Golden Time

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 192

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

63 92

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 285

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 5

Quyển 3 - Vũ Điệu Của Những Chiếc Mặt Nạ - Chương 3

[IMAGE: ../image/m003.jpg]

Tada Banri đang bước đi.

Cùng với Yanagisawa Mitsuo, họ đang băng qua đường.

Đèn tín hiệu nhấp nháy, cả hai người cười đùa như hai chú cún con đang nô giỡn, reo lên “Chết rồi!”, “Chạy nhanh lên! Chạy nhanh lên!” rồi nhún nhảy lao đi. Những túi ni lông siêu thị nặng trịch trên tay họ đung đưa.

“…Đợi đã…”

Còn tôi thì…

“…Đợi tôi với, Banri…”

Ngoài câu đó ra, tôi chẳng thể thốt thêm lời nào nữa.

Ngay cả khi đèn đã chuyển sang đỏ, tôi vẫn chưa băng qua hết vạch sang đường, đành khụy gối giữa lòng đường. Những chiếc xe vừa khởi hành cứ thế lao tới, từng chiếc một. Chúng nghiền nát, xuyên qua tôi đang cúi gằm mặt không ngẩng lên được, mà chẳng một ai thèm phanh lại.

Và tôi cũng không tài nào thét lên được. Tôi không thể kêu xin “Dừng lại đi!” hay “Cứu tôi với!”.

Đương nhiên rồi. Vì tôi đã chết rồi mà.

Banri cứ thế đi xa dần, chẳng buồn quay lại nhìn tôi. Dù tôi có gọi “Đợi đã!” thì cậu ấy cũng không nghe thấy. Cũng chẳng thể nào nhận ra được.

Dù có điều gì cần nói đi chăng nữa, giọng nói này cũng không đến được tai ai, và cũng chẳng có ai trên đời này biết rằng tôi đang ở đây cả.

Dù có khóc lóc gào thét “Tôi ở đây này!” đến mấy, cũng chẳng ai để ý.

Tôi chưa từng biết đến sự cô độc đến nhường này. Giờ mới hay, đó thật sự là một điều hạnh phúc. Bản thân tôi cứ ngỡ mình đã hoàn toàn buông xuôi rồi. Tôi nghĩ mình đã chấp nhận số phận này, và bình thản lĩnh ngộ rằng mọi chuyện đến đâu thì đến đó. Tôi chỉ âm thầm dõi theo Banri. Thậm chí tôi còn tự mình tưởng tượng ra tương lai, rằng có lẽ tôi sẽ cứ thế này cho đến khi Banri chết, có lẽ là vài chục năm nữa.

Thế nhưng, vào khoảnh khắc ấy, tôi đã cảm nhận được Rinda đang khóc. Trong phòng của Banri, Rinda đã cười, rồi chỉ khóc trong lòng. Không phải vì tôi là một hồn ma mà tôi biết được điều đó. Mà là vì tôi luôn lắng tai nghe giọng nói của Rinda. Chính vì thế mà tôi đã biết.

Chúng tôi từng có một lời hứa. Nếu Rinda khóc, tôi nhất định sẽ lao tới. Vậy nên, lúc đó tôi đã nghĩ “May quá, mình đã ở bên cạnh được cô ấy”. Rằng mình đã không thất hứa. Tôi muốn ở bên Rinda đang khóc, muốn trở thành chỗ dựa cho cô ấy. Tôi đã vươn tay, đã nói chuyện. Đã bao lần tôi định chạm những ngón tay này vào vai, vào lưng, vào tóc của Rinda.

Và rồi, tôi mới nhận ra.

Tôi không thể chạm vào Rinda thêm một lần nào nữa.

Giọng nói này cũng không thể tới được cô ấy thêm một lần nào nữa.

Việc trở thành một hồn ma ở bên cạnh vốn chẳng có ý nghĩa gì, ngay cả sự tồn tại của tôi cũng không ai nhận ra, và hơn hết, Rinda đã từ bỏ tôi rồi.

