Houkago, Famiresu de, Kurasu no Ano Ko to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

34 412

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

161 4260

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

46 343

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

35 231

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

30 265

Phần 1-Học kì đầu tiên - Chương 26 - Câu chuyện của Kazemiya Kohaku bắt đầu

Đối với Kazemiya Kohaku, người tên Narumi Kouta không những là đồng minh mà còn là bạn bè.

Vì là bạn bè, nên lẽ ra khi cậu ấy giải quyết được vấn đề của mình, tôi phải vui mới đúng chứ.

Đương nhiên, tôi vui. Nhưng cùng lúc đó, tôi còn cảm thấy cô đơn nữa.

Một khi vấn đề gia đình mình được giải quyết, Narumi sẽ không còn cần phải đến đây nữa.

Vì đây là nơi để trốn, nơi để giải thoát. 

Nếu không cần chạy trốn thì cậu ấy đến đây làm gì

"...Mình đúng là tệ mà."

Tôi rất thích khoảng thời gian với Narumi tại nhà hàng này. Nhưng tôi lại buồn vì khoảng thời gian ấy không còn nữa.

Một gia đình tan vỡ đã bắt đầu lại từ đầu. Tôi nên hiểu điều đó là hạnh phúc, vui sướng tới nhường nào.

Thế mà, tại sao tôi lại không thể ủng hộ cậu ấy thật lòng chứ?

Có thể là bất lịch sự nhưng tôi gục mặt xuống bàn và nhắm mắt lại.

Cố gắng trống rỗng đầu óc. Tôi không muốn mình trở nên tệ hơn nữa đâu.

"...Ưm..."

Đột nhiên, tôi thiếp đi lúc nào không hay.

Khi ngẩng lên, tôi hơi xấu hổ vì đã ngủ quên trong nhà hàng thế này.

"A, cậu dậy rồi."

Là Narumi đang đứng trước mặt tôi.

"Nè nè, dù gì thì cũng đừng ngủ quên trong nhà hàng chứ. Lỡ có chuyện gì thì sao?"

"...S-sao cậu lại ở đây?"

"Thì tớ đã hứa sẽ quay lại mà."

"Thì đúng là thế thật nhưng mà ... cậu là đồ ngốc à?"

"Ai ngốc cơ, tớ đứng thứ 12 toàn khối đấy."

"Tớ đứng thứ 8 cơ..."

"Chết tiệt."

"Từ từ, không phải là như vậy."

Tôi vô tình bị cuốn theo, nhưng nó không phải như thế.

"...C-có khi nào...Có khi nào cậu thất bại trong việc giải quyết chuyện gia đình nên mới quay lại đây không?"

"Không không, nhờ có cậu mà mọi chuyện ổn rồi."

"Tớ bắt đầu bối rối rồi đây."

"Tớ cũng đang bối rối là cậu đang bối rối cái gì đây."

Đây chắc chắn là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi.

"...Cậu đâu còn lý do gì để quay lại đây nữa."

"Tại sao?"

"Vì...Narumi đâu cần phải chạy trốn khỏi gia đình mình thêm một lần nào nữa."

Không màng đến sự lo lắng của tôi, Narumi thẳng thừng nói.

"Chuyện lần này đã được giải quyết, nhưng đâu có gì đảm bảo tớ sẽ không chạy trốn trong tương lai nữa."

“Thật sao…”

“Tớ nghĩ là khi sống chung với người khác chắc chắn sẽ có những bất đồng quan điểm. Nếu tớ đã chọn sống hòa hợp với gia đình thì chắc chắn sẽ có những điều không tiện nói với gia đình chứ.”

“...Nói vậy thì, đó là chuyện bình thường mà nhỉ.”

“Đúng vậy. Bởi vì việc muốn trốn tránh gia đình không phải câu chuyện đặc biệt. Đó là tình huống bình thường, phổ biến, có ở khắp mọi nơi và ai cũng có thể gặp phải.”

Narumi nói rằng trường hợp lần này không có gì đặc biệt như những truyện cổ tích hay truyện ngụ ngôn.

 “Vậy là mọi chuyện đã khác đi rồi nhỉ?”

“Đúng vậy, bây giờ tớ muốn đối diện với gia đình theo cách của mình, càng nhiều càng tốt.”

“Vậy thì đừng đến đây nữa, mau về nhà đi!”

Không, tôi không muốn như thế, tôi cảm thấy cô đơn lắm.

“Vậy thì sau đó Kazemiya sẽ như thế nào?”

“Ý cậu là sao? Thì không có gì cả, tiếp tục chạy trốn và giết thời gian ở đây.”

Gia đình tôi đã tan vỡ, kết thúc rồi.

Khác hẳn với gia đình của Narumi. Đó là lý do vì sao tôi không làm gì cả.

“Tớ sẽ tiếp tục chạy trốn khỏi gia đình, chạy trốn khỏi căn nhà ấy.”

