“Hokuto-san nè, cậu đã bao giờ nghe thấy tai ương ‘you can dash’ chưa?”
‘You can dash’ là tên của một thương hiệu kem được bày bán khắp nơi trong siêu thị, cửa hàng tạp hóa, bất cứ đâu tồn tại hoạt động mua bán. Và cũng vì quá phổ biến nên ai cũng biết cái tên này.
Có điều, nếu ‘you can dash’ là tên của tai ương thì tôi chưa nghe thấy bao giờ.
Tôi vắt óc nhớ lại, soi kĩ từng mẩu tin thời sự lẫn báo trong kí ức, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng tìm ra được gì. Tôi bèn lắc đầu.
“Chưa.”
“Vậy à? Thật ra mình cũng đoán trước là cậu không dính dáng gì tới chuyện đó.”
Sự nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặt Kisaragi, khiến tôi lại càng tò mò, đi kèm theo là lo lắng.
“Có khả năng tôi dính líu tới tai ương đó sao?”
“Ừ. Tai ương đó đã xảy ra ở chính ngôi trường này.”
“Không lẽ ai đó “trộm” kem của cậu à?”
“Không, kem hoàn toàn “vô tội”.”
“Thế tại sao tai ương ấy lại mang tên của hãng kem?”
“Cái tên đó được đặt dựa trên những gì đã xảy ra. Đã có rất nhiều người trốn chạy khi biết mình dính líu tới tai ương.”
“Là sao? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Để nhớ coi… có tầm một nửa số người liên quan đã chạy trốn…”
“Cậu chỉ nhớ vậy thôi á?”
“Ưm… mình có nghe được đầu đuôi sự việc, nhưng… có lẽ mình không thể chịu đựng một mình nữa… Hokuto-san, cậu có sẵn lòng lắng nghe toàn bộ không?”
Biểu cảm khác thường của cô nàng khiến tôi khá lo lắng và bồn chồn.
Có lẽ… tôi là người duy nhất cô ấy có thể giải tỏa cảm xúc tiêu cực chứa đựng trong câu chuyện kia.
Có lẽ… những gì đôi mắt tôi nhìn thấy trong thư viện hồi nãy là sự thật, rằng Kisaragi đã chạy như tên lao thẳng tới chỗ tôi trực, thở dài thườn thượt, khiến tôi phải dừng đọc sách mà bắt chuyện.
“Vậy là cậu đồng ý nghe chuyện của mình ư? Tuyệt quá… Nhưng làm ơn đừng đăng những gì mình sắp kể lên mạng nhé, vì sẽ chẳng ai tin đâu.”
Kisaragi lúc này trông rất đỗi mong manh, nhạy cảm như nụ hoa vừa chớm nở, có thể phai tàn bất cứ lúc nào.
“Cậu biết đấy, mình vốn đã quen chịu đựng tiếng ồn đến từ suy nghĩ của mọi người khắp bốn phương tám hướng rồi, nhưng… những gì mình mới “nghe” thấy gần đây khiến mình nổi cả da gà.”
“Cậu dính líu tới tai ương đó sao?”
“Không hẳn. Mình không tiếp xúc nhiều với những người liên quan nên không thể coi là dính líu.”
“Ra là vậy. Tôi biết là nói ra không phải chuyện đơn giản, nhưng hãy cứ thoải mái bộc bạch tất cả với tôi đi. Đã là tai ương thì phải có ‘nạn nhân’ và ‘thủ phạm’, đúng không?”
“Ừm. Nạn nhân là Yuhi Machii, còn thủ phạm là Satsuki Takano, thêm nhiều người khác nữa.”
“Nhiều người khác luôn?”
“Nhắc lại là mình biết tới vụ này là nhờ khả năng đọc suy nghĩ, và đang nói dựa trên suy đoán của mình nên có thể sẽ có những điểm sai lệch với thực tế.”
“Hiểu rồi. Theo cậu thì thủ phạm không hành động một mình...”
Ê, nghe cái tên Machii và Takano cứ quen quen sao ấy. Cảm giác như gần đây tôi mới nghe thấy hai cái tên này.
Một lần nữa, tôi lại vắt óc hồi tưởng… và đã thành công nhớ lại.
“Cậu nhớ ra được gì quan trọng ư?”
“Hai bạn ấy mới hẹn hò với nhau gần đây nhỉ?”
