Haiyore! Nyaruko-san

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Kubou Tadashi

Vì là một Thủy Ma Đạo Sĩ, nên câu chuyện sẽ bắt đầu với "Liên kết hydro"!

153 1326

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

(Hoàn thành)

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

Tokuyama Ginjiro

""Nếu cậu tỏ tình trước thì tớ cũng không phải là không thể hẹn hò thật với cậu đâu!""

21 25

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

197 1018

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

319 860

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

398 6314

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

33 271

Quyển 1 - Chương 2: Tiếp xúc Cấp độ Ba (1)

Rộp rộp.

Vò vò.

Vứt.

Xé vỏ.

Rộp rộp.

Vò vò.

Vứt.

Xé vỏ.

“Này!”

Cuối cùng Mahiro cũng không chịu nổi nữa, cậu cất tiếng gọi cô gái tóc bạc đang miệt mài gặm bánh que bắp ngô trước mặt. Giọng cậu trầm đục, cố tình ép xuống đầy khó chịu.

“Ừm? A, em muốn uống trà.”

Chẳng đợi được sự cho phép, cô gái đã giật lấy chai nước của Mahiro, tu một hơi cạn sạch. Dù xét cho cùng thì đây cũng coi như là nụ hôn gián tiếp đi, nhưng cô gái không hề tỏ vẻ ngượng ngùng chút nào. Chứng kiến cảnh tượng ấy, Mahiro bắt đầu nhìn nhận lại toàn bộ quá trình mọi chuyện đã diễn biến như thế nào.

Sau đó, cô gái này đã hộ tống Mahiro – người vẫn còn đang hoảng hồn – về nhà. Khi Mahiro cố gắng thoát khỏi nanh vuốt của quái vật, khu phố rõ ràng đã biến thành một mê cung, vậy mà giờ đây, cậu lại trở về một cách dễ dàng lạ thường, như thể ảo thuật đã được giải trừ.

Trong lúc vẫn còn mơ hồ chẳng hiểu gì, Mahiro đành để cô gái vào phòng khách trước đã. Tuy nhiên, đôi tay ăn vặt của cô gái đến giờ vẫn chưa ngừng nghỉ. Không biết cô lấy chúng từ đâu ra, nhưng khi Mahiro hoàn hồn trở lại, trên bàn đã chất một túi nhựa gần như sắp bục ra vì đầy ắp các loại đồ ăn vặt.

“Ngon ngon, đúng là đồ ăn vặt Trái Đất làm người ta không thể nào cai được mà, đặc biệt là loại vị Takoyaki có sức mạnh vượt quá trí tuệ loài người này! Với cả cái vị Hamburger không tự nhiên này nữa!”

“Tôi bảo này…”

“Ừm? A, em muốn xem TV.”

Chẳng đợi Mahiro trả lời, cô gái đã tự ý cầm điều khiển mở TV. Lúc này đang phát một bộ Anime đêm khuya, trên màn hình là hình ảnh nhân vật nam chính với phong cách Tokusatsu, mặc bộ đồ bó sát màu đen sắc lẹm, đang tung cú đá bay vào kẻ thù.

“Ối chà chà, Xuyên Cung Thần Cước phát uy! Hết sảy con bà bảy luôn! À này Mahiro, cậu ngồi xích ra một chút, nếu không đầu cậu chắn mất, tôi không thấy gì cả.”

“…”

Mahiro lặng lẽ cầm một cái nĩa từ giá đựng đũa.

*Phập* một tiếng, nó cắm phập vào mu bàn tay cô gái đang đặt trên bàn, nhanh đến mức không có độ trễ.

“Ố ồ ồ! Đâm, đâm vào rồi! Đâm vào rồi!”

Cơ thể cô gái bật dậy. Tuy nhiên, Mahiro không hề bận tâm, lại vung nĩa xuống.

Lại đâm.

Tiếp tục đâm.

Đâm liên hồi với tốc độ cao, như cú xả đạn mười sáu phát liên thanh mà người lớn hay lừa lũ trẻ con ngày xưa vậy.

“Ma… Mahiro, cậu làm gì thế hả!”

“Cậu không chịu nghe người khác nói hả? Đồ ngốc!”

Cuối cùng, Mahiro giơ tay lên với một động tác cực kỳ khoa trương, dứt khoát đâm xuống.

“Á! Không! Máu! Chảy máu rồi!”

Sau khi Mahiro dừng tay, cô gái rưng rưng nước mắt, bắt đầu liếm mu bàn tay đang rỉ máu.

“Ồn ào quá, im ngay đi, lần sau sẽ là dao làm bếp đấy!”

