“Tôi, tôi xin lỗi!”
Nhưng vừa lúc đó, cô gái chăn cừu, người vừa đang ngồi dậy và ho sù sụ, bất ngờ đứng phắt dậy.
“Xin hãy tha lỗi cho tôi…!”
Và chỉ vừa lúc cô cúi gập mình xuống, Izar thoáng thấy được khuôn mặt của cô.
Mặc dù đã biết đến sự tồn tại của cô đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy khuôn mặt ấy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy vì cuộc sống khổ cực, và khi nhìn gần hơn, có vô số vết cắt khắp trên má và bàn tay cô.
“Họ gọi cô ta là con gái của mụ điên.”
Anh có thể đoán ra được kiểu đối đãi gì mà cô đã phải nhận khi trở về nhà.
Nhưng dù chỉ thoáng qua thôi, anh đã thấy được đôi mắt của cô.
“…Cô. Người chăn cừu.”
Đôi mắt ấy lớn tới mức anh thắc mắc rằng chúng lưu giữ được gì về anh khi còn trẻ hay không.
Và quần áo của cô ướt sũng trong khi lúng túng ôm chặt lấy con cừu gây rối. Anh có thể thấy được bờ vai nhỏ, gầy guộc của cô bám vào lớp vải.
“Lấy cái này đi.”
“…Vâng ạ?”
Izar bất ngờ đưa cho cô chiếc áo choàng mà mình đã ném đi.
Anh trong lòng luôn vội vàng thoát khỏi tình huống này vã cũng để bảo đảm rằng cô không đi lung tung trong tình trạng đó.
“Cô muốn làm gì thì làm với nó.”
“Sao ạ? Nhưng!”
Cô gái chăn cừu lúng túng khoác chiếc áo choàng lên, hét lên vì ngạc nhiên, nhưng anh đã nhanh chóng quay mặt đi.
Và khi cô gái chăn cừu đã đi xa, anh mới lật đật rời khỏi nơi đó.
“Haah.”
Cổ của anh đỏ bừng, còn trái tim anh cảm thấy như thể bị ném vào đống lửa.
‘Tại sao…’
Izar chà vào má mình thật mạnh bằng mu bàn tay. Anh không thể hiểu được vì sao mặt mình lại nóng đến thế, như thể bị phỏng vậy, dù nó đang bị ướt.
‘Tại sao mình lại cảm thấy xấu hổ chứ?”
Tại sao việc nhìn thấy bờ vai ươn ướt của cô gái mảnh khảnh đó lại khiến anh cảm thấy như vậy?
Dù anh đã đích thân cứu cô, và bị ướt vì như thế?
Anh cảm thấy rằng bản thân vừa mới làm ra hành động đáng xấu hổ nhất thế giới này.
Một cảm giác tội lỗi không gì miêu tả được.
Nhưng thứ thực sự đáng xấu hổ ở đây chính là cảm giác quyến luyến với chiếc áo choàng đó.
‘Cô muốn làm gì với nó thì làm’, anh đã nói như thế.
Đó chỉ là một chiếc áo choàng bình thường mà anh không thực sự thích, nhưng sau khi ném nó đi cho cô gái chăn cừu, anh muốn lấy lại nó.
Và anh muốn có lại nó theo cách mà người được anh giúp đỡ sẽ trả lại.
‘Mình đã nói với cô ta bỏ nó đi nếu thích rồi… nhưng chắc chắn là không ai sẽ thực sự làm thế với quần áo của chủ nhân mình đâu nhỉ?’
Nếu như cô gái chăn cừu có một chút thường thức và phép tắc thôi, cô chắc hẳn sẽ tìm tới anh.
Những món đồ như thế không thể nào bất cẩn đưa cho một người hầu khác với yêu cầu rằng là ‘chuyển nó tới chỗ của chủ nhân’ đâu, nên cô ta không nghi ngờ gì sẽ phải tiếp cận anh.
‘Nếu cô ấy yêu cầu, mình sẽ không ngăn cô ấy lại.’
Izar nghĩ thế không chút do dự.
Tại sao anh lại từ chối một người tới để trả lại đồ cho mình chứ? Dù vậy, suy nghĩ về việc cô gái chăn cừu sẽ thực sự tới để gặp anh khiến anh thấy bận lòng vì vài lí do.
‘… Đầu tiên, mình cần phải biết phụ nữ thích gì đã.’
Electra và Merope, người hầu gái trưởng, đều mà những người ồn ào và thực dụng. Dùng anh biết công việc khó khăn của họ, anh vẫn giữ cho mình một khoảng cách tâm lý khỏi họ.
Anh cũng làm thế với những quý cô và phụ nữ trẻ mà anh thường xuyên gặp tại thủ đô.
‘Dù sao thì, mình không thể nào cho cô gái chăn cừu thứ mà mình sẽ cho đám người đó được. Đồ ăn có thể sẽ là điều tốt nhất.’
Bánh quy ngọt, thứ mà thường dân không dễ để ăn được nó, sẽ không phải là một lựa chọn tồi. Kẹo hoa hồng hay hoa tím là những món ăn là họ hẳn chưa từng được nếm thử trong đời…
Khi anh đưa những món quà đó cho cô, đôi mắt xanh to lớn ấy sẽ mở to tới mức nào?
“…”
Làn gió nhẹ khuấy động lồng ngực của anh.
Đó là cảm giác mà anh chưa từng trải nghiệm trước kia, nhưng cũng không phải là thứ gì khó chịu.
“Phải, nếu cô ấy tới…”
Anh sẽ mắng cô vì đã ngã xuống hồ trong khi đang nắm giữ tải sản của chủ nhân mình, nhưng trước hết, anh sẽ để cô ngồi trước mặt mình, rồi anh sẽ tự cao tự đại mà nhìn vào mặt cô khi đang lo lắng ăn những chiếc bánh quy ấy.
‘Rồi sau đó, mình sẽ có thể gạt bỏ sự xấu hổ mà mình cảm thấy lúc ở bên hồ.’
Nhưng kế hoạch của Izar chỉ đơn thuần là một sự suy tính.
Nhóm điều tra về tàn dư cuối cùng của quân phản loạn đã trở lại vào lúc đó.
“…Hắn ta thực sự tồn tại sao?”
Đó là ngày mà anh biết được rằng người em trai cùng mẹ khác cha của mình thực sự có mặt trên thế gian này.