Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

Aya Hazuki

Dù vậy, đây vốn chỉ là một công việc bán thời gian. Và đã là công việc, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ có lúc phải kết thúc…

3 15

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

7 122

See You When the Snow Falls

(Đang ra)

See You When the Snow Falls

Onii sanbomber

Một chàng trai , một cô gái, người sống và người chết - họ sẽ được cảm nhận điều gì trên hành trình ngọt ngào và đắng cay của bản thân?

3 10

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

(Đang ra)

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

Niteron

"Konoe-sama... Em sẽ vì người mà làm mọi chuyện!" Đây là câu chuyện về thiếu niên tóc trắng cô độc chẳng có chút khát vọng nào tìm gặp được tình yêu vàng của đời mình.

5 20

Koyanagi-san to

(Đang ra)

Koyanagi-san to

Cùng chung cảnh bị đá, hai người nhanh chóng tìm thấy sự đồng cảm, và rồi…họ đã có một đêm bên nhau.

9 139

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

(Đang ra)

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

Sakuragi Sakura

Những con người không thể thành thật với cảm xúc của chính mình mặc dù tình cảm của họ chắc chắn đã dành cho nhau.

31 4317

WN - Chương 05: Thạch vị quýt

Tôi đưa cho cô ấy một túi thạch vị quýt. Vừa nhìn thấy, ánh mắt cô liền sáng lên, tò mò và đầy thích thú. Không chần chừ, cô lập tức xòe tay nhận lấy món quà nhỏ.

"Đây là thạch vị quýt đó. Nếu cậu không thích thì cứ vứt đi cũng được."

Nghe vậy, cô lắc đầu liên tục, vẻ mặt rạng rỡ như vừa được nhận một món quà quý giá.

“Cảm ơn cậu nhiều nha. Mình thích tất tần tật những món liên quan đến quýt luôn ấy.”

Nghe vậy, tôi cũng nhẹ nhõm. Cô gái trước mặt tôi vui vẻ xé vỏ rồi cắn một miếng. Biểu cảm thỏa mãn của cô khiến tôi bất giác mỉm cười.

Hôm nay, khi bước vào cửa hàng tiện lợi, ánh mắt tôi đột nhiên dừng lại trước những gói thạch vị quýt xinh xắn. Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh Kisaragi chợt hiện lên rõ ràng trong tâm trí tôi. Không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi liền mua vài gói cho cô ấy.

“À này, lần tới mình cùng đi tới cửa hàng bán bánh kem vị quýt đi, được không?”

Cô ấy tròn xoe mắt nhìn tôi, lộ rõ vẻ ngạc nhiên và phấn khích.

“Mình không biết diễn tả sao cho đúng, nhưng mình chắc chắn rằng nếu đi cùng cậu thì sẽ rất là vui.”

“Thật à?”

“Nè, cậu biết không, khi đi cạnh cậu, mình chẳng còn nghe thấy những suy nghĩ lộn xộn của mọi người xung quanh nữa. Chỉ cần như thế thôi cũng đủ khiến mình thấy vui không chịu nổi rồi. À, lâu rồi mình chưa đi rạp chiếu phim! Cậu có biết bộ phim nào mới không? Có bộ phim nào cậu muốn xem không?”

Cô ấy hào hứng nói một mạch, mắt long lanh. Nhìn dáng vẻ mong chờ của cô, tôi lại thấy hơi áy náy... bởi tôi còn chưa biết chính xác tiệm bánh kem đó nằm ở đâu.

“Chúng ta có thể đi sau khi thi xong nhé. Còn chuyện tiền bạc thì để tôi lo, cậu không cần nghĩ ngợi gì đâu.”

Cô ấy chẳng buồn để tâm tới những gì tôi vừa nói, vẫn mải mê lên kế hoạch cho chuyến đi sắp tới. Nhìn dáng vẻ nhiệt tình đó, tôi chỉ biết lặng lẽ cười. Đáng yêu thật đấy.

“Tôi không đến mức phải để con gái bao đâu nha.”

“Vậy thì… cảm ơn cậu.”

“À, cho tôi hỏi một chuyện được không?”

“Ừ, cậu hỏi đi.”

“Có thật là tôi… giới hạn được năng lực đọc suy nghĩ của cậu không vậy?”

“Ơ? Mình chưa kể kỹ cho cậu à?”

Thật ra thì cũng đã có lần cô đề cập đến rồi, nhưng chỉ lướt qua vài ý chính thôi.

“Cậu có nói, nhưng lúc đó tôi không để tâm lắm.”

“Vậy để mình giải thích lại nha. Nghe kỹ nè.”

Cô rút từ túi ra tờ giấy cùng cây bút, chuẩn bị giải thích một cách nghiêm túc. Tôi liếc nhìn gương mặt cô. Nụ cười của cô nhẹ nhàng và vui vẻ. Có lẽ chỉ nhờ vào mấy gói thạch quýt tôi mang theo thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy hạnh phúc như vậy. Có vẻ như số tiền tôi bỏ ra mua thạch không uổng phí rồi.

