Haiyore! Nyaruko-san

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Kubou Tadashi

Vì là một Thủy Ma Đạo Sĩ, nên câu chuyện sẽ bắt đầu với "Liên kết hydro"!

153 1325

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

(Hoàn thành)

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

Tokuyama Ginjiro

""Nếu cậu tỏ tình trước thì tớ cũng không phải là không thể hẹn hò thật với cậu đâu!""

21 25

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

197 1018

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

319 860

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

398 6314

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

33 271

Quyển 8 - Chương 5: School Days siêu kích thích không thể dừng lại (1)

Yasaka Mahiro thức dậy, bước vào phòng khách và nhận ra hình như hôm nay cậu là người dậy muộn nhất, bởi các Tà Thần đang là "khách trọ" của nhà Yasaka đã tề tựu đông đủ từ bao giờ.

"Mahiro buổi sáng tốt lành!"

Hastur, lúc nào cũng vui vẻ rạng rỡ, đang dùng khăn trải bàn lau dọn cẩn thận chiếc bàn ăn. Có vẻ sáng nay cậu không bận bịu với công việc sắp xếp phân loại bách khoa toàn thư kỳ quái.

Nhìn Hastur như vậy, Mahiro lại thấy cậu thật đáng yêu, đúng kiểu một đứa em trai. Cậu bé này khiến Mahiro, vốn là con một, chợt dâng lên khao khát có một người em, và luôn quên mất rằng tuổi thật của Hastur chắc chắn lớn hơn mình nhiều.

"Chào buổi sáng, cảm ơn cậu nhé."

"Ừm... hí hí."

Hastur hăng hái giúp đỡ việc nhà, Mahiro dịu dàng xoa đầu cậu bé, rồi quay sang nhìn về phía ghế sofa.

"Shoggoth-kun cứ thế đi nhé, thêm một trăm lần nữa!"

"Míii~"

*Bốp.*

"Míii~"

*Bốp.*

Shoggoth-kun liên tục dang cánh tạo dáng "đại bàng sải cánh" trên bàn phòng khách, còn Nyarlathotep ngồi phía trước sofa thì ra sức cổ vũ.

"...Mấy người đang làm gì thế?"

"Hửm? À, Mahiro chào buổi sáng. Đây là kế hoạch huấn luyện của Shoggoth-kun."

"Kế hoạch huấn luyện?"

"Đúng vậy. Dù bây giờ nó trông thế này, nhưng thực chất vẫn là quyến thuộc của Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn, nhất định phải liên tục rèn luyện để phòng bất trắc. Mahiro xem Shoggoth-kun đi, nó tự tin tuyệt đối vào tư thế này đấy!"

"Míii~"

"Tự tin kiểu này chẳng có tác dụng gì cả."

"Míii?"

Shoggoth-kun phát ra tiếng kêu đau khổ rồi yếu ớt đổ sụp xuống bàn. Rõ ràng là tự tin tuyệt đối mà sao lại dễ dàng bị đả kích đến thế?

Còn Cthugha thì...

"...Lấp ló lấp ló... ưm... góc độ này thỉnh thoảng cũng không tệ... ngược lại còn khơi gợi trí tưởng tượng... ha ha ha ha..."

Cô nàng đang nằm dưới gầm bàn nơi Shoggoth-kun đang đứng, cố gắng hết sức để lén nhìn dưới váy của Nyarlathotep.

"Ối giời! Tôi đang nghĩ cô vừa nãy còn ở đây, sao tự nhiên biến mất... Chậc, đồ nhân vật phụ chết đi! Tôi sẽ dùng cái chết của cô để tầng lớp Tà Thần thăng tiến!"

Nyarlathotep dùng mũi chân đá mạnh xuống gầm bàn, nhưng Cthugha lại lộ ra vẻ mặt mơ màng chịu đựng cơn đau, không những thế, cô nàng còn dí mũi vào lòng bàn chân của Nyarlathotep, hít hà mùi tất dài qua đầu gối. Mahiro không khỏi cảm thấy cô nàng đã hết thuốc chữa trên mọi phương diện, sắp sửa bước vào một hành trình hoàn toàn mới.

Lúc này, Cthugha cũng nhận ra Mahiro đã dậy.

"...Thiếu niên, chào buổi sáng."

Cô nàng bình tĩnh chào buổi sáng, nhưng má vẫn cọ cọ vào chân của Nyarlathotep. Hành động trái với luân thường đạo lý này của cô nàng trông chẳng giống một người trưởng thành đã đi làm, cũng chẳng giống một người bình thường.

"Ừm, chào buổi sáng. Có vẻ hôm nay cậu ngủ đủ rồi, chắc không lại thức đêm chơi game chứ?"

