[IMAGE: ../image/m004.jpg]
Tada Banri đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ là tám giờ sáng. Anh tắt chuông báo thức điện thoại đang kêu inh ỏi, rồi lề mề nhấc mình ra khỏi giường.
Dưới sàn trải một bộ nệm futon, Yanagisawa và Nijigen-kun, hai người bạn đã ngủ lại đây, đang nằm ngả nghiêng, đầu ngược chiều nhau trông thật thân thiết. Thỉnh thoảng, họ lại rên khẽ “Ư… ư…” như khó thở vì mùi chân của đối phương, nhưng cả hai vẫn say giấc nồng.
Banri từ trên giường vươn tay, khều khều vai Yanagisawa. “Yanas-san, cậu định về nhà trước tiết một đúng không?” Giọng anh khản đặc, khô rang.
Yanagisawa chớp mắt hé mở, lờ mờ nhìn điện thoại để kiểm tra giờ. Rồi cậu ta cụp ngay nắp điện thoại lại. Yanagisawa xoay mặt tránh xa bàn chân của Nijigen-kun, chui sâu vào trong chăn bông như thể đang trốn tránh. Không được sao? Chắc là không được rồi. Thôi vậy. Cứ thoải mái đi.
Căn phòng này có ban công ở phía Bắc và cửa sổ cao ngang hông ở phía Tây. Dù là buổi sáng trời quang mây tạnh, ánh nắng xuyên qua rèm vẫn yếu ớt, chẳng thể nào chạm tới chân tôi đang ngồi trên chiếc ghế đẩu.
Sáng nay, từ trong cái bóng lạnh lẽo và u tối, tôi vẫn lặng lẽ dõi theo Banri khi cậu ấy từ bỏ ý định đánh thức Yanagisawa, một mình ngây người mở mắt.
Banri gần như không ngủ chút nào. Sau khi đám bạn ngủ lại chìm vào giấc ngủ mê mệt như bị đánh gục, cậu ấy vẫn một mình trằn trọc nghĩ về Kaga Kouko, mắt mở thao láo trong bóng đêm.
“Sẽ không đợi ai nữa đâu.” Banri đã nói với cô ấy như vậy.
Việc này khiến tôi có chút khó hiểu. Liệu có phải trong cơ thể của Banri còn vương vất chút ký ức sót lại của tôi không? Bởi vì, người từng quyết định sẽ không đợi ai nữa chính là tôi. Kinh nghiệm khi đưa ra quyết định đó đáng lẽ phải là điều chỉ thuộc về riêng tôi.
Đúng vậy. Tôi—Tada Banri, đã quyết định sẽ không bao giờ đợi ai nữa.
Quyết định đó được đưa ra vào ngày hôm ấy. Ngày cuối cùng tôi còn sống. Buổi sáng mà Banri của hiện tại đáng lẽ không hề biết đến.
Tôi rời khỏi ghế đẩu, nhẹ nhàng bước qua Yanagisawa và Nijigen-kun, rồi ngồi xuống góc giường nơi Banri đang ngồi dậy. Tựa mình vào cơ thể ấm áp, vốn dĩ thuộc về tôi của Banri, tôi – kẻ đã chết – chỉ có thể bất lực, bắt đầu lần tìm lại ký ức một cách lặp đi lặp lại.
Ngày hôm ấy, tôi cắm tai nghe vào điện thoại, nghe nhạc. Chỉ vì không thể chịu nổi việc cứ đứng chờ đợi, nên tôi chẳng quan tâm là bài gì, của ai, cứ thế vặn âm lượng hết cỡ.
Và từ trên cây cầu ấy, tôi lơ đãng nhìn xuống khung cảnh bờ sông rộng lớn quen thuộc từ thời thơ ấu.
Tôi sợ hãi khi nhìn về phía bờ đối diện. Tôi đã rất sợ.
Chờ mãi, chờ mãi mà chẳng thấy ai đến. Không đến, và vì thế, tôi quyết định sẽ không chờ nữa.
Và rồi tôi quay lưng lại với bờ đối diện, bước đi trên cây cầu dài, hướng về phía ngọn núi nơi có ngôi nhà của mình… Bước đi, và rồi đón chào khoảnh khắc trắng xóa khi tất cả kết thúc.
──Banri không ngủ được, mắt đỏ hoe, khô khốc.
Anh chậm rãi nằm xuống tấm ga trải giường một lần nữa. Rồi cứ thế ngước nhìn trần nhà tĩnh lặng, nhuộm một màu vàng ươm nhàn nhạt của ánh bình minh.
Căn phòng nồng nặc mùi rượu.
Trên bàn là những chai nhựa đã uống dở và những chai rỗng. Mấy lon Chuhai chồng chất thành một cái tháp trông thật ngớ ngẩn. Túi nilon cửa hàng tiện lợi phồng căng rác. Khăn giấy vo tròn. Sạc điện thoại. Điều khiển TV rơi dưới sàn. Túi bánh còn lại đồ ăn. Nắp chai nhựa. Móc khóa kèm theo. Vớ của Yanagisawa. Trang bìa bị xé toạc. Kính của Nijigen-kun. Khăn lau kính. Hộp đựng kính.
Không ai phát ra tiếng động nào.
Banri đang trải qua một buổi sáng như thế.
***
Sau tiết học thứ tư, Banri trông cứ như một thây ma.
Anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chỉ cần cử động nhẹ một chút, đầu đã giật bưng bưng, đầu óc, dạ dày, cổ họng, lưng và eo đều đau nhức, người thì mệt mỏi rã rời, tay chân nặng trĩu. Đến cả việc ngủ gật trong giờ học cũng chẳng làm nổi, chứ đừng nói đến việc tập trung vào bài giảng.
Hết giờ học, đám đông ồn ào tràn ra hành lang. Banri mãi mới lề mề đứng dậy, kéo lê chiếc cặp. Anh đẩy mạnh cánh cửa nặng trịch bằng hai tay, lê bước ra hành lang tối tăm nơi sinh viên qua lại. “Ư… ực!” Một tiếng ợ hơi khó chịu thoát ra, anh thở dài ấn vào vùng bụng vẫn còn nóng ran.
Chẳng lẽ đây chính là trạng thái mà người ta gọi là say rượu hôm sau ư?
Từ sáng đến giờ, cứ trong tình trạng này, anh đã nghĩ cứ ăn là sẽ khỏi, nên đã cố nuốt vội bữa trưa, giờ nghĩ lại mới thấy thật tệ. Trớ trêu thay, món ăn theo ngày ở nhà ăn lại là món hỗn hợp chiên giòn, và anh phải ăn trưa một mình không có ai nói chuyện, tự lừa dối mình mà nuốt trọn cả suất.
Hôm qua, anh gặp một người quen đã đi tăng hai và hỏi thăm, hóa ra mọi người sau đó đã tiếp tục “quẩy” nhiệt tình tại quán karaoke siêu rẻ. Cuối cùng, cuộc nhậu kéo dài đến tăng năm… đến tận bảy giờ sáng. “Dù sao thì tôi cũng đã gục ngã ở tăng ba rồi,” anh bạn đó cười, nhưng mặt mày cũng xanh mét.
Chinami mà anh gặp ở tiết hai trông khá khỏe khoắn một cách bất ngờ, nhưng cô ấy tự nhận là “có lẽ nói quá nhiều hoặc hát quá nhiều,” giọng hoạt hình đáng yêu của cô bé khản đặc. Yanagisawa thì nói “tôi về nhà tắm rửa rồi chiều lại đến” rồi lên tàu ngược chiều đi mất biệt, chẳng thấy trở lại. Nijigen-kun thì đúng như đã tuyên bố “hôm nay tôi trốn học,” quả thật đúng lời, không thấy xuất hiện.
Banri xoa xoa vùng cằm cảm thấy ngứa râm ran khó chịu, vừa ngáp dài vừa một mình đi về phía cầu thang xuống sảnh. Hôm nay, anh định về thẳng nhà, không ghé qua mua sắm hay bất cứ đâu, rồi tự nấu cháo hoặc món gì đó từ gạo ở nhà. Đang mệt mỏi lê bước, một giọng nữ hơi trầm, nhẹ nhàng, cất lên gọi tên anh với ngữ điệu như đang hát:
“Ta-da, Ba, n, ri…”
Không cần quay lại, anh cũng biết đó là giọng của ai.
“Sao thế? Sao mặt mũi lại tái nhợt vậy?”
“Chào buổi chiều… Tôi hơi… say rượu hôm sau.”
Đúng như anh nghĩ, đó là Rinda. Cô ấy đút tay vào túi áo khoác, vòng ra phía trước cúi xuống nhìn mặt Banri. Mái tóc đen nhánh cắt ngang cằm óng ả lay động, đôi lông mày khẽ chau lại vẻ lo lắng. Cô mặc quần cargo màu xanh rêu và đôi Nike màu vàng dạ quang. Đôi mắt cá chân trắng, mảnh khảnh. Ánh mắt dịu dàng. Đôi môi nhợt nhạt khẽ mím lại vẻ quan tâm.
Không hiểu sao, Banri cứ rón rén lùi lại.
“Gì vậy, khó chịu à? Đi phòng y tế không? Có thể xin thuốc dạ dày đấy.”
Anh lắc đầu, cố tránh mặt Rinda.
“…Không, không sao đâu. Tôi ổn, không có gì to tát cả. Tôi đang định về nhà.”
Anh đang cố tránh mặt Rinda, hay nói đúng hơn là tránh mặt bất cứ ai nhìn mình. Anh quá mệt mỏi. Đến cả việc nói chuyện cũng thấy khó khăn.
“Vậy à. Thế thì, tiện về nhà, cùng tôi đến một lát không? Nói vậy thôi chứ cũng chỉ đến sảnh thôi mà. Lịch tập tháng tới đã có rồi, có thể đưa cho cậu bảng lịch trình cụ thể.”
“À… ừm…”
Không còn sức lực để từ chối, Banri ngập ngừng cúi mặt xuống không biết phải làm sao, và Rinda dường như đã hiểu đó là lời đồng ý.
Thế thì đi thôi. Lại đây." – Rinda nói rồi bước đi trước, như thể đang thúc giục cậu đi theo. Banri đành lết đôi chân nặng trĩu bước theo sau, chẳng biết làm cách nào khác.
Rinda thoắt quay người lại, dùng ngón tay thon dài chỉ xuống chân Banri.
"À mà nhớ rồi, cậu đang đi đôi giày tôi tặng mà. Sao rồi?"
Đôi Jack Purcell thường ngày của cậu thì hôm qua đã dính đầy những bãi nôn của chính cậu, giờ đang được giặt giũ trong phòng tắm rồi phơi khô ngoài ban công. Thế nên, hôm nay là lần đầu tiên Banri đi đôi New Balance mà Rinda tặng.
"Tuyệt vời lắm ạ!" – Banri cố gắng cười thật tươi như một Kouhai mẫu mực và đáp lời.
[IMAGE: ../Images/00006.jpg]
Phân khoa nhỏ nằm giữa khu phố văn phòng sầm uất ở trung tâm thành phố này dù có ưu điểm về giao thông đi lại tiện lợi, đảm bảo cho sinh viên từ lúc nhập học đến khi ra trường, thì lại không có những khu nhà sinh hoạt câu lạc bộ sang trọng. Thậm chí, ngay cả phòng sinh hoạt của các câu lạc bộ cũng chẳng có.
Vì vậy, những ai muốn tụ tập bạn bè trong khuôn viên trường chỉ còn cách chiếm dụng các bàn trong sảnh chính, một góc trong nhà ăn, hoặc khu vực hút thuốc làm nơi tụ điểm riêng của mình.
Đối với nhóm Nghiên cứu Văn hóa Điện ảnh, chỗ đó là góc cuối sảnh chính. Chiếc bàn đó nằm gần như đối diện với bảng thông báo các lịch học bị hủy hoặc thông tin cần liên lạc với sinh viên, luôn có người qua lại nườm nượp, nên hoàn toàn không phải là một vị trí tốt. Nhưng có lẽ, với một câu lạc bộ nhỏ bé, vô danh thì chỉ có thể như vậy.
[IMAGE: ../Images/00007.jpg]
Nhân tiện, khu vực thoải mái nhất là góc rộng hơn được che khuất bởi những cây cột ở sâu bên trong nhà ăn. Nơi đó luôn bị chiếm đóng bởi đám thành viên câu lạc bộ quần vợt, câu lạc bộ hoạt động lớn nhất của khoa Luật. Bọn họ ngang nhiên vứt đồ đạc ở đó, thoải mái tổ chức họp hành, khiến những sinh viên khác như Banri thậm chí không dám bén mảng tới gần.
Banri đi theo Rinda, đến chiếc bàn phía trước bảng thông báo.
Các Senpai đang thoải mái ngồi ngả lưng trên ghế dài, vẫy tay chào cậu.
"Tada Banri kìa, ngồi đây đi!"
"Chào các Senpai ạ, em xin phép... Nghe nói có bảng lịch trình gì đó..."
Ở cuối cùng chiếc ghế dài đó, Kouko đang ngồi thu mình lại.
[IMAGE: ../Images/00008.jpg]
Có lẽ cô ấy đã nghe thấy giọng của Banri, nên quay khuôn mặt trắng bệch về phía cậu.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Kouko mặc chiếc áo kiểu chiffon họa tiết hoa nhỏ, váy mini màu đen cùng quần tất đen. Đôi bốt cổ ngắn màu đen mà cậu đã từng thấy trước đây. Mái tóc dài không uốn, buông xõa sau lưng, cũng chẳng đeo bờm cài tóc. Cô ấy hình như cũng chưa trang điểm tử tế, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp, hài hòa giờ đây trông xanh xao hơn hẳn mọi khi. Quầng thâm dưới mắt sưng húp cũng lộ rõ. Tối qua cô ấy đã uống còn nhiều hơn cả Banri. Có lẽ cơn say đang hành hạ cô ấy còn tệ hơn cả cậu.
Banri không biết phải biểu lộ vẻ mặt như thế nào, ánh mắt vẫn dán vào cô ấy, đứng bất động như một con rô-bốt hỏng hóc.
Kouko yếu ớt nở một nụ cười nhạt nhẽo trên đôi môi khô khốc hướng về phía Banri, rồi khẽ nhấc một bàn tay lên ngang ngực.
Banri cũng mơ hồ gật đầu đáp lại, nhưng sau đó, cậu vẫn chẳng thể làm gì hơn.
Cậu cố gắng lặng lẽ lảng tránh ánh mắt của Kouko, rồi ngồi xuống cuối chiếc ghế dài phía đối diện, cách cái bàn.
Cậu không biết phải làm gì. Banri cúi đầu, cụp mắt xuống.
Làm thế nào cậu có thể đối mặt với người mà cậu không yêu, không phải bạn bè, người mà cậu đã tự nguyện cắt đứt mọi quan hệ?
Liệu cậu có nên giả vờ như không biết gì, như thể đã quên hết tất cả, với một vẻ mặt thờ ơ "Tôi không quen cô"? Cậu có nên coi như mọi chuyện trước đây chưa từng xảy ra? Đúng vậy, ví dụ như...
"Này, bảng lịch trình đâu rồi? Ai đang giữ vậy?"
[IMAGE: ../Images/00009.jpg]
...Liệu cậu có nên làm như cách Rinda đang đối xử với cậu bây giờ?
Chính xác hơn là, như cách cô ấy đối xử với "Banri trong quá khứ". Xem như tất cả đều "không tồn tại". "Chào bạn, bạn là ai?" – cứ như vậy.
Rinda lén liếc nhìn cậu một cái, cô ấy ngồi ngay cạnh Banri. Cô ấy vô tư quỳ gối trên ghế dài, một tay bốc snack trên bàn cho vào miệng.
Một lần nữa, Banri nghĩ về sự vô lý, bất công trong cách Rinda đối xử với cậu. Cậu vẫn không thể làm được điều đó. Cậu không thể nào làm được như Rinda. Cậu nghĩ vậy.
Cậu hoàn toàn không biết phải đối xử với Kouko như thế nào. Cậu chỉ biết bối rối, căng thẳng cả người. Cậu không thể nào coi như khoảng thời gian hai người đã ở bên nhau là "không tồn tại". Vì vậy, cả hai người đều trong tình cảnh thảm hại thế này. Cúi đầu, tránh ánh mắt, ngồi cách xa một cách vụng về, phơi bày những vết thương lòng trần trụi, đầy máu me một cách thảm hại và xấu xí đến thế này. Ngoài cách đó ra, Banri không biết phải làm gì khác.
Nhưng Rinda thì khác Banri. Cô ấy giả vờ không biết Banri mà cô ấy biết, trắng trợn hỏi tên cậu. Mời cậu vào câu lạc bộ. Đối xử với cậu như một Kouhai, không để lộ bất kỳ dấu vết nào. Ngay bên cạnh Banri, Senpai Rinda vẫn hồn nhiên ăn bánh và cười đùa vui vẻ.
Làm sao mà cô ấy có thể làm được điều đó?
Banri ngỡ ngàng nhìn Rinda.
Dù cậu có mất trí nhớ, nhưng không phải cậu không biết mình từ đâu đến, là ai. Dù không nhớ, nhưng thân phận của cậu đã được xác định rõ ràng. Ví dụ, nếu ai đó hỏi "Anh học trường cấp ba nào?", thì khả năng bị lộ rất cao. Sự thật rõ ràng rằng họ từng là bạn cùng lớp, không thể nào mãi mãi không bị phát hiện. Trừ khi Rinda tiếp tục nói dối, chuyện mà cô ấy dựng lên chắc chắn sẽ bị đổ vỡ. Thế nhưng, Rinda vẫn đang làm điều đó. Ngay cả bây giờ. Ngay cả giây phút này. Cô ấy vẫn thản nhiên tiếp tục.
Nếu cậu cũng làm điều tương tự với Kouko như cách Rinda đang làm với cậu – hỏi Kouko "Chào bạn. Bạn là ai? Tên bạn là gì?" và bắt đầu một mối quan hệ hoàn toàn mới từ đầu. Liệu cậu có làm được không, như Rinda?
Nghĩ đến đó, Banri lập tức nhận ra. Tuyệt đối không thể. Cậu không thể nào phủ nhận một cách dễ dàng như vậy quãng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng vô cùng sâu đậm mà cậu đã trải qua cùng Kouko, quá khứ với Kouko, và tất cả những gì đã tích lũy. Cậu không thể coi như chưa từng có chuyện gì.
Hơn nữa, cậu không muốn làm điều đó.
Bởi vì làm như vậy, thật quá đáng thương.
Cả Kouko của quá khứ, và cả Banri của quá khứ nữa. Làm thế thì thật quá đáng thương.
Mặc dù họ rõ ràng đã sống, đã tồn tại vào thời điểm đó, cậu tuyệt đối không muốn xóa bỏ hoàn toàn tất cả chỉ vì sự tiện lợi của Banri hiện tại. Niềm vui của khoảnh khắc thấu hiểu nhau, sự chấn động khi nhận ra tình yêu, sự bồn chồn muốn cháy bỏng, những ý đồ ẩn giấu, nỗi day dứt, nỗi buồn, nụ cười, nước mắt, sự ngốc nghếch, những vết thương – tất cả những điều đó, đều là những khoảnh khắc rõ ràng, không thể thay thế. Dù tốt hay xấu, đối với cậu, tất cả đều quan trọng. Đều đáng trân trọng. Banri cảm thấy mình không thể đánh mất bất kỳ điều gì. Không thể buông bỏ bất kỳ điều gì.
Thế nhưng, tại sao người này lại...
"Ăn không?"
Rinda dùng đầu ngón tay khẽ nhúm một miếng snack, rồi lắc nhẹ trước mũi Banri. Banri lắc đầu. Cơn đau nhức nhối chạy dọc trong đầu.
"...Em thấy khó chịu lắm ạ."
"À, đúng rồi."
[IMAGE: ../Images/00000001.jpg]
“Xin lỗi, xin lỗi,” Rinda vừa nói vừa vội nhét miếng đó vào miệng, rồi lau tay bằng khăn giấy. Sau đó, cô lấy ra ba tờ lịch trình kẹp trong một túi nhựa trong suốt. Một tờ cho mình, một tờ cho Banri, và một tờ cho Kouko.
“Kouko-chan cũng nôn nao vì rượu à? Hai đứa mùi rượu nồng nặc luôn đó.”
“Ơ, thật ạ? …Ôi, ngại quá.”
Kouko khẽ nhíu mày, đưa khăn tay lên che miệng. Cô nói lí nhí với giọng yếu ớt. Chắc là cũng giống Banri, chỉ cần lên tiếng thôi cũng khiến cô đau đầu.
“Hôm qua là buổi nhậu của sinh viên năm nhất ạ. Tada-kun cũng đi cùng nên… uống hơi quá chén một chút…”
“Ế, gì thế gì thế!? Có chuyện gì!? Vừa nói là nhậu sao!?”
Một giọng nói sang sảng chợt vang lên ngay phía trên đầu, khiến Kouko “Ưm…” và nhăn mặt. Banri cũng ôm thái dương.
Vị cựu Kaichou hôm trước còn mặc vest, hôm nay lại xuất hiện trong chiếc áo polo và quần cotton bình thường. Ông ta mỉm cười, vẻ mặt rạng rỡ lạ thường, khiến mọi người không khỏi nghĩ bụng:
“Có phải Senpai đã có việc làm rồi không ạ!?”
Nhưng rồi,
“Ế, sao lại vậy? Vẫn chưa mà, làm gì đã có chứ, mà nói thật, xung quanh tôi chả có ai được nhận cả.”
Đó là một sự lạc quan tột độ đến mức muốn ngã lăn ra. Hơn nữa,
“Hôm nay tôi chỉ đến để học tiếng Anh thôi. Haha, học lại lần thứ ba rồi đấy!”
…Thế mà đến năm tư rồi vẫn chưa hoàn thành tín chỉ ngoại ngữ.
“Vì tương lai còn mịt mờ lắm nên tôi phải tự làm tinh thần mình vui vẻ lên thôi. Có ý kiến gì không? Mà vừa nãy nói chuyện nhậu nhẹt gì đấy à? Gì thế gì thế, tôi cũng muốn đi, muốn uống, muốn rượu! Làm một bữa nhậu đi! Hôm nay tất cả chúng ta cùng đi luôn đi! Kya kya, rượu rượu rượu! Vui quá đi mất!”
Rinda úp hai lòng bàn tay xuống, khẽ bảo vị cựu Kaichou đang nhảy cẫng lên và hò hét như trẻ con:
“Hosshi-Senpai. Bình tĩnh đi ạ. Không phải đâu.”
Hosshi… À đúng rồi, hình như là Hoshino-Senpai… tên là vậy nhỉ.
Banri cố sắp xếp lại trong đầu những khuôn mặt và cái tên của các Senpai mà đến giờ anh vẫn chưa nhớ hết. Cựu Kaichou là Hoshino-Senpai… Hosshi. Người có thân hình cơ bắp kiểu khỉ, người tốt bụng hay nói chuyện với Banri nhất là Yoshino-Senpai… Yoshi. Ngoài ra còn có Kosshi-Senpai… là Koshino-Senpai, Kaichou đương nhiệm năm ba, người chuyên chơi nhạc cụ gõ… một cơn đau đầu khác lại ập đến Banri. Sao mà nhớ hết được mấy cái này chứ. Sao mà rắc rối thế này hả Omaken.
“Tada Banri và Kouko-chan bị nôn nao vì rượu ạ. Nên bọn em chỉ hỏi xem hai người có ổn không thôi. Chứ hiện tại chưa có kế hoạch nhậu gì cả đâu ạ,”
“Nôn nao vì rượu ư!? Thế thì càng phải uống chứ còn gì nữa! Năm nhất, mấy đứa có biết không? Thuốc đặc trị nôn nao là ‘rượu giải rượu’! Chỉ cần thế thôi! Uống say mèm đến khi quên hết khó chịu là sẽ bay biến hết ngay! Phải không!? Thế nên đi uống đi chứ, nhé!? Tôi muốn đi lắm rồi, muốn đi uống lắm rồi, muốn được uống thật vui vẻ với các Kouhai để tạm thời thoát ly khỏi cái thực tại này, đi với mấy đứa đang xin việc thì rượu chán phèo, đi một mình thì sợ cứ thế bỏ chạy không về được luôn, thế nên, nhé!? Làm ơn đi mà, làm một bữa nhậu đi!? Đi đi!? Được không!? Không được sao!? Người vô dụng như tôi thì không có cả tư cách để đi nhậu sao? Tôi đã cố gắng điều hành câu lạc bộ với tư cách Kaichou, nhưng đó hoàn toàn chẳng phải là điểm mạnh gì để mà nói ra sao? Này, có phải vậy không!? Nhưng nếu vậy thì tôi phải làm sao đây, làm sao để có việc làm đây, nếu cần chứng chỉ Takken thì tôi sẽ lấy, nếu cần chứng chỉ hành chính viên thì tôi cũng lấy, chứng chỉ tiếng Anh cũng lấy, chứng chỉ luật cũng lấy luôn, này, thế nên! Mà nói thật, Senpai của tôi cũng chưa xin được việc làm nữa đó! Sao mà Senpai của tôi lại thế chứ! Sao mà tôi lại thế này! Ôi không, nhưng rồi sẽ đến, sẽ đến thôi, sinh viên năm ba sẽ đến buổi hội thảo! Không, đừng đến mà! Mà nói thật, sau này tôi phải làm sao để sống đây, tôi chỉ muốn sống bình thường thôi mà, nhưng như thế là xa xỉ sao!? Là xa xỉ ư!? Ôi trời ơi~~~ nhưng tôi vẫn muốn sống~~~~~ xin lỗi~~~~~! Tôi không mong ước gì khác nữa đâu, thần linh cứu con với, sợ quá~~~~~!”
Tất cả những người có mặt ở đó đều lặng lẽ nhìn nhau. Banri cũng vậy. Kouko cũng vậy.
…Dù không thể giúp đỡ họ tìm việc hay tổ chức lễ hội, nhưng ít ra, họ có thể đưa vị sinh viên năm tư đáng thương này đi uống.
Với cái giá là lá gan của hai người năm nhất.
[IMAGE: ../Images/00000002.jpg]
***
Cứ như thể thời gian đã quay ngược lại, Banri lại ở đúng chỗ của ngày hôm qua.
Cùng một quán, cùng một suất uống không giới hạn, thậm chí cả chỗ ngồi trên chiếu tatami cũng y như hôm qua, ngồi tựa lưng vào tấm bình phong. Ngay cả việc Kouko ngồi cạnh anh—dù sao cũng là điều tự nhiên—cũng giống hệt.
[IMAGE: ../Images/00000003.jpg]
Dần dần, các thành viên khác và các Senpai năm tư nghe tin cũng kéo đến, chớp mắt một cái, buổi nhậu của Omaken đã thành một đoàn đông đảo và bắt đầu.
Dưới sự hô hào của Kaichou, mọi người nâng cốc chúc mừng. Banri định đưa cốc bia lên miệng thì:
“…Ưm…”
Banri rên rỉ.
Chỉ riêng cái mùi này thôi cũng đủ khiến anh muốn nôn hết ra bây giờ. Nhưng khi anh còn đang do dự, cảm giác khó chịu thực sự ập đến, và anh quyết định nhắm mắt làm liều, đưa cốc lên miệng. Anh muốn nuốt chửng cả cảm giác buồn nôn đang dâng trào trong lòng, uống một hơi hết sạch.
Cảm giác bia lạnh chảy qua cổ họng dù sao cũng khá dễ chịu. Banri uống một mạch hết cốc, đến mức ga sủi bọt nghẹn lại. Anh khẽ liếc sang Kouko, thấy cô ban đầu có vẻ khó chịu, cứ nghịch cốc trà ô long. Nhưng rồi, như thể hạ quyết tâm, cô cũng cầm lấy cốc bia. Đưa lên miệng, ngửa cổ và uống cạn một cách mạnh mẽ hơn cả Banri.
“Có ổn không thế, tôi tuyệt đối sẽ không lo chuyện hậu quả nữa đâu,” Banri thầm nghĩ trong lòng, nhưng rồi:
“Ồ, nữ năm nhất cũng uống tốt phết nhỉ! Trông có triển vọng hơn vẻ bề ngoài nhiều đấy~ Lại đây nào, nói chuyện đi!”
Một nhóm các Senpai cả nam lẫn nữ vẫy tay gọi Kouko. Kouko vừa “Vâng ạ! …Ưm…” vừa che miệng bằng khăn tay, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy và bước về phía họ.
Rồi trên tấm đệm trống bên cạnh anh,
“Này. Cậu không cần phải cố uống rượu đâu nhé? Một bình ô long dành riêng cho hai đứa chúng ta đã được giữ lại rồi. Nếu các Senpai có nói gì thì cứ bảo đó là ô long pha rượu là được. Rồi một lát nữa mấy người đó say xỉn sẽ chẳng biết trời đất gì đâu. Lúc đó cứ chuồn về trước cũng không ai phát hiện đâu.”
Rinda xuất hiện với vẻ mặt có chút lo lắng. Vừa nói nhỏ, cô vừa đặt người xuống tấm đệm.
Làn má trắng hồng gần như trong suốt của cô sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Cô ghé sát mặt vào Banri, như muốn xác nhận biểu cảm của anh. Khi Banri không nói gì,
“Thôi, này. Thế đấy.”
Cô nối tiếp câu nói của mình một cách hơi lạ lùng. Cô làm ẩm môi bằng cốc bia, rồi cười mỉm với khuôn mặt nghiêng.
[IMAGE: ../image/p243.jpg]
“Này, tiệc tân sinh đó. Chẳng phải chúng ta vẫn chưa tổ chức sao? Cứ thế mà bỏ lỡ hết lần này đến lần khác, ít ra thì có được dịp thế này cũng tốt đấy chứ. Dù có thể làm phiền mấy đứa, nhưng từ giờ tụ tập đủ các tiền bối năm tư sẽ khó hơn nhiều đấy.”
“...Hả...”
“Hả, gì chứ... Sao thế? Tới giới hạn rồi à? Nằm xuống nghỉ không?”
Rinda khẽ rời khỏi Banri, tạo ra một khoảng trống đủ để cậu có thể nằm. Thế nhưng, Banri vẫn cứ ngồi bất động.
Cậu ấy không còn nhận ra Rinda nữa.
Giờ đây, Rinda chỉ là một tiền bối dịu dàng, chu đáo, hoàn toàn khỏe mạnh và mang đậm chất chị cả.
Nhưng thực ra, đó là một người biết cách che giấu cảm xúc đến mức đáng sợ, một người tàn nhẫn không thể tin nổi.
Không hề hay biết suy nghĩ của Banri, Rinda khẽ nghiêng đầu suy tư, tay chạm vào cằm. Cô ấy lắc nhẹ mái tóc, nhướn mày, ghé sát mặt lại như muốn nhìn thấu đôi mắt Banri. Rồi cô nói:
“Thì ra cái vẻ u sầu này không chỉ vì say rượu à? Hừm... Mà nhìn cậu thế này, nguyên nhân của nỗi buồn chắc là... ưm... ưm... ưm...?”
Cô ấy khẽ xoay ngón tay một cách đầy ẩn ý, rồi cùng với ánh mắt, hướng về phía Kouko.
Kouko đang ngồi trên tấm nệm như một con búp bê, bị các tiền bối vây quanh. Gương mặt vốn hơi xanh xao của cô cũng điểm một chút hồng nhạt phớt do bia, và cô ấy đang cố gắng nở một nụ cười.
“...Chắc đúng rồi. Cậu cãi nhau với bạn gái hả?”
Từ “bạn gái” mà Rinda nói ra không phải là cách xưng hô ngôi thứ ba thông thường của con gái, mà mang ý nghĩa của một câu “bạn gái của tôi” mà các chàng trai hay dùng.
Thấy Banri im lặng, Rinda giả vờ bĩu môi, ghé sát tai cậu, thì thầm với hơi thở ấm nóng: “Có gì cứ nói ra đi, tiền bối đáng tin cậy này sẽ giúp.” Giọng điệu của cô cứ như muốn nói rằng mình là người cùng chung bí mật vậy.
Banri đặt ly bia xuống bàn, và cố gắng nói ra một câu nghe như đùa nhất có thể:
“...Rinda-senpai nghĩ em với Kaga-san đang hẹn hò sao ạ?”
Cậu đã cố nói như vậy.
Bỏ qua mọi chuyện khác, ít nhất thì cậu phải giải quyết cái hiểu lầm to đùng đang sừng sững trước mắt này đã. Banri nghĩ vậy.
“Nghĩ thế chứ? Ơ, chẳng phải thế sao? Hai đứa thân thiết lắm mà. Từ đầu chị cứ nghĩ hai đứa là một cặp nên mới vào câu lạc bộ đấy chứ?”
Cô ấy nở một nụ cười, rồi lắc đầu lia lịa:
“Không phải đâu ạ.”
Banri đáp rành rọt, đơn giản, rõ ràng đến mức không thể nhầm lẫn. “Hả!?” Rinda tròn mắt ngạc nhiên, nhìn sang Kouko đang ngồi cách đó một đoạn, rồi lại đưa mắt về phía Banri.
“Thật sao!? Ơ, vậy là... À, thì ra là thế này? Nói tóm lại, là trên tình bạn, dưới tình yêu hả? Hả, thì ra là vậy... À mà, cũng phải thôi. Mới quen nhau được một tháng mà... Á à à, từ giờ mới bắt đầu đây... Ồ ồ ồ, đúng rồi nhỉ. Xin lỗi, chị nóng vội quá.”
Rồi cô ấy lấy hai tay che miệng, vai run lên, cười vui vẻ từ tận đáy lòng.
“Trời ơi, cái gì vậy nè! Hay quá hay quá, từ giờ mới bắt đầu hả! Kiểu đó có phải là giai đoạn vui nhất không chứ?”
Không hiểu sao, Banri cảm thấy mình không thể nào giữ được sự bình tĩnh khi nhìn thấy gương mặt hớn hở ấy, cậu liền dốc cạn ly bia còn lại. Rinda cũng uống hết ly bia trong tay, ưỡn cổ húp một hơi thật mạnh. “Ưm aaa!” cô thở ra như một ông chú. Rồi cô nói:
“Cháy hết mình ghê ha! Vậy thì tương lai tươi sáng của hai đứa, với tư cách là tiền bối, chị sẽ âm thầm dõi theo nhé! Ái chà, vui ghê, chuyện tình yêu. Kể thêm đi, kể thêm đi!”
“Kể thêm gì ạ, là kể gì cơ?”
“Chuyện-tình-yêu-chứ! Con gái đứa nào cũng thích chuyện tình yêu, mà chị cũng là con gái! Nào nào nào, Tada Banri, kể hết từ đầu cho Rinda-senpai nghe đi nào?”
Vừa nghe cái giọng điệu hồ hởi “Đến đây nào! Không không!” của Rinda bằng một tai, Banri vừa rót đầy ly bia rỗng bằng thứ rượu có đá trong bình. Dù là loại sour hay soda gì đó thì cậu cũng chẳng quan tâm. Cậu chỉ muốn ép cơ thể mình làm một việc gì đó ngoài việc lắng nghe giọng Rinda. Ép cả bộ não nữa. Cậu ực một hơi, gần như ép buộc bản thân nuốt xuống.
“...Senpai cũng kể đi chứ. Chuyện của senpai thì sao ạ?”
Banri tung câu hỏi đó, vì cậu nghĩ Rinda sẽ im lặng. Rinda làm động tác khẽ vỗ vai Banri:
“Sao trăng gì đâu, không có gì hết! Kiểu như những ngày tháng chỉ toàn nghĩ ‘Đúng là thứ đó!’ thôi!”
Cô ấy vẫn đùa cợt, vẻ mặt vẫn còn rất ung dung.
“Senpai không có bạn trai sao ạ?”
“Không có, muốn có lắm luôn!”
“À mà trước đây Kaga-san từng nói, hình như Rinda-senpai với Hosshi-senpai có gì đó với nhau thì phải.”
“Ối! ...Nói ối ra luôn rồi... Thôi không, cái này thì chịu thua... Không có đâu, không thể nào!”
“Với lại Kaga-san còn bảo senpai có vẻ rất được nhiều người thích nữa chứ.”
“Hả!? Chị hả!? Được nhiều người thích hả!? Ai nói vậy!? ...Thật sao, Kouko-chan lát nữa chị sẽ cho tiền tiêu vặt. Với cả một nụ hôn nồng cháy nữa.”
Rinda cười, rồi lại nói tiếp. Cô ấy uống rượu, nhìn Banri, rồi lại khích lệ: “Chị muốn nghe chuyện của hai đứa cơ.”
Thay vì đáp lại “Tại sao senpai lại muốn nghe chuyện đó?”, Banri nói:
“Senpai không có bạn trai hồi cấp ba sao?”
Không đợi câu trả lời, Banri lại uống cạn ly bia tiếp theo một hơi. Vừa rót thêm từ bình, cậu vừa nói:
“—Mà dù em có hỏi, thì đằng nào senpai cũng trả lời là ‘không có’ đúng không? Không có mà. Vâng vâng, em biết rồi, senpai. Là không có mà. Đúng không. Không có ai cả. Ai cũng không có. Cứ cho là không có đi. Đúng rồi nhỉ. Là đã bị xóa sổ rồi nhỉ.”
Banri tiếp tục nói mà không nhìn mặt Rinda. Không có tiếng đáp lại.
Đúng lúc đó, tầm nhìn của Banri bỗng chao đảo dữ dội, tay cậu mất thăng bằng. Rượu tràn ra khỏi miệng ly ồ ạt, cậu đặt bình xuống và cười phá lên. Hỏng rồi mình. Hoàn toàn say rồi. Vừa cười Banri vừa uống tiếp.
“...Này, chút nữa. Uống nhanh quá, dừng lại đi.”
Rinda nắm lấy tay cậu, ngăn lại.
Đầu Banri hoàn toàn trống rỗng.
Vì vậy, cậu không biết mình đã dùng sức mạnh đến mức nào để hất tay cô ấy ra. Cũng không biết mình sắp nói gì với Rinda. Thực sự, không biết chút nào.
“Làm ơn, đừng làm thế nữa được không?”
Mắt cậu mờ đi, không nhìn thấy gì cả.
“Này, tại sao? Tại sao, cậu lại có thể làm như vậy chứ?”
Cậu không nhìn thấy mặt Rinda.
“Chuyện đó... không phải quá đáng lắm sao? Cậu không thấy tội nghiệp tôi sao—‘Tada Banri của những ngày tháng ấy’ sao? Cậu không nghĩ rằng mình đã trân trọng nó sao?”
Bên cạnh, tiếng nuốt khan nghe thật rõ.
Trong tâm trí Banri, chỉ hiện lên gương mặt của chính mình. Gương mặt Tada Banri của những ngày tháng ấy, được lưu lại trong ảnh, với nụ cười ngây thơ.
Bên cạnh Rinda, cái thằng nhóc đó, không hề biết điều gì sắp xảy ra với mình, cứ áp má vào Rinda, trông thật vui vẻ. Cứ như thể ở bên Rinda thì mọi thứ đều vui. Cậu ta đã cười với cái vẻ mặt như vậy.
Nếu có thể nói chuyện được với người đó, tôi đã muốn kể cho cậu ta nghe. Thật lòng tôi nghĩ vậy. Đừng có tin tưởng cái tên bên cạnh mình một cách như thế. Bởi vì, khi gặp tai nạn, bị thương nặng rồi tỉnh dậy, tên đó sẽ nhìn cậu với vẻ mặt như thể "Tao chẳng biết gì về mày cả!". Hắn là một kẻ có thể buông lời như "Kể cho tôi nghe chuyện tình của anh và cô gái khác đi" đó. Tôi đã muốn nói ra như thế.
Thế nhưng, đồng thời tôi cũng nhận ra, mình đang làm chính xác điều đó với Rinda.
“...À...”
Chỉ khác nhau ở chỗ là cố ý hay do tai nạn mà thôi. Điều tôi làm vẫn vậy.
Người nói trước câu "Tao chẳng biết gì về mày cả" với Rinda chính là Banri.
Không chỉ với Rinda. Với tất cả những người mà tôi từng gặp gỡ cho đến thời điểm đó, với cả cha mẹ, với bất cứ ai, tôi đều đang làm điều ấy. Tôi đang mang một vẻ mặt như thể "Tao chẳng biết gì về mày cả". Ngay cả bây giờ cũng vậy.
“...Ôi...”
Mặt tôi lạnh toát.
Mồ hôi lạnh toát ra khắp người một cách khó chịu. Mồ hôi rịn ra, chảy dọc sống lưng ướt đẫm, ghê rợn. Khó thở. Mắt tôi quay cuồng.
“...Hóa ra là cả đôi bên...”
Tôi rên rỉ rồi úp mặt xuống bàn.
Đau khổ. Khó chịu. Không thở nổi. Khó chịu đến mức không tài nào chịu đựng được.
Xin lỗi vì chỉ nói những điều ích kỷ.
Tôi thật tệ hại.
Rinda.
Mọi người.
Xin lỗi vì đã trở nên như thế này.
Thật lòng xin lỗi mọi người...
“Ba,”
Vang lên trong tai tôi là một tiếng kêu ngắn ngủi, như tiếng khóc thét, như tiếng gào.
“...Banri...!”
Chậm rãi, từ từ, Banri ngẩng mặt lên như một con rối bị kéo dây. Những người khác chẳng hề nhận ra điều gì, cũng không ai lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Banri và Rinda, họ vẫn ồn ào chuyện trò một cách vui vẻ, không hề thay đổi so với vừa nãy. Họ mặt đỏ bừng, cười phá lên ngu ngốc.
Rinda đang nhìn Banri.
Mặt cô ấy đỏ bừng đến tận thái dương, với một vẻ mặt vô cùng phức tạp: như đang giận dữ, như đang kinh ngạc, như đang khóc, như đang căm giận, như đang van nài, cô ấy nhìn thẳng vào Banri.
Khuôn mặt ấy chao đảo, đường nét thanh tú ấy rung rinh.
Thật ra, chẳng có gì to tát. Tôi tự tay phá hủy. Tôi tự tay dùng một đòn duy nhất để đập nát. Cái mối quan hệ hư cấu mà Rinda đã tạo dựng, vốn đã quá đỗi mong manh ngay từ đầu. Toàn bộ thế giới mà Rinda đang cố gắng xây dựng với một ý đồ nào đó, tôi đã dễ dàng đập tan, gần như là chỉ để trút giận.
Liệu có còn ý nghĩa gì khi ở lại đây nữa không? Không. Tôi có cảm giác như vậy. Tôi muốn đi đâu đó. Đến một nơi không phải ở đây. Nhưng, đó sẽ là đâu đây?
Banri bất chợt đứng dậy, rồi thoăn thoắt bước đi, dẫm qua những tấm đệm ngồi. "Đi đâu đấy? Một mình có ổn không, trông cứ loạng choạng thế." Một người Senpai nào đó cất tiếng hỏi. Tôi trả lời theo phản xạ: "Vào nhà vệ sinh ạ, em thấy khó chịu trong người."
Tôi bước dài trên sàn gỗ, đi thẳng đến nhà vệ sinh nam đúng như lời mình nói. Ngồi xuống nắp bồn cầu, rồi khóa cửa lại.
Khuôn mặt úp trong hai bàn tay còn lạnh hơn lúc nãy rất nhiều.
Cứ như thể đã chết.
Không thể nghĩ rằng mình còn sống. Ướt đẫm thứ mồ hôi nhớp nháp đáng ghê tởm, tôi có cảm giác như mình đã hóa thành một bức tượng băng đang tan chảy.
Sàn nhà vệ sinh lát gạch quay cuồng, tròn xoe. Những hoa văn hình học trên tường cũng xoay tít. Tôi vò mái tóc bết dính, Banri chỉ còn biết trợn mắt nhìn.
Rồi mọi chuyện sẽ ra sao đây? Tôi phải làm gì? Tôi muốn điều gì? Chẳng biết gì cả, chỉ biết nghĩ về hậu quả của những gì mình đã gây ra.
BỤP! Lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài cánh cửa, khiến vai tôi giật nảy lên. Ai đó đang đập cửa. Đập mạnh tay vào cửa.
Tôi nghe thấy một giọng nói như đang khóc, van xin: "Làm ơn hãy tha thứ cho em."
“...Ai đấy ạ...”
"Em sợ lắm." Cô ấy hét lên, rồi giọng nói đứt quãng.
“...Tôi không biết... Ai đấy ạ...”
"Anh như một quả bom vậy. Nếu lỡ tay chạm vào, em có thể lại mất anh lần nữa. Có thể anh sẽ biến mất lần nữa. Nghĩ đến đó em không biết phải làm gì cả. Bây giờ em vẫn không biết. Em chỉ sợ thôi, sợ lắm, sợ đến phát điên lên. Có lẽ là lỗi của em, nếu là lỗi của em thì em phải làm gì đây, nếu lại... Nghĩ đến đó em sợ không chịu nổi."
“...Tôi, đã quên rồi... Tất cả...”
"Ngày hôm đó, em đã đến để nói câu trả lời của mình mà."
“...Tất cả, đều như chưa từng tồn tại...”
"Dù đã muộn, nhưng em vẫn muốn trả lời. Em muốn anh nghe câu trả lời của em, Banri."
"Nhưng em đã không kịp."
"Này, là lỗi của em sao?"
"Là lỗi của em sao?"
"Vì em đã không kịp, nên mọi chuyện mới như vậy sao? Là em đã... đối xử với anh như vậy sao? Nói cho em biết đi Banri, trả lời đi. Là lỗi của em sao?"
"Nhưng anh đã không nói rằng nếu em chần chừ, nếu em đến muộn, nếu em không kịp thì em sẽ mất anh, anh sẽ biến mất!"
"Nói rằng mọi chuyện kết thúc như thế, làm gì có chuyện đó chứ!"
***
Giữa lúc gió rít từng cơn, Banri đứng ngẩn ngơ.
Cậu đã hứa sẽ đợi ở chính giữa cây cầu gỗ dài hun hút. Nhưng vào một buổi sáng sớm như thế này, chẳng cần phải đợi ở một nơi như vậy. Dù nghĩ sao đi nữa thì bây giờ cũng đã muộn rồi.
Đút hai tay vào túi, ban đầu cậu nhìn chằm chằm về phía mà Rinda đáng lẽ sẽ đến. Nhưng chờ mãi, chờ mãi vẫn không thấy bóng cô ấy xuất hiện, nỗi trống rỗng dần dần tràn ngập trong lòng, Banri chuyển ánh mắt nhìn xuống mặt sông.
Cầu trải dài xa tít tắp, có thể nhìn rõ đến tận cuối con đường, vậy mà vẫn phải chờ đợi bóng dáng cô ấy chẳng thấy đâu, đó là khoảng thời gian thật sự vô nghĩa.
Thời gian hẹn đã trôi qua từ lâu.
Không đến, có phải là câu trả lời của cô ấy không?
Lấy điện thoại đang nghe nhạc ra khỏi túi, cậu lại một lần nữa kiểm tra xem có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào không. Dù sao cũng chẳng có ai ở đây, nên không cần lo lắng về việc tiếng nhạc lọt ra ngoài. Cậu vặn to âm lượng lên, rồi nhìn ngắm khung cảnh quen thuộc.
Núi Phú Sĩ hùng vĩ nhưng cũng thật dữ dội.
Trên những đỉnh núi mờ xa vẫn còn tuyết đọng. Rồi đến thị trấn. Sông lớn rộng mênh mông phủ đầy hoa anh đào đang nở rộ. Dòng sông bên dưới chảy song song hàng chục con sông nhỏ, có màu xanh xám như thể hơi vẩn đục. Cây cầu bê tông kiên cố. Nhà máy giấy. Ống khói to. Dòng sông này vẫn tiếp tục chảy xa tít tắp về phía bên kia nữa.
Chân tay lạnh buốt, nhưng vẫn không muốn về nhà ngay lúc này.
Cứ thế này, liệu mình có phải đợi mãi mãi ở đây không? Đợi vô vọng bóng người không đến, đứng ngây ra đó, dù đã trở thành một sĩ tử ôn thi nhưng lại chẳng học hành gì. Và rồi cứ thế mà trở nên ngu ngốc đi sao?
“...Đáng lẽ mình không nên nói là sẽ đợi...”
Chậc, đồ ngốc, cậu tự lẩm bẩm với bản thân.
Tự cho phép trái tim mình một sự chần chừ, rằng nếu cứ tiếp tục chờ đợi thì một ngày nào đó mong ước có thể thành hiện thực, đó là một sai lầm. Thà bị từ chối thẳng thừng, bị chặt đứt một cách dứt khoát còn hơn. Ít nhất thì, đã không phải đứng một mình cô đơn giữa cầu thế này.
[IMAGE: ../Images/..]
Cứ đà này, mình sẽ thành pho tượng đồng đứng chơ vơ trên mỏm dốc của mấy nương chè trải dài. À, thật sự là có đấy. Một pho tượng đồng uy nghi của một vị vĩ nhân địa phương. Tại một nơi cao ráo, quang đãng, tầm nhìn bao quát cả dòng sông, vị ấy vẫn lặng lẽ đứng đó, đôi mắt hiền từ. Hệt như chính mình lúc này.
Tôi cúi gằm mặt, thở dài rồi bước đi.
Đúng lúc đó…
“...?”
Một âm thanh kỳ lạ vọng vào tai tôi, dù đáng lẽ tai tôi đã bị bịt kín bởi cặp tai nghe rồi.
Trong khoảnh khắc tôi quay đầu lại theo phản xạ, kéo căng sợi dây tai nghe, thứ đập vào mắt tôi là một vệt sáng trắng.
***
Âm thanh đã ngưng bặt.
Vẫn cố thủ trong nhà vệ sinh, Tada Banri ngẩng mặt lên.
Người đứng ngoài cánh cửa đã đi rồi. Chắc là họ đã sốt ruột vì Banri cứ chần chừ mãi không chịu đứng dậy, nên đành bỏ đi.
Banri vặn chốt cửa cứng ngắc, rồi đẩy cửa ra. Cậu nhìn vào không gian hẹp hòi giờ đã trống không. Quá muộn rồi. Người đã từng cố gắng mở lòng với cậu, giờ không còn ở đây nữa.
Bàn chân loạng choạng bước đi. Cậu vịn vào cột, khẽ nhìn vào căn phòng tatami. Vẫn là quang cảnh không hề thay đổi so với lúc nãy.
Mấy sinh viên say xỉn, những câu đùa vô nghĩa nếu chỉ nghe lỏm từ một góc, và tiếng cười lớn đến điếc cả tai. Những tiếng vỗ tay bang bang vang dội của ai đó.
Và Rinda cũng đang ở trong số những người đó. Cô ấy tựa vào tấm bình phong như thể hơi mệt mỏi, nhưng tay vẫn cầm ly bia, tham gia vào câu chuyện. Cô cười, vén tóc ra sau tai, và ngồi sụp xuống sàn.
Ngay từ đầu, Banri đã biết mình chẳng thể lấy lại được thứ gì. Giờ thì đã muộn rồi. Tất cả, đều đã quá muộn.
Banri cứ thế chập choạng đi về phía kệ giày. “Tada-kun?” có tiếng gọi vọng tới, nhưng cậu giả vờ như không nghe thấy, rồi lấy đôi giày ra. Đôi New Balance màu xám. Cậu xỏ chân vào, rồi rời khỏi cửa hàng, như thể bị cuốn trôi theo một thứ gì đó không thể chống cự.
Đau đớn, khổ sở, khó thở, đầu thì đau như búa bổ, bụng cũng quặn thắt. Chắc lát nữa sẽ nôn mất.
Chỉ có gió đêm thổi vào mặt khi bước đi là mát lạnh và dễ chịu. Banri chẳng muốn nghĩ ngợi chuyện gì phức tạp, cứ thế bước thẳng trên đại lộ. Cậu tiếp tục cử động chân một cách vô hồn, như một cái máy.
Cậu buồn vô hạn.
Nếu được hỏi cụ thể là buồn vì điều gì, Banri sẽ chỉ có thể trả lời: buồn vì tất cả những gì đang là mình lúc này.
Cậu buồn vì chính bản thân mình đang sống như thế này, bị tách rời khỏi dòng thời gian quá khứ đã chất chồng.
Cậu buồn vì phải đối mặt với "khoảng trống" mà bấy lâu nay cậu đã cố gắng phớt lờ, vờ như không biết.
Tada Banri của quá khứ thật đáng thương.
Bỗng chốc mất đi sinh mạng, mất đi gia đình, bạn bè, người con gái mình yêu, tất cả đều bị xóa sổ. Sự sống đã từng mang tên Tada Banri, giờ bị viết đè lên bởi con người hiện tại, và xem như chưa từng tồn tại.
Xin lỗi cậu. Xin lỗi cậu. Tada Banri. Dù có lặp đi lặp lại bao nhiêu lần cũng không đủ. Xin lỗi cậu. Hơn nữa, thế giới mới mà người ta đã cố gắng sắp đặt cho mình, thứ mà Rinda đã vất vả vun vén, che giấu nước mắt để bảo vệ, thì nay mình đã tự tay hủy hoại nó rồi. Thành thật xin lỗi.
Xin lỗi.
Chắc là không còn cứu vãn được gì nữa rồi.
Có vẻ như chẳng có cách nào để sống mà không có nỗi buồn. Nỗi buồn này sẽ tiếp diễn mãi mãi. Chừng nào còn sống, chừng đó nó vẫn còn đó.
“...!”
Nước mắt bỗng trào ra, cậu vội vàng lau bằng mu bàn tay, rồi hít lấy hít để cái mũi tèm lem đáng xấu hổ.
Nỗi buồn này, nó vẫn luôn ở đây. Banri biết điều đó. Chỉ là cậu không muốn đối diện nên đã lảng tránh nó. Cậu chỉ sống giả vờ như đã quên mà thôi.
Nó vẫn luôn bám riết lấy cậu từ phía sau. Và "khoảng trống" đó—nó chắc chắn sẽ chọn đúng thời điểm để vỗ vai cậu từ phía sau. Tóc tóc, này, Tada Banri.
_Mày có quên tao không?_
Nó nói thế.
Banri quay lại, và cậu thấy.
Chẳng có ai ở đó cả.
Không có gì cả.
Chỉ có "khoảng trống" mà thôi.
Nó không có hình hài. Thực sự, nó cũng không có lời nói. Nó chỉ ở đó, đe dọa sự tồn tại của cậu lúc này. Nó dồn cậu đến bờ vực, vậy thì khi nào nó mới hài lòng? Nó sẽ không buông tha cho cậu cho đến khi cậu rơi thẳng xuống vực sâu sao?
Cái thứ bám chặt lấy sau lưng không tài nào thoát được đó, tên gọi khác của nó có lẽ là "Quá khứ".
Phải, trái, phải, trái. Banri cứ thế tiếp tục di chuyển đôi chân không ngừng nghỉ. Cậu sợ hãi khi quay lại nhìn khoảng không trống rỗng phía sau, đến mức không thể dừng lại được nữa.
Làm ơn, hãy để tôi yên lúc này thôi. Banri cầu nguyện khi bước đi. Cậu biết nó đang ở ngay phía sau. Cậu sẽ không bao giờ quên được. Nhưng, chỉ lúc này thôi, cậu chỉ muốn bước đi. Nếu có thể, cậu muốn bỏ lại nỗi buồn.
Tôi hiểu rõ mọi chuyện rồi, vậy nên xin cậu hãy để tôi yên—
“...Uwaaahhh!?”
*Bộp!*
Một bàn tay thực sự nắm lấy vai cậu từ phía sau, khiến Banri giật mình run rẩy khắp người như muốn nhảy cẫng lên. Cậu sợ hãi. Cậu giật mình. Thực sự, thực sự…
“X-xin lỗi! Tôi không nghĩ cậu sẽ giật mình đến thế…”
Cậu thực sự rất bất ngờ. Cứ ngỡ mình chết đến nơi rồi.
“Này, có chuyện gì vậy?”
Thở dốc, Kouko đứng sau lưng Banri.
Tóc cô ấy rối bù vì vội vã, trên tay là túi của cô và túi của Banri. Cô thở hổn hển đưa túi của Banri ra và nói:
“Tự nhiên cậu bỏ đồ lại rồi đi mất… Tôi giật mình quá, cứ ‘ơ, ơ’ mãi… Dù sao thì, cầm lấy cái này, tôi đã đuổi theo cậu đấy… Haa, chịu hết nổi rồi… Ôi mệt quá!”
Kouko vén lọn tóc mái đang vướng víu trên mặt, rồi nói tiếp. Đôi mắt cô lấp lánh mỗi khi thở, có lẽ là do phản chiếu ánh đèn pha ô tô trên đại lộ.
“Này, thật sự… Rốt cuộc, cậu làm sao vậy? Cậu có chuyện gì với Rinda-Senpai à?”
Banri nắm chặt lấy trái tim đang đập một cách lạ thường qua lớp áo.
“Câu trả lời là…”
Cậu hít một hơi thật sâu.
Ép hơi từ bụng xuống gót chân trái và ngón chân phải. Và rồi,
“…Câu trả lời là YEAAAAAAAAAAAAH—!”
Cậu bùng nổ. Với toàn bộ sức lực của tiếng hét đó, cậu dốc hết sức mình để lao đi.
“Eh!? Ơ, ơ, ơ!? Tada-kun!?”
Câu trả lời là có. Banri và Rinda từng có quá khứ.
“Gì vậy!? Đồ đạc của cậu thì sao!? Đợi tôi với!”
“NOOOOOOOOOOO—!”
Câu trả lời là không. Không đợi. Cậu muốn trốn khỏi đây. Muốn đi đâu đó thật xa. Và muốn vứt bỏ cái thứ đang bám riết phía sau, muốn bỏ lại nó, muốn chạy trốn với tốc độ không ai đuổi kịp.
Cậu vung mạnh hai cánh tay từ vai, hai chân miệt mài đạp đất.
Đôi giày bám chặt lấy mặt đường nhựa, mỗi bước chân như thể đẩy toàn bộ trọng lượng cơ thể về phía trước, bật mạnh lên.
Tốc độ đạt được dường như bùng nổ hơn nữa với cú đạp tiếp theo.
“Tada-kun! Đợi tôi!”
Nhẹ bẫng. Đôi chân—không, đôi giày thật nhẹ.
Đây có phải là tốc độ mà Rinda đã ban tặng cho mình không?
Cơ thể này, nó có thể di chuyển như thế này sao? Đó là tốc độ mà Banri lần đầu tiên biết đến. Vai, cánh tay, lưng, ngực, hông, đùi, đầu gối, bắp chân, mắt cá chân, ngón chân. Chúng có thể linh hoạt đến thế này, có thể ẩn chứa sức mạnh đến thế này sao? Banri lao vút trên con đường đêm như một con thú. Cậu cố gắng hết sức mình, nhún nhảy toàn thân, chỉ muốn bỏ lại tất cả.
[IMAGE: ../Images/..]
Phía sau Banri, từng khoảnh khắc, từng mảnh ghép thời gian đều gắn liền với anh của hiện tại. Anh muốn cắt đứt tất cả những sợi dây ràng buộc ấy, muốn lao đi với tốc độ tối đa, bỏ lại tất cả.
“Sao anh lại chạy trốn!? Em đã làm gì sao!? Anh ghét em đến thế à!?”
Từ phía sau, tiếng Kouko gào lên vẳng tới, dù đã rất xa. Banri đáp lại bằng một tiếng kêu như tiếng sói vọng từ xa:
“KHÔNGGGGGGGGGGGGGG!”
“Làm ơn! Đợi em với!”
Không, không, không! Câu trả lời là không! Anh sẽ không dừng bước. Anh sẽ không dừng lại cho đến khi thoát khỏi đây. Khoảnh khắc này, “hiện tại” này, Banri muốn vứt bỏ tất cả. Vì thế, anh lao đi trong màn đêm.
Chọn đại một lối rẽ theo linh tính, anh quẹo trái. Lại một ngã rẽ khác, lần này anh rẽ phải. Tiếp theo cũng là rẽ phải. Phía trước là ngã ba, Banri cứ thế lao vào con đường gần nhất. Anh nào biết con đường mình chọn sẽ dẫn đến đâu, cũng chẳng nhớ mình đã đi qua những con đường nào.
Cứ như chuỗi ngày nối tiếp từ khi anh được sinh ra cho đến hôm nay vậy.
Tất cả đều là chuỗi lựa chọn “Có” và “Không”. Vô số những sợi tơ “Có” và “Không” đan xen như một tấm lưới vô tận, khiến anh chẳng thể biết đâu là con đường đúng đắn. Anh cũng không tài nào nhớ được những con đường mà quá khứ của mình đã đi qua. Nếu như anh có thể nhớ được, nếu như anh có thể lần ngược lại tất cả những lựa chọn của Tada Banri trong quá khứ mà không sai sót…
Nghĩ đến đó, chính bản thân anh cũng phải kinh ngạc.
Anh đang nghĩ, “Mình có thể trở về được chăng?”
Nếu anh có thể quay lại con đường cũ một lần nữa, nếu anh có thể tìm thấy con đường trở về đúng đắn, con đường duy nhất đó, thì chắc chắn… Rinda đang ở đó. Rinda vẫn luôn chờ Banri quay về.
“…Nhưng! KHÔNG! Đành vậy…!”
Không thể được. Bởi vì ký ức của Banri đã mất. Anh không thể quay ngược lại. Con đường trở về đúng đắn đã không còn. Dù có ngoái đầu nhìn lại bao nhiêu lần, anh cũng không thể tìm thấy hình bóng của bản thân trong quá khứ từng ở đó.
Vì vậy, anh chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước. Anh nghĩ đó là một lựa chọn tốt hơn nhiều so với việc đứng chết lặng, chìm đắm trong nỗi buồn về sự mất mát, và bật khóc vì không biết đường về.
Chạy trốn, chạy trốn, chạy trốn điên cuồng.
Hất bỏ tất cả, anh lao đi với tốc độ không ai đuổi kịp. Banri của hiện tại đã chọn và lao vào điều đó. Và rồi, anh lại chọn lựa chọn tiếp theo. Chừng nào còn sống, đó sẽ là một chuỗi liên tục.
Có hay Không?
Con đường phía trước dẫn đến một cây cầu vượt. Dưới đó là dòng xe cộ tấp nập. Hàng loạt đèn pha sáng lóa như phát điên. Cứ thế lao thẳng xuống, đủ cao để nỗi buồn, đủ cao để những lựa chọn tiếp theo đều “tan biến hết!”. Không, không đời nào – anh cố gắng bật cười vào suy nghĩ của chính mình, nhưng đôi chân vẫn tiếp tục di chuyển.
Đơn giản thôi mà. Chắc chắn.
Khổ sở đến mức không thở nổi sao? Nói xin lỗi bao nhiêu lần cũng không đủ sao? Buồn tủi đến mức không làm gì được sao? Nếu muốn chấm dứt “chuyện đó”, thì cứ thế lao thẳng đi, cứ thế. Nhảy xuống đi. Cắm đầu xuống.
Kìa, ánh sáng kia ngay trước mắt.
Một ánh sáng trắng xóa, chói lòa, lúc nào cũng chực chờ nuốt chửng lối đi của anh.
Hãy chọn đi.
Tự mình.
“…C….”
Có hay Không?
“…Câu trả lời là…!”
Trong khoảnh khắc, chân anh chới với. Đầu anh giật mạnh ra phía sau, không theo kịp cơ thể.
Một thứ gì đó từ phía sau đâm sầm vào anh với tốc độ khủng khiếp, hất tung anh bay về phía trước. Banri la lên, ngã lăn quay và lộn nhào.
Anh lộn một vòng, va lưng vào bức tường chắn của cây cầu vượt, rên rỉ và gần như bất tỉnh. Một bàn tay trắng bệch siết chặt lấy mắt cá chân đang co quắp. Thật sự kinh hoàng, hoàn toàn là kinh hoàng.
“Bắt… được… rồi…!”
Một tiếng thét kinh hoàng thoát ra từ cổ họng. Kẻ đã xô anh từ phía sau – nói tóm lại là tông vào anh – chắc chắn là chiếc xe đạp đã đổ kia. Và người lái chiếc xe đó,
“Hay nói đúng hơn… em đâm phải anh rồi còn gì…!”
Kaga Kouko.
Chỉ có người này thôi. Trên đời này chỉ có cô ta mới làm những chuyện điên rồ như vậy.
Cô ta lao xe đạp từ phía sau Banri, tông mạnh vào anh và cả hai cùng ngã. Kouko cũng thê thảm không kém. Mái tóc đáng tự hào của cô ta rối bời dính vào mặt, má cô ta còn rỉ máu. Từ gốc móng tay cô ta – những ngón tay đang siết chặt mắt cá chân Banri – cũng rỉ máu.
“Tại, tại sao…!?”
Đương nhiên là anh phải hét lên. Anh phải hỏi, bất cứ ai bị như vậy cũng sẽ hỏi.
“Tại sao!? Tại sao cô lại dai dẳng bám theo tôi thế!?”
“Vì anh bỏ chạy!”
Kouko nói sắc lẹm như nện từng lời, rồi dùng tay kia nắm lấy mắt cá chân Banri, trèo lên như thể bò vậy, nắm lấy đầu gối, rồi đùi, và rồi siết chặt lấy thân Banri đang nằm đổ rạp.
“Rốt cuộc… anh định làm gì!?”
Kouko nằm đè lên Banri đang ngã trên mặt đất, và rồi cô ta bật khóc.
Vai cô ta run lên bần bật, hai tay cô ta ôm chặt lấy thân Banri với một lực kinh khủng.
“Anh định đi đâu!? Đừng bao giờ làm thế nữa, đừng đi đâu cả, đừng bỏ chạy nữa! Đừng đi đến nơi mà tay em, giọng em không thể chạm tới! Đừng đi đâu cả, hãy ở bên em mãi mãi! Mà nói đúng hơn, em sẽ không để anh đi đâu hết, hãy liệu mà chuẩn bị tinh thần đi!”
Cô ta vẫn áp miệng vào ngực anh, nói rõ ràng qua tiếng nấc nghẹn. Hơi thở nóng hổi của cô ta như thiêu đốt trái tim Banri.
“…Cái đó… là gì? Ý nghĩa là gì…?”
“Tada-kun không đuổi theo em đúng không!? Vậy thì lần này, em sẽ đuổi theo anh!… Mà này, nhìn đi! Em đã bắt được anh rồi! Tada-kun đã bị bắt rồi! Điều đó có nghĩa là từ đây anh sẽ không đi đâu được nữa!”
“Nhưng… Kaga-san không thích tôi mà…”
Kouko ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào mắt Banri.
Trong đôi mắt ướt đẫm đó, mọi thứ phản chiếu lấp lánh chói mắt. Như thể tất cả những gì rực rỡ trên thế gian đều được phản chiếu trong đó, chúng chớp động mạnh mẽ và lay động. Đến mức đôi mắt Banri nhìn lại cũng bị chói lòa.
Kouko lặng lẽ nín thở. Đôi môi cô ta run rẩy, cho thấy cô ta đang tìm kiếm lời nói.
“Bị nói như thế, em không thể trả lời là Có được. Thật ra, em đã muốn trả lời… Nhưng lúc đó… không, từ trước đó nữa. Này, làm ơn, hãy nghe em nói. Điều em muốn nói với Tada-kun là, em không buồn vì Mitsuo đã tỏ tình với Chouonpa. Em buồn vì em là chính em.”
Nước mắt lại tràn ra từ hai mắt cô ta.
“Chouonpa có được mọi thứ dễ dàng. Với em, cô ấy là như thế. Cuộc sống vui vẻ, những người bạn mới, và cả Mitsuo nữa, cô ấy đều có được dễ dàng… Và Tada-kun cũng vậy, anh cũng nhìn về phía Chouonpa. Tada-kun có lẽ cũng sẽ có được Chouonpa dễ dàng. Khi nghĩ vậy, em, em… tại sao em và cô ấy lại khác nhau đến thế? Cô ấy dễ dàng có được những thứ mà em không thể chạm tới, thậm chí còn có quyền vứt bỏ chúng, em khác cô ấy đến mức nào? Giá trị của chúng ta khác biệt đến mức nào?… Khi nghĩ vậy, em thấy buồn, thấy thảm hại, và không biết phải làm sao.”
“Nhìn về phía… Oka-chan sao? Có được… Oka-chan có được tôi ư? Ơ, nhưng mà,”
[IMAGE: ../Images/..]
"Em đã thấy mà! Rõ ràng là em đã thấy!… Đã thấy hết rồi!… Em thấy Tada-kun nhìn cô gái kia, em cũng thấy hết cả. Em ghét lắm. Ghét kinh khủng. Thật sự rất sợ. Nhưng cái cảm giác đó trong lòng… chính là thứ em ghét nhất!"
Kouko dùng mu bàn tay lau đi dòng nước mắt, đôi môi run rẩy vài lần rồi nói tiếp, giọng đầy khổ sở:
"Việc tự thừa nhận bản thân đang dần bị Tada-kun cuốn hút… đối với em mà nói, thật sự rất khó khăn."
"Một người con gái như vậy… một người con gái mà sau khi mối tình đơn phương kéo dài bao năm đổ vỡ, lại cảm thấy dễ chịu hơn bất cứ điều gì khi ở bên một người khác ngay lập tức, em không thích chút nào. Em không nghĩ điều đó là đúng đắn. Không thể tin tưởng được. Đây có phải là tình cảm thật lòng không? Hay chỉ là vì mình tổn thương nên chọn một người tử tế thôi? Phải chăng mình chỉ đang tìm một người thay thế để chấp nhận tình cảm không được đáp lại?… Không, tuyệt đối không phải! Dù em có tự gào thét như thế nào đi chăng nữa, tình thế vẫn bất lợi. Thật sao?… Ngay cả bản thân em cũng muốn nghi ngờ chính mình."
Dù Kouko có lau đi bao nhiêu lần, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, thấm đẫm chiếc áo sơ mi của Banri.
"Trong 'kịch bản' của em, nói 'không' mới là diễn biến đúng đắn. Tada-kun nói thích em. Câu trả lời của em là 'không'. 'Chúng ta không thể hẹn hò'. Và rồi, Tada-kun lại cho em thêm một cơ hội. Dù vậy, vẫn là 'không'. 'Chúng ta không thể hẹn hò'. Cứ thế, em sẽ độc lập, trưởng thành hơn, trở thành một người đáng tin cậy, không còn phải nghi ngờ bản thân nữa, và mọi chuyện rồi sẽ từ đó mà bắt đầu… Đó mới là đúng. Nếu có thể làm được như vậy, thì đúng như kịch bản rồi."
Kouko cố gắng nặn ra một nụ cười, đặt hết sức lực vào đôi môi đang run rẩy. Mỗi khi cười, nước mắt lại trào ra, nhưng ánh mắt cô vẫn lấp lánh không mất đi vẻ rạng ngời.
Dù đang bám chặt lấy Banri, lăn lộn trên nền đất bẩn thỉu và khóc lóc, Kouko lúc này trông vẫn hạnh phúc hơn bao giờ hết.
"…Cho nên, em muốn anh chờ đợi. Trong lòng em vẫn luôn muốn gào lên 'có'. Em nghĩ nếu mình gào lên, cả thế giới sẽ thay đổi. Em muốn anh chờ cho đến khi em có thể tự tha thứ cho bản thân mình, cho đến khi em có thể thích Tada-kun mà không còn thấy 'ghét', không còn nghĩ đó là 'sai trái', không còn cảm thấy không thể tin tưởng được. Nhưng… kịch bản không đi đúng hướng. Tada-kun nói không thể chờ. Anh ấy nói sẽ không theo đuổi em nữa. Khi em nghĩ rằng 'Vậy là chúng ta sẽ cứ thế mà chia xa', thì… 'Kịch bản là cái quái gì chứ!' Dù ghét hay không ghét, dù sai hay đúng thì cũng kệ! Đúng hay không đúng thì cũng mặc kệ! Em có những thứ không thể đánh mất mà! Tiếng lòng em đã gào thét như vậy. Cho nên em…"
Kouko càng siết chặt vòng tay mình quanh Banri hơn nữa.
"…Em, thích Tada-kun."
Ngày mai sẽ ra sao, không ai biết. Xác nhận chuyện hôm qua cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ có bây giờ. Không có lý gì lại không trân trọng khoảnh khắc hiện tại. Kouko nói xong, thở ra một hơi thật dài như thể đã dốc hết lòng mình.
"…Thật sự… Kouko-san đúng là…"
[IMAGE: ../Images/..]
À, đầu hàng thôi — thay vì giơ cao hai tay đầu hàng, Banri cũng ôm chặt lấy Kouko.
Đến mức này rồi, còn có thể nói thêm điều gì nữa đây?
Chỉ có thể ôm chặt lấy nhau, truyền đi hơi ấm cơ thể, để chắc chắn rằng tình cảm của cả hai là đồng điệu.
"…Anh có thể đá em mà? Hòa nhé."
Banri vùi mũi thật sâu vào mái đầu bù xù của Kouko, người vẫn còn sụt sịt nói câu đó. Anh cả môi cũng vậy. Cuối cùng, Kouko lại khóc. Anh trượt xuống đến trán cô, và rồi…
"…Ơ…?"
"…Á…?"
Đột nhiên, vòng tay của Kouko buông lỏng.
Dù vừa nãy còn nói "Không buông đâu!", nhưng cơ thể Kouko lại dễ dàng rời khỏi Banri đến lạ.
[IMAGE: ../Images/..]
Á, á, á, Kouko cũng ngạc nhiên quay đầu lại, phía sau cô là một bóng người. Không, nhiều bóng người. Banri kinh ngạc đến nín thở, đứng chết trân nhìn Kouko bị kéo lùi ra sau, bị dựng dậy và…
"Chính người này đã trộm xe đạp của cháu ạ!"
Một cậu bé chỉ tay thẳng vào Kouko, giọng dứt khoát! Kouko bị kéo đứng trước mặt cậu bé.
Từ lúc nào đó, một chiếc xe tuần tra đã đỗ lại dưới chân cầu vượt, đèn đỏ nhấp nháy chiếu sáng vạn vật, tạo nên một khung cảnh bất an. Các sĩ quan cảnh sát mặc đồng phục vây quanh Kouko như một bức tường.
"Ơ, này, này! Anh nói cái gì thế! T-tôi đã bảo là 'cho mượn' mà… Tôi định trả lại đàng hoàng mà…"
Các cảnh sát đang liên lạc qua bộ đàm với vẻ mặt nghiêm nghị. Cậu bé "dứt khoát!" lại chỉ cả hai tay vào Kouko:
"Chắc chắn không sai đâu ạ! Cháu vừa xuống xe đạp trước cửa tiệm tiện lợi thì bị người này cướp mất!"
Cuối cùng cũng hiểu ra sự tình, Banri vội vàng đứng dậy: "Không, không không không!" Anh cuống quýt định lại gần Kouko để giải thích, nhưng bị chắn lại bởi tấm lưng vững chãi của các sĩ quan cảnh sát. Chỉ còn nghe thấy giọng Kouko đầy tuyệt vọng:
"Không, không phải đâu! Tôi có việc gấp lắm… Khoan đã! Khoan đã mà! Để tôi giải thích! Giải thích thì chắc chắn sẽ hiểu, tôi có lý do đàng hoàng mà, á, khoan đã, á!"
Trước mắt Banri, Kouko bị kéo xoay tròn rồi bị đẩy rụp vào trong xe tuần tra. Ghê thật… chứng kiến một vụ bắt giữ ngay tại chỗ… hơn nữa còn là cô bạn gái vừa mới chính thức… nhưng đây không phải là lúc để nghĩ mấy chuyện đó:
"K-Kouko-san! Không, thật sự, chờ đã, nghe tôi nói đã! Kouko-san!"
"Tada-kun! Gọi điện về nhà cho em! Gọi về nhà em đi!"
"Bảo thế thì biết số điện thoại nhà ở đâu mà gọi! Xin lỗi, thật sự chờ một chút đi ạ!"
Một nữ cảnh sát đứng chắn trước mặt Banri, vẫy ngón tay qua lại. Và chỉ nói một câu đơn giản:
"Không chờ!"
[IMAGE: ../Images/..]
Hết.