Haiyore! Nyaruko-san

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Kubou Tadashi

Vì là một Thủy Ma Đạo Sĩ, nên câu chuyện sẽ bắt đầu với "Liên kết hydro"!

153 1325

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

(Hoàn thành)

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

Tokuyama Ginjiro

""Nếu cậu tỏ tình trước thì tớ cũng không phải là không thể hẹn hò thật với cậu đâu!""

21 25

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

197 1018

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

319 860

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

398 6314

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

33 271

Quyển 10 - Chương 11: 3. Nở rộ (3)

"Ưm... uhm..." Hastur cau mày nhắm mắt, mặt mày nhăn nhó trông vẻ khó chịu. Thằng bé này đúng là rất dễ say xe. Ban đầu tôi cứ nghĩ trẻ con thì hệ thống tiền đình chưa phát triển nên sẽ khó say, nhưng có vẻ không phải vậy. Mahiro giờ đây chẳng muốn coi Hastur là người lớn hơn mình nữa.

"Uống thuốc say xe chưa?"

"Uống rồi..."

"Cậu tự lái Byakhee thì có bao giờ say đâu..."

Khi di chuyển bằng Byakhee đến Thư viện Celaeno, Hastur là người lái. Lúc đó Mahiro đang hôn mê nên không rõ chi tiết, nhưng khi Hastur bước xuống Byakhee thì vẫn còn tỉnh táo, chắc hẳn cậu bé không bị say xe.

"Vì khi tự lái, em biết xe sẽ di chuyển thế nào. Say xe chủ yếu là do những rung lắc không thể đoán trước."

"Nói trắng ra là do cách lái của cậu không thân thiện với hành khách."

"Vô lễ! Tôi là Nyarlathotep, người đứng đầu cả trong lĩnh vực lái xe an toàn đấy! Được rồi, đã nghi ngờ đến mức này thì tôi sẽ cho mấy người thấy. Cho mấy người thấy tuyệt kỹ 'Tornado Bullet Run' – huyền thoại về sự an toàn tại trường lái xe vũ trụ của tôi!"

"Kiểu đó không trật bánh mới là lạ chứ?"

Chỉ nghe cái tên thôi đã thấy đáng lo thế thì đúng là hiếm có khó tìm. Huống hồ, mấy cái tính từ kiểu "huyền thoại về sự an toàn" đa phần đều mang ý nghĩa tiêu cực.

Có lẽ việc cứ tán gẫu từ nãy đến giờ là Nyarlathotep cũng muốn làm dịu đi cảm giác bất an. Bởi vì nghi vấn bạn của cô ta có liên quan đến vụ việc lần này vẫn chưa được làm rõ.

Tên này cũng có nội tâm tinh tế như vậy ư? Cơ thể rõ ràng lại vững chắc như một cái cọc chắn đường.

"...Giờ đang ở đâu rồi?"

Mahiro nghe Cthugha hỏi, liền nhìn vào màn hình định vị trên xe.

Điểm xuất phát là hồ Rik, bang Wisconsin, miền Trung Tây nước Mỹ. Chiếc xe không hiểu sao đã dịch chuyển tức thời sang Bờ Tây, rồi tiếp tục di chuyển về phía Nam.

"Đây đã là vùng biển thuộc một lục địa tên là Mu."

Bản đồ trên màn hình định vị hiển thị một lục địa khá lớn ở ngay giữa Thái Bình Dương, lớn hơn cả Nam Mỹ hay Úc. Nếu thật sự có một lục địa như vậy chìm xuống, hẳn phải để lại dấu vết nào đó chứ.

Mahiro không tin nơi đó từng có nền văn minh cổ đại phát triển cao. Nếu dưới đáy biển xuất hiện những bức tượng Moai bí ẩn thì còn đáng nghi, nhưng chắc là không có.

"...Trưởng phòng nói, tọa độ nơi phát hiện năng lượng cao ở lục địa Mu là X440, Y19520."

