「Giờ tan học đúng là có khác, nắng cũng dường như chói chang hơn cả lúc khác.」
Nyarlathotep lặp đi lặp lại câu nói nghe chẳng hiểu đầu đuôi, đoạn giơ tay lên như muốn che đi ánh nắng chói chang.
Bước ra khỏi cổng trường, học sinh vẫn còn rất đông. Có người thẳng tiến về nhà, người chờ xe buýt đón, kẻ lại không vội về mà tới sân tập tham gia các hoạt động câu lạc bộ.
Mahiro không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào, nên về cơ bản cậu chẳng có việc gì sau giờ học. Nhưng đối với đám Tà thần thì giờ tan học mới là thời điểm đủ mọi sự kiện kéo đến, không biết bao giờ cậu mới được chấp thuận cho “nghỉ việc”.
「…ực.」
「Kuko, cái gì vậy?」
「…Cola vị dưa hấu muối. Thiếu niên muốn uống thử không?」
Mahiro không chút do dự mà lắc đầu. Cthugha đôi khi mua những loại cola có vị rất kỳ lạ, chắc hẳn là sở thích riêng của cô nàng. Tuy nhiên, chính vì có một lượng khách hàng nhất định như thế này mà các nhà sản xuất mới liên tục cho ra mắt các sản phẩm mới.
Cthugha là một Tà thần Lửa nhưng cũng là con gái, nên tốt nhất là đừng dễ dàng đưa chai nước mình vừa chạm môi cho con trai như vậy, cứ vô tư quá mức. Hoặc có lẽ, cô nàng không hề coi Mahiro là con trai, bởi Kuko luôn miệng đòi cậu sinh con cho mình kia mà.
「Mà nói mới nhớ, không ngờ Lucy lại có tính chiếm hữu mạnh đến thế.」
Mahiro nhớ lại chuyện sáng nay, quay đầu nhìn Hastur. Cậu nhóc cười khổ, nhưng vì chưa từng gặp chuyện như vậy, thật ra thì hẳn là vẫn còn đang bối rối.
Lúc đó, Mahiro và mọi người đã phải ra sức thuyết phục mãi thì Lucy mới miễn cưỡng chịu buông Hastur ra. Nếu cô nàng cứ tiếp tục ôm chặt như vậy, e rằng nửa trên và nửa dưới của Hastur sẽ “chia lìa” mất. Mahiro thầm đặt tên cho chiêu đó là「Kỹ năng Nghiền Nát Của Lucy」. Nếu trúng chiêu này thì tay bay chân rụng, cả lũ sẽ tiêu đời hết.
Lucy cứ khăng khăng rằng mình đã trở lại bình thường, nhưng chắc chắn là chưa. Có lẽ cô nàng vẫn sẽ “làm loạn” thêm hai, ba lần nữa. Ban đầu cứ tưởng cô nàng là Tsundere, nhưng xem ra lại có tố chất Yandere.
Lucy tỏ vẻ muốn lẽo đẽo theo đến tận trường, Hastur phải dỗ dành mãi mới dỗ được cô nàng. Mahiro thậm chí còn linh cảm cô ta sẽ giả dạng thân phận tới nữa, nhưng suốt cả buổi học không thấy cô giáo thực tập tóc xanh nào xuất hiện, xem ra cô nàng vẫn còn biết giữ chừng mực.
「Mahiro này, con gái đều tham lam và cố chấp. Cho dù chỉ là hiện tại hay một khoảnh khắc, họ đều muốn độc chiếm trái tim của người mình yêu.」
「‘Đại toàn’ không có nghĩa là ‘tất cả’ đâu đấy.」
「…」
「…」
「Vừa nãy tôi đang kiểm tra khả năng tiếng Việt của Mahiro đấy, cậu giỏi phết nhỉ.」
「Thế sao cậu lại vã mồ hôi như tắm? Cẩn thận tôi gọi Shoggoth-kun liếm mồ hôi cậu để kiểm tra nói dối đấy.」
Cô nàng cứ như một đứa trẻ vừa học được từ mới là muốn dùng ngay lập tức vậy.
「Mấy cậu đang nói gì thế? Chuyện độc chiếm à?」
Kurei Tamao không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện. Có lẽ cô nàng được trang bị hệ thống dò tìm chủ đề buôn chuyện, chỉ cần xung quanh có mùi tình yêu là sẽ chuyển chế độ, biến hình ngay.
