--Thật là tội nghiệp với những người không có mẹ.
Đó là những gì Tsujikawa Kotomi nghe được từ hồi còn nhỏ.
Mẹ tôi, đấng sinh thành đã ly hôn trước cả khi tôi hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Theo những gì tôi được nghe thì mẹ tôi là người đặt sự nghiệp lên trên gia đình. Tôi tự hỏi tại sao mẹ lại chọn sinh ra tôi trong hoàn cảnh ấy, nhưng tôi không thực sự quan tâm.
Bởi vì tôi không được lựa chọn, và ba là gia đình duy nhất của tôi.
"Tội cậu quá, cậu không có mẹ."
"Không phải có cả ba và mẹ là chuyện bình thường à."
"Gia đình của Kotomi-chan lạ quá."
Tôi không hiểu vì sao những đứa trẻ xung quanh tôi lại nói như thế.
Bình thường á? Thế nào mới là gia đình bình thường? Vậy là bình thường của tôi là kì lạ với mọi người à?
Khi tôi hỏi ba những câu hỏi này. Trông ba có vẻ buồn lắm và chỉ xin lỗi tôi.
....nếu chỉ có thế thôi, thì lại quá tốt.
Hồi nhỏ, tôi thường bị nhầm lẫn là con trai.
Tôi từng là một đứa trẻ hay quạo