Chớp mắt một cái, bộ phim đã kết thúc.
Tác phẩm gốc là một loại phim truyền hình trinh thám. Đây là phần thứ 3. Dựa vào phản ứng của khán giả, của Kazemiya cũng như doanh số trên các nền tảng phát trực tuyến thì nó đã vô cùng bùng nổ, chắc chắn phần 4 sẽ ra mắt sớm thôi.
“Haa, thật là thỏa mãn.”
Chúng tôi rời khỏi rạp về nhà và Kazemiya không giấu nổi niềm vui. Thật lòng mà nói, tôi cũng thấy vui nữa. Đúng là một bộ phim thú vị.
“Chị hai tớ trên màn ảnh rộng thật tuyệt vời. Tớ đã hiểu vì sao mọi người lại phấn khích đến thế.”
“Diễn xuất của chị ấy ngang ngửa dân chuyên… nếu không muốn nói là hơn.”
“Cậu nói đúng. Chị ấy là nhân vật nổi tiếng nhất trên mạng xã hội, cả phiên bản phim truyền hình cũng thế.”
“Mặc dù cuối phim đã đóng hòm mất. Có lẽ sẽ không xuất hiện trong các phần tiếp theo nữa.”
“Cũng có thể… Chị ấy nổi tiếng thế mà liệm mất thì hơi tiếc.”
Rõ ràng, đoàn làm phim cũng không lường được mức độ hưởng ứng của công chúng.
Trên mạng thậm chí đã có thông báo sẽ phát hành một đợt merchandise khẩn cấp.
“Đi xem phim với người khác hay thật. Có thể bàn tán về bộ phim ngay sau khi xem xong luôn.”
“Tớ đồng ý. Khi đi xem phim với Natsuki, tớ hay ghét vào một quán cà phê nào đó để chia sẻ trải nghiệm khi xem phim.”
“Đúng đó. Có một lần chúng tớ đi xem phim, mải mê tám chuyện đến mức không biết trời đã tôi từ khi nào.”
“Đúng đúng, chúng tớ đã rất hào hứng mà nói chuyện đến tối…”
Ê … Từ từ, mình đang nói chuyện với ai vậy?
“Cái gì!? Mày hả Natsuki?”
“Yahoo, thật là tình cờ khi gặp mày ở đây Kouta.”
Trước khi tôi nhận ra, tên Inumaki Natsuki này đã tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng tôi từ bao giờ.
Hắn là bạn thuở nhỏ và là người bạn thân nhất của tôi từ thời mẫu giáo. Thân hình hắn thì nhỏ hơn đa số nếu so với các học sinh trung học và nụ cười thì lúc nào cũng nở trên môi.
“Cả cậu nữa, chào Kazemiya đằng đó nhé.”
“...C-chào cậu.”
Trước kỳ nghỉ hè, chúng tôi đã học tập cùng nhau để chuẩn bị cho bài kiểm tra cuối cùng. Vì vậy mà Kazemiya và Natsuki đã có cơ hội gặp nhau vô số lần. Tuy nhiên, họ vẫn chưa thân tới mức có thể nói chuyện thoải mái ở trong lớp. Bây giờ, họ vẫn chỉ là bạn của bạn, vì vậy nên dễ hiểu khi Kazemiya cảm thấy khó xử với Natsuki. Thật ra thì Natsuki mới là người khác thường ấy, hắn có thể không ngần ngại mà bắt chuyện với tất cả mọi người luôn mà.
“Này này. Nói chuyện thì cứ chào hỏi bình thường trước đi. Mắc gì phải nhảy vào như không vậy hửm?”
“Xin lỗi xin lỗi, ghẹo mày tí.”
“Hồi kỳ thi đúng là tao có hơi làm phiền nhưng tao không nhớ đã đắc tội gì với mày cả.”
“Thì vì… cả kỳ nghỉ hè mày chẳng thèm đi chơi với tao tí nào cạ.”
“Trong khi kỳ nghỉ chỉ vừa bắt đầu?”
“Thế mày đang đi chơi với Kazemiya đấy thôi. Hổng công bằng gì hớt. Đi chơi với tao đi màa”
“Không phải tao đã hẹn đi chơi với mày sau sao. Kế hoạch là mai mốt đi hồ bơi mà.”