「…Đang nói chuyện tôi độc chiếm Nyaruko.」
「Chuyện đó ngay cả một chút cũng chưa từng nhắc tới!」
「Ồ ồ, hay đấy hay đấy! Tình yêu thì không có luật chống độc quyền đâu nhé!」
「Tamao đừng có châm dầu vào lửa chứ! Thân thể và tâm hồn tôi chỉ có Mahiro mới được độc chiếm!」
「Yasaka-kun, Nyaruko yêu cậu thật lòng đó, he he.」
Tamao cứ thúc cùi chỏ vào người Mahiro, khiến cậu thấy hơi phiền. Mà nói mới nhớ, Mahiro và cô nữ sinh này có giao thiệp mật thiết đến thế không nhỉ? Cậu cảm thấy từ khi Nyarlathotep xuất hiện, cơ hội cậu giao tiếp với Tamao tăng lên đột biến, thậm chí cô nàng còn là đồng nạn nhân với Mahiro trong các sự kiện vũ trụ.
「Cậu toàn xúi giục người khác… Thế còn cậu thì sao?」
「Hả?」
「Mạng lưới thông tin phong phú một cách vô ích hay những kiến thức bí ẩn đó, sao cậu không tự mình vận dụng? Nếu là cậu, chắc chắn có thể tự nhiên mà theo đuổi người mình thích phải không?」
「Ha ha… ha… đúng thế, nếu theo đuổi được thì tốt quá.」
Tamao nở một nụ cười mệt mỏi, có lẽ không quen khi bị người khác nói tới mình. Nhớ ra theo như những gì cô nàng từng nói, thì cô nàng cũng có người mình thích, vậy thì Mahiro thấy cô nàng nên vận dụng khả năng hành động bẩm sinh của mình đi chứ. Chẳng lẽ cô nàng lại nhút nhát đến bất ngờ vậy sao?
「Tốt lắm, đã vì Tamao rồi thì tôi cũng giúp một tay. Tôi sẽ truyền thụ cho cô Cosmic CQC dị năng『Truy tung vô ảnh thuộc về tiềm thức từ bi siêu việt khỏi hiểu biết của phàm nhân』, đây là bộ pháp đặc biệt mà cả mắt thường lẫn máy dò địch đều không thể phát hiện.」
「Không được dạy năng lực kỳ lạ cho người bình thường!」
「Hả? BBQ á? Ra biển không?」
「Không đi, không đi!」
May mắn là Tamao không nghe hiểu, chắc cũng nhờ có Kết giới. Nó không chỉ ngăn trở mọi nhận thức mà còn chọn lọc vừa phải để cuộc trò chuyện bình thường vẫn tiếp diễn, mùi vị của chủ nghĩa tiện lợi khá là nồng nặc. Mà nói mới nhớ, Nyarlathotep giờ đã không còn cố gắng che giấu sự thật nữa rồi.
「…Tóm lại, dù có người mình thích, cũng không phải cứ thế mà tùy tiện triển khai tấn công theo đuổi đâu. Yasaka-kun đang quấn quýt với Nyaruko chắc không hiểu đâu nhỉ.」
「Khoan đã, cậu nói ai—nóng quá nóng quá nóng quá Kuko bỏ tôi ra đi mà!」
「…Thiếu niên, dù đã nói Nyaruko là của tôi, thiếu niên vẫn chưa hiểu sao? Thiếu niên không muốn sinh con chỉ riêng cho tôi sao?」
「K-Kuko, đồng phục của Mahiro cháy mất rồi kìa!」
Nhờ Hastur đẩy Cthugha ra, Mahiro mới thoát được toàn thân. Cậu thật mong Cthugha có thể bỏ cái thói cứ động một chút là bốc cháy theo đúng nghĩa đen đi, nhiệt độ đó vào mùa hè là có thể gây chết người đấy.
「Ừ ừ, Yasaka-kun cứ ở bên Nyaruko và mọi người là lại tràn đầy sức sống, thật tuyệt. Vậy thì bóng đèn xin cáo từ đây~」
「Ối chà, Tamao, cậu không về nhà sao?」
Tamao không đi về phía cổng trường, mà đi về phía con đường dẫn đến bên cạnh tòa nhà chính.
「Tôi phải tới câu lạc bộ trà đạo làm chút việc. Tớ đi đây, ngày mai gặp lại~」
Tamao dang hai tay sang ngang, chạy đi với tốc độ như thể sẽ phát ra tiếng bay. Không biết câu「Tớ đi đây」là của Isuka hay là câu cửa miệng của Tamao nữa.
「Tamao có tham gia câu lạc bộ sao?」
「Mà nói mới nhớ… trường có câu lạc bộ trà đạo sao?」
Hình như sau khi bị giải tán, phòng sinh hoạt vẫn được giữ lại mà không dùng vào việc gì khác, có lẽ giờ một số học sinh đang lặng lẽ dùng nơi đó làm nơi tụ họp.