"Là cái chấm đỏ này phải không? Sắp đến rồi."

Chấm sáng hiển thị vị trí hiện tại đang thẳng tiến đến địa điểm đã định.

"Ưm... Chẳng thấy gì cả."

Hastur nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như triệu chứng say xe đã giảm bớt đôi chút. Quả thật, dù không phải là lục địa chìm dưới đáy biển, cũng nên có nguyên nhân nào đó gây ra phản ứng năng lượng cao bí ẩn, nhưng hiện tại vẫn chưa thấy dấu hiệu khả nghi rõ rệt nào.

"Thế à... Xem ra không nên nói trước bước này."

Nyarlathotep nhìn thẳng phía trước, thì thầm bằng giọng điệu không hề run sợ.

Mahiro nhìn theo ánh mắt cô ta, phát hiện một điểm nào đó dưới đáy biển đang lấp lánh mà anh chưa hề để ý. Vừa định hỏi đó là cái gì, Neferenka đã lặn sâu xuống phía đó.

"Chắc không phải rãnh biển đâu nhỉ?"

"...Trông như một lỗ thủng."

Rãnh biển là khu vực sâu có dạng dải, thường kéo dài và hẹp. Nhưng nơi đập vào mắt lại giống như một vết thương dưới đáy biển, hay nói theo Cthugha thì là một lỗ thủng, có lẽ là một lỗ thủng khá lớn với diện tích khoảng hơn chục chiếc Neferenka. Đó rõ ràng là một cảnh tượng không phải tự nhiên, một màng sáng như bao bọc được dựng lên phía trên lỗ thủng, và nó không ngừng nhấp nháy đổi màu.

Nguồn sáng Mahiro vừa phát hiện chính là ở đây.

Tuy nhiên, cái màng sáng này...

"Ưm... Trông như một lá chắn bảo vệ."

"...Chắc chắn rồi, đây chính là tọa độ Trưởng phòng đã nói."

"Ơ? Vậy, cái thứ kỳ quái này chính là năng lượng cao bí ẩn sao?"

"...Không phải đâu, đây là năng lượng mà ngay cả Trái Đất nếu muốn cũng có thể tạo ra."

"Thật sao?"

"...Chỉ cần toàn bộ Nhật Bản mất điện, và tập trung tất cả năng lượng vào một điểm, là có thể hình thành ngay lập tức."

"Thế thì chắc chắn 120% đây là năng lượng cao bí ẩn rồi còn gì?"

Việc dựng một lá chắn như thế này trong thời gian dài có ảnh hưởng đến môi trường xung quanh không nhỉ?

"Biết đâu chúng ta có thể đi vào từ đây."

Lá chắn bảo vệ thường được thiết lập để bảo vệ vật thể bên trong, nói cách khác, bên trong có thứ gì đó không thể bị xâm nhập, vậy có thể xác định đây chính là nguồn năng lượng cao mà thông tin đã đề cập.

"Kuko, cậu có từng thấy lá chắn kiểu đó ở đâu chưa?"

"...Chắc là lá chắn Inkrisha."

"Cái gì cơ?"

"Đó là thiết bị bảo mật do công ty DAN – một doanh nghiệp quản lý an ninh thông tin vũ trụ – phát triển, gọi là 'lá chắn Inkrisha'. Cậu nhìn đi, lá chắn đang nhấp nháy bảy sắc cầu vồng đúng không? Cái đó gọi là 'năng lượng pha phức hợp', nó sẽ luân phiên tạo ra các pha năng lượng khác nhau như vậy để ngăn ngoại lực xâm nhập vào bên trong."

Mahiro chẳng hiểu mấy cái thiết lập khoa học viễn tưởng này, nhưng nếu nghiên cứu kỹ thì có lẽ sẽ tìm ra cả đống lỗ hổng.