“Tỡ sẽ chạy trốn cùng với cậu.”

“Gì cơ?”

Cậu ấy đang nói gì vậy?

“Ban nãy cậu mới nói sẽ đối diện với gia đình của mình, sao bây giờ lại bảo chạy trốn cùng tớ?”

“Gia đình của tớ thôi. Chứ đâu phải gia đình của Kazemiya.”

“...Tớ không hiểu.”

“Kazemiya đang chạy trốn khỏi gia đình mình thì tớ chỉ cần chạy trốn khỏi gia đình Kazemiya cùng với cậu thôi…Chứ đâu có ảnh hưởng gì tới gia đình tớ.”

“.....”

“...Tóm lại là. Từ giờ chúng ta hãy ở bên nhau, đồng hành cùng nhau nhé.”

Narumi nói thế trong khi quay mặt đi chỗ khác vì ngại.

“Trước hết thì, chúng ta đã hứa sẽ đi chơi đâu đó vào mùa hè này mà.”

“Ừ…ừ nhỉ.”

“Cậu có note lại mà nhỉ. Đừng bảo là cậu quên rồi đấy chứ.”

“Làm sao mà tớ quên cho được.”

Làm sao tôi quên được. Danh sách tôi note lại đang nằm gọn trong ốp điện thoại của tôi.

“...nhưng mà. Cậu có chắc không thế? Tớ nghĩ hôm nay cậu nên dành cho gia đình mình mới phải chứ.”

“Tớ biết, nên tớ đến để đón cậu.”

“Hể?”

“Thực ra thì bầu không khí trong nhà tớ vẫn còn gượng gạo lắm. Không tệ nhưng tớ nghĩ sức mạnh của Kazemiya có thể làm gì đó.”

“Làm gì cơ?”

“Cả bố và mẹ tớ đều thích cậu, vậy nên mỗi lần nhắc đến Kazemiya thì bầu không khí trong nhà đều khác hẳn…Mặc dù mẹ có hơi phiền phức chút.

“Không sao, tớ thích mẹ của Narumi lắm.”

“Thật vui khi nghe cậu nói thế.”

Narumi cầm lấy biên lai và đứng dậy.

“Cậu chưa muốn về nhà đúng không? Ở lại nhà tớ đi. Mọi người đều sẽ rất chào đón cậu.”

“Cả em gái cậu cũng thế ư?”

“Chắc vậy. Hình như Hội trưởng Raimon đã nói chuyện với Kotomi ấy rồi nên em ấy sẽ không làm khó cậu đâu.”

Narumi cười gượng gạo. Rồi đưa tay về phía tôi vẫn đang ngồi trên ghế.

“Dù là khi nào, đi đến đâu, nếu Kazemiya muốn chạy trốn, tớ sẽ đồng hành cùng cậu.”

–Narumi đã nói rằng trường hợp này không đặc biệt như các câu chuyện ngụ ngôn hay những câu chuyện cổ tích.

Điều đó có thể đúng.

Nhưng mà.

Khoảnh khắc Narumi đưa tay ra thì khác. Nó rất đặc biệt. 

“Kể cả khi cậu trở thành quỷ Vương hủy diệt thế giới, tớ vẫn sẽ đồng hành cùng Kazemiya.”

Đối với Kazemiya Kohaku tôi đây, ít nhất phân cảnh này còn đặc biệt hơn nhiều lần so với những câu chuyện ngụ ngôn hay cổ tích.

“Gì vậy, cậu nghĩ tớ là ai chứ?”

“Quỷ vương.”

“Đồ đáng ghét!”

Tôi đáp lại bàn tay đang đưa ra phía mình.

“Cảm ơn cậu, Narumi.”

Hai bàn tay ấy chạm vào nhau, cứ thế nắm chặt lấy nhau mà tôi chẳng hề hay biết.

*****

Khi tôi đến nhà Narumi, cả bố và mẹ cậu ấy đều chào đón tôi rất nồng nhiệt.

Mặc dù Kotomi có chút do dự nhưng vãn chào đón tôi.

Mới đầu cũng hơi ngượng ngùng, tôi không biết phải cư xử sao cho phải phép với em ấy.

Hai chúng tôi ăn tối cùng nhau và còn tắm chung với nhau nữa.

Bữa tối của gia đình Narumi sau những biến cố thật ấm áp đến mức làm tôi cảm thấy ghen tị.

Tôi được ngủ chung phòng với Kotomi.

Thực lòng thì với tôi ngủ trên sofa là ổn rồi. Nhưng bất ngờ thay, chính Kotomi lại đề nghị tôi ngủ chung với em ấy.

“Em tắt đèn đây.”

“Ừm.”

Trên chiếc futon mà Kotomi đưa cho, tôi nhìn chòng chọc lên trần nhà.

…Không ngủ nổi. Mà kể cũng lạ, mình mới ngủ quên ngoài quán ban nãy mà ta?

