Thư viện trường tôi nằm gần khu nhà thi đấu và phòng sinh hoạt câu lạc bộ hơn là khu phòng học, vậy nên không có nhiều học sinh lui tới. Mỗi khi tôi đến, ở đó chỉ có lác đác vài người. Nhưng đó chính xác là lý do tại sao tôi thích nơi này. Cơ mà, tôi thực sự ghét cay ghét đắng mấy thư viện ồn ào. Thôi, lan man quá rồi. Thư viện trường tôi rộng rãi, nhiều sách, và chẳng mấy khi đông đúc ồn ào.
Một hôm, sau khi ăn trưa cùng Reita và Tatsuya, tôi ghé qua thư viện vì còn chút thời gian rảnh. Vốn dĩ là một người hướng nội, nên việc ở trong một không gian yên tĩnh như thư viện luôn khiến tâm hồn tôi lắng lại...
Tôi đang lượn lờ ở khu light novel thì bất chợt nghe một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, “Ồ, chào cậu, Natsuki-kun.”
Tôi quay lại và thấy Hoshimiya-san đang vẫy tay với mình. Cô ấy ngồi ngay cạnh cửa sổ, tay cầm một cuốn tiểu thuyết.
“Chào Hoshimiya-san. Cậu cũng ở đây à?”
“Mình thường đến đây sau khi ăn trưa,” cô ấy giải thích. “Và cả sau giờ học những hôm câu lạc bộ không có lịch sinh hoạt nữa.”
Thông tin quý giá đây! Phải ghi nhớ lại. Mình nên bắt đầu ghé thư viện thường xuyên hơn, nhưng phải giữ tần suất hợp lý để không bị coi là phiền phức, tôi thầm hoạch định.
“Cậu đang đọc gì thế?”
“Đây là một cuốn sách đang rất nổi tiếng đó! Cậu đã nghe về nó chưa?” Cô ấy chìa bìa sách ra cho tôi xem.
Tôi gật đầu. “Ừm, mình có nghe rồi.”
Trong tương lai, cuốn này sẽ được chuyển thể thành phim điện ảnh và bán chạy như tôm tươi. Nó rất hay, dù ở thời điểm này thì mới chỉ bắt đầu nổi lên thôi.
“Cậu đọc nó bao giờ chưa? Mình mới đọc được nửa cuốn nhưng mà hay tuyệt! Mình rất thích mối quan hệ của cặp đôi nhân vật chính! Mình ngưỡng mộ những mối quan hệ mà hai người có thể thấu hiểu nhau mà không cần nói thành lời...” Hoshimiya-san say sưa thao thao bất tuyệt.
Tôi trầm tư lắng nghe cô ấy, một ngón tay đặt trên môi.
Một thoáng sau, cô ấy chợt khựng lại, ngơ ngác chớp mắt nhìn tôi, rồi hai gò má bỗng đỏ bừng. Cô vội vàng lấy cả hai tay che miệng. Cả thư viện đang đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi.
“X-Xin lỗi cậu! Cứ nói về sách là mình lại phấn khích quá…” Hoshimiya-san lí nhí, giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Rất giống cậu mà,” tôi nói rồi nhún vai chấp nhận.
Một người nổi tiếng với kĩ năng giao tiếp thượng thừa mà lại có một nét otaku thế này sao, tôi thầm phân tích.
Nhưng chính điểm đó lại càng làm cô ấy thêm dễ thương. Quả đúng là tuyệt nhất mà!
“À-À! Nhân tiện cậu ở đây, cậu có cuốn sách nào muốn giới thiệu không?” cô ấy hỏi, vội vàng chuyển chủ đề để giấu đi sự ngượng ngùng.
Hmmm. Mình thì chỉ toàn đọc light novel, nên cũng không biết nhiều tựa sách thông thường cho lắm.
Cơ mà mình cũng biết một vài tác phẩm nổi tiếng, cứ bám vào đó thôi, tôi nghĩ. “Cậu thích thể loại nào?” tôi hỏi.
“Hmmm. Mình đọc thể loại nào cũng được, nhưng mình bị thu hút bởi truyện bí ẩn nhất. Mình cũng thích những cuốn sách cảm động. Để xem nào, còn gì nữa không nhỉ?” Hoshimiya-san trầm ngâm nói to. “Mình thích các tác phẩm về tuổi thanh xuân. Cậu biết mấy truyện có thật nhiều nhân vật chính ấy?”
“Nghe có vẻ giống sở thích của mình đấy! Mình không kén chọn nên chỉ cố gắng cập nhật những gì đang là xu hướng thôi.”
“Thật sao! He he, điều đó làm mình thấy hơi vui,” Hoshimiya-san nói với một nụ cười dịu dàng.
Tôi nghiêng đầu và hỏi, “Tại sao vậy?”
“Tất nhiên là mình vui rồi; một người mình thân thiết lại có cùng sở thích với mình! Cậu nghĩ mà xem. Thời nay không có nhiều người đọc sách để giải trí đâu. Mọi người đều dành thời gian rảnh để xem video trên YouTube và những thứ tương tự.”
He he, ‘thân thiết’... Mình và Hoshimiya-san thân thiết! He he he!
Tôi say sưa nhấm nháp những lời đó, để chúng trôi bồng bềnh trong tâm trí mình.
“Natsuki-kun?” Hoshimiya-san gọi.
Chết tiệt, mình lại chìm vào ảo tưởng rồi. Tôi vội xóa đi nụ cười có phần kì quặc trên mặt và hắng giọng.
“Ừm, đúng thật!” tôi nói. “Thời nay có đủ loại hình giải trí hết mà.”
Nhưng đồng thời, tôi cũng nghĩ,
Chắc chắn là số người cầm một cuốn sách lên để đọc cho vui đã ít đi khi có quá nhiều lựa chọn ngoài kia.
Là một otaku chính hiệu, thú thật thì tôi cũng thích manga hơn là sách. Chúng dễ đọc hơn.
“Nhưng mình hiểu mà. Đôi khi cũng khó để mở một cuốn sách ra,” cô ấy nói với giọng chán nản.
Tôi có cảm giác rằng sự hào hứng của Hoshimiya-san sẽ tan biến nếu chúng tôi cứ lún sâu vào chủ đề này, nên tôi vội kéo cuộc trò chuyện về lại trọng tâm ban đầu.
“Dù sao thì, mình sẽ giới thiệu cho cậu vài cuốn sách.”
“Thật không?” Vẻ mặt cô ấy ngay lập tức rạng rỡ hẳn lên.
Mình biết một vài cuốn sách sắp trở nên nổi tiếng, và chúng cũng đủ mới để Hoshimiya-san có lẽ chưa đọc.
Cứ chốt phương án này thôi, tôi quyết định. “Mình nghĩ mình thấy một cuốn tiểu thuyết bí ẩn mình thích ở trên kệ đằng kia.”
Tôi bước đến kệ sách để tìm cuốn sách đó, với một Hoshimiya-san đầy háo hức bám theo sau.