"Vậy thì, chúng ta có thể đi qua không?"

"...Dễ thôi, khi lá chắn Inkrisha nhấp nháy ánh sáng xanh lam thì đó là chế độ an toàn, lúc đó đi qua sẽ không bị phát hiện."

"Tôi thấy đây đúng là điểm yếu chí mạng của một thiết bị bảo mật đấy!"

Một thiết bị bảo mật mà chỉ cần nghiên cứu kỹ là có thể đột phá không chút rủi ro, Mahiro thật sự không hiểu nó dùng cho ai.

"Nhưng đổi lại, nếu chạm vào khi nó không phải màu xanh lam, sẽ chết ngay lập tức."

"Cái này nghĩ thế nào cũng thấy là phòng thủ quá mức rồi!"

Giết kẻ xâm nhập làm biện pháp phòng thủ, đó là một cơ chế cực kỳ đơn giản. Vậy mà có công ty lại dùng thiết bị nguy hiểm như vậy, quả nhiên thường thức của Trái Đất không thể áp dụng vào vũ trụ.

"Vậy thì, chúng ta chờ thôi."

Neferenka tiến đến gần "lá chắn Inkrisha" và dừng lại, nhưng động cơ vẫn hoạt động, sẵn sàng tăng tốc bất cứ lúc nào.

Lá chắn không ngừng đổi màu phát sáng, trông thật chói mắt.

Màu xanh lá.

Màu hồng.

Màu đỏ.

Màu cam.

Hồng, xanh, đỏ, xanh, cam, đỏ, hồng, cam, xanh, cam, đỏ, lại đỏ, xanh, hồng, cam, hồng, đỏ, xanh, hồng, xanh, đỏ, cam, hồng, cam, xanh, đỏ, xanh, đỏ, xanh, cam, lại cam, hồng, xanh, đỏ, hồng, lại hồng, cam...

"Hoàn toàn không có màu xanh lam! Tôi càng lúc càng bực mình rồi, đồ khốn!"

Mahiro nhìn sang ghế lái muốn biết tình hình thế nào, thì thấy Nyarlathotep đang mỉm cười.

Nhưng, thái dương của cô ta lại nổi gân xanh.

"Tôi cũng vậy, nên giải quyết ngay thôi."

"...Hả?"

"Ý tôi là xông vào. Mọi người, xin hãy chuẩn bị cho cú sốc."

"Ấy, này! Ngoại trừ màu xanh lam, chạm vào là chết ngay lập tức mà!"

"Cái lý lẽ đó, tôi sẽ dùng phong cách cứng rắn của mình mà phá vỡ! Đừng coi thường 'Xử Nữ Sưng Phồng'!" (Ghi chú 18)

Nyarlathotep nhe răng, một mạch nhấn ga đến kịch sàn.

Ngay lập tức, Mahiro cảm nhận được lực G ép toàn thân vào ghế mà choáng váng. Dây an toàn lằn vào người, xương cốt kêu kẽo kẹt.

"Khoan đã! Khoan đã! Khoan đã! Khoan đã!"

"Đây chính là tuyệt kỹ 'Xâm nhập không gian con' của tôi, được giáo viên trường lái xe vũ trụ mệnh danh là 'cậu tốt nhất đừng lái bất kỳ phương tiện có bánh nào'! Trong tiếng Anh là Demolition Thrust!"

(Ghi chú 18: Một biệt danh khác của Nyarlathotep là "Người Phụ Nữ Sưng Phồng" (Bloated Woman).)

Mahiro dường như nghe thấy một lời đánh giá cực kỳ không ổn, nhưng Nyarlathotep lúc này mắt đang xoay tròn như lốc xoáy, nói gì cô ta cũng không nghe lọt tai.

Trên trần bên trong Neferenka xuất hiện một phù hiệu phát sáng mờ.