"...Mạng lại có vấn đề, không chơi mượt được nên đành phải ngủ."

"À ra thế, cậu hăng hái thế, định sau khi sửa xong thì tiếp tục thức đêm chơi hả?"

"...Vậy thì, khoảng trống trong trái tim tôi... hít hà... phải dùng tình yêu của Nyaruko lấp đầy..."

"Buông ra mau đồ phế nhân game online này! Chỉ có Mahiro mới được tùy tiện dùng tất của tôi!"

"...Ha ha ha ha... Nyaruko... cùng tôi thực hiện chiến lược sinh tồn destiny đi..."

"Tôi chỉ muốn vạch ra kế hoạch giết cô thôi!"

Mahiro nhìn Cthugha từ dưới gầm bàn bò ra, lao vào Nyarlathotep, và nhận ra hôm nay nhà Yasaka cũng vẫn vận hành bình thường.

Nghĩ lại, tinh thần lực của cậu đã phát triển đến mức này rồi.

Tuy nhiên, vào lúc đó, Mahiro vẫn chưa nhận ra.

Dù nhà Yasaka có đang yên bình, cũng không có gì đảm bảo mọi chuyện sẽ tiếp diễn như vậy sau khi cậu rời khỏi nhà.

Tuần này sắp kết thúc, sức sống của học sinh đã khác biệt nhiều so với lúc mới bắt đầu tuần. Chương trình hoạt hình "tàn nhẫn" chiếu vào tối Chủ Nhật sẽ đẩy khán giả vào vòng xoáy của sự mệt mỏi, vì vậy cảnh tượng đi học vào sáng thứ Hai chẳng khác nào một lễ tang mùa hè. Tuy nhiên, đến thứ Sáu, học sinh đã "khởi động" xong xuôi để đón kỳ nghỉ cuối tuần. Tiếc thay, vừa qua tối Chủ Nhật, họ lại mất hết tinh thần.

Vào một ngày thứ Sáu như thế này, có thể thấy một cảnh tượng hơi khác thường. Mahiro cùng mọi người đến lớp, tiếng ồn ào như thường lệ vọng vào tai. Kurei Tamao, người hay buôn chuyện, là người đầu tiên chạy đến – điều này chẳng có gì lạ.

Tuy nhiên, tình hình tiếp theo lại không giống như mọi khi.

"Chào buổi sáng! Hastur, thế nào? Bên nào tốt hơn?"

Tamao, vốn là bạn thân của Nyarlathotep, chỉ chào Nyarlathotep buổi sáng, rồi lập tức chuyển hướng sang Hastur.

"Cái đó... tôi không biết cậu nói bên nào, nhưng cả hai bên đều rất vui."

So với sự hùng hổ như bão tố của Kurei, Hastur đáp lại với nụ cười mơ hồ. Mahiro không hiểu ý nghĩa của câu nói đó, nhưng thấy Tamao liên tục gật đầu và khoanh tay trầm tư, dường như cô ấy hiểu điều Hastur muốn bày tỏ.

"Ừm ừm, ngay cả khi so sánh cũng không biết ở đẳng cấp nào sao... (nhìn trộm)"

"Đừng nhìn tôi."

Tamao ném ánh mắt đầy ẩn ý, còn Mahiro thì thẳng thừng từ chối. Rốt cuộc, Mahiro vẫn không thể hiểu tại sao câu chuyện lại xoay quanh mình.

"Bên cạnh Yasaka-kun, những chuyện kiểu này lúc nào cũng tuôn ra không ngừng nhỉ, tôi thấy tu la tràng của nam nữ rồi đó!"

Tamao nở nụ cười tươi roi rói một cách khó hiểu và giơ ngón cái lên.

"Tamao, cậu đang nói gì thế? Mahiro của tôi đang có tu la tràng bi thảm với ai?"

"Không không không, dù là Nyaruko đi nữa, tôi cũng không thể tiết lộ nội dung tư vấn của khách hàng."

"Hôm qua cậu đã lỡ lời hoàn toàn rồi còn gì?"

Mahiro nhớ cô ấy đã vô tình nhắc đến một nỗi phiền muộn của bạn thời thơ ấu thích giả gái hay gì đó. Mahiro cho rằng tính cách tùy tiện như Tamao chính là lý do Isuka của Đại chủng tộc Yith chọn cô ấy làm đối tượng hoán đổi, và giả thuyết này đang ngày càng đáng tin.

"...Hastur, có phiền muộn gì thì có thể tìm tôi tâm sự nhé."

"Hí hí, cảm ơn Kuko."