“…Vâng.”

Cô gái dường như biết Mahiro nói thật. Cô ấy toát mồ hôi lạnh trên trán, khuôn mặt lộ rõ vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Mahiro hít sâu một hơi rồi hỏi cô gái:

“Cái con quái vật đó rốt cuộc là sao? Vừa nãy là cô cứu tôi hả? Cô có biết lai lịch của nó không? Tại sao tôi lại phải bị quái vật truy đuổi chứ? Tóm lại là đừng có xem TV nữa! Dừng ngay cái tay ăn vặt của cô lại!”

“Xin… xin cậu bình tĩnh lại đi, Mahiro!”

“Đúng rồi, còn chuyện này nữa, sao cô biết tên tôi?”

“Bởi vì, ít nhất cũng phải biết thông tin cơ bản của đối tượng được bảo vệ thì mới có thể hoàn thành tốt công việc này chứ?”

“Hả?”

Vừa rồi hình như cậu nghe thấy hai chữ “công việc”. Cách đây không lâu cậu còn bị quái vật truy đuổi, trải nghiệm một con đường đậm chất dị giới, vậy mà không ngờ lại nghe thấy một thuật ngữ đời thường như “công việc” vào lúc này.

“À, vừa nãy lúc chào hỏi em cũng đã nhắc rồi, em là Nyarlathotep, bình thường đảm nhiệm chức danh Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn.”

Cô gái tóc bạc ngồi quỳ gối, hai tay chống ba ngón xuống đất, cung kính hành lễ. Hệt như một người vợ mới cưới trong đêm tân hôn.

“Nyarlat… Khoan đã, chờ một chút, cái tên này chẳng phải là…”

“Ố ồ? Mahiro biết sao?”

Nyarlathotep!! Mahiro quả thực biết cái tên này, mà không chỉ riêng Mahiro. Những ai nghe thấy cái tên này sẽ liên tưởng đến một hệ thống tác phẩm liên quan.

Đó chính là Thần thoại Cthulhu.

Vào thế kỷ XX, hệ thống tiểu thuyết kỳ ảo do nhà văn kiêm thi sĩ người Mỹ, H.P. Lovecraft, sáng tác chính là cái gọi là Thần thoại Cthulhu.

Sở dĩ gọi là hệ thống, là vì nó không chỉ giới hạn ở bản thân tác giả Lovecraft, mà còn bao gồm nhiều nhà văn khác nữa. Ví dụ, nhân vật hoặc vật phẩm xuất hiện trong tác phẩm của một nhà văn nào đó cũng sẽ xuất hiện trong tác phẩm của những nhà văn khác, hoặc sáng tạo cá nhân không chỉ dừng lại trong tác phẩm của chính mình mà còn ảnh hưởng đến các tác phẩm hay nhà văn khác như thể vượt thời gian và không gian. Hơn nữa, Lovecraft tự mình không hề chỉ trích điều này, ngược lại còn tỏ ra thích thú, chủ động đưa các thiết lập do các nhà văn khác tạo ra vào tác phẩm của mình, vì vậy các tiểu thuyết kỳ ảo của họ đã mở rộng nhanh chóng theo cấp số nhân, thậm chí có thể nói là tăng lên không ngừng.

Không chỉ riêng Lovecraft, các tác phẩm liên quan của các nhà văn khác cũng được gọi chung là Thần thoại Cthulhu. Tuy nhiên, cái tên này được đặt ra sau khi Lovecraft qua đời, nên cũng có người phản đối việc sử dụng nó. Về nội dung thần thoại, đại khái đều mô tả sự kinh hoàng của vũ trụ và những vị thần mạnh mẽ mà sức người tuyệt đối không thể chống lại được. Con người trong bộ thần thoại này thật sự thường xuyên chết đi, nhân loại bị coi như rác rưởi. Không hề tồn tại những vị thần yếu ớt đến mức trẻ con ném đá bừa bãi cũng có thể giết chết, mà gần như toàn bộ đều là những Tà Thần tàn bạo, chỉ cần nhìn thấy là đủ để khiến người ta phát điên.

Còn Nyarlathotep được nhắc đến ở đây, ngay cả trong số những Tà Thần đó, cũng sở hữu một địa vị khá cao quý.

Vậy mà kẻ tự xưng là Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn này lại đang ở ngay trước mặt. Hơn nữa, cô ta chẳng hề giống một Tà Thần chút nào, mà lại là một cô gái hết sức bình thường.

