Hãy khóc trong đám tang của em

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Đang ra)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

19 30

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

26 697

Bác Sĩ Cuối Cùng Hướng Về Biển Cả

(Đang ra)

Bác Sĩ Cuối Cùng Hướng Về Biển Cả

Ninomiya Atsuto

Tập mới nhất của loạt truyện Bác Sĩ Cuối Cùng đình đám, đem lại niềm hi vọng cho những ai đang sống trong hiện tại.

1 0

Tôi bị người bạn thuở nhỏ Yandere giam cầm, người mà nếu nói thật lòng thì chẳng muốn ra ngoài cả đời

(Đang ra)

Tôi bị người bạn thuở nhỏ Yandere giam cầm, người mà nếu nói thật lòng thì chẳng muốn ra ngoài cả đời

稲荷竜

Và như vậy, giữa ranh giới mong manh của phản kháng giả vờ và thỏa mãn thật sự, câu chuyện sống chung với yandere bắt đầu…

3 8

Sousei no Tenken Tsukai

(Đang ra)

Sousei no Tenken Tsukai

Nanano Riku

Đại anh hùng bất bại chuyển sinh đến tương lai vẫn là anh hùng mạnh nhất ——! !Thiên kim đại tiểu thư của Trương gia ・Danh môn bảo vệ biên giới phía Bắc của Đế Quốc, Trương Bạch Linh, là một thiếu nữ x

21 1098

Web novel - Chương 104: Cơ hội anh em hội ngộ (2)

Trong khi đó, Izar, người đang nắm tay Phrysia từ phía đối diện, cũng nghiến răng khi nhìn thấy Canopus.

‘Một tên linh mục sẽ sống độc thân cả đời mà dám…’

Ánh mắt từ đôi mắt đỏ ấy khi nhìn vào Physia đang đau đớn có chút đáng ngờ. Anh mong rằng đó chỉ là tưởng tượng của bản thân mà thôi, nhưng dù có nhìn thế nào thì sự lo lắng trong anh vẫn có…

Cả hai hẳn đã biết nhau từ trước.

‘Kiềm chế nào.’

Chuyện đó giờ không quan trọng nữa. Vấn đề cấp bách bây giờ là Phrysia, người đang trên bờ vực cái chết, vẫn chưa bình tĩnh lại.

Izar kéo cô về phía mình, ra xa khỏi bản tay của tên linh mục, rồi ôm lấy cơ thể tê dại của cô trong lòng mình.

“Việc chữa trị đã xong chưa? Nó có tái phát không?”

“Với cả bốn linh mục cùng nhau cầu nguyện thì ngài ấy sẽ ổn thôi. Thế nhưng năng lượng của ngài ấy đã hết do cơn co giật, nên sẽ cần có một bác sĩ chăm sóc ngài ấy cẩn thận.”

Izar khẽ gật đầu.

Giờ thì Phrysia dã qua cơn nguy kịch, anh không muốn để cho người đàn ông khác thấy được vẻ yếu đuối của cô thêm nữa.

“Các người dù đã đêm muộn nhưng đã làm rất tốt. Tất cả sẽ được ban thưởng theo ý mình.”

Nghe thấy lời Izar nói, các linh mục khác nhìn nhau với ánh mắt sáng rực. Họ hô vang cái tên của thần Adamant, nhưng tiền từ lâu đã trở thành vị thần khác của bọn họ rồi.

Dù vậy, không như những người khác rời đi trong hân hoan, Canopus liếc nhìn về phía chiếc giường trong khi che mặt mình đi bằng chiếc mũ của áo choàng linh mục.

Người phụ nữ với mái tóc nâu lạnh trong vòng tay của người đàn ông to lớn trông cô như thể bị nuốt chửng vậy.

Cả hai người họ đều không nhận ra rằng trái tim của người đàn ông đã nằm gọn trong bàn tay của người phụ nữ ấy rồi.

= = =

Sau khi các linh mục rời đi, hơi thở của Phrysia dần trở nên ổn định thấy rõ.

Thế nhưng, khuôn mặt của cô vẫn tái nhợt như người chết, trong ánh trăng mờ, làn da xanh lét của cô trông như người vừa chết đi sống lại.