“Đi hồ bơi với tất cả mọi người là một chuyện, đi chơi riêng với Kouta vui hơn chứ. …À mà, hai người vừa đi xem phim xong phải không?”
“Ừa, mày làm gì ở đây vây?”
“Tao vừa mới đi chơi với một cô gái xong. Đang định ghé chỗ làm thêm của mày để thư giãn đôi chút.”
“Chỗ làm việc của Narumi á?!”
Và, Kazemiya phản ứng với lời nói của Natsuki.
“Đúng rồi. Chỗ làm thêm của Kouta ở ngay gân đây. Cậu có muốn đi chung không?”
“Đi luôn.”
Kazemiya trả lời ngay tắp lự.
“Nếu Kazemiya đã đi thì mày cũng đi luôn đúng khơm?”
“Mày nói kiểu đấy nghe muốn đấm nhưng ok thôi, tao sẽ đi cùng.”
“Vậy thì đi thôi.”
Chúng tôi rải bước trên con đường đầy nắng bên cạnh nhà ga. Natsuki thì đang dẫn đầu đoàn.
“Đây…đây là một quán cà phê sao?”
Cửa hàng có một không khí ẩn giật nằm phía sau tòa nhà. Lối vào được trang trí bằng rất nhiều cây xanh hòa hợp một cách kỳ lạ với quan cảnh xung quanh khu phố.
“Đúng rồi. Đây là nơi làm việc của Kouta. Tớ hiếm khi thấy học sinh trường mình lui tới đây. Có lẽ nó không nổi tiếng lắm.”
Natsuki nói đúng. Mặc dù chỉ làm bán thời gian nhưng tôi cũng gần như chẳng bao giờ thấy học sinh trường tôi. Cùng lắm thì có mỗi Natsuki nhưng khi đến quán, hắn cũng không bao giờ dẫn bạn bè theo.
“Chào khách quý… oh, là Kouta sao?”
“Chào sếp. Hôm nay cháu đến đâu với tư cách khách hàng.”
“Haha. Bác mừng vì cháu đã đến đây. Cứ từ từ nhé.”
“Dạ vâng.”
Cây được trang trí khắp quán giống như lối vào và có một cái cây lớn chạm gần tới trần nhà nằm ở chiếc bàn cuối cùng. Nội thất cũng ăn khớp với không khí vô cùng độc đáo của quán tạo nên một phong cách rất lạ nhưng lại trông rất thoải mái.
Người chủ quán cà phê là một ông chú trung niên rộng lượng và tinh tế như chính cửa hàng của ông. Chính bởi sự rộng lượng ấy mà tôi đã mang ơn ông nhiều lần.
“Tớ định uống cà phê đã và ăn bánh phô mai. Kouta cũng thể luôn ha?”
“Ừ, còn Kazemiya thì sao, cậu tính gọi gì?”
“Hừm… tớ định uống trà và một chiếc bánh chiffon.”
“Hừm… Kazemiya, cậu không uống cà phê sao?”
“Tớ uống được, tớ không uống không phải vì tớ không thích. Chỉ là tớ không uống ở quán lạ hay ở nhà… Tớ chỉ uống ở cửa hàng quen thôi.” (nhà hàng gia đình)
“Thật hả? Cậu có khẩu vị riêng hay yêu cầu đặc biệt gì sao?”
“Không phải. Tớ không có khẩu vị đặc biệt hay thứ gì như thế cả… Chỉ là đó là một cách để chạy trốn thôi.”
“Tớ hiểu rồi. Ra là Kazemiya và Kouta lúc trước có điểm giống nhau.”
Natsuki vừa gật đầu vừa mở cửa quán cà phê như đã hài lòng điều gì đó.
Vì là một nhân viên của quán, khi tôi nghe thấy tiếng chuông của thì đã ngay lập tức phản ứng và suýt nữa thì nói “quán cà phê xin chào” nhưng may là tôi đã kịp nhận ra và kìm lại.
“Đó…đó không phải là Kouta sao?”
“Quần áo bình thường? Ra hôm nay em ấy chỉ là khách hàng thôi.”
Hai cô gái đó là sinh viên đại học và đã đến quán cà phê trước chúng tôi. Ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau thì sự tò mò đã hiện rõ trên khuôn mặt hai người.
“Ah, chị Asaka và Yonaka.”
“Yahoo, hôm nay em là khách à?”
