Houkago, Famiresu de, Kurasu no Ano Ko to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

34 412

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

161 4260

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

46 344

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

35 231

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

30 265

Phần 1-Học kì đầu tiên - Chương 21 - Narumi Kouta bắt đầu phá hủy

"Hiểu rồi, vậy là Kazemiya đã đến đây chơi vào ngày hôm nay."

Dượng Akihiro nói với giọng hơi hối tiếc trên bàn ăn tối, nơi mà tất cả các thành viên trong gia đình đang tụ hợp. Đây là chuyện khá hiếm khi xảy ra (đa phần là do tôi).

"Phải đó, anh có nhớ cái hôm thứ sáu mà Kouta tự dưng lao ra khỏi nhà không. Kazemiya đến tận nơi để xin lỗi. Còn có cả bánh kem đến từ cửa hàng Griand làm quà nữa chứ."

“Mang theo cả bánh làm quà luôn cơ à, dễ thương quá vậy.”

“Nhìn bề ngoài thì có vẻ hào nhoáng, lòe loẹt nhưng thực ra con bé nó đáng tin lắm. Bó nó còn từng học hành chăng chỉ để rồi điểm kiểm tra giữa kì đứng top đầu đấy.”

Bạn có thể thấy rằng bầu không khí đã thay đổi trên bàn ăn. Nhìn vào mẹ là biết. Thế mà đang đề cập tới chuyện điểm số-một trong những chủ đề cấm kị đối với mẹ.”

“À thì…, khống có gì đâu. Bố không quan trọng vụ điểm số đâu.”

“Gì vậy dượng, điểm số quan trọng lắm.”

“Thì cũng đúng. Nhưng mà con đừng đặt nặng chuyện điểm số quá. Đừng lo về điểm số hay thứ hạng…”

Dượng đang nói ra những lời lộ liễu.

“Ah-Tôi phát ngán rồi.”

Cảm nhận sự lạnh lẽo trên làn da, tôi cứ tiếp tục nói mà chẳng hề bận tâm.

“Cái ngôi nhà này, cái gia đình này làm tôi cảm thấy buồn nôn.”

“K-Kouta?”

“Không ai cảm thấy thoải mái với những thứ đó cả, ít nhất thì không phải tôi.”

“.............”

“Tôi cố tình làm điều đó đấy. Nán lại tại một nhà hàng trên đường về để giết thời gian là hoàn toàn cố tình đấy. Tôi chắc rằng không ai muốn về một ngôi nhà như thế này cả. Nếu được thì tôi muốn đi bụi suốt phần đời còn lại luôn.”

“Này dừng lại đi, anh đang nói gì vậy?”

Tsujikawa đứng phắt dậy.

Mặt mẹ tái mét, run rẩy. Dượng thì đứng cạnh mẹ. Nhìn từ góc nhìn của Tsujikawa thì tôi giống như một ác quỷ vậy.

“Kouta, đó là điều con thực sự muốn hả?”

“Đúng vậy, đó chính là ý định của tôi. Không hề dối trá hay kiêng ngể tí nào cả dượng Akihiro.”

“Im miệng đi, ba mẹ không cần nghe những lời như thế.”

“Kotomi….”

“Narumi-senpai! Những gì anh nói là sai rồi! Anh cảm thấy buồn nôn và phát ốm… bình thường anh không được nói thế với gia đình của mình! Gia đình bình thường là phải hạnh phúc và luôn kề bên nhau. Thế tại sao anh lại phá hủy nó đi như thế?”

“Kotomi, dừng lại đi.”

Tsujikawa liền im bặt trước lời lên tiếng của dượng mặc dù như đang còn muốn nói thêm điều gì đó.”

“Cảm ơn vì bữa ăn, nó thực sự rất ngon.”

Tôi kết thúc bữa ăn và bắt đầu dọn bát đĩa.

Căn phòng chỉ còn lại tiếng bước chân, tiếng bát đĩa va vào nhau và tiếng nước chảy khỏi vòi.

