Hãy khóc trong đám tang của em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Đang ra)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

19 31

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

26 697

Bác Sĩ Cuối Cùng Hướng Về Biển Cả

(Đang ra)

Bác Sĩ Cuối Cùng Hướng Về Biển Cả

Ninomiya Atsuto

Tập mới nhất của loạt truyện Bác Sĩ Cuối Cùng đình đám, đem lại niềm hi vọng cho những ai đang sống trong hiện tại.

1 1

Tôi bị người bạn thuở nhỏ Yandere giam cầm, người mà nếu nói thật lòng thì chẳng muốn ra ngoài cả đời

(Đang ra)

Tôi bị người bạn thuở nhỏ Yandere giam cầm, người mà nếu nói thật lòng thì chẳng muốn ra ngoài cả đời

稲荷竜

Và như vậy, giữa ranh giới mong manh của phản kháng giả vờ và thỏa mãn thật sự, câu chuyện sống chung với yandere bắt đầu…

3 8

Sousei no Tenken Tsukai

(Đang ra)

Sousei no Tenken Tsukai

Nanano Riku

Đại anh hùng bất bại chuyển sinh đến tương lai vẫn là anh hùng mạnh nhất ——! !Thiên kim đại tiểu thư của Trương gia ・Danh môn bảo vệ biên giới phía Bắc của Đế Quốc, Trương Bạch Linh, là một thiếu nữ x

21 1099

Web novel - Chương 108: Nếu cô chăn cừu quay lại trả áo choàng cho anh (2)

Phrysia đã lang thang trong giấc mơ của mình kể từ khi cô ngất xỉu. Giấc mơ ấy chính là thứ mà cô đã thấy trước đây.

“Không còn nghi ngờ gì nữa.”

Không lâu về trước, Izar đã gọi cô tới phòng ngủ mà chẳng có lí do chính đáng gì… Họ chỉ ngủ bên cạnh nhau, rồi sáng hôm sau, cô thức dậy với đôi mắt sưng vù.

Cô và Atria, trong phòng ngủ của lâu đài Công tước.

Atria nhìn vào cô đang quỳ gối. Giấc mơ này luôn kết thúc bằng bầu trời tối đen như mực.

<Hmph. Cô chị gái súc sinh tội nghiệp của em.>

Một giọng nói vang lên mang theo sự khinh miệt rõ ràng đến ớn lạnh. Ánh mắt của Atria lấp đầy cô với một sự xấu hổ không thể miêu tả.

Như thể cô đang bị lột trần, chẳng còn gì ngoài chiếc đầm lót mỏng vậy.

<Tsk, nhìn này… Thật là một gu ăn mặc tởm lợm, cái này là gì đây?>

<Cô đang nói gì vậy?>

<Chị chẳng biết gì cả. Và đứa con của chị cũng thế. Chỉ là một con vật nhỏ bé, chẳng ra hình người.>

Lần đầu tiên Phrysia lại hét lớn tiếng đến thế.

<Không! Đứa con của tôi là người! Không phải là súc vật!>

<Đó là lí do tại sao lại nói chị chẳng biết gì cả.>

Dù cho Phrysia có gào thét trong tuyệt vọng, Atria vẫn tiếp tục cười nhạo cô tàn nhẫn.

<Thật thảm hại. Đáng ra chị phải nên được sinh ra bởi một người mẹ đàng hoàng mới đúng – cả chị lẫn đứa con của mình.>

Đây là kí ức cũ sao?

Nếu thế, tại sao cô lại không nhớ gì hết?

Atria nói những lời như vậy với cô khi nào?

Lồng ngực cô căng phồng vì giận dữ. Cô cần phải nhớ ra, nhưng lại sợ rằng mình sẽ mất trí vì nó.

Phrysia rên rỉ đau đớn, ôm đầu của mình.

Giọng nói kinh khủng của Atria đã biến mất, nhưng sự đau đớn trong con tim cô lại không như thế. Cô đã cô đơn trong màn đêm bất chợt này được bao lâu rồi?

Đôi khi, cô cảm thấy có một cái chạm ấm áp phía trên đầu mình.

[Hỡi đứa trẻ tội nghiệp, người duy nhất còn lại trên mảnh đất này nghe thấy được lời của ta.]