Mahiro nghĩ đến đây, tự thấy mình lại phạm sai lầm. Bởi vì hôm nay cậu vẫn chưa hoàn thành mệnh lệnh bí ẩn của Isuka là「dẫn Tamao đi ăn đồ ngọt」. Thời gian luôn không khớp, vả lại Mahiro cũng không biết phải mời thế nào.
Tamao rõ ràng tiếp cận và tham gia vào cuộc trò chuyện rất tùy tiện, nhưng hễ chạm tới chuyện cá nhân của cô nàng một chút là cô nàng lại lảng đi như đánh trống lảng vậy.
Xem ra cái loa phóng thanh đã tiến hóa thành loa phóng thanh tùy hứng rồi, e rằng sau này sẽ khó mà hẹn cô nàng.
「Chúng ta cũng nên về thôi!」
Giọng Hastur vui vẻ một cách khó hiểu, có lẽ là mong đợi được ghé thăm quầy hàng của Lucy trên đường về. Đã yêu nhau thắm thiết đến thế, lẽ ra nên nghiêm túc cân nhắc chuyện sống chung với Lucy mới phải.
「Đúng thế. Thôi nào, hôm nay đi chơi đâu đây? Nói theo tiếng Anh là Ghost Mix!」
「À~ về chuyện này…」
Mahiro cắt ngang lời đề nghị đầy hứng khởi của Nyarlathotep.
「Mahiro, chuyện gì thế?」
「Hôm qua cậu có nhắc đến công việc thị sát cứ điểm đặc vụ, hay là bây giờ giải quyết luôn không?」
「…Hả?」
Nyarlathotep lộ vẻ ngạc nhiên. Điều này cũng dễ hiểu thôi, ngay cả Mahiro cũng không ngờ mình lại đề nghị chuyện này.
「Sếp không gọi điện cho cậu nói là cứ điểm đã xây dựng xong, bảo cậu đi xem sao à?」
「Đúng, đúng là có ra lệnh đó, nhưng chỉ cần lúc nào rảnh thì…」
「Trong cái tình trạng muốn la cà khắp nơi như này, tôi không cho phép cậu nói bây giờ không rảnh đâu.」
Mahiro trừng mắt dữ dội, Nyarlathotep liền khẽ kêu một tiếng rồi lảng mắt đi.
「…Thiếu niên, lại chủ động tham gia công việc của chúng ta, có phải uống nhầm thuốc rồi không?」
「Dù không muốn tham gia, mấy cậu cũng sẽ ép tôi tham gia phải không?」
「…Đương nhiên rồi.」
「Từ chối một tiếng xem nào?」
「…Vì, tôi muốn thiếu niên lúc nào cũng ở bên cạnh quan sát mà.」
「Muốn tăng tỷ lệ chính xác và tỷ lệ né tránh đến thế sao?」
「…Không chỉ vậy, cuối cùng sát thương gây ra còn tăng gấp đôi.」
「Này, đừng như thế. Nếu tôi có hiệu ứng hỗ trợ như vậy, kẻ địch sẽ nhắm vào tôi trước tiên mất.」
Kiểu này chắc chắn sẽ là mục tiêu bị kẻ địch ưu tiên khóa chặt, hơn nữa còn ảnh hưởng trực tiếp đến điều kiện chiến thắng.
「Nhưng mà Mahiro này, sao hai ngày nay cậu lại thay đổi suy nghĩ như vậy?」
「Không có gì đâu, đằng nào cuối cùng cũng phải đi, mà lại là chuyện nhỏ không quan trọng, giải quyết nhanh gọn cho xong có phải hơn không? Cứ trì hoãn chỉ tổ kéo dài mãi thôi.」
「Nói thì nói thế…」
「Giống như bài tập hè vậy!」
Hastur trẻ con đưa ra một ví dụ rất trẻ con. Mahiro nghe câu đó, trong đầu chợt lóe lên cái danh từ kỳ cục「Kỳ nghỉ hè vũ trụ」, liền vội vàng xua đi cái ảo tưởng đó.
