà ma ám nhà tôi đã được thanh tẩy. Chà, một trăm nghìn yên thì xót thật, nhưng đó là một chiếc hũ quý giá, nên đành chịu thôi.”
Tôi khoe khoang một cách đắc thắng.
Trong lúc tôi nói, sắc mặt của Orino-san dần dần xấu đi, cuối cùng mất hẳn vẻ tươi tắn, “Kagoshima-kun. Cậu có thể giải thích chi tiết hơn được không…” Cô nói một cách lạnh lùng.
Sau đó, Orino-san đã cố gắng hết sức giải thích rằng tôi đã bị lừa, nhưng vì không muốn chấp nhận thất bại của mình, “Nếu cậu mà chế giễu vị hòa thượng đó, dù là cậu Orino-san đi nữa, tôi cũng không cho phép!” Tôi nói với giọng điệu có thể tạo ra những rạn nứt không thể hàn gắn trong các mối quan hệ cá nhân.
Nhưng chẳng mấy chốc, tôi đã thua trong cuộc tranh cãi và buộc phải chấp nhận điều tôi không bao giờ muốn, sự thật rằng mình đã bị lừa đảo.
“…Chà. Chà chà, chà chà chà chà.”
Tôi từ từ đứng dậy. Gạt mái tóc sang một bên, tôi vỗ nhẹ thẳng thớm bộ đồng phục khi nói một cách thong thả.
“Thật ra, thật ra tôi cũng nghĩ nó hơi lạ.”
“Đừng có tỏ vẻ cứng rắn.”
“Ưm… cậu sai rồi. Tôi đang nghĩ cho mọi người…”
“Đừng đổ lỗi.”
“Gừm…”
Orino-san vốn thường ngày rất hiền lành bỗng trở nên hơi gay gắt. Có lẽ cô ấy đã kết luận tôi là một kiểu đàn ông “cứ nuông chiều là sẽ trở nên vô vọng”.
“Chà, trong trường hợp đó, đây thực sự không phải là tình huống đáng để cười,” mặt Orino-san trở nên nghiêm trọng. “Đó là một vụ lừa đảo rõ ràng, và số tiền thì đúng là như vậy. Tên đó có thể sẽ cố gắng lặp lại thủ đoạn tương tự. Cậu nên liên hệ cảnh sát.”
“Đ-đúng vậy. Chúng ta không thể để hắn lừa gạt những người tốt trong thị trấn này!”
“…Và Kirishima-kun, đừng có tin tưởng lung tung vào những câu chuyện của những người không quen biết nữa.”
“…Vâng,” tôi gật đầu yếu ớt. “Vậy thì… ừm, Orino-san. Cậu có thể đừng kể chuyện này cho người khác không? Đặc biệt là Kurisu-chan…”
“Hả? Tất nhiên, tôi không có ý định loan truyền… nhưng tại sao?”
“Không, phải có giới hạn cho sự thảm hại chứ, cậu biết đấy. Và tôi muốn trở thành một tiền bối đáng tin cậy đối với Kurisu-chan.”
“…Kurisu-chan có lẽ không có một chút nào kính trọng cậu với tư cách là một tiền bối đáng tin cậy đâu.”
Cái gì?
Không, không thể nào là sự thật.
Kurisu-chan luôn nở nụ cười thân thiện với tôi. Mặc dù nụ cười đó đôi khi trông giống như một sự lịch sự xã giao, nhưng không cần phải nói, đó chỉ là do tôi tưởng tượng ra thôi.
“Dù sao thì, đây sẽ là bí mật nhỏ của chúng ta. Hiểu chứ?”
“Hmm, bí mật nhỏ của chúng ta, hả…”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vẻ mặt của Orino-san dịu đi. Nhưng cô nhanh chóng siết chặt lại và nói với vẻ mặt nghiêm túc như mọi khi.
“Đã hiểu. Vậy thì chúng ta nên cùng nhau vạch ra một số biện pháp đối phó.”
“Đồng ý.”
Đúng lúc đó tiếng chuông reng lên, cuộc họp chiến lược tạm dừng.
Chúng tôi về chỗ ngồi, và ngay trước khi tiếng chuông sắp kết thúc, cánh cửa lớp mở ra, nhường đường cho giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, Hoshikawa-sensei.
“Khụ khụ, hôm nay thầy có một người bạn mới muốn giới thiệu với các em.”
Với vài lời chào hỏi sơ sài, Hoshikawa-sensei nói như vậy.
Cả lớp bỗng nhiên xôn xao. Là một nam sinh, hay một nữ sinh? Những cuộc trò chuyện nổ ra đây đó. Một người bạn mới, nghĩa là một học sinh chuyển trường.
Bình thường, tôi cũng sẽ tò mò như bao người khác, nhưng tôi không có tâm trạng. Tâm trạng của tôi quá u ám vì mất một trăm nghìn yên.
“Được rồi, được rồi, các em ổn định đi. Vậy thì, Kikyouin-san, mời em vào.”
Khi Hoshigawa-sensei nói vậy, một cô gái xuất hiện ở cửa lớp.
Mắt tôi ngay lập tức bị hút vào mái tóc vàng của cô ấy. Thay vì được nhuộm sạch sẽ hay tự nhiên, trông nó như thể một sắc tố tối hơn đã bị rút đi, nhợt nhạt hơn là sáng chói. Mái tóc vàng của cô ấy được búi cao gọn gàng.
Ánh mắt cô ấy có chút sắc lạnh. Cùng với vẻ cau mày trên miệng, nó tạo nên một ấn tượng mạnh mẽ, cương nghị.
Vẫn với vẻ mặt không vui, cô đứng trên bục giảng.
“Vậy thì mời em tự giới thiệu.”
“Vâng.”
Với câu trả lời gọn lỏn, cô bạn học sinh chuyển trường cầm phấn lên viết tên mình rành rọt trên bảng đen.
Kikyouin Yuzuki
Nét chữ này thật là đẹp. Chắc chắn cô ấy rất giỏi thư pháp, cả lớp ai nấy đều nghĩ bụng như thế.
“Kikyouin Yuzuki. Mong mọi người giúp đỡ.”
Đặt viên phấn xuống, Kikyouin-san quay về phía chúng tôi, giọng nói nhạt thếch, chán nản. Ít nhất thì, qua giọng điệu đó, cô nàng chẳng hề bày tỏ chút khao khát nào muốn làm thân với ai. Cứ như thể cô nói vậy chỉ vì đó là câu cửa miệng cho bài giới thiệu bản thân mà thôi.
“Kikyouin chuyển đến từ Kyoto,” thấy Kikyouin-san cứ im lìm, thầy Hoshigawa đành nói thêm vào. “Cả lớp nhớ đối xử tốt với em ấy nhé. À mà Orino này, Kagoshima.”
“Dạ,” “Dạ,” tôi và Orino-san đồng thanh giơ tay.
“Hai em là lớp trưởng và lớp phó. Có chuyện gì cứ tìm hai em ấy nhé.”
“Dạ.”
Thêm lần nữa, Kikyouin-san lại đáp lại một tiếng cộc lốc, theo kiểu xã giao.
Cô nàng chỉ di chuyển ánh mắt, lướt qua cả lớp.
Từ từ… rồi ánh mắt ấy dừng lại ở chỗ tôi.
Khoảnh khắc giao mắt, cô khẽ giật mình một chút.
Là tại sao nhỉ?
Không lẽ chúng tôi đã gặp nhau trước đây? Không, tôi e là không. Cô ấy là một người khá đặc biệt, nếu từng gặp thì không đời nào tôi quên được.
[ẢNH TẠI ĐÂY]
Trong lúc tôi đang suy tư, Kikyouin-san dời mắt khỏi tôi và trở lại vẻ mặt vô cảm ban đầu.
Học sinh chuyển trường Kikyouin-san là một người đặc biệt lạnh nhạt.
Khi tiết sinh hoạt lớp kết thúc, rất nhiều bạn học đã đến hỏi han cô đủ điều. Nhưng cô chỉ đơn giản là né tránh tất cả, với một gương mặt không biểu lộ cảm xúc.