Khi cô nhìn lên, cô trông thấy một thực thể với ngoại hình phi giới tính được bao bọc bởi ánh sáng như ánh trăng rằm, nhìn cô đầy thương hại.

Mái tóc của thực thể ấy dài chạm tới đất, và thậm chí đến cả đôi mắt buồn rầu nằm sau hàng lông mi cũng hàm chứa một sự quyến rũ bí ẩn.

Phrysia sụt sùi hỏi.

“…Ban tặng một thứ sức mạnh như thế cho tôi, ngài muốn có được điều gì từ tôi?”

Có lẽ mọi người tại Celestica đã nhìn thấy thực thể này trên bức tranh tường ở đền thờ.

Và thực thể này đã ban cho cô một năm nữa để sống. Giọng nói ấy êm đềm như mặt nước trong lòng hồ, nhưng cũng rõ ràng đến kì lạ.

[Ước muốn của ta không ngoài gì một thứ - đó là để thay đổi tương lai mà nó đã từng. Một tương lai nơi tất cả những gì trên vùng đất này bị nhấn chìm bởi ngọn lửa.]

“Chẳng phải đó là nhiệm vụ của một thực thể vĩ đại sao?”

Kì lạ thay, cô lại không thể bao biện cho loài người, nhưng cô cũng mạnh mẽ phản bác lại giọng nói thần thánh kia.

“Tôi chỉ muốn được ai đó yêu thương mà thôi. Đó là tất cả những gì tôi mong ước…”

Cô muốn được thương yêu, và cô mong rằng người đó sẽ là Izar. Anh chính là tình yêu mãi không thể từ bỏ và là người chồng lạnh lùng của cô.

Cô ước anh sẽ khóc vì cô, hối hận vì đã ngó lơ cô, và suy sụp vì sống mà thiếu cô.

Tại sao cô lại được giao cho một nhiệm vụ khó khăn như thế, khi mà tất cả những gì cô muốn đều là những việc tầm thường?

Dĩ nhiên, ban đầu, cô đã từng nghĩ rằng mình có thể cáng đáng được khá tốt. Nhưng Izar vẫn không cho cô cơ hội, trong khi đó, cô vẫn bị móc mỉa như một con vật bởi gia tộc Antares.

Nhưng không như những người đã đánh cô mỗi khi cô cãi lời, thần Adamant chỉ cười với một giọng buồn bã.

[…Đến cả ta cũng không thể cứ tự nhiên mà xóa bỏ một linh hồn một khi nó đã được sinh ra. Ngay cả ta hiện tại cũng không thể can thiệp vào nhân giới…]

Phrysia không hề ngẩng đầu lên dù đã nghe được những lời an ủi ấy.

Có lẽ vì cô biết rằng thực thể này sẽ không đánh cô. Dù cho cô có hành xử như một đứa trẻ hư đốn, ngài ấy cũng sẽ chỉ xoa đầu cô mà thôi.

Và bàn tay xoa vào đầu cô hoàn toàn trái ngược với sự bạo ngược dạo gần đây.

[Con đã được chỉ dẫn đi đúng lối. Chính vì thế, ta mới tạo ra lời hứa này với con.]

“Là gì thế ạ…?”

[Khi con sử dụng sức mạnh này trong những ngày quay trở lại, con sẽ biết chắc chắn rằng ta ở bên cạnh con.]

Trong bóng tối lạnh lẽo như băng, cô cảm thấy có chút ấm áp.

Phrysia cũng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn vào thực thể đang thầm thì với cô.

[Trong thời gian còn lại, hãy đạt được những gì mà con mong ước, dù cho có là gì.]

“…”

Thời gian còn lại.

Dù cho cô có muốn gì, bất kể ra sao… Chắc chắn sẽ được phù hộ, dù cho nó vẫn thật tàn nhẫn vì sự hạn chế của mình.]

Adamant nói với cô khi nhẹ nhàng hôn vào trán Phrysia.

[Nên khi thời gian của con lại đến một lần nữa, hãy quay trở lại đây, đứa trẻ của ta.]

“…”

[Đứa con của con, cũng sẽ chờ đợi con, trong vòng tay của ta.]