Không còn lời nói nào được thốt ra, chỉ còn lại một sự yên lặng nặng nề.

“Anh định đi đâu vậy?”

“Nhà Natsuki. Tôi nên rời khỏi nhà ngay bây giờ và ở đó một thời gian. Nhờ công việc làm thêm mà tiền bạc bây giờ tôi không phải lo rồi.”

“Anh phá hủy gia đình mình rồi bỏ trốn như thế hả?”

“À, ừ thì bỏ trốn… Nhưng trước hết thế nào gia đình bình thường đã.”

“........”

Tsujikawa mở miệng trả lời nhưng chẳng nói gì cả.

“Một sự cảnh giác khó chịu. Luôn phải để ý khi chọn chủ đề nói chuyện ư. Luôn phải chọn lọc ngôn từ cẩn thận mỗi khi muốn diễn đạt….Tôi chịu đủ rồi. Nếu nó là gia đình “bình thường” thì tôi chả cần đâu.”

“Tại sao anh lại làm như thế.”

“Giờ thì đã quá muộn với gia đình này rồi. Giờ thì tôi đã có thể bắt đầu với một cuộc sống mới. Vì trước đó tôi luôn chạy trốn nên giờ chính là lúc bắt đầu.”

Hình ảnh của Kazemiya rực sáng xuất hiện trong tâm trí tôi.

Nếu không có cô, tôi lại chỉ có thể tiếp tục chạy trốn.

“Tôi hỏi lại Tsujikawa một lần nữa, thế nào gọi là gia đình ‘bình thường’?”

“....luôn cạnh nhau. Có bố, mẹ, tôi và anh; luôn cạnh nhau và sẽ luôn hạnh phúc.”

“Hiểu rồi, một ‘gia đình hoàn hảo’.”

Tôi vẫn còn là một thành viên của nhà Tsujikawa ư? Tôi là một người trong mái nhà này ư?

Đùa nhau đấy à?

“Vậy thì cược với nhau một ván không?”

“Cược?”

“Tôi sẽ đấu với Tsujikawa. Ai có thứ hạng cao hơn trong kì kiểm tra cuối kì sắp tới sẽ thắng. Đơn giản dễ hiểu.”

Ánh mắt của Tsujikawa thoáng ngạc nhiên nhưng mẹ tôi là người ngạc nhiên nhất.

“Chúng ta ở khác khối, độ khó bài kiểm tra cũng khác nhau. Bỏ qua những tiểu tiết đó đi bởi vì chúng ta cũng đâu có nhiều cơ hội để thi đấu ngang hàng với nhau đâu.”

“Anh bị điên à?”

Câu hỏi của Tsujikawa rất đúng. Nếu là một người ngoài nhìn vào thì cũng nghĩ vậy.

Suy cho cùng, Tsujikawa là học sinh đại diện cho khối năm nhất phát biểu vào lễ khai giảng. Ngoài ra còn là thủ khoa trong cuộc thi tuyển sinh. Trong kì thi giữa kì cũng nằm trong top cao của khối.

Ở chiều ngược lại, tôi chỉ ở vị thứ 58, không thấp nhưng cách xa so với top đầu.

“Tôi không biết,....nhưng vụ cá cược là hoàn toàn nghiêm túc.”

“...Được thôi, tôi đồng ý.”

“Ok, vậy thì nếu tôi dành chiến thắng thì tôi làm gì mặc kệ tôi. Ở nhà hay bỏ nhà đi bụi, tự tôi quyết định.”

“Còn nếu tôi thắng, anh phải ở nhà, trở về làm gia đình bình thường bất kể anh có muốn hay không.”

“Hiểu rồi, tôi đồng ý với điều kiện. Nhưng tôi sẽ không về nhà cho đến khi có kết quả bài kiểm tra.”

“...Được, cứ thế đi.”

“Ừ.”

Tôi liền lên lầu lấy đồ đã chuẩn bị từ trước rồi rời khỏi nhà.

“Kouta….”

“Con xin lỗi mẹ.”

