Web novel - Chương 103: Cơ hội anh em tái ngộ (1)

Tại Celestica, có truyền thống rằng bác sĩ với kiến thức uyên thâm về thảo dược và tay nghề tốt sẽ đi theo phụng sự cho một gia đình quý tộc. Thế nhưng, với những căn bệnh vượt quá sự hiểu biết của họ, thường sẽ trông cậy vào đền thờ.

Đây là vì người duy nhất nhận được sức mạnh chữa trị bách bệnh từ thần Adamant là các vị linh mục.

Mỗi khi họ được gọi tới, một khoản tiền lớn sẽ được trả, được coi như là nguồn thu nhập của đền thờ. Nên chính vì thế mà các quý tộc khi gặp chuyện đều chần chừ khi nhờ tới họ.

Thế nhưng, với Arcturus, họ chẳng có gì phải cân nhắc khi cho gọi linh mục tại đền thờ thủ đô vào lúc nửa đêm.

Điều duy nhất mà không ai có thể ngờ được đó là cuộc gọi ấy là cho một đứa con hoang.

“Xin chào Công tước Arcturus. Cầu cho ơn lành của thần Adamant đổ xuống trên ngài.”

Bốn vị linh mục đã đến theo lệnh từ đền thờ thủ đô khẽ khom mình cúi chào Izar. Vì đã cởi bỏ trang phục của buổi tiệc, anh suy xét kĩ từng người với đôi mắt lo lắng.

Phrysia vừa trải qua thêm một cơn co giật khác, khiến họ phải nhét vải vào miệng ngăn cho cô không cắn vào lưỡi mình. Họ cần phải đưa các linh mục tới phòng ngủ của Phrysia mà không được chậm trễ thêm nữa.

Đôi mắt của Izar lóe lên tức giận khi anh thấy một người trong số các linh mục.

“Các ngươi gửi tới đây một lũ vô danh tiểu tốt sao?”

Với một cuộc gọi cấp bách như thế của một đại quý tộc, theo lẽ thì phải gửi đi những linh mục có kinh nghiệm nhất. Thế nhưng, trong số các linh mục, có một người trông trẻ đến kì lạ.

Một người đàn ông với mái tóc bạc và mắt đỏ trông giống như một Thánh hiệp sĩ trẻ tuổi hơn là một người thông thạo thần lực và giáo lý.

Người linh mục dẫn đầu, lo lắng vì không muốn chống lại Công tước Arcturus, gấp gáp giải thích.

“Anh ta vừa mới được tiến cử lên đền thờ thủ đô, nhưng khả năng của anh ta là không thể tin được. Ngài sẽ không thất vọng đâu.”

Nghe những lời đó, Canopus khép mắt lại, nhìn qua lớp tóc mái màu bạc. Hắn cố kìm lại để không cong môi lên vì thích thú.

“Dưới cái tên của Thánh thần thiêng liêng, tôi sẽ chữa trị cho bệnh nhân này.”

“Ngươi nên làm cho đang hoàng đấy.”

Izar, nhìn người đang theo bản năng mà an ủi anh, nhanh chóng quay về phía Phrysia đang nằm. Nhìn thấy sự gấp gáp của anh, Canopus cuối cùng cũng để lộ ra một nụ cười khẽ đằng sau ống tay áo của mình.

‘Ha. Lần đầu anh em gặp nhau sao.’

Anh ta có biết rằng người mà anh ta muốn giết đến cùng cực lại đang ở ngay trước mắt mình không?

Tuy nhiên, sự khinh bỉ của Canopus dần tan biến đi khi họ được đưa tới chỗ mà Phu nhân của căn nhà đang nằm.

Người phụ nữ ấy trông như sắp bị nuốt chửng bởi cái giường thực sự đang chết dần chết mòn, không như khi gặp nhau tại đền thờ.

“Hah, ah, ah…!”

“Phrysia.”

Izar nhanh chóng chạy tới bên cạnh cô. Lúc anh rời đi cô vẫn còn thở bình thường, nhưng giờ trông cô như không thể thở được nữa, cổ họng gồng lên trong hoảng loạn.

Một trong số các linh mục đằng sau Canopus thảng thốt mà thì thầm.

“Ôi trời, nếu như cơn co giật nặng đến như thế-”

“Tôi có thể chữa cho ngài ấy.”

“L-linh mục Canopus?”

Cơn co giật khiến các linh mục chần chừ, Canopus nhanh chân tiến tới bên cố, cố ý tránh đứng ở bên cạnh Izar.

Với một tông giọng trầm vang lên những những nhạc cụ dây, chính là minh chứng rằng người đàn ông trẻ tuổi này là người có kĩ năng tốt nhất.

Cô gái, đang quằn quại cùng lồng ngực siết lại do thiếu dưỡng khí, cuối cùng cũng có thể mở mắt ra.

“L-linh mục?”

“Là Canopus, thưa Phu nhân.”

Canopus nhẹ nhàng đặt tay lên trán của Phrysia, vốn đang đổ mồ hôi. Anh thì thầm nhẹ nhàng với Phrysia, người đang cố nhận ra anh và ngồi dậy.

“Xin hãy nằm nghỉ đi ạ. Tôi sẽ sử dụng thần lực của mình trên người.”

“Ugh…”

“Người sẽ cảm thấy tốt hơn sớm thôi.”

Rõ ràng là cô đang cố hít thở vì cơn đau. Hắn nhìn xuống người phụ nữ vừa mới mở mắt với khuôn mặt tái nhợt cùng cặp mi run rẩy vài lần.

“...Thật đáng thương làm sao.”

Những lời mà hắn vừa nói không hề là một lời nói dối. Lúc ban đầu, hắn đã mong cô là điểm yếu của Izar, rồi lần tiếp theo hắn gặp cô, hắn đã nghĩ rằng cô là người đã được ban cho sự bảo vệ giống hắn.

‘Một người phụ nữ đang chết dần chết mòn vì Arcturus…’

Lịch sử lại lặp lại chính nó theo cách này.

Người phụ nữ này cũng hệt như mẹ của Canopus. Một người phụ nữ đáng thương phải khổ sở vì bị người đàn ông đã hành hạ và ấy rồi cuối cùng là bị xử trảm cũng vì ông ta.

Canopus nhìn Izar với đôi mắt giận dữ đằng sau mái tóc của mình.

‘Hắn ta cũng hệt như cha mình, một gã đàn ông hèn kém.’