Houkago, Famiresu de, Kurasu no Ano Ko to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

20 45

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

108 930

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

38 313

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

62 1098

Tháng Tư là lời nói dối của em: Khúc luyện ngón sáu người

(Đang ra)

Tháng Tư là lời nói dối của em: Khúc luyện ngón sáu người

Tokiumi Yui

Cuốn tiểu thuyết khép lại hành trình của loạt truyện Your Lie In April cho ta kinh qua góc nhìn của năm nhân vật, Kaori, Tsubaki, Takeshi, Emi và Wataru về Kousei, mang đến cho ta nhiều mẩu chuyện mới

2 9

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

(Đang ra)

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Spanner Onikage

Keima có thể vượt qua tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" này không và đạt được cuộc sống lười biếng không cần làm gì của anh ấy.

434 50219

Phần 1-Học kì đầu tiên - Chương 19 - Giấc ngủ và nụ cười thần thánh

"...Câu trả lời như nằm mơ giữa ban ngày."

Tôi đã nói với mẹ rằng Kazemiya đến chơi. Khi quay trở lại phòng mình, đây là kết luận sau khi tôi nhìn thấy được khung cảnh này.

Nếu không thì Kazemiya Kohaku không thể ngủ thoải mái trên giường tôi như vậy.

"K-không...."

Nó không phải là một giấc mơ. Mơ không thể đẹp như này được.

"Chúa ơi.....ông xuống làm gì đó hộ tôi đi."

Tôi thấy choáng váng và hướng mắt lên thiên đàng. Còn lý do vì sao tôi nhìn lên thiên đàng là vì chiếc váy ngắn của Kazemiya lật lên gần hết rồi. Trước khi tôi có thể thấy những phần vải không cần thấy thông qua những khe hở không nên nhìn thì tôi đã nhìn lên bầu trời, nhìn lên thiên đường như một đứa con ngoan đạo.

Tôi không thể nhắm mặt bởi vì tôi là đàn ông, tôi quá yếu đuối để làm việc đó.

Tuy nhiên, tôi cũng không thể thế này mãi được, phải làm gì đó. Tôi từ từ dần dần chuyển sự chú ý của mình trở lại Kazemiya. Cố gắng để không nhìn thấy những thứ không nên thấy.

"....Khuôn mặt lúc ngủ của cậu đẹp lắm."

Khi ngủ, Kazemiya giống như một vị thần trong câu chuyện cổ tích vậy, nhìn cũng hơi trẻ con nữa. Tôi biết rằng dù sau này tôi có chiêm ngưỡng tất cả vẻ đẹp trên đời này, Chúng cũng không bao giờ có cửa so sánh với hình ảnh cô gái đang ngủ trước mắt tôi.

Khung cảnh trước mặt tôi đang diễn ra, thường thì tôi không chạm vào đâu. Tôi không muốn phá hủy tuyệt tác này.

"Cậu ngủ thiếu phòng bị ở nơi như thế này à..."

Sẵn sàn rồi. Tôi muốn chạm vào cô ấy, kể cả khi có hơi vô lễ. Tôi có một cơ hội tuyệt quý để chạm vào khung cảnh đẹp tuyệt trần trước mặt này, dù chỉ bằng đầu ngón tay.

"...."

Mọi thứ vẫn yên lặng.

Tôi là một đứa con trai, còn vị thiên thần đang nằm ngủ trước mặt tôi lúc này.....là một người con gái. Chúng tôi khác giới.

Không phải đến bây giờ tôi mới nhận ra. Tôi chưa bao giơ quên được điều đó mới đúng. Nhưng hiện tại, tôi lại hiểu rõ điều đấy nhất.

Tôi cố gắng đẩy lùi sự trì trệ trong lồng ngực, lấy lại nhịp thở, và giữ bình tĩnh lại.

...Giờ thì tôi nghĩ nên để cô ấy ngủ tiếp. Nhưng mà cũng không thể để thế này tiếp được.

Lý do Kazemiya đến nhà tôi hôm nay là để tạ lỗi. Đây là sự cố không mong muốn và trách nhiệm là do tôi vì đã để cô ấy ngồi một mình trong thời gian dài làm cổ buồn ngủ.

"Kazemiya."

"....."

"Kazemiya, dậy đi."

"................"

Toang rồi. Không có phản hồi gì cả. Cô ấy sẽ không dậy vào lúc này đâu.

".....Là lỗi của tớ. Tớ sẽ xin lỗi cậu sau nhé."

Trong khi đang xin lỗi, tôi lay vai Kazemiya.

"Nào cậu, dậy đi."

"Nnnnn...."

Có nhiều phản ứng hơn rồi kìa. Tiếp tục thôi.

"Kazemiya ơi. Nè Ka-ze-mi-ya."

"...nn..."

Cuối cùng, ý thức của Kazemiya đã quay trở lại, để thức dậy. Mắt cô ấy mở dần.

....tôi mơ hồ thắc mắc đôi lông mi ấy dài bao nhiêu...và rồi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

"....."

"Chào buổi sáng, ngủ ngon không cậu."

"....Ể...N-Naru,mi...?"

"Còn ai vào đây nữa?"

"À...thì...."

"Cậu ngủ quên đấy. Trên giường tớ. ....Tớ rất bất ngờ. Khi quay lại thì tớ thấy cậu đang ngủ một cách vô tư và trông có vẻ rất thoải mái nữa."

"~~~~~.......!"

Không chắc là Kazemiya có nghe tôi nói gì không nữa, nhưng mà mặt cậu ấy thì đỏ hết cả rồi. Giống như kiểu xem một thước phim quay nhanh cảnh một quả táo chuyển từ xanh sang đỏ ấy.

"Tớ xin lỗi,....Tớ.....à thì. Không thể ngủ ở nhà người khác được...."

Mặt Kazemiya đỏ tới tận mang tai rồi. Cậu ấy chắc đăng quằn quại trong đau đớn hay sao mà hai tay che mặt suốt.

"Thật sự thì....c-chuyện này...kinh khủng quá. Ừ thì..."

Phải mất một lúc Kazemiya mới tỉnh lại được.

***

"Tớ xin lỗi, vì mọi thứ."

Sau khi đã bình tĩnh lại, Kazemiya xuống lại phòng khách và ngốc nghếch nói với mẹ tôi rằng cô ấy đã ngủ quên trong phòng.

"Không sao, không có gì cả. Nhưng mà con dễ thương quá."

"Con cảm ơn ạ."

Tôi nghĩ từ "Không thể cưỡng lại" là chính xác nhất cho thời điểm hiện tại.