“Vâng, em ghé vào quán trên đường về nhà khi đi xem phim với bạn.”
“Trùng hợp vậy, tụi chị cũng vừa đi xem phim xong.”
“Chị và chị Yonaka á?”
“Đúng đúng, cái bộ gì mà đang nổi ấy? Ừm, có ca sĩ Kuon thì phải.”
“Em cũng vừa mới cùng bạn xem xong bộ phim ấy.”
“Bạn của em…Inumaki á?”
“Em chỉ vô tình gặp nó trên đường thôi … Em xem phim cùng với bạn của em Kazemiya.”
Và tôi quyết định sẽ giới thị Kazemiya với hai chị ấy.
“Kazemiya, đây là chị Asaka và Yonaka, khách quen của quán.”
“Asaka Hayami, sinh viên năm nhất, người vô cùng biết ơn vì Kouta luôn nghe những lời than phiền của chị.”
“Yonaka Mafuka, cũng là sinh viên năm nhất. Bạn chị luôn làm phiền Kouta rồi.”
“Em là Kazemiya Kohaku, bạn cùng lớp với Narumi.”
Chỉ là Kazemiya đang chào hỏi hai vị khách quen thôi… nhưng tôi có cảm giác gì đó kì lạ.
Không phải là sự lạnh lùng mà cô ấy hay thể hiện ở lớp, tôi cảm nhận được sự cảnh giác đối với hai chị ấy. Đương nhiên, nó không lộ liễu đến mức có thể nhìn thấy, Kazemiya cũng không có sự thù địch hay căm ghét gì hai chị. Chỉ có tôi, có thể nhận ra được điều đó mà thôi.
“Quờ, gì thế này? Một cô bé siêu cấp dễ thương?”
“Em ấy là người nổi tiếng hay là bạn gái của Kouta thế?”
“Cả hai đều không. Cô ấy là bạn em thôi.”
Để tránh Kazemiya bị khó xử, tôi phải ra mặt đính chính.
“Hohoho, bạn à…đi xem phim với một cô gái dễ thương như này, lại còn đi uống cà phê nữa.”
“Hayami, Kouta sẽ ghét bà nếu bà làm thế đấy.”
“Chị không muốn đâu. Kouta cho chị xin lỗi nhé. Khi thấy một người bạn của em dễ thương thế này, chị hơi phấn khích.”
“Hai chị đừng lo. À Kouta này, ý tao là nếu đã ở đây rồi thì sao không ngồi lại nói chuyện phiếm với hai chị ấy một chút.”
Và vì lý do nào đó, Natsuki đưa ra một đề xuất.
“Nếu tính thời gian bộ phim kết thúc, hai chị chắc cũng chỉ mới ngồi ở đây được khoảng mười lăm phút thôi. Ngoài ra…”
Để tránh Kazemiya, Asaka và mọi người xung quanh nghe được, Natsuki lấy tay che miệng và ghét sát vào tai tôi.
“Tao biết dạo này Kazemiya đã vất vả nhiều rồi đúng không? Tại sao mày không nhờ mấy chị ấy tư vấn việc chọn một món quà để làm cô ấy vui lên?”
Hình như ý nó là nếu bạn cần lời khuyên về phụ nữ thì nên hỏi phụ nữ luôn? Nghe cũng hợp lý đấy.
“Được rồi.”
“...quyết định sáng suốt đó.”
“Ehh, chị lấy Kouta của hai đứa bây giờ được luôn sao?”
“Nếu được là chị lấy thật đấy.”
“Không sao, chị lấy luôn cũng được ạ.”
“Và thế rồi, dưới sự thúc dục của Natsuki, tôi, Yonaka và Asaka ngồi sang một bàn khác.
*****
(Góc nhìn của Kazemiya)
“Xin lỗi cậu, Kazemiya.”
Inumaki xin lỗi tôi sau việc tôi chỉ có thể nhìn Narumi bị hai cô gái đại học lấy đi mà không thể làm gì khác.
“Sao cậu lại xin lỗi vậy Inumaki? Narumi có cuộc sống riêng của cậu ấy và tớ không quan tâm đâu.”
Lại nói dối. Tôi quan tâm chứ. Tôi có hơi bực bội vì hai người đó trông đẹp quá, và họ còn gần gũi với Narumi nữa. Đương nhiên là Narumi có thế giới riêng của cậu ấy, và vẫn có thứ tôi chưa hề biết.