“Ừm…”

“Sao thế…?”

“Thật ra… mình không hẳn là ‘đọc’ suy nghĩ theo kiểu mọi người hay nghĩ đâu. Thực ra thì… mọi thứ cứ như tự nhiên xuất hiện trong đầu mình ấy. Hồi trước mình có kể là cảm giác như suy nghĩ của mọi người cứ truyền thẳng vào đầu mình nhỉ?”

“Ừ, có một lần cậu kể vậy.”

“Nhưng kỳ lạ ở chỗ này này. Chỉ cần mình ở gần cậu trong khoảng hai mét thì tất cả những âm thanh đó liền biến mất. Mình chỉ còn nghe được suy nghĩ của cậu thôi.”

Chuyện này tôi từng nghe rồi. Cái tôi muốn biết là còn gì thú vị hơn không kìa.

“Chỉ với cậu, khoảng cách đó mới là hai mét thôi.”

“Hả? Khoảng cách hai mét là sao?”

“Là khoảng cách để mình ‘nghe’ được ấy. Nó thay đổi theo mỗi người.”

“Cái này thì mới nghe lần đầu luôn đấy…”

“Có người mình có thể nghe được từ cách xa cả trăm mét, nhưng với cậu - Hokuto-kun - mình phải thật gần, thật gần thì mới cảm nhận được.”

“Đó là cách cậu đọc suy nghĩ à?”

“Ừ, nhưng thay đổi khoảng cách nghe được của mỗi người kiểu gì thì mình chịu”

Đương nhiên là tôi cũng mù tịt, chả biết thay đổi kiểu gì, nhưng ít ra giờ tôi đã hình dung được phần nào cách khả năng đặc biệt của cô ấy hoạt động. Thành thật mà nói, cái khả năng ấy phiền chết đi được. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ thấy rối - bao nhiêu tiếng nói, cảm xúc cứ ào đến từ khắp nơi…

“Ổn thôi. Mình quen rồi mà. Với cả, đó là tất cả những gì mình biết về cái năng lực đọc suy nghĩ ấy.”

“Hết rồi á?”

Cách cô giải thích dễ hiểu hơn tôi tưởng. Dù vậy, tôi vẫn hơi thắc mắc: thế tờ giấy và cây bút đó dùng để làm gì?

“Này, đây là kế hoạch đi chơi của tụi mình nè.”

À… ra là vậy.

Cô gái trước mặt tôi - Nao Kisaragi - đang vui vẻ hí hoáy viết ra lịch trình. Ánh mắt cô sáng rực như đứa trẻ chuẩn bị đi dã ngoại.

“Cậu cứ thoải mái sắp xếp nha. Đi đâu mình cũng theo hết!”

“Tuyệt quá. Vậy sau khi kiểm tra xong, bọn mình đi nhé? Mình sẽ viết ra một kế hoạch hoàn hảo nhất quả đất cho mà xem!”

“Không cần cầu kỳ vậy đâu. Muốn đi đâu, chỉ cần nói với tôi thôi là được.”

Cô mỉm cười. Một nụ cười dịu dàng, trong trẻo mà tôi chưa từng thấy trước đó. Nhìn nụ cười ấy, tôi chợt cảm thấy háo hức hơn bao giờ hết.

◇◇◇

Về tới nhà, tôi bật máy nghe nhạc lên trong khi khởi động radio trên điện thoại. Tiếp này, tôi bật cả tivi, để tiếng to nhất luôn cho máu. Rồi, tôi ngồi im, cố chịu đựng trong vòng năm phút. Trời đất, không biết nếu tôi bật thêm vài cái loa nữa thì sẽ thế nào, chứ giờ não tôi đang muốn nổ tung rồi. Đầu tôi càng ngày càng đau. 

Vậy mà… vậy mà cô ấy phải chịu đựng từng ấy tiếng ồn cả ngày, không, nhiều thứ tiếng ồn hơn thế này rất nhiều. 

Nếu tôi mà sở hữu khả năng đó thì... chắc giờ tôi đã ngủm củ tỏi rồi.

Trông thì nhiêu đó tiếng ồn chẳng ảnh hưởng gì đến cô ấy, nhưng ai mà biết sâu bên trong cô thấy thế nào chứ? Liệu cô có thấy khó chịu? Đau đầu? Liệu cô có đang cố tỏ ra mạnh mẽ hay các giác quan của cô đã tê liệt rồi?

Tôi thật lòng muốn biết cô ấy cảm thấy thế nào.

Tôi hi vọng rằng sau năm phút kinh khủng vừa rồi, tôi có thể phần nào đồng cảm với cô ấy.

Hi vọng sẽ không có chuyện gì tồi tệ đến với cô ấy.

Mà, tất cả những gì tôi có thể làm được lúc này chỉ là… hi vọng thôi.