Nếu phải cố gắng tìm ra điểm đặc biệt của cô ta, có lẽ chỉ có mái tóc dài màu bạc óng ánh gần như trong suốt, cùng đôi mắt xanh biếc. Nhưng nếu cô ta tuyên bố mình là người nước ngoài, chắc chắn sẽ không ai nghi ngờ.

Thế nhưng, Mahiro đã nhìn thấy. Cậu nhìn thấy con quái vật đen kịt vừa nãy truy đuổi mình, và cô gái đã một chiêu hạ gục con quái vật trong ngõ cụt. Nếu giải thích tất cả những điều này là một giấc mơ, thì khoảnh khắc hiện tại cũng quá đỗi chân thực.

Mặc dù vậy, không nghi ngờ không có nghĩa là tin tưởng, Mahiro vẫn nhìn cô gái với ánh mắt kinh ngạc.

“Ghét thật, cứ nhìn chằm chằm người ta thế này, trái tim người ta đập loạn xạ đấy!”

“Tôi đi lấy dao làm bếp đây.”

“Xin lỗi là lỗi của em, em sẽ không tái phạm nữa.”

“Cô đang làm trò gì vậy hả?”

Thấy cô gái cố tình nói giọng robot, Mahiro không khỏi thở dài. Câu chuyện cho đến giờ vẫn chưa hề có tiến triển nào.

“Khoan đã, nói đi thì phải nói lại, không ngờ Mahiro lại biết tên em đấy.”

“Ừm, à, vì cái tên này thường xuyên xuất hiện trong game nên tôi mới tò mò, tiểu thuyết gốc tôi cũng từng đọc qua một lần rồi.”

“Nhưng em nghĩ, học sinh cấp ba đọc mấy tác phẩm đó hơi khó nuốt nhỉ?”

Không chỉ riêng Thần thoại Cthulhu, từ xa xưa thần thoại vốn là một loại câu chuyện hay truyện ký, vì vậy nó có sức hút và tính giải trí cao, các trò chơi hay tiểu thuyết giải trí hiện đại cũng thường sử dụng thần thoại làm chất liệu. Mặc dù vậy, Thần thoại Cthulhu khác với các thần thoại thông thường, chủ yếu thiên về chủ nghĩa khủng bố vũ trụ, cộng thêm đây là tiểu thuyết dịch từ nước ngoài, ngay cả khi nói khách sáo cũng không thể coi là tác phẩm dễ đọc. Quả thật, như cô gái tóc bạc này nói, nếu chỉ vì hứng thú mà đọc, thì có lẽ hơi khó đối với học sinh cấp ba.

“Nhưng cô nói cô là Nyarlathotep? Theo hình tượng tôi biết, Nyarlathotep phải giống quái vật hơn chứ?

Ví dụ như có xúc tu nhúc nhích, hay tỏa ra màn sương màu sắc kinh tởm…”

“Nếu cậu muốn, em cũng có thể biến thành hình dạng đó… nhưng chỉ số SAN của cậu sẽ giảm xuống đấy. (Chú thích 1: Chỉ số tinh thần của người chơi trong game bàn cờ Thần thoại Cthulhu. Khi trải qua trải nghiệm kinh hoàng, chỉ số này sẽ giảm xuống, người chơi có chỉ số này giảm đến một giới hạn nhất định sẽ phát điên và không thể tiếp tục chơi game.)”

“Đừng giảm thì hơn, đừng giảm thì hơn.”

Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy rùng mình rồi.

“Vì cậu đã có kiến thức cơ bản rồi, vậy thì có thể nói ngắn gọn. Vậy thì, em sẽ lần lượt giải thích ngọn nguồn của vụ việc lần này nhé.”

“Ừm.”

Cuối cùng cũng có thể vào thẳng vấn đề rồi. Mahiro gật đầu xong, cô gái tự xưng là Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn thè lưỡi đỏ hồng, liếm quanh đôi môi ướt át một vòng, sau đó hít một hơi thật sâu, rồi quay lại đối mặt với Mahiro.

Cô gái mở lời:

「Tôi là Nyarlathotep đây, à mà, tuy mọi người gọi là Nyarlathotep, nhưng tôi cũng có tên riêng đàng hoàng nhé! Rồi, sở dĩ tôi tới Trái Đất là vì công việc. Dù trông tôi có thế này, nhưng tôi vẫn có công ăn việc làm ổn định đấy. Ai cha, sếp tôi thì cả ngày cứ ngủ gà ngủ gật, thế mà lại thích sai vặt người khác làm việc quần quật như trâu như ngựa. Với lại, nếu mà bị đánh thức thì ông ấy sẽ nổi điên đến mức muốn đá bay cả vũ trụ luôn ấy, thật là vô lý hết sức phải không? Vô lý quá đi chứ! Thôi bỏ qua chuyện đó. Tôi tới Trái Đất này là vì nhiều lý do, nhưng một trong số đó là để bảo vệ một người Trái Đất. Yasaka Mahiro, chắc cậu biết rồi nhỉ? Người mà tôi đang nói đến chính là cậu đó. Cậu, trong tiếng Đức là *dich*. Thế tại sao lại phải bảo vệ cậu ư? Vừa nãy cậu cũng trải nghiệm rồi đó, nguyên nhân là do con quái vật kia đã nhắm vào Mahiro. Nói đúng hơn, kẻ đứng sau giật dây con quái vật đó mới chính là kẻ nhắm vào cậu. Trong tiếng Nhật thì gọi là *kurotō*, tiếng Anh là *blackcurtain*. Tôi vừa nói đó là một trong các lý do đúng không? Ngoài ra, dĩ nhiên tôi tới Trái Đất còn có những lý do khác nữa. Trái Đất trong ‘Liên Hiệp Vũ trụ’, tức là ‘Uchū Rengō’, vẫn chưa được xếp hạng, nói cách khác là một hành tinh đang được bảo hộ. Vì nền văn minh chưa trưởng thành nên ‘Liên Hiệp Vũ trụ’ đã phán định rằng các nền văn minh phát triển cao không được phép tiếp xúc với Trái Đất. Vốn dĩ, những thứ mà Trái Đất các cậu gọi là ‘người ngoài hành tinh’ không được phép đặt chân lên hành tinh này. Tuy nhiên, thời nào cũng vậy, luôn có những kẻ nổi loạn trốn tránh pháp luật. Cậu biết rồi đấy, con quái vật vừa nãy chính là thuộc loại này. Để truy bắt những kẻ như vậy, và để tránh cho nền văn minh của hành tinh được bảo hộ bị ảnh hưởng bởi những yếu tố bên ngoài không cần thiết trong quá trình phát triển, nên tôi phải gánh vác trách nhiệm lau dọn tàn cuộc cho vũ trụ, nơi những giọt nước mắt vì vì sao rơi xuống. Đó chính là chức trách của Cơ quan Bảo vệ Hành tinh thuộc Liên Hiệp Vũ trụ mà tôi đang làm việc. Nghe có vẻ hơi khoa học viễn tưởng một chút, nhưng như thế cũng hay mà. À, và đoạn tiếp theo đây không được ghi lại đâu nhé! Thật ra, cái tên nhắm vào Mahiro đó đúng là…」

「Dài quá rồi! Nói chuyện có ngắt đoạn được không hả, cậu là súng liên thanh à?」

Dù ban đầu có cố gắng nhịn, nhưng Mahiro lúc này đã vượt quá giới hạn chịu đựng, cắt ngang lời kể của cô gái. Người muốn có thông tin để phán đoán tình hình quả thật là Mahiro, tuy nhiên, quá nhiều thuật ngữ chuyên môn và câu quan trọng lại được bắn ra liên tục như súng máy mà không hề có lời giải thích, cuối cùng đã vượt quá khả năng xử lý của bộ não.

「Ơ? Nhưng mà cậu nghĩ xem, tiểu thuyết dịch từ nước ngoài chẳng phải cũng thế sao? Lời thoại của một nhân vật có khi nói mấy trang liền mà không hề ngắt đoạn…」

「Đây là Nhật Bản, đồ ngốc.」

「Hả? Vậy thì nửa sau chúng ta nên áp dụng kiểu giáo dục thoải mái để có thời gian ghi chép thì tốt hơn à?」

「Cực đoan quá rồi đấy. Tiết chế lại đi chứ!」

Bị Mahiro lườm, cô gái tự xưng là Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn lộ ra vẻ thất vọng. Tuy nhiên, tuyệt đối không được mắc lừa. Nếu cô gái trước mặt thật sự là Nyarlathotep, thì cô ta là một tồn tại yêu thích chế nhạo hơn bất cứ thứ gì khác. Dù bề ngoài có vẻ dịu dàng thùy mị, không ai biết trong lòng cô ta đang lộ ra vẻ gớm ghiếc đến mức nào.

「Ưm, thế thì đành chịu vậy, vậy tôi sẽ chỉnh độ khó của phần giải thích xuống mức thường nhé.」

「Hóa ra nãy giờ là độ khó cao à?」

Thật sự muốn đấm người rồi. Mahiro cố gắng hết sức kiềm chế nắm đấm đang siết chặt vì bột phát, dỏng tai lắng nghe từng lời của cô gái để không bỏ sót bất cứ điều gì.