「Nói thế cũng đúng, bài tập hè phải làm xong trong tuần đầu tiên!」
「…Thầy cô khen chúng tôi là học sinh giỏi giang.」
「Hastur, thật không?」
「Cái đó… cứ mỗi năm đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, hai người họ lại vội vã chạy đến nhà tôi… tổ chức buổi học nhóm đến tận khuya…」
「Hastur, cho cái đầu của cậu bình tĩnh lại một chút đi nào?」
「…Đây là sự khác biệt về quan điểm, tiếp tục tranh luận cũng chỉ là đường song song, nên vô nghĩa thôi.」
「Đau, đau lắm…」
Nyarlathotep và Cthugha mỗi người một bên kéo dài khuôn mặt đàn hồi của Hastur. Mahiro thầm nghĩ chắc chắn là như vậy rồi. Dù điểm số trong học bạ rất xuất sắc, nhưng hai người này chẳng có chút thái độ nghiêm túc học hành nào. Mặc dù Mahiro chỉ làm giáo viên chủ nhiệm lớp họ có một ngày, nhưng cậu vẫn biết rõ điều này.
「Chính là như vậy, nên tranh thủ giải quyết trước khi mọi chuyện trở nên phức tạp.」
Mahiro buột miệng nói vậy, nhưng「tranh thủ giải quyết trước khi mọi chuyện trở nên phức tạp」mới là lời thật lòng của cậu. Vấn đề mà cứ để mặc có thể dần dần trở nên nghiêm trọng, trở thành mồi lửa cho những sự kiện sau này, nên rất đáng sợ. Trước đây đã có ví dụ về việc thể chất của Mahiro ngày càng rõ ràng, tốt nhất là nên diệt cỏ tận gốc càng sớm càng tốt.
Hôm qua, sự mệt mỏi do Mahiro xuyên không vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nên cậu đã từ bỏ ý định đi thị sát, nhưng hôm nay đã hồi phục gần như hoàn toàn. Mặc dù không biết cứ điểm đặc vụ ở đâu, nhưng chỉ riêng việc đi lại thôi thì chắc không vấn đề gì.
「Ừm… nói cũng phải. Nghĩ kỹ thì, làm vậy có thể thể hiện thái độ làm việc của tôi với Trưởng phòng.」
「…Có lẽ sẽ có lợi cho đánh giá năng lực.」
Xem ra cũng thuyết phục được rồi. Thế mà mấy ông công chức không được thuyết phục là không chịu làm việc thì chịu thật. Nghĩ đến mồ hôi nước mắt thuế má của vũ trụ lại đổ vào mấy chỗ này, thật khó mà nuốt trôi.
“Hastur, xin lỗi nhé, xem ra không thể đến chỗ Lucy được rồi.”
“Ừm... Không sao đâu ạ, cháu đã nói là bữa khác sẽ ghé phụ trông gian hàng rồi.”
Đây hẳn là lời mời hẹn hò kiểu vòng vo tam quốc. Trước mắt Mahiro dường như hiện lên cảnh Lucy, dù chỉ là nướng takoyaki mà lại ăn diện quá mức không cần thiết, đang đợi cậu ở gian hàng. Tình cảm giữa Hastur và Lucy phát triển nhanh chóng, sự tiến triển này mang tính xây dựng vượt xa chuyện đồng giới, nên Mahiro cũng muốn hết lòng cổ vũ cho họ.
“Vậy thì, đánh Tà Thần phải ra tay ngay, chúng ta mau chóng đến hiện trường thôi.”
“À mà, căn cứ điểm ở đâu thế?”
“Miền bắc bang Wisconsin, Mỹ.”
“Lại ở nước ngoài nữa à... Không, thật ra tôi biết từ lâu rồi.”
So với một bí cảnh không biết ở đâu, việc nó nằm ở một quốc gia quen thuộc vẫn tốt hơn nhiều.
“...Nơi đó tên là Rừng Ngai, chơi nối chữ Nhật có chữ 'N' cuối cũng vẫn nối được tiếp.” (Chú thích 16)
“Mục đích chơi nối chữ không phải để chơi tiếp mà là để người khác thua chứ?”
Ngoài ra còn có N’Djamena, Ngaoundéré, N’Gourma hay N’Dour (Chú thích 17) vân vân, muốn nối chữ thì có bao nhiêu từ nối được bấy nhiêu, nhưng chuyện này vô nghĩa đến mức khiến người ta phải cảm động.
“Shoggoth, nhờ cậu nhé!”
(Chú thích 16: Trong trò nối chữ của Nhật, nếu dùng từ kết thúc bằng chữ "N" thì coi như thua.)
(Chú thích 17: Theo thứ tự là tên các thành phố ở Chad, Cameroon và Niger, cùng với tên một ca sĩ người châu Phi.)
Hastur lấy Shoggoth ra khỏi chiếc ba lô thể thao đeo trên vai. Cậu muốn cưỡi con dị thú này bay, giống như đã làm nhiều lần trước đây.
“Meow...”
Nhưng Shoggoth lại kêu lên một tiếng khá yếu ớt.