Tuy không tỏ vẻ khó chịu, nhưng thái độ cô nàng lại rất rõ ràng là không muốn ai làm phiền.
Có lẽ cái khí chất “hãy để tôi yên” của cô đã phát huy tác dụng, vì cái sự kiện đáng lẽ ra là “một ngày hội” đối với học sinh – sự xuất hiện của một học sinh chuyển trường – lại kết thúc còn chưa kịp bắt đầu.
Bất kể chuyện đó, trong giờ nghỉ trưa, tôi và Orino-san vẫn ghép bàn lại để ăn cơm trưa.
Nếu bạn hỏi tại sao tôi lại ăn trưa với Orino-san, thì lý do rất đơn giản và rõ ràng.
Để tôi có thể xin ké đồ ăn của cô ấy.
… Đúng là phải có giới hạn cho cái sự thảm hại này chứ, tôi ơi.
Thông thường, tôi sẽ mua bánh mì ở căng tin trường, nhưng vì đã đánh mất số tiền sinh hoạt phí hiện tại, tình hình tài chính của tôi vô cùng khốn khó.
“Haizz,” tôi khẽ thở dài đầy ngưỡng mộ. “Đồ ăn của cậu vẫn ngon như mọi khi.”
“C-cậu nghĩ thế à? Cảm ơn nhé.”
“Cơm trắng đặc biệt ngon. Nhắc đến Nhật Bản là phải nhắc đến cơm.”
“… Kagoshima-kun, cậu khen người ta tệ kinh khủng luôn ấy.”
Orino-san ngán ngẩm. Chết tiệt. Có lẽ khen cơm trắng chẳng có tác dụng gì cả.
“Nhưng cậu dậy sớm nấu cơm hộp mỗi ngày đúng là đáng kinh ngạc thật.”
Tôi cố gắng chữa cháy trong khi nhìn vào hộp cơm của cô ấy một lần nữa. Không một món đồ đông lạnh nào, một hộp cơm xinh xắn đúng kiểu đồ nhà làm.
“Nếu cậu làm mỗi ngày thì sẽ quen thôi. Đối với tớ, nấu ăn giống như một sở thích vậy. Tớ thường tự chế biến món ăn riêng.”
“À, tớ hiểu, tớ hiểu mà. Tự chế biến món ăn đúng là vui thật. Tớ cũng hay tìm kiếm hương vị độc đáo của riêng mình lắm.”
“… Tớ xin lỗi, làm ơn đừng gộp chúng ta lại với nhau.”
Cô ấy làm vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ. Đó là vẻ mặt của một họa sĩ có bức tranh bị so sánh với những nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.
Hmm. Đây là một điều bất ngờ mà tôi chỉ mới phát hiện gần đây, nhưng có vẻ như tôi thuộc loại người mà thế giới thường gọi là “không có vị giác”.
Điều đó hơi phức tạp, nhưng tôi bắt đầu nghĩ, “Không phải đây thực ra là một điểm hấp dẫn sao?”
Một điểm nhấn để tôi tự tin vào bản thân.
“Nào,” sau khi ăn xong và cất hộp cơm đi, Orino-san lên tiếng. “Về gã đàn ông đã lừa cậu, chúng ta hãy cùng suy nghĩ một chút.”
“… Cậu nói đúng.”
Bữa trưa vui vẻ gần như khiến tôi quên mất, nhưng hiện tại tôi đang ở trong tình thế vô cùng khốn đốn. Tôi không nên trốn tránh thực tại.
… A, tôi muốn nhìn đi chỗ khác quá. Không thể trốn tránh một chút sao?
“Đến ngày mai, liệu thần hồ có xuất hiện và hỏi ‘cậu đánh rơi một trăm triệu yên vàng này, hay một trăm triệu yên bạc này?’ để chúng ta sống hạnh phúc mãi mãi không?”
“Đừng có mơ… mà khoan, một trăm triệu yên vàng là cái quái gì vậy?”
Cậu nghiêm túc suy nghĩ đi, cô ấy mắng tôi, thế là tôi suy nghĩ một chút.
“… Nhưng tôi nghĩ thực tế thì chúng ta chẳng làm được gì nhiều ngoài việc liên hệ với cảnh sát.”
“Đúng vậy… nhưng ở giai đoạn hiện tại, chúng ta có quá ít thông tin. Cậu có biết tên người đó hay gì không?”
“Cứ cho là tôi cũng tò mò hỏi đi…”
“Và?”
“Anh ta nói đó không phải là cái tên đáng để cho biết.”
“Rồi sao nữa?”
“Tôi cứ nghĩ anh ta là một người khiêm tốn và ngầu lòi.”
“Đồ ngốc.”
Chậc. Trái tim tôi lại bị tổn thương lần nữa.
A, nhưng khi Orino-san gọi tôi là đồ ngốc, thực ra tôi không cảm thấy tệ lắm. Đến mức nghĩ như vậy rồi, có lẽ tôi đã hết cứu vãn nổi rồi.
“Nếu cậu muốn, tớ có thể nói với cảnh sát. Tớ có quen vài người. Nhưng cho dù có thể, tớ cũng không thực sự muốn phải giải thích lý do cho họ…”
“Khoan đã, Orino-san, cậu có quyền hạn đó sao?”
“À, t-tớ không, không đời nào!”
Dù trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Orino-san toát ra khí chất của một người thuộc một tổ chức có liên hệ sâu sắc với nơi này, hơn nữa còn là một nhân vật quan trọng ở vị trí khá cao trong tổ chức đó, nhưng khi cô vội vàng xua tay, cô trông không khác gì một nữ sinh trung học bình thường.
Như thường lệ, Orino-san thỉnh thoảng lại luyên thuyên những điều khó hiểu.
“… Haizz. Vậy là hết đường rồi.”
Tôi gục mặt xuống bàn.
“Nhưng trước tất cả những chuyện đó, tôi cần phải có tiền ăn. Từ ngày mai, không, từ tối nay, không biết tôi sẽ ăn gì để sống đây…”
“Ư-ừm, về chuyện đó.”
Khi tôi ôm đầu, Orino-san lên tiếng.
Má cô ấy hơi đỏ, cô ấy ngượng ngùng nói.
“Chỉ một thời gian thôi, tớ có thể làm đồ ăn cho cậu–”
“Này.”
Một giọng nói lạnh lùng chen ngang cuộc trò chuyện.
Khi tôi quay lại, người ở đó là cô bạn chuyển trường Kikyouin-san.
“Anh, đi với tôi.”
Vẫn mang vẻ mặt khó chịu, cô nhìn tôi với đôi mắt lạnh lùng.
“Ai, cô nói tôi á?”
“Nhanh lên. Tôi muốn giải quyết xong trước khi giờ ăn trưa kết thúc.”
Bất chấp câu trả lời của tôi, Kikyouin-san quay gót và bỏ đi.
“À, chờ một chút.”
Tôi vội vàng đứng dậy khỏi chỗ, tạm thời theo sau cô ấy.
“Khoan đã, Kikyouin-san,” Orino-san nói. “Có chuyện gì cậu không hiểu sao? Nếu vậy, tớ sẽ đi với cậu. Tớ là lớp trưởng, nên–”
“Im lặng.”
Trước lời nói không kiêng nể đó, “Cái gì–” vẻ mặt Orino-san đanh lại.
“Không cần cậu xen vào. Tôi–” Cô ấy chỉ vào tôi, “—có chuyện muốn nói với tên đó.”
“Cái gì mà xen vào chứ!? Khi tớ đang cố gắng…”
“Đó chính là xen vào.”
“… Và cậu có chuyện gì với Kagoshima-kun chứ?”
“Gì chứ? Cậu là bạn gái của hắn hay gì?”
Trước câu hỏi cô ấy gắt gỏng phun ra, mặt Orino-san đỏ bừng.
“T-tớ không phải…”
“Vậy thì không liên quan gì đến cậu. Tránh ra.”
Kikyouin-san lại đi tiếp. “Này, anh cũng nhanh lên,” cô thúc giục tôi, thế là dù vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi vẫn lẽo đẽo theo sau.
