Haibara’s Teenage New Game+

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu chuyện về việc trở thành một thiếu nữ vô cùng tươi sáng

(Đang ra)

Câu chuyện về việc trở thành một thiếu nữ vô cùng tươi sáng

千佳のふりかけ

Vào một ngày nọ, Hoshimiya Yuu bỗng trở thành con gái vì mắc phải một căn bệnh kỳ lạ!Khuôn mặt thì đáng yêu nhưng hoàn toàn xa lạ, cơ thể thì xinh đẹp nhưng lại chẳng thân thuộc, quần áo thì hợp nhưng

4 7

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

(Đang ra)

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

谢海朱

"Ơ, hiệu quả của thuốc đã nói sẽ biến mất đâu rồi? Khoan đã..."

160 1468

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Tạm ngưng)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

166 1299

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

424 8418

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

305 7613

Tập 01 - Extra 1 Một cuộc trò chuyện Bữa trưa

Vào giờ ăn trưa, tùy vào ngày mà mỗi đứa trong nhóm sáu người chúng tôi lại có mặt ở một nơi khác nhau. Tatsuya và Reita thích ăn ở căng-tin, và dạo gần đây tôi cũng hay lê la cùng họ. Thỉnh thoảng mẹ cũng làm bento cho tôi, nhưng mà... chuyện đó còn tùy vào tâm trạng của bà nữa. Tôi vốn có thể mua gì đó ở cửa hàng của trường, nhưng thế thì lại phải ăn trong lớp cùng với mấy bạn nữ. Trở thành thằng con trai duy nhất ăn giữa một đám con gái... cái viễn cảnh đó kể ra cũng khó xử thật. Thế nên rõ ràng, ăn cùng mấy cậu con trai ở căng-tin hợp rơ với tôi hơn nhiều.

Tuy nhiên, hôm nay là một dịp hiếm có khi các bạn nữ quyết định nhập bọn ở căng-tin, thế là cả sáu đứa đã ăn cùng nhau.

“Tớ chỉ nghĩ là thi thoảng ăn ở căng-tin đổi gió cũng vui mà,” Hoshimiya-san vui vẻ giải thích.

“Vì Hikari gợi ý thế nên hôm nay tớ cũng bỏ qua việc làm bento luôn,” Nanase-san nói.

“Hả? Nanase-san, lúc nào cậu cũng tự làm bento sao?” tôi hỏi.

Cô ấy gật đầu. “Ừm, dù cũng không có gì đặc sắc đâu. Tớ chỉ hâm nóng đồ ăn đông lạnh rồi xếp đại vào hộp thôi.”

“Cậu nói thế thôi, Yui-Yui, chứ hộp cơm của cậu lúc nào trông cũng xịn lắm nhé,” Uta-san chỉ ra.

Nanase-san mỉm cười đáp lại, “Chà, có lẽ tớ có trau chuốt một tẹo.”

“Thường thì mẹ làm bữa trưa cho tớ, nhưng tớ nghĩ lâu lâu ăn ở căng-tin cũng hay,” Hoshimiya-san nói.

“Với cả ngày nào cũng ăn bento thì chán phèo!” Uta-san buông một câu thẳng tuột. “À, nhưng tất nhiên là tớ vẫn siêu biết ơn mama vì đã làm cho tớ đó!”

Nhìn biểu cảm là biết Hoshimiya-san hoàn toàn đồng tình với Uta-san, dù cô ấy không nói thẳng ra. Hoshimiya-san đúng là kiểu người dễ đọc vị, mọi cảm xúc đều hiện hết cả ra mặt. Nhưng chính điểm đó lại là một phần nét đáng yêu của cậu ấy, nên mình chẳng có gì để phàn nàn.

“Bình thường mấy cậu ăn gì?” Uta-san hỏi chúng tôi.

“Hừm, tớ thường mua suất ăn trưa đặc biệt trong ngày vì nó rẻ,” tôi nói.

“Ừ, nhưng suất đó bé tí,” Tatsuya chen vào. “Giá mà gọi được suất lớn thì tốt.”