Hastur ngượng ngùng cảm ơn, có vẻ không muốn giải thích mọi chuyện cho Cthugha. Cô nàng này sẽ chui đầu vào váy người khác hoặc hít hà mùi tất dài qua đầu gối, nếu Hastur cho rằng nói với cô ta cũng vô ích thì quả là một quyết định đúng đắn.

Trong lúc mọi người đang trò chuyện như vậy, tiếng chuông báo hiệu giờ học sắp bắt đầu vang lên. Các học sinh tùy theo khoảng cách đến chỗ ngồi mà nhanh chóng hoặc chậm rãi trở về chỗ của mình. Tamao là người đầu tiên, còn Mahiro và nhóm của cậu là người sau.

Vừa dứt tiếng chuông, giáo viên chủ nhiệm như thường lệ mở cửa bước vào, tuy nhiên, hôm nay không hiểu sao thầy lại không đóng cửa mà đứng thẳng lên bục giảng. Đáng lẽ Cthugha vẫn chưa tỏa ra hơi nóng đến mức phải mở cửa thông gió chứ.

"Chuyện hơi đột ngột một chút, lớp chúng ta sẽ có một giáo viên thực tập, chính xác hơn là cô ấy đã đến rồi."

Lời nói của thầy chủ nhiệm khiến cả lớp xôn xao, bầu không khí bất ổn bao trùm căn phòng. Nếu là học sinh chuyển trường thì còn có thể phấn khích một chút, nhưng lần này là một giáo viên thực tập với khoảng cách không gần không xa, một tình huống chưa từng có khiến mọi người không biết phải phản ứng thế nào.

Mahiro lặng lẽ nhìn Kurei Tamao, cô bạn đang ngây người há hốc mồm như bị sét đánh. Dù tự xưng là "thông thái vạn sự", đến nay việc nắm bắt thông tin về học sinh chuyển trường cũng thông thạo đến mức không cần thiết, nhưng có vẻ cô ấy cũng không ngờ tới chuyện này.

"Mời vào."

Thầy giáo chủ nhiệm gọi vọng ra phía cửa đang mở.

Vị giáo viên thực tập hình như đang đứng ngoài cửa, lúc này liền bước vào với tiếng bước chân vang lên một cách bất thường.

Các nam sinh phát ra tiếng cảm thán gần như thở dài.

Là phụ nữ.

Hơn nữa lại là người nước ngoài.

Đó là một phụ nữ có vóc dáng nổi bật, mặc bộ vest nữ công sở lịch lãm. Mái tóc dài màu xanh lá cây tươi sáng được búi thành nhiều lọn trên đầu, kiểu tóc rất độc đáo, tạo ấn tượng mạnh mẽ khó phai. Chiếc kính có dây xích nhỏ trên mặt cô toát lên vẻ tri thức, đôi mắt được bảo vệ sau tròng kính dài và hẹp, có một vẻ đặc biệt khiến người ta không thể nói ra lời thật lòng khi đối mặt.

Phần trước đã mô tả các ấn tượng ban đầu về cô ấy, nhưng đối với Mahiro và nhóm bạn, hoàn toàn không phải là "ấn tượng đầu tiên".

Thành thật mà nói, đó hoàn toàn là người quen.

"Tôi là giáo viên thực tập Lucy Gistune."

Lời tự giới thiệu được thốt ra đầu tiên ấy, trong tai Mahiro, chẳng khác nào một lời tuyên chiến.

"Lucy cô làm cái quái gì thế!"

Mahiro không kìm được bật dậy, hùng hổ chỉ tay vào giáo viên thực tập.

"Tại sao ngay cả cô cũng ở đây! Khốn kiếp, Tà Thần thối lui!"

Nyarlathotep như thể thay lời Mahiro muốn nói, ném một cuốn Bách khoa toàn thư Cthulhu về phía bục giảng. Tại sao cô ấy lại mang cuốn sách này đến trường? Hơn nữa, chính cô ấy là Tà Thần đầu tiên xâm nhập trường học mà? Mahiro thật muốn buông lời châm chọc trên mọi phương diện.

Cuốn sách bìa cứng đen dày cộp bay vút tới, Lucy không hề biến sắc, chỉ một tay gạt sang bên. Cuốn Bách khoa toàn thư Cthulhu đổi hướng bay và như thường lệ đập vào mặt Tanaka, nhưng chuyện này không quan trọng nên bỏ qua.

"Cô đang làm cái quái gì vậy? Giáo viên thực tập cơ bản đều là sinh viên đại học mà? Ít nhất cũng phải xét đến tuổi tác chứ, cô dù có thêm tiền tố 'vũ trụ' vào cũng quá gượng ép. Trẻ con giả vờ làm người lớn thì đáng yêu, nhưng người lớn giả vờ làm trẻ con thì chỉ là trò hề, ít nhất cô cũng phải nhận ra điều này chứ?"