Nơi Kikyouin-san dẫn tôi đến là khu vực ít được sử dụng phía sau nhà thi đấu. Còn tại sao cô ấy lại biết chỗ đó khi mới chuyển đến hôm nay, “Tôi đã dành nửa đầu giờ nghỉ trưa để tìm một chỗ,” cô ấy nói vậy.
“Chỉ cần có thể ở một mình, ở đâu cũng được.”
Cô ấy thản nhiên nói trong khi nhìn chằm chằm vào tôi.
“…”
Và tôi thì cứng đờ vì hồi hộp.
Tôi nuốt nước bọt, khuôn mặt đỏ bừng vội vã phân tích tình hình hiện tại của mình.
Một cô gái gọi tôi ra. Phía sau nhà thi đấu. Một nơi chúng tôi có thể ở riêng tư.
… Ờm, không đâu.
Dù ai nghĩ gì đi chăng nữa, thì đây chắc chắn là một lời tỏ tình.
Trong chốc lát, Kikyouin-san sẽ tỏ tình với tôi.
“…”
Tim tôi nhảy múa một cách ngốc nghếch. Ý tôi là, đây là lời tỏ tình đầu tiên của tôi! Không, khoan đã, nhìn kỹ lại thì lạ lắm. Kikyouin-san mới chuyển đến vài giờ trước. Chúng tôi hầu như chưa hề trò chuyện.
Vậy thì chỉ có một kết luận duy nhất mà tôi có thể đưa ra.
Đây chính là cái mà thế giới gọi là—tình yêu sét đánh.
… Khoan. Không lẽ tôi thật sự ngầu lòi sao?
“Anh đang cư xử kỳ cục đấy. Thật đáng sợ.”
“C-cái gì!?”
Cô ấy lại nói những lời lạnh lùng gì với người mình đã phải lòng vậy?
Dù vậy, cô ấy khá bình tĩnh về tất cả chuyện này, Kikyouin-san ạ.
Khi cô ấy sắp tỏ tình với tôi, tôi không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc mãnh liệt nào. Sắc mặt cô ấy không hề thay đổi chút nào. Vẫn là một vẻ xanh xao ốm yếu.
Không lẽ cô gái này… đã quá quen với chuyện này rồi.
Chết tiệt. Đối với một người dày dạn kinh nghiệm, một lời tỏ tình có thể là một sự kiện tầm thường, nhưng đối với một chàng trai thuần khiết như tôi, đó là một sự kiện lớn mà tôi sẽ nhớ suốt đời!
“… hừm.”
Tôi hít một hơi thật sâu. Bình tĩnh lại, Kagoshima Akira, phải bình tĩnh lại. Hãy ngầu lên. Mặc dù tôi thực sự rất vui khi Kikyouin-san thích tôi, nhưng không may, tôi lại không thích cô ấy.
Ý tôi là, tôi mới chỉ gặp cô ấy thôi.
Sẽ rất dễ dàng để nhẹ nhàng đồng ý và bắt đầu hẹn hò. Nhưng đó không phải là kiểu mối quan hệ mà tôi tìm kiếm. Tôi có phải là một kẻ yếu đuối? Một tên hèn nhát? Lỗi thời?
Hừ. Cứ gọi tôi là gì cũng được.
Khi nói đến những chuyện thế này, tôi không muốn dễ dàng thỏa hiệp. Tình yêu và sự yêu mến, hẹn hò hay không, tôi không muốn quyết định những điều đó quá dễ dàng.
Đó là lý do tại sao—tôi sẽ từ chối cô ấy một cách đàng hoàng.
“Có lẽ nghe hơi bất ngờ, nhưng…”
Kikyouin-san nói với giọng điệu bình tĩnh không thể tưởng tượng nổi cho một lời tỏ tình.
“… Ừm.”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu. Lòng tôi tràn ngập sự hối lỗi. Tôi xin lỗi, Kikyouin-san. Khi cô đã lấy hết can đảm (mặc dù trông chẳng giống chút nào) để tỏ tình với tôi.
A, trời ạ.
Đúng là một tên tội lỗi như tôi.
“Anh bị ma quỷ ám rồi.”
“Chúng ta có thể bắt đầu làm bạn—hả?”
Cô gái này vừa nói gì vậy?
Ma quỷ…?
Đó là một thuật ngữ tôi từng nghe trước đây. Cụ thể hơn, là sáng hôm qua.
“Là linh hồn của một cặp vợ chồng đã qua đời vì tai nạn giao thông. Cặp đôi đó đang rất hợp nhau, bám chặt lấy lưng anh đấy. Giờ thì họ đang trông xấu hổ lắm.”
Cô ấy đang nhìn tôi… không, nhìn một cái gì đó phía sau tôi.
“Họ không thực sự mạnh, nên chắc là không có hại gì đâu… nhưng ít nhất anh cũng cảm thấy ớn lạnh, đúng không? Đêm qua có khó ngủ không?”
“Không, không đặc biệt…”
“Thế à. May cho anh. Thôi thì họ nên siêu thoát nhanh chóng. Chẳng có gì tốt đẹp khi cứ lingering ở thế gian. Tôi muốn tiễn họ về nơi an nghỉ càng nhanh càng tốt.”
“… Ưm, Kikyouin-san, cô nói gì vậy từ nãy đến giờ…”
“À cái đó à. Tôi nhìn thấy ma.”
Cô ấy thản nhiên nói nhẹ như lông hồng.
“Ở Kyoto, gia đình tôi đã làm âm dương sư mấy đời rồi. Có một dòng tộc mang dòng máu của Abeno Seimei nổi tiếng kia, và nhà Kikyouin là một chi nhánh. Tôi là con gái trưởng. Anh có hiểu những gì tôi đang nói không?”
“…”
“Lý do tôi đến thị trấn này, nói đơn giản là để thực hành. Trước khi trưởng thành, có phong tục được cử đi khắp các vùng đất linh thiêng—đó là nơi có rất nhiều ma quỷ và yêu quái đấy.”
“…”
Tôi cảm thấy một luồng mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Cứ như thể lời tỏ tình vẫn là một lời tỏ tình vậy, nhưng cô ấy vừa thú nhận một điều còn kinh ngạc hơn với tôi. Cô ấy đột nhiên nói về việc nhìn thấy ma, và là một âm dương sư.
“Ô-ồ thật sao. Nghe có vẻ tuyệt vời đó.”
Tôi nói. Nhưng, ừm, tôi chưa hoàn toàn tin những gì cô ấy đang kể. Họ nói rằng bị lừa một lần là bài học.
Tôi đã trải qua một số đau khổ vào ngày hôm qua. Tôi đã học được kinh nghiệm một cách đàng hoàng.
Có lẽ đoán được điều gì đó từ việc thấy tôi hơi chùn lại,
“Thôi, anh có tin hay không cũng không quan trọng. Chẳng thay đổi được việc tôi đang làm đâu.”
Kikyouin-san thẳng thừng nói, khẽ thở dài.
Trong đầu tôi, đã có một chút khả năng là, “Cô ấy quá lo lắng khi cố gắng tỏ tình, đến nỗi bắt đầu luyên thuyên về ma quỷ và những điều khó hiểu khác,” nhưng có vẻ khả năng đó rất thấp.
Tuy nhiên, cuối cùng lại là bị ma quỷ ám…
… A, những sự kiện từ ngày hôm qua nhanh chóng phát triển thành một chấn thương lại ùa về.
“Tôi sẽ tiễn những hồn ma đang ám anh lên thiên đường thật nhanh, nên hãy đứng yên một lát.”
“Tôi không thể trả tiền cho cô đâu!”
Tôi kêu lên trong cảnh nghèo túng của mình.
“Bây giờ, tôi thực sự không có tiền! Tôi thậm chí còn không tự nuôi nổi mình nữa! Nếu cô muốn lừa ai đó, làm ơn hãy chọn người có nhiều tiền hơn!”
“… Hả? Anh đang nói gì vậy, ông bạn?”
“Cô có thể muốn lừa tôi, nhưng tôi sẽ không dễ dàng mắc bẫy đâu! Chuyện là thế đó! Phải, chính là thế đó! Bố tôi là luật sư, nên cô sẽ gặp rắc rối lớn nếu lừa đảo tôi đấy!”
