Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

Aya Hazuki

Dù vậy, đây vốn chỉ là một công việc bán thời gian. Và đã là công việc, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ có lúc phải kết thúc…

3 15

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

7 122

See You When the Snow Falls

(Đang ra)

See You When the Snow Falls

Onii sanbomber

Một chàng trai , một cô gái, người sống và người chết - họ sẽ được cảm nhận điều gì trên hành trình ngọt ngào và đắng cay của bản thân?

3 10

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

(Đang ra)

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

Niteron

"Konoe-sama... Em sẽ vì người mà làm mọi chuyện!" Đây là câu chuyện về thiếu niên tóc trắng cô độc chẳng có chút khát vọng nào tìm gặp được tình yêu vàng của đời mình.

5 20

Koyanagi-san to

(Đang ra)

Koyanagi-san to

Cùng chung cảnh bị đá, hai người nhanh chóng tìm thấy sự đồng cảm, và rồi…họ đã có một đêm bên nhau.

9 139

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

(Đang ra)

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

Sakuragi Sakura

Những con người không thể thành thật với cảm xúc của chính mình mặc dù tình cảm của họ chắc chắn đã dành cho nhau.

31 4317

WN - Chương 03: Quyển vở bị nguyền rủa

“Nhìn nè! Đây là quyển vở bị nguyền rủa.”

“...hả?”

Rồi, sự im lặng bao trùm lấy không gian.

Cũng đúng thôi, nếu tự dưng cô nói thế thì người ta biết được đáp thế nào cho phải.

Tôi hiểu cô ấy không phải hạng người hay nói dối, nhưng tôi cứ có linh cảm cô gái này lại chuẩn bị thốt ra điều gì đó kì quặc.

Khi đang băn khoăn không biết đáp lại kiểu gì thì…

“Nói năng thô lỗ quá đó Hokuto-kun!”

“Thì, cậu biết đấy, trên đời này lấy đâu ra mấy thứ vốn chỉ có trong tưởng tượng như quyển vở bị nguyền rủa cơ chứ!”

“Mình nói thật mà! Đây là quyển vở bị nguyền rủa!”

Trên bàn cô ấy là một quyển vở có ghi tên công ti sản xuất đàng hoàng. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là một công ti có danh tiếng, đến cả tôi cũng dùng đồ từ công ti này cơ mà.

Tôi lật qua lật lại quyển vở, cả bìa trước lẫn bìa sau đều không có họ tên của chủ sở hữu. Tuy nhiên, quyển vở ấy có một mẩu giấy nhỏ thò ra, chứng tỏ nó đã qua sử dụng chứ chẳng còn nguyên vẹn.

Dẫu vậy, nhìn đi nhìn lại thì “thứ bị nguyền rủa này” trông bình thường như bao quyển vở khác.

“Cậu hãy mở nó ra và đọc đi.”

Tôi bèn miễn cưỡng làm theo.

Vậy mà, nội dung trong vở khiến tôi không khỏi rùng mình.

Tôi lật từng trang giấy, đâu đâu cũng đều phủ kín tên của ai đó. Tất cả những cái tên đều được viết bằng bút chì, chữ nào chữ nấy rất đậm và to, khiến tôi khá tò mò xem thứ bút chì quái đản nào đã được dùng để tô kín cuốn vở này.

Xem chẳng được bao lâu, sức chịu đựng của tôi đã đạt đến giới hạn. Bất giác, tôi la lên một tiếng khá kì quặc rồi quăng quyển vở đi.

Thấy vậy, cô ấy bước tới, cẩn thận nhặt thứ vừa rơi xuống sàn.

“Cái đó là là gì thế?”

Hai tay tôi run rẩy. Toàn thân tôi đột nhiên khó chịu đến không thể tả nổi.

“Quyển vở bị nguyền rủa...”

“Tôi biết thế, nhưng…”

“Cậu phải cầm quyển vở cho cẩn thận vào chứ! Bọn mình nên mang nó tới khu đồ thất lạc đi. Có lẽ cô ấy đang sốt sắng vì mất đồ đấy!”

“Cậu dũng cảm ghê ha?”

Tôi không biết chủ cuốn vở sẽ phản ứng thế nào nếu nhận ra bọn tôi đã xem qua nội dung bên trong nhỉ?

“Hay là bọn mình cứ cất đại vào ngăn bàn trong lớp đi?”

“Tôi khá chắc là cậu sẽ phản đối kể cả khi không đọc được suy nghĩ của tôi. Nhưng chẳng phải tự mình mang quyển vở bị nguyền rủa này tới khu đồ thất lạc là quá mạo hiểm sao?”

Tôi nói đúng chứ?

“Cậu nói phải…”

Mà nhớ lại thì Kisaragi vừa gọi chủ cuốn vở là “cô ấy”. Phải chăng chủ cuốn vở là một cô gái? Mà thôi, tôi không muốn tìm hiểu thêm về thứ quỷ dị này đâu.

“Quan trọng hơn, cậu cho tôi xem quyển vở này để hù tôi sao?”

“Không đâu. Mình không ngờ lại cậu lại hoảng sợ khi thấy nó. Mình xin lỗi.”

Có vẻ như cô không cố tình thật. Nhìn xem, cô ấy đang cúi đầu đầy hối lỗi kìa.

“Tôi không để tâm chuyện vừa rồi đâu. Nhưng nếu được thì xin cậu hãy kể cho tớ biết rõ sự tình về cuốn vở này.”

