Kì thi cuối cùng cuối cùng cũng khép lại.
Những tờ bài kiểm tra đã được trả về tay chúng tôi.
Thật tuyệt khi ai cũng đạt kết quả đúng với mong đợi.
Và quan trọng nhất là… từ giờ chúng tôi có thể thở phào, tận hưởng những ngày tháng yên bình mà chẳng phải thấp thỏm lo lắng bài vở nữa.
Thực ra, tôi cũng không quá căng thẳng trong kỳ thi này bởi đã chuẩn bị khá kĩ càng.
Một vài môn thậm chí còn suýt đạt điểm tuyệt đối.
Dù vậy, khi nhận bài, tay tôi vẫn còn run vì lo lắng. Có thể tôi đã điền sai chỗ, quên ghi tên, hay lỡ mắc những lỗi ngớ ngẩn.
May thay, mọi chuyện đều ổn thỏa.
Tan học, tôi định ghé qua thư viện để đọc sách. Không gian yên tĩnh ở đây tạo ra một cảm giác dễ chịu vô cùng. Ngay khi tôi chuẩn bị đi thì…
“Sắp xếp xong hết rồi nhé!”
Tôi rùng mình khi cô ấy đột nhiên xuất hiện sau lưng.
“Cậu xếp cái gì cơ?”
“Mình vừa hoàn thành kế hoạch cho buổi hẹn hò hôm tới đó~!”
À, là chuyến đi chơi mà bọn tôi đã hứa với nhau hôm nọ. Tôi quên khuấy đi mất đấy.
Xin lỗi vì đã quên nhé, nhưng này, Kisaragi, làm ơn đừng dùng cái từ “hẹn hò” ngay chốn đông người thế này chứ…
Ờmmmmm….
Đúng như tôi dự đoán, hàng chục ánh mắt hiếu kì của bạn bè trong lớp bỗng hướng về phía tôi…
Cũng… dễ hiểu thôi, vì hai đứa bọn tôi gần đây khá thân nhau, giờ lại còn bàn kế hoạch “hẹn hò” nữa.
Trời ạ, tôi thành tâm điểm của lớp mất rồi.
Ugh, bực ghê luôn ấy.
Trong trường vốn đã rộ lên tin đồn tôi và Kisaragi đang hẹn hò, nên nếu chuyện này mà bị đem ra bàn tán thì chắc hai đứa bọn tôi sẽ bị ghép cặp suốt ngày mất.
Đen hơn thì cả trường sẽ coi tôi như “thằng bạn trai tệ bạc bắt bạn gái mình lên kế hoạch hẹn hò giùm” luôn ấy... Kiểu gì Mikinori cũng cười tôi thôi mũi cho coi.
“Ra đây bàn với mình đi nào!”
Hẳn là Kisaragi đã đọc được những suy nghĩ vừa rồi của tôi nhưng cô vẫn cố tình lơ đi.
Này nhá, tôi có chui vào góc nói chuyện với cậu thì tin đồn vẫn sẽ còn đó thôi…
Bất lực, tôi đành bước tới bên cô ấy.
Xem nào… có ba kế hoạch khác nhau cho tôi chọn sao?
Đọc sơ qua thì cái nào cũng đều dựa trên thời gian chiếu của những bộ phim nổi đình nổi đám hiện nay. Tuy vậy… đương nhiên là ba kế hoạch này chẳng có cái nào chi tiết giống như kế hoạch đi chơi mà trường tổ chức rồi.
Trong tờ giấy chủ yếu là lịch trình di chuyển, thông tin về phương tiện, và những khung giờ ít người chen chúc nhất.
Kể ra cô ấy lập được kế hoạch thế này cũng khá tuyệt đó chứ. Cô còn chuẩn bị cả kế hoạch dự phòng trong trường hợp có rắc rối phát sinh nữa.
“Đây là mấy phương án mình nghĩ ra, cậu chọn cái nào cũng được. Hoặc… nếu cậu muốn đi đâu khác, nói với mình nhé, mình sẽ thêm vào.”
Ngày hôm trước, hai đứa bọn tôi đã quyết định sẽ cùng nhau đi xem phim nên tôi đã tìm vài bộ nổi nổi gần đây. Kết quả là… chẳng có bộ nào mà tôi thực sự hứng thú cả. Bộ tôi thực sự thích phải một thời gian nữa mới lên sóng.
“Hay là đợi phim tôi thích ra rạp rồi đi xem sau?”
“Cũng được.”
Câu trả lời dịu dàng ấy khiến tôi thấy lòng nhẹ hẳn. Dù vậy, tôi không muốn để cô ấy phải chờ quá lâu.
“Thế cậu có thích bộ nào không?”
Đôi mắt Kisaragi sáng lên lấp lánh.
Thực ra, thảo luận cho buổi “hẹn hò” ngay gần lớp thế này khá là ngại, nhất là khi đám bạn có thể nghe được cuộc trò chuyện của bọn tôi.
Chà, những lúc thế này kĩ năng đọc suy nghĩ của Kisaragi lại hữu dụng đến bất ngờ, nhỉ?
“Mình muốn xem bộ này.”
Ngón tay thon thả, trắng nõn của cô chỉ vào một bộ phim hành động chủ yếu là những cảnh lái xe hào nhoáng.
“Trailer của bộ phim này hay cực.”
“Vậy thì mình đi xem bộ này được chứ? Hôm nào cậu rảnh?”
“Thứ bảy thì sao?”
“Được! Gặp nhau ở ga tàu lúc này nhé.”
“Ừ! Nếu cậu không đến được thì hãy nói với mình.”
“Cả cậu nữa đấy!”
Tôi nhanh chóng ghi nhớ lịch trình trên tờ giấy rồi trả lại cho Kisaragi.
“Cậu cứ giữ nó đi. Mình có thể in ra thêm nhiều bản nữa mà.”
Thế là tôi cẩn thận cất nó vào túi clear.
Lúc đầu ngẩng lên, lớp học đã vắng hẳn.
Có lẽ vì đã muộn nên chẳng còn ai nán lại hóng chuyện của bọn tôi nữa.
“Mà này, sao cậu lại dùng từ “hẹn hò” thế?”
Tôi thở dài khi nhớ lại những ánh nhìn đầy tò mò của đám bạn trong lớp. Tôi đã hứa là hai đứa bọn tôi sẽ cùng nhau đi chơi chứ có phải “hẹn hò” đâu.
“Tại cái vụ “hẹn hò” này mà tôi bị ghép đôi với cậu đấy. Tôi có phản đối thì cũng chả ai tin nữa rồi”
“M-Mình không cố ý…”
“Vậy sao cậu lại nói thế?”
“Ơ… mình nghe nói đi chơi với bạn bè cũng được tính là hẹn hò mà? Không lẽ… không phải vậy sao?”
Khuôn mặt Kisaragi khựng lại, ánh mắt thoáng chút bối rối.
Hóa ra là vậy. Thế nhưng, tim tôi bỗng chùng xuống một nhịp.
“Cậu chỉ dùng từ đó với người cậu thực sự thân thiết được thôi.” - tôi đáp.
Có lẽ, vì không lường trước được câu trả lời này nên cô giật mình, khuôn mặt trưng ra một biểu cảm khác thường. Tuy chưa thể chỉ ra khuôn mặt ấy khác thường ở chỗ nào, nhưng chắc chắn rằng tôi đang dần hiểu hơn về của cô nàng này.
Tôi muốn hiểu về Kisaragi hơn nữa…