Tôi cố gắng nói dối một cách hết sức. Đó là tất cả sức lực của tôi.
“Nghiêm túc đấy, đột nhiên anh bị làm sao vậy? Gì chứ, anh có phải vừa bị lừa bởi một kẻ trừ tà giả mạo nào đó không?”
“G-gì cơ!? Cô em đang nói cái gì vậy hả?”
Tôi dốc hết sức mình để kháng cự, đúng nghĩa là dốc cạn sức lực luôn.
“Thôi nào,”
Thấy tôi cứ chần chừ mãi, Kikyouin-san tỏ vẻ khó chịu, hất mái tóc vàng óng ra sau rồi thở hắt ra một hơi dài.
“Tôi không lấy tiền của cậu đâu, đứng yên là được rồi.”
“Thật không? Tôi tin lời cô đó nha? Sau này đừng có đòi hỏi gì đấy. Bố tôi là luật sư quốc tế, mấy chuyện như vậy tôi rành lắm –”
“Ôi trời ơi! Cậu dai như đỉa vậy! Im miệng lại và đứng yên đi!”
Cô ấy quát tháo ầm ĩ, khiến tôi theo phản xạ mà đứng nghiêm lại ngay tắp lự.
Kikyouin-san nhanh nhẹn rút ra một tờ giấy từ túi áo. Đó là một mảnh giấy hình chữ nhật màu trắng, chi chít những ký tự mà tôi không tài nào nhận ra đó là thứ ngôn ngữ gì.
Một tiếng “chát” khô khốc, cô ấy vỗ mạnh tờ giấy lên trán tôi.
“Ối! Này, cô không thể nhẹ nhàng một chút được sao–”
“Im đi.”
“… Vâng ạ.”
Cô ta đáng sợ thật. Kiểu người hoàn toàn sống trong thế giới riêng của mình.
Nói chung, cô ta đáng sợ nhiều kiểu lắm.
Ngước nhìn cô ấy nhắm mắt, bắt đầu tập trung, tôi chợt nghĩ. Cô ấy bảo không phải vì tiền, nghĩa là… đúng rồi.
Cô ấy chỉ giả vờ thấy ma để gây chú ý thôi mà…
Nhắc mới nhớ, hồi tiểu học tôi cũng có một cô bé như thế, lúc nào cũng cố gắng tuyệt vọng để trở nên nổi bật. Chắc trường nào cũng có ít nhất một người như vậy thôi. Nhưng nếu lên tới cấp ba rồi mà vẫn còn làm trò đó, thì hơi quá đáng thật. Tôi chỉ có thể nói rằng cô ấy đang xây dựng nhân vật hoàn toàn sai hướng.
“Sssuu…”
Kikyouin-san bình tĩnh hít sâu một hơi.
“Rin・Byou・Tou・Sha–”
Whoa! Cô ấy bắt đầu nói mấy thứ nghe có vẻ rất thuyết phục rồi!
Trước mắt tôi, cô ấy bắt đầu giơ hai ngón tay lên rồi xoay tròn.
“Kai・Jin・Retsu・Zen—Jyou!”
Uốn cong giọng nói, cô ấy dừng tay ngay trước tờ giấy trên trán tôi. Tôi thắc mắc không biết cô ấy đang làm gì, nhưng thấy Kikyouin-san quá đỗi nghiêm túc nên tôi không nói được lời nào.
“… Được rồi, xong rồi.”
Thở phào nhẹ nhõm, Kikyouin-san hạ tay xuống. Cùng lúc đó, bùa trên đầu tôi bong ra, nhẹ nhàng bay lượn xuống đất.
“Cặp đôi ma đã siêu thoát thành công. Thực ra bị ràng buộc ở thế giới này chẳng có gì tốt đẹp cả, nên thế là tốt rồi.”
Cô ấy làm vẻ mặt như thể “Tôi đã làm được” vậy.
“À, cậu không cần phải làm gì đâu. Tôi làm lễ trừ tà không phải vì cậu hay gì cả. Chỉ là có một gã bị ma ám trong cùng lớp thật là chướng mắt.”
“…”
“Tôi sẽ không nói là đừng kể chuyện này cho ai. Cậu có thể lan truyền hay làm bất cứ điều gì cậu muốn. Đằng nào thì cũng chẳng ai tin cậu, mà cho dù có tin thì họ cũng chỉ thấy tôi thật đáng sợ thôi.”
Hẹn gặp lại, cô ấy nói.
Nói xong những điều mình muốn, Kikyouin-san nhanh chóng biến mất khỏi khu vực sau nhà tập thể dục.
Tôi, người bị bỏ lại, dựa lưng vào bức tường bê tông, trượt dần xuống rồi ngồi xổm trên mặt đất.
“… Đau tim thật.”
Cảm giác này thật là “ngượng chín người” chẳng kém gì Kurisu-chan, người bị “hội chứng cấp hai” hóa thân. Tôi hiểu cảm giác lo lắng khi chuyển trường, nhưng việc nói mình nhìn thấy ma để thu hút sự chú ý thì đúng là có vấn đề thật.
Mà thôi, so với mấy trò lừa đảo của những kẻ trừ tà dỏm, thì việc cô ấy không có ác ý đã khiến cô ấy tốt hơn cả trăm lần.
“…”
Tôi quay đầu nhìn ra sau vai.
Chẳng thấy gì cả.
Kikyouin-san đã trừ tà cho tôi rồi, nên dù có gì ở đó thì tôi cũng không thể thấy được. Nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn không tài nào tin rằng mới phút trước đây còn có một con ma ở sau lưng mình.
Thật ra, sau khi cô ấy nói thế, tôi có cảm giác vai mình nhẹ hơn một chút thật –
“Không! T-tôi không thể, không đời nào!”
Nghĩ theo hướng đó là rơi thẳng vào bẫy của Kikyouin-san (?).
Việc vai tôi nhẹ hơn chắc chắn là hiệu ứng giả dược rồi!
Tôi phải rút kinh nghiệm mới được.
Ma không có thật!
“Sao mặt cậu ủ rũ thế, Kagoshima.”
Sau giờ học. Tôi đến phòng câu lạc bộ máy tính (ComClub) và đang chơi game đối kháng với Kagurai-senpai. Ván đấu kết thúc, khi tôi nghỉ ngơi một lát, senpai hỏi với một giọng vừa lo lắng vừa trêu chọc. Chơi game là sở thích của Kagurai-senpai và chúng tôi thường chơi cùng nhau sau giờ học.
Nhưng cách Kagurai-senpai chơi game thì khá là kỳ lạ.
“Hừm. Chắc là cậu lo chuyện mẹ cậu tìm thấy kho phim nóng của cậu đúng không? Trời đất, đúng là một thằng nhóc ích kỷ.”
“Này, Gakuta. Đừng trêu Kagoshima quá. Chỉ vì cậu bực mình vì bị cậu ấy đánh bại thôi.”
“Hả? Cô nói gì thế, Monyumi? Tôi không hề tức giận. Ừ, tôi không hề tức giận một chút nào!”
“… Ai mới là kẻ ích kỷ ở đây?”
“Im đi! Giờ thì nhóc con, chúng ta đấu lại!”
“Hmm. Tôi xin lỗi, Kagoshima. Đã để cậu phải đi theo cái gã này.”
“……. Vâng, tôi cũng không bận tâm lắm.”
Như mọi khi, khả năng nói tiếng bụng của Kagurai-senpai đạt đến trình độ cao đáng sợ, tôi nghĩ thầm trong khi di chuyển cần điều khiển để chọn nhân vật.
Chú thú nhồi bông Gakuta đang nằm trên đùi Kagurai-senpai, và cô ấy dùng tay nhỏ bé của chú để điều khiển tay cầm từ phía sau. Gấp đôi công sức, một nửa hiệu quả.
“Mmm! Nhận lấy! Ha!”
Hét lớn, Gakuta-kun liên tục và mạnh mẽ nhấn các nút lệnh bằng đôi tay mềm mại của mình, trong khi Kagurai-senpai nhìn chú một cách mệt mỏi.