Một ngôi sao năm cánh méo mó, và ở trung tâm là con mắt rực cháy – đây là thiết kế của Dấu Ấn Cổ Thần. Mahiro nhớ đã từng thấy dấu ấn này khi đột nhập R'lyeh.

Neferenka muốn phát huy sức mạnh thật sự, chỉ cần tích năng lượng là làm được, chắc chắn làm được.

Chiếc xe có vẻ tầm bắn vô hạn và khả năng tấn công đạt tối đa, lại đúng vào lúc ánh sáng đỏ – đáng lẽ là nguy hiểm nhất – với tốc độ cực nhanh va chạm vào lá chắn Inkrisha bao phủ lỗ thủng dưới đáy biển.

Sau một thoáng kháng cự...

*Keng!*

Với cú đâm thiếu đạo đức cực kỳ dễ đoán, lớp màng ánh sáng vỡ tan như thủy tinh. Theo phong cách giải trí của Nhật Bản, lá chắn bảo vệ quả nhiên là thứ có thể phá vỡ được.

Sau khi lao thẳng vào lỗ thủng, cảnh tượng Mahiro nhìn thấy khiến anh hoài nghi mắt mình.

Họ đang ở giữa không trung.

Phía dưới đáy biển là một hang động rộng lớn, bao la đến mức hang động dưới lòng đất ở Arausaru chẳng thể sánh bằng, cứ như thể đã lạc vào một thế giới khác.

Chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra, không gian này dù thế nào cũng không phải được tạo ra tự nhiên.

Bởi vì đây là một khu vực tập trung những công trình kiến trúc nhân tạo, có thể coi là một thành phố.

Không ngờ bên trong Trái Đất lại có một thế giới như vậy. Mahiro nhớ rằng học thuyết về Trái Đất rỗng đã bị bác bỏ, nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, anh không thể không xem xét lại một chút.

Chưa kể đến chuyện đó.

"Này, Nyaruko."

"Chuyện gì?"

"Neferenka là xe lội nước phải không?"

"Phải."

"Vậy còn trên không thì sao?"

"Về cơ bản là sẽ rơi."

"Quả nhiên là sẽ rơi mà!"

Dù không muốn thừa nhận, nhưng chiếc xe đang lao xuống với tốc độ chóng mặt, trọng lực ở đây dường như đang làm đúng nhiệm vụ của nó. Mahiro rõ ràng từng nghe nói, nếu bên trong Trái Đất rỗng thì sẽ là trạng thái không trọng lực.

"Mahiro, xin hãy bình tĩnh, rơi tự do không hề 'tự do' như tên gọi đâu."

"Thế thì còn tệ hơn nữa chứ!"

"Chính vì biết sẽ có tình huống này, nên Neferenka được trang bị dù."

Nyarlathotep cực kỳ bình tĩnh nhấn một nút bí ẩn trên ghế lái.

PARACHUTE, ON.

Một âm thanh tổng hợp từ robot rất cũ kỹ vang lên, sau đó chiếc xe rung lắc mạnh.

Tốc độ cảnh vật bên ngoài cửa sổ cuộn đi dần chậm lại, chắc là như Nyarlathotep nói, chiếc xe đã mở dù để giảm tốc.

Neferenka từ từ hạ cánh, dù không biết có nên gọi là mặt đất hay không, tóm lại họ đã hạ cánh thành công. Khi tiếp đất có một cú rung lắc mạnh, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là rơi tự do, tốc độ cao.

"Thật là liều lĩnh..."

"Dù liều lĩnh, nhưng cũng không phải là không thể thành công."

Nyarlathotep không chút hổ thẹn, tự mãn khẽ hừ một tiếng. Tuy nhiên, nhớ lại những gì cô ta vừa nói, tên này đã thi được bằng lái kiểu gì vậy? Xét theo đánh giá của trường lái xe vũ trụ, rõ ràng cô ta là một Tà Thần không nên cầm vô lăng.

