Houkago, Famiresu de, Kurasu no Ano Ko to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

34 412

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

161 4260

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

46 343

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

35 231

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

30 265

Phần 1-Học kì đầu tiên - Chương 24 - Cuộc cãi vã giữa hai anh em

Ngày đầu tiên của kỳ kiểm tra cuối kì.

Tôi đến trường với nhiều cảm xúc hỗn độn, lo lắng, hi vọng,... và bằng cách nào đó mà tôi chạm mặt Kazemiya.

"Chào."

"Chào buổi sáng."

Tôi chào em ấy và em ấy chào lại tôi mặc dù trông có vẻ gượng ép.

"...trông anh có vẻ thoải mái nhỉ?"

"Tôi lo lắng tới mức buồn nôn luôn, nhờ có em mà tôi dậy rất sớm đấy."

Dù sao thì trước đó, tôi đã tuyên chiến hùng hồn như vậy. Bây giờ thì tự làm tự chịu thôi.

"Mẹ sao rồi?"

"Mẹ suy sụp từ hôm đó đến giờ luôn rồi, do anh đấy."

"Vậy à, cảm thấy có lỗi vì đã để mẹ lo quá."

"Nếu cảm thấy có lỗi thì anh mau về nhà đi."

"Vì sẽ chẳng có gì thay đổi nếu về bây giờ cả."

"Cái gì thay đổi cơ?"

Ánh mắt của Tsujikawa đầy vẻ phản đối.

"Chúng ta có bố và mẹ. Đó chính là cái 'gia đình bình thường' mà xã hội đã đặt ra cho chúng ta. Bây giờ thì không còn ai thấy thương hại, không còn bị thương xót và không bị cho là bất hạnh nữa. Còn gì hạnh phúc hơn thế này đâu. Cả tôi và em đều đã có được hạnh phúc từ một gia đình trọn vẹn."

Cô gái này, Tsujikawa Kotomi đã phải trải qua những gì, chiến đấu vì điều gì. 

Tôi đã nhìn thấu hết.

...Quả nhiên là vậy, đúng y như tôi dự đoán.

"Nhưng tôi cảm thấy khó chịu, tôi không muốn trở về ngôi nhà được lấp đầy bởi cái 'hạnh phúc bình thường' đó."

"Vậy thì sao anh không nói với tôi? Tại sao ngay từ đầu, ngay từ đầu anh không chia sẻ với tôi việc anh cảm thấy không thoải mái khi ở nhà?"

"Tôi biết...thành thật thì nghe những lời đó tôi thấy đau lòng thật."

Tôi đã trốn tránh mà không dám nói ra. \

"Giờ nghĩ lại thì tôi nên nói sớm hơn, mở lòng với em sớm hơn, thành thật với em nhiều hơn... Nếu như thế thì có lẽ mọi chuyện đã khác."

"Đã quá muộn rồi."

"Quá muộn thật rồi."

Chuyện ở đây không phải là ai đúng ai sai. Vấn đề này không thể giải quyết như thế được.

Tôi biết mình đã khiến mẹ lo lắng.

Tôi không thể trở thành đứa trẻ tốt như ông bố chết dẫm ấy mong muốn.

Khi Tsujikawa-hình tượng hoàn hảo của bố ruột tôi xuất hiện...Tôi hiểu vì sao mẹ lại chú ý và cẩn thận hơn mức cần thiết.

Tôi hiểu mong muốn có một gia đình bình thường của Tsujikawa.

Tôi lớn lên với một gia đình chỉ có mẹ. Tôi hiểu được sự phiền hà của việc mọi người áp đặt tôi là một đứa trẻ tội nghiệp, bất hạnh; ấm ức khi người đời coi thường mẹ; hiểu được cảm giác bất lực khi bản thân không thể làm gì được ngoài việc đứng nhìn.

Gia đình hiện tại cứ thế mà đi đến bờ vực tan vỡ mà không hề có chuyện gì to tát xảy ra cả.

Không hề có một lời nói, một cuộc cãi vã, cứ thế mà dần rạn nứt.