Dù nhìn bao nhiêu lần, nó vẫn trông như Kagurai-senpai chỉ đặt tay lên chú Gakuta tự chủ, nhưng đó chính là một ảo ảnh quang học.
“Vậy thì, Kagoshima.”
Trận đấu kết thúc (với chiến thắng lại thuộc về tôi), “Ngaa!” Gakuta-kun đau đớn quằn quại, và trong khi chú phát ra tiếng kêu đau khổ, Kagurai-senpai lại chồng giọng mình lên trên.
Nghĩ mà xem, cô ấy có thể nói hai giọng cùng lúc, cô ấy đã là một nghệ sĩ nói tiếng bụng đẳng cấp thế giới rồi.
Có lẽ tôi nên xin chữ ký cô ấy trước khi cô ấy nổi tiếng khắp thế giới thì hơn.
“Sao cậu lại trưng ra bộ mặt chán nản vậy? Trông không hợp với cậu chút nào.”
“Đến tôi cũng có nỗi lo riêng mà.”
“Hmm. Tôi nghe nói hôm nay lớp cậu có học sinh chuyển trường, liệu có liên quan đến chuyện đó không?”
“Ngạc nhiên thật, senpai cũng biết chuyện này ạ.”
“Cậu nghĩ tôi là ai chứ?”
Hừm hừm, cô ấy cười tự mãn.
Nhắc mới nhớ, cứ như thể đến từ một tương lai xa xôi vậy, Kagurai-senpai khoe khoang một tài năng đáng kinh ngạc với máy tính. Việc quản lý dữ liệu của trường Trung học Adatara cũng do cô ấy phụ trách.
Nghĩa là không có gì liên quan đến trường này mà cô ấy không biết.
“Đúng như senpai đã đoán, chuyện là về học sinh chuyển trường.”
Tôi chỉ kể về giờ nghỉ trưa hôm nay. Thật ngại khi phải nhắc đến việc mình đã mua cái bình cổ giá một trăm nghìn yên, nên tôi sẽ giấu tất cả mọi người, trừ Orino-san, người đã vô tình biết được.
“Ồ? Cậu còn định bám lấy cô bé ấy khi cô ấy mới chuyển đến sao, dù vẻ ngoài nhút nhát nhưng cậu lại khá quyết đoán đấy nhỉ.”
“… Phần nào của câu chuyện đó khiến senpai có ấn tượng như vậy?”
“Này, tôi ước gì được ở trong vị trí của cậu. Theo Văn học Heisei, học sinh chuyển trường là một nhân vật có vai trò cực kỳ quan trọng. Nếu cô ấy đến, đáng lẽ cô ấy phải chuyển vào lớp của tôi mới phải.”
“…”
Kagurai-senpai gọi văn hóa Otaku là “Văn học Heisei”, dành cho chúng một tình cảm bất thường. Khi còn là một cô gái xinh đẹp, cô ấy cũng chơi không ít game hẹn hò và game người lớn.
“Tôi sẽ ổn nếu cô ấy chỉ là một học sinh chuyển trường dễ thương… nhưng phải nói thế nào nhỉ, cô ấy là một cô gái có nhiều hơn một vài chuyện không ổn.”
Kiểu như ma quỷ, yêu quái, âm dương sư, và những thứ tương tự.
Tôi không tin vào những tồn tại bất thường như vậy.
Quý cô mặc bộ đồ lạ mà tôi gặp ở Công viên Gió Nhẹ đã dặn tôi đừng tin.
“Ồ, đúng rồi, Kagoshima. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Cậu có muốn tham gia câu lạc bộ không?”
“Câu lạc bộ, là ComClub ạ?”
Kagurai-senpai gật đầu khẳng định.
ComClub, tên đầy đủ là Câu lạc bộ Máy tính. Trước đây nó từng có khoảng mười thành viên, làm việc về lập trình, sửa đổi và sản xuất máy tính. Nhưng rồi Kagurai-senpai, một người trở về, gia nhập, và kết quả là tất cả các thành viên còn lại đều từ chức. Hiện tại, chỉ còn lại một mình senpai.
“Tham gia thì tôi cũng không bận tâm lắm… nhưng sao tự nhiên vậy ạ? Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Đúng vậy. Sự thật là, gần đây hội học sinh đã chủ động hành động, tìm cách giải thể các câu lạc bộ có quá ít thành viên. Câu lạc bộ này đã trở thành mục tiêu.”
“Hmm. Hội học sinh sao ạ?”
Lý do ComClub được công nhận chỉ với một thành viên là nhờ việc Kagurai-senpai quản lý an ninh trường học, nhưng suy cho cùng, đó cũng chỉ là một trường hợp ngoại lệ. Tôi chắc chắn có những người không thích điều đó.
“Trời đất ơi, hội học sinh của trường này bị làm sao vậy chứ!”
Kagurai-senpai thở nặng nhọc. Cô ấy tỏ ra rất bức xúc. Khi nói đến việc duy trì hoạt động của ComClub, tôi chắc chắn cô ấy đã cãi vã với hội học sinh rồi.
“Theo Văn học Heisei, hội học sinh lẽ ra phải là một nhóm người vui vẻ, quyến rũ đến mê hoặc… nhưng mấy người đó, sao mà thiếu cá tính đến thế được chứ… năm người mà có đến bốn người là con trai? Họ có cố gắng không vậy!? Ai mà viết câu chuyện như thế chứ!?”
… Mặc dù hướng cơn giận của cô ấy hơi lạ.
Đúng là, hội học sinh của chúng ta toàn những người bình thường.
Đúng là, hội học sinh trong manga và anime thường là những nhóm vui vẻ.
Thôi, tạm gác chuyện đó lại.
“Vậy là senpai nói rằng mình có thể mất quyền sử dụng căn phòng này sao?”
“Ừ, đúng vậy.”
“… Buồn thật. Chỗ này thoải mái kinh khủng. Nó ở tầng cao nhất nên có tầm nhìn đẹp, lại còn có máy tính nên được trang bị điều hòa tốt nữa.”
“Cá nhân tôi thì không thể chịu đựng được việc mất đi căn cứ này. Tôi đã phải tốn rất nhiều công sức để chỉnh sửa chiếc máy tính này cho nó dễ dàng kết nối với thế giới B3. Tôi còn phải sắp xếp các máy tính khác để chạy song song—”
“Thế giới B3? Là gì vậy ạ?”
“Aaah! K-không có gì đâu! Tuyệt nhiên không có gì cả, đừng bận tâm.”
“Vậy ạ.”
Nếu không có gì thì tốt nhất tôi đừng bận tâm.
“Dù sao thì, tôi muốn tập hợp nhân sự và biến đây thành một câu lạc bộ chính thức. Nếu làm thế, tôi nghĩ sẽ không ai phàn nàn nữa. Tất nhiên, mọi hoạt động của câu lạc bộ máy tính cứ để tôi lo. Học sinh cấp ba thời nay không thể — à, ý tôi là. Ừ. Thôi cứ để vậy đi.”
“Tôi thì ổn thôi. Nhưng còn các thành viên khác thì sao ạ?”
Số lượng người để có một câu lạc bộ chính thức là năm người. Tính cả tôi và Kagurai-senpai thì chúng tôi vẫn thiếu ba người nữa.
“Orino và Kurisu sẽ được thôi,” Kagurai-senpai nói một cách hiển nhiên. “Tôi nhớ là hai đứa đó không tham gia câu lạc bộ nào cả.”
Orino-san và Kurisu-chan có mối quan hệ khá thân thiết với Kagurai-senpai. Thường xuyên cả bốn chúng tôi – kể cả tôi – đều sử dụng phòng ComClub để học nhóm.
“Đúng là như vậy, nhưng cho đến khi senpai thực sự hỏi họ…”
“Với hai đứa đó, nếu tôi nghiêm túc nhờ vả thì không đời nào chúng từ chối.”
Cô ấy nói với một nụ cười không hề sợ hãi.
… Người này định lợi dụng bản tính tốt bụng của Orino-san và Kurisu-chan.
“Vậy còn người cuối cùng thì sao ạ?”
“Ai cũng được. Kagoshima, cậu có ý kiến gì không?”