Không bao giờ nữa…

“…Banri… Đợi tôi với…”

Không bao giờ nữa, không ai, sẽ hiểu tôi. Sao bấy lâu nay tôi lại có thể dửng dưng bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng đến vậy chứ? Không dễ dàng chút nào. Hoàn toàn không hề dễ dàng chút nào. Dù đã chết rồi mà đầu óc tôi vẫn quay cuồng, tôi đã khóc, đã gào thét, đã vùng vẫy. Tôi bám riết lấy Banri, cắn xé cậu ấy, gào lên rằng một kẻ còn sống như cậu phải làm gì đó đi chứ. Phải làm gì đó với tôi đi chứ! Thế nhưng mọi chuyện vẫn chẳng thay đổi gì. Chẳng ai nhận ra tôi cả.

Tôi đã từng sợ biến mất.

Nhưng bây giờ, tôi lại sợ rằng chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc.

Nếu thời gian như thế này kéo dài mãi mãi, làm sao tôi có thể chịu đựng được? Nếu nó không có hồi kết? Nếu không liên quan đến sự sống chết của thể xác, mà chỉ mình tôi bị bỏ lại, cứ thế tồn tại mãi mãi, mãi mãi? Nếu cha mẹ tôi cũng chết, Banri cũng chết, Rinda cũng chết, tất cả những người tôi quen biết đều chết hết, mà chuyện này vẫn không có hồi kết?

“…Đợi tôi với mà!”

Tôi dùng tay lau những giọt nước mắt đang tuôn dài trên má, rồi cố gắng đứng dậy. Tôi đuổi theo Banri đã đi khuất, vừa khóc vừa loạng choạng chạy. Dù đã thảm hại đến mức này, tôi vẫn nỗ lực hết mình. Vì tôi không muốn bị bỏ lại. Không muốn bị bỏ rơi, bị lãng quên một mình ở nơi này.

Vừa chạy, tôi bỗng nhận ra. Banri đã sống trước tôi hơn một năm rồi.

***

Trước lối vào của khu chung cư, từ xa đã thấy bóng một người cao ráo quen thuộc.

“Xin lỗi Nijigen-kun, đợi lâu chưa!?”

Khi Banri và Yanagisawa chạy tới, người đó quay phắt lại.

“Ôi dào, chậm rì rì à! Đợi mãi!”

Cái điệu bộ làm nũng, mặt phụng phịu bất thình lình. Cái dáng người uốn éo. Dù là người bạn tâm giao Nijigen-kun thì cái sự ‘kì cục’ vẫn cứ là ‘kì cục’, khiến Yanagisawa và Banri không hẹn mà cùng trao đổi ánh mắt rồi lờ đi, định coi như người lạ mà đi lướt qua.

“Tôi đã bảo là 6 giờ có mặt mà! Giờ đã là 6 giờ 15 rồi!”

Từ phía sau cái bóng cao ráo ấy, một giọng nói cùng điệu bộ y chang trồi ra.

“Nếu đi mua sắm thì cứ hẹn gặp ở siêu thị là được rồi!”

Người xuất hiện là một mỹ nhân với dung mạo trắng trẻo.

“...Chà, nói đùa thôi. Thật ra tôi không giận chút nào. Nhìn mặt Tada-kun là bao nhiêu phút cũng chẳng thành vấn đề. Chỉ cần được gặp, là tôi đã VUI – RỒI.”

Với bốn bước chân, cô ấy áp sát Banri, rồi cứ thế bám vào cánh tay trái của cậu như một chú khỉ con. Đó dĩ nhiên là Kaga Kouko, Banri không nhớ là mình đã gọi cô ấy, bèn “Hả!?” rồi nhìn vào mặt cô. “Ưu!” Kouko nghiêng đầu nhìn lại vào mắt cậu.

Nijigen-kun cũng với bốn bước chân chụm gối, bám lấy Yanagisawa.

“Được gặp Yanassan, tôi cũng VUI – RỒI.”