"...Yasaka Mahiro, cậu cần phải học hỏi thêm về lễ nghi đối xử với phụ nữ."

Thái dương Lucy hơi giật giật, nhưng cô vẫn đáp lại một cách điềm tĩnh.

"Được rồi, Yasaka-kun, Nyaruko-chan, đừng bắt nạt giáo sinh. Nếu không thầy giáo sẽ bị truy cứu trách nhiệm quản lý đấy."

Thầy giáo chủ nhiệm hoàn toàn kiên định với lập trường "tự bảo vệ mình". Mahiro thật muốn xem gần đây khi phụ huynh quái vật thường xuyên đến lý luận, thầy sẽ đối phó thế nào.

Mahiro vô ý nhìn quanh, thấy ánh mắt cả lớp đều đổ dồn về phía mình. Thiết lập tiện lợi của kết giới khiến mọi chuyện không đến mức quá ầm ĩ, nhưng những ánh mắt đó thật khó chịu, vì vậy cậu quyết định tạm thời không truy hỏi nữa, dè dặt ngồi xuống rồi kéo Nyarlathotep ngồi theo.

Lucy xác nhận Mahiro và Nyarlathotep đã ngoan ngoãn ngồi xuống, liền đảo mắt nhìn quanh lớp học và hơi cúi đầu chào.

"Xin chào lại quý vị, tôi là Lucy Gistune, phụ trách môn Xử lý thông tin."

Môn học này có thể phát huy tối đa sở trường ban đầu của cô, nhưng còn quán bánh bạch tuộc mà cô đang kinh doanh thì sao?

Trước đó rõ ràng cô còn nở nụ cười mãn nguyện như thể đã tìm thấy thiên chức của mình mà.

"Xin hỏi... Cô và Yasaka-kun lớp chúng em có quan hệ gì ạ?"

Tanaka cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê, lại giơ tay đặt ra câu hỏi thừa thãi kia. Có lẽ tốt hơn hết là nên "giải quyết" hắn ta trước khi lỡ biết sự thật. Có cái máy nào chỉ diệt trừ sự tò mò thôi không? Như vậy thì sẽ chẳng ai phải ray rứt lương tâm, Mahiro nghĩ đây đúng là một giải pháp tuyệt vời.

Mahiro thầm nghĩ, cái sinh vật biển mang thuộc tính Tà Thần đó rốt cuộc phải giải thích thế nào đây? Những trường hợp từ trước đến nay, tức là Nyarlathotep, Cthugha và Hastur đều mang họ Yasaka, nên tạm thời vẫn có thể bịa ra lý do để lấp liếm. Tuy vẻ ngoài không giống người Nhật, nhưng ít nhất cũng có thể lấy danh nghĩa họ hàng để che mắt mọi người, nhà Yasaka vì thế mà trở thành một gia đình mang tính quốc tế một cách khó hiểu.

Ngược lại, Lucy đã tự xưng họ Gistune. Nếu muốn gán ghép với nhà Yasaka, dù không phải là hoàn toàn không thể, nhưng chắc chắn sẽ cực kỳ khiên cưỡng.

Đã vậy thì, đành nhờ mẹ giúp đỡ thôi. Mahiro dồn hết khả năng lừa bịp mà cậu đã rèn luyện kể từ khi lũ người ngoài hành tinh đổ bộ, buột miệng nói dối:

"À, cái đó… Lucy là con gái của bạn mẹ tôi—"

"…Nhà Yasaka đã cướ đi báu vật quan trọng mà tôi đã bảo vệ suốt nhiều năm."

"Này! Này! Này!"

"Vâng, không quá lời khi nói cuộc đời tôi đã thay đổi vì thế, nhà Yasaka đã đánh thức một mặt khác trong tôi."

"Này, không được nói lung tung! Không được cố tình nói khiến người ta hiểu lầm!"

Mahiro gào lên, nhưng Lucy vẫn không rút lại lời tuyên bố kinh người đó. Nội dung bản thân nó không sai, báu vật quan trọng mà cô ấy nói hẳn là X-Os đang được phát triển lúc bấy giờ; chuyện xảy ra ở Công viên giải trí R’lyeh quả thực đã khiến cuộc đời Lucy thay đổi một trăm tám mươi độ.

Tuy nhiên, chưa nói đến Mahiro người đã biết sự thật, bạn học trong lớp chắc chắn sẽ suy nghĩ lung tung. Lucy ôm lấy người mình, bày ra vẻ mặt như thể bị tổn thương, trên mặt hoàn toàn là biểu cảm của một nữ chính bi kịch. Nhìn thấy cô ấy như vậy thì dễ dàng hiểu được các bạn học sẽ hiểu lầm đến mức nào. Quả nhiên, ánh mắt trong phòng học đang đồng loạt đổ dồn vào Lucy và Mahiro.