“À, tôi cũng không biết nữa. Mọi người xung quanh tôi đều đã vào câu lạc bộ cả rồi.”
Nhân tiện, trường chúng tôi cấm tham gia nhiều câu lạc bộ cùng lúc. Thành viên cuối cùng chắc chắn sẽ phải là người chỉ về nhà sau giờ học (go-home club).
“Tôi hiểu. Hừm. Thực hiện một chiến dịch quảng cáo thì phiền phức, mà săn tìm một người không thuộc câu lạc bộ nào cũng phiền phức…”
Kagurai-senpai khoanh tay suy nghĩ, nhưng, “À, phải rồi,” cô ấy chợt nghĩ ra điều gì đó.
“Chúng ta có một người. Một người chắc chắn không thuộc câu lạc bộ nào.”
“Ai vậy ạ?”
“Học sinh chuyển trường.”
Đúng là vậy. Mới chuyển đến hôm nay, tôi rất nghi ngờ Kikyouin-san đã tham gia câu lạc bộ nào đó rồi. Sau khi tan học, cô ấy đã về thẳng nhà một mình.
“Cậu đã có mối quan hệ tốt với học sinh chuyển trường rồi mà, đúng không? Đây chính là trời ban đấy. Sao không đi hỏi cô ấy thử xem.”
“Tôi đã bảo là chúng tôi không có mối quan hệ tốt mà.”
“Cứ hỏi thử xem sao. Học sinh chuyển trường là để kết thân mà. Trên đời này có những đứa trẻ đang đói bụng không thể kết bạn với học sinh chuyển trường dù chúng có muốn đến mấy. Nếu đã là đàn ông, việc kết thân với một học sinh chuyển trường lẽ ra phải dễ dàng chứ.”
Cô ấy đã tìm thấy bao nhiêu sự lãng mạn trong cái danh hiệu học sinh chuyển trường vậy?
Bộ não game hẹn hò của Kagurai-senpai đang đạt đến mức độ hơi nguy hiểm rồi.
“Bạn học chuyển trường là một dấu hiệu tuyệt vời, hứa hẹn những làn gió mới và vô vàn diễn biến kịch tính cho câu chuyện. Ngược lại với bạn học chuyển trường chính là thanh mai trúc mã. Sợi dây gắn bó khăng khít, nỗi buồn thầm kín khi ở gần kề mà không được nhận ra, hơn thế nữa—”
“Ừm. Hay thật đấy.”
Mặc kệ cô ấy thao thao bất tuyệt, tôi cứ thế phớt lờ. Thấy cũng đã đến lúc về nhà, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“À mà nói đến bạn thanh mai trúc mã, tôi cũng có một đứa đấy.”
“Tức là, khái niệm tsundere là một thứ dễ biến đổi theo thời đại—”
Im lặng.
Câu nói tôi buông lơi một cách vô tâm khiến lời cô ấy chợt khựng lại. Khi tôi quay sang, mắt cô ấy mở to tròn, miệng há hốc rồi lại ngậm vào, không nói nên lời.
“C-có chuyện gì vậy?”
“… Cậu, cậu vừa nói cái gì cơ? Cậu có… bạn… thanh mai… trúc mã…?”
“V-vâng, thì…”
Hừ! Cô ấy thốt lên một tiếng như hét chói tai, ngước nhìn lên trời.
“Thanh mai trúc mã là một đặc điểm quý hiếm đến phi thực tế, thậm chí còn không thể so sánh với bạn học chuyển trường… cậu đang nói với tôi rằng cậu đã giấu kín kho báu vĩ đại nhất của nhân loại… không, vũ khí mạnh nhất của nhân loại bấy lâu nay ư…”
“Nghe cô nói cứ như là vũ khí hạt nhân vậy…”
“Trong văn học thời Heisei, sự xuất hiện thường thấy duy nhất của thanh mai trúc mã là trong câu nói ‘thanh mai trúc mã dễ thương thực sự không tồn tại ngoài đời’ dùng để giải quyết phức cảm tuyệt đối của giới trẻ thời ấy. Vậy mà… cậu, cậu có nhận ra mình đang sống trong một môi trường ưu đãi đến nhường nào không…”
“… Ơ-ơ?”
Cô ấy nghiến răng đến nỗi tôi phải rụt người lại một chút.
Sự yêu thích của Kagurai-senpai đối với thanh mai trúc mã phải gấp vài chục lần tình yêu của cô ấy dành cho bạn học chuyển trường.
“… Ơ? Cậu là ai? Cậu rốt cuộc là ai vậy? Có bạn học chuyển trường đến lớp, lại còn có thanh mai trúc mã nữa. Cậu rốt cuộc là ai? Thần à? Cậu là thần hay sao?”
“…”
Cô ấy bắt đầu trở nên hơi phiền phức.
Các cậu trai trong trường nghĩ cô ấy là một người đẹp lạnh lùng băng giá, nhưng khi bạn nói chuyện với cô ấy, rất dễ dàng nhận ra đó chỉ là một ảo ảnh.
Cô ấy thú vị và thân thiện hơn vẻ bề ngoài rất nhiều.
“Này, Kagoshima. Cái đứa thanh mai trúc mã của cậu có dễ thương không?”
“… Không, nói dễ thương thì không đúng, phải nói là ngầu.”
“Ừm, vậy là kiểu tomboy à.”
“? Không, không phải tomboy, mà là một cậu con trai.”
“… Cái gì?”
Cô ấy ngẩn người há hốc miệng.
“À, ừm… cái gì? Xin lỗi, Kagoshima. Tôi đã chắc chắn rằng mình đã nghiên cứu ngôn ngữ của thời đại này, nhưng tôi không thể hiểu ý nghĩa đằng sau những lời vừa thoát ra từ miệng cậu. Cậu có thể nhắc lại không?”
“Tôi nói rồi mà, cậu ấy là con trai. À, mà cậu ấy khá trưởng thành rồi, nên có lẽ phải gọi là đàn ông mới đúng.”
Nghe vậy, Kagoshima-senpai trưng ra vẻ mặt như thể vừa nghe phải một thứ ngôn ngữ xa lạ nào đó.
“K-Kagoshima… chẳng lẽ, thanh mai trúc mã của cậu là nam…?”
Không thể nào, nói cho tôi biết đó không phải sự thật đi, cô ấy dường như đang rất tuyệt vọng.
“Đúng vậy.”
Nhưng tôi chỉ đơn giản gật đầu.
“… Thanh mai trúc mã cùng… giới tính…”
Cô ấy ôm đầu bằng hai tay, vò mái tóc dài gọn gàng của mình thành một mớ hỗn độn. Cứ như một học giả vừa bị phủ nhận mọi kiến thức đã học vậy.
“… Kagoshima, cậu là gay à?”
“Không phải! Sao lại ra nông nỗi này chứ!?”
“Ý tôi là, cậu là đàn ông và cậu có một người bạn thanh mai trúc mã là nam… thì còn khả năng nào khác nữa đâu.”
Có vẻ như cái bộ não mê dating sim của Kagurai-senpai đã vượt quá giới hạn rồi. Chà, tôi cũng có chút am hiểu về tiểu văn hóa này, nên không phải là tôi không thể hiểu tại sao cô ấy lại nghĩ rằng thanh mai trúc mã phải là người khác giới.
“Ngay từ đầu, thanh mai trúc mã đâu phải là từ chỉ giới tính.”
“Không, không, cứ thử nghĩ xem, và đợi đã, ý tôi là, ý tôi là, ý tôi là, ý tôi là, cậu biết đó… cậu biết mà đúng không… ý tôi là, ý tôi là, ý tôi là…”
Cô ấy bắt đầu bồn chồn như một đứa trẻ.
Cô ấy thật sự đang trong một tâm trạng khó chịu.
“Hah… được rồi. Tôi đúng là ngốc khi đặt hy vọng vào thực tế.”
Thở dài một hơi thật sâu, Kagurai-senpai ngồi xuống ghế trước chiếc máy tính để bàn yêu thích của mình.
“Thanh mai trúc mã dễ thương chỉ tồn tại trong game thôi…”
Cô ấy bật máy tính và khởi động một tựa game dating sim.
