Houkago, Famiresu de, Kurasu no Ano Ko to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

34 412

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

161 4260

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

46 343

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

35 231

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

30 265

Phần 1-Học kì đầu tiên - Chương 22 - Lời đề nghị hợp tác

Vài ngày sau khi bỏ nhà đi bụi và cược một ván như mất trí với Tsujikawa.

Vào một buổi sáng thứ hai, khi đang đi bộ đến trường cùng Natsuki, tôi có một cảm giác vô cùng sảng khoái khi đi trên một con đường khác với mọi ngày.

"Tao xin lỗi vì đã làm phiền mày và đưa ra một lời đề nghị điên rồ."

"Ba mẹ tao không thấy phiền đâu. Ngược lại còn cảm thấy vui ấy. Tự nhiên có cảm giác hoài niệm ghê."

"Hoài niệm? Nè nè, trước kia tao chưa bao giờ đưa ra lời đề nghị điên rồ nào mà đúng không?"

"Có mày mới điên rồ ấy. Mày nhớ không, cái hồi năm lớp hai mày solo với 6 thằng lớp trên bắt nạt tao ấy."

"Ahaha...nhớ...nhưng mà mày quên hộ tao cái trang lịch sử đen tối đó đi."

"Quên sao được."

Tôi mong lắm nó quên đi chuyện đó, nhưng Natsuki từ chối với một nụ cười trên môi.

…Có vẻ như nó sẽ không thể quên được thật vì khi chúng tôi đã là học sinh cao trung rồi mà nó vẫn nhớ như in những chuyện từ thời tiểu học.

“Tao tưởng Kouta đó đã biến mất khi gặp chuyện với người bố cũ. Nhưng dạo gần đây, nó đã quay trở lại….Hình như một phần nguyên nhân là do Kazemiya thì phải.”

“Sao tự nhiên cái tên Kazemiya lại xuất hiện ở đây vậy.”

“Ủa sai hả, thấy hợp lý mà ta?”

“...không biết trước kia như thế nào, nhưng mọi chuyện gần đây thay đổi do Kazemiya cả.”

“Thấy chưa, biết ngay mà.”

Natsuki cười như thể nó đã nhìn thấu mọi chuyện vậy.

“...mà sao mày biết?”

“Nhớ lại hồi thầy nhờ tụi mình chuyển bàn ghế cũ ra sau dãy phòng học. Hoàn thành xong công việc, khi tao đang chia nước cho mọi người, mày như hiểu được Kazemiya muốn uống gì vậy.” 

“A chết. Mày nhắc mới nhớ, tao bất cẩn quá.”

“Nhưng mà tao là người duy nhất nhận ra thì phải.”

Câu nói đó có nghĩa là Natsuki chưa kể chuyện này cho ai cả.

“Chuyện mày định nói với tao vào trưa nay có liên quan tới Kazemiya đúng không”

“Này này, nói thật thì mày thực sự có tiềm năng trở thành một thám tử vĩ đại đấy.”

Đúng như mong đợi từ một người bạn thuở nhỏ, chúng tôi vô cùng hiểu nhau.

“Mày sẽ kể chi tiết cái ‘lời đề nghị’ ấy với tao vào giờ nghỉ trưa hôm này đúng chứ.”

“Ừ thì, thực ra tao tính tiết lộ vụ Kazemiya cho mày lúc đó luôn.”

Tôi không ngờ nó lại nhìn thấu mọi thứ sớm như vậy.

“Ok, tao sẽ chờ.”

“Chẳng có gì đáng để mong chờ đâu.”

“Nhưng nếu Kouta đã nhờ vả tao điều gì thì tao cũng sẽ mong chờ thôi, bất kể đó là gì đi chăng nữa.”

Chúng tôi cứ nói chuyện như vậy cho đến khi tới trường. Tôi tập trung vào bài giảng một cách cao độ và giờ nghỉ trưa cũng tới thật nhanh.

Tôi trao đã đổi trước với Kazemiya qua điện thoại và hẹn gặp nhau ở phòng học trống.

Căn phòng ấy, hồi thứ sáu còn chất đầy bàn ghế cũ, giờ thì lại trở nên trống không nhờ công chúng tôi bỏ thời gian ra dọn dẹp.

“Không chỉ có tao, Kouta và Kazemiya à…”

“Kazemiya bảo có một người có thể giúp và tao nhờ cậu ấy mang người đó đến.”

“Mặc dù không biết nhưng mày đoán người đó là ai?”

“Tao chịu. Nghe nói không chắc sẽ dẫn cậu ấy đến được. Về phía này thì tao bảo sẽ dẫn Natsuki đến.”

“Ồ thật hả, mày không sợ tao sẽ từ chối à?”

