Một tuần đã trôi qua kể từ lễ khai giảng. Hôm ấy là một ngày thứ Sáu giữa tháng Tư, và tôi cuối cùng cũng đã quen với nhịp sống của một học sinh.
Giá như tôi có thể nói rằng chẳng có gì phải quen cả vì đây là lần thứ hai tôi trải qua đời cao trung, nhưng tôi đã quên quá nhiều thứ, và mỗi ngày đều mới mẻ, tươi mới.
Giọng nói đều đều của thầy dạy Toán vang vọng trong lớp học. Cơn gió xuân mơn man thổi vào từ cửa sổ thật dễ chịu.
Mỗi lần liếc quanh phòng, tôi lại thấy thêm một bạn học đang gục xuống ngủ gật.
Chà, đây là tiết thứ sáu và cũng là tiết cuối cùng trong ngày, ai nấy chắc cũng mệt rã rời rồi.
“Bài tập này sẽ là bài về nhà cho hôm nay. Chúng ta kết thúc lớp học ở đây,” thầy giáo Toán nói sau khi nhìn đồng hồ.
Và đúng lúc ấy, tiếng chuông báo hết giờ vang lên.
“Yaaay, tự do rồi!” Uta, người ngồi ngay trước tôi, vươn hai tay lên trời.
“Cậu đúng là một quả cầu năng lượng đấy, Uta-chan,” tôi vừa nói vừa ngáp.
Cô ấy quay lại và chống khuỷu tay lên bàn tôi.
“Mai là cuối tuần rồi! Cuối cùng thì! Tớ đã chờ đợi mãi! Tớ phát ngán việc học hành mỗi ngày rồi! Cuối cùng, tớ có thể dành cả ngày chơi bóng rổ!”
Uta reo lên với sự phấn khích y hệt như lúc cô ấy mới gia nhập câu lạc bộ bóng rổ nữ.
“Và rồi thứ Hai, các lớp học sẽ lại bắt đầu, và vòng lặp lại tái diễn,” Reita lẩm bẩm từ phía sau tôi khi đang thu dọn sách vở.
“Cậu có thể đừng phá vỡ bong bóng hạnh phúc của tớ ngay khi tớ cuối cùng cũng cảm thấy vui vẻ được không?!”
Uta ôm đầu, không thể chịu nổi sự thật phũ phàng mà cậu ta vừa trình bày.
“Này, ngày mai cậu còn không tập được đâu.” Tatsuya báo tin buồn cho Uta từ cách đó vài dãy ghế.
Cậu ta nhìn cô với đôi mày cau lại, bối rối không hiểu sao cô lại phấn khích đến vậy.
Uta nhìn cậu ta chằm chằm, mặt nghệt ra. “Ý cậu là sao?”
“Cậu không nghe à? Ngày mai có công trình trong phòng thể chất nên không câu lạc bộ nào tập được cả,” cậu ta giải thích cho cô.
“Thầy chủ nhiệm đã thông báo trong giờ sinh hoạt hôm nay rồi,” Reita gật đầu.
“À-À phải. Tớ cũng hơi nhớ ra rồi! N-Nhưng không sao; hôm nay tớ vẫn có thể tập được!” cô nói.
Tôi đã nghĩ cô ấy sẽ gục ngã trong đau khổ, nhưng cô ấy lại ngẩng phắt đầu dậy, nắm đấm giơ lên phừng phừng khí thế.
“Nhưng thế này nghĩa là cuối tuần tớ sẽ chẳng có gì để làm cả,” cô nhận ra. “Tớ nên làm gì bây giờ?”
“Chà, Uta-chan, cậu có muốn đi chơi cùng nhau không?” Hoshimiya-san xuất hiện từ đâu đó với nụ cười đáng yêu thường lệ và một lời mời dành cho Uta.
“Thật sao? Tớ thích lắm! Đi thôi! Whoo, được hẹn hò với Hikarin rồi!”
“Sao chúng ta không đi chơi cùng nhau hết nhỉ?” Tatsuya đề nghị. “Tớ cũng chẳng có việc gì làm.”
“Cáiii?! Không đời nào! Tatsu, cậu định phá đám buổi hẹn hò của tớ với Hikarin à?”
“Thôi nào, thôi nào, Uta-chan. Hiếm khi cả hai cậu đều rảnh vào cuối tuần mà. Chẳng phải sẽ vui hơn nếu tất cả chúng ta cùng đi chơi sao?” Hoshimiya-san giảng hòa.
Nanase-san bước tới và nói một cách vô cảm, “Nếu Hikari đi thì tớ cũng đi. Tớ rảnh vào thứ Bảy.”
Cô bắt đầu vỗ nhẹ lên đầu Hoshimiya-san. Trong tuần qua, tôi đã nhận ra rằng Nanase-san cực kỳ cưng chiều Hoshimiya-san.
Hoshimiya-san quay về phía tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi tự hỏi cô ấy muốn gì ở mình, cho đến khi tôi nhận ra cô ấy muốn biết liệu tôi có kế hoạch gì vào cuối tuần không.
“Tớ cũng rảnh. Tớ không tham gia câu lạc bộ nào nên thứ Bảy hay Chủ Nhật đều được,” tôi nhanh chóng trả lời.
Phù, hú hồn. Cứ theo thói quen là mình lại mặc định rằng sẽ chẳng có ai thèm rủ mình đi chơi cuối tuần, nên mình đã tính im luôn rồi. Không được! Đây không phải là cuộc đời cao trung cũ—phải ngừng để những ký ức đó ám ảnh mình ngay!
“Vậy còn cậu thì sao, Reita-kun?” Hoshimiya-san hỏi.
Reita trông có vẻ băn khoăn và khoanh tay lại. “Cuối tuần này tớ vẫn có buổi tập như bình thường, nhưng tớ có thể đi chơi vào chiều thứ Bảy.”
Công trình ở phòng thể chất đã tạm dừng các câu lạc bộ thể thao, nhưng chỉ những câu lạc bộ trong nhà thôi. Reita ở câu lạc bộ bóng đá, nên tất nhiên cậu ấy vẫn phải tập luyện.
“À phải rồi. Hoshimiya-san, cậu có hoạt động câu lạc bộ vào cuối tuần không? Cậu đã tham gia câu lạc bộ văn học, phải không?” Tatsuya hỏi.
Cô gật đầu. “Tớ có, nhưng chúng tớ chỉ gặp nhau hai lần một tuần vào các ngày trong tuần. Tớ luôn có thể đi chơi vào cuối tuần. Chà, tớ cũng không thể đi chơi
quá nhiều được, nếu không mẹ tớ và Yuino-chan sẽ giận tớ mất.”
“Nếu tớ để Hikari yên, điểm số của cậu ấy sẽ tụt dốc, và ngay tức thì! Tớ phải để mắt đến cậu ấy.”
Nanase-san khoanh tay và khịt mũi một cách kiêu kỳ.
Điều đó làm Uta cười toe toét. “A ha ha, cứ như cậu có hai bà mẹ vậy!”
“Không phải cậu nên gọi tớ là chị gái của cậu ấy sao?” Nanase-san bĩu môi.
Dễ thương thật khi cô ấy bỏ đi vẻ ngoài trưởng thành thường thấy và hành động trẻ con, tôi nghĩ.
“Được rồi, chúng ta có thể để dành chi tiết cho sau. Giờ chúng ta phải dọn dẹp lớp học cho xong đã,” Reita nói.
Sau tiết thứ sáu, học sinh chia thành các nhóm để dọn dẹp lớp học. Mỗi người chúng tôi đều có nhiệm vụ riêng như quét sàn, đổ rác, hoặc lau bảng đen. Các bạn cùng lớp của chúng tôi đã bắt đầu làm việc trong khi sáu người chúng tôi đang trò chuyện. Lớp chúng tôi toàn những đứa trẻ ngoan! Người trực nhật chưa bao giờ phải thúc giục ai dọn dẹp cả.
Tất cả chúng tôi đều nghe theo lời đề nghị của Reita và tạm thời giải tán để làm công việc của mình.
Cùng ngày hôm đó sau giờ học, thần kinh của tôi đang bí mật căng như dây đàn khi mọi người khác đã đến câu lạc bộ của họ.
Tôi đã lên kế hoạch mời Hoshimiya-san đi chơi hôm nay. Không phải hẹn hò hay gì cả, tôi chỉ muốn hỏi liệu cô ấy có muốn cùng về nhà không thôi.
Tuy nhiên, tôi vẫn luôn tự gọi mình là trùm hướng nội, và điều đó không giúp ích gì cho tôi lúc này. Nói chuyện với một cô gái thôi cũng có cảm giác như sắp phá hủy sự cân bằng của trời và đất vậy.
Chắc đối với những người hướng ngoại thì chuyện này chẳng là gì sất!
Tại sao lại là hôm nay? Chà, có rất nhiều lý do. Thứ nhất, một tuần đã trôi qua kể từ khi bắt đầu đi học, và tất cả chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn. Lúc đầu, chỉ riêng việc nói chuyện với mọi người trong một nhóm đã ngốn hết năng lượng của tôi, nhưng bây giờ tôi đã có thể tự mình xoay sở trong các nhóm nhỏ hai hoặc ba người. Không chỉ khi nói chuyện với Hoshimiya-san, mà với cả những người khác nữa.
Lý do thứ hai là ngày mai tất cả chúng tôi sẽ đi chơi cùng nhau, nên chúng tôi thực sự có chuyện để nói.
Được rồi, được rồi, cái này chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng nó sẽ giúp bắt đầu cuộc trò chuyện dễ dàng hơn.
Lý do thứ ba liên quan đến thời gian. Hoshimiya-san ở câu lạc bộ văn học, nơi sinh hoạt vào thứ Ba và thứ Năm. Vì vậy, đó là những ngày tồi tệ để rủ cô ấy đi bộ về nhà cùng. Cô ấy có thể sẽ thấy kinh tởm nếu tôi nói rằng tôi sẽ đợi cho đến khi cô ấy xong việc. Vào thứ Hai và thứ Tư, cô ấy về nhà cùng Nanase-san. Có nhiều cách để tôi có thể đi về cùng họ, nhưng hai người là bạn thân đã học cùng trường cấp hai (vả lại, họ đều là con gái!), và việc cố gắng chen vào giữa họ là nhiệm vụ quá khó đối với tôi. Tuy nhiên, vào thứ Sáu, Hoshimiya-san không có hoạt động câu lạc bộ, và Nanase-san có lớp học thêm gần trường, nên họ không về nhà cùng nhau. Ít nhất, đó là những gì tôi phân tích được trong tuần qua. Này, đừng có gọi tôi là kinh tởm nhé! Tôi sẵn lòng tận dụng cái tính hay phân tích quá mức và âm mưu của một người hướng nội để giành lấy những ngày tháng học đường vui vẻ, rực rỡ của mình. Tôi tự hào về điều đó.
“Ồ? Hoshimiya-san, hôm nay cậu về một mình à?” Tôi gọi cô ấy từ phía sau trong hành lang, giả vờ như không biết tại sao cô ấy lại đi một mình.
Hoshimiya-san quay lại và mỉm cười dịu dàng khi thấy tôi.
Cô ấy dễ thương quá! tôi nghĩ, và tôi không phải là người duy nhất nghĩ vậy. Các học sinh khác trong hành lang cũng bị quyến rũ bởi sự đáng yêu của cô.
“Đúng vậy. Hôm nay Yuino-chan bận rồi.”
“Ồ, vậy thì chúng ta đi cùng nhau nhé. Cậu cũng đi tàu điện, phải không?”
Mình đang cực kỳ lo lắng khi nói chuyện với cô ấy, nhưng mình đã cố gắng hết sức để kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt để không một chút nào bị lộ ra. Mình hỏi cô ấy có đủ tự nhiên không nhỉ?
“Ừm, được thôi!” Hoshimiya-san gật đầu với một nụ cười, xua tan đi những lo lắng của tôi.
“Tớ đi tuyến Ryomo đến Takasaki. Còn cậu thì sao, Natsuki-kun?”
“Có vẻ như chúng ta sẽ đi cùng nhau cho đến Takasaki. Tớ chuyển tuyến ở đó và đi xa hơn một chút.”
“Ra vậy; cậu đến từ Mizumi! Chắc là vất vả lắm khi sống ở xa như vậy.”
“Cũng cả tuần rồi nên giờ tớ quen rồi. Chỉ khoảng một tiếng thôi.”
“Ồ, thực ra cũng gần bằng thời gian đi lại của tớ đấy. Tớ phải đi bộ một quãng để về nhà sau khi xuống ở Takasaki. Tớ đang nghĩ mình nên bắt đầu đi xe đạp đến ga!”
Cuộc nói chuyện của chúng tôi cứ thế tiến triển một cách yên bình từ câu bắt chuyện vô hại của tôi. Khi đi bên cạnh Hoshimiya-san, tôi nhận ra rằng chúng tôi đang thu hút rất nhiều sự chú ý.
Wow, Hoshimiya-san ngày nào cũng bị nhìn chằm chằm như thế này à? Điều đó... điều đó hơi khắc nghiệt đấy! Cảm giác như một nhược điểm của việc quá dễ thương. Hay là cô ấy bị nhìn nhiều hơn bình thường vì đang đi cùng một cậu con trai?
Khi ý nghĩ đó lóe lên, tôi bắt đầu nhận thấy nhiều ánh mắt ghen tị hơn nhắm thẳng vào mình.
Bwa ha ha ha! Lũ thua cuộc u ám các người! Sẽ không bao giờ các người có thể đi về cùng Hoshimiya-san như thế này đâu! Thật là một cảm giác chiến thắng và thượng đẳng ngọt ngào làm sao! Vậy ra đây là ý nghĩa của việc sống hết mình với tuổi trẻ,
tôi hả hê trong đầu.
“Tớ có cảm giác hôm nay mọi người nhìn nhiều quá,” Hoshimiya-san thì thầm một cách không thoải mái.
“Tớ hiểu cảm giác của cậu. Đi cùng cậu thật khác biệt, đúng như mong đợi ở mỹ nhân số một của trường.”
“Dừng lại đi! Đừng tin lời Yuino-chan nói! Với lại, đó mới là lời của tớ!”
Tôi ngập ngừng rồi hỏi, “Ý cậu là sao?” Lông mày tôi nhíu lại vì bối rối. Tôi thực sự không hiểu cô ấy đang ám chỉ điều gì.
“Tớ không thu hút nhiều ánh nhìn thế này khi đi một mình đâu. Tớ đâu phải là idol! Họ không chỉ nhìn tớ đâu. Họ cũng đang nhìn cậu nữa đấy, Natsuki-kun!”
“Họ... đang nhìn mình ư?”
Không đời nào, tôi nghĩ.
Điều đó là không thể! Chắc chắn, tôi có tập thể dục một chút và tạo kiểu tóc một chút, nhưng chúng ta đang nói về
tôi cơ mà.
“Không phải họ đang nói xấu tớ vì đi cùng cậu à?” Tôi đáp lại trong sự phủ nhận.
“À, tớ hiểu rồi. Natsuki-kun, cậu thuộc loại người không nhận ra mọi chuyện nhỉ.”
Tôi nhìn cô ấy, chết lặng.
“Tớ hiểu rồi; tớ hiểu rồi. Hmm. Tớ hiểu cậu hơn một chút rồi.”
Báo động đỏ! Mình hoàn toàn không theo kịp. Nhưng Hoshimiya-san trông có vẻ đang vui, nên chắc là ổn thôi? Mình hiểu là chúng ta đang nói về mình ở đây, nhưng ngoài ra thì mình hoàn toàn lạc lối.
“Tớ không hiểu cậu đang nói gì, nhưng không ai nhìn tớ khi tớ đi một mình đâu, cậu biết đấy,” tôi nói.
Được rồi, thì, thỉnh thoảng tớ cũng nghe các cô gái thì thầm về mình. Tớ ước gì họ ngừng bàn tán sau lưng mình chỉ vì tớ là một kẻ vô danh đã xâm nhập vào nhóm những đứa trẻ nổi tiếng!
“Cậu đúng là ngốc thật,” Hoshimiya-san đáp.
“Tớ, ngốc á? Không đời nào. Không có nhiều người tinh ý như tớ đâu,” tôi phản bác.
Trong quá khứ, tớ đã nghĩ cô gái ngồi cạnh mình có cảm tình với mình chỉ vì cô ấy nhặt cục tẩy lên cho tớ. Sau đó, tớ phát hiện ra rằng cô ấy có một bạn trai đang học đại học. ...Thôi được, có lẽ câu chuyện này chẳng liên quan gì đến việc tớ tinh ý hay không. Chỉ là tớ đã hiểu lầm thôi.
“Ha ha, nếu cậu đã nói vậy. Hôm nay cứ để vậy đi.” Hoshimiya-san mỉm cười với tôi.
Tiếng tim đập thình thịch của tôi thổi bay mọi ý nghĩ ra khỏi đầu, khiến tôi không còn gì để đáp lại.
“Ngày mai chúng ta nên làm gì nhỉ?” cô ấy hỏi, đổi chủ đề.
“Chúng ta chưa kịp lên kế hoạch vì mọi người đều đi đến câu lạc bộ của mình.”
Tôi cũng đang định chuyển hướng sang chủ đề đó.
“Sao chúng ta không thảo luận kế hoạch qua RINE tối nay?” tôi đề nghị.
“Nhưng chúng ta vẫn chưa tạo nhóm RINE.”
“Ồ, đúng rồi. Tớ cứ ngỡ chúng ta đã tạo một nhóm rồi.”
Tôi nói vậy, mặc dù tôi gần như không hề để tâm đến sự tồn tại của RINE. Tôi luôn có tiếng—nếu có thể gọi đó là tiếng tăm—là không được mời vào các nhóm chat của lớp. Ha ha.
“Tớ cũng vậy.” Hoshimiya-san cười khúc khích và lấy điện thoại thông minh ra khỏi túi.
Trong khi mở ứng dụng, cô ấy nói, “Hay là chúng ta tạo một nhóm ngay bây giờ? Một nhóm chat cho cả sáu chúng ta.”
Tất cả chúng tôi đã trao đổi thông tin RINE vào ngày đầu tiên sau lễ khai giảng, nên tất cả những gì chúng tôi cần làm là tạo nhóm và mời các thành viên. Ít nhất, tôi nghĩ cách hoạt động là như vậy. Tôi cũng không biết nữa; tôi chưa bao giờ tạo nhóm cả.
“Chúng ta nên đặt tên nhóm là gì?” cô ấy hỏi.