Nếu nói về đúng sai thì tất cả mọi người đều có lỗi.

"Dù đã muộn....dù đã muộn thì tôi vẫn sẽ chịu trách nhiệm phần nào và cố gắng làm gì đó. Tôi là anh trai của em mà."

"Ý anh là gì?"

"Em cũng cảm thấy khó chịu mà đúng không?"

"......."

Tsujikawa im băt, như bị trúng tim đen vậy.

"Mọi người xung quanh thì bận tâm về tôi quá mức cần thiết, Tôi coogs gắng không được công nhận. Hơn nữa càng cố gắng thì mọi chuyện càng tệ đi....thậm chí trong những cuộc nói chuyện hằng này thì mọi người cũng cẩn trọng và cảnh giác quá mức."

"...Nhưng nếu là mẹ muốn, mẹ yêu cầu thì tôi sẽ làm."

"Nhưng tôi không cần ý tốt đó."

"Tôi cần."

"Em nghĩ hạnh phúc tôi có được từ sự hi sinh của em sẽ làm cho bố vui à?"

".......!"

Tsujikawa trợn tròn mắt ngạc nhiên.

"Ban nãy anh vừa nói 'bố'..."

Thật ngại khi phải kể lại mọi chuyện cho Tsujikawa nghe.

"Thật ra thì...tôi đã hợp tác với bố."

"Hả...?"

"Khi tôi xin ông ấy ở lại nhà Natsuki, bố đã đích thân tới nhà cậu ta để cùng tôi cúi đầu xin phép. Hiện tại thì tôi vẫn giữ liên lạc với Akihiro... Ông cảm thấy lo lắng cho tôi...và cả cho em nữa."

"...Nói dối...bố sao có thể..."

"Ông cũng gửi thêm lời xin lỗi nữa."

Đối với Tsujikawa, đây có lẽ là một cú sốc.

Tôi phá hủy gia đình, phá hủy luôn cả hạnh phúc mà Tsujikawa từng tin vào. Bây giờ thì đến cả người bố yêu quý là đồng phạm nữa chứ.

"...Bố trông rất hạnh phúc mà..."

Tsujikawa nhìn xuống đất, nói.

"Bố trông rất hạnh phúc khi tái hôn với mẹ. Tôi chưa bao giờ thấy bố hạnh phúc như thế trước kia, ...nên tôi...t-tôi không muốn mọi thứ tan biến..."

"...Tôi hiểu. Tôi cũng chưa từng thấy mẹ hạnh phúc đến thế."

"Nếu biết điều đó...Tại sao anh lại phá hủy nó?"

"Để có được hạnh phúc mà không ai phải hi sinh...thì cũng đáng để thử chứ."

Tôi bắt đầu sải bước bỏ lại Tsujikawa-giờ vẫn đang đứng chôn chân.

"Mặc dù rất ghét bài kiểm tra nhưng riêng lần này tôi lại rất mong chờ nó. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên chúng ta cãi vã như hai anh em mà."

Đúng vậy, cuộc cãi vã giữa hai anh em.

Xích mích bình thường, phố biến giữa anh và em.

"Thôi, chúng ta cùng cố gắng hết mình nhé...............Kotomi-chan..."

****

Narumi-senpai bước một mình về phía trước.

Tấm lưng anh ấy phản chiếu ánh sáng rực rỡ, anh ấy không còn là Narumi-senpai của trước kia nữa.

Con người ấy đã thay đổi theo chiều hướng tốt lên.

Còn tôi thì sao?

Tất cả những gì tôi làm là đứng yên, cúi mặt và cầu nguyện.

"...Không phải."

Không không không.

Tôi biết mà.

Sự bình thường mới là hạnh phúc khó có được nhất. Đó mới là điều đúng đắn nhất.

"...Tôi sẽ không thua, sẽ không bao giờ thua anh đâu..."

Cái đoạn này có vẻ như tác giả muốn ẩn dụ rằng Tsujikawa đang tự diễu rằng mình chẳng thay đổi gì cả.