 

“Chị còn thức à?...”

“Ừm."

“Thì ra là vậy…”

Trong căn phòng tối đen, tất cả những gì tôi nghe thấy chỉ là giọng nói của Kotomi.

Tự nhiên nhớ tới dã ngoại ở trường ghê…

“...Em xin lỗi chị.”

“Hể?”

“Em đã hiểu lầm chị, nghe theo những lời đàm tiếu về chị…nên em xin lỗi chị.”

“À, chuyện đó hả? Đừng lo. Là lỗi của chị vì không giải quyết rõ ràng mà cứ để mọi người hiểu lầm. Nếu anh trai chị mà bị người khác chỉ trỏ như thế thì chị cũng sẽ làm giống em mà thôi.”

Vậy ra tôi không phải là người cảm thấy khó ngủ duy nhất trong căn phòng này.

Đúng như Narumi nhận xét, em ấy là người rất trung thực và kỉ luật. còn xin lỗi cả tôi cơ mà.

"Em có nghe Hội trưởng nói rất nhiều về chị. Hai người thực sự là bạn thân nhỉ?"

"Đúng rồi, bất ngờ lắm phải không?"

"Thành thật thì...đúng ạ. Hai người hoàn toàn trái ngược nhau luôn."

"Ừ, chị cũng thấy thế."

Sau đó lại là một khoảng lặng nữa.

Nhưng Kotomi có vẻ còn tình và tôi có cảm giác mình muốn nói điều gì đó mà chưa nói được... Nên tôi tiếp tục im lặng chờ em ấy lên tiếng.

"À thì..."

"Hửm?"

"Và em cũng phải cảm ơn chị nữa."

"Sao vậy? Có chuyện gì à?"

"Anh hai bảo là lý do anh ấy chọn đối diện với gia đình lần nữa là vì anh ấy đã bỏ trốn...Và một phần nguyên do đó là vì Kazemiya-senpai đúng không?"

"Chị không biết, nếu đúng là như thế thật thì mừng quá."

"Đúng là như vậy đó chị, nên cảm ơn chị rất nhiều. Nhờ có chị mà gia đình em đã hòa thuận rồi."

"Tốt quá."

"Dạ vâng ạ."

Giọng của Kotomi tràn ngập hạnh phúc làm tôi cũng vui theo.

"...Thật ra em thấy yên tâm rồi."

"Chuyện gì cơ?"

"Vì chị Kazemiya là bạn gái của anh trai em mà."

"...hể?"

"Chọn ai làm bạn gái là việc của anh hai nhưng mà lỡ như là người kỳ cục quá thì... Nhưng nếu là chị Kazemiya thì không sao rồi."

"...Từ từ."

"Vâng?"

"....Bạn gái?"

"Dạ?"

"...Ai cơ?"

"Kazemiya-senpai và anh hai em..."

Cả Kotomi và tôi đều bối rối.

"...không phải vậy."

"Hể, em lầm rồi ư?"

"Đúng rồi, anh chị không phải kiểu đó đâu."

"Em tưởng hai người đang hẹn hò. Tai...hôm nay hai người cầm tay nhau khi về nhà mà."

"Bạn bè cũng hay nắm tay nhau mà..."

"Lúc ở phòng khách hai người ngồi cạnh nhau và chị thì cứ liên tục tán tỉnh anh hai vậy..."

"Anh chị chỉ nói chuyện bình thường thôi."

"Nhưng mà, khoảng cách đó gần lắm."

"Bình thường thôi... Chắc là vậy."

"Bố mẹ cũng bảo đó là khoảng cách của những người đang yêu mà."

"...Chị nghĩ không phải đâu... Mà từ từ, hai người họ nói vậy thật á?"

"Ở khoảng cách đó mà không phải người yêu thì hai người có làm sao không vậy?"

"......"

Chết rồi, tôi không biết nói gì hết.

"... Vậy là Kazemiya-senpai không có tình cảm với anh hai với tư cách người khác giới sao?"

"Narumi chỉ là bạn thôi... không phải kiểu đó đâu."

Tôi không thể nói là 'không', miệng tôi không thể nói thêm lời gì nữa.

Khuôn mặt của Narumi cứ ở mãi trong tâm trí tôi. Trái tim tôi như nghẹn lại và khuôn mặt thì đỏ bừng lên.

(...A, tôi hiểu rồi. Ra là vậy...)

Tôi luôn chạy trốn khỏi cảm xúc thật của bản thân.

Nhưng khi nói chuyện với Kotomi, tôi nhận ra.

"...Chị thích Narumi."

Và thế là Kazemiya Kohaku đã yêu Narumi Kouta.

**********

Lời tác giả.

Vậy là phần 1 đã kết thúc.

Phần 2 là khoảng thời gian kì nghỉ hè nói về gia đình của Kazemiya. Chị gái cô ấy-người trước kia chỉ mới được nhắc tên sẽ xuất hiện.