“Hmm. Cứ đặt một cái tên ngẫu nhiên nào đó đi.”
“Tớ hiểu là có thể là bất cứ thứ gì, nhưng điều đó càng làm nó căng thẳng hơn! Natsuki-kun, cậu đặt tên đi.”
“Được rồi, hay là ‘Hội Fan Hâm mộ Hoshimiya-san’?”
“Này! Sẽ trông tệ lắm nếu tớ tạo một nhóm với cái tên đó.”
“Cũng đúng.” Chúng tôi nhìn nhau và cười.
“Được rồi! Vậy thì tớ sẽ đặt tên là ‘Hội Fan Hâm mộ Natsuki-kun’! Thế nào?”
“Không đời nào tớ có fan đâu.”
Cô ấy dừng lại một lúc trước khi nói, “Hmm, vậy thì ‘Gia đình của Natsuki-kun’ thì sao?”
“Ôi!” Tôi cố ngăn cô ấy lại nhưng cô ấy đã tạo nhóm rồi.
Điện thoại của tôi rung lên và tôi mở ra để kiểm tra. Chắc chắn rồi, tôi đã nhận được một lời mời.
Chắc mình sẽ chơi đẹp và tham gia mà không phàn nàn gì. Natsuki-kun tham gia “Gia đình của Natsuki-kun”. Đúng là một màn tấu hài.
“Cậu nhận được lời mời chưa?”
“Rồi, tớ vào nhóm rồi.”
“Ồ, tớ thấy cậu rồi! Yuino-chan cũng tham gia rồi. Những người khác vẫn đang ở câu lạc bộ nên có lẽ họ chưa để ý.”
“Ừm, chắc vậy.”
Wow, nhóm chat đầu tiên của mình. Hah, chắc mình nên ăn mừng mới phải,
tôi nghĩ, như một lời tự châm biếm. Một nhóm với năm trong số bảy người bạn trên RINE của tôi. Và hai người còn lại là mẹ và em gái tôi.
Trời đất ơi, mình không có lấy một mống bạn!
“Natsuki-kun, nhìn bên này!” Theo chỉ dẫn, tôi quay về phía Hoshimiya-san và ngay lập tức nghe thấy tiếng click của điện thoại cô ấy.
“Hê hê hê. Chụp được rồi!”
“Cậu định làm gì với ảnh của tớ?”
“Làm ảnh đại diện cho nhóm, tất nhiên rồi! Tên nhóm là ‘Gia đình của Natsuki-kun’ mà!”
“Cái gì? Không. Này, đợi đã!” Tôi phàn nàn, nhưng Hoshimiya-san đang phấn khích trông dễ thương đến nỗi lời nói của tôi mất hết tác dụng.
Trong khi tôi luôn cẩn thận xác định khoảng cách giữa chúng tôi trước khi hành động, cô ấy lại dễ dàng nắm quyền kiểm soát trái tim tôi.
Ooh, trả đũa cô ấy chắc sẽ vui lắm đây, tôi nghĩ.
“Này, Hoshimiya-san. Nhìn bên này!”
“Hm?”
Tôi mở ứng dụng camera trên điện thoại và chụp một bức ảnh của cô ấy ngay khoảnh khắc cô ấy quay về phía tôi.
Tuyệt, mình chụp được một tấm đẹp. Mình sẽ biến nó thành gia bảo của mình— Khoan, không! Kế hoạch là dùng nó cho ảnh nhóm của chúng ta.
“N-Này, đợi đã! Natsuki-kun, cậu đang làm gì vậy?!”
“Trả đũa,” tôi nói.
Mình cũng đã có được ảnh của Hoshimiya-san một cách đường đường chính chính! Dù cô ấy có phản kháng thế nào thì mình cũng thắng.
Hoshimiya-san đổi ảnh đại diện nhóm lại thành bức ảnh cô ấy chụp tôi. Để đáp lại, tôi đổi nó lại thành bức ảnh tôi chụp cô ấy.
Cô ấy gầm gừ một tiếng dễ thương và lườm tôi. Nó không hề đáng sợ chút nào, nên tôi vô tình bật cười.
“Tớ biết rồi! Chúng ta hãy thỏa hiệp và dùng một bức ảnh của cả hai chúng ta,” Hoshimiya-san nói rồi sáp lại gần tôi.
Một mùi hương mềm mại, ngọt ngào thoang thoảng làm mũi tôi nhột nhột. Tim tôi đập nhanh vượt qua cả tốc độ ánh sáng. Trong khi tôi còn đang bận tự hỏi cô ấy định làm gì, tay chúng tôi đã chạm vào nhau.
“Sẵn sàng chưa? Cười lên nào! Cheese!”
Cô ấy chụp một bức selfie của hai chúng tôi với một tiếng click nhanh của điện thoại.
Cô ấy bảo mình cười, nhưng mình có cảm giác mình vừa làm một bộ mặt ngớ ngẩn. Ugh, ngượng chết đi được!
“Được rồi, với cái này, tớ không muốn nghe thêm lời phàn nàn nào nữa đâu!” Hoshimiya-san nói khi cô ấy đổi ảnh đại diện.
Tôi kiểm tra lại RINE, và chắc chắn rồi, bức ảnh của chúng tôi là ảnh đại diện của nhóm. Rõ ràng là đã quen với việc chụp ảnh, Hoshimiya-san có một nụ cười chân thật. Còn tôi, mặt đỏ bừng và cười gượng gạo.
Trong khi tôi vẫn còn đang choáng váng vì vẻ ngố của mình, Hoshimiya-san dừng bước. Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện mới của nhóm.
“N-Này, ờ, Hoshimiya-san,” tôi bắt đầu.
“S-Sao vậy?!”
Tôi ngập ngừng trong khi cố tìm từ ngữ thích hợp. Cuối cùng tôi nói, “Ừm, cậu không nghĩ bức ảnh này cực kỳ ngượng ngùng sao?”
Có lẽ tôi đang quá tự ý thức, nhưng nó trông như thể chúng tôi đang khoe khoang sự thân thiết của mình với những người khác.
“Nói xem... Nếu chúng ta để nó, đó sẽ là thứ đầu tiên mọi người khác nhìn thấy khi họ mở lời mời. Cậu hiểu ý tớ chứ?”
Cô ấy cẩn thận xem xét những gì tôi nói. “C-Cậu nói phải. Trời ơi, thế này thì ngượng chết mất. Bỏ đi, bỏ đi!”
Cuối cùng cũng cảm thấy bối rối, cô ấy đỏ bừng mặt.
Tôi bắt đầu hiểu rõ hơn về tính cách của Hoshimiya-san. Đáng ngạc nhiên là, cô ấy thuộc kiểu người thuận theo dòng chảy, hành động tự phát, và rồi hối hận ngay sau đó.
Sau khi cả hai chúng tôi trấn tĩnh lại, chúng tôi đã chụp một bức ảnh kín đáo của hàng cây anh đào dọc đường và đặt nó làm ảnh đại diện của nhóm.
May mắn thay, ngoài Nanase-san ra chưa có ai tham gia nhóm chat. Chúng ta có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tất nhiên, ngay khi tôi nghĩ vậy, tôi nghe thấy điện thoại của mình kêu.
Nanase Yuino: Hai cậu có thể vui lòng không tán tỉnh nhau trên RINE được không?
Nanase-san đã chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối và gửi một tin nhắn cho mọi người trong nhóm chat. Điều đó làm tôi vui một chút vì cô ấy nghĩ Hoshimiya-san và tôi đang tán tỉnh nhau, nhưng Hoshimiya-san thì hoàn toàn bị sự ngượng ngùng chế ngự.
Hoshimiya Hikari: Chúng tớ không có tán tỉnh!
Nanase Yuino: Ờ, ai nhìn vào cũng nghĩ hai cậu đang tán tỉnh nhau đấy...
Natsuki: Đây không phải lỗi của tớ
Hoshimiya Hikari: Ý cậu là lỗi của tớ à?!
Natsuki: Thì, dĩ nhiên
Nanase Yuino: Sao cũng được. Hai cậu đang ở ngay cạnh nhau nên hãy tranh cãi trực tiếp đi, đừng qua RINE.
Natsuki: Cậu lúc nào cũng phải nói trúng tim đen một cách chính xác như vậy à
Hoshimiya Hikari: Dù sao thì, chúng tớ không có tán tỉnh!
Nanase Yuino: Ừ, ừ
Cậu không cần phải phủ nhận mạnh mẽ đến thế đâu; nó hơi nhói đấy! Dù vậy, tôi vẫn giữ ý nghĩ đó cho riêng mình.
“Trời ơi. Yuino-chan, cậu...” Hoshimiya-san bỏ lửng câu nói.
Tôi liếc nhìn Hoshimiya-san. Làn da trắng của cô ấy ửng đỏ và cô ấy đang dùng tay quạt cho khuôn mặt mình.
Sau đó, tôi ngắm nhìn bức ảnh của hai chúng tôi mà tôi đã bí mật lưu lại.
Mình sẽ biến cái này thành gia bảo của mình.
“Đó là Nanase-san nói thôi; tớ chắc là cô ấy chỉ đùa thôi,” tôi trấn an cô.
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện về những chuyện ngớ ngẩn và đến nhà ga trong nháy mắt. Tôi gọi chúng là ngớ ngẩn, nhưng tôi thực sự muốn trải nghiệm kiểu trò chuyện phiếm bình thường đó. Một thế giới nơi tôi có thể đi cùng mọi người—đặc biệt là với Hoshimiya-san—là sự tồn tại tươi sáng và đầy màu sắc mà tôi khao khát. Nó khác với cuộc sống hàng ngày xám xịt từng là thực tại của tôi. Cuối cùng tôi cũng đang tận hưởng cuộc sống theo cách mà tôi luôn hình dung.
“Chúng ta đã tạo nhóm chat rồi, nhưng có lẽ chúng ta nên bắt đầu lên kế hoạch cho ngày mai nhỉ?” Hoshimiya-san hỏi.
“Reita có buổi tập vào buổi sáng nên sao chúng ta không gặp nhau vào khoảng một hoặc hai giờ?” tôi đề nghị.
“Được thôi. Vậy hay là chúng ta gặp nhau trước ga nhỉ? Cậu biết đấy, vì ba người chúng ta đều đi tàu.”
“Ý hay đó. Giờ chỉ còn việc nghĩ xem nên làm gì thôi.”
“Ừm. Tớ là người đề nghị đi chơi, nên tốt nhất tớ nên nghĩ ra vài lựa chọn.”
“Hmm. Sao chúng ta không đến một trung tâm thương mại hay gì đó?”
“Cũng được đấy. Tớ cũng muốn mua vài bộ quần áo mới,” Hoshimiya-san nói, nhưng ý tưởng đó dường như không hợp ý cô lắm.
Tôi đã đọc các bài báo như “Những điểm đi chơi hot của học sinh cao trung” trên mạng nên tôi cũng có ý tưởng về những gì chúng tôi có thể làm gần ga. Vấn đề là các lựa chọn của chúng tôi bị hạn chế ở Gunma, một tỉnh không nổi tiếng về cuộc sống thành thị nhộn nhịp.
“Có một khu OneRound gần ga. Ở đó có Spor-Cha, karaoke, và khu game arcade. Chúng ta thậm chí có thể tụ tập ở nhà ai đó nếu có ai sống gần đây,” tôi đề nghị.
“Ồ, Spor-Cha! Ý hay đấy. Tớ cũng vừa nghĩ một hoạt động thể chất sẽ rất tuyệt,” Hoshimiya-san đáp.
OneRound là một trung tâm giải trí có nhiều trò chơi khác nhau, trong đó Spor-Cha là một. Spor-Cha là các khu phức hợp thể thao trong nhà cung cấp cơ sở vật chất và thiết bị cho các hoạt động giải trí khác nhau như bóng rổ, bóng bàn, phi tiêu, tập đánh bóng chày, cầu lông, tennis, và nhiều hơn nữa. Bạn có thể chơi bất cứ thứ gì có sẵn bao nhiêu lần tùy thích miễn là trong giới hạn thời gian bạn đã trả tiền. Không phải là tôi đã từng đến đó trước đây; tôi chỉ đọc về nó trên mạng thôi.
“Cậu nói nghe như một bà lão thiếu vận động thể chất vậy.”
“Đừng gọi tớ là bà lão! Dù sao thì Uta-chan và Tatsuya-kun chắc chắn sẽ thích nó. Hai người đó và Reita-kun luôn tập thể dục trong các hoạt động câu lạc bộ của họ. Chắc chắn đó là vì họ thích vận động.”
Chúng tôi đi qua cổng soát vé và lên tàu. Tàu khá đông, có lẽ vì thời điểm trong ngày, mặc dù người dân Gunma có xu hướng tự lái xe hơn người Tokyo.
“Liệu Reita có đủ năng lượng để chơi ở Spor-Cha sau buổi tập không?” tôi hỏi.
“Ồ, đúng rồi. Chà, chúng ta có thể hỏi mọi người qua RINE. Đó cũng chỉ là một gợi ý thôi.”
Con tàu lắc lư với tiếng lách cách và chúng tôi khởi hành. Tôi phát hiện một số học sinh mặc đồng phục giống chúng tôi.
Nghĩ lại thì... Một điều gì đó nảy ra trong đầu tôi.
“Hoshimiya-san. Cậu có giỏi thể thao không?”
“Không, không một chút nào. Đừng mong đợi nhiều ở tớ nhé?”
Đúng như mình nghĩ. Tôi nhớ lại sự thật đó từ lần học cao trung đầu tiên của mình. Do đó, tôi đã ngạc nhiên khi cô ấy lại hào hứng đi đến một khu Spor-Cha như vậy.
“Chẳng phải có những thứ cậu thích làm ngay cả khi cậu không giỏi sao? Đó là lý do tớ muốn đến đó.”
Lời nhận xét ngây thơ của Hoshimiya-san đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi mất một lúc để hồi phục rồi nói, “Ừ, cậu nói đúng.”
Những lời đó vang vọng sâu sắc với cảm giác của tôi gần đây.
Những thứ bạn thích ngay cả khi bạn không giỏi.
Dù tôi có thay đổi ngoại hình hay hành động như một anh chàng vui vẻ đến đâu, tôi vẫn là một người hướng nội từ trong ra ngoài. Việc diễn vai vui vẻ, hạnh phúc rất khó để duy trì và thành thật mà nói là mệt mỏi. Tuy nhiên, vỏ bọc giả tạo của tôi đang cải thiện mối quan hệ của tôi với những người xung quanh, và tôi thực sự thích điều đó. Thế giới của tôi đã từng tối tăm và u ám khi tôi một mình, nhưng bây giờ tôi được bao quanh bởi bạn bè và mọi thứ dường như thật sặc sỡ, thật tuyệt vời. Như một dải cầu vồng.
Đó là lý do tại sao tôi thích nó. Tôi đang làm tất cả những điều này vì tôi thực sự tận hưởng nó. Mặc dù tôi không sinh ra để làm điều đó. Mặc dù tôi không xứng đáng ở đây.
“Cảm ơn cậu, Hoshimiya-san,” tôi nói. Cảm giác như thể cô ấy đã khẳng định cho khát khao lầm lạc của tôi.
“Hm? Vì điều gì?”
“À, không có gì đâu. Nhìn kìa, chúng ta sắp đến Takasaki rồi.” Ngay khi tôi nói vậy, tàu từ từ dừng lại một cách nhẹ nhàng và cửa mở ra.
“A, đến nơi rồi. Được rồi, hẹn gặp lại cậu ngày mai, Natsuki-kun!” Hoshimiya-san nói, vẫy tay chào tạm biệt.
“Ừ, hẹn gặp lại cậu ngày mai.” Tôi nhìn cô ấy rời đi, tận hưởng niềm hạnh phúc giản đơn của cơ hội thứ hai của mình.
Sau khi chơi bóng bàn, chúng tôi chuyển sang các hoạt động khác như tập đánh bóng chày, cầu lông, tennis, futsal, ném phi tiêu và bi-a, trước khi nghỉ giải lao tại khu vực nghỉ ngơi. Bộ ba năng động vẫn tràn đầy sinh lực, nhưng Hoshimiya-san và Nanase-san thì đã kiệt sức cả rồi.
Tôi vẫn còn ngon ơ nhờ chế độ tập luyện hàng ngày của mình. Những bài tập tôi thực hiện trong kỳ nghỉ xuân còn nặng hơn thế này nhiều. Công bằng mà nói, nếu nhìn đồng hồ thì cũng đã hai tiếng trôi qua và chúng tôi đã vận động rất nhiều. Mọi người đã vất vả rồi!
“Ai đó... cho tôi nước uống thể thao với...” Hoshimiya-san thều thào, gục mặt xuống bàn.
Tôi đứng dậy đáp lại lời khẩn cầu của cô ấy. “Còn ai nữa không? Tớ sẽ mang về nhiều nhất có thể.”
“Ồ, tớ đi cùng cậu. Được rồi, mọi người, góp tiền nào.” Reita-kun cũng đứng lên và thu tiền. Sau đó, hai chúng tôi cùng đến máy bán hàng tự động để mua nước uống thể thao, trà và nước lọc cho những người khác.
Tôi có cảm giác dạo này mình và Reita-kun hay đi cặp với nhau làm những việc thế này. Chà, cũng phải thôi, dù sao thì chúng tôi cũng ở trong cùng một nhóm bạn mà.
“Cậu biết không, Natsuki-kun, cậu đáng kinh ngạc thật đấy,” Reita-kun nói với giọng đầy ấn tượng khi chúng tôi bước đi.
“Ơ, ý cậu là sao?”
“Cậu có thể theo kịp cả ba bọn tớ dù không ở trong câu lạc bộ thể thao nào.”
“À, chà, tại các cậu có chơi hết sức đâu.”
Dù sao thì đây cũng chỉ là chơi cho vui thôi mà, tôi nghĩ.
Nhiêu đây chắc chắn không đủ để làm họ mệt được.
Hơn nữa, Hoshimiya-san có phản xạ kém, nên mình cá là cậu ấy đã phí rất nhiều năng lượng, còn Nanase-san thì vốn dĩ đã không có nhiều thể lực rồi.
Đó có lẽ là lý do họ kiệt sức. Thôi được, thẳng thắn mà nói thì; mình có thể chơi thêm năm tiếng nữa mà vẫn còn sức chán.
Vui quá xá!