Anh chàng bị từ chối thẳng thừng, bị Yanagisawa vùng ra một cách đầy thất vọng: “Kì!” Chữ “Kì” đó, chắc là “Kì cục” rồi.

“Bất ngờ chưa!” Kouko mắt long lanh nói, nhưng quả thật, tôi mới là người bất ngờ. Banri chỉ mời mình Nijigen-kun đến cái “Hội khích lệ tinh thần Yanagisawa Mitsuo @ Nhà mình” này. Tôi đã gửi mail cho Kouko bảo rằng đừng lo lắng gì rồi mà.

“Sa… sao? Sao Kaga-san lại ở đây?”

Hơn nữa, cô ấy còn thay hẳn bộ đồ nữa chứ. Kiểu tóc cũng khác ban ngày. Cô ấy mặc một chiếc áo không tay màu đất hiếm thấy, một sợi dây chuyền to bản, quần dài ngang đầu gối, tóc dài được buộc lên bằng bờm đính hạt rồi tết lỏng hai bên mái. Cô ấy đeo một chiếc túi nhỏ xíu màu vàng chanh rực rỡ như đồ chơi chéo qua lưng, và đi đôi giày chiến binh cao gót đến mức có thể đá chết cả một con cừu, càng làm tôn lên đôi chân trần đẹp miên man.

“Vui không? Nói là vui đi?”

Với bộ cánh dành cho buổi tối ở nhà này, Kouko dồn toàn bộ trọng lượng vào cánh tay trái của Banri, làm nũng.

“À, ừm, dĩ nhiên là…”

“Tôi muốn nghe anh nói vui. Nên anh phải nói. Mà nói thật là anh không nói thì tôi buồn đấy.”

“Vui! Vui lắm! Gặp Kaga-san vui ơi là vui!”

“Ừm… Nghe thế tôi cũng vui…”

Cái hành động dụi dụi cái trán tròn vo vào vai Banri một cách say đắm, như một con vật, thật sự rất đáng yêu, rất dễ thương, nhưng mà cái đó là cái đó, cái này là cái này. Banri hơi lùi lại một chút.

“Mà thật sự, sao cô lại đến…?”

Khi Banri hỏi lại lần nữa, Kouko làm mặt “Hừ, cái kiểu nói gì thế?” có vẻ hơi giận dỗi. Cô ấy chỉ nhếch một bên lông mày lên.

“Anh không hiểu sao? Tôi là bạn gái anh mà? Muốn gặp thì tôi đến gặp thôi chứ? Chuyện đó là đương nhiên mà?”

“Nè!?” Kouko quay sang nhìn Nijigen-kun. Nijigen-kun hơi khó xử nhún vai cười. “Thấy chưa, thường thức mà,” cô ấy nói, rồi quay lại nhìn Banri.

Cứ ngỡ Banri đã hiểu rõ chuyện này rồi, nhưng nếu chưa thì bây giờ phải hiểu cho kỹ. Em muốn gặp là em sẽ đến gặp. Là bạn gái của anh thì chuyện đó hiển nhiên thôi. Ba trăm sáu mươi lăm ngày, hai mươi bốn giờ, đừng hòng lơ là nghe chưa? Được không? Được chứ? Hiểu chưa? Hiểu rồi chứ?"

"Thì, ừm..."

[IMAGE: ../Images/00000003.jpg]

Không đợi anh nói thêm lời nào, Kouko đã ấn chặt ngón trỏ lên môi Tada Banri. Rồi cô "ư hứ" cười khúc khích, ghé sát mặt lại gần hơn:

"Thật ra, từ khoảng năm giờ em đã đứng rình mò ở quanh đây rồi. Cứ nghĩ là anh sắp về. Thế rồi Nijigen-kun đến, em bắt chuyện thử thì cậu ấy lại bảo là sắp đi nhậu. Chuyện đó thì đương nhiên em cũng phải có mặt chứ! Mà nói thật, em muốn hỏi ngược lại anh cơ. ...Sao anh không gọi em?"