"Ma… Mahiro… Cậu đã làm chuyện đó với Lucy lúc tôi không biết sao…"

"Nói gì mê sảng vậy! Hầu như đều là trò hay của cô cả mà!"

"…Nyaruko, thiếu niên rốt cuộc cũng là đàn ông, phần trên (kẻ tấn công) và phần dưới (kẻ điên rồ) là hai sinh vật khác nhau, là dã thú dâm đãng của mùa hè với những lưỡi dao sắc bén. Nhưng đây cũng là điểm đáng yêu của thiếu niên."

"Cái đồ mặc dục vọng lên người rồi chạy lung tung như cô không được đem tôi ra so sánh! Quá đáng cũng phải có giới hạn chứ!"

Hai tên Tà Thần là nguồn cơn của mọi chuyện vậy mà lại nói ra những lời như thế. Nếu đây không phải là nơi công cộng, Mahiro chắc chắn sẽ không ngần ngại dùng nĩa xiên thẳng xuống. Không, nếu kết giới đang hoạt động, có lẽ nên trừng trị chúng một trận ra trò thì hơn.

"Ừm, Yasaka Mahiro, em cứ yên tâm, thầy sẽ không hỏi về đời sống riêng tư của em đâu. Thời xưa thì không nói, nhưng thời Heisei này đảm bảo quyền tự do yêu đương. Về phần đánh giá lên lớp thì em cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé."

"Lời nói này rõ ràng là mang theo tư thù mà!"

Những lời của giáo viên chủ nhiệm trước sau hoàn toàn không logic. Mahiro có thể hiểu tâm trạng vị giáo viên muốn tìm vợ đến mức nào, nhưng những lời này thật sự quá vô lý.

Lúc này, Lucy đang ôm lấy cơ thể mình đột nhiên trong tích tắc khôi phục thái độ ban đầu, khẽ vỗ hai tay để tập trung ánh mắt của các bạn học trong lớp.

"Dù thời gian ở cùng không lâu, nhưng từ giờ xin hãy chiếu cố tôi nhiều hơn."

Cô nở nụ cười cực kỳ tự nhiên, rồi đầy phấn chấn bước ra khỏi phòng học. Động tác của cô tự nhiên đến nỗi giáo viên chủ nhiệm cũng vội vàng đi theo. Còn vài phút nữa mới đến tiếng chuông báo hiệu hết giờ sinh hoạt lớp, nhưng có vẻ giáo viên không có việc gì đặc biệt cần thông báo.

Thủ pháp dứt khoát này khiến Mahiro ngẩn người một lát, nhưng cậu lập tức vận động trí óc với tốc độ tối đa.

—Tiếp tục ở trong lớp học không ổn chút nào.

"Này, đi thôi, mấy người cũng đi theo tôi!"

Mahiro đứng dậy gọi to đám Tà Thần xung quanh, nhưng ngay khoảnh khắc đó, dưới chân cậu truyền đến âm thanh "đùng đùng đùng đùng" giống như tiếng đất rung.

"Khoan đã~ Khoan đã khoan đã khoan đã, bạn Yasaka, chuyện này là sao vậy!"

Chúc mừng! Cô nàng mồm loa mép giải đã tiến hóa thành mồm loa mép giải tốc độ cao!

Kurei Tamao lao đến không gian nơi Mahiro và những người khác vừa đứng vài giây trước đó, nhưng cô ấy đã chậm mất hai bước. Lúc này Mahiro đã rời khỏi phòng học.

Chẳng có học sinh nào lại rời khỏi phòng học trong khoảng thời gian ngắn ngủi giữa buổi sinh hoạt lớp sáng và tiết học đầu tiên. Hơn nữa, các lớp khác chắc hẳn vẫn đang sinh hoạt, nên hành lang hầu như không có người, rất tiện lợi cho Mahiro và mọi người thực hiện hành động tiếp theo.

"Này, Nyaruko, Kuko, khóa chặt cửa trước và cửa sau phòng học lại, không cho bất kỳ ai ra vào, nếu không Kurei sẽ đuổi theo."

"Rõ!"

"…Để tôi ban phước lành của Tà Thần."

Nyarlathotep và Cthugha ngay lập tức phong tỏa hai lối ra vào duy nhất của phòng học. Mahiro vốn chỉ nói bâng quơ, nhưng quả nhiên có tồn tại loại kỹ thuật vũ trụ này. Dù cậu không biết cơ chế thực sự là gì, nhưng chắc là tăng thể tích cánh cửa để kẹt vào đường trượt khiến cửa không thể kéo ra.

