Lời đáp lại của Phrysia khiến không khí giữa cả hai như đóng băng lại.
Thế nhưng, chính cô cũng thấy ngạc nhiên vì lời nói của mình.
Giống như thứ quả chín rục bất ngờ rụng xuống đất, những lời nói chán ghét của cô cứ vậy mà thốt ra. Khiến cô trông thật ngạo mạn.
Dù cho cô có đau đớn và xúc giác có bị lu mờ tới mức nào.
“…Tôi xin lỗi.”
“…”
“Tôi sẽ làm theo ý muốn của Điện hạ.”
Trong mối quan hệ của họ, đã từng có một lần nào mà mọi chuyện đi theo hướng mà Phrysia mong muốn chưa…?
Thế rồi, bầu không khí nặng nề bao trùm lấy cả hai.
Cuối cùng, Izar đứng dậy rồi bước đi.
Chỉ trước khi cánh cửa đóng lại, dường như Izar đã ngập ngừng trong giây lát. Nhưng rồi anh dứt khoát rời đi mà không nói lời nào.
Giống hệt như cái ngày mà cả hai nói chuyện với nhau về việc đứa bé đã chết.
Phrysia kéo chiếc chăn trùm lên quá đầu mình chỉ sau khi anh đã rời khỏi.
Điều tốt đẹp duy nhất mà cô có được từ sự thử thách ấy là cách để khóc.
= = =
Izar chưa từng đi ngược lại với lời nói của mình.
“Chúng ta sẽ giảm bớt việc hỗ trợ của mình với lãnh địa chính của nhà Antares.”
Mặc cho mối quan hệ giữa họ và gia tộc Antares, hành động vì sự ủy quyền của Hoàng đế, không thực sự là thân thiện. Nhưng họ vẫn cung cấp sự hỗ trợ chống lại quái thú nhằm tránh những mâu thuẫn không cần thiết.
Nhưng lần này, bọn họ đã đi quá xa rồi.
“Kể từ mùa xuân tới, trong vòng ba năm, sẽ không có bất kì sự hỗ trợ chống lại quái vật nào với họ nữa.”
Biểu cảm của những chư hầu của Izar đầy hỗn tạp và âm u.
Nếu như cô con hoang đó xuất hiện trước các quý tộc khác trong tình trạng khốn khổ như vậy, đấy sẽ là một sự xúc phạm với nhà Arcturus…
Một chư hầu do dự lên tiếng.
“Nhưng thưa Điện hạ, chẳng phải đó là triệu chứng của bệnh điên sao?”
Không phải tất cả triệu chứng đều có thể cho là như thế được. Thế nhưng, vấn đề là mẹ của Phrysia. Những người đã từng chứng kiến người phụ nữ không có lưỡi đó phát điên nhiều lần dĩ nhiên sẽ liên kết các biểu hiện của Phrysia với bệnh điên.
Và việc tâm thần có vấn đề sẽ là cái cớ tốt nhất cho việc hủy bỏ một hôn ước.
“Mọi người trong lãnh địa đều biết mẹ của cô gái chăn cừu đó là một mụ điên. Đây sẽ là cơ hội tốt nhất để gửi trả cô ta về lại Antares-”
Nhưng người đang nói bỗng im bặt khi thấy biểu cảm lạnh lùng của Izar.
“Mmph…!”
“Thôi nói những chuyện vớ vẩn đó đi. Bất kì ai hé mồm về chuyện này sẽ bị phạt nặng.”
“L-lỗi của tôi ạ. Xin hãy tha thứ cho tôi.”
“Tất cả các người. Đi ra đi.”
Sau khi đuổi các chư hầu của mình đi, Izar bắt đầu nhìm chằm chằm vào bước tường đối diện với phòng ngủ của mình. Thứ đằng sau bức tường trống rỗng đó là đôi mắt không chút ánh sáng, đầy ảm đạm màu xanh lục.
Phrysia đã quay mặt khỏi anh.
Cô hẳn đã thu lại tình yêu của mình và không còn để lại điều gì nữa.
Anh đang phải vật lộn để kiềm chế cơn xúc cảm tồi tệ này lại…
“Chết tiệt.”
Không thể kiềm chế bản thân được nữa, một lời rủa xả thốt ra từ miệng anh.
Chuyện này thật không đúng.
Anh đáng ra không nên bị người phụ nữ đó làm cho mềm lòng.
Nhưng ánh mắt của anh đã hoàn toàn bị cảnh tượng tồi tệ nhất có thể tượng tượng ra ấy che kín.
Phrysia, đã quay mặt đi khỏi anh.
Và rồi, sẵn sàng đáp lại như thể cô đã chờ đợi sự rời đi của anh vậy.
Dù cho cô chỉ là một đứa con hoang, nhưng cô vẫn là một phần của gia tộc Antares, nên việc tái hôn không phải là không thể.
Rõ ràng là Công tước Antares sẽ cảm thấy vui lòng khi biết được Izar đã không thực sự chạm tay vào cô.
Nếu thế, có khả năng rằng…
‘Nếu như nụ cười của Phrysia lần tới sẽ hướng về một người đàn ông nào khác.’
Nếu cô mỉm cười với hắn ta và trưng ra đôi mắt đã từng lóng lánh vì Izar. Có lẽ cô sẽ có tình cảm lớn hơn với hắn ta là đã từng với Izar…
Rồi mang thai đứa con của người đàn ông khác…
“….”
Đôi mắt vàng kim của anh đông cứng lại trước sát khí hằm hằm.
Trong trí tưởng tượng của anh, anh sẽ không thương xót mà chém đầu gã đàn ông vô danh đó.
Anh có thể tưởng tượng rõ ra cảnh mà khi Phrysia, giờ đã là vợ của người đàn ông khác, bị cưỡng chế lôi đi.
Và rồi anh sẽ nhốt cô lại tại một nơi mà chỉ anh có thể bước vào, mãi mãi.
“Ha…”
Izar thở dài khi lấy tay vuốt mặt mình.