“Lúc đó chắc chỉ còn cách dogeza thôi. Tao tin tưởng mỗi mày.”

“Mày nói vậy tao vui lắm…Hình như có người kìa.”

Đúng như Natsuki nói. Có một tiếng bước chân dọc theo hành lang vắng người.

Cuối cùng thì nói tiến tới căn phòng này và mở cửa ra.

“Xin lỗi đã để các cậu đợi lâu.”

“Không sao không sao, không vấn đề gì.”

Kazemiya tiến vào phòng học, ánh mắt dừng lại ở Natsuki bên cạnh tôi.

“Chào cậu, tớ tên là Inumaki Natsuki, là bạn thuở nhỏ và bạn thân nhất của Kouta.”

“Tớ biết cậu. Chúng ta học cùng lớp mà.”

“Rất vui vì cậu nhận ra tớ… Mà cậu nói sẽ dẫn thêm người đến, đó là ai vậy. Tớ muốn chào hỏi tí xíu.”

“...vào đi.”

Sau khi Kazemiya gọi, một người đứng ngoài căn phòng học bước vào, mái tóc dài của cô ấy tung bay theo bước chân.

Cô gái ấy như một tuyệt tác của một nghệ nhân bậc thầy-trong suốt như làn nước pha lê, mỏng manh nhưng vô cùng trang nhã.

Tôi biết con người này. Mà thực tế ai học tại ngôi trường này thì đều biết cô ấy.

Raimon Shiori.

Một học sinh có thái độ tốt và hiện cũng là tân hội trưởng hội học sinh.

“Kazemiya, đừng nói là…”

“Đúng rồi… c-cậu ấy là bạn của tớ đấy.”

“Sao lại ngập ngừng thế? Đừng nói tớ là người duy nhất coi chúng ta là bạn nhé.”

“Ơ không. Chỉ là giới thiệu một người bạn mới với tớ hơi ngại… Tớ cũng coi Shiori là bạn mà.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Raimon khẽ cười. Nhìn thấy những tương tác kia, việc họ là bạn bè có lẽ không còn nghi ngờ gì nữa rồi.

…Tôi từng vài lần nghe việc Kazemiya con bạn.

–Chúng tớ ở khác lớp cả và ở trên trường thì hạn chế tiếp xúc.

Quả thật Kazemiya đã nói thế nhưng đâu có ngờ bạn cô ấy lại là hội trưởng hội học sinh cơ chứ.

Cậu ấy mang theo nhiều sự giúp đỡ hơn mong đợi. Tôi rất ngạc nhiên khi Kazemiya có một ‘vũ khí’ lợi hại như vậy.

“Xin chào, tớ tên là Raimon Shiori.”

“Xin chào, tớ là Narumi Kouta.”

“ Natsuki Inumaki ạ.”

“Rất vui được gặp các cậu… Vậy thì, tớ có thể làm gì đây? Kohaku bảo tớ có thể giúp các cậu chuyện gì đó nên tớ có mặt.”

“Tao cũng đang muốn biết đây.”

Ánh mắt mọi người đang dồn sự chú ý về phía tôi.

…Thật ngại khi trở thành tâm điểm sự chú ý như thế này.

Nhưng tôi phải nói. Tôi sẽ không đạt được gì cả nếu cứ ngượng ngùng thế này.

“Tớ muốn đánh bại em gái mình vào bài kiểm tra cuối kì sắp tới. Vì vậy tớ mong hai cậu hãy dạy kèm tớ học tập.”

Raimon hơi nghiêng đầu trước “lời đề nghị” của tôi trong khi Natsuki kiểu “à, thì ra là thế”. Chỉ có mình Kazemiya-người cùng tôi lên kế hoạch vẫn đang chăm chú nhìn tôi.

“ …ý cậu là sao?”

“Được rồi, để tớ giải thích.”

Rồi tôi kể lại. 

Chuyện mẹ tôi tái hôn. Tsujikawa Kotomi trở thành em gái kế; tôi chạy trốn khỏi nhà vì cảm thấy ngột ngạt; trở thành bạn với Kazemiya.

Và tôi gây chiến với Tsujikawa để đập đi xây lại gia đình của mình.

“Làm ơn hãy giúp tớ chiến thắng Tsujikawa đi mà.”

Tôi đã giải thích xong toàn bộ tình hình, điều bây giờ làm chỉ còn có thể là cúi đầu cầu xin.

“Hừmmmm… Thì ra đó là lý do Kohaku dẫn tớ tới đây à…”

“Sao vậy Shiori?”

“Không có gì, chỉ là tớ chợt nghĩ Kohaku đưa tớ tới đây không phải với tư cách là bạn thân nhất mà vì tớ học giỏi ấy.”