Không chỉ thế, chiếc xe lội nước đặc biệt mang tên Nefflenka này còn được trang bị dù và vô số ngư lôi, đúng là một thứ vũ khí hạng nặng. Người từ hành tinh Nyarlathotep có vẻ đã quá quen với việc điều khiển những phương tiện kiểu này.

Mahiro thử hình dung về tình hình giao thông trên hành tinh Nyarlathotep.

Tắc đường ư?

Vỉa hè không rộng lắm sao?

Đông người tan làm về nhà?

Kệ chứ, cứ thế mà lao tới thôi.

Mahiro dễ dàng mường tượng ra cái cảnh tượng như địa ngục trần gian ấy, mà sự thật chắc cũng gần đúng như vậy. Trong lòng cậu kiên quyết thề rằng, dù Nyarlathotep có van xin thế nào, cậu cũng tuyệt đối không đặt chân lên hành tinh đó.

“Ư… chua… đắng…”

“…Hastur, cố gắng lên nào.”

Nhìn qua gương chiếu hậu, Hastur dường như bị trào ngược axit dạ dày, đang nằm vật vã trên đùi Cthugha. Trông họ cứ như hai chị em vậy, khiến người ta bất giác mỉm cười.

“Mà này, cái lỗ hổng khổng lồ kia là sao vậy?”

Mahiro cùng Nyarlathotep thò đầu ra ngoài cửa xe nhìn ngó xung quanh.

Ngước lên, bầu trời rộng lớn xanh ngắt chẳng khác gì mặt đất. Cứ tưởng thế giới bên trong lòng Đất phải là đất liền bao bọc khắp 360 độ, nhưng xem ra ở đây không phải vậy.

“Không chỉ bầu trời, mặt trời cũng chuẩn bị sẵn sàng rồi kìa.”

“…Chắc là hình ảnh chiếu ra thôi.”

Chắc chắn đây là một khu vực nằm sâu hơn cả đáy biển, nên thứ kia hẳn chỉ là ảnh chiếu.

Cái lỗ thủng mà họ đã đột nhập qua giờ chỉ còn là một chấm nhỏ tít trên cao, nếu không để ý kỹ sẽ bỏ qua mất, chứng tỏ họ đã rơi từ một độ cao cực kỳ lớn. Không hiểu dựa vào nguyên lý nào mà nước biển không tràn vào từ đó.

“Lúc rơi xuống, mấy cậu có thấy gì không?”

“Có chứ, rõ ràng là những công trình kiến trúc nhân tạo san sát nhau, đó hẳn là một thành phố đúng không?”

“…Nhưng mà, gần như toàn bộ đều bị phá hủy rồi.”

Đúng như lời Cthugha nói, khu đô thị mà họ nhìn thấy lúc rơi xuống hầu hết đã tan tành, biến thành phế tích. Ngoài ra, những kiến trúc giống như tháp đều bị gãy đổ từ đỉnh, còn có những công trình được tạo thành từ các vật thể hình quỹ đạo không rõ nguồn gốc – tất cả đều không giống thứ gì được tạo ra từ tự nhiên.

Rốt cuộc, Lục địa Mu là cái quái gì vậy?

Chẳng lẽ thật sự từng tồn tại một nền văn minh cổ xưa, thuần túy của Trái Đất ư?

“Phản ứng năng lượng cao ở đâu?”

“…Ngọn núi kia kìa.”

Nhìn về phía Cthugha chỉ, có một ngọn núi có lẽ là điểm cao nhất trong cái hang động khổng lồ này. Ngoại hình của nó nhìn thế nào cũng thấy cố ý, hẳn là cũng do con người tạo ra, mang một vẻ giả tạo cứ như được đắp đất công phu để tạo ra một bản sao núi Phú Sĩ vậy.

“Vậy thì, cứ đi đến đó thôi.”