Nhờ chế độ tập luyện, tôi cảm thấy người nhẹ bẫng và cơ thể di chuyển đúng theo ý mình. Không phải phản xạ của tôi đã cải thiện hay gì, nhưng giờ tôi đã có thể theo kịp bộ ba năng động.
“Chà, lúc chơi cầu lông mọi người đều dốc sức cả mà cậu vẫn thắng cơ mà,” Reita-kun nói.
“Uta-chan là đồng đội của tớ; tất cả là nhờ cậu ấy thôi.” Chúng tôi đã đổi thể thức từ đấu đơn loại trực tiếp sang đấu đôi vòng tròn cho môn cầu lông. Các cặp đấu là tôi và Uta-chan, Nanase-san và Tatsuya, và Reita-kun và Hoshimiya-san. Uta-chan và tôi đã thắng cả hai trận. “Với lại, chắc Hoshimiya-san đã kìm chân cậu rồi.”
“Không phải vậy đâu...” Reita-kun nói, rồi cười khan, “...tớ ước gì mình có thể nói thế.”
Việc cậu ấy nói vòng vo thật không bình thường.
“Không, thật đấy, thật điên rồ khi cậu cầm cự được lâu như vậy với Hoshimiya-san là đồng đội. Tớ đã nghĩ chúng ta sắp thua đến nơi rồi!”
Reita-kun thật sự có thể làm mọi thứ. Trong khi Tatsuya là kiểu người dùng sức mạnh để vượt qua mọi chướng ngại, Reita-kun lại có một con mắt tinh tường. Cứ như thể cậu ấy có thể tìm ra phương pháp tốt nhất cho mọi tình huống và dần dần thích nghi.
“Tớ không chắc về đội của Tatsuya, nhưng tớ đã nghĩ mình có thể thắng hai cậu. Tớ nắm khá rõ kỹ năng của Uta-chan, nhưng có vẻ tớ đã đánh giá thấp cậu rồi. Tớ không ngờ cậu lại nhanh nhẹn đến vậy với chiều cao đó.”
Reita-kun vừa nói vừa chọc vào bụng tôi.
Nghe lời khen từ một người mà tôi luôn xem như một thiên tài thể thao thật sự khiến tôi cảm thấy công sức của mình đã được đền đáp.
Hồi bụng còn phèo mỡ chắc mình trông khó coi lắm.
Hoshimiya-san là con gái nên việc không giỏi thể thao càng làm cậu ấy thêm dễ thương, nhưng nếu một thằng con trai đang cố tỏ ra ngầu lòi như mình—dù rõ ràng là quá khó gần và dè dặt—lại tỏ ra tệ hại trong thể thao, thì trông thảm hại hết sức.
Mình sẽ bị trêu chọc về chuyện đó mãi mất! Nếu điều đó xảy ra, vị thế của mình trong nhóm sẽ suy yếu
.
Và tệ hơn nữa, nếu mình xử lý tình huống kém, rất có thể mình sẽ bị đá khỏi nhóm.
“Này, có chuyện gì sao? Trái đất gọi Natsuki-kun,” Reita-kun cất tiếng.
“Ồ, xin lỗi, không có gì,” tôi đáp.
Mình biết họ không phải kiểu người sẽ cắt đứt tình bạn với ai đó, nhưng lần trước mình đã bị ghét đến mức bị đá khỏi nhóm.
Mình biết đó là lỗi của mình và mình đáng bị như vậy, nhưng nó đã trở thành một chấn thương tâm lý đối với mình.
“Này, Natsuki-kun,” Reita-kun bắt đầu với một giọng điệu nghiêm túc đến lạ thường khi chúng tôi đang mua đồ uống cho mọi người từ máy bán hàng tự động.
Khi tôi liếc nhìn, ánh mắt cậu ấy đang dán chặt vào tôi.
“Hửm? Sao thế?” tôi hỏi, cố tình giữ giọng điệu vui vẻ.
Mình có cảm giác chủ đề này sẽ không vui vẻ gì, nhưng mình hoàn toàn không biết cậu ấy muốn thảo luận chuyện gì.
Mình không nghĩ là hôm nay mình đã đi sai nước cờ nào cả, tôi nghĩ. Mọi bước đi của tôi cho đến nay đều đã được tính toán cẩn thận. Đó là lý do tại sao câu hỏi của Reita-kun lại bất ngờ đến thế.
“Cậu ghét Tatsuya à?”
Tôi chết lặng, và sự im lặng của tôi chính là lời xác nhận mà Reita-kun cần.
“Tớ đoán đúng rồi,” cậu ấy nói với một nụ cười nhạt. Nghe như thể cậu ấy đã biết và chỉ đang xác nhận lại nghi ngờ của mình.
“Tại sao cậu lại nghĩ vậy?” cuối cùng tôi hỏi lại.
“Cũng không có gì to tát. Tớ chỉ có cảm giác là cậu đang tránh cậu ấy. Hai chúng ta đã hợp tác khá thường xuyên, nhưng cậu không đi đâu một mình với cậu ấy cả, đúng không?”
“Giờ cậu nói tớ mới để ý, ừm, đúng là vậy. Tớ ngạc nhiên là cậu để ý đấy.”
Reita-kun cười. “Tớ có thói quen quan sát xung quanh... Mặc dù, đôi khi tớ lại thấy
quá nhiều. Ban đầu, tớ nghĩ là các cậu chỉ chưa quen nhau nên tớ để yên, nhưng hôm nay tớ cảm thấy nó còn sâu sắc hơn thế.”
“Sâu sắc hơn thế? Vậy cậu nghĩ nó là gì?”
“Trông như thể cậu sợ Tatsuya. Dù vậy, tớ hy vọng đó chỉ là trí tưởng tượng của tớ thôi.”
Cậu ấy đã nói trúng tim đen. Tôi không chắc phải trả lời thế nào.
Cậu ấy đã đủ tin chắc để hỏi thẳng mình rồi, tôi nghĩ, nên mình nghi là không thể giả lả cho qua được. Shiratori Reita thật sự rất chú ý đến người khác—và cậu ấy có sự tự tin để hỏi thẳng vấn đề.
“Cậu nói đúng; đúng như cậu nói,” tôi thành thật thừa nhận. Tôi không còn lựa chọn nào khác. “Nhưng nó không phải như cậu đang nghĩ đâu. Đó là vấn đề cá nhân, không phải lỗi của Tatsuya. Cậu ấy hoàn toàn không làm gì sai cả. Nên làm ơn đừng nói gì với cậu ấy. Thời gian sẽ giải quyết được thôi... tớ nghĩ vậy.”
Đó là sự thật. Sự ác cảm của tôi là do vết thương lòng sâu sắc còn lại trong tim.
Mình không thể kể rằng đây là lần thứ hai mình sống lại thời cao trung được, nên làm ơn hãy bỏ qua cho mình với và đừng hỏi thêm nữa.
“Được rồi. Vậy tớ sẽ tin như thế.” Reita-kun gật đầu khi mở lon nước uống thể thao của mình.
“Cậu tin thật à?”
“Tớ không có quyền can thiệp. Đó là vấn đề giữa hai cậu. Không, nó thậm chí còn không phải là một vấn đề vì cái tên ngốc Tatsuya đó còn chưa nhận ra. Tớ chỉ tò mò thôi.”
Reita-kun uống một ngụm rồi nói thẳng thừng, “Chỉ là... chúng ta là bạn mà, đúng không?”
Cậu ấy cười và chọc chai nước vào ngực tôi. Cái cách Reita-kun có thể tùy tiện chạm vào tôi và nói một câu đáng xấu hổ như vậy thật sự khiến cậu ấy trở thành đỉnh cao của mọi người hướng ngoại và những đứa trẻ nổi tiếng trên thế giới. Và cậu ấy trông thật ngầu khi làm thế! Chắc chắn là vì cậu ấy làm điều đó với sự tự tin.
“Tớ muốn biết điều gì đang làm cậu lo lắng. Nhưng nếu cậu nói cậu sẽ tự giải quyết, thì tớ sẽ không tọc mạch và tớ sẽ tin ở cậu.”
Lời nói của cậu ấy đánh mạnh vào tôi. Cậu ấy đã đoán được rằng tôi không thể nói cho cậu ấy biết vấn đề cốt lõi là gì. Giờ thì tôi hiểu tại sao Reita-kun lại nổi tiếng với các cô gái rồi. Gã này chói lóa quá thể đối với mình lúc này!
Sau khi mua xong đồ uống, chúng tôi quay lại với những người khác, họ chào đón chúng tôi nồng nhiệt. Reita-kun đang nói chuyện với mọi người một cách bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Tốt hơn hết là mình phải sống xứng đáng với sự tin tưởng của cậu ấy và cố gắng hơn nữa.
Mình sẽ vượt qua tổn thương của mình và trở thành bạn tốt với Tatsuya!
“Phù, sống lại rồi!” Uta-chan thốt lên sau một ngụm nước.
“Lâu lắm rồi tớ mới vận động thể chất. Mệt thật,” Nanase-san rên rỉ.
“A ha ha! Yui-Yui, tớ cá là ngày mai cậu sẽ rên rỉ vì đau cơ cho xem!” Uta-chan trêu.
Uta-chan đặt cho Nanase-san một biệt danh kỳ quặc từ bao giờ thế nhỉ? tôi tự hỏi.
“Cậu gọi tớ là Yui thôi được không?” Nanase-san cố gắng nói lên sự phản đối của mình qua cơn mệt mỏi.
Ở trường, trông cậu ấy thật điềm tĩnh và giữ tư thế thẳng tắp, nên đây là một cảnh tượng thật mới mẻ.
“Wow, hiếm thấy cậu như thế này đấy, Nanase-san,” tôi nói.
Hoshimiya-san cười toe toét và nói thêm, “Yuino-chan chỉ tỏ ra ngầu ở trường thôi. Đây là bằng chứng cho thấy cậu ấy đang thư giãn khi ở bên chúng ta!”
“Ồ? Nếu đúng vậy thì tớ thấy vui đấy,” tôi nói, cố gắng dùng một giọng điệu trêu chọc nhẹ nhàng.
Nanase-san ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác. “Tớ có cố tỏ ra ngầu hay gì đâu...”
Ái chà, dễ thương quá! Chết, lòng trung thành sắt son của mình với Hoshimiya-san đã lung lay trong một khoảnh khắc. Không giống những người khác là những đứa trẻ nổi tiếng vui vẻ, Nanase-san có một khí chất khác. Cậu ấy giống như một mỹ nhân lạnh lùng không phải là kiểu người dễ bị kích động bởi mọi thứ. Vì vậy, có một sức công phá đằng sau sự thật rằng cậu ấy âm thầm coi chúng tôi là bạn tốt.
“Được rồi, chúng ta nên đi tiếp sớm thôi.” Tatsuya háo hức đứng dậy sau khi mọi người đã uống nước xong.
“Cáiii? Nghỉ thêm chút nữa đi,” Hoshimiya-san phàn nàn.
“Thật tình, nếu chúng ta về luôn cũng được...” Nanase-san đồng ý.
Reita-kun liếc nhìn đồng hồ và nói, “Chúng ta sẽ hết giờ nếu nghỉ lâu hơn. Sao hai cậu không thư giãn trong khi bọn tớ chơi nhỉ?”
Tatsuya chỉ tay về phía xa, không để ý đến cuộc thảo luận của họ. “Bây giờ hoặc không bao giờ! Sân bóng rổ cuối cùng cũng trống rồi!”
“Ồ! Cuối cùng cũng được!” Uta-chan cũng đứng dậy, mắt lấp lánh phấn khích.
Hai người họ chạy đi cùng nhau một cách vô tư. Chúng tôi đã chơi các trò khác nhau cả ngày, nhưng vẫn chưa thể chiếm được sân bóng rổ khi nó có sẵn. Mỗi khi chúng tôi chơi xong một trò, một nhóm khác lại đang sử dụng nó.
Chắc là Tatsuya đã để mắt đến sân bóng trong lúc chúng tôi nghỉ giải lao.
“Chẳng phải hôm qua họ đã chơi bóng rổ ở buổi tập câu lạc bộ rồi sao?” Tôi nghiêng đầu, bối rối.
Hoshimiya-san cười khúc khích. “Họ thật sự rất thích bóng rổ.”
“Tập luyện và chơi cho vui là khác nhau mà. Tớ hiểu cảm giác của họ,” Reita-kun nói rồi đứng dậy tham gia.
“Được rồi, vậy bọn tớ sẽ xem từ gần đó,” Nanase-san nói.
“Nghe hay đấy.” Tôi nhìn sang cậu ấy. “Trời ạ, Nanase-san, trông cậu như sắp ngã quỵ đến nơi rồi!”
“Tớ hơi phấn khích quá mức,” cậu ấy thở hổn hển.
“Có phải cậu quá phấn khích vì được đi chơi với bạn bè không?” Hoshimiya-san trêu.
“Hikari, im lặng đi!” Nanase-san gắt lại.
Cuộc khẩu chiến đáng yêu của Hoshimiya-san và Nanase-san khiến Reita-kun và tôi mỉm cười khi đi theo Tatsuya và Uta-chan. Hai người họ đã bắt đầu tập ném rổ từ bất cứ đâu họ thích.
“Đây, Natsuki-kun!” Reita-kun chuyền cho tôi một quả bóng.
Tôi như được quay về miền ký ức ngay khi bắt được nó. Tôi đã từng rất thích bóng rổ; đó là một phần lý do tại sao tôi đã ở lại câu lạc bộ suốt ba năm liền. Lên đại học, tôi thậm chí còn siêng năng tập ném rổ một mình.
Chà, được rồi, có lẽ là vì mình có quá nhiều thời gian rảnh!
Tôi rê bóng một cách nhịp nhàng. Hôm nay là lần đầu tiên tôi chạm vào một quả bóng rổ kể từ khi du hành thời gian, nhưng tôi sẽ không mất cảm giác rê bóng chỉ trong vài tháng không tập luyện. Quả bóng nằm gọn trong tay tôi.
Tuy nhiên, ném rổ lại là một câu chuyện khác. Không giống như rê bóng, ném rổ đòi hỏi một cảm giác tinh tế dễ bị mất đi nếu bạn không tập luyện trong hai hoặc ba ngày. Mặc dù tôi có kinh nghiệm bảy năm, tôi đã mất tự tin vào khả năng ném trúng của mình.
Mình không có tự tin. Không một chút nào! Nhưng mình vẫn còn trực giác của một người chơi bóng rổ
. Ngay khi tôi rê bóng đến vạch ba điểm và tập trung vào rổ, tôi nhận ra,
Ồ, hôm nay mình cảm thấy vào phom đây!
“Hả? Cậu ấy tuyệt vời quá!” Tôi nghe Hoshimiya-san hét lên kinh ngạc.
Tôi đã thực hiện một cú ném ngay trước vạch ba điểm, và nó vào rổ một cách gọn gàng, không chạm vành, để lại tấm lưới nhẹ nhàng đung đưa. Tôi không ngạc nhiên hay gì cả; tôi có thể nói rằng mình đang trong tình trạng tốt. Tôi đã biết quả bóng sẽ vào ngay từ lúc nó rời khỏi ngón tay mình.
Quả bóng rổ nảy thẳng lại vào tay tôi. “Quả bóng nhẹ thật,” tôi lẩm bẩm. “Không, hay là cơ thể mình nhẹ đi?”
Quả bóng cảm thấy nhẹ lạ thường, có lẽ là một lợi ích khác từ việc tập thể dục hàng ngày của tôi. Đó chắc hẳn là lý do tại sao tôi có thể xử lý nó dễ dàng như vậy. Cú ném ba điểm là những cú ném khó thực hiện vì sức nặng của quả bóng rổ. Tôi thường cần phải khuỵu gối và dùng sức của cả cơ thể để ném bóng. Tuy nhiên, hôm nay tôi đã ném vào chỉ với một cú nhảy nhẹ và một cú búng cổ tay.
Wow, thể chất tốt đúng là tuyệt vời thật! Tôi thực hiện một cú ném khác.
Quả bóng lại rời khỏi ngón tay tôi với một chuyển động nhẹ nhàng, thoải mái. Tôi chắc chắn nó sẽ vào. Ngay sau khi tôi nghĩ vậy, quả bóng lại đi qua rổ với một tiếng "xoẹt" gọn gàng khác. “Hm.”
Giá mà mình tập thể dục ở đại học thì tốt biết mấy nếu biết nó tạo ra sự khác biệt lớn như vậy! Giờ thì tôi hiểu tại sao các cầu thủ hàng đầu luôn tập thể dục rồi. Một cơ thể khỏe mạnh tạo ra một nền tảng vững chắc cho các kỹ thuật. Tôi thật sự cảm nhận được điều đó ngay bây giờ.
“Whoooa?! Natsu! Cậu siêu đỉnh!” Uta-chan hét lên.
Tôi bừng tỉnh khỏi suy nghĩ và thấy rằng mọi người khác đều đang phấn khích. Mắt Uta-chan lấp lánh và cô ấy đang tiến lại gần tôi. Mọi người dường như đều bị choáng ngợp.
“W-Wow, Natsuki-kun. Bóng rổ là sở thích của cậu à?” Ngay cả Reita-kun cũng trông kinh ngạc.
Tất nhiên là họ ngạc nhiên rồi, tôi nghĩ.
Một tay mơ bóng rổ chưa từng tham gia câu lạc bộ nào lại vừa ném trúng hai cú ba điểm liên tiếp.
“Ừm, cũng đại loại vậy. Ồ, tớ chưa bao giờ kể à?” Tôi cố tỏ ra ngầu.
“Cậu chưa kể! Wowww, tuyệt vời quá! Sao cậu không tham gia câu lạc bộ bóng rổ?!”
Uta-chan đang tuôn ra những lời khen ngợi và đến gần một cách hơi khó chịu. Tôi có thể ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào từ cô ấy và nó làm tim tôi đập thình thịch. Tôi buộc phải thừa nhận rằng mặc dù Uta-chan trẻ con, cô ấy thực sự là một cô gái.
“Ồ, thì, tớ chưa bao giờ tham gia câu lạc bộ nào trước đây...”
“Và cậu giỏi đến thế này?! Cậu là một thiên tài!” cô ấy nói.
Mình cần phải dập tắt cái ý nghĩ kỳ quặc đó ngay lập tức! Mình không thể kể cho họ về việc làm lại cuộc đời của mình, nhưng rõ ràng mình không phải là người mới bắt đầu.
Miori-san sẽ biết mình nói dối nếu mình nói mình đã ở trong câu lạc bộ bóng rổ ở trường cấp hai.