Đương nhiên một vận động viên như cậu ta—người đốt cả tấn calo mỗi ngày—sao có thể no với khẩu phần của mình được. Cậu ta lúc nào cũng xơi một tô donburi cỡ đại vào bữa trưa.

“Tớ đề cử món yakitori don. Nghe thì không có gì hay ho nhưng mà ngon đấy,” Reita nói, gật gù tâm đắc với chính gợi ý của mình.

Chuẩn luôn, tôi thầm nghĩ. Một lựa chọn vừa an toàn vừa chắc cốp, giống như món ramen vị shoyu kinh điển vậy. Đây chính là nước đi đã được tối ưu hóa.

“Tớ sẽ quất món cà ri katsu!” Uta-san tuyên bố rồi chạy vù tới máy bán phiếu ăn.

Cứ thế, những người còn lại tản ra để mua bữa trưa của riêng mình rồi nhanh chóng tập trung quanh một chiếc bàn.

“Ưm... Suất này lớn hơn tớ nghĩ nhiều,” Nanase-san nói khi tất cả chúng tôi đã yên vị. Cô ấy đã gọi một phần thịt heo xào gừng, một suất ăn tương đối lớn.

“Yuino-chan, dù sao thì cậu cũng ăn ít quá mà!” Hoshimiya-san nói.

“Đừng nói tớ thế chứ. So với cậu thì tớ còn lâu mới ăn ít nhé,” Nanase-san đáp lại.

“Thôi đi! Cứ ở cạnh hai cậu là tớ lại có cảm giác mình ăn như heo ấy!” Uta-san xen vào.

“Hả, chuyện đó thì liên quan gì đến họ. Đơn giản là do cậu ham ăn thôi,” Tatsuya nói, vừa hất hàm về phía đĩa cà ri katsu của cô.

Công nhận, một đĩa cà ri katsu bình thường vốn đã khá hào phóng rồi, thế mà vẫn chẳng thấm vào đâu so với cái dạ dày của Uta-san. Thật sự là một bí ẩn không biết ngần ấy thức ăn đã chui vào đâu trong cái thân hình nhỏ bé kia.

“Chắc là căng-tin trường mình tính toán khẩu phần dành cho con trai, nên ngay cả suất ăn cỡ thường cũng khá bự,” Tatsuya bình luận.

Ồ, một ý hay. Chắc là vì sĩ số trường mình đến tám mươi phần trăm là nam sinh. Dù sao thì mình cũng rất cảm kích kết quả này.

“Tớ không muốn nghe điều đó từ cậu đâu, Tatsu!” Uta-san vặn lại.

“Tớ có chối là tớ không ăn nhiều đâu,” Tatsuya tự bào chữa. “Nhưng một thằng to xác như tớ thì cần phải ăn một bữa lớn tương xứng chứ.”

“Ý cậu là tớ không cần ăn nhiều vì tớ nhỏ con á?!” Uta-san gắt lên.

“Ồ, hiểu rồi đấy à! Ngạc nhiên thật, không ngờ cậu lại có thể thông suốt nhanh như vậy,” Tatsuya trêu chọc.

“Gì hả?!” cô gầm lên.

Vừa ăn phần của mình, tôi vừa xem màn đối đáp quen thuộc của họ diễn ra thì đột nhiên cảm thấy có ai đó đang vỗ nhẹ vào vai. Tôi quay lại và thấy Nanase-san đang nhìn tôi với vẻ áy náy. “Ưm,” cô ngập ngừng. “À thì... cậu có muốn ăn cái này không? Nếu... nếu cậu muốn thôi nhé.” Ánh mắt cô hướng xuống món rau bina luộc ăn kèm của mình.

“Cậu không thích món này à?” tôi hỏi.

Cô ấy gật đầu, một hành động trông có chút dễ thương. “Ừm. Tớ thấy thật có lỗi nếu phải vứt nó đi,” Nanase-san nói một cách ngượng ngùng.

“Chắc rồi, tớ xử lý giúp cho. Nhưng mà cũng ngạc nhiên thật đấy, lại có món mà cậu không thích cơ à,” tôi nói, nở một nụ cười toe toét.

Nanase-san khẽ bĩu môi, trông có chút dỗi. “Rốt cuộc... cậu nghĩ tớ là người thế nào hả?”