“Không phải tôi không thấy có lỗi. Nhưng mà đã có dượng bên cạnh mẹ rồi nên sẽ ổn thôi. Chồng mới của bà sẽ hỗ trợ giúp đỡ bà, bên cạnh bà thôi.

Dừng lại tại một công viên, tôi ngồi phịch xuống ghế đá. 

Rút điện thoại ra khỏi túi, tôi bấm số gọi đến một người.

“...Alo?”

Đầu máy bên kia là dượng Akihiro.

“Mẹ sao rồi ạ?”

“Mẹ đang sốc lắm. Có lẽ cần một khoảng thời gian nữa mới bình tĩnh lại được.”

“...xin lỗi, làm phiền mọi người rồi ạ.”

“...không không, một phần lỗi là do bố mẹ.”

“Giọng của dượng Akihiro trong có vẻ gì đó tội lỗi.

“Bố mẹ đã gây tổn thương cho con, tệ thật. Bố xin lỗi vô cùng từ tận đáy lòng.”

…Gì vậy chứ, dượng có tội tình gì đâu.

Cả mẹ cũng thế nữa.

Dượng Akihiro luôn kề bên vai mẹ. Vì vậy mà tôi có thể thoải mái thực hiện bước tiếp theo.

“Thực ra thì…bố vui lắm.”

“Dạ?”

“Bố vui vì con đã dựa vào bố.”

Giọng nói ấy nghe rất hạnh phúc.

“Thật vui khi nghe được những lời như thế.”

“Haha, thật sự bố cảm thấy rất bất ngờ khi nghe con thông báo trước sẽ phá hủy gia đình mình.”

“Đó là điều cầ thiết để trở thành ‘gia đình bình thường’. Chúng ta cần đập đi xây lại. Đó là cách duy nhất con nghĩ ra được.”

“...thực ra đó là trách nhiệm của bố. Xin lỗi vì đã đẩy lại mỡ hỗn độn này cho con. 

“Không không, thực ra là lỗi của con đã cảm thấy không thoải mái và xuýt nữa đẩy gia đình mình vào bờ vực sụp đổ.”

 Tôi không đáp ứng được kỳ vọng của người bố chết dẫm ấy. Tôi là người con thất bại.

Vì thế, mẹ thường cãi nhau với ông ta, để rồi ly hôn.

Và mẹ tôi bắt đầu thận trọng với tôi. Tôi khó chịu vì điều đó.

“Thật sự thì nói ra điều ấm ức trong lòng thoải mái thật.”

Chỉ mới trước đây thôi, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giwof có những phát ngôn như thế, không bao giờ phá hủy gia đình mình.

Nhưng…Kazemiya đã cho tôi động lực để thay đổi.

“Như đã nói trước đó, con sẽ không về nhà một khoảng thời gian. Con sẽ ở lại nhà Natsuki. Con biết ơn vì bố đã đi xin phép nhà Natsuki trước cùng con và xin lỗi con.”

“Bố còn thấy vui khi có cơ hội được cúi đầu ấy.”

Sau khi bàn bạc với Kazemiya, tôi ngay lập tức gọi điện cho dượng Akihiro trước, trình bày mọi kế hoạch của tôi.

Ông còn cùng tôi đến nhà Natsuki sau giờ làm để cùng cúi đầu trước gia đình nó.

“Xin bố hãy chăm sóc mẹ…”

Tôi hít một hơi thật sâu, thở ra một hơi thật đầy mà trước đó cứ luôn ứ đọng trong lồng ngực. Nói một cách dõng dạc.

“...thưa bố.”

Khi cúp máy, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên mặt tôi. Tôi đang tưởng tượng bố mình ‘xịt keo cứng ngắc’ khi nghe tôi nói thế chứ.

Tôi gọi ngay cho người bạn thuở nhỏ.

“Alo, Natsuki. Mọi thứ xong rồi. Giờ tao sang đây…..Hả, mày đến đón tao á? Thôi sao cũng được, tùy mày….Muốn làm gì thì làm.”