I really don't notice

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 10

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 8

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 32

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

187 64

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 02 - Prologue:

**Không biết mới là phúc**

***

(Ảnh minh hoạ)

“Rin Byou Tou Sha Kai Jin Restu Sai Zen – Rai!”

“…Cái cô Kikyouin-san này đúng là cứ vô tư lự như vậy.”

“Mấy con quái vật kia là thứ gì vậy chứ…”

“…Để tôi cân nhắc đã.”

Cô khẽ lẩm bẩm, rồi cẩn thận cất tấm ảnh vào túi, giữ gìn nó như báu vật.

***

“Giữa thế giới rộng lớn này, cậu nghĩ mình là nhân vật chính? Hay chỉ là vai phụ?”

Không biết từ lúc nào anh ấy đã hỏi tôi câu đó. Cứ ngỡ như chỉ mới hôm qua thôi, nhưng lại cũng có cảm giác như đã mười mấy năm trôi qua rồi. Tôi nhớ lúc đó, anh ấy đang đọc một cuốn sách bìa mềm mỏng dính, còn tôi thì say sưa với cuốn Corocoro dày cộp.

Chúng tôi vẫn thường trải qua những khoảnh khắc như vậy.

Anh khẽ mỉm cười, nụ cười vừa ngọt ngào vừa đượm chút chua xót, chờ đợi câu trả lời của tôi.

“Để xem nào…” tôi suy nghĩ.

Khi còn nhỏ, tôi từng nghĩ mình là người hùng. Tin rằng trong mình ẩn chứa một sức mạnh phi thường, rằng một ngày nào đó tôi sẽ trở thành anh hùng chính nghĩa, sẽ chiến đấu chống lại cái ác để bảo vệ hòa bình thế giới. Tôi tin tưởng tuyệt đối điều đó.

Nhưng rồi khi lớn lên, những suy nghĩ ấy dần phai nhạt.

Trong công viên Gió Nhẹ, cô gái mặc bộ đồ kỳ lạ đã dạy tôi rằng.

Trên đời này không hề tồn tại anh hùng chính nghĩa.

Điều đó đơn giản là không thể.

Nếu một phần triệu may mắn có một anh hùng chính nghĩa tồn tại – một nhân vật chính thực sự hiện hữu, thì ngay khoảnh khắc đó, khi tôi không chiến đấu vì thế giới, tôi chỉ là một vai phụ nhan nhản ở bất cứ đâu. Không hơn gì một người qua đường hạng A.

Nhưng dù vậy.

“Em nghĩ em là nhân vật chính. Trong câu chuyện cuộc đời mình, nhân vật chính chỉ có thể là em thôi.”

Trong lúc nhất thời, tôi quyết định nói ra điều gì đó thật ngầu. Tôi nghĩ phần lớn ý muốn của tôi là để tự thuyết phục chính mình.

“Ồ. Ra vậy. Cậu nói mấy câu thật hay ho.”

“Anh thì sao?”

“Tôi không nghĩ mình là cái gì trong số đó cả. Không, chính xác hơn là cả hai đều sai. Tôi không phải nhân vật chính hay vai phụ, và cũng chẳng có ai trên đời này là nhân vật chính hay vai phụ cả.”

Không hiểu ý anh ấy, tôi nghiêng đầu.

“Nhân vật chính hay vai phụ không tồn tại trên thế giới này. Mà đương nhiên là cả nhân vật phản diện cũng không tồn tại. Tất cả những gì có trên đời này… chỉ là độc giả thôi.”

“Độc giả?”

“Con người ai cũng là độc giả đang lướt đọc một cuốn sách mang tên ‘chính mình’. Một người bất hạnh chẳng qua là vì ‘bản thân’ họ được viết không hợp ý mà thôi.”

Với một nụ cười có vẻ hơi đáng thương, anh ấy nói như thể đã hiểu thấu mọi sự.

Bản thân tôi, nửa hiểu nửa không, cũng không biết bằng cách nào mà hỏi lại được.

“Nhưng nếu con người ai cũng là độc giả, thì ai là người viết câu chuyện đó?”

“Thế thì–”

Anh giơ ngón trỏ lên chỉ vào bầu trời. Nụ cười chua ngọt, nụ cười thật hợp với anh ấy, nở trên môi, anh đùa cợt nói.

“—Ắt hẳn phải là Thượng đế rồi, phải không?”