Cô nàng đột nhiên nghiêm mặt.

Kouko vẫn giữ ngón tay véo môi Banri, tra hỏi. Thay vì Banri không thể trả lời, Yanagisawa đã giơ tay "Dạ có!" từ một bên và đáp:

"Hiển nhiên rồi! Hôm nay là buổi nhậu để cổ vũ tao! Có mày ở đây thì tao đâu có vui nổi!"

"Mitsuo thì tôi không hỏi."

"Hừ!" – Một tiếng khịt mũi xem thường, Kouko dùng ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm Banri không rời.

"Này, Banri-kun. ...Không, 'Password Tada'. Trả lời đi. Tôi là ai?"

Môi anh được giải thoát.

"...'Tiffany Kaga'..."

Banri đáp.

Còn Nijigen-kun thì là 'Kilobyte Satou' – đó là tên mật khẩu của cả ba người.

Với một lời thề đơn giản rằng bất cứ ai trong nhóm tổ chức tiệc nhậu thì người kia cũng phải có mặt, ba người họ đã gắn kết với nhau. Nếu phá vỡ lời thề, mỗi người sẽ phải mất đi một thứ quan trọng.

"Đúng rồi. Phải, tuân theo hiệp ước đó, tôi có quyền – không, có nghĩa vụ phải tham gia buổi nhậu này bằng mọi giá. Đúng không? Phải không? Và hơn nữa, người không nên có mặt ở đây lại là..."

Kouko ưỡn người tạo dáng như người mẫu, chỉ tay vào Yanagisawa và hơi hất cằm:

"Mitsuo. Về nhà đi."

Cô thốt ra lời nói bằng ánh mắt lạnh lùng nhất trần đời. Một tiếng "bụp" như có gì đó đứt đoạn từ thái dương Yanagisawa.

"..."

Không nói một lời, anh ta cởi đôi bốt ra và định lao vào đấm Kouko. "Khoan đã! Khoan đã!" – Banri vội vàng che chắn Kouko ra sau lưng, nhưng Kouko thì lại cởi chiếc giày gladiators ra và vung vẩy.

"Red Wing làm sao thắng được Jimmy Choo!"

"Tuần trước mày giẫm phải phân chó, nhìn cái đế giày đó mà vẫn nói được câu đó sao!?"

"Phân chó cái gì! Giày tôi còn có đinh tán đấy!"

"Đồ ngốc! Con nhỏ bị tẩy chay!"

"Thằng giẫm phân chó!"

"Cái túi xách màu vàng chói lọi như cặp học sinh mẫu giáo đó là gì hả!? Cố làm ra vẻ dễ thương à!?"

"Hả!? Nói cái gì đấy!? Đây là Celine đấy!? À, hóa ra bị đá nhiều quá nên đầu óc cũng tẩu hỏa nhập ma đến mức không nhận ra Celine à!? Mitsuo đúng là đáng thương hết sức!"

"Thằng nào đáng thương hả cái mặt già nua này!"

"Tóc uốn miễn phí! Hóa chất rẻ tiền làm chết hết chân tóc rồi!"

"Cằm chẻ!"

"Vĩnh biệt mái tóc rồi à!?"

Một trận chiến giày dép xấu xí nhất trần đời giữa hai người bạn thanh mai trúc mã sắp sửa diễn ra ngay trên đường, Banri bị kẹp giữa hai người, sợ hãi cả "phân chó" từ bên trái và "đinh tán" từ bên phải như nhau.

"Ááá! Nijigen-kun làm gì đi chứ! Nijigen-kun!"

"À, đợi chút. Có điện thoại."

Tuy nhiên, Nijigen-kun quả nhiên là người đến từ chiều không gian khác, vẫn thản nhiên nghịch chiếc iPhone:

"Giờ này mà còn nghe điện thoại à!? Nghiêm túc đi, làm ơn tách hai người này ra giúp tôi với!"

"Mà này... là Oka-chan gọi. Cuộc gọi đến. Có nên bắt máy không? Nên bắt máy chứ?"

