Không chút nghi ngờ, khi Izar lên mười tám, anh đã không còn cố tình quan sát cô gái chăn cừu thấp kém nữa. Chỉ là vì cô chứ luẩn quẩn trước mắt anh mà thôi.
Dù sao thì cô cũng là người chăn cừu cho nhà công tước. Lẽ dĩ nhiên là cô phải ở đó rồi.
“…Con có đang nghe không, Izar?”
“Con đang nghe đây.”
Không những vậy mà còn rất rõ là đằng khác.
Izar cuối cùng cũng quay mặt đi khỏi cửa sổ đế đối diện với người đang càm ràm mình.
Mẹ kế của anh, Electra, đã bắt đầu càu nhàu anh về những cuộc hôn nhân triển vọng khi anh bước qua tuổi mười tám. Chính xác hơn thì, bà ta đang từ chối những lời cầu hôn được gửi tới anh và chỉ trích họ.
“Sao mà chúng dám, cái lũ người được nhận sự giúp đỡ của chúng ta, lại vô sỉ đến mức đẩy con gái của chúng tới đây chứ. Tốt hơn hết là nên chọn những người đến từ các nhà chư hầu còn hơn.”
“…”
“Oh, Hoàng tộc có một cô con gái đấy!”
Những lời than vãn của Electra vừa càm ràm, vừa khinh mỉa dòng máu của Izar.
Nếu không phải vì mẹ của Izar, thì trực hệ đã không phải chết, và anh sẽ có cơ hội cưới được công chúa tương lai.
“Chuyện này đúng là phiền phức mà.”
Izar ngó lơ bà ta và nhìn ra ngoài cửa sổ thêm một lần nữa. Ngay lúc đó, anh nhìn thấy cô gái chăn cừu đang đánh một con cừu hư bằng cây gậy của mình.
Cô thường đi xung quanh với khuôn mặt khẽ cúi xuống, nhưng đó mới hẳn là bản chất thực sự của cô.
Nếu là thế, thì thà nhìn cô ta còn hơn là cuộc nói chuyện nhàm chán này.
Electra, không hề chú ý tới hướng nhìn của Izar, khịt mũi.
“Gia tộc Antares có khi sẽ là lựa chọn tốt nhất.”
“…”
“Họ là đối tác xứng đáng với gia tộc của chúng ta.”
Izar nghĩ rằng người mẹ kế của mình có chút tự tin thái quá trong chuyện này.
‘Bà ta chỉ là vợ lẽ của cha mình mà thôi.’
Vậy mà bà nói năng như thể mình có dòng máu Arcturus thuần khiết, tự cho rằng một gia tộc có tiếng ở thủ đô sẽ là sự lựa chọn tốt nhất cho gia tộc của mình.
“Ta nghe nói rằng cô con gái duy nhất của Công tước rất xinh đẹp, nên lần tới khi đến thủ đô, tốt hơn hết là ta nên gặp mặt một chút.”
“…”
“Con bé vẫn chưa tới tuổi để kết hôn, nhưng chẳng phải việc gặp mặt nhau trước và chuẩn bị một lời cầu hôn sẽ tốt hơn, không phải thế sao?”
“…Vâng.”
Vì bà ta chẳng nói gì sai cả, Izar chỉ có thể đồng tình, hi vọng rằng cuộc nói chuyện này sẽ kết thúc.
Anh có thể chịu đựng được sự độc đoán cùng rắc rối của bà ta là vì, họ có chung một mục đích.
Là để phục hưng lại danh tiếng của gia tộc trở về vị trí mà nó đã từng.
Để ngăn cho gia tộc bị hủy hoại thêm nữa vì những cuộc hôn nhân sai lầm.
‘Nhưng tại sao mình lại cảm thấy nghẹn lòng như thế này?’
Anh cảm giác như mình là một con ngựa giống bị nhốt lại trong chuồng ngựa vậ. Được nuôi lớn nhằm có được những đứa con tốt nhất bằng cách kết đôi với những dòng máu tốt nhất và lặp đi lặp lại quá trình đó.
Mỉa mai hơn là anh lại tới chuồng ngựa để giải tỏa cơn thất vọng của mình.
Khi anh tới, không chỉ có ngựa những còn có cả những người chăn thú khác nữa cúi đầu chào.
“C-công tước!”
“Tất cả các gia súc đều được nuôi ở phía sau cánh đồng sao?”
“À, vâng, đứa con gái của mụ điên vẫn chưa tìm được một con nữa.”
Izar tặc lưỡi khi nghe thấy thế.
Cô ta đang làm cái quái gì vậy?
‘Mặt trời sẽ lặn sớm thôi.’
Tuy thời điểm hiện tại không có quái thú xuất hiện, và bảo an vẫn dàng làm rất tốt. nhưng thậm chí đến cả một kẻ ngu cũng biết rằng chuyện gì sẽ xảy ra với một cô gái mảnh khảnh lang thang trong rừng tối như thế.
Izar chuẩn bị ra ngoài để tìm cô gái chăn cừu vị sự ngu ngốc thảm hại của cô.
Chẳng vì lí do gì khác cả.
Rồi anh sớm tìm thấy cô gái chăn cừu đang vật lộn trong bụi cỏ.
“Baa!”
“Ở yên nào, bé con. Đứng đó.”
Ngay bên bờ hồ, cô đang chật vật bế một con cừu.
‘Chà, xem ai đó đang làm việc chăm chỉ này.’
Izar quẹt đi những giọt mồ hôi trên trán mình, cau mày. Tại sao con cừu đó lại ngã xuống nước mà không hề sợ hãi như thế? Đáng lý nó phải đi theo mẹ của mình…
Nhưng rồi đột nhiên, con cừu con tung cú đá ngược về phía cô gái, khiến cô ngã ngược về sau và rơi xuống nước.
Ào!
Cô gái vùng vẫy vài lần trước khi chìm thẳng xuống dưới.
“Chết tiệt!”
Izar ném chiếc áo choàng của mình đi rồi chạy vội tới.
‘Tại sao cô ta lại chìm xuống chỗ nước sâu như thế? Trừ khi cô ấy thực sự muốn chết…!’
Những kí ức về việc nhảy xuống nước và tóm lấy cái cơ thể ngu ngốc kia thật rời rạc.
Tầm nhìn của anh nhòe đi vì vội vã và sốc, và ngay khi anh tóm được cô rồi ném lên bờ, trong lòng anh nổi lên cơn tức giận.
“Huuk, khụ! Khụ…! Khụ!”
“Đồ điên.”
Giọng nói của anh lạnh lùng và cứng nhắc, bộc phát bởi cơn tức giận.
‘Sao cô ta dám chết ở đây, trên đất của mình chứ.’
Cô gái chăn cừu này vốn để nhắc nhở anh rằng cuộc đời của mình không tệ đến thế và giữ cho bản thân khỏi hố sâu than vãn.
Nên việc cô chết ở đây mà không có sự cho phép…