Nyaruko đạp ga, chiếc Nefflenka bắt đầu lăn bánh.

“Rõ ràng là kỳ lạ đến mức này, chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra…”

“Mahiro, cậu đừng lo lắng. Dù có bất kỳ Tà Thần nào xuất hiện, tình yêu của tớ sẽ tương ứng, trở thành bức tường cao ngăn chặn cái ác. Nói theo tiếng Anh là Defend Please!”

“…Thiếu niên, yên tâm đi. Thêm sức mạnh của tôi vào, ngọn lửa chiến đấu sẽ bùng cháy đấy.”

“Tớ, tớ cũng sẽ trở thành… ngọn gió hủy diệt cái ác… ư… ư…”

Có vẻ như họ đều sẽ bảo vệ Mahiro, khiến Mahiro cảm động đến rơi nước mắt. Tuy nhiên, những kẻ đã đưa cậu đến nơi nguy hiểm này, phần lớn cũng chính là ba Tà Thần này.

Điểm hạ cánh sau khi xuyên qua lỗ hổng dưới đáy biển là vùng ngoại ô của khu đô thị hoang tàn, có thể gọi là vùng ven. Nefflenka lướt đi trên một vùng đất có thể coi là mặt đường nhựa.

Xuyên qua khu đô thị là con đường ngắn nhất để đến ngọn núi, vì vậy chiếc xe tiến vào khu phế tích. Các công trình kiến trúc quả thực là nhân tạo, nhưng giờ đây đã đổ nát đến mức không thể nhận ra hình dáng ban đầu, tất nhiên cũng chẳng còn bóng dáng cư dân nào. Mahiro không khỏi hình dung về một thế giới sau khi loài người diệt vong trong cuộc đại chiến cuối cùng, sống lưng chợt rợn lạnh.

Chiếc xe chạy một lúc thì rời khỏi khu đô thị, lại ra đến vùng ngoại ô và tập trung lao về phía mục tiêu.

Rồi, họ nhìn thấy “thứ đó”.

“Này, các cậu nhìn kìa!”

Đậu phía trước, một cỗ máy màu đen với đường nét uốn lượn – chắc chắn không sai, đó cũng chính là chiếc Nefflenka mà Mahiro và đồng bọn đang đi.

Nói cách khác, đó là chiếc mà Nyaruko đã cho Atoko mượn.

“Chậc… thật sự là tớ không muốn phát hiện ra chút nào.”

Nyaruko lộ ra vẻ mặt khó nói hết thành lời. Mahiro hiểu được cảm giác đó, trong sâu thẳm lòng cô ấy hẳn vẫn tin rằng vụ này không liên quan gì đến Atoko.

Khi chiếc xe chạy đến cạnh chiếc Nefflenka kia, mọi người cẩn trọng quan sát bên trong, nhưng trống không. Atoko có vẻ đã lái đến đây rồi bỏ xe lại.

Mahiro và những người khác tạm thời xuống xe điều tra: bề ngoài không có gì thay đổi rõ rệt, mở cửa xe nhìn quanh bên trong cũng không có bất kỳ cơ cấu đặc biệt nào.

“Ưm…”

Mahiro hít một hơi, mơ hồ ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ. Mùi này, còn đọng lại lờ mờ trong ký ức, là gì nhỉ?

Nghĩ kỹ lại, đây có lẽ là mùi hương của Atoko.

“Mahiro, có chuyện gì vậy?”

“À, không, không có gì.”

Giọng của Nyaruko kéo Mahiro về thực tại.

Mahiro chợt nhận ra, cậu hình như luôn có ấn tượng lạ lùng với mùi hương cơ thể của phụ nữ.

Mình đâu phải là biến thái.

“…Đây là…”

“Sao vậy? Kuko, cậu tìm thấy manh mối gì sao?”

“…Nước ngọt vị sữa dâu chưa uống hết.”

“Chuyện này hoàn toàn không quan trọng!”