Hơn nữa, Tatsuya có lẽ đã đấu với trường mình nhiều lần, nên cậu ấy chắc chắn biết mình không phải là thành viên của đội Mizumi.
Tôi trấn tĩnh lại và nghĩ ra một cái cớ. “Gần nhà tớ có một công viên với một sân bóng rổ. Tớ hay nghịch ở đó nhiều.”
Về mặt kỹ thuật thì đó không phải là một lời nói dối. Tôi thực sự đã tập luyện ở đó rất nhiều trong lần đầu tiên. Tôi không muốn nói dối họ, nên tôi đã lựa chọn từ ngữ của mình một cách cẩn thận.
“Cậu phải tham gia câu lạc bộ bóng rổ! Đúng không, Tatsu?!” Uta-chan thốt lên với nhiều năng lượng hơn nữa.
Cô ấy nghiêng đầu sang một bên khi cậu ta không trả lời. “Tatsu?”
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy và thấy Tatsuya đang nhìn tôi với đôi mắt nheo lại.
“Ơ, T-Tatsuya? Sao thế?” Tôi hỏi.
Tatsuya hít một hơi thật mạnh và che đi cái lườm của mình bằng một nụ cười toe toét. “À, không có gì. Tớ ngạc nhiên quá nên đơ luôn. Cậu đúng là quái vật thật đấy, anh bạn.”
Ồ-ồ. Cậu ấy chỉ ngạc nhiên thôi. Mình đã lo lắng trong một khoảnh khắc. Sợ thật!
“Phải thừa nhận là, lâu rồi không chơi nên càng thấy vui hơn.”
Tôi rê bóng lại gần rổ và thực hiện một cú layup. Sức chân của tôi đã tăng lên nên tôi nhảy cao hơn dự kiến và việc ghi điểm dễ dàng hơn.
Yeah, cảm giác này thật tuyệt!
“Đúng không?! Vậy thì tham gia câu lạc bộ bóng rổ đi! Ngay bây giờ!” Uta-chan khuyến khích tôi, mặc dù có hơi hung hăng.
“H-Hmm... Câu lạc bộ bóng rổ, hử? Nhưng tớ không có kinh nghiệm, cậu biết đấy?”
“Cậu sẽ ổn thôi! Và cậu mới chỉ bỏ lỡ một tuần tập luyện, nên cậu sẽ quen nhanh thôi!”
Uta-chan tiến một bước, khiến tôi phải lùi một bước. Khi chúng tôi chơi trò qua lại này, những suy nghĩ chạy đua trong đầu tôi.
Làm sao để từ chối đây?
Câu lạc bộ bóng rổ, ugh, mình biết chắc nó sẽ là một cái giường đầy gai!
Bây giờ mình có thể cư xử tốt hơn, nhưng có lẽ mình sẽ là một cầu thủ dự bị và không bao giờ xuất hiện trong một trận đấu, giống như lần trước...
“Ồ, đúng rồi, tớ định đi làm thêm, nên tớ nghĩ sẽ hơi khó cho tớ,” tôi nói, nhớ ra.
“Cái gì? Thật sao? Thật là lãng phí tài năng. Đúng không, Tatsu?” Uta-chan quay sang Tatsuya để tìm sự ủng hộ.
Tatsuya đang thản nhiên xoay một quả bóng trên ngón tay và nói, “Chà, chúng ta sẽ không biết trừ khi thấy cậu ấy chơi thật. Cậu ấy chắc chắn giỏi đối với một người nghiệp dư nhưng tớ không biết liệu điều đó có đủ để qua được ở câu lạc bộ
của bọn tớ không. Ồ, tớ có ý này. Sao tớ không thử cậu nhỉ?”
Tatsuya ném quả bóng của mình cho Uta-chan và vẫy tôi lại.
“Chúng ta đấu một chọi một đi. Ai được ba điểm trước thì thắng!” Tatsuya thách thức tôi, cười một cách trơ trẽn. Nụ cười của cậu ta toát lên sự tự tin một cách rất hợp với cậu ta. Và nó được hậu thuẫn bởi kỹ năng của cậu ta. Tatsuya
là át chủ bài của Ryomei.
Tuy nhiên, đó là cho đến khi cậu ấy học năm ba.
Có lẽ mình có thể thắng Tatsuya bây giờ, khi cậu ấy vẫn chỉ là một học sinh năm nhất vừa mới bắt đầu tập luyện với các đàn anh cao trung.
Mặc dù mình chỉ là cầu thủ dự bị trong cả ba năm cao trung, mình có kinh nghiệm đó, và mình đã thường xuyên tập ném trong cả bốn năm đại học!
Tatsuya mới chỉ chơi từ cấp hai; bây giờ mình có nhiều kinh nghiệm hơn cậu ấy rất nhiều.
“Nghe vui đấy. Chơi thôi,” tôi chấp nhận. Mặc dù tôi cố gắng tỏ ra hài hước, tôi đang run như cầy sấy. Tôi sợ phải đối mặt với Tatsuya một chọi một.
Cố lên! Chẳng phải mình đã quyết tâm sống xứng đáng với sự mong đợi của Reita-kun sao? Đã đến lúc vượt qua tổn thương quá khứ của mình.
Như thế này thật sự là thô lỗ với Tatsuya! Cậu ấy không làm gì sai cả.
Nếu mình muốn vượt qua điều này, mình cần phải đứng vững ở đây và đánh bại cậu ấy.
Tôi rê bóng lên xuống, bình tĩnh và thoải mái, như thể tôi có thể tấn công bất cứ lúc nào.
“Cố lên, Natsu!” Uta-chan cổ vũ. “Cho Tatsu một trận ra trò đi!”
“Natsuki-kun, cố lên!” Hoshimiya-san cũng cổ vũ. Mọi người đang theo dõi trận đấu của chúng tôi.
“Này! Không ai cổ vũ cho tôi à?!” Tatsuya gắt.
“Cứ coi như là chấp cậu vì cậu ở trong đội bóng rổ đi,” tôi nói với một nụ cười.
“Chắc là phải vậy thôi,” Tatsuya thở dài, gãi đầu.
Khi tôi liếc sang phía có những chiếc ghế, mắt tôi chạm phải mắt Hoshimiya-san. Cô ấy đang mỉm cười với nắm tay giơ lên ngực, một cử chỉ nhỏ chắc là để cổ vũ cho tôi.
Mình phải cho cậu ấy thấy mặt tốt của mình ở đây mới được.
“Sẵn sàng chưa?”
“Nhào vô,” Tatsuya đáp.
Bốn năm đã trôi qua kể từ khi tôi chơi với người khác, nhưng tôi theo bản năng nhớ lại cảm giác đó. Và tốt hơn nữa, cơ thể tôi đã mạnh hơn trước rất nhiều. Nó di chuyển chính xác—không, nó di chuyển
thậm chí còn nhanh hơn tôi muốn.
Tôi ngay lập tức chuyển từ rê bóng tại chỗ và crossover qua Tatsuya. Tôi nhanh nhẹn vượt qua bên phải của cậu ấy và ghi một cú layup dễ dàng.
“Cái quái gì... Nghiêm túc đấy, anh bạn?”
Bạn không cần bất kỳ kỹ thuật màu mè nào khác nếu bộ chân của bạn vượt trội. Một pha đột phá thẳng đơn giản là đủ—đó là vũ khí lớn nhất của bạn. Tatsuya đã dạy tôi điều đó trong quá khứ.
Cậu ấy rất có thể đã cảnh giác với những cú ném ba điểm. Điều đó có lý, vì tôi vừa ghi hai cú liên tiếp. Vì thế, cậu ấy đã phòng thủ sát tôi, điều này đã giúp tôi dễ dàng vượt qua.
“Đến lượt cậu.” Tôi chuyền bóng cho Tatsuya để cậu ấy tấn công.
Ngay khi bắt được bóng, cậu ấy giả động tác sang phải rồi đột phá sang trái. Nhưng tôi đã đoán được cậu ấy sẽ làm vậy. Rốt cuộc thì đó là kiểu tấn công yêu thích của Tatsuya. Tôi đã tập với cậu ấy suốt ba năm trời; tôi đã quá quen với mọi thói quen của cậu ấy rồi. Tôi biết cậu ấy sẽ tiếp cận từ bên trái khi tôi thấy cậu ấy giả động tác sang phải và vì vậy tôi đã đưa tay trái ra. Quả bóng chạm tay tôi đúng lúc và tôi đã đánh bật nó ra khỏi quỹ đạo nảy và giành lại cho mình.
“Cái gì?!” Tatsuya hét lên ngạc nhiên. “Đó là may mắn à?”
Mình đã chặn được pha tấn công tốt nhất của cậu ấy trước khi cậu ấy kịp sử dụng. Tất nhiên là cậu ấy ngạc nhiên rồi.
“Cứ coi như một nửa là trực giác đi.”
Đến lượt tôi tấn công lần nữa. Tôi giả động tác sang phải, rê bóng qua giữa hai chân và vượt qua cậu ấy ở bên trái, nhưng lần này Tatsuya đã bắt kịp tôi với cơ bắp mà cậu ấy rất tự hào. Nhưng hiện tại tôi sẽ không thua khi đọ sức. Tôi đã cân nhắc việc dùng sức để ném nhưng thay vào đó lại xoay người sang phải để thực hiện một cú hook shot. Những cú hook shot bên phải của tôi không đặc biệt chính xác nhưng không hiểu sao tôi lại ném vào. Nhân tiện, tôi còn tệ hơn ở những cú hook shot bên trái, và tôi tệ đến mức không muốn nhắc đến những cú fadeaway. Tôi tự tin rằng mình có thể theo kịp trong một cuộc thi sức mạnh, nhưng tôi không có nhiều kinh nghiệm với việc rê bóng dùng sức. Về cơ bản, cú ném tôi vừa thực hiện là rất suýt soát, nhưng Tatsuya không biết điểm mạnh hay điểm yếu của tôi, nên cậu ấy phải cân nhắc rất nhiều lựa chọn. Đó là lý do tại sao cậu ấy chậm một bước. Và với tôi thì ngược lại, vì tôi rất quen thuộc với lối chơi của cậu ấy.
“Hai điểm rồi,” tôi nói với một nụ cười nhẹ.
Đúng như mình nghĩ. Mình sẽ không có cơ hội nào trước Tatsuya năm ba, nhưng Tatsuya năm nhất có rất nhiều khuyết điểm.
Ngay cả một người vô tài như mình cũng có thể có cơ hội với đủ kinh nghiệm và bằng cách đọc thói quen của cậu ấy.
Mà, Tatsuya luôn phòng thủ kém, nên đó cũng là một phần.
Nhưng, để bù lại cho khả năng phòng thủ yếu của mình, khả năng tấn công của cậu ấy là—
“Tốt hơn hết là đừng đánh giá thấp tôi. Tôi đang chơi nghiêm túc đấy,” Tatsuya nói khi nhận bóng.
Nhanh! Và nhanh nhẹn.
Cậu ta vượt qua tôi trước khi tôi kịp di chuyển. Tôi không thể phản ứng kịp, mặc dù tôi đã đoán được cậu ấy sẽ đến từ bên phải.
Pha đột phá của Tatsuya luôn thấp đến mức điên rồ... Tôi luôn ấn tượng với cách cậu ấy có thể kiểm soát cơ thể khổng lồ của mình.
Có phải cậu ấy đã vô thức nhận ra tôi đang đọc thói quen của mình và quyết định di chuyển thật nhanh để tôi không thể phản ứng kịp không? Nếu vậy, tôi phải ngả mũ trước át chủ bài của chúng ta. Bản năng và tài năng của cậu ấy ở một đẳng cấp khác.
Nhưng tôi sẽ không để cậu có được điểm này đâu! Tôi muốn thể hiện trước mặt Hoshimiya-san và... một lần, chỉ một lần thôi, tôi muốn đánh bại cậu.
Tôi đã chơi cùng vị trí với Tatsuya, một tiền phong chính, và vì tôi là người thay thế cho cậu ấy, tôi chưa bao giờ xuất hiện trong một trận đấu chính thức. Tatsuya đã vẫn là bạn của tôi cho đến giây phút cuối cùng. Cậu ấy đã bảo vệ tôi cho đến khi κυριολεκτικά mọi người ghét tôi, mặc dù tôi là một thằng khốn tự cao tự đại. Sau khi tôi bị cô lập, lý do duy nhất tôi không bị bắt nạt và lý do duy nhất tôi có thể ở lại đội bóng rổ hoàn toàn là nhờ Tatsuya. Cậu ấy là át chủ bài và đội trưởng của đội, một người đứng ở vị trí cao trên thang xã hội, vậy mà cậu ấy không để ai nói xấu tôi. Cậu ấy đã ghét tôi và không bao giờ nói chuyện với tôi trừ khi phải làm vậy, nhưng cậu ấy không bao giờ làm gì để đuổi tôi ra khỏi đội. Không một lần.
Tuổi trẻ của tôi thật xám xịt. Hoàn toàn nhờ có Tatsuya mà nó không bao giờ trở nên tồi tệ hơn thế. Quá khứ của tôi có thể đã hoàn toàn bị bao phủ trong bóng tối. Cảm ơn cậu, Tatsuya.
“Đây là điểm thứ ba. Lên nào, Tatsuya.”
Lý do tôi sợ cậu ấy đến vậy không phải vì cậu ấy đã khiến tôi nhận ra màn ra mắt thời cao trung của mình là một thất bại, mà bởi vì cậu ấy quá chói lóa. Đó là lý do tại sao tôi xa lánh cậu ấy. Bởi vì tôi không nghĩ chúng tôi bình đẳng. Tôi sợ cậu ấy sẽ lại ghét tôi. Và điều đó... điều đó có lẽ đúng với tất cả mọi người. Tôi sợ mọi người ở đây sẽ lại ghét tôi. Reita-kun, Uta-chan, Hoshimiya-san, và Nanase-san... Tất cả họ đều tốt bụng hơn, hài hước hơn, ngầu hơn, và dễ thương hơn tôi. Tôi thậm chí không thể cạnh tranh được. Họ quá chói lọi. Đó là lý do tại sao tôi sợ họ mặc dù tôi yêu họ rất nhiều, và điều đó thể hiện rõ nhất trong hành động của tôi đối với Tatsuya.
Tôi không thể làm gì khác được. Lý do tôi muốn quay lại thời cao trung đến vậy... Lý do tôi đã làm việc chăm chỉ để trở thành một đứa trẻ nổi tiếng mặc dù tôi biết mình không xứng đáng...
...là bởi vì tôi muốn được làm bạn với các cậu! Tôi biết rằng tuổi trẻ bảy sắc cầu vồng mà tôi muốn giành lấy phải có các cậu trong đó.
Ngay tại đây, ngay bây giờ, tôi sẽ vượt qua tổn thương quá khứ của mình và đánh bại Tatsuya!
Đã đến lúc. Qua giữa hai chân, đột phá sang phải. Xoay người và cắt vào, sau đó rê bóng như thể đang do dự rồi quay người.
Bây giờ, mình nên tấn công tiếp theo như thế nào đây? Nhưng cơ thể tôi đã nhảy múa trên không trung khi tôi lên kế hoạch tấn công trong đầu. Có những lúc bạn phải ném trước khi suy nghĩ xong để có thể thành công. Cơ thể tôi chuyển động một cách uyển chuyển và, với một cú búng cổ tay, quả bóng lại bay vào rổ một lần nữa mà không chạm vành.
Xoẹt! Tấm lưới nhẹ nhàng đung đưa lần thứ ba. Đó là một pha xử lý hoàn hảo vì Tatsuya đã trở nên cảnh giác với pha đột phá của tôi.
“Quá đã!” Tôi hét lên. Mình thắng rồi! Mình ghi được ba điểm trước nên Tatsuya không cần phải chơi tiếp nữa.
Cậu ấy chỉ có thể ghi được tối đa hai rổ ở đây nên không có cơ hội hòa.
“Chết tiệt! Cậu nghiêm túc đấy à?” Tatsuya hét lên trong sự thất vọng.
Hai chúng tôi ngã gục xuống sân. Tôi đã nghĩ mình còn nhiều năng lượng, nhưng tôi nhận ra hơi thở của mình đã trở nên gấp gáp. Chơi nghiêm túc thật sự rất tốn sức. Tôi bắt đầu đổ mồ hôi như thể cơ thể tôi đột nhiên nhớ ra nó cần phải làm vậy.
Tuyệt vời! Natsu đỉnh thật!” Uta lao về phía tôi, năng lượng tăng hết cỡ. Cô ấy chộp lấy tay tôi, kéo tôi đứng dậy. Tôi thuận theo và rời khỏi ghế. Ngay lập tức, cô ấy đan các ngón tay của mình vào tay tôi và bắt đầu vừa ngân nga vừa vung cả hai tay chúng tôi. Trông chúng tôi như một vòng tròn hai người. “Woo-hoo! Yaaay! Chiến thắng! Thắng đậm luôn!” cô ấy cổ vũ.
“Ố-Ồ, cảm ơn cậu,” tôi lắp bắp. Chẳng quan trọng Uta chân thành đến mức nào—tim tôi thì lại không nghĩ vậy, nó đang đập thình thịch đây này. Mấy người hướng ngoại lúc nào cũng áp sát quá mức; hại tim thật sự!
Bị cô ấy nắm tay, Uta xoay chúng tôi vòng vòng. May mắn là, cuối cùng Tatsuya đã kéo cô ấy ra khỏi tôi. Cậu ta giữ vai Uta bằng cả hai tay và hỏi, “Cậu không buồn chút nào khi tớ thua à?”
“Tatsu, cậu kém cỏi quá! Thua một tay mơ! Ai mà ngờ được chứ?! Tớ thì chắc chắn không!”
“Hảảả?! Vậy cậu đối mặt với cậu ta đi!”
“Ehh, nhưng tớ là con gái, chỉ là một cô gái nhỏ bé mỏng manh thôi. Nhìn xem cậu ấy to con hơn tớ thế nào kìa.”
“Cậu chỉ tỏ ra là con gái khi tiện cho mình thôi...” Tatsuya tặc lưỡi tỏ vẻ không hài lòng và thả cô ấy ra. Cậu ta quay lại phía tôi với vẻ mặt nghiêm túc. Tôi không hề nao núng mà đối diện với ánh nhìn của cậu ta.