「Tôi nghĩ xem. Trước hết, sự việc bắt đầu khi Cơ quan Bảo vệ Hành tinh của chúng tôi nắm được một thông tin.」

「Hành tinh… bảo vệ?」

「Vâng, ví dụ như trên hành tinh này, cũng có những cơ quan bảo vệ động vật quý hiếm đúng không? Cơ quan này chính là phiên bản siêu cao cấp của cái đó.」 Thật đúng là một lời giải thích nghèo nàn.

「Khoan đã, sao cậu lại nói cứ như mình là người ngoài hành tinh vậy?」

「Tôi là người ngoài hành tinh thật mà.」

Cô buột miệng nói ra, thế nhưng sinh vật trước mặt, dù nhìn thế nào cũng chỉ là một cô gái loài người. Người ngoài hành tinh mà Mahiro biết, nếu là dị hình thì là loại bạch tuộc đi bằng xúc tu, còn nếu là hình người thì trông như lũ người xám Roswell gì đó.

「Cậu là người ngoài hành tinh?」

「À này, theo tiêu chuẩn của các cậu, là dạng sống thông minh ngoài Trái Đất, vậy chẳng phải là người ngoài hành tinh sao?」

「Nói thì đúng là thế thật, nhưng mà lời cậu nói đây, nếu, vạn nhất, với xác suất một trên vô lượng đại số là đúng đi nữa, thì cậu là Nyarlathotep đấy! Là Kẻ Gào Thét Bóng Đêm đấy!」

「Cậu lại đặc biệt nhấn mạnh cái phần xác suất rất thấp kia rồi nhé. À này, nói chung, tôi thật sự thỉnh thoảng sẽ bột phát muốn gào thét trong bóng đêm mà thôi.」

「Vậy một Tà Thần vĩ đại như thế hóa ra lại là người ngoài hành tinh ư?」

「Thẳng thắn mà nói, là vậy đó.」

Cô gái rất dứt khoát gật đầu.

Mahiro đột nhiên đứng dậy, cầm lấy cuốn sách hướng dẫn Thần thoại Cthulhu đặt cạnh ghế sofa. Đây là cuốn sách hướng dẫn dành cho người mới bắt đầu, có nhiều hình minh họa và dễ hiểu, nhưng nội dung lại rất sâu sắc, nhận được đánh giá cao trên các trang web bình luận sách trực tuyến.

Mahiro đưa cuốn sách đến trước mặt cô gái, rồi chỉ vào bìa. Trên đó vẽ một khối hình nón với những xúc tu đáng sợ quấn lấy nhau, phía sau còn có một đôi cánh đang mở ra. Nếu để một đứa trẻ nhìn thấy hình ảnh chân thực như vậy trước khi ngủ, chắc đứa bé đó sẽ khóc thét lên mất.

「Loại này cũng là người ngoài hành tinh ư?」

「Loại này cũng là người ngoài hành tinh.」

Câu trả lời hoàn toàn khẳng định.

「Cậu nói cậu là người ngoài hành tinh, bằng chứng đâu?」

Vẫn không được, cậu không thể chấp nhận. Với tình hình hiện tại, Mahiro vẫn cho rằng cô gái trước mặt có lẽ chỉ là một đứa trẻ loài người với mấy con ốc vít trong não bị lỏng ra, yếu ớt, nghèo nàn, dốt nát và vô năng. Nếu không thấy bằng chứng quyết định, Mahiro sẽ không tin cô gái này.

「Ưm… bằng chứng hả? Dù sao thì, dù tôi có đưa chứng minh thư cho cậu xem, chắc cậu cũng sẽ không tin đâu nhỉ. À, nhưng mà cậu có muốn xem qua không?」

Cô gái tự xưng là Kẻ Gào Thét Bóng Đêm, từ trong túi lấy ra một thứ gì đó. Thứ đó trông giống một tấm thẻ, cô đưa nó đến trước mặt Mahiro.

Mahiro cầm lấy tấm thẻ, xem xét mặt trước.

Trên đó in hình ba chú mèo mặc đồng phục học sinh, đứng thẳng bằng hai chân sau và nhìn chằm chằm đầy hung dữ. Bên cạnh còn viết bằng nét chữ thư pháp rất đẹp bốn chữ: 「Đừng coi thường tôi」.

Mahiro vứt tấm thẻ xuống đất.

「Cậu rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi hả?」

「Khoan đã, tôi cũng muốn hỏi, cậu biết cái thứ này thì rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?」

「Con nhóc ranh! Mày đang coi thường tao đấy à?」

「No~ NO~, *it’s joke*!」

Thật đúng là tiếng Anh cứng nhắc.