Nghe thấy giọng nói đó, chiếc bốt rơi "độp" từ tay Yanagisawa. Kouko cũng ngừng lại, trao đổi ánh mắt với Banri.

"...À. Ngắt kết nối rồi."

Mọi người nhất thời không nói nên lời, một sự im lặng khó xử kéo dài vài giây. Đúng lúc này, lại là Oka Chinami gọi điện đến...

Thấy Yanagisawa đã mất hết ý chí chiến đấu, Kouko liền tự nhiên níu lấy Banri và đi lại chiếc giày gladiators, còn Yanagisawa thì vẫn đứng ngây ngốc với một chân trần một chân đi giày:

"Ơ, ơ, ơ, cái gì vậy...? Tức là...? Nijigen-kun và Chinami là bạn bè có thể gọi điện cho nhau sao? Hả? Cái gì? Sao lại thế? Tự, tự lúc nào vậy...? Không, mà nói thật, đâu phải chuyện tôi phải bận tâm nhỉ... nhỉ, ừm..."

Anh ta lẩm bẩm.

Nỗi đau khổ ấy đúng là không có gì sánh bằng. Nijigen-kun vội vàng bỏ chiếc iPhone vào túi với vẻ mặt hơi hoảng hốt:

"Không không! Đâu phải thế! Chỉ là tình cờ hôm nọ, hai đứa có giết thời gian cùng nhau một lần, lúc đó mới trao đổi số điện thoại thôi mà! Chỉ có thế thôi! Với lại đây là lần đầu tiên cô ấy gọi điện đến mà."

Cậu ta liếc nhìn Banri. "Hôm nọ tình cờ" đó, chắc là chuyện Banri đã bỏ trốn khỏi Rinda.

Sau đó, Banri có giải thích với Nijigen-kun và Chinami là "đột nhiên bị đau bụng". Bản thân anh cũng thấy đó là một lời bao biện quá giả tạo, nhưng cả hai người đều không truy hỏi thêm mà bỏ qua cho anh.

Bây giờ nhận ra qua ánh mắt của Nijigen-kun, Banri hiểu rằng hóa ra họ đã nghĩ có gì đó không ổn. Tuy nhiên, để giải thích toàn bộ sự việc thì có vẻ câu chuyện sẽ rất dài.

"...Haha. Ha. ...Cười đi."

Yanagisawa đặt tay lên vai Kouko. "Đừng động chạm thân mật thế," Kouko liền gạt tay anh ta ra.

"Mày đến đây là để cười vào cái sự đáng xấu hổ của tao đúng không? Được thôi. Cười đi. Cứ cười đi... Cứ tha hồ mà tận hưởng cái sự vô dụng của tao..."

Nhìn Yanagisawa cứ thả lỏng người và cười một cách đáng thương, Kouko hơi buồn bã hạ khóe mắt xuống. Rồi cô bối rối quay lại nhìn vào mắt Banri. Đôi mắt ấy như đang hỏi "Phải làm sao đây?".

Nhìn khuôn mặt ấy – hay nói đúng hơn, ngay từ đầu Banri đã hiểu rõ. Dù thế nào đi nữa, Kouko vẫn lo lắng cho Yanagisawa. Cô chắc chắn không thể chấp nhận được email mà Banri đã gửi, nên muốn tự mình xác nhận tình hình của Yanagisawa. Nhưng vì không thể đến căn hộ của Yanagisawa, nên cô tạm thời đến phòng của Banri.

Vì đã hiểu rõ điều đó, nên Banri chỉ còn cách nói hộ Kouko, người không thể tự mình diễn đạt được:

"Thôi nào... Yanassan. Kaga-san thật sự lo lắng cho Yanassan đấy. Vì cô ấy là người như thế này nên không nói ra được đâu."

—*Cô ấy là bạn gái mình mà! Cứ lo lắng cho tên đó mãi! Ghét thật! Tức chết mất! Hả, lẽ nào vẫn còn vương vấn ư!? Bị Oka-chan đá rồi nên tính nhân cơ hội này à!? Nếu là thế thì mình mình mình... nghìíìí!*— Tạm gác những suy nghĩ đó sang một bên.