"Ơ? Không mở được sao? Khoan đã, tại sao? Ờ, chúng ta bị nhốt rồi sao? Chẳng lẽ tiếp theo chúng ta phải tự chém giết lẫn nhau? Giống như bộ phim đó ấy, tên gì ấy nhỉ… Battle Fight?"

Tiếng gõ cửa "đùng đùng" vang vọng trên hành lang yên tĩnh. Mức độ ồn ào của Tamao vượt ngoài tầm kiểm soát, khiến Mahiro cảm thấy may mắn vì đã kịp thời phong tỏa cửa phòng học.

Mahiro trấn tĩnh lại tinh thần để tìm mục tiêu.

Nhưng cậu không cần tốn công tìm kiếm, chính đương sự Lucy Gistune đang tựa vào bồn nước phía trước, vẫy tay ra hiệu một cách thanh lịch. Vì không thấy bóng dáng giáo viên chủ nhiệm, có lẽ cô ấy đã để giáo viên rời đi trước, còn mình thì ở lại chờ đợi mọi người.

Mahiro dẫn ba người bước nhanh về phía Lucy.

"Cô sẽ giải thích chứ?"

"Không có gì để giải thích cả. Đúng như tôi đã nói khi chào hỏi vừa nãy, tôi là giáo viên thực tập Lucy Gistune."

Lucy trưng ra vẻ mặt giả ngây ngô và điềm nhiên nói ra câu đó.

"Hãy giải thích lý do rõ ràng đi! Tôi có nghĩa vụ yêu đương với Mahiro hai mươi bốn giờ và dẫn cậu ấy cùng chìm vào giấc mộng, nên ở trường cũng phải hành động cùng nhau. Nhưng Lucy, cô thì khác mà đúng không?"

"Hãy nhớ kỹ, Trái Đất gọi loại người như cô là kẻ đeo bám."

Trên thực tế, nhiệm vụ bảo vệ Mahiro đã kết thúc sau sự kiện đầu tiên, chức trách hiện tại của Nyarlathotep là hỗ trợ các chủng tộc Trái Đất ở Cõi Mộng.

"…Tôi là vợ của Nyaruko, thiếu niên là tình nhân của tôi, nên tôi đi học cùng hai người là chuyện đương nhiên. Nhưng tôi không hiểu tại sao ngay cả Lucy cũng đến trường."

"Cô nói ai là vợ của ai? Không được sáng sớm đã bị chập mạch!"

Nyarlathotep lộ ra vẻ mặt ghét bỏ tận xương tủy, đá vào bắp chân Cthugha.

Dù chuyện này không quan trọng, nhưng ngay cả Mahiro cũng dần trở thành đối tượng dục vọng của Cthugha, tình hình này khiến cậu không giấu nổi sự run rẩy.

"Em cũng vì muốn ở bên mọi người… Cô Lucy tại sao lại đến trường ạ?"

Hastur đương nhiên cũng đòi hỏi tính chính đáng của mình.

Dù phần lớn là do những ý nghĩ không đứng đắn, nhưng bộ ba Tà Thần vẫn chuyển trường đến đây dựa trên những lý do hợp lý, riêng Lucy thì không.

Tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi sinh hoạt lớp vang lên, nhưng họ không thể để Lucy trốn thoát vào lúc này.

Bị ba người ngoài hành tinh và một người Trái Đất chất vấn, Lucy hiểu rằng không thể tùy tiện bịa lý do để qua loa, cô ấy nhún vai thở dài như thể đã chấp nhận số phận.

"Vì tôi muốn xác nhận một số chuyện, nên tôi nhận định đây là cách làm thích hợp nhất."

"Xác nhận một số chuyện? Chuyện gì?"

"Cái này… Tóm lại là đủ mọi phương diện. Hastur, nghe cho kỹ đây, phụ nữ có rất nhiều bí mật, tự tiện xâm nhập vào nội tâm người khác là hành vi thô tục, phải cảm thấy hổ thẹn vì điều đó, hiểu chưa?"

"Á á? Vâng, xin lỗi ạ!"

"Khoan đã, lúc này cậu không được rụt rè chứ?"

Hastur rõ ràng là Tà Thần nhưng lại ngây thơ vô số tội.

"Ừm, hóa ra có cái cớ này… Dùng được đấy!"

"Hả?"

"Mahiro, phụ nữ có rất nhiều bí mật! Nói cách khác, cậu không được truy cứu những gì tôi làm! Dù không hiểu sao trong phòng Mahiro lại thiếu mất một chiếc quần lót, cậu cũng đừng bận tâm!"

"…"

"Khoan đã, nói gì đi chứ! Cái ánh mắt tội lỗi hơn cả sự buông xuôi này là sao!"