「Cái này đương nhiên không thể coi là bằng chứng rồi!」

「Việc chứng minh tôi là người ngoài hành tinh vốn dĩ rất khó… Hay là chúng ta nghĩ ngược lại đi. Chỉ cần tôi có thể làm được những việc mà người Trái Đất không làm được, thì sẽ chứng minh được tôi là người ngoài hành tinh.」

「Việc người Trái Đất không làm được?」

「Đúng vậy. À, Mahiro! Nhìn đằng sau kìa, cẩn thận nguy hiểm!」

Cô gái đột nhiên hét lớn, khiến Mahiro giật mình run rẩy.

Cậu nghe lời quay ra sau, nhưng phía sau vẫn chỉ có chiếc tivi đang chiếu phim hoạt hình đêm khuya. Cô Ma Pháp Thiếu Nữ trong màn hình đang cầm cây gậy phép thuật đáng yêu, áp sát kẻ địch để phóng phép thuật ở cự ly gần. Đúng là một nội dung phổ biến.

Tuy nhiên, chẳng có gì cả. Mahiro hoàn toàn không tìm thấy thứ nguy hiểm nào mà Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn nói cả.

「Cái gì chứ, nguy hiể—!!」

Quay lại, Mahiro đã không thốt nên lời.

Cô gái trước mặt, đang mỉm cười dịu dàng với Mahiro. Khuôn mặt cô ấy biến thành biểu cảm giống hệt cô Ma Pháp Thiếu Nữ vừa thấy, hơn nữa, khuôn mặt cô ấy giống như được đúc từ cùng một khuôn vậy, khiến người ta nghĩ rằng nếu từ thế giới hai chiều biến thành ba chiều thì chắc sẽ trông như thế này. Tuy nhiên, chỉ có trang phục là giống hệt cô gái tóc bạc ban nãy, giống như phần từ cổ trở lên đã bị thay đổi hoàn toàn vậy.

「Tóm lại, là cảm giác như vậy đó.」

Ngay cả giọng nói cũng giống hệt trong phim hoạt hình.

「Ơ, à, ủa?」

Mahiro đối chiếu giữa cô gái trong thực tế và cô gái hư cấu. Dù có sự khác biệt giữa mặt phẳng và không gian ba chiều, nhưng tạo hình của cả hai vẫn giống nhau đến mức khiến cậu nghi ngờ đôi mắt của mình.

Cô gái ở phía thực tế, lúc này đưa hai tay che mặt.

Trong khoảnh khắc đó, tức là chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt của Nyarlathotep đã trở lại hình dáng tóc bạc mắt xanh như lúc mới gặp.

「À, vì tôi là Vị Thần Vô Diện mà, nên việc thay đổi ngoại hình rất đơn giản. Tuy đây chỉ là một chút thủ thuật trên khuôn mặt, nhưng người Trái Đất cũng không làm được điều này đúng không? Xin đừng nói là tôi là ảo thuật gia nhé, như vậy chủ đề sẽ đi xa hơn đấy.」

Cô ấy đã nhanh tay nói trước rồi. Tuy nhiên, nếu là ảo thuật thì động tác quá nhanh, hơn nữa, biểu cảm nhìn gần lại quá chân thực. Quả thật, Mahiro không tự tin để khẳng định một ảo thuật gia có thể làm được điều này.

「Vậy, cậu thật sự là người ngoài hành tinh?」

「Tôi vừa nói thế còn gì?」

「Không phải thế. Nhưng mà, ừm…」

「À à, thật là, thế này chẳng phải lại lạc đề rồi sao? Tóm lại tôi là người ngoài hành tinh, OK?」

「Ưm, ừm.」

Bị ép phải chấp nhận rồi. Dù rất muốn phủ nhận, nhưng với tình hình thiếu chứng cứ để phủ nhận hiện tại, Mahiro chỉ có thể chấp nhận lời nói của cô gái.

「Vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ? À, phải rồi, đang nói chuyện bảo vệ hành tinh. Đúng như tôi vừa nói, Trái Đất đang ở trạng thái được bảo hộ, vì cấp độ văn minh dưới chuẩn.」

「Dưới chuẩn? Cậu nói Trái Đất ư?」

「Đúng vậy, có chuyện gì sao?」

Nghe những lời này trực tiếp, sự phản kháng trong lòng Mahiro nảy mầm. Lời nói của cô gái cứ như thể đang nói 「Cậu là đồ nhà quê」 vậy. Mặc dù không thể so sánh trình độ văn minh với các hành tinh khác, nhưng dù vậy, Mahiro vẫn cảm thấy khó chịu.