"Đúng không?"

"...Tôi thì, chẳng qua,"

—*Đâu phải tôi lo lắng cho Mitsuo đâu nên đừng có hiểu lầm nhé! Hừ!*— Không hiểu sao, Nijigen-kun lại lồng tiếng từ phía sau lưng Kouko bằng một đoạn thoại mẫu, nhưng Banri tạm thời bỏ qua.

"Kaga-san!"

"..."

Banri nhẹ nhàng hỏi lại, và Kouko khép nép gật đầu “Ưm…”. Cô tựa như bỗng chốc trở thành một cô gái yếu đuối, nửa ẩn nửa hiện sau vai Banri. Thấy vẻ mặt đó của Kouko, Yanagisawa khẽ thở phào. Từ đôi má bầu bĩnh như đang hờn dỗi, có thể thấy sức lực dường như đã rút cạn theo tiếng thở dài.

“Kaga-san, nếu cô muốn tham gia buổi nhậu hôm nay, thì đừng có đánh nhau bằng giày dép nữa, hôm nay hãy tham gia một cách vui vẻ, hòa nhã vì Yanassan được không? Nếu vậy thì cô có thể ở lại.”

“…Được thôi.”

“Yanassan, cậu thấy thế được không?”

“…Ờ, được.”

Đáp ngắn gọn, Yanagisawa khẽ bước ngang, tiến lại gần Nijigen-kun. Banri nghe thấy cậu ấy khẽ lẩm bẩm “Xin lỗi vì đã nói những chuyện vớ vẩn”. Nijigen-kun cười nhẹ “À ha ha” rồi bước vào phòng của Banri.

[IMAGE: ../Images/00001.jpeg]

Đứng phía sau Yanagisawa và Nijigen-kun – những người khách nhưng lại cứ thế bước vào trước – Banri khẽ nắm tay Kouko. Bản thân cậu cũng thấy động tác này của mình đã khá thuần thục rồi. Banri muốn gửi gắm rằng mình tin tưởng Kouko, và tin rằng sự dịu dàng cậu dành cho Yanagisawa chắc chắn không phải là luyến tiếc gì cả. Cậu siết những ngón tay thon nhỏ của cô, sánh bước cùng cô. Nhưng Kouko liền giật phắt tay ra,

“…”

Rồi… “Chặc!”

Cô làm vẻ mặt không biết gì, không nói một lời, nhưng siết lại tay Banri mạnh hết sức, đến nỗi các ngón tay đan sâu vào nhau, lòng bàn tay ép chặt. Đó là cách nắm tay mà hai người vẫn thường cười khúc khích và gọi là “Nắm tay kiểu hút chân không~” hay “Bằng chứng của siêu tình yêu~”. Mỗi khi nói vậy, không hiểu sao họ đều làm giả giọng Doraemon đời cũ. Banri khẽ bật cười khi nhớ lại giọng “Nobuyo” của Kouko, dù cô cố gắng hết sức nhưng lại chẳng giống chút nào. Kouko cũng cúi đầu, cố nén tiếng cười, chỉ để tiếng cười vỡ vụn trong cổ họng.

“Hai cái người này, hòa thuận thế!? Hãy biết nghĩ cho Yanassan với trái tim tan nát của cậu ấy đi chứ!”

Trong thang máy, Nijigen-kun nhận ra và vội vàng chặt tay Banri để cắt đứt khoảnh khắc đó.

“Không sao, không sao mà…”

Yanagisawa đứng sát tường một mình, cố gắng siết chặt tay phải và tay trái của mình theo kiểu “hút chân không”.

“Thật ra mình tự chơi một mình cũng giỏi lắm… Thấy không, như thế này này…”

[IMAGE: ../Images/00002.jpeg]

“Kaga-san, có một tin bất ngờ muốn báo cho cô đây.”

