Ngày hôm sau, Tatsuya ngừng nói chuyện với tôi. Hay nói đúng hơn, Tatsuya đã trở thành một kẻ cô độc. Cậu ta không đi cùng chúng tôi nữa mà chỉ lủi thủi một mình.
Sáng hôm đó, khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cậu ta chỉ lạnh lùng ngoảnh mặt đi. Cậu ta thậm chí còn chẳng buồn chào một tiếng, khiến bàn tay đang giơ lên của tôi chơ vơ một cách ngớ ngẩn giữa không trung. Thái độ của Tatsuya làm tôi nhớ lại lần đầu tiên trải qua kiếp cao trung của mình.
Cậu ta vẫn trả lời Uta và Hoshimiya-san nếu họ bắt chuyện, nhưng tuyệt nhiên không có ý định kéo dài cuộc hội thoại. Tôi đã dằn vặt không biết có nên làm gì không, nhưng cuối cùng quyết định tin vào lời của Reita. Thời gian sẽ giải quyết vấn đề.
“Không biết có chuyện gì xảy ra nhỉ,” ba cô gái bàn tán. Có thể họ không biết chuyện gì đã xảy ra giữa tôi và Tatsuya, nhưng bất cứ ai cũng cảm nhận được bầu không khí tối tăm và ảm đạm này. Các cô gái trông vừa tò mò vừa lo lắng. Tuy nhiên, Reita đã không giải thích tình hình, nên tôi cũng làm theo và giữ im lặng. Tôi không muốn nói bất cứ điều gì có thể liên quan đến cô gái mà Tatsuya thầm thương.
“Ồ. Sắp vào lớp tiếp theo rồi,” tôi nhận xét bâng quơ.
Nhóm chúng tôi chỉ thiếu một người, nhưng thế là quá đủ để khiến cả ngày trở nên u ám. Tôi nhanh chóng nhận ra không chỉ có Uta là người khuấy động không khí trong nhóm; Tatsuya cũng đóng một vai trò rất lớn trong việc làm cho mọi thứ sôi nổi lên.
Không khí nặng trịch. Chán thật! Chẳng vui tẹo nào. Tất cả chúng tôi đều cảm nhận được sự căng thẳng, dù mọi người có cố gắng tỏ ra bình thường đến đâu. Dù có kề súng vào đầu, tôi cũng không bao giờ thừa nhận đây là cuộc sống cao trung mà mình hằng mong ước.
Tatsuya ăn trưa một mình và chạy đi tập luyện ngay khi chuông tan học vang lên. Những người còn lại chúng tôi cũng đi theo con đường riêng. Hoshimiya-san và Nanase vẫn đi cùng nhau như thường lệ, còn Uta thì nán lại một chút để nói chuyện với những người bạn khác trong lớp. Reita và tôi thì đi quan sát Tatsuya.
Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn trong phần còn lại của tuần, cho đến khi cuối tuần gần kề. Những ngày trôi qua thật nhàm chán và uể oải. Tôi có thể cảm nhận thế giới rực rỡ xung quanh mình đang dần phai màu. Tôi đã quay trở lại với khung cảnh quen thuộc của mình; những ngày tháng màu xám đó đang réo gọi tôi trở về.
“Cậu tuyệt vời thật đấy, Natsu!” Uta reo lên với một nụ cười. Chúng tôi đang nhìn lên tấm áp phích trên hành lang, nơi bảng xếp hạng kỳ thi giữa kỳ được dán lên. Cảm giác như đã lâu lắm rồi cô ấy mới cười như vậy. Tuy nhiên, giọng cô ấy thiếu đi sự hoạt bát thường thấy, và nghe như thể cô ấy đang cố gắng gượng ép bản thân.
“Ồ, cảm ơn,” tôi đáp. Tôi đứng hạng nhất toàn khối, với khoảng cách áp đảo so với người thứ hai. Nanase đứng thứ ba, Reita thứ mười một, và Hoshimiya-san vừa vặn lọt vào danh sách điểm cao ở vị trí thứ bốn mươi chín. Khi tôi nhìn lại lần nữa, tôi thấy Miori đã giành được vị trí thứ tám. Tên của Uta và Tatsuya, như dự đoán, không có trong danh sách.
“Cậu làm bài thế nào, Uta?” tôi hỏi.
“Hehe. Chà, tớ đứng hạng một trăm, tất cả là nhờ cậu đấy!” Uta tự hào ưỡn ngực.
Khối của chúng tôi có 240 học sinh, vậy là cô ấy đã vượt qua hơn một nửa. So với tình trạng thảm hại trước đây thì đây là một thành tích khổng lồ rồi, tôi nghĩ. Ít nhất thì, cô ấy còn làm tốt hơn cả mình ở kiếp đầu tiên.
“Này, cái cậu đằng kia...” “Ể? Mặt cậu ấy đúng gu mình luôn...” “Lại còn học giỏi nữa chứ...”
Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của các học sinh khác đang đổ dồn về phía mình khi tôi đứng ở hành lang. Tôi đang thu hút rất nhiều sự chú ý, có lẽ là vì điểm số của mình. Hy vọng là tôi không tự phụ, nhưng cảm giác như những ánh nhìn đó chứa đựng sự ghen tị hoặc cảm mến. Đặc biệt có rất nhiều cô gái đang nhìn tôi chằm chằm.
Đối với mình, việc đạt điểm cao thế này là điều hiển nhiên vì đây là lần thứ hai mình học cao trung; tuy nhiên, những người xung quanh đâu có biết mình đã du hành thời gian, nên tất nhiên đối với họ đây không phải là chuyện đương nhiên. Đến tận bây giờ mình mới hiểu ra điều đó. Một người hoàn hảo, hử? Mình chẳng thấy danh hiệu đó hợp với mình chút nào, tôi nghĩ. Vả lại, nếu mình thực sự hoàn hảo, mình đã không phạm một sai lầm lớn như vậy. Mọi chuyện đã không ra nông nỗi này, và mình đã không phải hối tiếc nhiều đến thế. Ngay từ đầu mình đã chẳng bao giờ ước được làm lại tuổi trẻ làm gì.
“Này, Natsu? Thứ Bảy này đi chơi với mọi người đi. Tớ rảnh buổi chiều,” Uta cuối cùng cũng lên tiếng, tay kéo nhẹ tay áo tôi.
Lời của cô ấy thật hấp dẫn. Nhưng đến giờ thì mình đã hiểu ra rồi. Có lẽ Uta… thích mình. Đó là lý do chính khiến Tatsuya ghen tị với mình đến vậy. Nhưng mình đâu có kiểm soát được chuyện đó. Đồng thời, đây là vấn đề cảm xúc, nên Tatsuya cũng không thể kiểm soát cảm giác của cậu ấy. Chắc hẳn đó là lý do cậu ấy đang tránh xa mình. Nếu vậy, tôi lý luận, thì đó là vấn đề của Tatsuya, không phải của mình. Mình không cần phải lo lắng về nó.
Nếu tất cả chúng tôi đi chơi vào cuối tuần, chúng tôi sẽ có tâm trạng thoải mái và vui vẻ. Rồi khi đến trường vào thứ Hai, bầu không khí căng thẳng sẽ dần được cải thiện. Mọi chuyện sẽ được giải quyết nếu tất cả chúng tôi chỉ cần tận hưởng thời gian bên nhau một lần nữa—dù cho không có Tatsuya ở đó. Suy cho cùng thì con người rất giỏi thích nghi khi môi trường thay đổi. Điều Uta đang đề nghị chính là bước đầu tiên cho tương lai đó.
Tôi ngập ngừng rồi nói, “Xin lỗi nhé, Uta. Cuối tuần này tớ muốn ở một mình.”
Tôi đã lắc đầu từ chối, dù biết đó là giải pháp dễ dàng nhất. Không đời nào mình chấp nhận một tương lai như thế. Chắc chắn, nếu mình đi theo con đường đó, có lẽ mình sẽ có được một tuổi trẻ hạnh phúc hơn quá khứ, bỏ qua những sai lầm. Nhưng sai lầm này là chí mạng. Để chuyện đó xảy ra đồng nghĩa với việc kế hoạch của mình đã thất bại. Mình không thể cho phép điều đó! Suy cho cùng, mình quay về thời điểm này là để có thể trở thành bạn với Tatsuya.