“K-không phải đâu shiori. Cậu biết mà. Tớ chỉ có thể tin mỗi mình cậu thôi… Nên tớ mới dẫn cậu tới đây.”

… Hử… nghe quen quen thế nhờ. Hình như có giống tôi đôi chút ấy.

“Đùa thoi.”

“Ừm.”

Ngón tay trắng trẻo, thon dài của Raimon khẽ chạm đôi môi của Kazemiya.

“Tớ muốn ghẹo Kohaku xíu ấy mò.”

“...Shiori à…”

“Tớ sẽ không giận vì những chuyện như thế này đâu.”

“Cảm ơn nhé.”

Kazemiya vội đảo mắt đi chỗ khác, thấy thế thì Raimon nở một nụ cười như một tiểu quỷ đội lốt học sinh giỏi vậy.

Cô nàng Kazemiya tóc vàng hoe và một Raimon dịu dàng thanh tú à…

“... Tao không hiểu mối quan hệ của họ lắm, nhưng mà có cảm giá như Raimon ở kèo trên thì phải.”

“...Tao cũng nghĩ vậy.”

Tôi thực sự đồng ý với lời nói của Natsuki.

“Dù sao thì tớ hiểu vấn đề rồi.”

“Được thôi. Những gì tao cần làm là kèm mày học đúng không. Ý Raimon thế nào?”

“Tớ cũng thế, tớ sẽ hợp tác với các cậu. Kohaku đã nhờ thì tớ sẽ làm.”

“Cảm ơn, tớ mang ơn hai người rất nhiều.”

“Cậu không cần phải cúi đầu như thế đâu. Công việc của hội trưởng hội học sinh là giúp đỡ, tạo động lực giúp các học sinh khác tiến bộ trong học tập mà.”

“Tao thì cũng đang chuẩn bị ôn thi cuối kì, tiện dạy cho mày luôn nên chẳng có lý do gì để từ chối cả.”

Chúng tôi sẽ lập 1 nhóm học tập. Trong quá trình học, nêu gặp phải phần nào khó thì cứ tập trung vào phần ấy… Sau khi thống nhất, chúng tôi trao đổi số điện thoại để tiện lên lịch học tập.

Sau khi kiểm tra lịch trình của mỗi người, buổi học sẽ được sắp xếp sao cho hợp lý.

Với sự thúc đẩy của Kazemiya, bước đầu tiên là phá hủy gia đình đã hoàn thành.

Bây giờ thì tôi có thể thực hiện bước tiếp theo mà không gặp phải trở ngại gì.

****

“Inumaki, chúng ta nói chuyện tí được không?”

Sau khi trao đổi số điện thoại và giải tán, tôi bị Raimon gọi lại.

Hai người Kazemiya và Kouta đi trước chúng tôi nên không nghe thấy thì phải.

“Sao vậy, cậu muốn hỏi gì tớ hả.”

“Tớ không có thắc mắc gì, chỉ là…”

Raimon nói với tôi trong khi khe nhìn về Kouta ở phía kia của hành lang.

“Cậu có nghĩ Narumi sẽ dành chiến thắng Tsujikawa không?”

“Tớ nghĩ không.”

Tôi liền trả lời câu hỏi của hội trưởng.

“Giữa kì Kouta đứng thứ 58…không tệ. Đứng ở mức tốt của top giữa. Nếu cố gắng thì hoàn toàn có thể có vị thứ cao hơn. Nhưng cậu ấy không thể đánh bại Tsujikawa. Tớ nghĩ em ấy sẽ lại đứng ở top 1 nữa cho xem. Nếu Kouta muốn đứng ở top 1 thì phải vượt qua Raimon đây. Chỉ so sánh từng điểm một thì Raimon vượt trội hơn hoàn toàn so với Tsujikawa, Narumi không thắng được đâu…”

“Ừ. Đó là những gì mà tớ đang lo.”

“Kouta biết điều đó. Cậu ấy lại đi đấu một trận mà mình chắc chắn thua thế này chứ.”

“Cậu có ý gì không?”

“Những gì tớ biết là Kouta sẽ chiến đấu hết mình, dùng mọi quân bài mà cậu ấy có… Lúc nào cũng thế cả. Cậu ấy luôn cược vào những ván mình chắc thua.”

Khi chống lại bọn đầu gấu khối trên.

Khi cố đáp ứng nguyện vọng của người bố ruột.

Những gì Kouta làm, cậu ấy đều chắc mình thất bại.

“Sao trông cậu lại vui thế kia?”

“Ừ, tớ vui lắm, sắp được thấy người lâu ngày không gặp ấy mà.”

Ở điểm này, tôi phải cảm ơn Kazemiya.

Cậu ấy đã khiến cho Kouta tiếp tục tiến về phía trước.

“Chào mừng quay trở lại, người hùng của tôi.”