“Chuyện gì thế?”
“Dường như đói bụng rồi, thế này sẽ ảnh hưởng đến quãng đường bay đấy ạ.”
Mới ăn hộp cơm tình yêu đặc biệt của chủ nhân no căng bụng vào buổi trưa, lẽ nào đã tiêu hóa hết rồi sao?
“Cho nó ăn tinh thể nữa đi?”
“Lâu lâu mới nhắc đến một lần, đừng có đối xử với nó như vậy chứ! Đó là vật phẩm trang sức độc quyền của Mahiro, có chức năng gian lận là chỉ tốn một chút điểm SAN cho bất kỳ hành động nào, dù thế nào cũng xin đừng mang ra đấu trường làm vật cược!”
“Đấu trường cô nói là ở đâu?”
“Dù là từ thời xa xưa đến tương lai xa xôi, trong thời bình hay thời loạn, xin hãy luôn mang theo bên người, đừng rời xa nửa bước!”
Nyarlathotep dặn dò đủ điều. Mahiro tạm thời cũng làm theo lời cô mà mang theo, nhưng cứ có cảm giác điểm SAN của mình liên tục tụt dốc không phanh. Biết đâu khoảnh khắc buông tay, tinh thần mình sẽ bay đến cõi Cực Lạc xa xăm nào đó.
“...Nyaruko, có đồ trang sức chuyên dụng cho tôi không? Đưa đây, tôi cũng muốn. Tôi muốn loại không bao giờ gặp kẻ địch ấy.”
“Cậu dùng đồ tiêu hao là được rồi, cái này cho cậu!”
“...Đây là...”
“Đúng vậy, đây là Mật Tửu Vàng cực phẩm, chỉ cần dùng là có thể phục hồi điểm SAN của tất cả mọi người đến mức tối đa.”
“...Ư, Nyaruko thật quá đáng, thứ này khó mà tìm được cơ hội để dùng.”
“Khà khà khà, cứ việc trân trọng giữ nó mãi mãi cho đến khi kết thúc đi. Nếu cậu không muốn giữ, mang ra đấu trường làm vật cược thì sẽ gặp xui xẻo lớn đấy.”
“Hai người, đừng có động một tí là lạc đề chứ.”
Mahiro suýt nữa quên mất mình sắp phải làm gì.
“Shoggoth, lại đây!”
Thứ mà Hastur lấy ra từ túi áo đồng phục là thứ có thể coi là vũ khí tối thượng để đối phó với Shoggoth – củ cà rốt. Mahiro lần nào cũng không hiểu, tại sao Hastur lại luôn chuẩn bị sẵn thứ này.
Chóp chép chóp chép.
“Meow~ Meow?”
Shoggoth cắn miếng cà rốt đầu tiên, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên.
“Hehe, đúng là Shoggoth có khác. Đúng vậy, đây là珍品 (Trân phẩm) không bán trong cửa hàng, Cà rốt Lực lượng!”
“Meooooo~~~~~~~”
Shoggoth vui mừng đến mức dang rộng đôi cánh như đại bàng. Xem ra đó là một thứ vô cùng tuyệt vời. Nghe cái tên cà rốt này thật khoa trương, nói không chừng ăn vào sẽ đầy ắp thanh năng lượng, loại bỏ mọi trạng thái bất thường.
“Hastur, được không? Để tôi trả tiền cho cậu nhé?”
“Hehe, không cần đâu ạ, dù sao cháu để cũng chẳng dùng làm gì.”
“...Bởi vì Hastur có thể tự hồi điểm SAN, vừa bắt đầu đã có thể biến hình ngay lập tức mà.”
“Cấu tạo cơ thể của mấy người rốt cuộc là gì vậy?”
Có lẽ cần phải tổng hợp lại tất cả các hệ thống đặc biệt mà đám này sở hữu.
“Meow! Meow!”
Củ cà rốt Lực lượng này, Shoggoth ăn sạch cả lá, còn cẩn thận liếm mép. Cảm giác mắt nó trở nên long lanh, hơi thở cũng gấp gáp, không biết con dị thú nhỏ bé này có từng ăn được hương vị đặc biệt đến thế chưa.
—Ta tràn đầy năng lượng rồi.
Mahiro không hiểu bằng lời nói mà bằng tâm trí, thấu hiểu ý chí của Shoggoth.
“Tốt lắm, vậy thì cậu hãy trở lại hình dạng ban đầu đi, nói theo tiếng Anh thì là Big Please!”
“Khoan đã, khoan đã, khoan đã! Đừng có biến hình ở đây!”