Cuối cùng mình cũng có thể đối mặt với cậu ấy mà không sợ hãi. Trận đấu một chọi một này chính là nghi thức của mình để chứng minh rằng chúng mình là bạn bè ngang hàng. Vẫn còn rất ít thứ mình có thể thắng được Tatsuya. Với tài năng bóng rổ của cậu ấy, cậu ấy sẽ sớm vượt qua mình thôi, nhưng ngay từ đầu đây đã là vấn đề của riêng mình. Mình cảm thấy như đã tiến lại gần hơn với một Nagiura Tatsuya siêu chói lóa, dù chỉ một chút, nên thế này là đủ với mình rồi.
“Vậy, Natsuki. Tớ nghĩ cậu sẽ làm rất tốt... Cậu có muốn tham gia đội không?”
“Không, xin lỗi nhé.” Tôi không còn cảm thấy chút vương vấn nào với câu lạc bộ bóng rổ nữa. Có vẻ như mình đã vượt qua được tổn thương tâm lý rồi. Mình đang nhắm đến một thế giới rực rỡ, và mình sẽ đi một con đường mới ở trường cao trung để đến được đó. Mình sẽ không đi theo vết xe đổ của quá khứ. Có lẽ Tatsuya đã cảm nhận được quyết tâm của tôi, nên cậu ấy không hỏi thêm nữa.
“Này các cậu! Sắp hết giờ rồi!” Hoshimiya-san gọi chúng tôi. Tôi nhìn đồng hồ. Đã 4 giờ chiều rồi. Chúng tôi đã mua gói ba tiếng sau một giờ một chút, nên thời gian của chúng tôi sắp hết.
Reita vỗ nhẹ tay để thu hút sự chú ý của chúng tôi. “Được rồi, xin lỗi nhé, tớ chắc là cả hai cậu đều mệt rồi, nhưng chúng ta cần phải nhanh lên và rời đi thôi.”
Bên ngoài Spor-Cha, một làn gió mát mẻ, dễ chịu chào đón chúng tôi. Hôm nay trời mát hơn một chút, hoàn hảo cho cơ thể đang nóng bừng của tôi. Tôi lơ đãng nghĩ về thời tiết sảng khoái trong khi nốc cạn một chai nước uống thể thao.
“Aah, hôm nay tớ đã vận động rất nhiều!” Hoshimiya-san nói.
“Hikari, cậu có vẻ rất năng nổ,” Nanase-san nhận xét.
“Chà, sao cậu vẫn còn bơ phờ vậy, Yuino-chan? Chúng ta đã nghỉ ngơi rất lâu lúc cuối mà.”
“Heh... Cậu nghĩ cơ thể tớ sẽ hồi phục sau một quãng nghỉ ngắn như vậy sao?”
“Cậu ổn không, Nanase-san? Tính cách cậu lệch đi đâu rồi,” tôi nói với sự quan tâm chân thành. Nanase-san đỏ mặt và lẩm bẩm, “Đùa thôi mà...”
Mình đã nghĩ cô ấy đánh mất bản sắc của mình rồi chứ. Chuyện này cũng xảy ra với mình mà. Rốt cuộc thì, mình từng là một kẻ nội tâm nhàm chán, ít nói.
“Cậu có quá nhiều sức bền đối với một người trong câu lạc bộ về nhà. Vậy mà tớ cứ ngỡ chúng ta là đồng chí,” Nanase-san nói trong khi nhìn tôi chằm chằm. Tôi nhếch mép cười đáp lại cô ấy.
“Được rồi, chúng ta không nên lảng vảng trước cửa hàng. Đi thôi.” Reita chỉ đạo chúng tôi đi.
“Đi? Đi đâu cơ?” Tatsuya hỏi, nghiêng đầu thắc mắc.
“Các cậu có muốn đi ăn tối cùng nhau ở đâu đó không? Chúng ta chọn một nhà hàng rồi vào. Hơi sớm vì mới bốn giờ, nhưng chúng ta có thể dành thời gian để trò chuyện, phải không?” Reita đề nghị.
“Nghe hay đấy, nhưng tớ không có nhiều tiền,” Tatsuya nói.
“Ồ! Tớ muốn đến một nơi có quầy đồ uống tự phục vụ!” Uta xen vào.
Trong khi Reita đang suy nghĩ về địa điểm, tôi chỉ tay sang bên kia đường. “Nhà hàng gia đình đằng kia thì sao? Vừa rẻ lại vừa gần.” Tôi đang chỉ vào một quán Saize, một chuỗi nhà hàng nổi tiếng với đồ ăn giá cả phải chăng. Đó từng là nơi ăn uống yêu thích của mình thời đại học. Rẻ, đồ ăn ngon, và mình không cảm thấy lạc lõng khi đến đó một mình. Thêm vào đó, thực đơn có đủ thứ một chút.
“Ý hay đó. Cứ quyết định vậy đi,” Reita đồng ý. Và thế là, tất cả chúng tôi cùng đến Saize.
Reita thực sự là người ra quyết định của nhóm này. Cậu ấy không ra vẻ hách dịch hay la mắng chúng tôi. Có lẽ là do cậu ấy lên tiếng đúng lúc? Mọi người đều tôn trọng cậu ấy, và cậu ấy rất chu đáo. Cậu ấy không áp đặt ý kiến của mình lên người khác mà thay vào đó, cậu ấy xem xét ý kiến của mọi người trước khi đưa ra gợi ý. Tôi tiếp tục suy ngẫm về kỹ năng xã hội của Reita suốt quãng đường đến nhà hàng.
Saize khá vắng, có lẽ vì còn sớm. Một nhân viên phục vụ dẫn chúng tôi đến chỗ ngồi, và mỗi người chúng tôi đều gọi món ăn và quyền sử dụng quầy đồ uống. Tôi đói meo vì đã vận động nhiều nên đã gọi hai món, một doria kiểu Milan và mì spaghetti aglio e olio. Mình là một thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn nên sẽ chén sạch hết một cách dễ dàng. Mình gọi hai món mà chỉ có sáu trăm yên! Lúc nào cũng có thể tin tưởng Saize. À thì, sẽ nhiều hơn nếu tính cả quầy đồ uống... nhưng đó vẫn là một mức giá mà một học sinh cao trung phải biết ơn!
“Cùng nâng ly chúc mừng khai giảng nào!” Uta nói sau khi tất cả chúng tôi quay trở lại từ quầy đồ uống. Cô ấy giơ cốc lên trời và tất cả chúng tôi đều làm theo. Hơi xấu hổ; có người đang nhìn kìa. Chà, một đám học sinh cao trung nâng ly bằng nước ngọt nên chắc họ chỉ nghĩ cảnh này thật ấm áp thôi.
Reita cười gượng và nói, “Đó là lý do chúng ta đi chơi hôm nay à?”
“Tớ vừa quyết định thế đấy! Chúng ta đang ăn mừng khai giảng! Và chúng ta đều là bạn bè!”
Hoshimiya-san nói với một nụ cười nhẹ, “Tớ thật ấn tượng khi cậu có thể nói điều đó mà không thấy xấu hổ, Uta-chan.”
“Thế là không tốt à?” Uta hỏi, đầu hơi nghiêng.
Hoshimiya-san xoa đầu Uta một cách dịu dàng. “Không, tốt mà. Cậu dễ thương lắm.”
“Cậu cũng dễ thương lắm, Hikari,” Yuino-chan xen vào và xoa đầu Hoshimiya-san.
“Hả? Cậu đang làm gì vậy, Yuino-chan?!”
Hmm... Mình đang chứng kiến một khoảnh khắc yuri sao? Mình có cảm giác như sắp đánh thức một thứ gì đó đang ngủ sâu bên trong mình, nhưng nếu nó thức dậy, mình có lẽ sẽ không thể hẹn hò với Hoshimiya-san được. Thế nên mình đã tự thoát ra khỏi ảo tưởng và trở về thực tại. Ch-Chuyện vừa rồi là sao vậy?
“Whew! Ngon quá! Nước ngọt là nhất!” Uta vui vẻ nói sau khi uống cạn ly soda dưa lưới của mình. Rồi, cô ấy đột nhiên nhìn lại tôi như thể vừa nhớ ra điều gì đó. “Vậy, Natsu, cậu không định tham gia câu lạc bộ bóng rổ à?”
“Không đâu. Xin lỗi nhé,” tôi đáp.
“Ra vậy. Tiếc thật, nhưng thôi vậy!” Uta nói. Giọng cô ấy có chút buồn bã.
“Này, sao cậu cứ thúc ép cậu ấy tham gia câu lạc bộ thế?” Tatsuya hỏi, bối rối. “Cậu ở đội nữ mà; chẳng liên quan gì đến cậu cả.”
“Cái gì? Tatsu ác quá! Chúng ta là bạn bóng rổ mà!” Uta gầm gừ không hài lòng và lườm cậu ta.
Mình cảm thấy không khí đang trở nên tồi tệ vì mình, nên hãy đổi chủ đề thôi. “Tớ không tham gia câu lạc bộ vì muốn đi làm thêm. Tớ cháy túi rồi. Nhưng tớ vẫn đang phân vân không biết nên làm ở đâu. Có ý tưởng nào không?” Tôi buột miệng nói ra nỗi lo số một hiện tại của mình. Được rồi, nó không hẳn là một nỗi lo, nhưng đó là điều mình đang cân nhắc lúc này. Điều này thật mới mẻ. Mình chưa bao giờ hỏi xin lời khuyên từ bạn bè trước đây. Mình luôn tự mình suy nghĩ rồi quyết định... vì mình chẳng có ai để hỏi.
“Ồ, việc làm à? Tớ chưa bao giờ làm thêm nên chẳng biết gì cả,” Tatsuya nói và nhấp một ngụm cola.
“Tớ biết mà, phải không?” tôi đồng tình.
“Một lựa chọn phổ biến như nhà hàng gia đình kiểu này thì sao?” Reita đề nghị.
“Những nơi khác tớ có thể nghĩ đến là cửa hàng tiện lợi, quán karaoke, Mister Donut, các quán đồ ăn nhanh như McD's, quán cà phê, izakaya, và các chuỗi gyudon như Yoshigyu,” Hoshimiya-san liệt kê nhanh chóng.
“Ừ, tớ cũng đang nghĩ đến những chỗ đó.” Tôi gật đầu. Mình biết ơn những gợi ý của họ, mặc dù mình đã xem xét chúng rồi. Chà, có vẻ như mình đã nghĩ đến gần như mọi thứ mà một người có thể nghĩ ra. Mình đã đi làm thêm hồi đại học rồi, không giống như họ. Tốt hơn hết là mình nên suy nghĩ thêm về...
“Sao cậu không làm ở chỗ tớ?” Nanase-san ngắt lời suy nghĩ của tôi bằng một lời đề nghị. Cô ấy khuấy những viên đá trong ly cà phê của mình tạo ra một tiếng lanh canh nhỏ. Không khí như đông cứng lại ngay khi cô ấy nói câu đó.
Cuối cùng, Hoshimiya-san lên tiếng, đưa tay lên trán. “Hả? Tớ có nghe nhầm không? Yuino-chan, cậu có việc làm á?”
“Có chứ. Tớ làm ở một quán cà phê gần đây.”
“Tớ không biết chuyện đó!”
“Tất nhiên là không rồi. Tớ chưa bao giờ nói với cậu mà,” Nanase-san thẳng thừng nói trong khi xoa đầu Hoshimiya-san. “Tớ bắt đầu làm việc trong kỳ nghỉ xuân và, ừm, giải thích có vẻ sẽ phiền phức nên tớ đã im lặng.”
“Đó là lý do cậu không nói với tớ à?!”
“Với lại, Hikari, nếu tớ nói với cậu, chẳng phải cậu sẽ đến mỗi ngày sao?”
“Không phải mỗi ngày! Tớ không có tiền.”
Nanase-san nhìn cô ấy một cái. “Vậy ý cậu là cậu sẽ đến miễn là ví tiền cho phép?”
Reita cười khúc khích trước câu nói đó. Hoshimiya-san im lặng, không biết trả lời câu hỏi đầy ẩn ý của Nanase-san như thế nào.
“Tớ chỉ làm hai buổi một tuần vì tớ còn có các buổi học thêm nữa. Quản lý đang gặp khó khăn vì chúng tớ thiếu người; đó là lý do tớ hỏi,” Nanase-san giải thích. “Nếu cậu có thời gian rảnh, Haibara-kun, sao cậu không thử phỏng vấn với chúng tớ?”
“Ồ.” Tôi suy nghĩ một lúc. “Cậu nói quán cà phê ở gần đây à?”
“Ừ, nó tên là Café Mares. Đồ ngọt của họ gần đây khá nổi tiếng.”
“Ồ! Tớ từng đến đó rồi! Wow, Yui-Yui làm việc ở đó à!” Uta thốt lên.
Tôi tra quán trên điện thoại và thấy đó là một quán cà phê xinh xắn với không gian có vẻ dễ chịu. Mình từng một mình đến các quán cà phê để đọc sách hồi đại học nên mình đã khá thích chúng rồi. Hơn nữa, Nanase-san làm việc ở đó, tạo ra một cơ hội tuyệt vời để gần gũi hơn với một người trong nhóm. Nghe có vẻ là một đề nghị tốt.
“Whoa, đây có thể là một kèo hời đấy,” tôi nói.
“Phải không? Lương theo giờ và công việc cũng không tệ đâu.” Nanase-san mỉm cười tự hào. Khi vui trông cô ấy dễ thương thật, tôi lặng lẽ nghĩ.
“Tớ sẽ ghé qua xem thử rồi quyết định có muốn cậu giới thiệu không.” Mình có hứng thú, nhưng mình không muốn phỏng vấn ở một quán cà phê mà mình chưa từng đến. Đó là lý do mình trả lời như vậy. Dù sao thì đây cũng không phải là việc có thể bắt đầu ngay lập tức được.
Trong khi đó, Hoshimiya-san vẫn còn ngẩn ngơ vì Nanase-san đã giấu một thông tin quan trọng như vậy với cô. “Này, Hikari? Cậu định buồn đến bao giờ nữa?” Nanase-san hỏi.
Sau một hồi im lặng, Hoshimiya-san buồn bã đáp, “Cậu giấu tớ chuyện làm thêm vì cậu ghét ý tưởng tớ đến thăm cậu ở chỗ làm, vậy mà cậu lại dễ dàng nói cho Natsuki-kun biết vì cậu ấy đang tìm việc. Sao tớ vui được chứ?”
Khi cô ấy nói như vậy, mình không thể không đồng ý. Khoan, hả?! C-Cô ấy đang để tâm đến mình sao?!
“Tớ định sẽ nói với cậu mà. Tất nhiên là tớ sẽ nói! Chỉ là tình cờ bây giờ là thời điểm hoàn hảo thôi,” Nanase-san bình tĩnh nói trong khi xoắn lọn tóc đen xinh đẹp của mình quanh ngón tay. Bình tĩnh như thường lệ. Trông cô ấy chẳng có vẻ gì là hối lỗi cả... Tôi đã dừng mình lại ngay đó. Ack, đừng nghĩ như vậy! Mình đã bị cuốn theo. Lỗi của mình.
“Cảm ơn quý khách đã đợi!” Một nhân viên phục vụ mang bữa ăn mà chúng tôi đã chờ đợi từ lâu ra, may mắn thay đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện. Sau đó, chúng tôi trò chuyện về lớp học và những thứ tương tự trong khi ăn hết thức ăn của mình.
Khi cuộc trò chuyện của chúng tôi lắng xuống một lúc, Hoshimiya-san tiếc nuối nói, “Đã đến lúc tớ phải về nhà rồi.” Cô ấy chắp tay lại trong một cử chỉ xin lỗi. “Tớ xin lỗi mọi người. Gia đình tớ hay cằn nhằn về giờ giới nghiêm của tớ...”
“Ồ, đã bảy giờ rồi. Tớ không để ý. Thật bất ngờ,” tôi nói. Chúng tôi đã trò chuyện suốt ba tiếng. Cảm giác như thời gian trôi qua nhanh vì chúng tôi đã rất vui. Hoshimiya-san đã nói với bố mẹ rằng cô ấy sẽ đi ăn tối ở ngoài, nhưng họ sẽ lo lắng nếu cô ấy không về nhà trước tám giờ.
“Được rồi, vậy thì tất cả chúng ta cùng về nhà thôi. Mai tớ cũng có buổi tập nữa,” Reita nói.
Được lời nói của cậu ấy thúc giục, tất cả chúng tôi đi về các hướng khác nhau, đánh dấu sự kết thúc của buổi đi chơi cuối tuần vui vẻ của chúng tôi. Mình muốn lại được đi chơi với mọi người như thế này, tôi thành tâm nghĩ.
Cùng ngày hôm đó, khi tôi đang trên đường về nhà, điện thoại tôi reo lên ngay khi tôi vừa ra khỏi tàu. Số hiển thị trên màn hình không phải là số tôi đã lưu, nhưng tôi vẫn nhận ra nó.
“Cậu cần gì à?” tôi hỏi sau khi nhấc máy.
“Tsk, tsk. Giọng cậu nghe có vẻ u ám quá đấy, Natsuki. Cậu làm hỏng chuyện rồi à?” Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc qua điện thoại. Rốt cuộc thì tôi mới nói chuyện với cô ấy hôm qua. Đó là Motomiya Miori.
Cô ấy gọi để hỏi xem bộ quần áo cô ấy chọn cho mình thế nào à? Không, trông cô ấy chỉ có vẻ thích thú thôi. Chà, nói cho công bằng, mình cũng sẽ tò mò nếu một người thân thiết với mình đang thử sức với màn ra mắt thời cao trung.
“Người ta thường không nhấc điện thoại với giọng vui vẻ, hạnh phúc đâu,” tôi đáp, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể. Cậu chắc chắn sẽ trêu mình nếu mình tỏ ra vui vẻ khi nhận cuộc gọi từ cậu.
“Nếu cậu nói vậy, có nghĩa là mọi chuyện diễn ra tốt đẹp à?”
Tôi dừng lại một lúc rồi nói, “Tớ đã rất vui.” Mình có cảm giác lẫn lộn về việc cô ấy dễ dàng đọc vị tôi qua những câu trả lời của mình.
“Vậy thì, cậu nên cảm ơn tớ đi!”
“Tớ đã định cảm ơn cậu một cách chân thành, nhưng khi cậu gọi cho tớ như thế này và đòi hỏi nó từ tớ, cảm giác biết ơn cứ thế bay đi đâu mất, cậu biết đấy...”
“A ha ha! Ồ, cậu! Cậu là kiểu người sẽ nói, 'Con đang định làm đây!' khi bị mẹ cằn nhằn chuyện học hành đấy.”
