Kazemiya đang đứng trong màn đêm, không có ô mặc cho trời mưa ngày càng nặng hạt.
Không thể để Kazemiya một mình thế này được, lựa chọn đó không thể tồn tại bây giờ.
Tôi ngay lập tức quên đi mục đích ban đầu đến cửa hàng tiện lợi, chỉ im lặng che ô cho cô ấy và đưa cô ấy về nhà.
Tôi không thể bỏ rơi Kazemiya-người đang chạy trốn khỏi nhà được. Bây giờ đã tối muộn và nhà tôi cũng ngay gần đây. May mà cả bố và mẹ tôi đều quý Kazemiya nên chắc họ sẽ chấp nhận thôi.
Và dự đoán của tôi đã đúng.Khi tôi đưa Kazemiya ướt sũng về nhà, bố, mẹ và Kotomi đều ngạc nhiên, nhưng chỉ cần nhìn thấy Kazemiya rũ rượi, cúi gằm mặt, họ liền nói: '…Trước hết, con vào tắm đi,' và cho cô ấy vào nhà.
"Anh hai...Chuyện gì xảy ra với chị Kazemiya vậy?"
"Chị ấy bỏ chạy khỏi nhà."
"Bỏ chạy á?"
"Hình như cãi nhau với mẹ hay sao ấy."
Đó là tất cả những gì tôi được kể khi về đến nhà cùng với Kazemiya.
"Cãi nhau với ba mẹ...rồi bỏ chạy khỏi nhà...nghe như những câu chuyện thông thường ấy nhưng mà..."
Khi nói thế, Kotomi quay sang phòng tắm nơi Kazemiya đang ở trong..
Nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, đây không đơn thuần là cãi vã giữa mẹ và con.
"...Chúng ta không nên suy đoán thêm nữa."
"Anh đồng ý. Chúng ta không thể biết chính xác chuyện gì nếu như người trong cuộc chưa lên tiếng."
Khi tôi thấy Kazemiya ở cửa hàng tiện lợi, nụ cười ban sáng đã biến mất trên khuôn mặt của cô ấy.
Kỳ nghỉ hè sẽ bắt đầu vào ngày mai. Cô ấy cũng trông rất vui khi chúng tôi lên kế hoạch cùng nhau. Tôi đang cực kì tức giận và bất bình với kẻ đã đánh cắp đi nụ cười đẹp đẽ ấy, như có dòng dung nham nóng chảy trong bụng vậy....Không không, bây giờ không phải lúc để tức giận.
"Vậy thì bây giờ trước hết, hãy nghĩ cách làm Kazemiya vui lên đã."
Tôi tự nhủ với bản thân như vậy.
"Giao lại việc đó cho em."
"Em có ý tưởng gì sao?"
"Em có một 'bí kíp'."
Kotomi-người là thủ khoa đầu vào, là học sinh giỏi nhất toàn khối và là một thành viên hội học sinh nói với một giọng điệu rất tự tin. Tôi đang tự hỏi em ấy định làm gì.
"Nhưng...em cần sự giúp đỡ của anh."
"Không sao, miễn Kazemiya vui thì anh làm gì cũng được."
"Cảm ơn anh nhiều lắm. Vậy thì bây giờ anh lẹ làng chuẩn bị cho em một thứ."
Tôi nhanh chóng chuẩn bị vật dụng được yêu cầu và đưa nó cho Kotomi. Không biết em ấy định làm gì với thứ đó nhưng tôi vẫn chọn tin tưởng ở Kotomi.
"Phần chuẩn bị đã hoàn tất."
"OK, anh có còn cần làm gì nữa không?"
"Anh ở trong phòng đi."
"...vậy thôi hả?"
"Chỉ nhiêu đó thôi."
"Tôi ngồi đợi ở trong phòng như được yêu cầu...nhưng tôi cũng thấy bồn chồn vì nãy giờ chẳng có gì xảy ra cả. Không biết cái 'bí kíp' của Kotomi là gì nhỉ? Em ấy định làm Kazemiya vui lên như thế nào đây...
"...Narumi ơi?"
"...Kazemiya?"
Khi đang ngồi suy ngẫm một mình, tôi nghe thấy giọng của Kazemiya phía bên kia cánh cửa.
"Cậu tắm xong rồi à?"
"Ừ, cảm ơn cậu đã cứu tớ."
"Ừm."
"...."
".........."
Cuộc trò chuyện vì lý do nào đó mà dừng lại, thay vào đó là sự im lặng. Sao lại ngượng ngùng thế này nhỉ? Ý tôi là sao Kazemiya không vào phòng?
"...Đừng đứng ngoài cửa thế nữa. Vào đi chứ Kazemiya."
"....Eh?....Ah...."
"Nếu cậu không thích phòng tớ thì để tớ hỏi mượn phòng Kotomi vậy. Nếu cậu không thích nữa thì tớ xuống phòng khách cũng được."
"Tớ không có ý đó. Không phải tớ không thích phòng Narumi hay gì đâu..."
Sao vậy ta, giọng Kazemiya có vẻ gì đó lạ lắm. Cả thái độ cũng lạ nữa.
“À thì…, chuyện quần áo…”
“Quần áo á?”
Kazemiya ban nãy khi chạy khỏi nhà không mang theo gì ngoài chiếc điện thoại. Bộ đồ trên người ban nãy đã ướt sũng và giờ đang quay trong máy giặt. Kotomi hẳn đã vòa phòng thay đồ đặt quần áo thay thế cho Kazemiya rồi.
Nhân tiện, những bộ đồ ấy là mẹ và Kotomi cố tình mua trước đó. Còn nói là: “Phải chuẩn bị để Kazemiya có thể ở lại nhà mình vào một tương lai gần chứ”. Tôi không nghĩ nó lại hữu dụng vào lúc này.
“À thì, nó bị nhầm kích cỡ hay sao vậy?”
“À không… Ý tớ là, nó không sai….nó hơi to so với tớ….nhưng đó cũng không phải là vấn đề.”
Hừm? Tôi cứ tưởng mặc không vừa nhưng không phải à.
“Tớ không hiểu lắm…nhưng mà không sao đâu, cậu mặc gì thì cũng đẹp cả thôi. Ít nhất thì cho tớ thấy mặt cậu đi.”
“A, đợi đã…”
Ban nãy, cô ấy đã gặp chuyện tới mức bật khóc. Tôi không thể yên tâm đi ngủ nếu không biết cô ấy hiện giờ như thế nào.
“........”
Ngay sau khi mở cửa, tôi đứng họng.
Tôi từng được nghe đâu đó nói rằng thị lực chiếm khoảng 80% tri giác của con người. Và ngay bây giờ, 80% ấy đang làm tôi quá tải bởi lượng thông tin khổng lồ và gây sốc.
Kazemiya đang ở trước mặt tôi. Bộ đồ cô ấy mặc không đúng kích cỡ, thậm chí nó còn chẳng phải quần áo phụ nữ. Nó chính là chiếc áo ngắn tay tôi hay mặc đã đưa cho Kotomi ban nãy.
Nó rõ ràng quá rộng so với cô. Nếu so sánh vóc dáng của cô và tôi thì điều đó không có gì là lạ.
Một chiếc áo phông giá rẻ mua ở một chuỗi cửa hàng thời trang nhanh. Không hiểu sao, khi Kazemiya mặc vào, nó tỏa ra một ánh sáng chói lòa đến mức “bạo lực” cũng có chút gì đó đáng yêu. Những thứ như thế cứ đập thẳng vào mắt tôi.
“...Xin lỗi. Sau khi ra khỏi phòng tắm, tớ thấy quần áo Narumi trên sàn. Tớ chỉ có thể mắc đồ lót và cái này trên người thôi.”
Cái ‘bí kíp’ của Kotomi là như thế này đấy hả?
Nếu đúng là thế thì ý em ấy là gì? Chuyện gì đã xảy ra và làm sao có thể giúp Kazemiya vui lên được?
“...Nói trước là, tớ có mặc đồ bên dưới đầy đủ cả rồi đấy nhé.”
“T-tớ hiểu rồi.”
Cô ấy có mặc cả đồ lót… Thôi thôi, không nghĩ nữa. Nghĩ thêm chỉ tổ rước họa vào thân thôi.
“....Kotomi là người để quần áo tớ ở đó. Thay mặt ẻm xin lỗi cậu nhiều lắm.”
“K-không cần phải xin lỗi đâu. Ngược lại, cậu có thấy khó chịu không Narumi?”
“Gì cơ?”
“À thì…tớ…đang mặc quần áo của cậu ấy…nên là…”
“Không phải tớ không thích đâu. Còn cậu thì sao? Nếu không thích thì để tớ lấy quần áo khác cho.”
“T-tớ không phải là không thích. Thậm chí còni—-...”
Kazemiya nói gì đó và ngay lập tức che miệng mình lại.
“Xin lỗi cậu, giờ chưa phải lúc. Quên hết đi.”
“À ừ, để tớ quên…”
Thậm chí ư? Nghĩa là gì vậy? Tự nhiên thấy tò mò nhưng thôi. Tôi đã hứa là quên thì phải làm.
“Vậy thì bây giờ cậu vào trong đi.”
“Ừm.”
Kazemiya gật đầu, khuôn mặt cô ấy đỏ ứng lên chắc do vừa mới tắm xong.
Khi tôi quan sát cổ, ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau.
“G-gì cơ?”
“Kotomi ban nãy có bảo tớ em ấy có ‘bí kíp’ giúp Kazemiya vui vẻ trở lại. Tuy không hiểu lắm…nhưng có vẻ nó có hiệu quả rồi.”
“...Ừm, có lẽ vậy.”
Kazemiya tay nắm lấy gấu áo, mỉm cười.
“Tớ sẽ cảm ơn Kotomi sau.”
“Chắc ẻm sẽ vui lắm… Ghế này, mời cậu ngồi.”
“Eh? Không sao, tớ ngồi lên giường cũng được.”
“Sẽ là một vấn đề lớn nếu cậu lại buồn ngủ khi tớ rời mắt như lúc trước mất.”
“...Tớ không ngủ quên đâu. Chỉ là lúc đó hơi mất cảm giác chút thôi.”
Kazemiya lẩm bẩm than vãn nhưng vẫn ngồi vào chiếc ghế tôi chuẩn bị từ trước. Sau đó tôi ngồi lên giường. Phải chắc chắn không khó “tai nạn” như lần trước diễn ra nữa.
“Tớ hỏi cậu một chút được không?”
“Về chuyện gì?”
“Chuyện cậu bỏ chạy khỏi nhà ấy.”
“Tớ nhớ cậu bảo không muốn vướng vào chuyện người khác mà ta.”
“Chỉ có cậu là ngoại lệ thôi. Cả cậu cũng từng nói thế mà.”
“....Ừa, tớ nhớ rồi.”
Kết thúc kì một, tôi đã đã có thể đối mặt với gia đình mình mà trước đó đã lựa chọn trốn chạy.
Tôi vẫn nhớ như in khoảng thời gian ấy, quên làm sao được? Cô gái tên Kazemiya Kohaku này là người đặc biệt, là ngoại lệ duy nhất đối với tôi. Tôi đã bỏ đi những quy tắc mà mình hằng theo đuổi chỉ với một mình cô.
“Nhưng nếu cậu không muốn thì tớ cũng không ép. Tớ có thể đợi bao lâu cũng được.”
“Là đợi bao lâu.”
“Đến khi nào cậu muốn.”
“Hừm… Vậy tớ nói 10 năm thì sao?”
“Vì cậu mà 10 năm hay 20 năm gì cũng được.”
“Cậu sẽ ở bên tớ suốt 10, 20 năm sao?”
“Bao lâu cũng được, miễn là Kazemiya muốn thì tớ sẽ đồng hành với cậu đến hết phần đời còn lại. Dù bao lâu tớ cũng sẽ chờ nếu đó là cậu.”
“...đồ ngốc. Câu phải biết mình đang nói gì chứ.”
Kazemiya tránh ánh mắt khỏi tôi. Không biết có phải tưởng tượng không những má cô ấy đỏ còn hơn cả ban nãy. Tôi đã bật điều hòa rồi mà ta?
“...Tớ sẽ nói ngay bây giờ luôn.”
“Cậu ổn chứ?”
“Tớ mừng vì cậu sẵn sàng đợi nhưng giờ tớ sẽ nói ra tất cả.”
“Vậy thì cậu nói đi, một chút thôi cũng được.”
“Từ bây giờ, tớ sẽ không chỉ nói một chút thôi đâu.”
Sau khi nói thế, Kazemiya bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Lý do cô ấy bỏ trốn khỏi nhà.
******
“Này mẹ…mẹ nói rõ hơn được không?”
Các nhân viên trong trường quay lúc đó đều rất bối rối.
Quá trình bấm máy diễn ra đúng theo kế hoạch…à không. Thực ra là còn sớm hơn kế hoạch nữa. Công lớn là nhờ cô diễn viên chính kia.
Nếu bạn diễn gặp khó khăn, cô ấy sẽ là người đứng bên cạnh giúp giải quyết.
Nếu gặp vấn đề, cô sẽ xử lý nó một cách gọn gàng.
Hơn nữa, tất cả các cảnh quay của cô đều là oneshot.
Cô ấy luôn giữ không khí trường quay vui vẻ và hòa nhã bằng cách quan tâm chu đáo đến các nhân viên và bạn diễn, đồng thời vẫn nghiêm túc khi cần thiết.
Kế hoạch bấm máy diễn ra suôn sẻ là nhờ có người phụ nữ này-Kuon, tên thật là Kazemiya Kuon.
Chính cô ấy lúc này lại là nguồn gốc của vấn đề.
Mặc dù cảnh quay hôm nay kết thúc thuận lợi, đó vẫn là một cú sốc với những người xung quanh.
“Kuon, chuyện gì xảy ra với con vậy?”
Kazemiya Kuon đang dồn ép quản lý và cũng chính là mẹ mình-Kazemiya Sorami.
Chỉ cần nhìn thôi đã thấy ngọn lửa tức giận đang bùng cháy bên trong cô, và như thể cô sắp túm cổ áo đối phương vậy. Đây là một thái độ không thể tin nổi ở Kuon, một người luôn biết cách cải thiện bầu không khí trường quay.
“....Bà còn không nghe hả? Hay vẫn chưa hiểu? Vậy thì, tôi sẽ giúp bà dễ hiểu hơn nhé.”
Cô ấy trừng mắt nhìn mẹ ruột của mình trong khi chưa bao giờ làm như thế ở trường quay.
“Lúc tôi chưa nổi điên lên thì lo mà kể đầu đuôi đi, mụ khọm già. Cái chuyện vớ vẩn mày đã đuổi Kohaku-chan ra khỏi nhà là sao hả?”