“Gì vậy?”

Tháo đôi sandal gladiators ở lối vào, Kouko hỏi lại, chiều cao của cô bỗng chốc thấp đi hơn mười phân. Đôi dép đi trong nhà cô mang là loại chuyên dụng của Kouko, với họa tiết hoa hồng màu hồng rực rỡ. Giá mua ở Olympic là 980 yên.

“Tôi cũng vừa mới biết, hàng xóm của chúng ta đây này… là nhà của NANA Senpai đấy.”

“Ơ!?”

Đương nhiên, chẳng có dép đi trong nhà dành cho lũ con trai. Chủ nhà Banri thì “Đá lạnh tan hết rồi!” và đi thẳng đến tủ lạnh, còn Yanagisawa thì “Cho mượn nhà vệ sinh!” và đi thẳng vào toilet, Nijigen-kun cũng thế. Cả ba đều đi chân trần chỉ với tất.

“Cái người kỳ lạ hôm nọ ấy, cô còn nhớ không? Người mà cô đi thang máy cùng và bảo ‘người gì mà kỳ cục thế’, người toàn thân đen sì ấy. Đó chính là NANA Senpai đấy.”

“Xạo! Rõ ràng là người hoàn toàn khác mà!”

Kouko làm vẻ mặt kinh ngạc tột độ, nhìn chằm chằm vào bức tường phía sau bếp. Đúng vậy, vị ấy đang sống phía sau bức tường đó.

[IMAGE: ../Images/00003.jpeg]

“Thật là quá bất ngờ đúng không. Nhưng NANA Senpai hình như đã nhận ra tôi từ lâu rồi, là ‘sinh viên năm nhất cùng trường mới chuyển đến hàng xóm’. Có lẽ vì thế mà lúc đó cô ấy đã rủ tôi đi xem biểu diễn…”

“Ba… Banri~~~…”

Từ trong toilet, chỉ cách một cánh cửa, tiếng Nijigen-kun vang lên bi ai, khổ sở.

“Bật nhạc nền lên dùm~~~…”

Nghe vậy, Banri vội vã túm lấy điều khiển TV, bật nguồn. Tăng âm lượng lên to hơn là quy tắc khi khách dùng toilet trong căn phòng chật hẹp này.

Căn phòng vẫn y nguyên như lúc Banri vội vàng chạy ra ngoài khi Kouko gọi điện.

Sàn nhà nơi Rinda đã đi lại bằng tất, cửa sổ nơi Rinda đã áp trán vào. Tấm thảm nơi Rinda đã ngồi. Mọi thứ vẫn y nguyên như cái ngày Banri đã khóc trước mặt Rinda.

Bức ảnh của Banri và Rinda cũng vẫn để trên bàn. Nó úp xuống, chưa ai nhìn thấy. Banri khẽ cầm lấy nó, nhét vào ngăn giữa của chiếc hộp màu dùng làm kệ sách.

Rồi cậu mở to cả hai cửa sổ để thông gió. Kouko không hề hay biết gì, vẫn nhìn chằm chằm vào bức tường ngăn với phòng bên cạnh, vẻ mặt đầy thắc mắc.

“NANA Senpai tên họ là gì nhỉ?”

“Chịu, không thấy có biển tên. Nhưng đã biết chị ấy xuất thân từ Warabi.”

“Ối giời ơi…” Kouko gật gù một cách kỳ lạ, như đang suy tư, rồi định bê túi nhựa mà Nijigen-kun vứt trên sàn vào bếp. Banri vội đưa tay ra “Để tôi” và xách chiếc túi nặng.

“Cái này Nijigen-kun mua các món ăn sẵn ở quê đấy. Cậu ấy bảo có croquette, menchi và salad khoai tây. Nếu biết là có tiệc nhậu, tôi cũng đã mua nhiều thứ rồi.”

“Thôi nào, thôi nào. Oa, vẫn còn ấm nóng kìa. Lại còn thơm cực kỳ… chết tiệt, hào quang béo phì đang tỏa ra ngùn ngụt rồi.”

