Hãy khóc trong đám tang của em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Đang ra)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

19 30

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

26 697

Bác Sĩ Cuối Cùng Hướng Về Biển Cả

(Đang ra)

Bác Sĩ Cuối Cùng Hướng Về Biển Cả

Ninomiya Atsuto

Tập mới nhất của loạt truyện Bác Sĩ Cuối Cùng đình đám, đem lại niềm hi vọng cho những ai đang sống trong hiện tại.

1 1

Tôi bị người bạn thuở nhỏ Yandere giam cầm, người mà nếu nói thật lòng thì chẳng muốn ra ngoài cả đời

(Đang ra)

Tôi bị người bạn thuở nhỏ Yandere giam cầm, người mà nếu nói thật lòng thì chẳng muốn ra ngoài cả đời

稲荷竜

Và như vậy, giữa ranh giới mong manh của phản kháng giả vờ và thỏa mãn thật sự, câu chuyện sống chung với yandere bắt đầu…

3 8

Sousei no Tenken Tsukai

(Đang ra)

Sousei no Tenken Tsukai

Nanano Riku

Đại anh hùng bất bại chuyển sinh đến tương lai vẫn là anh hùng mạnh nhất ——! !Thiên kim đại tiểu thư của Trương gia ・Danh môn bảo vệ biên giới phía Bắc của Đế Quốc, Trương Bạch Linh, là một thiếu nữ x

21 1099

Web novel - Chương 107: Nếu cô chăn cừu quay lại trả áo choàng cho anh (1)

Cha của Izar đã hoàn toàn dẹp tan đám quân phản loạn. Chúng là một nhóm người xấu có vũ trang, không hề được thế giới biết đến. Cái loại rác rưởi đông đúc đến sợ.

Chúng là những người mang trong mình sự căm ghét với thế giới này. Chúng là những con người vốn không có quyền thừa kế, như những đứa con thứ hai hoặc thấp hơn, cùng với những tên bị trục xuất khỏi lãnh địa vì đã không hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Nghiền nát một đám người như thế không có gì là khó.

Đôi khi, có những người hành động rất vĩ đại như thể họ muốn lưu dấu lại trên thế giới này, nhưng Izar đã dẹp tan bọn chúng mà không có gì khó khăn.

Thế nhưng, những lời nói ấy đã hằn sâu vào tâm trí Izar mà không thể rũ bỏ.

<Đứa con duy nhất của ta là đứa con mà ta có với anh ấy. Nó là đứa con duy nhất mà ta muốn có, và thằng bé là đứa con duy nhất mà ta sinh ra!>

Tình yêu.

Izar đã nghe chính mẹ đẻ của mình nói rằng bà yêu thủ lĩnh của quân nổi dậy. Dù cho mối quan hệ ấy có tồn tại từ trước khi anh được sinh ra hay chỉ là vô tình nảy mầm bên trong lâu đài hay không, chẳng ai biết được.

‘Mình thậm chí còn không muốn biết những điều đó.’

Nhưng thứ đáng bận tâm là những lời cuối cùng mà bà ta thều thào nói ra.

Ở đâu đó, vẫn còn tồn tại bằng chứng về tội lỗi đó. Và may mắn thay, trước khi tin tức kịp tới tai Hoàng đế và những người khác, Arcturus đã điều tra ra manh mối.

Có thể nào người đó có mối quan hệ gần gũi tới tên thủ lĩnh đã bị xử tử trước đó vẫn còn sống không?

Nơi ẩn nấp mà chúng lẩn trốn được tìm thấy gần nơi xảy ra cuộc bạo loạn tấn công của một gia đình quý tộc hết thời tại vùng quê. Chúng hẳn là đã khơi mào cuộc bạo động rồi bỏ trốn.

Và rõ ràng là có người chưa trưởng thành sống ở đây. Có rất nhiều sách, chủ yếu là học thuật, và quần áo có kích cỡ lớn dần, chỉ ra rằng đã có người từng lớn lên ở đây.

Nó như thể gọi mời Izar tìm ra nó vậy.

Thế nhưng, thứ nực cười nhất là điều được viết trên bức tường, như thể được viết bằng máu vậy. Không quá ngạc nhiên khi các hiệp sĩ lúc mới tìm ra đều bị làm cho kinh hãi.

Tất cả mọi người đều lo lắng khi trông thấy Izar lặng lẽ nhìn vào tường.

Sau một khoảng lặng như địa ngục, Izar đã ra lệnh.

“…Tất cả các ngươi, đi hết ra ngoài.”

“Nhưng, thưa Lãnh chúa.”

“Đi ra ngoài. Ngay.”

Trước mệnh lệnh đanh thép của Izar, dù các hiệp sĩ là người lớn tuổi hơn, nhưng họ cũng đều phải nhún nhường rồi lùi ra.