“Đó là một phần, phần còn lại là tớ đã phá bĩnh buổi hẹn hò của hai cậu.”
“K-không phải hẹn hò đâu…”
“Cậu không nghĩ nó là một buổi hẹn hò sao Kazemiya?”
“........!?”
Khi cậu ấy đưa ra suy đoán, tim tôi chốc lát hẫng mất một nhịp.
“Tớ hiểu rồi.”
Thật sự tôi chẳng hiểu gì về anh chàng Inumaki này cả.
Tôi chỉ biết cậu ấy là một người có một nụ cười thân thiện và rất nhiều bạn… Nhưng tôi không hiểu sao lại có cảm giác tôi chẳng hiểu gì về cậu. Không biết nói thế nào nhưng có cảm giác cậu ấy giống chị lúc tức giận.
“Kazemiya, đọc cậu dễ như đọc sách giáo khoa vậy.”
“....Cậu muốn gì?”
“Tớ cảm thấy có lỗi vì làm phiền buổi hẹn hò của cậu. Tớ cũng rất muốn để cho hai cậu có khoảng riêng tư, nhưng quán cà phê này ở ngay gần khu trung tâm và tớ nghĩ đây là cơ hội tốt để giới thiệu cho Kazemiya.”
Vậy là Inumaki muốn giới thiệu quán cà phê này cho tôi, nhưng tại sao?
“Để tớ cho cậu một lời cảnh báo.”
Lời cảnh báo? Gì cơ? Người này có ý gì…?
“Kouta thực ra nổi tiếng một cách không ngờ đấy.”
“.....huh?”
Tôi không kìm được mà thốt ra một tiếng ngu ngốc.
“Cậu ấy cố gắng để không dính líu tới người khác ở trường nhưng ở nơi làm việc thì khác đấy. Nếu là yêu cầu từ khách hàng thì cậu không thể không dính líu tới người khác được đúng chứ? Cậu ấy lắng nghe và quan tâm đến người khác, có lẽ có nhiều người phụ nữ khác giống hai vị khách quen vừa rồi.”
“Chờ đã, dừng lại, tớ xin cậu đấy.”
Huh, tôi tự hỏi tại sao. Có lẽ vì những lời nói của cậu ấy quá bất ngờ và tôi thì quá lo lắng nên tôi bỗng mất hết sức lực.
“Đó là những lời cậu cảnh báo tớ ư?”
“Ừm, sao vậy?”
“Cậu đưa tớ đến đây để nói điều đó sao?”
“Tớ nghĩ cậu sẽ hiểu nhanh hơn nếu tận mắt chứng kiến.”
“vậy sao…”
Tôi liếc sang phía của Narumi. … Thấy họ đang nói chuyện rất vui vẻ. Tôi tò mò không biết họ đang nói chuyện gì.
“... Cậu nói đúng, nhưng.”
“Nhưng mà nói trước, tớ ủng hộ cậu Kazemiya.”
“...Cho tớ biết vì sao được không?”
“Đó là…bí mật. Nếu tớ nói ra thì không công bằng nên tớ không nói đâu.”
“Lại một bí mật nữa?”
“Sao lại là “nữa”.”
“Không có gì.”
Narumi không kể cho tôi nghe chuyện về hai chị gái ấy.
Dạo gần đây, tôi cảm giác mọi người cứ giấu tôi chuyện gì đó.
“Nói tóm lại là, cậu đừng nghĩ cậu không có đối thủ. Nhưng tớ không có ý ép cậu phải thổ lộ tình cảm hay gì đâu. “
“Đối thủ à…”
Bây giờ, tôi bỗng nghĩ tới chị hai.
Chị ấy tử tế, tài năng, chịu khó, xinh đẹp, dễ thương, rất ngầu, là chị của tôi.
“...Đúng rồi.”
Trong lòng tôi dấy lên cảm giác đau nhói, sự lo lắng bắt đầu bao trùm lấy tôi.
Và rồi, nhớ lại khuôn mặt của Narumi lúc xem phim. Tôi không thể quên được khuôn mặt ấy khi đang dõi theo chị tôi trên màn hình lớn.
Tôi tự hỏi Narumi nghĩ gì về chị tôi.
Nếu, nếu Narumi yêu chị tôi, nếu chị tôi yêu Narumi, tôi sẽ…