Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

Aya Hazuki

Dù vậy, đây vốn chỉ là một công việc bán thời gian. Và đã là công việc, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ có lúc phải kết thúc…

3 15

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

7 122

See You When the Snow Falls

(Đang ra)

See You When the Snow Falls

Onii sanbomber

Một chàng trai , một cô gái, người sống và người chết - họ sẽ được cảm nhận điều gì trên hành trình ngọt ngào và đắng cay của bản thân?

3 10

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

(Đang ra)

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

Niteron

"Konoe-sama... Em sẽ vì người mà làm mọi chuyện!" Đây là câu chuyện về thiếu niên tóc trắng cô độc chẳng có chút khát vọng nào tìm gặp được tình yêu vàng của đời mình.

5 20

Koyanagi-san to

(Đang ra)

Koyanagi-san to

Cùng chung cảnh bị đá, hai người nhanh chóng tìm thấy sự đồng cảm, và rồi…họ đã có một đêm bên nhau.

9 139

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

(Đang ra)

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

Sakuragi Sakura

Những con người không thể thành thật với cảm xúc của chính mình mặc dù tình cảm của họ chắc chắn đã dành cho nhau.

31 4317

WN - Chương 04: Quýt

Nữ sinh cao trung trước mặt tôi đang chậm rãi bóc vỏ một quả quýt. Đôi tay cô ấy thật khéo léo. Có lẽ là do cô hay ăn quýt mỗi ngày chăng?

“Mình chưa từng nghĩ sẽ có ngày được khen vì... kỹ năng bóc quýt đấy. Cậu muốn ăn thử hông?”

Cô nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng hướng về ba múi quýt đã đặt sẵn trên bàn.

“Thôi, tôi không ăn đâu. Cảm ơn cậu đã mời.”

“Hổng ăn thì thôi vậy.”

Cô mỉm cười rồi nhẹ nhàng đưa một múi quýt lên miệng. Chắc là ngọt lắm, vì nụ cười của cô rạng rỡ hẳn lên sau khi ăn.

“Ngon đến mức lâng lâng luôn à?”

“Ừm, ngọt quá nên mình không cưỡng lại được.”

“Tôi từng thấy có người mang quýt đóng hộp đến trường, nhưng đây là lần đầu gặp ai mang cả quả tươi đấy.”

“Có người còn ăn quýt thay cả bữa trưa cơ.”

“...Tại sao lại như vậy được?”

“Chắc là... vì nhà người ta có nhiều quýt lắm đấy.”

“Mấy người ngày nào cũng ăn quýt thay cơm chắc khổ lắm ha?”

“Ừ thì... mình không ở trong hoàn cảnh đó nên cũng không rõ.”

Cô vừa cười vừa nhai nốt múi quýt cuối cùng, vẻ mặt thoải mái.

“Mà cho tôi hỏi chút.”

“Ừ, cậu cứ hỏi.”

“Tôi cứ thắc mắc mãi là cậu đọc suy nghĩ kiểu gì. Ý tôi là... giống như đang đọc sách, hay là cậu nghe thấy tiếng nói trong đầu người khác? Hay... suy nghĩ của người ta cứ tự động truyền thẳng vào đầu cậu?”

Cô vừa bóc thêm một quả quýt nữa, vừa trầm ngâm suy nghĩ. Bóc xong, cô lại nhai nhóp nhép thêm vài múi, rồi dừng lại một chút.

“Ừm... suy nghĩ của người khác gần như là truyền thẳng vào đầu mình luôn.”

“‘Gần như’ là sao?”

“Khó nói lắm. Nói chung là nó đến một cách tự nhiên, mình không kiểm soát được. Giống kiểu nếu mình hỏi cậu thở kiểu gì, cậu sẽ trả lời thế nào?”

“Ờ... thở à…”

“Thấy không? Nghe thì đơn giản nhưng chẳng ai thật sự giải thích được. Nó cứ... tự nhiên như vậy thôi.”

“Ừ, chắc dù cậu có cố giải thích thì tôi cũng không hiểu đâu.”

Thì ra là thế. Nhưng tự dưng tôi cảm thấy hỏi cô những chuyện thế này chỉ tổ phí thời gian.

“Cậu thấy hỏi mình là vô ích à?”

“Tôi thấy khá thú vị đấy chứ.”

Có lẽ là thú vị thật.

“Nói dối~”

Cô khẽ lườm tôi, nhưng vẫn giữ nụ cười nơi khóe môi.

“Khoan đã… như vậy tức là cậu có thể dùng khả năng đó để gian lận trong giờ kiểm tra đúng không?”

Cô nhíu mày như kiểu đang nói "Cuối cùng cũng nhận ra rồi à?".

“Ừm... bị phát hiện rồi ha.”

Giọng cô tinh nghịch, như trẻ con đang cố chọc ghẹo tôi: “Mình mà có gian lận thì sao chứ? Ai bắt được đâu~”

“Nhưng mà này, không phải mình không học gì đâu nhé. Nếu không có chút kiến thức nào thì đọc suy nghĩ người khác cũng chỉ thấy rối thêm thôi.”

“Này... trí nhớ của cậu tốt không?”

“À, thực ra thì mình có một 'bộ nhớ chạy bằng cơm' luôn ngồi ngay trước mặt này này. Tiện cực kỳ luôn.”

Nụ cười của cô lúc đó còn rạng rỡ hơn cả lúc ăn quýt.

“À, mình chơi bài giỏi lắm đó nha! Thế mà chẳng ai chịu chơi với mình cả. Nè, cậu chơi với mình không? Trò ‘Bubba Dummies’ ấy.”

Tôi phì cười khi thấy cô lấy ra một bộ bài từ trong cặp. Khôn thế này thì ai chơi lại hả cô nương?

“Nhìn là biết tôi thua rồi.”

Trong mấy trò như thế này, chỉ cần biết bài của đối phương thì coi như thắng chắc. Huống chi cô còn đọc được suy nghĩ của tôi như đọc sách vậy. Cô chắc chắn biết tôi đang giấu con joker ở đâu rồi. Tôi nghĩ, nếu cô thật sự tận dụng triệt để khả năng của mình thì cuộc sống chắc sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Trong đầu thì nghĩ vậy, nhưng cậu đâu muốn có khả năng như mình, đúng không?”

Cô bật cười, nghe thì vui nhưng tôi cảm thấy trong nụ cười ấy có gì đó man mác buồn.

“Cậu nói đúng.”

Cô ấy chưa từng mong muốn sở hữu khả năng đọc tâm trí của người khác. Tới đây, bỗng tôi thấy hơi ái ngại vì sự thiếu suy nghĩ của bản thân.