Izar nhìn xuống Phrysia đang trong vòng tay của mình rồi lau mặt cho cô bằng một chiếc khăn.

Vốn dĩ lần này anh định nói chuyện với cô. Rằng cuộc hôn nhân này chẳng có nghĩa lý gì và cô cũng chẳng là gì với anh cả.

Từ đầu đến cuối.

Thế nhưng, Izar cuối cùng lại lầm bầm nói ra những lời khác.

“…Em đã luôn ở trên ngọn đồi đó.”

Từ lúc nào đó mà anh đã chú ý tới sự hiện diện của cô gái chăn cừu.

Từ khi anh còn rất trẻ, hồi mà cha anh còn sống.

<Con nghĩ mình đáng thương sao, Izar?>

Từ cái ngày mà cha cảnh cáo anh, khi Izar đứng ngay đó, không chắc chắn về việc phải làm gì với đôi tay đầy máu vì những cuộc luyện tập khắc nghiệt của mình.

<Vậy thì hãy nhìn vào kia đi. Nhìn vào người còn tệ hơn cả con đi. Để biết rõ rằng bất kì ai cũng có thể trở thành sâu bọ nếu như gục ngã.>

Sau cái chết của cha, anh đã thừa kế lại tước hiệu Công tước.

Anh không còn thời gian để tự thương hại bản thân mình trong những năm đó. Nhưng đôi khi, dù cho anh có cố gắng đến thế nào, cũng không thể bỏ được cảm giác khó thở khi ấy.

Những lần đối mặt với quái thú cũng không thể giúp được gì… trong suốt quãng thời gian ấy, anh đã lén nhìn người phụ nữ này.

Một cô gái, nhỏ con hơn nhiều so với tuổi của mình, không thể chơi cùng với những đứa trẻ khác. Trong khi số khác thì chơi đùa ngoài bờ suối, cô lại tìm kiếm công việc bằng bàn tay đầy vết bầm và xước của mình mỗi ngày.

Anh chưa từng bao giờ tới bờ suối. Địa vị của anh quá cao để làm việc đó, và anh cũng không có thời gian để chểnh mảng.

Anh không phải là người duy nhất thiếu thốn niềm vui.

Đứa trẻ nhỏ người đó hẳn phải khổ cực hơn anh rất nhiều. Cô ấy phải làm những công việc nặng nhọc và nuôi sống người mẹ điên của mình.

Thầm nhìn Phrysia lúc còn nhỏ khiến anh cảm thấy có chút nhẹ nhõm.

‘Mình đã quen với việc tự kiềm chế bản thân, nghĩ rằng mình ở trong một cuộc sống tốt đẹp hơn…’

Một vị lãnh chúa mà lại so sánh mình với một trong những người dân thấp kém nhất lãnh địa, tự trong lòng cảm thấy mình thật cao quý – anh thậm chí còn tự cười bản thân khi nghĩ vậy.

Vậy nên khi anh nói, ‘Nếu còn có công việc nào tại lâu dài, hãy cho con gái của mụ điên làm’… chẳng khác nào là cách mà anh tỏ ra đồng cảm với cô.

Chỉ sau khi anh nhận ra rằng ‘công việc còn lại’ chính là chăn cừu, một công việc khá khó khăn với phụ nữ.

Nghe thấy thế, anh cảm thấy tức giận với bản thân mình, nhưng Phrysia không ngờ lại tận tụy chăm sóc cho lũ cừu đến vậy.

Nếu như cô có thể cáng đáng được tốt hơn mong đợi, vậy là đủ rồi.

Sau cùng, mỗi khi anh lỡ đãng liếc nhìn, anh đều thấy cô gái nhỏ lùa đàn cừu đi trong ánh hoàng hôn, mái tóc đung đưa theo gió.

Và rồi, mỗi khi nhìn thấy thế, tâm trí anh như bình tĩnh trở lại.

Chuyện này tiếp diễn cho đến năm anh mười tám tuổi, Izar vẫn nghĩ rằng cảm giác đó chỉ là sự thượng đẳng mà thôi.

Cho đến khi anh nhìn thấy cô ngu ngốc làm lạc một con cừu và lang thang trong khu rừng.