“…Ộc ộc ộc.”

“Cấm uống!”

Cái người ngoài hành tinh này tham lam thật.

“À… Ra vậy, hết nhiên liệu rồi. Vậy thì, có vẻ như ở đây không thể tiếp nhiên liệu được, nên Atoko mới lái đến đây rồi bỏ lại.”

“Nhiên liệu ư? Vậy thì, Nefflenka hoạt động bằng loại nhiên liệu gì?”

“Đừng hỏi những chuyện vô bổ!”

“Ơ, sao tự nhiên lại nổi giận vào lúc này?”

Thật là khó hiểu.

“Ưm… Atoko-san đi đâu rồi nhỉ…”

“Không biết, nhưng nếu cô ấy ở đây…”

Thì hẳn là ở nguồn năng lượng cao rồi.

Từ mọi phỏng đoán, trung tâm của sự việc lần này hẳn là ở đó. Atoko chắc chắn đang làm gì đó ở nơi ấy, không sai vào đâu được.

“…Có vẻ trên xe không có manh mối gì.”

“Tớ cũng nghĩ vậy, dù sao thì cứ thu hồi lại đã.”

Nyaruko lấy một viên nang từ ngực ra. Cứ tưởng cô ấy sẽ ném viên nang xuống đất như mọi khi, nhưng cô ấy chỉ xoay mở nó ra.

Trong khoảnh khắc đó, chiếc Nefflenka bị hút vào bên trong viên nang với tốc độ kinh hoàng, bị nhét vào một quả cầu rõ ràng không thể chứa nổi một chiếc xe.

Cảnh tượng này làm người ta liên tưởng đến cái hồ lô của Kim Giác Ngân Giác trong Tây Du Ký. Hóa ra, đây chính là cái mà họ vừa nói – viên nang rỗng chưa ký hợp đồng.

“Đây là dựa trên nguyên lý gì?”

“Đừng hỏi những chuyện vô bổ!”

“Đừng nói là cậu định dùng câu đó để bỏ qua mọi chuyện từ giờ về sau đấy nhé?”

Có lẽ cô ấy bất ngờ lại thích câu này.

Dù sao đi nữa, mọi người quyết định tiếp tục lên đường.

Chiếc xe chạy thêm một đoạn nữa, rồi đến một địa điểm gần chân núi.

Chỉ cần nhìn một cái là biết, cảnh tượng ở đây khác biệt rõ rệt so với những nơi đã đi qua.

Ở đây còn sót lại những công trình kiến trúc nguyên vẹn, đó là một ngôi đền dường như được làm bằng đá cẩm thạch. Tuy không lớn bằng Thành phố Onyx trong Cõi Mộng, nhưng cũng là một kiến trúc tráng lệ; dù không rõ phong cách kiến trúc là gì, nhưng nó mang lại cảm giác thiêng liêng.

Có vẻ như điểm cuối của chuyến hành trình này chính là đây.

Sở dĩ nói như vậy là vì…

“Quả nhiên là ở đây rồi…”

Trước ngôi đền này, có một bóng lưng quen thuộc của một người phụ nữ.

Một vẻ ngoài dịu dàng trong bộ kimono, hoàn toàn lạc lõng với không gian đặc biệt này – là bóng hình đã in sâu vào tâm trí Mahiro suốt hai ngày qua.

Chắc chắn không sai, là Atoko.

Nyaruko dừng chiếc Nefflenka lại, mở cửa xe rồi bước xuống.

Mahiro và những người khác vội vàng đi theo.

Atoko có lẽ đã nhận ra, cô ấy chậm rãi quay đầu lại.

Lúc này, Mahiro mới chợt hiểu.

Ngày đầu tiên gặp cô ấy, Mahiro đã cảm thấy ánh sáng trong mắt cô ấy là một gam màu ấm áp không thể diễn tả.

Đó là – màu của máu.