Đây vẫn là khuôn viên trường học, họ thậm chí còn chưa ra khỏi cổng. Xung quanh các học sinh đang trên đường tan học, tránh Mahiro và đồng bọn đứng giữa đường mà đi về hai phía. Dù cho kết giới có vạn năng đến đâu, nếu Shoggoth khôi phục kích thước khổng lồ ở khoảng cách gần như vậy, e rằng kết giới cũng không thể chống đỡ nổi.
Mahiro và mọi người trấn an Shoggoth đang hóa thành siêu thú tấn công, rời khỏi cổng trường đến một khoảng đất trống cách đó vài phút đi bộ. Đây là nơi trước đây họ đã để Shoggoth biến lớn khi khẩn cấp đến hiện trường. Vì là đất công hầu như không ai đến gần nên rất tiện lợi khi có chuyện.
Xoèn xoẹt xoèn xoẹt.
Shoggoth phát ra âm thanh khó tả, khôi phục kích thước ban đầu. Cơ thể khổng lồ như voi, quả nhiên là sinh vật được dùng làm phương tiện giao thông trong nguyên tác, gần như không còn thấy vẻ mặt thú cưng thường ngày. Cứ cảm thấy vảy nó bóng loáng đặc biệt đẹp mắt, có lẽ là hiệu quả của Cà rốt Lực lượng.
Nyarlathotep nhảy lên lưng Shoggoth đầu tiên, những người khác nối tiếp theo sau. Mahiro nghĩ rằng nên lắp thêm yên ngựa mới đứng vững được, nhưng cũng không thể đòi hỏi.
“Đã lên hết chưa? Vậy thì Shoggoth, khởi hành thôi, phải nhanh hơn cả Rồng Đỏ nhiều!”
Mahiro không hiểu tại sao Nyarlathotep lại so sánh với Rồng Đỏ, nhưng Shoggoth theo chỉ dẫn của cô mà vỗ đôi cánh dơi khổng lồ, từ từ bay lên như một chiếc máy bay cất cánh thẳng đứng.
Cứ thế, họ đạt đến độ cao gần như có thể nhìn bao quát toàn bộ thành phố.
“Chít chít chít chít chít íi!”
Shoggoth phát ra âm thanh như cào vào kính, bay vút đi với tốc độ của viên đạn.
May mắn thay, Mahiro đã bịt tai từ trước.
Shoggoth chở Mahiro và những người khác, với tốc độ rõ ràng vượt xa máy bay chở khách, đã đến nước Mỹ.
Chưa nói đến việc không rõ quốc tịch, một vật thể bay không rõ cả thân phận thật sự khi xâm phạm không phận, đáng lẽ Hải quân Mỹ phải khẩn cấp xuất động, nhưng không ai lo lắng về chuyện này. Mahiro nhớ trước đây họ từng nói rằng thiết bị tàng hình ma thuật gì đó sẽ phát huy tác dụng.
“Mahiro, có khó thở không?”
“Không, không sao.”
“...Thiếu niên, có lạnh không? Có cần tăng nhiệt độ thêm không?”
“Không cần, thế này vừa đủ rồi, cảm ơn các cậu.”
“Hehe...”
“...Phụ nữ mang thai không thể bị cảm lạnh.”
Họ hiện đang ở trên cao, phía trên tầng mây mà không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào. Đối với những Tà Thần đến từ vũ trụ thì không nói, nhưng đối với Mahiro, người nổi tiếng với sự yếu ớt, nghèo nàn, vô tri và vô năng, việc ở trong môi trường này vốn sẽ là một gánh nặng lớn. Vì vậy, khả năng điều khiển gió của Hastur đã điều chỉnh áp suất khí quyển, và Cthugha chịu trách nhiệm làm ấm.
Mahiro có lẽ là người Trái Đất duy nhất biết cách tận dụng đám Tà Thần thần thoại Cthulhu như những thiết bị gia dụng tiết kiệm năng lượng, tuy nhiên, cậu rất có thể đã mất đi những thứ quan trọng hơn để đổi lấy tiền điện – chủ yếu là về mặt tâm lý.
“Mahiro, cậu đứng thế này không vững. Đừng nắm vai, hãy luồn hai tay qua nách tôi, nắm lấy phần phía trước của tôi đi. Nên nói là, có thể mời cậu sờ tôi chỗ đó không?”
“Sau khi hạ cánh, tôi sẽ để Kuko sờ cô thoải mái.”
“...Chuyến hái quả của Nyaruko... Haizz... Có hai trái đào chín... Dâu tây cũng... hai trái... Muốn hái ăn ngay quá... Khụ... ưm...”
