À, ừm… Atoko không có vướng mắc gì về chuyện đó à? À, không, không có gì. Xin lỗi, tôi không nên hỏi những chuyện như vậy với người mới gặp lần đầu, thật sự rất xin lỗi.
Mahiro thậm chí không biết mình đang nói gì, cậu nói năng lắp bắp và cúi gằm mặt xuống.
“Hehe, không cần xin lỗi đâu. Chuyện đó thì… tiểu nữ may mắn cũng đã có vài lần đi xem mắt, nhưng đều không có duyên.”
“Thì, thì ra là vậy…”
Atoko xinh đẹp như vậy, đáng lẽ đàn ông phải tranh nhau mới phải, nhưng thực tế xem ra cũng không suôn sẻ như vậy. Mà nhắc mới nhớ, đúng là không nên hỏi phụ nữ những chuyện riêng tư thế này, Mahiro thầm nguyền rủa sự vô lễ của bản thân.
“Còn Mahiro-sensei thì sao?”
“Hả?”
“Anh và Nyaruko sống chung có hòa hợp không?”
“Hòa hợp à… Chuyện đó, ừm…”
Mahiro không thể nào kể ra hết chuyện mình từng vượt không gian, chạy đôn chạy đáo để cứu mấy người họ. Bởi vì giải thích thì rất phức tạp, mà quan trọng hơn là quá đỗi ngại ngùng.
Rõ ràng là cách đây không lâu, Mahiro còn chỉ mong tống khứ mấy người đó đi càng sớm càng tốt, nhưng thoắt cái đã cùng họ giải cứu đủ thứ hiểm nguy của Trái Đất rồi cả vũ trụ nữa.
“Mahiro-sensei.”
“Hả? Khoan đã, này?”
Mahiro phải kinh hãi kêu lên.
Bởi vì Atoko đột nhiên ghì sát vào người cậu, dí mũi vào gần cổ Mahiro.
Mahiro theo phản xạ muốn tránh xa Atoko, nhưng không hiểu sao lại không thể nhúc nhích, cứ như có một sức mạnh vô hình nào đó đang giữ chặt cậu.
Dù giờ tan tầm người xe đông đúc, nhưng cảnh Mahiro và Atoko, một đôi nam nữ trẻ tuổi thân mật đến vậy, dù cậu có chống cự thế nào đi nữa thì vẫn thu hút ánh nhìn tò mò. Những ánh mắt thiếu tế nhị từ xung quanh khiến Mahiro vô cùng khó chịu, hai má cậu nóng bừng.
“Xin Mahiro-sensei tha thứ cho sự thất lễ của tiểu nữ.”
Lúc này, Atoko lùi lại một bước, cúi người hành lễ. Thật kỳ diệu, Mahiro lập tức được trả lại tự do. Nói cách khác, vừa rồi Atoko đã làm gì đó.
“Rốt, rốt cuộc là sao?”
“Thành thật xin lỗi. Trên người Mahiro-sensei có một mùi hương rất thơm, tiểu nữ không kìm được nên mới…”
“Mùi hương?”
Nghe vậy, Mahiro đưa mắt nhìn khắp cơ thể mình. Cậu tự tin là mình không có mùi lạ, vì hôm nay không có tiết thể dục, mà bộ đồng phục cũng gần như ngày nào cũng được xịt khử mùi.
“Thật sự rất thơm… Thơm đến mức khiến tiểu nữ muốn dùng ngài để hiến tế.”
“Hả?”
“Ối, không được rồi. Nyaruko đang đợi chúng ta ở quán. Mahiro-sensei, mời anh dẫn đường chứ?”
“À, ừm.”
Ngay dưới lầu là cửa quán, nhưng Mahiro không thể yêu cầu Atoko, người cậu mới quen, đi trước. Cậu bước qua cánh cửa kính, vừa quan tâm đến đôi chân đi dép rơm của Atoko, vừa chậm rãi xuống lầu.
Một Tà Thần khác hẳn với những gì đã biết cho tới nay, khiến Mahiro khó lòng xác định được khoảng cách để ứng xử.