Haibara’s Teenage New Game+

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu chuyện về việc trở thành một thiếu nữ vô cùng tươi sáng

(Đang ra)

Câu chuyện về việc trở thành một thiếu nữ vô cùng tươi sáng

千佳のふりかけ

Vào một ngày nọ, Hoshimiya Yuu bỗng trở thành con gái vì mắc phải một căn bệnh kỳ lạ!Khuôn mặt thì đáng yêu nhưng hoàn toàn xa lạ, cơ thể thì xinh đẹp nhưng lại chẳng thân thuộc, quần áo thì hợp nhưng

4 7

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

(Đang ra)

Ta chỉ là tới phá hư hôn ước , công lược ta làm gì

谢海朱

"Ơ, hiệu quả của thuốc đã nói sẽ biến mất đâu rồi? Khoan đã..."

160 1468

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Tạm ngưng)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

166 1299

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

424 8418

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

305 7613

Tập 01 - Extra 3 Chạm mặt Uta-chan sau giờ học

Hôm nay tôi phải trực nhật, nên rốt cuộc đã ở lại muộn để hoàn thành mấy việc lặt vặt như lau bảng và điền sổ đầu bài. Vì lẽ đó, tôi rời trường muộn hơn thường lệ, nhưng hôm nay lại không có lịch làm thêm nên cũng chẳng thành vấn đề.

Lúc đang trên đường về, tôi bắt gặp Uta-chan đang ngồi trên bậc thềm trước nhà thể chất, cổ vắt ngang một chiếc khăn. Ngay khi thấy tôi đi ngang qua, cậu ấy liền xỏ vội đôi dép và lon ton chạy về phía tôi. Tôi chưa từng thấy cậu ấy trong bộ đồ bóng rổ bao giờ, quả là một cảm giác mới mẻ.

“Yaho! Cậu về hả?” cậu ấy vui vẻ hỏi.

“Ừm. Cậu đang nghỉ giải lao à?” tôi đáp.

“Vâng ạ. Huấn luyện viên bắt bọn tớ tập chạy ba người phối hợp đến bở hơi tai luôn. Tớ kiệt sức rồi…” Uta-chan nói với giọng điệu yếu ớt đến đáng báo động.

C-Chỉ mình mình thấy, hay là mắt cậu ấy trông vô hồn thế nhỉ…?

“Tớ thật nể huấn luyện viên của cậu đấy, Uta-chan, vì đã tìm ra cách vắt kiệt được nguồn năng lượng của cậu.”

“Tớ đâu phải lúc nào cũng là một quả cầu năng lượng đâu,” cậu ấy yếu ớt phàn nàn, tay dùng khăn quệt mồ hôi. “Nhất là trong lúc tập. Thể lực của tớ kém lắm, lúc nào cũng mệt bở hơi tai. Aaa, đuối quá đi mất!”

Tôi vốn chỉ toàn thấy Uta-chan trong trạng thái năng nổ như mặt trời ban trưa, nên đây đúng là một trải nghiệm lạ lẫm. Mà, có lẽ ai cũng sẽ trông hơi mất hết sinh khí sau khi bị vắt kiệt sức trong lúc tập luyện điên cuồng thôi.

“Natsu, cậu vào chơi thay cho tớ được không?”

“Tớ không nghĩ có ai bị lừa nếu tớ cố tình thay cậu đâu. Chênh lệch chiều cao lớn quá mà.”

“Ư, đúng thật. Bất công quá điiii!” Uta-chan rên rỉ, lườm tôi đầy trách móc chỉ vì tôi quá cao.

Cũng dễ hiểu thôi. Trong bóng rổ, chiều cao là vũ khí tối thượng. Một người nhỏ con như Uta-chan chắc chắn sẽ ghen tị.

“Chia cho tớ chút chiều cao đi!” cậu ấy nằng nặc.

“Tớ không nghĩ việc đó khả thi đâu,” tôi lạnh lùng đáp.

“Vậy thì chia cho tớ chút sức mạnh đi!”

“Tớ có dùng đến nó đâu, nên nếu được thì tớ cũng cho đấy.” Tôi nhún vai, cũng đành bó tay trước mấy rắc rối này của cậu.

Uta-chan phồng má hờn dỗi. “Tớ thì mệt lử, mà Miorin lại cứ tỉnh bơ! Công bằng ở đâu chứ?!”

“Thể lực của cậu ta vốn là vô hạn từ hồi còn bé tí rồi. Biệt danh ‘Tiểu bá vương’ đâu phải tự nhiên mà có,” tôi tán thành.

“Tiểu bá vương là gì thế?” Uta-chan nghiêng đầu bối rối.

Bây giờ cậu ấy cư xử khác quá rồi, có cố giải thích chắc cũng chẳng ai hiểu đâu, tôi thầm nghĩ.

Ngay khoảnh khắc tôi vừa nghĩ vậy, Miori đã vẫy tay với Uta-chan từ trong nhà thể chất.

“Này, Uta, tập lại rồi kìa!” cậu ấy hét lên.

“Okaay. Thế nhé, mai gặp lại nha, Natsu!” Uta-chan nói rồi chạy trở lại nhà thể chất.