Takano đã đem lòng yêu Machii từ cái nhìn đầu tiên. Chẳng lâu sau đó, hai người họ thổ lộ với nhau, rồi bắt đầu hẹn hò.
“Nếu cậu biết hai bạn ấy thì mình có thể thuật lại câu chuyện một cách đơn giản hơn rồi!”
“Ý cậu là tai ương xuất hiện sau khi Machii và Takano hẹn hò?”
“Thế này đi. Giả dụ như đột nhiên người lạ tỏ tình với cậu, liệu cậu có đồng ý hay không?”
“Tùy theo thời gian và địa điểm.”
Kisaragi bĩu môi, có lẽ vì không đồng tình với quan điểm của tôi.
Hóa ra trả lời thành thật không phải lựa chọn tốt nhất sao?
Kisaragi hắng giọng, tiếp tục nói:
“Machii-san đã từ chối lời tỏ tình của Takano-san.”
“Ừm.”
“Gu bạn trai của Machii-san hoàn toàn không khớp với Takano-san.”
“Đúng là thảm họa mà.”
“Nhưng “thảm họa” chưa dừng lại ở đó. Takano-san vốn là “định nghĩa” của một người con trai tử tế, tốt bụng, nên có thể số người ủng hộ cậu ấy còn nhiều hơn lượng người xa lánh mình nữa.”
“Ý cậu là sao?”
“Vì Machii-san đã từ chối lời tỏ tình nên Takano-san bắt đầu sinh thái độ thù địch.”
“Ra vậy. Y như cách cậu bị xa lánh trong quá khứ.”
“Ừ. Mình hiểu nổi tại sao lại có nhiều người vô tâm đến thế.”
“Vậy Machii-san đã buộc phải chấp nhận lời tỏ tình?”
“Đúng. Từ khi bắt đầu hẹn hò, Takano-san thi thoảng vẫn quan tâm tới “bạn gái”. Cảm giác thù hận Machii-san cũng đã dần tan biến đi, nhưng dù vậy, mình chắc chắn rằng Machii-san đang cảm thấy khó chịu, thậm chí là tuyệt vọng khi bị ép làm bạn gái.”
Sắc mặt Kisaragi nhợt nhạt, chứa nặng cảm giác buồn bã. Tôi chưa từng thấy cô ấy phải đau khổ đến như thế này bao giờ.
Kisaragi thật sự quá tốt bụng mà.
“Nhưng tại sao cậu lại đau lòng đến vậy?”
“Mình không rõ Machii-san hiện giờ ra sao, chỉ biết là… cô ấy đang tổn thương đến cùng tận, mà mình chẳng thể làm gì để giúp cô ấy...”
Khả năng đọc suy nghĩ vừa là món quà, vừa là gánh nặng từ ông trời.
Kisaragi “nghe” được suy nghĩ của người khác, nhưng cũng bị chính khả năng ấy khuấy động cuộc sống.
Nếu cô chìa tay ra “cứu” Machii-san, chắc chắn Machii-san sẽ biết tới khả năng đọc suy nghĩ kì lạ kia…
Với cả, dù Machii-san có đau khổ đến mức nào đi chăng nữa… Kisaragi cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ.
“Chẳng phải giải pháp tốt nhất là ngay từ đầu đừng chuyện này hay sao?”
Nói rồi, Kisaragi cười lớn.
Tôi nghĩ… cô ấy đang cảm thấy tội lỗi khi tọc mạch chuyện đời tư của người khác.
Cô gái trước mặt tôi đây… đúng là không thể hiểu nổi mà.
Tất cả những gì tôi có thể làm lúc này… là lặng lẽ đồng cảm, để cô biết rằng cô không hề lẻ loi.
Nao biết được là nhờ khả năng đọc suy nghĩ, cụ thể là câu: "Có lẽ… tôi là người duy nhất cô ấy có thể giải tỏa cảm xúc tiêu cực chứa đựng trong câu chuyện kia." Đoạn này Eng dùng đại từ "She", có lẽ là vì không muốn chỉ rõ nam chính đang đồng cảm với ai. Liệu nhân cậu ấy đang đồng cảm với nỗi buồn của Machii hay quá khứ đầy đau khổ của Nao? Nao đau khổ vì Machii rất giống với hình ảnh của cô trong quá khứ: bị bạn bè xa lánh, chẳng được ai giúp đỡ. Nhưng Nao chẳng thể làm gì để giúp đỡ cô bạn kia cả.