Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

Aya Hazuki

Dù vậy, đây vốn chỉ là một công việc bán thời gian. Và đã là công việc, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ có lúc phải kết thúc…

3 15

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

7 122

See You When the Snow Falls

(Đang ra)

See You When the Snow Falls

Onii sanbomber

Một chàng trai , một cô gái, người sống và người chết - họ sẽ được cảm nhận điều gì trên hành trình ngọt ngào và đắng cay của bản thân?

3 10

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

(Đang ra)

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

Niteron

"Konoe-sama... Em sẽ vì người mà làm mọi chuyện!" Đây là câu chuyện về thiếu niên tóc trắng cô độc chẳng có chút khát vọng nào tìm gặp được tình yêu vàng của đời mình.

5 20

Koyanagi-san to

(Đang ra)

Koyanagi-san to

Cùng chung cảnh bị đá, hai người nhanh chóng tìm thấy sự đồng cảm, và rồi…họ đã có một đêm bên nhau.

9 139

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

(Đang ra)

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

Sakuragi Sakura

Những con người không thể thành thật với cảm xúc của chính mình mặc dù tình cảm của họ chắc chắn đã dành cho nhau.

31 4317

Web novel - Chương 08: Ca chiều

Khi tiếng chuông tan học vang lên, cả lớp như bừng tỉnh khỏi trạng thái im lìm của tiết cuối. Dù trên lý thuyết là bọn tôi đã “giành lại được tự do”, nhưng đám học sinh chúng tôi vẫn phải đối mặt với núi bài tập, những kỳ kiểm tra đang chực chờ, và cả các hoạt động câu lạc bộ nữa. Dẫu vậy, khoảng thời gian sau giờ học vẫn là một món quà hiếm hoi, muốn làm gì thì làm, miễn là đủ can đảm để bỏ mặc đống trách nhiệm kia. Do đó, tôi lúc nào cũng sử dụng khoảng thời gian này hợp lí để đạt được hiệu quả lớn nhất.

“Cậu nghĩ vẩn vơ mấy cái đó làm gì?”

Chắc là do tôi đang mệt mỏi nên mới suy nghĩ linh tinh đây mà.

Muốn về nhà quá.

Chắc chắn rằng nhiều học sinh khác cũng nôn nóng được về nhà giống tôi. Bằng chứng đây này: lớp tôi giờ đã vắng tanh, chỉ còn lại đúng một người đang ngồi ăn quýt - đó chính là Kisaragi.

“Cậu về nhà rồi ăn cũng có chết ai đâu? Sao cứ phải ăn ở lớp làm gì?”

“Vì quả quýt này là để ăn ở trường.”

“...Vâng, vâng, hiểu, hiểu.”

Không, không được lãng phí thời gian vào mấy chuyện vô bổ nữa. Phải tập trung viết tiếp nhật kí lớp nào! 

Nếu tôi mà không kịp viết để nộp cho giáo viên thì chắc chắn sẽ không được về nhà. Tôi đã hoàn thành phần về các tiết học và giờ sinh hoạt, sắp viết xong rồi thì tự dưng lại bí ở phần tổng kết mới đau chứ. Tôi dám cá rằng tôi có thể viết được hàng trang nếu hôm nay có sự kiện đặc biệt, đen thế nào lại vào đúng ngày chẳng có gì ngoài học.

Những người được phân công viết nhật kí giống tôi ai ai cũng viết về câu lạc bộ của họ. Nhưng tôi thì biết viết cái gì đây? Tôi là thành viên ban thư viện nhưng khi trực cũng chẳng có gì thú vị để mà kể.

Thật bất công mà!

Câu lạc bộ của tôi đúng là chán òm. Trời ơiiiiiii không thể nghĩ ra gì hếttttt.

“Kisaragi này.”

Tôi cần cậu giúp. Tôi đang bí không biết viết gì vào nhật kí lớp!!!

“Cậu có đang thích ai không, Hokuto-san?”

“Sao tự dưng hỏi tôi cái đó?”

Tôi chẳng rõ tại sao tự dưng Kisaragi lại thắc mắc như vậy, nhất là trong thời điểm “nước sôi lửa bỏng” thế này. Tôi ngước nhìn cô ấy. Đôi mắt cô cứ như hiện rõ chữ “rõ ràng thế mà cậu vẫn không hiểu à?”.

“Nếu không biết viết gì về hoạt động của câu lạc bộ thì cứ viết về sở thích đọc sách của cậu ấy.”

Ừ nhỉ. Đơn giản thế mà không nghĩ ra. Trùng hợp thay hôm qua tôi vừa đọc xong một cuốn tiểu thuyết. Nghĩ kĩ lại thì viết về sở thích đọc sách đúng là lựa chọn sáng suốt, thậm chí còn có thể liên hệ với các vấn đề trong xã hội nữa.

Tôi bắt tay vào làm việc ngay lập tức. Cầm bút lên, các ý tưởng cứ thế tuôn ra. Tuyệt vời, cuối cùng tôi cũng có thể hoàn thành cuốn nhật kí và về nhà rồi.

“Cảm ơn nhiều nhé Kisaragi.”