Mahiro nhìn Nyarlathotep bằng ánh mắt khinh bỉ tận cùng, khiến cô nàng bối rối không biết phải làm sao.

"…Nyaruko, không cần phải làm cái hành động đáng buồn như thế. Nếu cô muốn quần lót, của tôi có thể cho cô. Hây hây, đây này, cho cô."

"Tôi mới không cần thứ bẩn thỉu đó! Mà cái đó là chị Hỏa Diễm đưa cho cô lần trước đúng không! Sao lại ngoan ngoãn nhận lấy rồi còn mặc vào người!"

"…Tôi sẽ không nói là vì Nyaruko, chỉ là muốn cố gắng hết sức để lại bằng chứng."

"Cái tôi bây giờ không thể nào hiểu nổi!"

Tại sao những kẻ này luôn khiến mọi chuyện phức tạp hơn, lại còn đi theo hướng chẳng liên quan gì? Mahiro quyết định lát nữa sẽ tặng mỗi tên điên một cú đấm, nhưng giờ thì quay người đối mặt với Lucy.

"À~ Nói cách khác, cô đến đây với tư cách giáo viên thực tập là có ý nghĩa nào đó."

"Đúng vậy."

"Không thể nói lý do sao?"

"Không phải không thể nói, mà là không đáng để người khác biết. Thật ra bản thân tôi cũng chưa sắp xếp xong suy nghĩ, chỉ là có người quen đưa ra lời khuyên này, nên tôi đã đưa ra quyết định này trước. Hành động khi có quá nhiều yếu tố không chắc chắn, tôi cũng thấy không giống phong cách của mình lắm."

Lucy khẽ nói như tự giễu, vẻ mặt đôi khi để lộ chút ưu phiền. Xem ra cô ấy khác với Nyarlathotep hay Cthugha, động cơ không phải là do những ý nghĩ không đứng đắn đơn giản, rõ ràng.

Vậy thì, giờ phải làm sao đây? Mahiro bắt đầu suy nghĩ, nếu Lucy không nói lý do, điều đó có nghĩa là cô ấy không yêu cầu Mahiro và mọi người giúp đỡ, cũng không có vẻ sẽ gây ra phiền phức gì. Nên nói một cách cực đoan và tàn nhẫn hơn, Mahiro hiện tại không có dính dáng gì đến người ngoài hành tinh này.

Hành động cố ý gây hiểu lầm của Lucy trong lớp học vừa nãy hẳn là muốn trả đũa việc Mahiro chế nhạo tuổi tác phụ nữ. Nói thẳng ra, chỉ cần họ không gây chuyện, đối phương cũng sẽ không làm càn, đây là sự khác biệt tuyệt đối giữa cô ấy và Nyarlathotep cùng những người khác.

Vậy thì, có lẽ có thể mong Luce sẽ biết điều mà hành động. Không phải là không quen biết nhau, dù từng là đối thủ, nhưng trông cô ấy lúc này khá đứng đắn, chí ít là tốt hơn nhiều so với hai kẻ biến thái đang bám riết lấy Mahiro ở đằng sau.

Huống hồ, Luce đã đến trường với danh nghĩa giáo viên thực tập, thủ tục cũng đã hoàn tất. Ngay cả kết giới vốn được quảng cáo là tiện lợi đến cực điểm cũng không thể xóa bỏ sự thật đã rồi này. Nói khó nghe hơn thì Mahiro chỉ có thể ôm chăn khóc mà thôi.

Kết luận đến đây đã được định đoạt.

"Tôi hiểu rồi… Mặc dù tôi không tán thành cách làm này, và nếu có thể thì tôi muốn cô rời đi, nhưng cũng đành chịu thôi."

"Mahiro, như vậy có ổn không?"

"Chắc là không ổn, nhưng đành phải mắt nhắm mắt mở vậy."

"…Chỉ cần Luce không cấm tôi chơi 'Tà Thần Khắc Tinh HOWARD' trong giờ học, thì tôi không bận tâm việc Luce đến trường đâu."

"Ngươi mà dám ‘kẹt kẹt kẹt kẹt’ chơi game ở ghế sau trong giờ học, ta sẽ tẩn ngươi một trận đó."

Hai vị Tà Thần này cũng dùng biện pháp mạnh mà chuyển trường tới đây, nên một khi Mahiro đã đồng ý, họ cũng chẳng thể phản đối gay gắt được nữa. Dù Mahiro không tán thành việc sắp xếp lần này, nhưng cậu lại cảm thấy ngầm chấp nhận cũng chẳng sao.

"Ưm ưm ưm, đã vậy thì… Hastur, nghe ý kiến của cậu xem nào!"

Mahiro thực sự không hiểu tại sao Nyarlathotep lại phải nhấn mạnh câu đó khi nói.

Nyaruko vừa dứt lời, Hastur liền nở một nụ cười dịu dàng mềm mại. Đó là một biểu cảm nhẹ nhàng, hiền hòa, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng đều vô điều kiện mà thả lỏng.

"Em nghĩ có chị Luce ở trường sẽ vui hơn, nên em tán thành ạ!"

"Thế… thế à…"

"À, nhưng như vậy thì có cần gọi chị Luce là cô giáo không ạ?"

"…Ở nơi công cộng thì đúng là như vậy, nhưng ở những chỗ khác thì không cần cố ý đổi cách gọi cũng không sao."

"Vâng, chào cô Luce!"

"…Ừm, chuông vào lớp sắp reo rồi, các em về lớp đi nhé, tạm biệt."

Ánh mắt của Luce lướt đi vội vã một cách bất thường, cô còn chỉnh lại gọng kính rồi nhanh chóng bước về phía góc hành lang và biến mất.

"Nhưng mà, tại sao ngay cả Luce cũng đến trường? Chẳng lẽ dù tuổi tác không còn nhỏ mà cô ấy lại một lần nữa bật công tắc tuổi thanh xuân sao? Nói theo tiếng Anh thì là ‘space on your hand’ đó."

"Ngươi có muốn ta chọc ghẹo ngươi là chẳng có tư cách để nói thế không hả?"

Rốt cuộc, họ vẫn không moi được động cơ thực sự từ miệng Luce. Tuy nhiên, vì cô ấy đến trường với thân phận "giáo viên thực tập" – một vị trí có thời hạn, điều đó có nghĩa là cô ấy sẽ không ở lại lâu. Có lẽ khi chán, cô ấy sẽ rời đi, và từ giờ trở đi họ chỉ cần nhẫn nhịn một chút là được.

Mahiro nghĩ đến đây, không khỏi tự giễu rằng mình đã trở nên mềm lòng. Ban đầu, khi Nyarlathotep mới chuyển đến, cậu đã kịch liệt phản đối, nhưng có lẽ do Cthugha và Hastur lần lượt tái diễn cùng một kiểu, khiến tri giác của Mahiro đã trở nên tê liệt mất rồi.

Tiếp tục tụ tập ở hành lang vắng người cũng chẳng ích gì. Tốt hơn hết là nên về chỗ ngồi chuẩn bị vào học trước khi chuông reo và giáo viên đến. Mặc dù đám người ngoài hành tinh này luôn gây ra hiểu lầm, nhưng Mahiro vốn là một học sinh cấp ba chăm chỉ học hành.

Cánh cửa lớp học được phong ấn bằng công nghệ vũ trụ đã hoàn thành nhiệm vụ, mở ra không chút khó khăn. Mahiro cứ nghĩ Kurei Tamao sẽ đứng nép sau cánh cửa để nghe lén cuộc nói chuyện ngoài hành lang, nhưng thực tế lại không như vậy, khiến cậu có chút hụt hẫng.

Tuy nhiên, lúc này họ lại gặp phải một tình huống nằm ngoài dự đoán. Dù sắp vào lớp, các bạn học sinh lại đang vây quanh chỗ ngồi của Mahiro và những người khác. Mahiro quay đầu nhìn ba người bên cạnh, nhưng tất cả đều lắc đầu ra vẻ không biết gì.

"Ơ, khoan đã! Này, các cậu đang làm… gì… ở chỗ của người khác vậy…"

Mahiro gạt đám đông để đến được chỗ ngồi của mình, và ngay lập tức cậu chết lặng.

*Mi~~~~~~~~*

Shantak-kun đang tạo dáng sừng sững trên bàn.

Mahiro đột nhiên cảm thấy máu trong người như cạn kiệt. Sinh vật kỳ lạ kết hợp nhiều hình dạng từ ngựa, chim, dơi… đang phô diễn cơ thể, sự tồn tại dị hình bị che giấu bấy lâu cuối cùng đã lộ diện dưới ánh mặt trời.

"Dễ thương quá~ Mèo con ơi, lại đây, lại đây~"

Tuy nhiên, Mahiro tuyệt vọng lại bị bỏ mặc một bên, một nữ sinh đang vẫy tay gọi Shantak-kun. Cô bé nhìn thấy con quái vật quý hiếm này không hề sợ hãi mà còn gọi Shantak-kun là mèo con.

"…Thiếu niên, đừng lo lắng, nhờ sức mạnh của kết giới, Shantak-kun trong mắt người đời chỉ là một con vật nhỏ của Trái Đất thôi."

Cthugha thì thầm vào tai Mahiro như vậy.