「Cậu nói dưới chuẩn? Đúng là vậy thật, đối với các cậu, những người có thể tự do di chuyển trong vũ trụ, trình độ văn minh của Trái Đất có lẽ rất thấp, nhưng mà, chúng tôi vẫn có thể dùng tên lửa lên vũ trụ đấy!」

「À, tôi không có ý đó. Ai cha, công nghệ của Trái Đất tự thân nó đã đạt đến trình độ khá tốt rồi.」

「Thế, thế sao?」

「Đúng vậy, khoảng hạng trung bình yếu. Nếu dùng từ ngữ trong sổ liên lạc thì kiểu như ‘cần cố gắng hơn nữa’ ấy mà.」

「Cái đó mà gọi là khá ổn ư? Cô đến đây kiếm chuyện à?」

Mahiro siết chặt chiếc nĩa dính máu vẫn còn đặt trên bàn.

「Khoan đã, xin chờ một chút! Trong vũ trụ này, số hành tinh còn chưa đạt đến mức này thực sự nhiều như sao trên trời. Nếu dùng từ ngữ trong sổ liên lạc thì sẽ là ‘bỏ cuộc đi’ luôn đấy.」

「Khoan đã, xét theo lẽ thường, sổ liên lạc đâu đến nỗi viết thẳng thừng như vậy?」

Nếu viết thế thật thì trẻ con chắc chắn sẽ khóc òa lên, mà hội phụ huynh cũng sẽ nổi cơn tam bành trước tiên cho xem.

「Thế nên mới nói, mức độ phát triển công nghệ và trình độ văn minh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Dù sở hữu kỹ thuật tối tân đến mấy, nếu sinh vật sử dụng chúng chưa đủ trưởng thành về mặt tinh thần thì sẽ rất nguy hiểm, đúng không? Nói cho dễ hiểu thì cứ như cho một đứa trẻ ba tuổi chơi súng phóng lựu vậy đó.」

「Ý cô là người Trái Đất vẫn chưa đủ trưởng thành à?」

「Tóm lại, nhìn vào mức độ ô nhiễm môi trường của hành tinh này thì đúng là như vậy. Tôi thấy trọng tâm của các bạn đã đặt sai hoàn toàn rồi.」

「Tôi không có ý định bàn về vấn đề môi trường đâu.」

Mahiro dứt khoát buông lời. Về mấy chủ đề này, gần đây cậu đã tiếp thu đến mức hơi khó tiêu rồi. Không chỉ là tivi ngày nào cũng chiếu các chương trình đặc biệt, sách về môi trường cũng xuất bản mỗi tháng, thậm chí có khi mỗi tuần ra vài cuốn. Mặc dù đây quả thực là vấn đề mà ai cũng cần quan tâm, nhưng Mahiro cho rằng, không nên biến nó thành công cụ kiếm tiền.

「Tóm lại, cấp độ văn minh được tính toán dựa trên tổng hợp cả hai mặt vật chất và tinh thần. Dựa theo tiêu chuẩn này, Trái Đất vẫn là một ‘tiểu bảo bối’ cần được bảo vệ đấy.」

「Nghe chướng tai thật!」

「Ấy ấy, không cần bi quan thế đâu. Trong vũ trụ bao la này, cũng có những trường hợp dù sở hữu công nghệ vô cùng kinh ngạc, nhưng vì sinh vật sử dụng lại tin vào lý lẽ ‘chiến tranh là tối thượng’, nên chỉ áp dụng công nghệ vào mục đích quân sự thôi. Cơ mà, những kẻ đó giờ đây cũng đã tiếp xúc với các hành tinh khác, và bị nền văn hóa của đối phương lay động sâu sắc, đặc biệt là âm nhạc.」

「Tôi bắt đầu không hiểu gì rồi, nên chúng ta hãy quay lại chuyện chính đi.」

「Chẳng phải do cậu cứ chen vào nên tôi mới lạc đề à – Được rồi! Tôi sẽ nói ngắn gọn thôi, nên mau đặt cái nĩa xuống đi!」

Thấy Nyarlathotep biến sắc, Mahiro từ từ hạ tay đang giơ cao xuống. Có lẽ chỉ có một mình Mahiro, một người Trái Đất, biết được rằng chiếc nĩa lại hữu dụng đến thế đối với người ngoài hành tinh.