“Im đi!” Tớ không thích cái cách cậu nhìn thấu tớ! Thật khó chịu. Tôi tự trấn tĩnh lại. “Chà, cậu biết đấy, cảm ơn. Nhờ cậu mà tớ đã vượt qua mà không tự biến mình thành trò hề.”
“Không có gì.” Miori đáp lại lời cảm ơn chân thành của tôi bằng một giọng điệu tử tế, không hề có chút trêu chọc nào. Điều đó làm mình cảm thấy hơi... Chà, cũng ổn thôi. Nhưng da gà da vịt nổi hết cả lên.
“Cậu về nhà chưa?” cô ấy hỏi.
“Chưa, tớ đang trên đường về. Tớ sắp rời khỏi nhà ga.”
“Ồ, hoàn hảo. Đợi ở đó mười phút nhé.”
“Này, điều đó không hoàn hảo lắm đối với tớ đâu, cậu biết đấy,” tôi phản bác, nhưng cô ấy đã cúp máy rồi.
Không thể tin được cô ấy lại cúp máy ngay sau khi nói những gì mình muốn! Khoan, có phải cô ấy luôn cho rằng mình không có lựa chọn nào khác ngoài việc từ chối không?
Cảm thấy mình không có nhiều lựa chọn, tôi dựa vào một cây cột gần cổng soát vé và thả hồn nhìn mọi người qua lại.
“Ồ, cậu đây rồi! 'Sup!” Một cô gái mặc áo hoodie trắng và chân váy ngắn màu đen bước ra từ một trong những cổng soát vé. Bộ trang phục đơn giản, nhưng nó làm nổi bật vóc dáng tuyệt vời của cô ấy. Mắt tôi bất giác dán vào cặp đùi của cô ấy. Cái váy đó không phải quá ngắn sao? Nếu là bố cô ấy, mình sẽ không cho phép đâu!
“'Sup...” tôi chào cô ấy một cách tự nhiên bằng càng ít từ càng tốt trong khi bộ não đang rối tung.
“Cậu đang nhìn gì thế? Lại phải lòng tớ nữa rồi à?” Miori hỏi với một nụ cười quyến rũ. Cô ấy liếm môi, khiến tôi chú ý đến đôi môi căng mọng của cô.
“Tớ chưa bao giờ phải lòng cậu, cả bây giờ lẫn quá khứ,” tôi nói, dập tắt hy vọng của cô.
“Cái gì, không đời nào! Thật á?”
“Tại sao cậu lại nghĩ tớ nói dối chứ? Hồi đó cậu chỉ là một tiểu bá vương thôi mà.”
“Grr... Tớ cứ nghĩ chắc chắn cậu đã bị sự nam tính của tớ làm choáng ngợp rồi chứ.”
“Thế thì tớ là phụ nữ à?”
“A ha ha! Tớ đùa thôi. Chỉ là một trò đùa thôi.” Khi cô ấy cười lớn, Miori bắt đầu bước đi. Tôi đi theo sau cô ấy.
“Mà này, hôm nay cậu làm gì thế?” tôi hỏi cô.
“Bọn tớ không có buổi tập nên tớ đi chơi với bạn cấp hai. Cậu biết đấy, nhóm của Sayu và Kana ấy.”
Ừ, mình nhớ những cái tên đó. Họ thuộc nhóm những đứa nổi tiếng trong lớp mình. Mình nghi là họ chẳng nhớ tên mình, nên mình thậm chí còn không thể gọi họ là người quen được.
“Hmm,” tôi đáp lại bằng một câu trả lời không rõ ràng.
“Cậu có vẻ không hứng thú lắm dù là người hỏi tớ trước. Cậu sẽ không được nổi tiếng như vậy đâu, biết không?” Miori mắng, lườm tôi.
“Ugh.” Tôi muốn phản đối nhưng lại không nói nên lời. Con người cũ của mình sẽ có vô số lời phản bác vì mình chưa bao giờ quan tâm đến sự nổi tiếng của mình, nhưng bây giờ mục tiêu của mình là khiến Hoshimiya-san thích mình. Mình cần phải trở nên nổi tiếng với các cô gái; mình không thể cứ như thế này được. Cuối cùng tôi hỏi, “Vậy tớ nên làm gì?”
“Cậu chỉ cần trả lời một cách đàng hoàng. Trả lời với giọng điệu cho thấy cậu quan tâm đến những gì họ nói.”
“Ra vậy.”
“Điều đó cho thấy cậu quan tâm, nhưng nó không giúp cuộc trò chuyện trôi chảy. Cậu phải nói những câu như, 'Ừ, ừ,' hoặc, 'Ồ, tớ hoàn toàn hiểu mà!' hoặc, 'Nghe tuyệt đấy!' để giữ cho cuộc trò chuyện tiếp diễn.”
“Ừ, ừ. Nghe tuyệt đấy!” tôi lặp lại như vẹt.
“Ôi trời ơi! Sẽ rất tệ nếu cậu trả lời sai. Đó là dấu hiệu rõ ràng cho thấy cậu không chú ý. Hiểu chưa? Trời ạ, cậu tỏ ra rất đàng hoàng trước mặt người khác, nhưng khi chỉ có mình tớ thì cậu lại trở nên cau có như vậy.” Miori nhún vai thở dài. “Thiệt tình.”
“Chẳng có ích gì khi phải diễn kịch trước mặt một người đã biết mình từ hồi cấp hai.”
“Ra vậy; thì ra đó là những gì cậu đang nghĩ,” Miori đáp lại với giọng điệu nghiêm túc và vỗ vai tôi. Tớ biết cậu là Miori và tất cả những thứ đó nhưng tớ vẫn lo lắng khi tiếp xúc cơ thể với con gái nên làm ơn dừng lại đi!
“Nhìn kìa, máy bán hàng tự động.” Miori chỉ vào cái máy mà cô ấy đang nhìn chằm chằm. Ồ, những ký ức! Mình từng dùng cái đó rất nhiều vì có thể mua nước trái cây từ nó với giá một trăm yên hoặc ít hơn.
“Cậu sắp về đến nhà rồi,” tôi nói. “Cứ về nhà rồi uống gì đó đi.”
“Chẳng phải tớ đã chọn quần áo cho cậu sao? Mời tớ một ly nước đi! ♪” cô ấy nói với một nụ cười ngọt ngào.
Nếu chỉ có thế thì mình không phiền, tôi nghĩ. Tôi nhét một đồng xu một trăm yên vào máy bán hàng tự động, và Miori chọn một hộp nước cam dâu không chút do dự.
“Cảm ơn!”
“Cậu lúc nào cũng mua một trong những thứ đó. Điều đó không thay đổi,” tôi nói.
Vì lý do nào đó, Miori dừng lại ngay khi tôi nói câu đó. “Hm? Tại sao mình lại chọn cái này?”
“Cậu đang nói cái quái gì vậy?” Cậu bị điên à?
“Cậu biết đấy, tớ đúng là thích nước cam dâu, nhưng gần đây tớ không uống nhiều. Tớ đoán là mình có hứng, như hồi xưa vậy. Hay có lẽ thói quen cũ của tớ đã trỗi dậy?”
“Ồ, tớ cũng hiểu ý cậu phần nào,” tôi đáp lại một cách nửa vời trong khi mua một lon cà phê đen.
“Này! Cậu cũng phải theo thói quen cũ của mình ở đây chứ.”
“Tớ không nhớ mình từng uống gì nữa!” Rốt cuộc thì, mình có thêm bảy năm ký ức làm mờ mịt tâm trí.
“Cậu lúc nào cũng uống nước táo này.”
“Thật á? Tớ ngạc nhiên là cậu còn nhớ.”
“Vì nó cũng có giá một trăm yên như của tớ nhưng nó to hơn một chút và ở trong lon. Cậu lúc nào cũng khăng khăng rằng nó có giá trị hơn. Và dù sao đi nữa, tại sao cậu chỉ nhớ những gì tớ từng uống?”
Nghe có vẻ giống một lý lẽ mà mình sẽ đưa ra khi còn nhỏ. Một trăm yên là rất nhiều đối với mình hồi đó.
“Chà, cậu từng thích bất cứ thứ gì có dâu tây trong đó. Đó là tất cả những gì cậu quan tâm.”
“Không hiểu sao tớ lại thấy hơi bực mình.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cậu đang uống cà phê đen nên bây giờ cảm giác như cậu là người lớn vậy.”
Sẽ không có nhiều đau khổ trên thế giới này nếu tất cả những gì bạn cần để trở thành người lớn là uống cà phê đen... Mình đã uống rất nhiều cà phê ở đại học đến nỗi nó không còn vị đắng nữa.
“Thôi kệ, con người thay đổi mà,” Miori nói. Cô ấy lùi lại và bắt đầu chụp ảnh tôi bằng điện thoại thông minh của mình mà không cần xin phép.
“Đó là lời của tớ mới đúng.” Ai mà ngờ được Chỉ huy Miori của Đội Thanh niên Mặc quần short lại trở thành một cô gái nữ tính như vậy, tôi nghĩ.
“Này, đừng chụp ảnh tớ nữa!”
“Ồ, thôi nào. Vẻ ngoài của cậu là một sản phẩm từ công sức của tớ đấy.”
“Tốt nhất là cậu đừng đăng nó lên Minsta. Tớ sẽ bắt cậu trả phí nếu cậu làm vậy.”
“A ha ha! Cậu nghĩ mình là người mẫu rồi chỉ vì trông đẹp trai hơn một chút à?”
“Nghe này, cậu...”
“Mà này, mọi người nghĩ sao?”
“Họ không thực sự phản ứng gì cả.” Tôi dừng lại, và khoảnh khắc Hoshimiya-san khen tôi chợt lóe lên trong đầu. “Chà, tớ đúng là có nhận được một lời khen.” Ah, chết tiệt, mình nghĩ mình đang cười toe toét.
“Ồ? Tốt cho cậu. Cậu đã đến Spor-Cha, phải không?”
“Ừ, và tớ có rất nhiều sức bền nhờ tập luyện nên...” Tôi tiếp tục nói về ngày của mình, và chẳng mấy chốc chúng tôi đã ở trước nhà tôi.
Hả? Tại sao mình lại ba hoa về cả ngày của mình vậy? Mình thậm chí còn kể cho cô ấy về buổi sáng của mình nữa. Những câu trả lời của Miori thật hoàn hảo, thật tự nhiên, đến nỗi mình không thể không tiếp tục nói.
“Được rồi, hẹn gặp lại sau nhé, Natsuki. Có chuyện gì thú vị thì phải kể cho tớ biết đấy, được không?” Miori nói với một nụ cười toe toét và đi về nhà.
M-Miori... Cô ấy đáng gờm hơn nhiều so với những gì mình nghĩ ban đầu!
Năm ngày sau, vào một ngày thứ Năm sau giờ học, Nanase-san đến bàn của tôi sau khi cô ấy đã thu dọn xong cặp sách của mình.
“Vậy thì, chúng ta đi thôi, Haibara-kun,” cô ấy nói. Có phải chỉ mình mình thấy hay là cả lớp đã hoảng hốt khi cô ấy bước tới và nói câu đó?
“Ừ.” Tôi gật đầu và đứng dậy khỏi ghế để đi ra ngoài cùng Nanase-san. Bốn người còn lại đã chạy đến câu lạc bộ của họ ngay khi giờ sinh hoạt chủ nhiệm kết thúc. Ngay cả Hoshimiya-san cũng đã đến câu lạc bộ văn học rồi.
“Cậu sẽ phải trải qua cuộc phỏng vấn, nhưng nó chỉ mang tính hình thức thôi,” Nanase-san giải thích. Hai chúng tôi đang trên đường đến nơi làm việc của cô ấy, Café Mares. Hôm nay cô ấy có ca làm, còn tôi thì đi phỏng vấn. Hai ngày sau buổi đi chơi thứ Bảy của chúng tôi, tôi đã một mình đến thăm Café Mares và rất thích không khí yên tĩnh của nó. Vì vậy, tôi đã nhờ Nanase-san giới thiệu.
“Với tính cách của cậu, tớ nghĩ cậu sẽ qua mà không gặp trở ngại gì đâu, Haibara-kun.”
“Nếu vậy thì tốt quá,” tôi đáp. Không biết Nanase-san đã thực sự nắm bắt được bao nhiêu phần tính cách thật của mình nhỉ? Mình tưởng tượng con người thật của mình không tạo ấn tượng sẽ qua được phỏng vấn. Chà, mình chắc chắn sẽ tìm được việc nếu cần, nhưng mình đã từng trượt phỏng vấn trước đây, hồi còn là sinh viên năm cuối đi tìm việc. Khi mình không thể tránh khỏi việc bị ba mươi công ty khác nhau từ chối, mình đã tự hỏi liệu đã đến lúc đào một cái hố để nằm chưa. Bằng cách nào đó, cuối cùng mình cũng nhận được một lời mời làm việc không chính thức. Không phải là nó có ý nghĩa gì vì mình được làm lại quá khứ. Tuy nhiên, không có gì hối tiếc ở đó.
“Vậy là họ cần người phụ bếp à?” tôi hỏi.
“Phục vụ ở phòng ăn cũng cần người, nhưng bếp cần nhiều hơn,” cô ấy trả lời.
“Cậu làm ở vị trí nào vậy, Nanase-san?”
“Tớ làm ở khu vực phòng ăn. Tớ không tự hào về điều đó nhưng tớ không biết nấu ăn.”
“Cậu chỉ nói vậy thôi à?” tôi hỏi, nghi ngờ.
“Điều đó bất ngờ đến vậy sao?” cô ấy đáp.
“Chà, cậu chỉ có vẻ như có thể làm được mọi thứ.”
“Tớ cũng hay được nghe như vậy. Nhưng không giống như mọi người tưởng tượng, tớ là một cô gái rất bình thường. Tớ biết một chút về trà đạo và thư pháp vì tớ đã từng học trong quá khứ.”
“Ừ, tớ nghĩ gần đây tớ đã hiểu hơn về cậu về điều đó.”
Nanase-san trông có vẻ bối rối trong giây lát rồi nói, “Tớ không vui lắm khi cậu chấp nhận điều đó dễ dàng như vậy.”
“Chà, cậu đúng là một người khó chiều!” tôi châm biếm.
Nanase-san cười khúc khích. Cái cách thanh lịch mà cô ấy che miệng bằng tay không chỉ cho thấy một sự giáo dục đúng đắn mà còn trông rất đáng yêu. Nanase-san, cậu... Cứ thế này nữa là mình có thể sẽ trở thành fan của cậu mất! Cô ấy hành động như một mỹ nhân lạnh lùng, nhưng bên trong thực ra lại là một cô gái bình thường. Đó chẳng phải là trope mạnh nhất sao?
“Được rồi, đi thôi,” Nanase-san bắt đầu, nhưng rồi cô ấy nhận ra tôi đang nhìn chằm chằm vào cô và nghiêng đầu sang một bên. “Hả? Có chuyện gì vậy?”
Khoảng cách giữa khuôn mặt trang nghiêm của cô ấy và một cái nghiêng đầu dễ thương như vậy thật quá đáng yêu, tôi nghĩ, nhưng lại nói lớn, “Ồ, ờ, không có gì đâu.” Ph-Phù... Mình đã nhìn chằm chằm quá. Cảm giác như mình đang dần trở thành một otaku thần tượng trong tinh thần đối với Nanase-san. Mình không muốn hẹn hò với cô ấy hay gì cả. Nói sao nhỉ? Mình chỉ muốn làm fan của Nanase-san thôi. A, quên đi; mình chỉ muốn cô ấy sống một cuộc đời hạnh phúc!
Nanase-san tiếp tục cuộc trò chuyện của chúng tôi, không hề hay biết về những suy nghĩ nghiêm túc nhưng đáng sợ của tôi. “Haibara-kun, cậu muốn làm việc trong bếp, phải không?”
“Hmm. Làm phục vụ cũng hay đấy, nhưng tớ cũng ổn với việc làm bếp nếu họ thiếu nhân viên ở đó.” Mình thực sự làm bên nào cũng được. Nhưng nếu phải chọn một, mình chắc chắn có xu hướng làm bếp hơn vì, là một người nội tâm, nói chuyện với người lạ mệt mỏi về mặt tinh thần hơn nhiều so với việc làm việc sau hậu trường.
“Cậu nấu ăn giỏi đến mức nào?”
“Giỏi đến mức nào à? Khó trả lời thật.” Tôi do dự. Mình đã sống một mình ở đại học và có rất nhiều thời gian rảnh, nên cuối cùng mình đã học nấu ăn cho vui. Mình đã xem tất cả các loại video nấu ăn trên YouTube, tra công thức trên mạng, và dũng cảm thử một món mới mỗi ngày. Mình gần như không bao giờ ra khỏi nhà ngoại trừ đi học, nên mình có tất cả thời gian trên thế giới để thử nghiệm trong bếp. Ha ha ha! Người ta nói nấu ăn là một cực hình, nhưng rời khỏi nhà còn là một cực hình lớn hơn nhiều đối với mình! Ý mình là, mình không bao giờ muốn rời khỏi nhà. Ở trong nhà mãi mãi là hoàn hảo cho lối sống của mình.
Nanase-san gật đầu vui vẻ trước câu trả lời của tôi, không hề hay biết về đoạn độc thoại ẩn dật trong đầu tôi. “Heh, tớ biết ý cậu mà.”
“Chà, có lẽ tớ đủ giỏi để làm việc trong một quán cà phê. Tớ đã nấu ăn khá nhiều ở nhà trước đây, nên tớ chắc chắn có thể làm ra một món gì đó ngon lành—mặc dù tớ đã trải qua rất nhiều lần thử và sai,” tôi nói. Và bên cạnh đó, tớ đã từng làm việc ở một quán cà phê hồi đại học rồi. Tớ có thể làm hầu hết mọi thứ trong thực đơn của một quán cà phê trung bình và cũng có thể xử lý việc phục vụ nữa.
“Ồ? Cậu nghe có vẻ khá tự tin. Có vẻ như tớ sẽ có điều gì đó để mong đợi rồi.”
“Nhưng liệu tớ có cơ hội nấu ăn cho cậu không, Nanase-san?”
“Tớ đến đó thường xuyên với tư cách là khách. Có lẽ tớ sẽ đến khi cậu đang làm việc,” cô ấy nói, cười tinh nghịch.