Cuối cùng, chỉ có Izar là còn ở lại trong căn nhà giấu sau rừng cây. Dù không hề nghe thấy, nhưng một giọng nói móc mỉa anh vẫn vang vọng trong không gian trống vắng.

Anh trai yêu đấu, được sinh từ cùng một dòng máu với kẻ con hoang.

Lời chào từ người em trai, được sinh ra từ cuộc hợp nhất được ban phước.

Được ban phước.

Nhìn thấy những lời đó, Izar nửa khóc nửa cười.

“Ha.”

Năm mười tuổi, anh thừa kế danh hiệu Công tước. Trước mặt tất cả các quý tộc, Hoàng đế đáng ra phải công nhận và chúc mừng anh.

<Đứa con của kẻ tội đồ!>

Ông ta phun ra những lời đó như khạc một cục đờm, đùng đùng nổi giận.

Trước khi đi theo ông nội của mình, Riegel đã nhìn vào Izar đang quỳ gối với đôi mắt đầy sự thương hại.

Điều đó khiến anh thấy nhục nhã hơn là giận dữ.

“Haha.”

Năm mười hai tuổi, cánh tay của anh lần đầu bị cắn bởi một con quái thú. Dĩ nhiên là anh đã giết được nó, và dù sau đó đã hồi phục mà không có bất kì di chứng nào, nó vẫn để lại cơn đau trong lòng anh.

“Ha…!”

Những điều đó lặp đi lại lại từ năm này sang năm khác.

Thế nhưng, tên con hoang thấp kém có một nửa dòng máu giống anh mới là người được ‘yêu thương’.

Anh, người mang trên mình gánh nặng của một gia đình quý tộc trên vai, còn không có được một phần tình thương ấy.

Anh vẫn tiếp tục phấn đấu, một mình.

Lặng cười với đôi vai run lên, cơn tức giận sôi sục trong huyết quản, rồi cuối cùng, máu phun ra từ mũi của anh.

Cẩu thả quẹt đi vệt máu, Izar cuối cùng đã thì thầm bằng một giọng nói cứng rắn.

“…Mình không cần nó.”

Anh nên cảm thấy xấu hổ vì đã có những suy nghĩ yếu đối trước đó.

Anh không cần thứ cảm xúc dơ bẩn và hoàn toàn vô dụng đó.

Nhất là với những người được sinh ra mang dòng máu quý tộc, tốt hơn hết là nên loại bỏ các cảm xúc đó.

‘Một mình Cha mắc sai lầm là quá đủ rồi.’

Anh không cần những cảm xúc ấy, hay cần phải thể hiện nó ra. Cuộc đời anh được ấn định với việc hồi phục lại danh dự cao quý của gia tộc mình.

Anh sẽ nghiền nát mọi loại cảm xúc yếu đuối ấy, chỉ để lại một thứ duy nhất.

Nhưng ngay khi anh quyết tâm, cô gái chăn cừu chết tiệt đó lại hiện lên trong tâm trí anh.

Cái cô gái chăn cừu thiếu phép tắc đó.

Chỉ vừa ngay khi anh cắt đứt mọi hình ảnh của cô trong lòng mình, anh lại do dự..

Nhưng nó cũng chỉ day dứt một chốc mà thôi.

“…Thế là đủ rồi.”

Anh muốn đặt thứ gì đó vào bàn tay của cô gái đáng thương đó. Thế nhưng, chẳng có gì nảy lên trong đầu anh cả, nên anh đã nghĩ tới đồ ngọt.

Cho cô được ăn đồ ngọt, tạo ta một cái cớ phù hợp để cô lại quay trở lại thêm lần nữa… Cố tìm ra một lí do dễ nghe để giữ cô ở lại bên trong lâu đài thay vì đi chăn cừu.

Anh đã có những suy nghĩ vô dụng như thế.

Nhưng trên đời này còn có những điều quan trọng hơn là cô gái tầm thường đó.

Anh thề rằng mình sẽ không bao giờ ngoái nhìn cô nữa.

Cùng với quyết định của mình, anh đã ngừng nhìn về phía cô gái chăn cừu mỗi khi anh cảm thấy lạc lối. Phải biết được mình ưu tiên thứ gì và tập trung vào đó nhằm khiến nó trở nên dễ dàng hơn.

Thế nhưng, rất tình cờ, khi anh quay đầu lại, anh có cảm giác như cô gái chăn cừu cũng đang quan sát mình.

Người con gái ấy luôn đứng ở đó, dưới bóng đồi chạng vạng.

Và mỗi lần như thế, Izar lại thoáng nghĩ rằng.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cô gái đó quay lại trả cho anh chiếc áo choàng?