Cặp mi run rẩy của Phrysia cuối cùng cũng dần nhắm lại.
Kể cả trong giấc mơ, hơi ấm của những giọt nước mắt chảy xuống vẫn thật sống động. Nói ra những điều như thế, làm sao cô có thể nỡ lòng từ chối…?
Đã từ lâu trong màn đêm, cô tuyệt vọng vùng vẫy như một con cá mắc cạn.
Nhưng rồi cuối cùng, trong tầm nhìn mờ đi vì nước mắt, đã có một tia sáng hiện lên. Có ai đó đang liên tục lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô.
“…Phrysia.”
“Uh…”
“Phrysia, cố hết sức mình đi. Cố lên nào.”
Cái chạm lau đi đôi mắt và gò má cô không hề thô bạo. Phrysia thoáng chớp đôi mắt đầy nước của mình.
Izar đang nhìn xuống cô nằm trên giường.
Miệng của anh đóng chặt, hàm của anh siết lại vì căng thẳng. Đôi mắt vàng kim tỏa sáng thật mãnh liệt khiến cô ngay lập tức lấy lại được sự tỉnh táo.
Cô trông như một con chuột mắc kẹt trong giỏ đồ tối mù.
“Đây, là đâu?”
“Chúng ta đang trở về dinh thự.”
Vậy còn ngày giờ…
Kí ức cuối cùng của cô là bầu trời đêm tại dinh thự nhà Antares, nhưng giờ bầu trời bên ngoài cửa sổ đã sáng.
Nhưng ngay khi cô nhận ra bàn tay Izar đang chạm vào má mình, cô vô thức nằm lùi lại.
“Ugh…!”
“Phrysia?”
Izar, người đang đứng cùng với Atria.
Anh đã nhìn chằm chằm vào Atria trong suốt buổi tiệc.
Dù cho lời hứa mà anh đã nói với cô.
Dù cho đã hứa rằng anh sẽ ở bên cạnh cô.
<Nếu như ta đang không bàn chuyện quan trọng.>
Trong khi cô trông thật thảm hại, thì giữa cả hai có cuộc nói chuyện quan trọng gì cho được chứ?
‘Mmph…!’
Một cảm giác thấp kém đến khó chịu trào lên như một cơn buồn nôn. Dù cho cô đã gập mình lại, nhưng cảm xúc choáng ngợp ấy không hề dễ vượt qua.
Đôi vai cô run lên không ngừng trong khi ho vì cảm lạnh. Izar hai tay chộp lấy vai của Phrysia.
"Chờ đã. Tại sao cô-?”
“BUÔNG TÔI RA!”
Một tiếng hét lớn thoát ra khỏi miệng Phrysia.
Cô đã sống một cuộc đời khổ cực, nhưng chưa từng dám lớn tiếng với bất kì ai. Cô chưa từng ở vị trí để có thể làm được điều đó.
Còn Izar, trước khi trở thành chồng của cô, đã là lãnh chúa của vùng đất nơi cô sinh ra và lớn lên.
Chỉ vì số ngày sống còn lại mà lần nào cô cũng phải gom hết can đảm của mình, nhưng việc đối mặt và ăn nói thằng thừng với anh luôn là một điều tồi tệ. Đó là hành động chống lại bản năng nghe lời mà một gia nhân phải có đối với vị chủ nhân của mình.
Nhưng ngay lúc này, cô không thể kiềm chế được nữa mà hét lên trong cơn bĩ cực.
“Không, thả ra, thả tôi ra…!”
“Phrysia?”
“Đừng có chạm vào tôi! Thả ra…! Thả tôi ra!”
Đó là khoảnh khắc mà cô đã từng mơ về, rằng anh đang ôm lấy cô một cách nhẹ nhàng.
Trong khi mang thai đứa con chưa từng chào đời của cô, vào cái đêm mà những vì sao lấp lánh đẹp đẽ, cô muốn được dựa vào anh.
Đêm hôm đó dường như chỉ có hai người trên thế giới này. Và là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô…
Nhưng giờ, cô không thể chịu đựng được việc nhìn thấy Izar đang nhìn cô với biểu cảm lúng túng như thế.
“Không, không, thả ra, ugh, hức…!”
Chỉ là vì quá khó để có thể chịu đựng được anh hay sao?
Cô không thể đứng thẳng trước mặt các quý tộc cao quý xung quanh, đang mang trong mình đầy sự khinh bỉ.
Cô từng muốn trở thành ‘Công tước Tiểu thư Antares’ bao giờ chưa?
Chưa, ngay từ đầu, cô đã bị lôi tới đây như một con tốt thí hoàn hảo cho sự phẫn nộ của Hoàng đế đối với gia tộc Arcturus.
Nhưng lần này, cô muốn giữ lại phẩm giá của mình.
Cô đã nghĩ rằng mình có thể cáng đáng được nó rất tốt, nhưng để rồi bị lôi đi khỏi sảnh tiệc và làm ra cảnh tượng đáng khinh như thế trước mặt phu nhân Antares và con gái bà ta.
Dù họ cũng mang vẻ ngoài con người giống hệt cô, nhưng vì được sinh ra bởi một người mẹ vô danh khiến họ nghĩ rằng họ có thể đối xử với cô theo bất kì cách nào mà họ muốn… Dù đó không phải là một nhát kiếm chém dọc. Nhưng nó là sự phản chiếu rằng họ có thể nghiền nát linh hồn cô.
Thế nhưng, giống như quả báo, sự căm ghét cực độ ấy lại đi một vòng trở về người đàn ông đang đứng trước mặt cô.