Khi chúng tôi đến Café Mares, tôi đã tham gia phỏng vấn và qua mà không gặp vấn đề gì. Chúng tôi cũng đã thảo luận về ca làm của tôi; tôi sẽ đến ba lần một tuần sau giờ học, từ 6 giờ tối đến 10 giờ tối. Thứ Bảy tôi sẽ được gọi đột xuất nếu cần.
“Vậy thì, tôi sẽ trông cậy vào cậu bắt đầu từ tuần sau,” người quản lý, một ông lão trông hiền hậu, nói. Nụ cười hiền từ đó thực sự hợp với ông. Tôi mừng vì người quản lý không đáng sợ; tôi sẽ mắc nhiều lỗi hơn khi làm việc dưới một ông chủ đáng sợ vì sợ hãi.
“Ồ! Cậu đẹp trai đấy. Cậu là người mới à?” Một cô gái tóc vàng tình cờ gọi tôi khi cô ấy bước vào nhà hàng. Sinh viên đại học à? tôi tự hỏi. Trông giống một nhân viên khác, xét theo cách cô ấy đi vào sau quầy một cách thản nhiên.
“Em sẽ bắt đầu vào tuần tới. Em là Haibara Natsuki.”
“Rất vui được gặp em, Natsuki-kun. Chị là Kirishima Mika. Chị là sinh viên năm nhất đại học.” Cô ấy tình cờ chìa tay ra bắt tay, và tôi nhận ra một điều ngay lập tức. Mình biết cái này là gì... Đây là cách một người hướng ngoại bắt đầu tiếp xúc cơ thể!
“Ồ, đúng rồi, không phải có ai đó Yuino muốn giới thiệu vào sao?” Kirishima-san hỏi, nhớ lại.
Tôi định trả lời, nhưng Nanase-san đã lên tiếng trước. “Vâng, đó là Haibara-kun,” cô ấy nói trong khi đang lau dọn khu vực ăn uống.
Kirishima-san nhìn Nanase-san với một nụ cười toe toét và thì thầm vào tai tôi, “Nhân tiện, em có phải là bạn trai của em ấy không?”
“Em nghe thấy đấy. Cậu ấy không phải là bạn trai của em,” Nanase-san nói, bực bội.
“Chị không nói chuyện với em; chị đang nói chuyện với cậu ấy ngay bây giờ. Phải không, Natsuki-kun?”
“Thật không may, em không phải là bạn trai của cô ấy. Mặc dù em rất muốn có một cô bạn gái như Nanase-san,” tôi đáp lại với một cái nhún vai.
“Oho? Hmmm? Nghe thấy chưa, Yuino?” Kirishima-san có vẻ đang rất vui. Hm? Mình đã cố gắng thành thật, nhưng liệu nó có bị coi là đáng sợ không?
“Thì sao chứ? Làm ơn đừng trêu em nữa,” Nanase-san đáp lại một cách thờ ơ, vẫn quay lưng về phía chúng tôi khi tiếp tục dọn dẹp.
“Này, Kirishima! Đừng trêu người mới. Nhanh lên và vào việc đi.” Người quản lý gọi cô ấy với một nụ cười gượng gạo.
“Okaaay,” Kirishima đáp lại một cách miễn cưỡng và biến mất vào phòng nhân viên.
Nanase-san đã làm việc rồi, nên hôm nay mình nên về nhà thôi. “Vậy nhé, Nanase-san, hẹn gặp lại vào ngày mai,” tôi nói.
“Ừ, hẹn gặp lại vào ngày mai,” cô ấy nói sau một lúc im lặng. Rồi cô ấy nói thêm, “Cùng nhau cố gắng nhé.”
Và cứ thế, tôi đã tìm được một công việc làm thêm. Bắt đầu từ tuần tới, tôi sẽ có trải nghiệm mới là cân bằng giữa việc học ở trường cao trung và công việc.
Hồi mới bắt đầu sống một mình, mình từng ăn ngoài suốt. Nhưng việc phải ra khỏi nhà để mua đồ ăn đã nhanh chóng trở nên phiền phức, nên mình bắt đầu ăn mì ly thay thế. Cuối cùng, mình chán ngấy nó nên đã bắt đầu nấu ăn. Nấu ăn cho bản thân rất dễ. Để làm một bữa ăn tươm tất, tất cả những gì mình cần làm là mua nguyên liệu, thái chúng ra, rồi luộc, nướng, hoặc chiên thức ăn. Sau khi nắm vững các bước đó, mình chỉ cần tìm ra thời điểm và lượng gia vị cho mỗi món. Nhưng đó chỉ là một bữa ăn đơn giản cho bản thân—nó không thể trình bày cho người khác được. Mình không ngại nếu sản phẩm của mình bị hỏng, nhưng những bữa ăn được phục vụ tại một nhà hàng lại là một câu chuyện khác. Nếu bạn được trả tiền để nấu ăn, bạn phải phục vụ một thứ gì đó xứng đáng với tiền của khách hàng, tôi nghĩ. Mình đã thực sự lo lắng về điều đó khi bắt đầu công việc ở quán cà phê. Đó là điều hiển nhiên, nhưng bạn phải tuân theo công thức của họ, không được phép tự do sáng tạo. Hồi đó, mình đã quen với việc nấu ăn kiếm tiền sau ba tháng làm việc. Các nhà hàng không thay đổi thực đơn nhiều, nên mình chỉ cần ghi nhớ công thức của họ; đôi khi mình thậm chí còn có thể biến tấu một chút.
“Natsuki-kuuuun! Cho chị một phần Napolitan nhé,” Kirishima-san gọi.
“Ok, có ngay.” Tôi xác nhận rằng mình đã nghe thấy cô ấy và bắt đầu nấu ăn. Trong khi tôi luộc mì spaghetti trong một nồi nước muối, tôi cắt hành tây, ớt chuông và nấm. Tiếp theo, tôi trộn sốt cà chua với các loại gia vị khác và sau đó xào các nguyên liệu đã cắt trong chảo. Sau đó, tôi vớt mì ra và trộn nó với hỗn hợp rau và sốt cà chua trước khi cuối cùng xào tất cả trên lửa lớn. Một phần Napolitan kiểu Haibara đã hoàn thành! Chà, mình đã làm theo cách tiêu chuẩn, nhưng mình đã nêm nếm theo ý thích của mình. Mỗi món trong thực đơn tại Café Mares đều có một công thức để tuân theo, nhưng họ cho phép một số sai lệch tùy ý, điều này tạo cảm giác rất thỏa mãn. A, vui thật!
“Kirishima-san, Napolitan xong rồi!” tôi gọi.
“Ồ, nhanh thật! Chị sẽ mang ra nhé!”
Vào ngày đầu tiên làm việc trong bếp, người quản lý đã nếm thử đồ ăn của tôi trước khi gửi cho khách hàng như một bài kiểm tra nhỏ, nhưng tôi đã qua mà không gặp vấn đề gì (ông ấy thực sự đã hết lời khen ngợi tôi!). Sau hai ngày như vậy, tôi bắt đầu làm việc hết công suất mà không cần sự hướng dẫn nào. Tôi gần như đã nắm vững công việc rồi.
“Em biết không, em khá giỏi việc này đấy, Natsuki-kun. Em chắc là mình chưa từng làm việc ở đâu trước đây chứ?” Kirishima-san vui vẻ hỏi sau khi giao món Napolitan.
Hiện tại chỉ có hai khách hàng. Quán cà phê trở nên khá đông vào giờ cao điểm, nhưng vào những giờ vắng khách, nó thường khá trống, nên việc nói chuyện phiếm được cho phép. Bây giờ là một trong những khoảnh khắc yên bình đó.
“Chưa ạ, mặc dù em đã từng nấu ăn ở nhà trước đây,” tôi đáp.
“Chà, chắc chắn rồi! Nhưng chị không bao giờ nghĩ rằng kỹ năng nấu ăn của em lại nhận được sự chấp thuận của quản lý ngay trong ngày đầu tiên. Em đã hòa nhập nhanh đến mức hơi đáng sợ. Yuino, em đã làm rất tốt khi mang về một thiên tài như cậu ấy. Em xứng đáng được một ngôi sao!” Kirishima-san nói với Nanase-san, người đang đếm tiền trong máy tính tiền.
“Để chị biết, em không hề biết cậu ấy lại có năng lực đến vậy,” Nanase-san trả lời và liếc tôi một cái nhìn đầy cảm xúc lẫn lộn. Mình đã làm gì sai à? tôi tự hỏi.
Nanase-san tiếp tục. “Em đã mất cả tháng để học mọi thứ để làm phục vụ.” Ánh mắt cô ấy nheo lại thành một cái lườm. Cậu có vẻ khó chịu về điều đó, nhưng tớ nghĩ đó là chuyện bình thường, tôi nghĩ.
“Yuino, em học siêu nhanh! Natsuki-kun mới là người kỳ lạ ở đây!” Mình biết cậu đang nói vậy để khen mình, nhưng bị một sinh viên đại học sành điệu gọi là “kỳ lạ” giống như một nhát dao đâm vào tim. Tuy nhiên, cô ấy nói đúng rằng mình chỉ là một học sinh cao trung nội tâm, kỳ quặc cổ điển... Heh heh heh...
“Đúng vậy. Haibara-kun rất đáng tin cậy. Tôi trông cậy vào cậu đấy,” người quản lý nói khi ông bước ra từ phía sau và vỗ vai tôi.
Mọi người đang khen ngợi hết lời, nhưng các bạn ơi, thực ra mình đã có hai năm kinh nghiệm làm việc cho một quán cà phê rồi! Mình chỉ đang làm những việc cơ bản, nên mình cảm thấy mâu thuẫn về điều này. Nhưng nếu mình nói với mọi người điều đó, nó sẽ nghe như một lời nói dối. Họ chỉ cần tìm hiểu một chút là sẽ thấy không có bằng chứng nào cả.
“Không hề ạ,” tôi phủ nhận. “Cái này không có gì to tát cả.”
“Haibara-kun, cậu lúc nào cũng tỏ ra khiêm tốn. Tự phụ một chút cũng không sao đâu,” Nanase-san nói.
Nhưng mình sẽ xấu hổ nếu tỏ ra tự phụ chỉ vì điều này! Mình có thể là một tên khốn bất tài, u ám, nhưng ngay cả một người như mình cũng sẽ xuất sắc ở một vài lĩnh vực khi có thêm bảy năm kinh nghiệm so với những người khác cùng tuổi. Đó là một lợi thế của việc du hành thời gian.
“Không, em không có gì đặc biệt cả. Em chỉ có thể nấu ăn là nhờ những người đã dạy em thôi.” Tôi không cố tỏ ra khiêm tốn hay gì cả. Tôi chỉ đang cố gắng che giấu sự thật đằng sau một nụ cười mơ hồ.
Tiếng chuông cửa vang lên đúng lúc đã cứu tôi khỏi chủ đề đó. Nanase-san ngay lập tức đi ra khu vực ăn uống để chào khách. Được rồi, đến lúc rửa hết đống bát đĩa đó rồi, tôi nghĩ và chuẩn bị giải quyết đống bát đĩa.
“Heyo, Yui-Yui! Tớ đến chơi đây!” Một giọng nói quen thuộc ngắt lời suy nghĩ của tôi. Cô ấy ồn ào quá. Tôi nhìn ra phía lối vào với một cảm giác chán nản và thấy một bộ ba quen thuộc. Những vị khách mới nhất của chúng tôi là Uta, Tatsuya, và Reita.
“Này, Nanase. Natsuki đâu rồi?” Tatsuya hỏi trong khi nhìn quanh quán cà phê. Cậu ta phát hiện ra tôi ở phía sau và mắt cậu ta mở to. “Hả? Cậu làm việc trong bếp à?!”
“Để tớ dẫn các cậu đến chỗ ngồi. Lối này, mời đi,” Nanase-san nói. Cô ấy rõ ràng là đang xấu hổ, nhưng vẫn tuân theo quy tắc răm rắp. Thật khó để biết liệu có ổn không khi nói chuyện một cách thân mật, hay bạn nên tuân theo quy tắc khi bạn bè của bạn xuất hiện ở nơi làm việc. Mình hiểu cảm giác đó, phần nào.
Tatsuya và Uta mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế. Chắc họ mệt sau buổi tập, tôi đoán.
Thích thú trước tình trạng của họ, Reita đến chỗ Nanase-san và tôi để xin lỗi với một nụ cười trên môi. “Bọn tớ đã nói chuyện một chút sau khi nghe hai cậu nhắc đến trong bữa trưa rằng ca làm của hai cậu sẽ trùng nhau hôm nay. Bọn tớ nghĩ sẽ vui nếu ghé qua bất ngờ sau buổi tập,” cậu ấy giải thích trong một nỗ lực để xoa dịu Nanase-san. “Bọn tớ có làm cậu bất ngờ không?”
“Cậu làm tớ bất ngờ thật! Lần sau có thể báo trước cho tớ được không?” Nanase-san nói, bĩu môi.
Tôi đang làm việc trong bếp nên không thể tham gia, nhưng người quản lý nhận ra và nói, “Sao cháu không ra nói chuyện với họ? Họ là bạn của cháu, phải không?”
“Hả? Có được không ạ?” tôi ngạc nhiên đáp lại.
“Được chứ, hôm nay không có nhiều khách.”
“Cảm ơn chú ạ! Cháu sẽ không nói chuyện lâu đâu.” Tôi cúi đầu và đi đến chỗ Uta và những người còn lại đang ngồi.
“'Sup! Mấy cậu đến để giao thêm việc cho bọn tớ à?” tôi nói.
“Cái gì? Ác thế! Natsu, cậu không vui khi bọn tớ đến thăm à?” Uta kêu lên.
“Không đặc biệt lắm. Chúng ta đã ở cùng nhau cả ngày ở trường rồi,” tôi đáp lại một cách nghiêm túc.
“Grr!” Uta gầm gừ không hài lòng và phồng má. “Natsu, cậu có đang vui không?!”
“C-Có chứ?” tôi lắp bắp. Tại sao cô ấy lại cứ ép người thế? Và mặt cô ấy quá gần mặt mình. Tôi lùi lại khỏi cô ấy.
“Cậu có vui khi làm bạn với tớ không?” cô ấy ép hỏi.
Tôi bị bất ngờ bởi cách cô ấy thẳng thừng thẩm vấn tôi, và tôi theo bản năng quay đi. Tôi gật đầu. “Ch-Chà... chắc chắn rồi, theo một cách nào đó.”
“Cậu có vui ở trường với bọn tớ không?”
“Ừ, vui mà.”
“Vậy thì bây giờ cậu cũng đang vui, phải không?! Cậu vui khi gặp tớ, đúng chứ?!”
Tôi nhìn cô ấy, bối rối. “Ờ-hử...?” Mình không nghĩ logic đó đúng, nhưng mình không thể nói với cô ấy điều đó! Nếu mình làm vậy, nụ cười rạng rỡ của cô ấy sẽ biến mất. Cô ấy đang cười với mình rạng rỡ đến mức mình có thể thấy những vì sao trong mắt cô ấy. Làm sao mình có thể phá hủy hạnh phúc của cô ấy được? Mình đúng là một gã đàn ông yếu đuối. “Ừ, tớ đoán vậy. Cậu nói đúng. Cứ cho là vậy đi!”
“Yaaay!” Cô ấy cổ vũ và giơ tay lên để đập tay.
“Y-Yaaay!” Tôi bằng cách nào đó đã đập tay với cô ấy mà không trượt. Tệ thật. Mình không thể theo kịp năng lượng của cô ấy! Đây là đặc sản của những đứa trẻ năng động: cuộc trò chuyện siêu tốc!
Sau một hồi im lặng, Nanase-san nhận xét, “Hai cậu thân nhau thật đấy.”
“Tất nhiên rồi! Natsu và tớ thân nhau lắm lắm!” Uta đứng dậy và cố gắng choàng tay qua vai tôi. Này, mình đã nói gì về việc lại gần quá mức?! tôi nghĩ, nhưng vẫn thuận theo và cúi xuống để cô ấy có thể choàng tay qua.
Uta quá gần. Cô ấy mềm mại. Mình đã nghĩ ngực cô ấy phẳng như một tấm ván, nhưng mình đã nhầm. Cô ấy chắc chắn là một cô gái, tôi nhận ra. Ngoài ra, tại sao cô ấy lại thơm thế? Không phải cô ấy đến đây sau buổi tập sao?
Uta giơ hai ngón tay tạo dáng chữ V với Nanase-san, hoàn toàn không hay biết về sự xáo trộn bên trong tôi. “Yaaay! Yui-Yui, chụp cho bọn tớ một tấm đi!”
“Này, đợ—” Điện thoại của Nanase-san kêu "tách" một tiếng khi cô ấy chụp ảnh chúng tôi trước khi tôi kịp ngăn cả hai lại. Mình đoán mình cũng không thực sự bận tâm! Nhưng tim mình không thể theo kịp, nên đôi khi mình cần nghỉ ngơi! Ngoài ra, Nanase-san, cậu có quá chuẩn bị cho việc đó không? Cậu đã mở ứng dụng máy ảnh rồi, phải không?
Nanase-san thấy cái nhìn buộc tội mà tôi đang gửi cho cô ấy và mỉm cười. “Tớ đang nghĩ nó sẽ là một tấm ảnh đẹp cho Minsta.”
“Cậu không thể dùng một tấm ảnh bình thường được à? Tấm này hơi...” tôi nói dở.
“Hơi gì?” Nanase-san hỏi với một nụ cười tinh quái.
Chà, cậu biết đấy, nó, ờ, ờm... Trông không giống như chúng ta đang hẹn hò hay gì đó sao? Mình có đang quá tự ý thức không? Đây có phải là điều bình thường trong thế giới của những người hướng ngoại không?
“Ừm, này, Yui-Yui,” Uta bắt đầu. “Cậu có thể dùng một tấm ảnh khác không? Ồ, tớ biết rồi! Chúng ta hãy cùng nhau chụp một tấm!”
“Ồ, thật à? Nếu Sakura-san nói vậy.” Nanase-san sẵn sàng chấp nhận đề nghị của Uta trong khi sự hỗn loạn nội tâm của tôi vẫn đang diễn ra. Uta có lẽ không nghĩ đến những điều nhỏ nhặt như mình. Cô ấy chỉ muốn chụp một tấm ảnh với mọi người.
“Nào, các cậu! Lại gần đi!” Uta thốt lên khi cô ấy đặt máy ảnh điện thoại của mình ở chế độ selfie và giơ nó lên. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lại gần cô ấy một lần nữa vì máy ảnh chỉ có thể chụp được một khoảng nhỏ. Năm người chúng tôi chen chúc nhau để lọt vào khung hình.
Sau khi Uta chụp một tấm selfie của chúng tôi, cô ấy đã gửi nó vào nhóm RINE của chúng tôi. Tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình và mở nó ra để kiểm tra bức ảnh. Chắc chắn rồi, cả năm người chúng tôi đều được chụp rất đẹp trong bức ảnh. Mình hơi... Mình hơi cảm thấy hạnh phúc về điều này. Tôi không thể không mỉm cười. Giống như một kỷ niệm vui đã được khắc vào trong một bức ảnh này. Mình từng nghĩ rằng chụp ảnh là vô giá trị... nhưng điều đó không đúng!
“Ồ, nhìn kìa, nhìn kìa! Hikarin gửi tin nhắn!” Uta nói. Tôi đóng bức ảnh lại và quay lại cuộc trò chuyện nhóm của chúng tôi. Hoshimiya-san đã gửi, “Không công bằng, các cậu!” vào nhóm, cùng với một nhãn dán hình một người tức giận.
“Hả? Nghĩ lại thì, tại sao Hoshimiya-san không đi cùng các cậu?” tôi hỏi.
“Bọn tớ đã mời cậu ấy, nhưng cậu ấy không thể đi chơi muộn vì giờ giới nghiêm. Ngoài ra, câu lạc bộ văn học kết thúc sớm hơn các câu lạc bộ thể thao, nên thời gian không hợp,” Reita giải thích.
“À, ừ, thế thì khó thật.”
Uta gửi lại “Tớ biết mà!” cho Hoshimiya-san. Thật là một cảnh tượng ấm lòng, tôi nghĩ.
“Tớ cũng muốn đăng nó lên Minsta của mình. Được không?” Nanase-san xin phép. Tất cả chúng tôi đều gật đầu, kể cả tôi.
“À đúng rồi, Nanase-san, chúng ta không phải là bạn trên Minsta. Tên tài khoản của cậu là gì?” tôi hỏi.
“Ồ? Tớ không biết cậu dùng Minsta đấy,” cô ấy đáp.
“Tớ mới tạo một cái, nên tớ không có người theo dõi hay gì cả.”
“Buồn thế! Được rồi, biết sao giờ; tớ sẽ theo dõi cậu.”
“Ah! Tớ nữa! Thêm tớ nữa!” Uta nhảy vào.
“Tớ cũng vậy. Tatsuya, cậu không dùng Minsta, phải không?” Reita hỏi.
“Không, tớ có một cái, nhưng chỉ để xem có gì mới thôi. Đăng bài phiền phức lắm,” Tatsuya trả lời.
Và cứ thế, tôi đã kết nối với mọi người trên Minsta. Mình đã biết những người còn lại đều ở trên đó từ các cuộc trò chuyện của chúng tôi, nên mình đã cảm thấy bị bỏ rơi và buồn. Và thế là mình đã tự tạo một cái vài ngày trước. Mình chỉ buồn một chút thôi! Thật đấy, chỉ một tẹo thôi. Bên cạnh đó, tất cả những đứa nổi tiếng ngày nay đều ở trên Minsta. Lần trước, mình chỉ theo dõi các tài khoản otaku trên Twister...
Dù sao đi nữa, vì cuối cùng mình cũng đã tham gia vào cuộc vui Minsta, tôi đã mở bài đăng của Nanase-san về bức ảnh chúng tôi vừa chụp. Bên dưới bức ảnh của năm người chúng tôi là một dòng chú thích ngắn: “Mọi người đến thăm mình ở chỗ làm ♡ cảm ơn nha~~! #CaféMares”
Tôi nhìn chằm chằm vào nó một lúc rồi nói, “Ai viết cái này thế?!”
“C-Cái gì? Có vấn đề gì à?” Nanase-san phồng má và quay đi, má hơi ửng hồng.
“A ha ha! Yui-Yui trên Minsta hoàn toàn khác! Buồn cười thật, phải không?” Uta trêu.
“Bây giờ tớ đã quen rồi, nhưng lần đầu tiên tớ nhìn thấy Minsta của cậu ấy, tớ đã bị sốc,” Reita nói với một nụ cười gượng.
“Ồ! Này, này, Yui-Yui! Không phải Natsu làm việc trong bếp sao?” Uta đột nhiên hỏi.
“Phải,” Nanase-san xác nhận.
“Điều đó có nghĩa là nếu chúng ta gọi món ngay bây giờ, Natsu sẽ nấu cho chúng ta à?”
“Đúng vậy.”
“Ôi, đừng giao thêm việc cho tớ nữa,” tôi phản đối.
“Thật không may cho cậu, tớ đã nói với mẹ rằng tớ sẽ ăn tối ở ngoài hôm nay,” Reita nói. “Tớ sẽ đói nếu cậu không nấu gì đó cho tớ, Natsuki. Tớ muốn một món mì ống, nên hãy làm cho tớ bất cứ món nào cậu tự tin nhất.”
“Tớ có bữa tối đang chờ ở nhà, nên tớ muốn một món gì đó nhẹ nhàng. Bất cứ món nào cậu giới thiệu, Natsu!” Uta thốt lên.
“Tớ thì món nào cũng được, miễn là có nhiều,” Tatsuya chỉ đạo tôi.
“Đừng đến một quán cà phê mà mong đợi suất ăn lớn...” Nếu muốn thế từ một quán cà phê, hãy đến Komeda.
Bất kể thế nào, tôi trở lại bếp với một nụ cười trên môi. Khi tôi nhìn về phía người quản lý, ông gật đầu lại một cách thân thiện. Ông đã biết tôi muốn hỏi gì. Như thể ông đang nói với tôi, “Họ là bạn của cậu; cứ làm bất cứ món gì cậu thích!” Thật tuyệt khi các cửa hàng tư nhân linh hoạt như vậy. Sẽ vui đây!
“Được rồi, làm món gì đây...” tôi lẩm bẩm. Bạn bè mình đã cất công đến đây, nên mình muốn làm cho họ một món gì đó ngon, tôi nghĩ. Ôi trời, mình thấy lo lắng. Mình đã làm đồ ăn cho khách hàng trước đây, nhưng chưa bao giờ cho bạn bè của mình. Bởi vì mình không có bạn bè để nấu cho. Vâng, tôi biết, rất rõ ràng.
“Cậu định làm món gì?” Nanase-san hỏi tôi.
“Cứ xem đây! Tớ sẽ cho cậu thấy chế độ nghiêm túc của tớ.”
“Tớ không phiền, nhưng đừng thay đổi quá nhiều kẻo lại gặp rắc rối đấy, được không?”
Ý hay. Sẽ không tốt nếu mình đi quá xa so với thực đơn. Mình cũng cần phải ghi nhớ chi phí. Có một vài khách hàng khác, nên mình cũng không muốn mất quá nhiều thời gian. Hmm. Được rồi, mình đang ngứa ngáy muốn bắt đầu.
Nanase-san bưng những món ăn tôi vừa nấu xong đi.
“Wow! Trông ngon quá!” Uta vui vẻ nói. Cô ấy ồn ào như mọi khi, nhưng các khách hàng khác đã rời đi trong khi tôi đang nấu ăn, nên tôi nghĩ chắc cũng không sao.
Đối với Reita, tôi đã làm một món súp mì hải sản vì cậu ấy đã yêu cầu một món mì ống. Vì Uta thích đồ ngọt, tôi đã làm cho cô ấy bánh kếp với rất nhiều kem tươi ở trên. Và đối với Tatsuya, tôi đã làm một phần lớn omurice vì cậu ấy chỉ quan tâm đến số lượng.
Tất cả những gì tôi làm là thêm dấu ấn của riêng mình vào các món ăn hiện có, nhưng chúng được làm theo cách tôi thích. Không biết họ có thích chúng không. Mình... mình đang cảm thấy lo lắng! Tôi nín thở và nhìn chằm chằm vào mọi người.
Uta ăn miếng đầu tiên và sau đó chớp mắt vài lần trong sự ngạc nhiên không lời. Cô ấy ăn miếng thứ hai, rồi miếng thứ ba, và tiếp tục ăn trong im lặng. Cậu nghĩ sao?! Tôi lo lắng gào thét trong lòng. Tatsuya và Reita cũng bắt đầu ăn thức ăn của họ.
Tôi lấy hết can đảm và hỏi ý kiến của họ. “N-Nó thế nào?”
Tuy nhiên, không ai trong số họ trả lời vì lý do nào đó. Ôi không, nó tệ à?
“Nó...” Uta bắt đầu.
“Nó?” tôi lặp lại, thúc giục cô ấy tiếp tục.
“Nó siêu ngon!” cô ấy hét lên trong sự vui sướng.
Reita bình tĩnh mắng Uta vì đã quá phấn khích trong quán cà phê. “Uta, cậu đang làm phiền người khác trong đây. Nói chuyện với giọng trong nhà đi.” Cậu ấy dừng lại một lúc và sau đó quay sang tôi. “Nhưng tớ đồng ý với cậu ấy. Ai mà ngờ được cậu có thể nấu một món ngon như thế này! Tớ đã đến đây trước đây, nên tớ đoán đây là phiên bản cá nhân của cậu về các công thức?”
“Ừ. Lần này tớ đã bỏ qua công thức của quán và làm đồ ăn của các cậu theo cách của tớ. Giữ bí mật nhé,” tôi trả lời và đặt một ngón tay lên môi. Mặc dù tớ nghi là người quản lý sẽ không giận đâu.
“Nó ngon lắm! Thật sự, thật sự rất ngon! Natsu, cậu siêu tuyệt vời!” Uta xuýt xoa về món ăn, nhưng với giọng nhỏ hơn lần này vì lời cảnh báo của Reita. Mình vui khi cậu ăn nó như thể đó là thứ ngon nhất trên đời. Mình mừng vì đã nấu nó cho cậu! tôi nghĩ.
Tatsuya đang bận nhồi omurice vào miệng, nhưng cậu ta đã dành một chút thời gian để lẩm bẩm “ngon” giữa các miếng ăn.
“Tớ cũng muốn thử của cậu nữa! Tatsu, cho tớ một miếng đi!” Uta nói, đôi mắt lấp lánh của cô ấy dán chặt vào món omurice của cậu ta. Cô ấy há miệng ra.
Cô ấy đang bảo Tatsuya đút cho cô ấy à? Ở nơi công cộng, trước mặt người khác như một người hướng ngoại? Ồ, đúng rồi, cô ấy là một người hướng ngoại. Mình là người duy nhất ở đây không hòa đồng, tôi tự nghĩ. Mặc dù, có nhiều loại người hướng ngoại khác nhau.
Bất ngờ, Tatsuya phản ứng như một người có ý thức chung. “Hả?” cậu ta lẩm bẩm, không nói nên lời, và rồi quay đi, có lẽ là vì khó chịu. “Ai lại làm một việc xấu hổ như vậy chứ? Nếu cậu muốn thử, thì tự lấy đi,” cậu ta nói và đặt thìa xuống.
Uta nhặt chiếc thìa lên không chút bận tâm. “Được rồi, không khách sáo nhé!” Cô ấy ăn một miếng. “Wow! Món này cũng ngon tuyệt!”
Ba người họ chia sẻ thức ăn của mình và vui vẻ ăn. Mình không nghĩ bánh kếp hợp với các món khác... À, kệ đi. Uta trông vui là được rồi.
Tôi nhận thấy Nanase-san nuốt nước bọt bên cạnh mình. Mình cá là cô ấy cũng muốn thử. Chà, mình cũng đói. Hãy trêu cô ấy một chút. Đ-Được rồi... Đến lúc thử rồi! Tôi vỗ nhẹ vào vai Nanase-san và hỏi cô ấy với một nụ cười toe toét, “Cậu có muốn thử không?”
“Ch-Chà...” Cô ấy suy nghĩ một lúc. “Nhưng tớ đang trong ca làm. Tớ biết rồi; tớ sẽ nhờ cậu làm bữa ăn cho tớ hôm nay.”
“Chắc chắn rồi, không vấn đề gì. Cứ để tớ lo!” Tôi đấm tay vào ngực. Tuyệt, mình đã nói chuyện với cô ấy một cách vui vẻ! Thêm vào đó, mình đã chạm vào cô ấy thành công mà không hề ngượng ngùng. Thật đáng kinh ngạc khi những người hướng ngoại có thể làm điều này dễ như thở. Mặt khác, mình lại rất tệ trong việc phán đoán khi nào mình đủ thân thiết với ai đó để có thể chạm vào họ một cách tự nhiên. Việc vỗ vai Nanase-san đã đòi hỏi rất nhiều can đảm mặc dù chúng tôi đã khá thân thiết (mặc dù đây chỉ là phỏng đoán của riêng mình). Sẽ rất tệ nếu mình tính toán sai mức độ thân thiết của chúng tôi và làm họ khó chịu. Tốt hơn là nên thận trọng.
Sau cuộc trao đổi của tôi với Nanase-san, một nhận thức chợt lóe lên trong tôi. Có phải chỉ mình mình thấy, hay là Tatsuya hôm nay im lặng một cách kỳ lạ?
Nhưng trước khi tôi có thể nói chuyện với cậu ta, Kirishima-san đã gõ vào đầu tôi từ phía sau và xen vào, “Này, ồn ào quá đấy! Vẫn còn việc phải làm ngay cả khi không có khách hàng nào khác.”
Phải rồi, tôi nhận ra, ngay cả khi chỉ có chúng ta ở đây, chúng ta đang hơi quá ồn ào.
“Vâng, thưa chị,” Nanase-san và tôi trả lời một cách không mấy nhiệt tình. Chúng tôi miễn cưỡng quay lại làm việc.
“Này, cậu mới bắt đầu làm việc ở đây, phải không?” Tatsuya hỏi tôi một cách lạnh lùng sau khi tôi đã quay đi.
“Hm? Ừ, đúng vậy,” tôi đáp.
“Và cậu đã hòa nhập một cách hoàn hảo rồi...”
“Ồ, chà, bố mẹ tớ đã dạy tớ cách nấu ăn trước đây, thế thôi,” tôi trả lời với một cái nhún vai.
Tatsuya tiếp tục nhồi thức ăn vào họng và nói, “Dù vậy, cậu thật đáng kinh ngạc. Cậu thực sự có thể làm được mọi thứ, Natsuki.” Lời khen của cậu ấy làm tôi vui mừng khôn xiết.
Sau đó, cánh cửa mở ra với một tiếng chuông và một khách hàng khác bước vào. Nanase-san và tôi rời khỏi bàn của bộ ba. Quán cà phê trở nên bận rộn ngay sau đó, nên Uta và đồng bọn đã ra về.
Gần 11 giờ đêm khi tôi về nhà sau ca làm. Tôi định đi tắm rồi đi ngủ, nhưng điện thoại tôi kêu "ting" một tiếng. Tôi kiểm tra và thấy Hoshimiya-san đã nhắn tin cho tôi. Tôi đã nghĩ đó là trong cuộc trò chuyện nhóm của chúng tôi, nhưng đó là một tin nhắn riêng.
Hoshimiya Hikari: Có thật là cậu đã nấu ăn cho mọi người không?!
Ồ, đúng rồi, Hoshimiya-san không thể đến hôm nay, nên cô ấy đã hờn dỗi trên RINE. Dù sao, trước tiên mình nên trả lời để xác nhận. Bên cạnh đó, chắc chắn rồi, mình đã nấu, nhưng nó chỉ là đồ ăn nhà hàng bình thường thôi.
Natsuki: Đúuung vậy
Hoshimiya Hikari: Cái gì, không công bằng! Tớ cũng muốn thử tài nấu ăn của cậu nữa!
Natsuki: Tớ sẽ nấu bất cứ món gì cậu muốn nếu cậu đến quán cà phê lol
Hoshimiya Hikari: Lần tới tớ chắc chắn sẽ đến!
Natsuki: Không có gì đặc biệt đâu, đừng mong đợi nhiều quá lol
Hoshimiya Hikari: Ehh, đồ nói dối. Tớ đã thấy bức ảnh Uta-chan đăng trên story của cậu ấy và nó trông ngon lắm đấy nhé?
Tôi mở Minsta để kiểm tra và thấy Uta đã đăng một bức ảnh về bữa ăn của cô ấy. Cô ấy chụp cái này khi nào vậy? Và wow, đây là một bức ảnh tuyệt vời! Nó thực sự làm cho món ăn trông ngon.
Natsuki: Ồ wow, tớ thấy rồi. Cậu ấy làm cái này lúc quái nào vậy?
Hoshimiya Hikari: Tớ đói bụng rồi vì lại nhìn nữa
Natsuki: Tớ biết mà lol có lẽ tớ sẽ ăn một ly mì hay gì đó
Hoshimiya Hikari: Ơ kìa, độc ác lắm đấy nhé?! Tớ đang ăn kiêng mà!
Natsuki: Thật á? Cậu trông không giống người cần phải làm thế
Hoshimiya Hikari: Tớ lo lắng về những chỗ cậu không thấy được!
Natsuki: Mì ly đêm khuya là nhất đấy nhé?
Mặc dù chúng đúng là làm bạn cảm thấy khó chịu... Chà, mình đã đùa về nó nhưng thực ra mình sẽ không ăn đâu. Mình cuối cùng cũng có một thân hình mà mình tự hào, nên mình không muốn tăng thêm bất kỳ lượng mỡ nào có thể tránh được.
Hoshimiya Hikari: Natsuki-kun cũng không được phép đâu nhé!
Natsuki: Cậu đang vô lý đấy
Hoshimiya Hikari: Nó không tốt cho sức khỏe của cậu đâu
Natsuki: Được rồi, tớ đoán là mình không còn lựa chọn nào khác
Vài phút trôi qua mà không có câu trả lời. Mình đang lo lắng. Mình đã làm hỏng chuyện rồi à? Mình có nên bắt đầu nói về một chủ đề khác không? Mình cuối cùng cũng nhận được tin nhắn RINE từ Hoshimiya-san, nên mình muốn tiếp tục nói chuyện càng lâu càng tốt. Mình đã suy nghĩ rất nhiều trong khi nhắn tin, nhưng có lẽ cô ấy chỉ trả lời theo dòng chảy thôi.
Sau một lúc nữa, tôi thấy Hoshimiya-san cuối cùng đã đọc tin nhắn của tôi. Cô ấy trả lời, “Đến giờ đi ngủ rồi! Hẹn gặp lại vào ngày mai!” và cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc. Tôi biết cô ấy phải đi vì đã muộn, nhưng tôi không thể không cảm thấy hơi buồn.