<Tại sao ngài lại đến đây?>
Người mà cô mong chờ sẽ xuất hiện trong thời khắc thê thảm nhất của cô đã không tới.
Dù cho bản thân cô có cố bênh vực anh tới thế nào, thì những sự khinh bỉ chồng chất đó vẫn không thể nào bị dập tắt được.
“Tôi ghét…!”
“Phrysia!”
Anh đã gọi tên cô.
Cô đã luôn bị gọi là ‘cô’ trong suốt cuộc đời mình bởi những người cho rằng cô nằm phía dưới họ. Đến chính mẹ của cô cũng chưa từng gọi ra cái tên ấy.
Cô đã luôn tuyệt vọng mong ước rằng ‘chồng’ của mình sẽ gọi cô bằng cái tên đó.
Nhưng giờ, ngay tại lúc này, điều đó lại chẳng mang lại chút sự vui mừng nào cả.
Chớp lấy thời cơ mà lực tay của Izar buông lỏng, Phrysia yếu ớt đẩy ngực anh ra.
“Ha…”
Phía trên chiếc đầu cúi gằm của mình, một nụ cười khẽ thoát ra. Khi cô cố gắng ngẩng đầu mình lên, cô thấy Izar, đang cau mày và nở một nụ cười cay đắng.
Như thể anh nhận ra tất cả đều thật ngu xuẩn. Nhiệt độ cơ thể của Phrysia càng giảm sâu hơn nữa. Thậm chí đến cả giọng nói của anh cũng chứa đầy những sự trách móc.
“Chẳng phải cô đã nói với ra rằng hãy tỏ ra tử tế khi cô bị đau hay sao?”
Izar cố kiềm giọng mình lại và nhìn vào Phrysia, người vừa từ chối anh bằng tất cả sức lực của mình.
Anh đã chờ đợi suốt ở bên cạnh cô cho đến khi cô lấy lại được cảm giác.
Nhưng giờ, ngay khi cô tỉnh dậy, cô đã nói với anh rằng cô ghét anh.
Cô đã từng nói rằng cô yêu anh rất nhiều lần bằng chính miệng mình. Hơi nóng dâng lên trong cổ họng anh thật khó chịu, như thể có ai đó đang lôi kéo anh vậy.
“Ai là người đã nói điều đó vào ngày đầu tiên chứ? Nói ta nghe đi!”
“Mmph…”
“Cô nói ta ở bên cạnh cô, rồi giờ đổi lời sao.”
Cô đúng là đã nói những điều đó.
Dĩ nhiên là Phrysia nhớ.
“Không phải bây giờ…”
Nhưng chính Izar mới là người đã thất hứa ở lại bên cạnh cô trước.
“Nên là, làm ơn, thả tôi ra.”
Cô đau đớn hối hận khi bây giờ quay trở lại bên anh.
Izar lặng lẽ nhìn xuống Phrysia, người đang cúi đầu cùng đôi vai run rẩy.
Phrysia đã từ chối anh.
“Ha.”
Người ta nói rằng khi một người trải nghiệm một cơn sốc bất ngờ, họ sẽ bật cười. Izar liên tục cười khi nhìn vào Phrysia đang đổ lệ.
Nụ cười đó ngập trong giận dữ hay là bỏ cuộc? Chỉ là mỗi hơi thở thoát ra đều thật đau đớn, như thể phổi anh đanh bị đốt cháy vậy.
Khi anh quyết định sẽ nói cho cô biết sự thật về cuộc hôn nhân này, anh đã tưởng tượng ra phản ứng của cô vô số lần.
Anh đã nghĩ rằng anh ít nhất sẽ chăm lo cho cô những điều tối thiểu nhất.
Nhưng trong tất cả các tưởng tượng đó, anh chưa từng một lần ngờ tới việc Phrysia sẽ trở thành người quay mặt đi khỏi anh trước tiên.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đó thế?”
Tay anh siết chặt lấy bờ vai mảnh khảnh của cô. Mỉa mai thay anh đã dùng toàn bộ sức lực của mình để cố không nghiền nát vai của cô.
“Nói ta nghe đi. Chuyện gì đã xảy ra tại buổi tiệc.”
Đây không chỉ còn đơn thuần là trò đùa nghịch với thức uống của cô nữa. Cô đã phải chịu dựng những gì suốt từ lúc anh mất dấu cô, đến mức đôi mắt xinh đẹp kia không còn chút ánh sáng nào hết?
Đôi mắt ấy đã từng khiến anh phát điên với những ham muốn trong giấc mơ hỗn loạn của mình.
"….”
Khi Phrysia tránh mắt anh, trái tim Izar như bị hút vào một vực sâu không đáy.
Cô là người phụ nữ chưa từng một lần tránh mắt anh, luôn lén nhìn và nói về tình yêu của mình. Nhưng đến cả sự trốn tránh nhỏ nhoi đó giờ cũng khiến cho trái tim anh như bị đâm qua bởi những mảnh vụn.
Mặt khác, Phrysia hoàn toàn không muốn nhìn Izar.
‘Làm ơn, xin hãy để tôi yên.’
Hơn nữa, cô còn hét lên với anh, hỏi rằng tại sao anh lại không tới tìm cô sớm hơn vì anh ở cùng với Atria.
Phải kìm nén những sự khinh bỉ bất ngờ đó, trái tim cô đã hoàn toàn bị nhàu nát, vụn vỡ.