“Không thành vấn đề, nhưng mình muốn cậu trả lời câu hỏi vừa giờ hơn là cảm ơn đấy.”

Giọng của cô ấy có pha lẫn chút bực bội.

“Tớ chưa thích ai cả, cậu cứ nhất quyết hỏi tôi chuyện này làm gì?”

Nếu Kisaragi đọc được suy nghĩ của tôi thì hẳn là cô ấy đã có đáp án rồi chứ? Không lẽ cô thích tôi à?

Kisaragi khó chịu thở dài khi đọc được những suy nghĩ có phần châm chọc vừa rồi.

“Có những thứ mình không thể hiểu chỉ bằng việc đọc suy nghĩ. Yêu là cảm xúc mà... Mình hỏi là vì… mình thật sự không biết.”

Giọng cô lúc này mềm mại nhưng lại chan chứa cảm xúc, không còn đều đều như thường ngày. Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của cô.

“Hôm nay cậu bị sao thế?”

“Mình hơi khó chịu vì nhiều lí do khác nhau. Xin lỗi vì đã trút giận lên cậu… dù mình mới là người bám theo và làm phiền cậu.”

Tôi cũng nợ cậu một lời xin lỗi. Xin lỗi vì đã đem cảm xúc của cậu ra làm trò cười.

Kisaragi khẽ lắc đầu như muốn nói: “Không sao đâu mà.”

“Quay lại chuyện hồi nãy nhé?”

“Ừ.”

“Mình chẳng thể nghe được suy nghĩ của ai khác mỗi khi ở bên cậu. Vậy nên, những lúc có cậu ở bên là những phút giây yên bình nhất đời mình. Nếu được thì… mình không muốn phải rời xa cậu…” - Kisaragi bộc bạch tất cả những cảm xúc, suy nghĩ trong lòng bằng những câu từ đẹp đẽ nhất, xúc động nhất, khiến tim tôi se lại.

Giọng nói của cô còn ẩn chứa sự cô đơn, thậm chí là tuyệt vọng.

Cách cô ấy dùng từ cứ như là đang tỏ tình vậy.

“Nhưng mình biết mình không thể cứ ích kỉ như vậy. Nếu Hokuto-san có bạn gái thì… mình sẽ không thể giữa cậu ở bên nữa...”

Rồi, cô ấy khẽ cất tiếng như thể đã ấp ủ câu hỏi này từ lâu.

“Cậu… có định rời xa mình không…?”

b830dced-0ebc-4e5d-bb07-ac20acfab353.jpg

Khuôn mặt cô ấy như ngớ ra, không giấu được sự lo lắng, bối rối.

“Hỏi hay đấy.”

Ngẫm lại, vừa rồi tôi có hơi mạnh miệng. Sao cứ cảm giác như tôi đang ở trong thế giới game hẹn hò nhỉ? Thế tôi đang vào vai nhân vật gì trong con game ấy? Thật sự, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có lúc mạnh miệng đến vậy.

“Nhưng tôi đâu có nói gì sai, đúng không?”

“Ừ. Và mình muốn cậu đừng bao giờ… đừng bao giờ rời xa mình.”

Sao càng nghe càng giống như phần cao trào của game hẹn hò thế? Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ được nghe những lời đó ngoài đời thật.

Nhưng nên nhớ, thế giới thực không tồn tại những “hướng tiến triển cố định” đâu. Tôi đáp:

“Vậy nếu tôi vô tình khiến cậu khó chịu hoặc không vừa lòng thì xin cậu hãy thật lòng bày tỏ tất cả với tôi. Tôi sẽ cố gắng thay đổi sao cho vừa lòng cả hai.”

Cô im lặng, đưa tay che miệng, đôi mắt khẽ rung động. Nếu đây là một trò chơi hẹn hò, có lẽ thang đo tình cảm đã chạm ngưỡng cao nhất, và rồi… cả hai sẽ hướng tới kết thúc hạnh phúc.

“Mình không thể tin được…” - Kisaragi nghẹn ngào.

Tôi chẳng rõ mình có nên nói gì lúc này không, dù sao tất cả những suy nghĩ của tôi đều đã bị nhìn thấu rồi.

“Thật lòng với cậu ư… Khó cho mình quá…”

Một lúc sau, Kisaragi mới có thể lấy lại bình tĩnh. Tôi mỉm cười:

“Dù sao thì, nhờ cậu mà tôi đã hoàn thành nhật kí. Nào, về nhà thôi.”

Tôi đứng dậy, tay cầm cặp sách và cuốn nhật kí. 

Tôi đứng dậy, xách cặp và cuốn nhật ký.

“Mình đã nói là… kể cả khi cậu làm mình khó chịu, mình cũng chẳng dám nói… Thế mà cậu vẫn đồng ý về cùng mình sao?”

Tôi bật cười.

“Vì tôi là một quý ông chính hiệu!”

Tiếng cười khẽ vang lên phía sau. Tôi quay đầu lại, và yên tâm khi thấy cô vẫn đi cùng tôi, từng bước nhẹ nhàng, rời khỏi lớp học ngập ánh hoàng hôn.

Fixed route Theo những gì trans được biết thì ở Nhật, 'nhật kí lớp' gần giống như sổ đầu bài ở Việt Nam vậy