“Tada-kun và mọi người đã mua gì?”

“À ừm, rượu, vài loại snack, bọn tôi cũng mua đồ ăn sẵn rồi. Salad macaroni và gà rán, ôi chao, thiên đường sốt mayonnaise và đồ chiên rán, còn gì nữa nhỉ? Này Yanassan.”

Yanagisawa ngẩng mặt lên khỏi tủ lạnh,

“Một bộ dưa muối, xúc xích Schau-Essen và cơm chiên. À, Kouko cũng là một phần trong số người chia tiền đấy nhé.”

Kouko đáp lại “Tôi biết rồi, mà nói thật thì…”

“Kinh thật. Không có rau gì cả. Chẳng thấy ý muốn ăn rau đâu cả.”

“Hả? Có rau mà. Salad khoai tây, salad macaroni, dưa muối. Mà Banri, có thể lấy tạm mấy loại gia vị như ajipon ra ngoài được không? Cứ thế này không đủ chỗ. Chắc cậu muốn làm lạnh rượu đúng không.”

Yanagisawa liên tục lấy các loại gia vị ra, và nhét các lon rượu vào chỗ trống. Banri nhấc một trong những chiếc túi đặt trên bếp lên,

“Mấy thứ này, tôi cũng mua riêng cho tôi đấy. Kaga-san cũng uống loại này nhé.”

Cậu khẽ để Kouko nhìn thấy bên trong.

Cùng với canned chu-hai, cocktail, và bia, cậu còn mua cả ginger ale, nước trái cây vị cocktail không cồn, và đồ uống vị bia.

“Ôi chao…”

“Mới bị mắng xong mà. Vẫn còn hơi sớm thì phải. Mấy loại trà tôi cũng mua dự trữ khá nhiều.”

Kouko hơi bĩu môi một chút, vẻ mặt có vẻ chán nản, rồi dễ thương chớp mắt nhìn lên đầy sát thương.

“…Nhưng, một chút thôi thì được chứ? Một ngụm thôi. Chỉ ly đầu tiên thôi… Một lon thôi. Không được sao? Vì Mitsuo mà? Này, cái không khí, cái cảm giác ‘Phà!’ của buổi nhậu quan trọng lắm chứ!”

Cô dựa sát vào Banri, nhưng cậu đáp:

“Dù không say, nếu cần tôi vẫn có thể bùng nổ ngay lập tức mà.”

“Tôi thì không như vậy!”

“Hơn nữa, cái tin đồn về cằm chẻ có thật không vậy?”

"Nào nào," định lấy tay chọc chọc vào chiếc cằm thon gọn, thanh tú của cô nàng thì cô đã nhanh như cắt né tránh. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế con quen thuộc, vừa đưa tay ôm má vừa giải thích: "Ai mà chả có cằm chẻ, vì hộp sọ của con người được ghép lại từ hai bên mà." Tada Banri mỉm cười, bắt đầu lôi hết cốc chén từ tủ bếp treo tường ra.

"Phù... may quá, kịp rồi!"

Với vẻ mặt ung dung, Nijigen-kun vừa lau kính vào gấu áo vừa bước ra từ nhà vệ sinh.

"Giờ thì! Chuyện là, có email từ Oka Chinami rồi! Nội dung liên quan đến Yanassan! Và đường ruột của tôi đang rất tốt!"

Hắn chễm chệ ngồi phịch xuống giường của Banri với vẻ hách dịch. Yanagisawa Mitsuo giật mình quay phắt lại.

"Gì... gì thế!?"

"Muốn biết không, Yanassan?"

"Muốn biết ạ!"

"Ưm, ẩm độ vừa đủ, lượng nhiều vô kể, mà lại còn thoang thoảng mùi hương quyến rũ..."

"Không phải cái đó! Tôi muốn biết nội dung email cơ!"

"Đương nhiên rồi."

Cạch, hắn đeo kính lại. "Nijigen-kun gửi email trong toilet à...?", