Houkago, Famiresu de, Kurasu no Ano Ko to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

24 30

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

(Đang ra)

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

_172

Nhưng vợ tôi, ngay cả khi đã qua đời, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

41 1926

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

155 1032

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

55 464

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

107 1154

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

52 723

Phần 2 - Kì nghỉ hè - Chương 30 - Gia đình hạnh phúc

Kazemiya đã kể tôi nghe.

Chuyện mẹ cô ấy yêu cầu cô phải ở nhà suốt kì nghỉ hè. Cô từ chối và mẹ cô đuổi khỏi nhà, ngoài ra còn có những cảm xúc lúc cô chạy trốn.

"...Tớ ghét một bản thân trẻ con như thế."

"Cậu là trỏ con và chúng ta đều là trẻ con mà."

"Nhưng vấn đề không nằm ở đó."

"Tớ biết."

Kazemiya khom người xuống, tự thấy ghê tởm bản thân. Có ích kỉ quá không khi tôi mong Kazemiya đừng tự trách bản thân như thế nữa.

"Tớ biết. Trước mặt tớ cậu cứ là trẻ con đi, chúng ta đều là trẻ con mà."

"Cậu nói thế làm tớ càng khí chịu vì cái tính trẻ con của mình hơn nữa đấy."

"Cậu có muốn lớn lên không?"

"Có thể, ít nhất thì bằng với Narumi."

"Tớ không có trưởng thành gì đâu."

"Nhưng tớ thì thấy thế đấy."

"Ý cậu là sao?"

"Kiểu...cậu tự tin."

"Đâu có đâu, bây giờ tớ vẫn gặp khó khăn khi đối mặt với em gái đấy thôi."

"Tớ lại chẳng thấy thế. Vừa ban nãy, cậu xin lỗi một cách vô cùng tự nhiên và còn bảo 'Thay mặt ẻm xin lỗi cậu'."

Cô ấy nói và đúng là như thế thât. Khi đó, những từ tôi nói ra vô cùng tự nhiên và mượt mà.

"Tớ nghĩ "một người anh trai" đang lớn dần bên trọng cậu đó."

"Cảm ơn câu."

Kazemiya cho tôi cơ hội đối diện với gia đình. Tôi làm được điều đó là nhờ công rất lớn của Kazemiya.

Vì vậy nên tôi đã tự hứa với lòng mình sẽ luôn đồng hành cùng cô ấy. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa tôi cũng sẽ ủng hộ cô.

"Kazemiya, thế giờ cậu tính sao?"

"Tớ không biết, tớ chưa quyết định được."

"Cậu có về nhà không?"

"Tớ không muốn quay về đâu."

"Tớ hiểu rồi, vậy thì cậu ở đây hết kì nghỉ hè đi."

"Hả?"

"Tớ sẽ nói chuyện với bố mẹ và Kotomi."

"Không, chờ chút. Sao vậu lại phải làm thế."

"Thì tại cậu đâu còn nơi nào để về nữa đâu."

"Vẫn còn khách sạn hay mấy thứ kiểu thế mà."

"Mấy cái đó đắt tiền lắm..."

"Thì cũng đúng nhưng mà..."

"Cậu có thể nhờ tại nhà của Raimon, nhưng cũng không thể ở mãi được đúng không? Trng khi đó nhà tớ luôn chào đón cậu."

Tôi không thể đoán trước bố mẹ sẽ có thái độ như thế nào, một hoặc hai đêm thì không nói chứ cả mùa hè thì đó sẽ là một vấn đề lớn.

Tôi nghĩ sẽ ổn thôi. Nếu họ có từ chối thì tôi cũng sẽ dùng mọi cách để có thể thuyết phục họ.

"Tại sao cậu phải làm tới như thế này vì tớ."

"Bởi vì tớ đã quyết định sẽ đồng hành cùng cậu."

"...cho dù là do tớ sai tõ ràng, cho dù đó chỉ là sự ích kỉ của riêng tớ, hay là tớ lừa dối Narumi, khiến cậu vướng vào rắc rối."

"Tớ không quan tâm đó là lỗi của cậu hay cậu có đang nói dối tớ hay không. Dù cậu có trở thành quỷ vương phá hủy thế giới thì tớ cũng sẽ đồng hành cùng cậu."

"...ôi trời..."

Kazemiya đứng dậy khỏi ghế và nằm phịch xuống giường mặc chô tôi đang ngồi ngay bên cạnh đó. Cô ấy lấy chăn để che đi biểu cảm của mình.

"Tớ đã bảo cậu đừng có bao biện cho tớ rồi mà."

"Nhưng tớ sẽ chiều cậu."

Trong khi vừa vùi mặt vào chăn, cô ấy ló mắt nhìn tôi.

"...Tớ sẽ thực sự được chiều á?"

"Ừ."

"...Tớ sẽ đòi hỏi nhiều lắm đó."

"Tớ sẽ thực hiện tất cả."

"Nhiều tới mức tớ có thể trở thành một cô gái vô dụng?"

"Miễn là Kazemiya thì đều được."

"...Tớ sẽ trở nên ích kỉ thì sao?"

"Miễn là cậu muốn, tớ sẽ thực hiện tất cả."

"...."

Cô ấy đã nói hết những điều cô muốn chưa? Bây giờ Kazemiya đang cuộng tròn trong chăn không hề nhúc nhích.

"....Vậy cho tớ xin một thứ có được không?"

"Ổn thôi."

"Cho tớ ngủ trên giường cậu đêm nay được không? Chỉ hôm nay thôi."

"Okay."

Nhìn thấy dễ thương hơn là ích kỉ ấy.

"Chúc cậu ngủ ngon, Kazemiya."

"...ngủ ngon."

Tôi tắt điện đóng cửa lại. Đặt cô và một chiệc hộp kín nơi không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt say ngủ đang yêu ấy.

Sau đó tôi hỏi ba mẹ có thể cho Kazemiya ở lại đây suốt kì nghỉ hè không?

Không không lập tức trả lời có, nhưng học cũng đang thấy Kazemiya cư xử rất lạ. Ngoài ra, tôi chưa bao giờ có yêu cầu nào lớn như thế này trước đây, và------

"Con cũng có mong muốn giống với anh hai."

Kotomi cúi đầu cùng với tôi. Bố mẹ đã đồng ý với điều kiện phải liên lạc xin phép gia đình Kazemiya.

"Cảm ơn em, Kotomi, em đã giúp anh nhiều rồi."

"Em mang ơn Kazemiya-senpai vì đã giúp chúng ta trở thành một gia đình, và cho anh cơ hội để có thể làm lại. Em sẽ làm mọi thứ để trả được ơn của chị ấy."

"Giúp đỡ một cô gái đang chạy trốn khỏi nhà như vậy có ổn với một thành viên hội học sinh mẫu mực không?"

"Em gia nhập hội học sinh để lấy điểm cao thôi. Em không chịu mấy cái ràng buộc kiểu đó nên không vấn đề gì đâu."

Tôi ngạc nhiên trước người em "mẫu mực" của mình còn Kotomi thì đưa ngón trỏ lên môi làm điệu bộ đầy tinh nghịch.

"Đó là bí mật, đừng nói cho ba mẹ nghe nhé."

"Anh sẽ mang điều này xuống mồ luôn."

"Vậy đi."

Sau khi chúc ngủ ngon, em ấy quay về phòng của mình.

Tsujikawa Kotomi, em gái tôi mạnh mẽ hơn tôi tưởng nhiều.

"....Mà thật sự thì, em gái là tạo vật kiểu gì vậy trời.---"

*******

(Góc nhìn của Kazemiya)

Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, giường của tôi luôn lạnh.

Dù là xuân hay hạ, thu hay đông. Không kể tôi có bật máy sưởi, mọi thứ vẫn thế. Một căn nhà trống trai, không thể nghe bất kì âm thanh nào. Một sự tĩnh lặng cô đơn như làn gió lạnh len lỏi vào trong chăn của tôi.

Khi tôi thức dậy và ra khòng khác, không có ai đang ở đó cả.

Buổi sáng của tôi bắt đầu khi tôi bật điện trong căn phòng thiếu sáng ấy.

"Ấm quá..."

Nhưng hôm nay thì khác. Thật là ấm áp. Ấm áp và an toàn đến mức mí mắt tôi muốn sụp xuống lần nữa.

Tôi tự hỏi sự ấm áp đang ôm ấp tôi là gì và mau chóng nhận ra.

"Có mùi của Narumi...."

Đến từ tấm chăn và bộ quần áo tôi đang mặc, tôi có thể ngửi thấy mùi của cậu ấy. Như thể Narumi đang ôm mình vậy. Cảm giác thật là dễ chịu.

Và nó không hề lạnh lẽo. Trong ngôi nhà này có hơi ấm của tình người.

Không ổn rồi. Tôi sẽ ngủ thêm lần nữa mất. Nhưng tôi phải dậy. Tôi đang ngủ nhờ nhà người khác. Không được ngủ lần hai....

"...."

Tôi gắng sức ngồi dậy, thật là khó khăn quá. Chưa từng nghĩ rằng ngủ trên giường người mình yêu lại dễ chịu như vậy. Tôi phải làm sao đây? Nếu sau này tôi cùng giường với Narumi có khi sẽ lại ngủ quên mất.

"...từ từ, mình đang nghĩ cái quái gì vậy."

Tôi tự tát mình để xóa đi những ảo tưởng hiện ra trong đầu vừa rồi.