“Shoggoth, có nặng không? Tôi vứt bớt đồ chèn nhé.”
Dù ở dưới đất hay trên trời, đám người này vẫn như thường lệ.
“Vậy thì, còn bao lâu nữa?”
“Ừm... Hình như sắp hạ cánh rồi ạ.”
Hastur một tay cầm chiếc iaiaPad, thao tác màn hình một cách thành thạo. Không ngờ phần mềm bản đồ cũng có thể dùng được khi đang bay.
Nyarlathotep nghe Hastur nói vậy liền ra lệnh, Shoggoth lập tức từ từ hạ độ cao. Những đám mây như một tấm thảm, trải dài vô tận phía dưới, hoàn toàn là khung cảnh trong mơ thời thơ ấu, nhưng không thể bước đi trên đó.
Mahiro vừa nghĩ vậy, họ liền xuyên vào biển mây. Cậu không ngờ mình sẽ đích thân trải nghiệm chuyện này, nhưng việc Mahiro đã vài lần rời khỏi tầng khí quyển thì việc cậu có suy nghĩ này bây giờ cũng không đúng lắm.
Xuyên qua tầng mây xuống phía dưới, một vùng đất rộng lớn chiếm trọn tầm nhìn.
Về bang Wisconsin ở Trung Tây Hợp chúng quốc Hoa Kỳ, Mahiro chỉ biết qua những gì nghe kể, nhưng được cho là vùng đất có thiên nhiên trù phú. Bốn mùa rõ rệt, ngành chăn nuôi bò sữa phát triển mạnh, cũng là một địa điểm du lịch nổi tiếng ở Mỹ, tương tự như điểm nhấn của quê hương Mahiro.
Thoáng nhìn đã thấy, vùng đất quả thực màu mỡ như lời đồn. Xanh tươi mơn mởn, nhìn thấy vài hồ nước. Đặc vụ của Cơ quan Bảo vệ Hành tinh đặt căn cứ ở đây, chẳng lẽ chỉ coi đó là biệt thự để chơi bời khi đến Trái Đất thôi sao? Nhìn Nyarlathotep và đồng bọn, Mahiro không khỏi thầm nghĩ như vậy.
Mahiro nhìn vùng đất lấp lánh dưới ánh nắng, tâm trạng hơi thả lỏng.
Không, đợi đã.
“Khoan đã, lý thuyết này thật kỳ lạ.”
“Mahiro, sao tự dưng lại hỏi cái câu không đầu không đuôi thế?”
“Tôi nói Nyaruko, đây là nước Mỹ phải không?”
“Đúng là nước Mỹ mà.”
“Múi giờ thì sao?”
“Hả?”
“Múi giờ ấy. Chúng ta vừa tan học là bay thẳng từ Nhật Bản sang, vậy tôi nghĩ... Mỹ chắc đang là đêm khuya phải không? Tại sao lại có mặt trời?”
“...”
“...”
“Kết, kết giới?”
Kết giới thật đúng là quá vạn năng, cứ giao phó mọi chuyện cho kết giới là được phải không?
“...Thiếu niên, cứ như thế này mà bới móc những chỗ sơ suất, sớm muộn gì cũng tự rước lấy hậu quả đấy. Con người đại khái đều sơ suất hơn người khác mà.”
「Mấy người hành động bừa bãi thế này là làm ảnh hưởng đến cả định luật vật lý đấy, tôi không cằn nhằn không được!」
Lần trước sau giờ học đến Myanmar, hai nơi không chênh lệch múi giờ là bao nên Mahiro cũng chẳng nghi ngờ gì. Nhưng đến một đất nước xa xôi thế này thì cuối cùng cậu cũng chẳng thể kiềm lòng mà buông ra một tràng câu hỏi chất vấn.
Thế nhưng, ngoài Mahiro ra chẳng ai nhận thấy điều đó, chứng tỏ đây chắc hẳn là chuyện không quan trọng. Tình cảnh này khiến người ta phải suy nghĩ về ý nghĩa của việc "thiết lập" trong truyện.
「Để xem nào, hình như hồ Rick ở gần đây… Ơ?」
Nyarlathotep nhìn xuống một chỗ trên mặt đất, chợt rít lên một tiếng rồi hít ngược vào. Mahiro định hỏi có chuyện gì, bèn đưa mắt nhìn theo hướng cô nàng, rồi phát hiện một hồ nước trong vắt được bao quanh bởi rừng cây rậm rạp. Dưới ánh nắng chói chang, mặt hồ xanh biếc và trong veo, một phong cảnh đặc trưng của vùng đất trù phú, xem ra chẳng có gì đặc biệt.