Ánh mắt lo lắng của cô gái ấy ngước lên nhìn tôi.

“Được thôi, có điều tất cả những gì mình sắp nói chỉ là giả thuyết dựa trên suy luận của bản thân sau khi đọc tâm trí người khác.”

Đã đâm lao thì phải theo lao, tôi tò mò muốn biết về nguồn gốc của cuốn vở.

“Mà khoan đã, tại sao cậu lại bảo tôi xem quyển vở đó?”

“Vì mình không muốn là người duy nhất bị nguyền rủa.”

Lí do đó còn hơn cả tồi tệ rồi.

“Nhỡ tôi cũng bị nguyền rủa thì cậu tính thế nào?”

“Mình tuy không rõ lời nguyền ấy có tác hại như thế nào nhưng sức mạnh của nó hẳn sẽ bị phân hai khi cậu cùng mình đọc.”

“Chắc gì nó hoạt động như vậy!”

Cô giả vờ nghĩ ngợi trong chốc lát. Rồi đôi mắt long lanh ấy lại nhìn chằm chằm về phía tôi, cố tỏ vẻ đăm chiêu. Haiz, tôi biết tỏng cô đang giả bộ rồi. Chịu thua, cô thở dài thườn thượt, nói:

“Mình nghĩ cô ấy chẳng đủ khả năng để ám bùa chúng ta đâu. Không chừng cô ta là người thường giống cậu cũng nên. Thêm vào đó, nếu cô ta thực sự muốn nguyền rủa thì chắc chỉ người ghi trên trong cuốn vở bị ảnh hưởng. Thế là ổn rồi nhá. Mà bọn mình nói chuyện gì khác đi.”

“Ngay từ đầu cậu đã rõ sự tình của chủ cuốn vở nhờ khả năng đọc suy nghĩ nhỉ? Vậy thì tại sao cậu vẫn nhặt quyển vở này?”

“Giả sử có một quyển vở rơi ra giữa hành lang, chẳng phải cậu sẽ lập tức nhặt nó lên sao?”

“Thế lúc đó cậu mở ra đọc luôn à?”

“Ừ.”

Phải nói cách suy nghĩ của chủ quyển vở này khác thường đến không thể hiểu nổi. Thật đấy! Nhờ có quyển vở mà tôi mới tin được hạng người như cô ta tồn tại.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa rõ ý nghĩa của mấy dòng chữ trong vở là gì.

“Tôi đi thằng vào vấn đề chính luôn nhé! Tại sao cô ta lại tạo ra quyển vở này?”

“Do ghen tuông.”

“Hmm, ghen tuông sao?”

“Và cuốn vở này là nơi cô ta giải tỏa sự ghen tuông đó.”

“Kinh khủng quá.”

“Bọn mình nên cảm thấy may mắn vì không phải chịu sự ghen ghét đi. Mà mấy người như cô ta gọi là yandere nhỉ, hay kuudere?”

“Cái đó tôi chịu.”

“Thế hả? Mình cũng mù tịt chẳng kém gì cậu, nên câu chuyện về “yandere và kuudere” vẫn là một ẩn số.”

Tôi không phủ nhận cuốn vở này đáng sợ, nhưng tôi cũng khá thất vọng khi biết được mấy dòng chữ trong vở ấy chỉ là cách một cô gái xả ghen.

Nữ sinh trước mặt tôi - Nao Kisaragi - mỉm cười duyên dáng. Nhưng bình yên chưa tới được bao lâu thì cánh cửa lớp đột nhiên vang lên tiếng “bùm”. Ngó ra ngoài thì hóa ra người mở cửa là một cô gái đang thở hổn hển - có lẽ do vừa chạy nhanh. Cô ta tuyệt vọng hướng mắt về phía tôi, rồi là quyển vở trên bàn. Rồi, cô vội vã lao tới cầm quyển vở lên.

“...mấy bạn thấy bên trong vở chưa?”

Sống lưng tôi lạnh toát. Dở rồi, tôi nên trả lời thế nào đây?

Khuôn mặt tôi trắng bệch vì hãi hùng. Tôi chợt nhận ra: chính biểu cảm sợ hãi của mình là minh chứng rõ ràng nhất cho việc tôi đã đọc nội dung trong vở.

Biết rõ bản thân chẳng thể nói dối nữa, tôi lên tiếng:

“Rồi. Xin lỗi bạn.”

Cô gái mới xông vào lớp ấy cũng cúi đầu tạ lỗi vì nội dung không mấy lành mạnh bên trong.

“…Xin lỗi vì hành động thiếu suy nghĩ vừa rồi của tôi.”

Tôi cúi đầu.

“…Làm ơn đừng để ai khác biết về quyển vở này nhé!”

Cô ta rời khỏi lớp học, miệng lẩm bẩm.

Ánh mắt của tôi và Kisaragi chạm nhau.

Tôi thở dài sau khi vừa trút đi gánh nặng.

“…tôi lấy đâu ra dũng khí mà kể với người khác chứ.”

Trái ngược với tâm trạng uể oải của tôi, Kisaragi dường như đang hưng phấn đến tột độ.

“Lạ chưa! Lạ chưa! Hồi nãy mình không thể đoán được cô ta định vào phòng dù sở hữu khả năng đọc suy nghĩ nè!!”

“Bộ chuyện đó thú vị đến vậy sao?”

“Ừm!”