「Tóm lại, tôi đã cơ bản nắm được tính cách của cô. Dù vẫn chưa thể tin hoàn toàn, nhưng tôi biết cô là người ngoài hành tinh.」

「Không dám… à nhầm, không dám nhận đâu.」

「Vậy rốt cuộc cô đến Trái Đất làm gì? Bắt cóc người Trái Đất à?」

「Hoàn toàn không phải, ngược lại là đến để ngăn chặn việc bắt cóc. Mahiro, cậu quên rồi sao? Chuyện cậu bị quái vật truy đuổi đến tận lúc nãy ấy.」

「À…」

Hoàn toàn quên mất rồi. Vì cái kẻ tự xưng là Đại Tà Thần của Thần thoại Cthulhu trước mặt cứ nói toàn chuyện đâu đâu, nên ký ức về việc chạy trốn vừa rồi đã bay biến khỏi tâm trí trong lúc cậu mải đối đáp.

Đúng vậy, mình đã bị nhắm tới.

Nhưng, tại sao chứ? Sinh ra trên đời này đến nay cũng đã mười sáu năm, nhưng Mahiro chưa từng làm chuyện gì đáng bị nhắm đến, huống hồ nếu đối tượng là quái vật thì càng không cần nói.

「Đây chính là thông tin mà Cơ quan Bảo vệ Hành tinh chúng tôi đã nắm được ngay từ đầu. Phù, cuối cùng cũng quay lại chủ đề chính rồi.」

Nyarlathotep nhún vai như thể không còn cách nào khác.

Mặc dù trỗi dậy một thôi thúc muốn hạ gục cô ta và dùng đầu gối thúc thật mạnh, nhưng Mahiro cũng không muốn câu chuyện tiếp tục dây dưa không dứt, nên vẫn chọn cách kiềm chế bản thân.

「Vậy, thông tin cô nói là gì?」

「Thông tin là thế này, tổ chức tội phạm mà chúng tôi đã theo dõi từ lâu dường như sẽ thực hiện một giao dịch quy mô lớn ở Trái Đất.」

「Tổ chức tội phạm cô nói, chắc hẳn cũng là quy mô vũ trụ phải không?」

「Đúng vậy. Chúng hoạt động bí mật gần như khắp vũ trụ, là một lũ cực kỳ tồi tệ. Nguồn thu nhập chính của chúng là ma túy không gian hay buôn lậu thú cưng thiên hà, nói cách khác là buôn bán hàng cấm, và cả mua bán nô lệ nữa.」

Những điều cô ta vừa nói khả nghi đến mức khiến cậu tối sầm mặt mũi.

Trong những câu từ mà cô gái thốt ra, có vài chữ khiến Mahiro để tâm.

「Nô lệ… mua bán?」

「Ồ, cậu phát hiện ra rồi à?」

Cô gái tự xưng là Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn nhếch môi cười. Dù chỉ cần giữ vẻ mặt đoan trang thì sẽ là một mỹ thiếu nữ, nhưng thỉnh thoảng cô ta lại cười một cách quỷ dị, điều này có thể nói là phản ánh đúng tính cách của cô.

「Chẳng lẽ, lý do tôi bị nhắm tới là…」

「Đúng như cậu đoán, là buôn người.」

「Cái gì! Chuyện này là sao! Sao có thể như vậy!」

「Thôi thôi, xin hãy bình tĩnh lại đi, Mahiro. Trong tiếng Anh là ‘concentrate’ đấy.」

Đó không phải là "bình tĩnh", mà là "tập trung" thì phải.

「Quá kỳ lạ! Khi buôn người, điều quan trọng nhất phải là khả năng lao động hay những điều kiện tương tự chứ? Tại sao lại nhắm vào tôi, một học sinh trung học bình thường?」

「Nạn nhân nào cũng nói vậy đấy. Tóm lại, chúng tôi cũng không rõ tiêu chuẩn đánh giá của đối phương, chỉ có một điều có thể khẳng định, đó là Mahiro, cậu đã bị chúng nhắm tới. Tuyệt đối không phải là bắt người ngẫu nhiên đâu.」

「Ưm…」

Mahiro không thốt nên lời.

Những lời của Nyarlathotep không thể chứng minh rằng "chỉ có" mình Mahiro bị nhắm tới. Đối với cô gái tự xưng là Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn này, điều đó có thể là sự thật hiển nhiên, nhưng Mahiro chẳng có căn cứ nào để phán đoán. Tuy nhiên, ít nhất việc Mahiro bị nhắm tới là thật, điều này thì cậu chỉ có thể chấp nhận.

「Dù có dựng ‘hàng rào phong tỏa’ trong lòng cũng vô ích, vô ích, vô ích thôi, vì đây là thông tin chắc chắn mà đồng đội đã thâm nhập vào tổ chức tội phạm mà có được đấy.」

「Th-Thật vậy sao?」