Từ khi Izar quay trở về dinh thự với Phrysia được bế trên tay, cả căn nhà như bị đảo lộn.
Còn gì sốc hơn được nữa chứ? Rằng chính chủ nhân của họ, người luôn dựng lên một bức tường quanh mình, đã tự tay mình đưa đứa con hoang kia trở về? Hay là việc anh cấp bách ra lệnh cho bác sĩ khám cho cô một cách cẩn thận? Hay có lẽ là vì tình trạng của người phụ nữ kia thật sự nghiêm trọng?
Cô liên tục đổ mồ hôi lạnh, cả cơ thể co giật, nôn mửa và khó thở trong tình trạng bất tỉnh.
Bác sĩ cũng phải đổ mồ hôi vì lo lắng, liên tục nhìn vào Izar cầu xin sự chấp thuận.
“Chuyện này… dù có nhìn thế nào thì, cũng có vẻ như là một dạng… độc dược, thưa Điện hạ.”
“Phải, trông rõ ràng thế kia cơ mà.”
Izar nén cơn tức giận muốn đấm vào tường của mình và đăm đăm nhìn cô. Cô đã bị như thế từ sau khi uống rượu, nên chắc chắn là cô đã bị đầu độc vào lúc đó.
“Thế thì ngươi có tìm ra được loại độc nào không? Còn thuốc giải thì sao?”
“V-vâng thưa ngài. Chỉ là triệu chứng tê liệt thôi, nên nếu như ngài ấy không uống quá nhiều, thì sau một cơn sốt ngài ấy sẽ hồi phục lại.”
“Chỉ bị tê liệt thôi sao? Ha…”
Nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng nạn nhân của nó còn đang phải vật lộn để thở kia kìa.
“Shxt.”
Anh kiềm lại một câu chửi thề trong khi nhìn Phrysia. Khi Electra đánh cô đến đổ máu bởi roi nhọn, anh cũng đã cảm thấy điều tương tự…
Nhưng cảm xúc mà anh cảm thấy hiện tại không thể so sánh được với lúc đó. Ít nhất là trước đó, anh có cái cớ để nói rằng mình chỉ có thể quay về sau khi đã dẹp tan đám quái thú.
Nhưng đêm nay, anh biết.
Anh đã thất bại trong việc bảo vệ mong muốn của cô dù ở ngay gần cô.
Anh đã bỏ mặc Phrysia.
Sau bữa tiệc, anh đã tính tiết lộ về ‘cuộc hôn nhân vô nghĩa và tăm tối này’…
Anh đã nghĩ rằng Phu nhân Antares sẽ chỉ ‘trêu trọc’ cô chút đỉnh thôi…
Anh đã vô số lần thấy những người vợ đối xử với người phụ nữ mang thai đứa con ngoài giá thú của chồng mình thế nào, và sự khinh bỉ của họ với đứa con hoang trong giới quý tộc ra sao.
Anh cần phải nghe từ chính Phrysia rằng chuyện gì đã xảy ra khiến cô phải nằm dưới nền đất lạnh giá như thế.
‘Mình không thể tin bất kì một lời chết tiệt nào của đám người Antares nói được.’
Trước khi rời khỏi dinh thự, khi anh gặp gia đình Antares, người mẹ và cô con gái đều tỏ ra cực kì tự tin, bao gồm cả gã Công tước Antares đáng khinh.
<Điện hạ, tôi thực sự xin lỗi. Phrysia chỉ muốn hít thở chút không khí trong lành mà thôi, và bốn nữ hầu gái của chúng tôi đã không thể chăm sóc cho con bé chu đáo.>
Ngay khi Izar từ chối cái cớ đó, Phu nhân Antares đã đưa ra những cô hầu gái bị đánh như thể bà ta đã chuẩn bị từ trước.
Vết đánh còn rõ ràng trên cả hai má của họ, cùng với mép đầm màu tím bị ố đen vì máu.
Dựa vào hơi thở nặng nhọc của bọn họ, thậm chí còn có một người trong số đó như thể sắp chết đến nơi nếu để vết thương bị nhiễm trùng. Nhưng Phu nhân Antares lại chỉ hờ hững cau mày với một khuôn mặt hối hận.
<Ta đáng ra cũng nên ở trong căn phòng đó với con bé nữa… Ta thực sự xin lỗi. Ta đã quá bận rộn tiếp khách nên không thể nghĩ tới việc chăm sóc cho con gái của mình.”
<Ý bà là con gái của người phụ nữ bà đã giết sao?>
<…>
<Bà để cái xác của bà ta ở lại đến thối rữa và đầy giòi bọ, vậy mà bà còn dám nói là mình quan tâm tới cô con gái của người đàn bà mình đã giết sao?>
Izar không thể nhịn thêm được trước biểu cảm giả tạo của bà ta rồi trực tiếp buộc tội. Thế nhưng, Phu nhân Antares chỉ khẽ mỉm cười.
<Nhưng ngài Công tước à, chẳng phải ngài đã thấy tôi đuổi theo sau Phrysia sao?>
Đó là một câu hỏi ẩn dụ. ‘Ngài biết tôi ghét đứa con hoang đó, vậy tại sao còn tỏ ra ngạc nhiên?’
Dù anh đã nghĩ rằng chính người mẹ kế của mình cũng khá đáng sợ, nhưng mẹ kế của Phrysia còn đáng sợ hơn ở một đẳng cấp khác.
‘Đúng là bà điên.’
Ít nhất thì Electra không dàn cảnh trước mặt người ngoài như thế này. Bà ấy chỉ là có niềm hãnh diện với cái tên Arcturus mà thôi.
Mặt khác, Phu nhân Antares dường như chẳng quan tâm rằng mình có đang gây nên sự chỉ trích dưới cái tên của chồng mình hay không. Mà trên thực tế, bà ta còn thấy hoan nghênh với điều đó nữa là.
<Thôi nào, Công tước Arcturus, Izar, đừng quá tức giận.>
Công tước Antares cẩn trọng xoa dịu cơn cuồng nộ của ‘ông con rể’.
Để tìm hiểu ngọn ngành việc xảy ra vào đêm đó, Phrysia cần phải tỉnh dậy.
“Ugh, uh, ugh…!”
“Phrysia, cố lên, thở đi…!”
Nhưng chẳng có cách nào có thể khiến cho người phụ nữ đang mê man trong cơn sốt cao và quằn quại cả đêm này tỉnh dậy.
Nhất là trong cơn co giật, Phrysia không thể thở và cả người căng lên vì đau đớn. Nhìn cô chịu đựng từ bên cạnh giường, Izar cảm thấy trong lòng bỏng rát, không thể nào thở được.
Nắm lấy tay cô thật chặt, Izar nghiến răng ra lệnh.
“Đưa người có thần lực cao nhất từ đền thờ tới đây. Ngay lập tức!”