Hôm đó tôi đi bộ về nhà một mình. Dù đây thường là ngày Hoshimiya-san cũng về một mình, tôi đã không rủ cô ấy đi cùng. Tôi không có tâm trạng nói chuyện với ai cả. Chuyến tàu lắc lư và rung lên bần bật đưa tôi về tận nhà, một quãng đường dài như mọi khi.
Lúc tôi xuống ga gần nhà thì trời bắt đầu mưa. Cơn mưa phùn nhẹ dần chuyển thành mưa rào nặng hạt. Dự báo thời tiết sáng nay đâu có nói là sẽ mưa, tôi nghĩ.
Tôi không mang theo ô. Không còn lựa chọn nào khác, tôi chạy một mạch về nhà trong cơn mưa tầm tã đó. Chẳng mấy chốc tôi đã ướt sũng từ đầu đến chân. Nhà tôi cách ga năm phút đi bộ. Tôi lê bước trong bộ quần áo sũng nước; chúng cũng ẩm ướt như tâm trạng của tôi lúc này vậy.
“Làm lại tuổi trẻ, hử?” Tôi lẩm bẩm thành tiếng. “Đúng là trò cười!” Cẩn thận né vết xe đổ lần trước, ai ngờ lần này lại tự hủy chỉ vì… quá hoàn hảo. Thứ duy nhất chờ đợi một kẻ xám xịt như tôi chỉ là một thế giới xám xịt tương xứng.
Tôi dừng bước và ngước nhìn bầu trời tối sầm. Cơn mưa quất mạnh vào người tôi.
“Mình phải làm gì bây giờ?” tôi kêu lên. Nhưng chẳng có ai cho tôi câu trả lời. Tôi cảm thấy mình sẽ chỉ đâm đầu vào ngõ cụt dù có thử đi con đường nào đi nữa.
“Nếu mọi chuyện đã thành ra thế này...” tôi nói to rồi hạ giọng xuống thì thầm, “...thì thà rằng mình đã không có được cơ hội thứ hai còn hơn.” Hoặc mình cứ nên đi theo con đường cũ và bước đi trên con đường xám xịt như trước đây. Suy cho cùng thì ai cũng có một nơi thuộc về mình, và đó là tất cả những gì trong tầm tay của mình.
“Có chuyện gì thế, ngài Thiên tài Hạng nhất?” một giọng nói vang lên từ phía sau, và cơn mưa đột ngột tạnh.
Không, nó chưa tạnh. Nó chỉ ngừng trút xuống người tôi thôi. Tôi ngước lên và thấy một chiếc ô đang bung ra che trên đầu mình.
“Nếu có chuyện gì xảy ra, thì người bạn thời thơ ấu tốt bụng này sẽ lắng nghe cậu.”
Tôi nhìn ra sau và thấy Miori đang đứng đó. Mình đã mù quáng với xung quanh đến mức nào để cô ấy lẻn đến gần như vậy mà không nhận ra, dù trời có mưa to hay không? Tôi tự khinh bỉ bản thân. Miori đứng gần đến mức vai chúng tôi chạm vào nhau, và chúng tôi đang che chung một chiếc ô.
“Thôi đi. Tớ ướt như chuột lột rồi, giờ dùng ô cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”
“Ahaha, đúng thật. Vậy thì tớ thôi nhé. Cậu vẫn lý trí ngay cả khi đang chán nản nhỉ.”
Miori bước ra khỏi tôi không chút do dự và cơn mưa xối xả lại đổ ập xuống người tôi một lần nữa.
“Ồ, ít nhất cậu có muốn tớ cầm cặp giúp không? Sách vở của cậu sẽ hỏng hết nếu để nó ướt thêm đấy. Tớ tốt bụng mà!” Miori nói và giật lấy cặp của tôi mà không chờ tôi trả lời. Không thể gọi là xin phép nếu cậu không cho mình thời gian để nói không, tôi nghĩ.
“Vậy thì? Có chuyện gì xảy ra?” Miori hỏi với một nụ cười khi cô xoay chiếc ô trong tay. Cái cách cô ấy xông vào trái tim tôi mà không hề đếm xỉa đến cảm xúc của tôi làm tôi phát cáu.
“Không liên quan đến cậu.”
“Đối với tớ thì là chuyện lớn đấy. Vì tớ là đồng minh trong ‘Kế hoạch Tuổi trẻ Bảy sắc cầu vồng’ của cậu, đúng không?”
Ồ phải, chúng tôi đã đồng ý như vậy. Mình sẽ giúp Miori tiếp cận Reita để đổi lấy sự trợ giúp của cô ấy cho kế hoạch của mình. Và vào ngày chúng tôi chính thức đặt tên cho kế hoạch, Miori đã cảnh báo mình, “Tớ phát hiện ra một vấn đề lớn trong kế hoạch của cậu. Rắc rối sắp ập đến rồi đó.” Ngay sau khi cô ấy nói câu đó thì tàu đã đến ga của chúng tôi, và rồi bố mẹ cô ấy đến đón. Nhưng mình đã có thể gọi điện hoặc nhắn tin cho cô ấy qua RINE nếu thực sự muốn biết. Thay vào đó, mình đã quá lạc quan và phớt lờ lời nói của cô ấy. Thực tế, mình đã quên bẵng đi cho đến tận bây giờ. Làm gì có vấn đề nào, mình đã nghĩ vậy.
“Vậy thì quan hệ đối tác của chúng ta kết thúc rồi,” tôi nói thẳng thừng. Lỗi của mình vì đã không nghe lời cảnh báo của cậu, nhưng đã quá muộn rồi. Kế hoạch này đã tan tành mây khói rồi.
Tôi cởi đồng phục và đi tắm ngay khi về đến nhà. Sau khi lau khô người, tôi thay một bộ đồ mặc nhà thoải mái và quay trở lại phòng mình.
“’Sup! Chào mừng trở về.” Miori đang nằm trên giường tôi vẫy tay chào.
“Này! Tớ đã bảo cậu về nhà rồi cơ mà,” tôi cằn nhằn.
“Thôi nào, thôi nào, đừng nói thế!” Cô ấy nhìn quanh phòng, vẫn ngả người trên giường tôi. “Mà này, phòng cậu chẳng thay đổi gì cả.”
Đừng có tự nhiên như ở nhà mình thế chứ! Mà khoan, cậu quên tôi là con trai hả? Đừng có tỏ ra thiếu phòng bị như vậy.
Tôi thở dài. “Không thay đổi à? Cậu đã ở đây bao giờ chưa?”
“Rồi, hồi chúng ta học mẫu giáo. Khoan, cậu không nhớ à? Lạnh lùng thế!”
“Đó là chuyện từ đời tám hoánh nào rồi. Ai mà nhớ được chuyện từ hồi mẫu giáo chứ?” tôi vặn lại. “Thiệt tình!” Mà, về mặt tinh thần thì mình là sinh viên năm cuối đại học, nên có lẽ vì thế chăng? Không, ngay cả khi tinh thần mình là một học sinh cao trung, mình cũng không nghĩ là mình nhớ được nhiều chuyện từ xa xưa như vậy. “Dù sao đi nữa, không đời nào phòng mình bây giờ lại giống như hồi mẫu giáo được.”
“Chà, cậu chắc chắn có nhiều sách hơn. Và cũng có nhiều đồ otaku hơn nữa,” cô ấy nhận xét. Tôi bắt đầu mê light novel từ năm nhất cấp hai, nên cuối cùng đã mua rất nhiều.
Miori liếc thấy một bìa sách hơi nhạy cảm cạnh giường tôi và cười khúc khích.
“Wowee! Cậu đúng là con trai chính hiệu,” cô ấy chế nhạo.
“Ồ, im đi. Và đừng nhìn lung tung nữa.” Tôi bước tới chỗ Miori và giật lấy cuốn sách khỏi tay cô ấy. Khi làm vậy, tôi cuối cùng lại đứng ngay phía trên cô ấy, khiến cô ấy tinh nghịch giãy chân và la lên thích thú, “Aaah! Tớ đang bị tấn công!”
“Này, muốn tớ tấn công thật không?!”
“Cứ làm như cậu có gan ấy! Gồng mình quá làm gì, đồ trai tân.” Miori chọc vào mũi tôi rồi đứng dậy khỏi giường.
Đúng, tôi là trai tân! Có vấn đề gì à? Khoan đã, Miori không phải cũng là gái tân sao? tôi nghĩ, rồi một cú sốc ập đến. Hả! Cô ấy có thật sự là...? Không, không thể nào—Học sinh cao trung ngày nay tiến nhanh đến thế à? Mình tò mò thật, nhưng lại không muốn biết sự thật, nên cứ cho qua chuyện này vậy.
Miori bước đến cửa và dùng điện thoại chụp một bức ảnh phòng tôi.
“Hmm. Bố cục khá giống, trừ cái kệ sách thêm ra. Chắc vậy.”
“Okay, cái đó thì đúng...” tôi nói lửng. “Này, sao cậu lại chụp ảnh? Cấm post lên Minsta đấy!” Sẽ phiền lắm nếu Uta biết mình đang ở cùng Miori ngay sau khi bảo cô ấy rằng mình muốn ở một mình. Họ cùng câu lạc bộ, nên chắc chắn là bạn bè trên Minsta rồi.
“Tớ sẽ không đăng đâu, tớ không muốn Reita-kun hiểu lầm. Đây chỉ là một kỷ vật của những ngày xưa tươi đẹp thôi.”
“Nghĩa là sao chứ?” Tôi nghiêng đầu, bối rối, và rồi một nhận thức lóe lên. Khoan đã! Miori ở trong đội bóng rổ cùng Uta. Uta hôm nay vẫn đi sinh hoạt câu lạc bộ như thường lệ, vậy chắc là họ có buổi tập hôm nay. Tại sao mình lại gặp Miori trên đường về nhà?
“Này, hôm nay cậu không có buổi tập à?” tôi hỏi cô ấy.
“Hmm? Tớ bỏ rồi,” cô ấy trả lời thản nhiên.
“Hả?”
“Suy cho cùng thì tớ không nghiêm túc với bóng rổ như Uta,” cô ấy nói với giọng điệu vui đùa thường thấy.
“Sao cậu lại bỏ?”
“Vì tớ mệt, và dù tớ cũng thích nó, tớ nghĩ sẽ phiền phức lắm. Thỉnh thoảng lười biếng một lần không được à?”
“Nhưng cậu đã không tập hơn một tuần rồi mà,” tôi chỉ ra.
“Cái đó khác. Tớ phải học suốt thời gian đó. Tớ đã học rất chăm chỉ và thậm chí còn thức cả đêm để học, nhưng chỉ đứng thứ tám. Tớ đã thực sự nếm trải được ngôi trường cao trung này ở một đẳng cấp khác. Đó là lý do tớ thực sự ngạc nhiên khi thấy cậu đứng nhất. Điều gì đã khiến cậu thay đổi đột ngột vậy?”
Tôi ngập ngừng trước khi nói, “Chà, cậu biết đấy, tớ đã cố gắng. Theo cách của tớ.”
“Vì màn ra mắt thời cao trung của cậu—ý tớ là, Kế hoạch Tuổi trẻ Bảy sắc cầu vồng của cậu à?” Miori hỏi.
Tôi gật đầu, và cô ấy đáp, “Tớ hiểu rồi, hợp lý,” rồi ngồi lại xuống giường tôi. “Nhưng đó chỉ là khoảng hai mươi phần trăm lý do thôi.”
Trong một khoảnh khắc, tôi tự hỏi cô ấy có ý gì, nhưng cuối cùng tôi nhận ra cô ấy đã quay lại chủ đề bỏ tập. Cuộc trò chuyện luôn nhảy cóc mỗi khi mình nói chuyện với Miori. Mọi thứ cứ đến rồi đi. Cô ấy thực sự làm bất cứ điều gì mình thích.
“Vậy còn tám mươi phần trăm còn lại thì sao?” tôi hỏi.
“Uta dạo này cứ là lạ. Tớ đoán có chuyện gì đó nên đã hỏi, nhưng không được gì. Uta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nên tớ đã đi tìm cậu.” Miori chĩa ngón tay hình khẩu súng vào tôi và giả vờ bắn. “Bang!”
“À, tớ hiểu rồi. Ra đó là lý do cậu cứ đeo bám tớ,” tôi nói. Bạn thân trông buồn bã thì muốn làm gì đó là chuyện bình thường. Tất cả là lỗi của mình. Mình nên nói cho cô ấy biết chi tiết thì hơn, tôi nghĩ.
“Đeo bám? Thô lỗ quá. Tớ không phải là đồng minh của cậu sao?”
Trong một khoảnh khắc, tôi không nói gì. “Tớ đã nói rồi. Kế hoạch đã hỏng bét rồi.”
“Ừ, tớ hiểu là cậu nghĩ vậy. Nhưng cứ nói chuyện trước đã,” Miori nhẹ nhàng khuyến khích.
Thôi được, mình sẽ nói, tôi nghĩ. Nhưng miệng tôi khô khốc và không chịu mở ra. Thấy tôi im bặt, Miori xoa đầu tôi.
“Thôi đi. Tớ không phải trẻ con,” tôi nói, phá vỡ sự im lặng.
“Nhưng đây không phải là cách tớ hay dỗ cậu hồi chúng ta còn nhỏ sao?” cô ấy hỏi.
Một ký ức về quá khứ lóe lên trong đầu tôi. Ồ phải, đúng là như vậy.
Vậy nên tôi càu nhàu, “Ừ, thì, đó là quá khứ. Tớ không nghĩ bây giờ chúng ta còn thân đến mức đó nữa.” Chúng tôi đã là bạn thân từ mẫu giáo cho đến hết tiểu học. Chính tôi là người đã tránh mặt Miori hồi cấp hai và tạo ra khoảng cách đó giữa chúng tôi. Tôi đã ghen tị với sự hòa đồng của cô ấy, cách cô ấy được bạn bè vây quanh, và cách cô ấy luôn là trung tâm của sự chú ý. Thật là ích kỷ. Miori đã nhận ra điều tôi đang làm và từ bỏ việc cố gắng tiếp cận tôi. Và đó là cách tôi trở nên cô độc.
“Cậu đúng là đồ đàn ông nhỏ nhen. Chuyện hồi cấp hai vẫn làm cậu bận tâm à?” Miori lườm tôi, nhưng tôi nhìn đi chỗ khác. Sẽ là nói dối nếu tôi bảo là không.
“Tớ xin lỗi vì đã không thể giúp được cậu.”
Cô ấy thành khẩn xin lỗi, khiến tôi hoàn toàn bất ngờ.
“Vì chuyện gì chứ?” tôi hỏi. “Tớ là người đã xa lánh cậu. Cậu không có lý do gì phải xin lỗi cả!” Đó chính là lý do mình đang cố gắng thay đổi bản thân; mình không muốn ghen tị với Miori. Mình muốn chúng mình bình đẳng và đứng trên cùng một sân khấu. Đó là lý do mình đã lao đầu vào một màn ra mắt thời cao trung ở kiếp đầu tiên—tất cả để nắm bắt những ngày tháng học đường rực rỡ mà mình đã chứng kiến. Đó là cơ hội đầu tiên của mình để thay đổi hướng đi.
“Tớ biết mà, phải không? Tớ cũng nghĩ vậy,” cô ấy nói. “Thực ra, tớ chẳng làm gì sai cả. Thiệt tình, tha cho tớ đi! Tớ đang hành động như vậy thôi, chứ hồi đó tớ cũng bị tổn thương lắm đấy, biết không? Thử nghĩ từ góc độ của tớ xem: người bạn thân lâu năm của tớ đột nhiên bắt đầu ghét tớ, tất cả chỉ vì cậu ta ghen tị với tớ. Cậu không thấy vô lý à?”
Tôi im bặt, không dám càu nhàu. Vậy thì đừng có xin lỗi trước, tôi nghĩ, nhưng tôi biết Miori đã nói trúng tim đen.
“Sao cậu biết? Ý tớ là, sao cậu biết tớ ghen tị với cậu.”
“Bởi vì cậu đã quyết tâm ra mắt thời cao trung. Tớ đã nghĩ cậu ghét những đứa trẻ vui vẻ, nổi tiếng, nên tớ đã cố gắng tế nhị về chuyện đó, cậu biết đấy?” Cô ấy nói thêm, “Ồ, này, tớ đoán đúng rồi!”
“Đó là một phỏng đoán? Cậu lừa tớ!”
Miori nhìn tôi với vẻ cay đắng. Rồi cô ấy chuyển sang ngồi khoanh chân trên giường tôi và nở một nụ cười vui vẻ. Nghĩ lại thì, câu chuyện này nghe khá giống những gì đang xảy ra giữa Tatsuya và mình lúc này... Liệu cậu ấy có cảm thấy giống như mình đã từng?
“Nhìn mặt cậu là tớ biết cậu đã làm gì rồi, đúng không?” cô ấy hỏi.
Trúng phóc! Thôi rồi, mình không thể phản bác lại lời buộc tội của cô ấy.
“Như tớ đã nói, tớ hiểu là cậu không muốn kể. Có thể đó là một sai lầm đáng xấu hổ. Nhưng tớ đã biết cậu từ lâu rồi. Tớ biết cậu trông như thế nào trước khi ra mắt thời cao trung. Tớ biết những mặt kém cỏi của cậu, những mặt thảm hại—tớ thậm chí còn biết cậu nói chuyện rất dở. Tớ biết hết! Dĩ nhiên tớ cũng biết kế hoạch của cậu sẽ không thuận buồm xuôi gió,” Miori nói trong khi lướt qua những bức ảnh về quá khứ thảm hại của tôi trên điện thoại. “Vậy nên cậu không cần phải tỏ ra cứng rắn trước mặt tớ,” cô ấy giải thích. “Cậu không cần phải che giấu con người thật của mình.”
Mồ hôi vì một lý do kỳ lạ nào đó đã tuôn ra từ mắt tôi. Tôi không chịu thừa nhận đó là nước mắt, nên tôi đổ lỗi cho cơn mưa nặng hạt.
Tôi có thể nghe rõ tiếng mưa rơi tí tách khi tôi trút hết cảm xúc của mình trong một tràng lan man. Sau khi tôi kể xong câu chuyện, một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng trong giây lát. Miori nhanh trí thật, nhưng vấn đề này chắc cũng quá lớn để cô ấy giải quyết. Ý mình là, nhìn xem mình đã đau đầu vì nó đến mức nào!
Một lúc sau, Miori phá vỡ sự im lặng và lẩm bẩm, “Tớ hiểu rồi. Ra là vậy.” Cô ấy đứng dậy không một lời báo trước.
“Trời ạ, cậu đúng là thằng ngốc nhất trên đời!”
Cô ấy ném một chiếc gối vào tôi với toàn bộ sức lực, và tầm nhìn của tôi trắng xóa trong giây lát. Ui, mũi mình!
“Tớ đã im lặng lắng nghe, nhưng sự ngu ngốc của cậu cũng phải có giới hạn chứ...”
“Này! Tớ biết đó là lỗi của tớ, nhưng tại sao cậu lại là người—”
“Sai! Cậu không có lý do gì để ủ rũ như thể tận thế đến nơi cả!” Miori ngắt lời tôi và chĩa ngón tay thẳng vào mũi tôi.
Tôi ngây người nhìn cô ấy, sững sờ. “Hả?”
“Đừng có ‘hả’ với tớ, anh bạn! Thôi nào, dù nhìn thế nào đi nữa thì đây cũng là lỗi của Tatsuya. Cậu quyết định hành động thế nào hay thân thiết với cô gái nào là chuyện của cậu—và không phải của ai khác!”
“N-Nhưng nguyên nhân sâu xa vẫn là do tớ...” tôi yếu ớt nói.
Miori thở dài. “Không thể tin được đây là lý do khiến cậu trông chán nản,” cô ấy nói với tôi không chút thương tiếc. “Nghe này. Cậu không làm gì sai cả, nên cứ tự tin ngẩng cao đầu lên! Ít nhất thì đừng có làm bộ mặt như thể trời sập đến nơi rồi! Và cậu cũng không cần phải xin lỗi! Thật đấy, cấm tiệt cái ý định đi xin lỗi cậu ta!”
Phần đầu bài giảng của cô ấy nghe giống điều Reita cũng đã nói. Có lẽ họ đúng, nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng Tatsuya đã xa lánh chúng tôi. Một tương lai không có cậu ấy chẳng có gì rực rỡ hay vui vẻ cả, nên mình muốn làm gì đó, tôi nghĩ.
“Natsuki, cậu quá tốt bụng,” Miori tiếp tục, hoàn toàn tàn nhẫn. “Điểm đó của cậu vẫn như mọi khi. Nhưng vấn đề là ở đây! Tatsuya-kun sẽ chỉ cảm thấy thảm hại hơn nếu cậu xin lỗi.”
Tôi định hỏi tại sao, nhưng rồi tự kìm lại. Nếu mình là Tatsuya, việc được xin lỗi sẽ là điều tồi tệ nhất. Mình sẽ là người có lỗi trong khi người kia chẳng làm gì sai. Mình sẽ chỉ cảm thấy day dứt hối hận vì đã khiến họ phải xin lỗi mình.
“Vậy tớ phải làm gì?” tôi hỏi sau khi đã xử lý xong lời nói của cô ấy. “Cậu biết đấy, sau tất cả mọi chuyện.” Vẫn không có giải pháp nào sau khi đánh giá lại tình hình. Mình không thể làm gì cả. Mình thậm chí không biết phải hành động thế nào bây giờ.
Khi tôi đang nghiền ngẫm vấn đề, lời cảnh báo của Miori từ rất lâu trước đây lại hiện về trong tâm trí tôi.
“Này, khoan đã. Cậu có nói gì đó về chuyện này mà? Cậu đã cảnh báo tớ có vấn đề với kế hoạch của tớ.”
“Ừ, nhưng lúc nói câu đó tớ không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này,” Miori đáp. Cô ấy lơ đãng gõ vào môi khi suy nghĩ. “Dù tớ cũng không hoàn toàn sai. Chỉ là trông cậu có vẻ diễn hơi lố. Cậu có thực sự vui vẻ khi mọi thứ cứ như vậy không?”
Tôi cau mày lắng nghe cô ấy. Đúng là mình luôn cố ý tính toán mọi hành động một cách cẩn trọng và kỹ lưỡng nhất. Mình phải làm vậy! Họ chắc chắn sẽ ghét mình nếu mình cho họ thấy con người thật của mình, giống như lần trước...
“Tớ có thể thấy cậu đang cố gắng đến mức nào. Tớ biết cậu từ lâu rồi, nên dĩ nhiên tớ có thể nhận ra. Thật lòng, cậu đang cố gắng đến mức không ai ngoài tớ có thể nhận ra. Ý tớ là, cậu không có điểm yếu nào cả.”
Mình bắt đầu học cách gạt bỏ nhận thức của bản thân và xem xét cách người khác nhìn nhận mình.
“Đừng hiểu lầm, điều đó vẫn có sức hấp dẫn riêng, nhưng quá hoàn hảo khiến người khác khó tiếp cận cậu. Dù nó khác xa con người thật của cậu. Tớ cá là Tatsuya-kun nghĩ cậu là siêu nhân đấy!”
Vậy thì mình phải làm gì đây?! tôi nghĩ trước khi miễn cưỡng thừa nhận, “Tớ không nghĩ mình có thể thay đổi thêm bất cứ điều gì về bản thân. Giữ vững hình tượng này đã lấy hết sức lực của tớ rồi.”
Miori nhìn chằm chằm vào tôi trong khi cân nhắc câu trả lời của tôi. “Tớ vừa nghĩ ra một kế hoạch để giải quyết chuyện này. Chà, có lẽ nó quá trực tiếp để có thể gọi là một kế hoạch.”
“Thật không?” tôi hỏi. Tôi không có ý tưởng nào khác, nên tôi sẵn sàng chộp lấy bất cứ thứ gì cô ấy nghĩ ra. “Tớ van cậu đấy, Miori. Làm ơn, giúp tớ với!” Tôi nghĩ nếu nó đến từ Miori—người đôi khi còn hiểu tôi hơn cả chính tôi—có lẽ vẫn còn hy vọng.
“Đơn giản thôi. Cứ cho họ thấy con người thật của cậu.”
Miori đã nói điều đó một cách nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức ai cũng có thể hiểu, nhưng tôi đông cứng người, cố gắng tiêu hóa hoàn toàn ý nghĩa của nó. Không đời nào, tôi nghĩ. Vì con người thật của mình là một kẻ cô độc! Mình nói chuyện rất dở, mình nhút nhát, mình không có một chút can đảm nào để nói chuyện với người khác—mình thậm chí còn phớt lờ cả Miori vì ghen tị dù mình ghét cay ghét đắng sự cô đơn! Mình là một thiếu niên vô vọng đến từ một thế giới xám xịt. Không một ai trên Trái Đất này lại thích một người như mình. Đó là lý do mình đã cố gắng hết sức để thay đổi bản thân.
“Nghe kỹ này. Tớ thích cậu,” Miori đột ngột thú nhận.
Tôi đã nghĩ cô ấy đang trêu mình, nhưng ánh mắt chân thành của cô ấy đã làm tôi lay động.
“Tớ thích cậu khi cậu cố gắng thay đổi bản thân, nhưng tớ cũng thích cả con người thật của cậu nữa.” Miori nói chậm rãi, như thể để thuyết phục tôi. Điều đó cho phép từng từ thấm sâu vào trái tim tôi. Tôi có thể cảm thấy má mình nóng lên. Có lẽ cô ấy đã nhận ra sự bối rối của tôi vì cô ấy cũng dần đỏ mặt và nhìn đi chỗ khác.
Sau một khoảnh khắc ngượng ngùng, Miori nói, “Nhưng đừng hiểu lầm. Ý tớ là với tư cách một người bạn. Chúng ta là bạn thời thơ ấu cứ va vào nhau mãi thôi. Hiểu chưa? Vấn đề là cậu không cần phải che giấu bất cứ điều gì trước mặt tớ! Cứ nói bất cứ điều gì cậu muốn!”
Tôi ngập ngừng trước khi rụt rè nói, “Cậu nói thật chứ? Tớ thực sự có thể làm vậy à?”
“Thôi nào. Natsuki, năm người kia là bạn của cậu, đúng không?” cô ấy hỏi.
Tôi gật đầu. Ít nhất, mình nghĩ họ là bạn mình.
“Cậu có thể thực sự gọi ai đó là bạn khi cậu không bao giờ hạ bức tường phòng bị xuống hay thành thật với họ không?”
Tôi đờ người. Tôi không biết câu trả lời đúng cho câu hỏi đó. Tuy nhiên, tôi biết rằng điều Miori đang mô tả chính xác là những gì tôi đang làm lúc này.
“Mối quan hệ mà cậu có với mọi người hiện tại có thực sự đưa cậu đến tuổi trẻ bảy sắc cầu vồng mà cậu đang nhắm tới không?” cô ấy hỏi tiếp.
Cô ấy đã đúng khi hỏi tôi. Đúng như những gì cô ấy nói. Tuy nhiên, nếu tôi đồng ý với cô ấy, cảm giác như tôi đang từ bỏ tất cả những nỗ lực mình đã bỏ ra để thay đổi. Tôi sợ những gì cô ấy sẽ nói, nhưng tôi vẫn hỏi.
“Vậy, ý cậu là tất cả công sức tớ bỏ ra để thay đổi bản thân đều là vô ích sao?”
Mình sẽ làm gì nếu cô ấy đồng ý? tôi tự hỏi. Mình phải tiếp tục như thế nào nếu nỗ lực của mình bị phủ nhận? Những nghi ngờ lơ lửng trong tâm trí tôi, khiến tôi vô cùng đau khổ.
“Tớ không nói vậy. Nhìn cậu bây giờ đi! Cậu đã có được những người bạn tốt,” Miori sẵn sàng trả lời. “Nhưng thay đổi bản thân và che giấu bản thân là hai việc khác nhau. Tớ không nói rằng che giấu bản thân nhất thiết là một điều xấu, nhưng tớ nghĩ nếu cậu cứ giữ nguyên như vậy, bạn bè của cậu sẽ cảm thấy có một bức tường nào đó ngăn cách cậu với họ.”
Miori lại chỉ vào mũi tôi. “Đó không phải là lý do Tatsuya-kun xa lánh cậu sao? Dĩ nhiên, tớ sẽ ở đó để chỉ ra những điểm xấu trong con người thật của cậu. Nên đừng sợ, và hãy thành thật với họ!” cô ấy tự hào tuyên bố.
Mình không biết đây có phải là nước đi đúng đắn hay không, nhưng người bạn thời thơ ấu hiểu mình nhất đã nói vậy, và có lẽ mình thực sự có thể trải nghiệm tuổi trẻ bảy sắc cầu vồng đó nếu có cậu chống lưng cho, tôi nghĩ.
Tôi quyết định tin vào cô ấy. Cuối cùng, tôi đã công nhận Miori là đồng minh trong Kế hoạch Tuổi trẻ Bảy sắc cầu vồng của mình.
Được rồi, mình sẽ làm. Mình sẽ nói hết cho họ. Dù ý nghĩ đó có đáng sợ đến mức nào đi nữa—tôi cũng sẽ làm điều đó để trở thành bạn bè thực sự với tất cả bọn họ.
Khi tôi đến trường vào thứ Hai tuần sau, tôi ngay lập tức đi đến bàn của Tatsuya và đứng trước mặt cậu ta với một sự táo bạo đến mức ngay cả cậu ta cũng không thể phớt lờ.
Tatsuya ngước nhìn tôi và hỏi, “Cậu muốn gì, Natsuki?”
“Nói chuyện chút được không?” Tôi hất ngón tay cái về phía cửa để ra hiệu rằng chúng tôi nên ra khỏi lớp. Cậu ta vẫn im lặng. Tôi coi đó là một lời đồng ý và bước ra khỏi lớp không nói thêm một lời nào. Tatsuya trông bối rối trong một giây nhưng vẫn đi theo tôi.
Tôi cảm nhận được các bạn cùng lớp đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi khi chúng tôi rời khỏi phòng; tôi có thể hiểu tại sao. Nhóm bạn của chúng tôi vốn đã nổi bật so với phần còn lại của lớp, và thành viên dễ thấy nhất của chúng tôi, Tatsuya, đã đột nhiên nổi loạn. Đó đã là một chủ đề khá rôm rả để bàn tán. Bây giờ chúng tôi cuối cùng cũng nói chuyện, dĩ nhiên là sẽ gây ra một sự xôn xao. Ánh mắt của Hoshimiya-san và những người khác cũng nằm trong số những người đang theo dõi chúng tôi. Dù tốt hay xấu, cả hai chúng tôi đều rất nổi bật.
Tôi dẫn Tatsuya lên sân thượng vì chúng tôi khó có thể có một cuộc trò chuyện riêng tư trong lớp học hay hành lang. Sân thượng chỉ bị cấm trên danh nghĩa thôi. Vì ổ khóa đã bị hỏng, thực tế là ai cũng có thể lên đó. Nhiều học sinh thậm chí còn ăn trưa ở đó. Chắc giờ này không có ai ở trên đó đâu, tôi nghĩ.
Tatsuya ngoan ngoãn đi theo tôi lên cầu thang. Tôi mở cánh cửa hỏng, đi đến hàng rào bên ngoài, và quay lại đối mặt với cậu ta. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Tatsuya trông không thoải mái.
“Chuyện này là sao?” cậu ta hỏi tôi.
“Tớ không cần phải giải thích cho cậu. Cậu không phải là bạn của bọn tớ sao?” Tôi hỏi thẳng.
Tatsuya tránh ánh mắt và ngập ngừng. “Tớ đã nói rồi. Để tớ yên.”
“Cho đến bao giờ? Đã cả một tuần rồi đấy.”
“Các cậu có lẽ sẽ tốt hơn khi không có một người như tớ ở bên. Nên đừng lo về chuyện đó.”
“Tại sao cậu lại nghĩ vậy? Có thể nó không có ý nghĩa gì nhiều với cậu, nhưng tớ không nghĩ vậy chút nào.”
“Dĩ nhiên là không, tớ không nghĩ cậu sẽ nghĩ vậy. Nhưng đó là tất cả những gì tớ đã nghĩ trong đầu gần đây. Tớ hèn hơn tớ tưởng nhiều,” Tatsuya nói một cách cay đắng. Một Tatsuya thường ngày tràn đầy tự tin đã biến mất không dấu vết. Cậu ta trông thật thảm hại.
Cậu ta tiếp tục giải thích. “Tớ biết rồi. Tớ… tớ ghen tị với cậu. Cảm giác đó mạnh đến mức nó đã biến thành một thứ còn hơn cả sự đố kỵ. Tớ không muốn cảm thấy như vậy với bạn mình, nên tớ nên tránh xa cậu.”
Tôi hít một hơi, xua tan sự do dự của mình, và hỏi, “Có phải vì Uta và tớ thân nhau không?” Suy cho cùng, mình còn có thể làm gì khác ngoài việc phá bỏ bức tường mà cậu ta đã dựng lên?
“Vậy là cậu đoán ra rồi à?” cậu ta trả lời sau một lúc im lặng.
“Tớ không đoán ra. Reita nói cho tớ,” tôi trả lời thành thật.
“Tớ hiểu rồi. Ừ, đúng vậy. Đó là một tình yêu đơn phương. Tớ đã thích cô ấy từ hồi cấp hai.” Gương mặt Tatsuya hơi ửng đỏ. Cậu ta bước đến bên cạnh tôi, tựa khuỷu tay lên hàng rào, và nhìn ra khung cảnh sân thượng.
“Tớ đã rất ngạc nhiên khi mình có thể cảm thấy ghen tị đến vậy. Tớ không thể nghĩ ra một cách nào để giành lại tình cảm của Uta vì điều đó. Tớ không thể thắng ở bất cứ lĩnh vực nào khi đối thủ là cậu. Thứ duy nhất tớ giỏi là bóng rổ… và cậu đã dễ dàng đánh bại tớ dù tớ đã cố hết sức.”
Mình muốn nói với cậu ta rằng đó không phải là một chiến thắng dễ dàng về phía mình, nhưng nghe điều đó từ tôi sẽ không thuyết phục được Tatsuya. Hơn nữa, có lẽ tôi sẽ thắng mỗi lần nếu chúng tôi chơi ngay bây giờ. Đó là sự khác biệt lớn đến mức nào giữa chúng tôi.
“Cậu biết không, Tatsuya—”
“Đừng xin lỗi,” cậu ta nói, đã đoán trước được câu trả lời tiếp theo của tôi. “Tớ là người có lỗi ở đây. Cậu không có lỗi gì cả, nên đừng xin lỗi.”
Nói xong, Tatsuya trông hài lòng với cuộc nói chuyện của chúng tôi và bắt đầu đi về phía cửa. “Đủ cái trò vớ vẩn này rồi. Quay lại lớp thôi.”
“Ê, Tatsuya,” tôi gọi lại lần nữa.
“Cậu còn muốn gì nữa?” Cậu ta quay lại, bối rối.
“Mày nghĩ tao định xin lỗi à? Đừng có mơ, thằng ngu. Tao đến đây để dạy cho mày một bài học,” tôi nói.
Cậu ta trông ngơ ngác. “Hả?”
Mình đã quyết định sẽ thành thật, nên mình sẽ nói cho cậu ta biết mình thực sự nghĩ gì, kể cả việc chửi bới! Ý mình là, thôi nào, nếu bình tĩnh suy nghĩ lại, mình chẳng có gì phải xin lỗi cả. Cậu ta ghen tị với mình vì mình quá hoàn hảo? Thật là một lũ ngớ ngẩn... Được rồi, thì, mình cũng ghen tị với người khác vì những lý do vô lý. Dù sao đi nữa! Mình hiểu tại sao Miori lại gọi mình là một thằng ngốc. Cả mày và tao, Tatsuya, chúng ta là một cặp ngốc.
“Mày cứ tự gọi mình là hèn nhát hay gì đó, nhưng mày chỉ là một thằng đần thôi.”
Cậu ta hoài nghi hỏi, “Cái này từ đâu ra vậy? Chắc chắn rồi, có thể trong mắt mày là vậy—”
“Mày mù à. Dùng não đi, không thể nào có một con người hoàn hảo tồn tại được,” tôi nói khi chĩa ngón tay vào cậu ta.
“Nhưng đó là sự thật,” Tatsuya trả lời, nhưng nó thiếu sức thuyết phục.
“Ừ, có thể đó là sự thật từ góc nhìn của mày, và tao hiểu tại sao mày lại cho là vậy. Vậy nên nghe cho kỹ và suy nghĩ một lần đi! Tao đã phải gồng mình lên kể từ lễ khai giảng. Tao đã cẩn thận và lo lắng cân nhắc từng hành động một, dù nhỏ đến đâu. Dĩ nhiên mày sẽ nghĩ tao hoàn hảo.”
“Mày lo lắng á?” Tatsuya nhìn tôi hoài nghi. “Thôi đùa đi.”
“Tao không đùa. Tao đã cố gắng rất nhiều, chỉ là mày không thấy thôi. Mày không có lý do gì để ghen tị với tao cả.” Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta. “Đừng chạy trốn khỏi tao, Tatsuya. Đối mặt trực diện với tao đi.”
“Tao không tin một lời nào mày nói. Tao không thấy điều đó ở mày chút nào. Mày làm cho mọi thứ mày làm trông dễ như thở. Mẹ kiếp, ngay cả vẻ mặt thoải mái của mày cũng như đang hét lên, ‘Dễ ợt!’”
“Đó là lời của tao mới đúng, thằng mọt thể thao nổi tiếng chết tiệt! Mày kết bạn với mọi người dễ dàng, và mày sống tuổi trẻ của mình mà không cần lo lắng gì. Khi tao cố gắng làm điều tương tự, tao cảm thấy như năng lượng tinh thần của mình đang bị hút cạn.”
“Hả?”
Cuộc trò chuyện cứ kéo dài và tôi bắt đầu cáu. Tại sao một thằng nhóc nổi tiếng lý tưởng như mày lại cảm thấy ghen tị với tao chứ? Nếu có ai nên ghen tị, thì đó phải là tao!
“Tao sẽ nói rõ cho mày hiểu, Tatsuya, nên chú ý vào. Tao sắp phá tan mọi ảo tưởng mày có về tao.” Đầy vẻ tự mãn, tôi chĩa ngón tay vào cậu ta mạnh hơn. Khi tôi tưởng tượng những gì mình sắp nói, tôi đã có thể cảm thấy má mình nóng lên. Nhưng tôi đã quyết tâm phải thành thật. Tôi không quan tâm nếu phải trả giá bằng một chút xấu hổ.
“Tao, Haibara Natsuki! Trước khi có cái màn ra mắt cao trung này, vốn là một tên otaku mờ nhạt dưới đáy xã hội! Rất vui được làm quen... lại từ đầu!”
Những lời lẽ siêu phèn đó tuôn ra như dung nham nóng chảy khi tôi cố tỏ ra ngầu.
Tatsuya trông sững sờ. Tất cả những gì cậu ta có thể thốt ra là một câu, “Hả?” khác. Ừ, đoán được mà, tôi nghĩ.
“Tao không nói dối. Nếu mày muốn bằng chứng, đây là bộ dạng của tao hồi cấp hai!” Tôi đưa điện thoại cho Tatsuya xem. Cậu ta được chiêm ngưỡng tận mắt một bức ảnh của tôi trong quá khứ, với những ngấn mỡ kinh tởm và cặp kính, như hiện thân của một kẻ thất bại khuôn mẫu trong lớp học. Mình kinh tởm đến mức muốn khóc luôn!
“Bwa ha ha! Có vấn đề gì không?!” tôi nói thêm một cách hùng hổ. Chắc chắn rồi, tâm trạng của mình đang rối loạn, nhưng thông cảm cho mình đi! Bí mật mà mình đã che giấu từ đầu năm học đã bị chính hai tay mình phơi bày. Thậm chí có thể nói đây chính là con người thật của mình.
“Ờ, không, tao không có…” Tatsuya nói khi liếc nhìn điện thoại của tôi. “Đây thực sự là mày à?”
“Mày nghĩ tao nói dối à? Nhìn kỹ đi, mặt chúng ta giống nhau mà.”
Tatsuya nhìn chằm chằm vào bức ảnh. “Mày nghiêm túc đấy à? Cái gì? Thật á?” Cậu ta bắt đầu lướt qua các bức ảnh của tôi, để lộ bộ sưu tập các cô gái 2D xinh đẹp của tôi.
“Thằng ngu! Đừng có nhìn vợ tao mà không xin phép!” tôi mắng cậu ta.
“Tao đã không tin mày, nhưng sau khi thấy tất cả những thứ đó, giờ tao bắt đầu tin rồi,” Tatsuya cuối cùng cũng thừa nhận.
“Đừng có vơ đũa cả nắm otaku là những kẻ thất bại. Ngày nay không còn đúng nữa đâu.”
“Này, trước đây mày chưa bao giờ nói mày thích mấy thứ otaku này.”
“Tao đã nói là tao đang cẩn thận mà…” Tôi nhìn đi chỗ khác. “Bởi vì tao muốn trông thật bảnh.”
Giải thích rằng mình đã phải diễn kịch đang giết chết mình—mình nhắc lại—chuyện này đang giết chết mình! Đây là hình phạt khủng khiếp gì vậy?! Và mình đang làm tất cả những điều này vì thằng đầu đất này. Ôi trời, mình tức điên lên được! Mày đùa tao chắc.
Lần đầu tiên trong ngày hôm nay, Tatsuya cười—một cách gian xảo. “Mày là người đã giấu nó, vậy có nghĩa là mày mới là người nghĩ otaku là những kẻ thất bại, đúng không?”
“Im đi! Đừng có bắt đầu đào sâu vào tâm lý sâu sắc của một tâm hồn otaku u ám!” Nhưng có lẽ cậu ta đã đúng. Mình tự nhiên bị cuốn vào light novel và anime vì mình cô đơn. Và mình đã giữ im lặng về sở thích của mình vì mình không nghĩ ai trong nhóm này có thể đồng cảm, nhưng đó chỉ là một cái cớ. Lý do thực sự mình giấu nó là vì mình coi đó là một sở thích của những kẻ thất bại, mặc dù ngày nay có rất nhiều đứa trẻ nổi tiếng tự nhận mình là otaku!
“Ồ hô. Vậy đây là sở thích của mày? Và đây là mày. Hừm,” Tatsuya trầm ngâm khi tiếp tục xem qua ảnh của tôi, ngay cả sau khi tôi đã bảo cậu ta dừng lại. “Chuyện gì đã xảy ra với tên otaku đáng sợ này để trở nên đẹp trai như mày bây giờ? Mày đã làm gì?”
“Im đi! Mặt tao lúc nào cũng ưa nhìn cả. Bạn thời thơ ấu của tao sẽ đảm bảo đó là tao. Tao chỉ trông như vậy vì tao mũm mĩm, và tao không quan tâm đến ngoại hình của mình. Chỉ vậy thôi. Tao đã cày như trâu trong kỳ nghỉ xuân!”
“Tất cả vì màn ra mắt thời cao trung của mày à?” cậu ta hỏi.
“Đúng vậy. Tao đã ngưỡng mộ những người như mày.”
“Mày ngưỡng mộ tao?” Tatsuya nhìn tôi chằm chằm. Vẻ mặt vô tư của cậu ta làm tôi phát bực.
“Đó là những gì tao đã nói với mày nãy giờ.” Tôi ghé sát mặt vào mặt cậu ta và lườm. “Ghen tị là việc của tao. Trả lại đây! Bị một người mà tao ngưỡng mộ ghen tị giống như một tia sét đánh ngang tai, nên dừng lại đi! Tất cả những chiêu trò tao làm để trở thành một đứa trẻ nổi tiếng đều là sao chép từ mày và Reita, dù sao đi nữa.”
“Chà, cái câu điên rồ mày vừa nói chắc chắn sặc mùi mọt sách.”
“Đừng có châm chọc tao mỗi khi có cơ hội chỉ vì mày phát hiện ra màn ra mắt thời cao trung của tao!” tôi hét lên, phẫn nộ.
Tatsuya thở dài một cách cường điệu. “Trời ạ, mày đúng là một cục phiền phức.”
“Mày mới là người phiền phức! Tao không muốn nghe điều đó từ mày! Mày đã khiến tao phải làm điều này vì mày quá hèn! Đừng có chìm đắm trong đau khổ nữa và quay lại đi!” Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta. “Mọi người đang đợi.”
Tôi có thể thấy sự do dự trong biểu cảm của Tatsuya. Cậu ta thực sự là một gã phiền phức, tôi nghĩ và rồi bồi thêm.
“Đừng chạy trốn, Tatsuya. Nếu mày thích Uta đến thế, thì hãy giành lại cô ấy đi. Mày không thấy xấu hổ khi sợ một kẻ giả tạo như tao à? Tao mới là người sợ mày!” Mình đang nói gì vậy? Mình hầu như không hiểu những gì đang phát ra từ miệng mình nữa. Quá là hăng máu rồi! Nhưng tôi không dừng lại. Suy cho cùng thì cuối cùng tôi cũng đang nói ra suy nghĩ của mình. “Uta sẽ không bao giờ để ý đến mày nếu mày cứ chạy trốn. Mày sẽ không bao giờ thắng được tao nếu cứ tiếp tục như vậy!”
“Tao không thích cái cách mày coi thường tao. Nghe tất cả những điều này từ một kẻ mới ra mắt thời cao trung thật khó chịu.”
“Mày nghĩ vậy à? Chết, đúng thật,” tôi nói một cách ngượng ngùng. “Mày nói đúng. Xin lỗi nhé.”
“Mày bị bất ổn cảm xúc à?!” Tatsuya châm biếm.
“Im đi! Tao vừa phải trút hết cảm xúc thật của mình, nên giờ tao không biết phải hành động thế nào cả!”
“Vậy là mày thực sự đã diễn kịch,” cậu ta nói trong sự ngạc nhiên.
“Ừ, đúng vậy! Không giống như mày, không ai thích con người cũ kỹ của tao, nên tao đã làm những gì phải làm! Cuối cùng thì đây là tất cả những gì tao có; tao là người xa vời nhất với sự hoàn hảo! Vậy nên đừng hành động như một kẻ thất bại và chạy trốn khỏi một người như tao nữa!” tôi hét lên. Rồi tôi nói, “Mày không hành động giống như Tatsuya mà tao ngưỡng mộ.”
Gió thổi qua sân thượng, làm mái tóc ngắn của Tatsuya bay phấp phới.
“Ừ, thì,” cậu ta nói, rồi ngập ngừng. “Tao phải nói gì với họ đây? Tao không thể cứ thế quay lại mà không có lời giải thích.”
“Lời giải thích hoàn toàn phụ thuộc vào mày. Cứ nói với họ, ‘Tao thực sự, rấấấất yêu Uta-chan, nhưng gần đây cô ấy thân với Natsuki-kun, nên tao đã bị lòng ghen tuông làm mờ mắt. Thêm vào đó, tao không thể thắng cậu ta ở bất cứ lĩnh vực nào, nên tao đã chạy trốn như một thằng hèn hạ nhất!’” tôi chế nhạo.
“Mày có cần phải nói như thế không?!” cậu ta gào lại.
“Tao chỉ nói sự thật thôi!”
“Tao không muốn nghe về ‘sự thật’ từ mày! Được rồi, thì, đúng là sự thật! Nhưng tao không muốn nghe nó từ người khác! Và tao cũng không muốn Uta biết chuyện đó!”
“Tsk. Mày đúng là một kẻ hèn nhát. Ra đó là lý do tại sao tình yêu của mày đơn phương lâu đến vậy. Tao thất vọng quá.”
“Này! Ngay cả khi điều đó là sự thật, mày không nghĩ là mày đang quá đáng à?!”
“Cậu biết không, tao đã từng sợ mày, nhưng giờ tao biết mày chẳng có gì đáng sợ cả.” Tôi nhún vai và bắt đầu đi về lớp. “Đi nào. Về thôi.” Sắp đến giờ sinh hoạt chủ nhiệm buổi sáng rồi, và tôi không có ý định bỏ học vì một gã như cậu ta.
“Chết tiệt… Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Tatsuya càu nhàu khi đi theo tôi.
Có vẻ như mình không còn gì phải lo lắng nữa rồi. Không biết cậu ta sẽ giải thích câu chuyện với những người khác như thế nào đây, tôi nghĩ với một nụ cười khi mở cửa.
“A, này?!” “C-Cái gì?!” “Hikari?! Này, đừng kéo!”
Ba cô gái rất quen thuộc la lên và ngã chồng lên nhau như hiệu ứng domino với một tiếng “RẦM!” lớn.
Hả? Cái quái gì vậy? Não tôi ngừng xử lý. Tôi nhìn lại lần thứ hai—không, lần thứ ba. Dù tôi có nhìn bao nhiêu lần đi nữa, ba người trên mặt đất chắc chắn là Uta, Hoshimiya-san và Nanase. Ôi, thôi nào! Cả cậu nữa sao, Nanase?!
Tôi liếc qua cửa lần nữa và thấy Reita đang đứng đó với một nụ cười gượng.
“Tớ đã cố ngăn họ lại rồi, cậu biết đấy, nhưng họ thực sự muốn nghe lén,” cậu ấy giải thích.
Một nhận thức từ từ lóe lên trong tôi. Với cái cách ba người họ ngã nhào, tôi chỉ có thể suy ra rằng họ đã tựa vào cửa. Cụ thể hơn, họ đã áp tai vào cửa—tất cả để có thể nghe được chuyện gì đang xảy ra ngoài sân thượng này. Ra là vậy. Bây giờ khi các bánh răng trong đầu tôi đã quay hết công suất, cuối cùng tôi cũng lên tiếng.
“Có nghĩa là các cậu đã nghe cuộc trò chuyện của bọn tớ?”
“Ừ…” họ đồng thanh thừa nhận với vẻ tội lỗi. Người trông khó xử nhất trong đám là Uta. Tôi quay sang nhìn Tatsuya, người trông còn ngơ ngác hơn cả tôi. Mình đã nghe nói rằng người ta sẽ bình tĩnh lại khi thấy ai đó hoảng loạn hơn mình, và có vẻ như điều đó là đúng.
“Ư-Ừm, bọn tớ đã nghe thấy hết. Xin lỗi vì đã nghe lén!” Uta trông không chắc phải làm gì nhưng vẫn bắt đầu bằng một lời xin lỗi. Mình chưa bao giờ thấy cô ấy lúng túng đến thế. Mình đoán đây là một chủ đề khá tế nhị để giải quyết, tôi nghĩ.
Uta, mặt hơi đỏ, nhìn Tatsuya và nói, “Ừm, thì, xin lỗi nhé? Tatsu, tớ… Tớ chỉ xem cậu là bạn thôi.”
Ơ, cô ấy vừa tung ra đòn kết liễu à?! Ngay cả một kẻ kém giao tiếp xã hội như mình cũng cảm thấy choáng váng vì thời điểm kinh khủng của cô ấy. Bây giờ thực sự không phải là lúc cho chuyện đó! Tôi lo lắng liếc về phía Tatsuya. Cậu ta trông như sắp vỡ vụn thành một đống bụi.
“N-Này! Tatsuya! Tỉnh lại đi!” Tôi nắm lấy vai cậu ta và lắc, nhưng đầu cậu ta chỉ lắc lư qua lại một cách tuyệt vọng. Cậu ta không còn một chút sức chiến đấu nào.
“Heh heh…” Tatsuya cười yếu ớt. “Tao chẳng quan tâm gì nữa…”
Ôi không, nhân vật của cậu ta bị làm sao thế này?! Tôi giao Tatsuya đang ngẩn ngơ cho Reita và thì thầm với Uta, “Cái quái gì vậy? Ngay khi tớ vừa mới giành lại được cậu ấy!”
“Ồ, ờ, xin lỗi! Tớ bị bất ngờ quá nên lỡ miệng!”
Tôi có thể thấy Tatsuya đang nhận thêm sát thương từ những lời thiếu suy nghĩ của Uta.
“Cậu ồn ào quá!” tôi mắng cô ấy.
“Aaa, tớ xin lỗi! Ờ, tớ thực sự xin lỗi, được chứ, Tatsu? Nhưng, ờ, nói sao nhỉ? Tớ… tớ chưa bao giờ nghĩ về cậu theo cách đó, nên khi tớ nghe cậu nói vậy, nó quá xa vời nên, cậu biết đấy… Tớ trân trọng tình cảm của cậu,” cô ấy nói lảm nhảm.
“Uta, đừng nói nữa. Tatsuya không chịu nổi đâu.” Reita ra hiệu cho cô ấy im lặng với một vẻ mặt nghiêm nghị.
“Tớ đã tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng hóa ra chỉ là một chuyện vặt vãnh,” Nanase nói với một tiếng thở dài.
Tatsuya gục xuống gần mặt đất hơn nữa.
“Y-Yuino-chan, cậu không nên nói như vậy,” Hoshimiya-san rụt rè nói.
“Thật sao? Nếu tớ ở vào vị trí của cậu ấy, tớ sẽ ghét hơn nếu mọi người cứ đi nhẹ nói khẽ xung quanh tớ.” Nanase nhếch mép và quay sang tôi. “Đúng chứ hả, ngài Ra-mắt-thời-cao-trung-san?”
Yeah… Mình hiểu rồi, ra là cậu có ý đó. Vậy là từ giờ sẽ như thế này sau khi mọi người nghe lén chúng ta! Ch-Chà, mình đã chuẩn bị tinh thần cho những lời mỉa mai như vậy khi quyết định nói cho Tatsuya!
Ánh mắt tôi lơ đãng và bắt gặp ánh mắt của Hoshimiya-san. Cô ấy nhìn tôi một cách ngượng ngùng và với một nụ cười yếu ớt hỏi, “Ừm, ờ, chúng ta không nên đề cập đến chuyện đó chứ?”
Chán nản, vai tôi chùng xuống và tôi cố gắng trả lời. “Không, không sao đâu. Dù sao thì tớ cũng định nói cho tất cả các cậu biết.”
Nanase bước về phía tôi với một nụ cười vui vẻ đáng ngờ dán trên mặt. “Vậy thì tớ muốn xem bức ảnh cậu vừa cho Nagiura-kun xem.” Cô ấy nhìn điện thoại của tôi một cách nguy hiểm, nên tôi hoảng hốt giấu nó sau lưng. Cho cậu xem quá khứ của tớ thì hơi quá sức đối với tớ. Mình cho Tatsuya xem vì cậu ấy là bạn trai và tất cả, nhưng cho các cô gái xem thì trái tim mình không chịu nổi!
“Tớ… Tớ cũng muốn xem nữa!” Hoshimiya-san nói, thêm ý kiến của mình vào. Cô ấy huýt sáo một cách ngây thơ nhưng lại liếc trộm điện thoại của tôi.
“Cả cậu nữa sao, Hoshimiya-san?!” tôi thốt lên. Mình không thể cho người mình thầm thương xem cái này. Không đời nào!
Trong khi tôi đang chạy trốn khỏi các cô gái, tôi thấy Tatsuya đã hồi phục một chút. Cậu ta tự đứng dậy bằng hai chân, cười một cách đen tối, và nói, “Giờ thì còn gì để sợ nữa đâu.” Có vẻ như cậu ta đã mất đi rất nhiều tính cách ban đầu của mình. Yeah, cậu ta phun ra một mớ rác tự tin, nhưng mặt cậu ta trông thật đáng thương, tôi nghĩ.
Uta và Reita nhìn vào nhân cách đã thay đổi của Tatsuya với ánh mắt lo lắng. Tatsuya trừng mắt nhìn tôi và tuyên bố, “Natsuki, tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày!”
“Này, ngay từ đầu tất cả là lỗi của mày! Tại sao mày phải kéo tao xuống cùng?!” tôi vặn lại.
“Gieo nhân nào gặt quả nấy.”
“Đó không phải là lời của tao sao?!”
Reita đứng giữa Tatsuya và tôi. “Được rồi, dừng lại ở đó! Sắp đến giờ sinh hoạt chủ nhiệm rồi,” cậu ấy nói khi vỗ tay.
Tôi kiểm tra thời gian và đúng như Reita đã nói—chúng tôi chỉ còn một phút để quay lại. Nếu chúng tôi không bắt đầu chạy ngay bây giờ, tất cả chúng tôi sẽ bị ghi là đi trễ. Mọi người đều hoảng loạn. Không thể chịu được ý nghĩ bị trễ, Nanase là người đầu tiên lao xuống cầu thang với Reita chạy không xa phía sau.
Uta định đi theo họ, nhưng Tatsuya đã ngăn cô ấy lại. “Uta.”
Hoshimiya-san và tôi đang đi cuối cùng, nên chúng tôi đã chứng kiến mọi thứ.
“Hm? Có chuyện gì vậy?” Uta hỏi.
“Tớ sẽ không bỏ cuộc đâu,” Tatsuya tuyên bố một cách chân thành, rồi chạy đi.
Đối với một kẻ hèn nhát đã giữ một tình yêu đơn phương trong nhiều năm, có vẻ như nếu cậu cố gắng thì cậu có thể làm được, Tatsuya, tôi tự nhủ.
Uta đứng yên tại chỗ, mặt đỏ bừng. Hoshimiya-san reo lên một tiếng vui mừng nho nhỏ, khiến Uta càng đỏ mặt hơn. Rồi Hoshimiya-san gặp ánh mắt của tôi với đôi mắt lấp lánh sao. Tôi có thể nói rằng sự lãng mạn mê hoặc cô ấy vô cùng.
“Thích thật! Cảm giác đúng như tuổi thanh xuân vậy,” Hoshimiya-san thốt lên.
Cảm thấy tương tự, tôi thở dài và nhún vai. “Ừ, thật sự rất tuyệt. Nó thực sự có cảm giác như một lát cắt của cuộc sống cao trung.” Và một lát cắt rực rỡ. Mình đoán đúng là cầu vồng sau mưa mới đẹp, tôi nghĩ.