“… Tôi đã nói đi nói lại rồi, nhưng tôi sẽ nói lại một lần nữa. Kagurai-senpai. Làm ơn hãy chơi những game đó khi không có ai nhìn thấy.”
“Tôi từ chối. Tôi không làm bất cứ điều gì đáng xấu hổ cả.”
Cô ấy ưỡn ngực và nói với vẻ tự hào. Đúng là lãng phí vẻ nam tính mà.
“Vì cậu đã ở đây rồi, Kagoshima, muốn chơi cùng không? Tôi sẽ ‘giáo dục’ cậu đến mức cậu sẽ không bao giờ có thể nói ra từ ‘thanh mai trúc mã là nam’ nữa đâu.”
“… Tôi xin kiêng. Xin mời cô cứ tận hưởng game hẹn hò một mình.”
Chơi cùng nhau thì sẽ ngượng ngùng đến mức nào chứ?
“Vậy thì, Kagoshima. Cái người thanh mai trúc mã là nam của cậu ấy, đã làm thanh mai trúc mã được bao lâu rồi?”
“… Xin lỗi?”
“Như tôi đã nói, cậu ấy là thanh mai trúc mã kiểu gì? Từ tiểu học, hay có thể là mẫu giáo? Hay là do cha mẹ hai người là bạn bè nên cậu quen cậu ấy từ khi còn bé? Kiểu hình nào vậy?”
“Đừng gọi nó là ‘kiểu hình’ chứ.”
Nhưng… ừm?
Từ khi nào nhỉ? Lại là từ khi nào cơ?
“… Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó.”
“Ưm? Chưa bao giờ nghĩ ư? Chuyện như vậy có thể xảy ra sao? Ngay cả khi cậu không biết chính xác ngày, cậu cũng nên có một ý niệm chung chứ, phải không?”
“Đúng là như vậy. Tôi cũng nghĩ thế…”
Tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ về nó.
Cậu ấy… đến khi tôi nhận ra, chúng tôi đã là bạn bè như thể đó là một lẽ tự nhiên.
Tôi không thể nhớ một khoảng thời gian nào mà chúng tôi không phải là bạn.
Hả?
Tôi đã trở thành bạn của cậu ấy từ khi nào nhỉ?
Tôi… đã gặp cậu ấy lần đầu tiên khi nào nhỉ?
Nếu bạn đi theo một con đường vắng người từ nhà tôi, rẽ vào một con phố ít người qua lại, bạn sẽ đến một ngôi đền hơi cũ kỹ. Tôi không quá tín ngưỡng nên không rõ vị thần nào ngự trị ở đó.
Đi qua cánh cổng torii, đỏ rực hơn dưới ánh hoàng hôn, tôi bước vào khuôn viên đền. Khu vực này yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng lá xào xạc trong gió lọt vào tai tôi.
Sau khi về nhà, tôi đạp xe đến ngôi đền.
Tôi biết nếu mình đến đây…
“À, đúng như mình nghĩ.”
Khi tôi bước dọc theo lối đi lát đá, tôi thấy một người đàn ông đơn độc ngồi trên những bậc đá nhỏ của ngôi đền. Anh ta mặc bộ kinagashi màu xám đậm gần như đen, mái tóc xám nhạt gần như trắng. Không có màu sắc nổi bật, anh ta mang một vẻ ngoài mơ hồ, đơn sắc. Anh ta gập đôi chân dài của mình, đọc cuốn tiểu thuyết mỏng đặt trên đùi. Nhận ra tôi, anh ta ngẩng mặt lên.
“Chào, Akira.”
Anh ta nói với một nụ cười. Nụ cười vừa cay đắng vừa ngọt ngào, rất hợp với anh ta.
“Lâu rồi không gặp, Kai.”
Đáp lại một cách nhẹ nhàng, tôi ngồi xuống một bậc thấp hơn anh ta.
Shinose Kai.
Bạn thanh mai trúc mã của tôi.
Chúng tôi không có điểm chung đặc biệt nào, không học cùng mẫu giáo, tiểu học, không cùng trường luyện thi hay câu lạc bộ, nhưng tôi… đã là bạn của cậu ấy từ khi tôi nhận ra điều đó.
Kai thường xuyên ở ngôi đền này. Tôi nghĩ mình có thể gặp cậu ấy khi đi đến đây, và như thể đã chờ đợi tôi, cậu ấy ở đây.
Đặt cây đánh dấu sách yêu thích vào cuốn sách, anh ta gập sách lại.
“Cứ đọc tiếp đi. Cậu đang đọc đến đoạn hay mà, đúng không?”
“Không sao đâu. Nói chuyện với cậu vui hơn đọc sách.”
Anh ta nghe có vẻ như đang nói đùa, nhưng tôi đơn giản nên dù là đùa tôi cũng vui.
“Này Kai. Vị thần nào ngự trị ở ngôi đền này vậy?”
“Đây là Đền Inari, nên Inari-sama ngự trị ở đây.”
“Inari-sama? Là gì vậy? Có liên quan gì đến món sushi Inari không?”
“Inari là một con cáo. Cậu có thấy tượng cáo ở đằng kia không?”
“À, đúng vậy.”
Đúng như Kai nói, cách cổng một chút, có hai bức tượng cáo.
“À, tiện thể nói luôn, sushi Inari được gọi như vậy vì nó dùng đậu phụ chiên mà cáo thích ăn.”
“Tôi hiểu rồi. Đúng là cậu. Vẫn kiến thức uyên thâm như mọi khi.”
“Cậu thì quá thiếu kiến thức, Akira.”
Trước nụ cười tinh quái của anh ta, tôi trả lời với vẻ hờn dỗi.
“Thì xin lỗi vì đã dốt nát.”
“Thôi đừng có dỗi. Cậu đâu phải con nít nữa,” Kai cười khổ. “Thiếu kiến thức đâu phải là chuyện xấu. Trên đời này có rất nhiều chuyện cậu không biết thì hơn.”
“Ý cậu là ngu dốt là hạnh phúc ư?”
“Đúng vậy. Với những chuyện thật sự quan trọng, chỉ cần thần linh biết là được.”
“Chỉ thần linh biết?”
“Đúng vậy, chỉ thần linh biết.”
Anh ta nói nhẹ nhàng với một nụ cười cay đắng ngọt ngào.
Đôi khi, Kai sẽ nói những điều mà tôi không thực sự hiểu. Có lẽ anh ta muốn diễn đạt một sắc thái phức tạp mà tôi không thể nắm bắt, và có lẽ anh ta chẳng có ý gì cả.
Chỉ là, tôi không ghét khi lắng nghe anh ta như thế này.
Và chúng tôi nói chuyện về những điều vặt vãnh. Bộ manga tôi mê mẩn gần đây, và những cuốn sách anh ta đang đọc. Tôi kể về trò đùa một phát gây cười không thể tránh khỏi mà tôi nghĩ ra ngày hôm qua, và Kai tỏ vẻ bối rối với nó, cứ thế mà tiếp tục.
“Kikyouin…? Akira, chuyện đó là thật sao?”
Khi tôi kể cho anh ta biết có một học sinh chuyển trường đến từ Kyoto, Kai hơi ngạc nhiên.
“Là thật. Cậu có biết gì về Kikyouin-san không?”
“Không. Tôi không biết gì về học sinh chuyển trường đó cả. Nhưng tôi biết tên Kikyouin. Họ có chút tiếng tăm ở Kyoto. Gia tộc Tsuchimikado mang dòng máu của đại âm dương sư Abe Seimei. Và một trong những chi họ của họ là nhà Kikyouin.”
Điều đó giống như những gì Kikyouin-san đã nói. Về việc mang dòng máu của Abe Seimei và là một chi họ. Hóa ra, phần đó không phải là do cô ấy tự bịa đặt.
“Ưm, vậy nếu cô ấy mang dòng máu của Abe Seimei-san thì sẽ thế nào? Liệu cô ấy có sức mạnh phi thường nào không?”
“Không hẳn. Điều đó không có nhiều ý nghĩa đâu. Nhưng có thể cô ấy không chỉ mang dòng máu của ông ấy.”
Kai nghe có vẻ cố ý nói lảng tránh.