Tuy nhiên, khi nhìn kỹ hơn, cậu nhận ra bên bờ hồ lờ mờ có một vật thể màu trắng. Trông nó cứ như đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ, mơ hồ lay động dưới ánh nắng. Ngay cả khi nhìn từ trên cao xuống mà không bị rừng cây che lấp, có thể thấy vật thể này hẳn phải rất lớn.
「Đó là căn cứ sao?」
「Đó là… Shoggoth, hạ cánh thẳng xuống đó đi.」
『Kétt kétt kétt kétttt!』
Shoggoth đáp lại bằng tiếng kêu khiến người ta rợn tóc gáy, rồi hạ thấp độ cao, hướng thẳng đến hồ nước.
Khi càng lúc càng gần mặt đất, Mahiro cuối cùng cũng hiểu ra lý do Nyarlathotep có vẻ gì đó không ổn.
「…Cái gì thế này?」
Hạ cánh bên bờ hồ, Mahiro cùng mọi người phát hiện một cảnh tượng kỳ lạ.
Một vật thể tựa như quả trứng, tỏa ra những gam màu phức tạp, sừng sững đứng đó.
Nó to lớn vô cùng, đúng là to bằng cả một căn nhà, hơn nữa khắp nơi trên quả trứng đều có những chỗ lồi lõm, đó là ván gỗ hoặc khúc gỗ. Trông chúng không phải là tự nhiên mà hình thành, mà là những vật liệu gỗ đã qua gia công, vốn dùng để xây dựng.
Xây dựng bằng gỗ ư?
「Chẳng lẽ đây chính là căn cứ?」
Nếu căn cứ giống như một biệt thự xây bên bờ hồ thì nên hài hòa với cảnh quan xung quanh, và cũng sẽ dùng gỗ. Nhưng hình dáng của căn cứ này khá độc đáo, hay nói đúng hơn là quá phá cách.
「Địa điểm đúng là ở đây, nhưng chắc chắn không phải cái thứ quái gở này. Nghe nói căn cứ gọi là ‘Trang viên Thor’, là một căn nhà gỗ nhỏ theo phong cách kiến trúc Bắc Âu mà.」
Nghe tên cứ như căn nhà gỗ nhỏ sẽ bị sét đánh cháy rụi, Mahiro cứ tưởng lại là một mái nhà phức tạp theo phong cách thần thoại Cthulhu nữa chứ.
Nhắc đến việc cháy rụi, Mahiro chợt nhớ ra chuyện đó, bèn nhỏ giọng hỏi Cthugha:
「Căn cứ mà cậu đốt cháy trông giống thế này à?」
「…Không, đó là một ngôi nhà bình thường.」
「Mà này, rõ ràng cậu đã phóng hỏa đốt căn cứ, nhưng rừng cây xung quanh lại vẫn nguyên vẹn nhỉ.」
「…Tôi đã rất cố gắng để lửa không lan rộng mà.」
「Cái chỗ cậu ‘cố gắng’ ấy nó hơi sai sai thì phải?」
「…Tôi là một đứa trẻ ngoan biết yêu thiên nhiên. Thiếu niên, mau khen tôi đi.」
「Cái kiểu ‘yêu thiên nhiên’ mà tôi biết không phải thế này.」
Mahiro nói với giọng châm chọc, đoạn xoa đầu Cthugha. Cô nàng liền nheo mắt lại, lộ vẻ mặt thoải mái. Quả nhiên, tâm lý của cô nàng về mặt này vẫn không hề thay đổi kể từ thời còn học ở trường mẫu giáo vũ trụ.
「Ông Trưởng phòng chết tiệt, sửa chữa kiểu gì mà không ra đâu vào đâu cả?」
「Không phải là không ra đâu vào đâu, mà tôi nghĩ là nó lại bị hỏng nữa rồi…」
Nghe Hastur nói vậy, Mahiro lại nhìn về phía vật thể bí ẩn. Những thanh gỗ vừa được miêu tả là “lồi lõm” quả thật đã nứt hoặc gãy, gọi là tàn tích của một công trình kiến trúc thì đúng hơn. Nói cách khác, nó bị hỏng lần nữa sau khi được xây dựng lại.
「Cái hình cầu này là gì thế?」
Đây mới là câu hỏi lớn nhất.
Vật thể ngũ sắc ấy, mỗi khoảnh khắc lại mang đến một ấn tượng khác nhau, nhìn lâu sẽ thấy chóng mặt một cách khó hiểu, chạm vào hình như ngay cả vật vô cơ cũng sẽ bị phân hủy thành đất, thật đáng sợ.
「…Thử phá vỡ nó xem?」