“Gia tộc Tsuchimikado kiếm tiền thông qua bói toán và phong thủy, nhưng tôi không nghe nói nhiều điều tốt đẹp về nhà Kikyouin. Có rất nhiều điều xấu, cậu biết đấy.”
“Điều xấu gì vậy?”
“Gia tộc bị cáo ám.”
Giọng anh ta trầm xuống một chút.
“Chỉ có con gái được sinh ra trong nhà Kikyouin bị cáo nguyền rủa, và mỗi khi thế hệ thay đổi, tóc của đứa bé sinh ra sẽ gần như màu vàng… đó là tin đồn đang lan truyền.”
Màu tóc của Kikyouin-san.
Chắc chắn là màu vàng.
“… Lời nguyền ư? Nghe có vẻ lạc lõng quá. Thời đại này còn có những thứ đó sao?”
“Thời gian chẳng liên quan gì cả. Cho dù kéo dài bao lâu, những câu chuyện như thế này cũng không biến mất. Chừng nào con người còn tồn tại, ma quỷ và yêu quái sẽ không biến mất.”
Khi anh ta nói một cách dứt khoát như vậy, tôi không thể không hỏi.
“Vậy cậu có tin là có ma quỷ tồn tại không?”
“Hửm? Ừm, để xem. Có lẽ là không.”
Kai nói, với một giọng điệu đặc biệt ám chỉ.
Tôi hiểu rồi. Vậy là thực sự không có. Nếu Kai nói vậy, thì chắc chắn là đúng rồi.
“Ví dụ, cậu có biết về yêu quái tên là Zashiki Warashi không?”
“Ừ. À thì, đó là một yêu quái tương đối nổi tiếng mà.”
“Cậu biết được bao nhiêu?”
“Ừm, nó bám vào một ngôi nhà, và mang lại hạnh phúc cho những người sống ở đó hay gì đó…”
Và cả—
Khi bọn trẻ chơi đùa với nhau, chưa kịp nhận ra, đã có thêm một đứa nữa. Khi ai đó chắc hẳn đã lẻn vào, thì những đứa trẻ đó đều là những gương mặt bạn đã từng thấy. Đứa trẻ thừa ra đó chính là Zashiki Warashi.
… Tôi nghĩ vậy.
Tức là một yêu quái trở thành bạn trước khi bạn nhận ra.
Tôi tự hỏi nó có phải là kiểu như vậy không.
“Được rồi, chỉ cần cậu hiểu được chừng đó là đủ. Vậy thì mọi chuyện sẽ nhanh gọn hơn.”
Gật đầu hài lòng, Kai tiếp tục.
“Zashiki Warashi là một công cụ trong văn hóa dân gian được sinh ra để giải quyết ‘khuynh hướng giàu có’ trong một cộng đồng.”
… Anh ta đã làm tôi bối rối.
Nhận thấy điều đó từ biểu cảm của tôi, Kai diễn giải lại một cách đơn giản hơn.
“Nói một cách thực sự đơn giản, câu hỏi ‘tại sao nhà anh ta lại kiếm được nhiều tiền hơn tôi’ được trả lời bằng ‘bởi vì chắc chắn có một Zashiki Warashi sống ở đó’. Không cần biết là gì, họ chỉ muốn có một lời giải thích.”
“À, tôi hiểu rồi.”
“Zashiki Warashi là một yêu quái vùng đông bắc, nhưng dù đi đâu, cậu cũng có thể tìm thấy những yêu quái có nguồn gốc tương tự. Bị cáo ám, hoặc bị chó thần ám. Những vụ bị ‘ám’ đó nói chung đều là cùng một câu chuyện.”
“Tôi hiểu rồi, tôi đã hiểu.”
Nhờ Kai giải thích nhiệt tình như thể đang nói về chính mình, cuối cùng tôi cũng có thể hiểu.
“Cậu muốn nói với tôi rằng… Yêu quái không tồn tại.”
Cuối cùng thì, tất cả chúng đều ra đời trong một thời đại mà khoa học chưa phát triển.
Chúng được sinh ra để giải thích những tình huống không thể hiểu nổi, vô lý.
Đó chính là yêu quái.
“Tôi không biết điều đó.”
Nhưng Kai mơ hồ lẫn lộn lời nói của mình.
Giờ khoa học phát triển, ừ thì mình có thể tuyên bố yêu quái không có thật. Nhưng ngay cả trong thời đại khoa học thống trị này, con người vẫn cứ tin vào thần linh, vẫn sợ hãi yêu quái. Vẫn khấn vái đức Phật, vẫn nguyền rủa ma quỷ. Dù không có bằng chứng khoa học, nhưng chỉ cần tên tuổi của chúng còn tác động đến tâm trí con người, thì chẳng phải điều đó cũng giống như chúng vẫn đang tồn tại hay sao?”
“Ý anh là… chẳng hạn như, một căn phòng từng có người tự sát thì giá thuê sẽ giảm xuống, rồi vẫn còn người viết manga về yêu quái, về onmyouji các thứ ấy hả?”
Khi tôi hỏi lại cho chắc, anh ta lặng lẽ cúi đầu.
“… Nhưng suy cho cùng, vậy thì chúng đâu có tồn tại thật đâu, phải không? Con người chỉ tự mình tưởng tượng ra rồi nhảy múa theo, hay nói cách khác…”
“Phần đó thì cũng giống như khoa học thôi.”
“Giống như khoa học?”
“Khi đã được bàn tay con người khai mở, nó dần vươn xa khỏi tầm với của họ, cả khoa học lẫn những điều huyền bí. Giống như một đứa trẻ sẽ không lớn lên theo ý muốn của cha mẹ vậy đó.”
Tôi loáng thoáng hiểu ra, nhưng thực ra thì không hiểu gì cả.
“Anh làm em bối rối hả? Thật ra thì em nói đúng đấy. Yêu quái không hề tồn tại. Bất kể chúng có tác động đến lòng người thế nào, sự tồn tại của chúng cũng chỉ là hư cấu. Dù có thể liên quan đến những cá nhân, tổ chức, sự kiện có thật, nhưng bản thân chúng thì không.”
Nói xong, Kai mỉm cười. Nụ cười mà người lớn dùng để an ủi trẻ con.
“Không có ma hay yêu quái đâu. Thế nên không thể nào có chuyện một Zashiki Warashi lại trở thành bạn của em lúc nào không hay đâu.”
“… Em hiểu rồi. Vâng. Anh nói đúng.”
Nghe Kai nói vậy, mọi nghi ngờ trong lòng tôi đều tan biến.
Trên đời này không hề có ma hay yêu quái.
Vậy thì cả Kikyouin-san lẫn vị hòa thượng du hành kia chắc chắn đều là kẻ lừa đảo.
“… Trời tối rồi. Đến lúc em về nhà.”
Đứng dậy, tôi bước xuống cầu thang và bắt đầu đi.
Sau lời chào tạm biệt nhẹ nhàng, tôi quay lưng lại với Kai.
Cuối cùng, tôi vẫn không nói cho anh ấy biết mình đã bị lừa mất một trăm ngàn yên.
Tôi không muốn anh ấy phải lo lắng, mà bản thân cũng quá xấu hổ để nói ra.
… Ờm. Nhưng bữa tối nay thì làm sao đây…
“Akira!”
Khi tôi quay đầu lại theo tiếng gọi từ phía sau, Kai ném thứ gì đó qua. Tôi xoay sở bắt được, và khi nhìn vào tay, đó là một đồng xu năm trăm yên.
“Anh đã trả lại năm trăm yên hôm nọ đã mượn em rồi đấy.”
“Em có cho anh mượn tiền bao giờ đâu?”
“Hả? Chắc anh nhầm rồi. Thôi kệ đi. Vậy thì anh cho em mượn đấy. Đi mua gì đó ăn tối đi.”
“À, nhưng mà…”
“Lần tới khi có tiền thì trả anh sau.”
“… Haha. Cảm ơn anh.”
Tôi chỉ biết bật cười.
Trước người bạn thuở nhỏ thông thái này, dường như mọi thứ tôi cố che giấu đều đã bị nhìn thấu cả rồi.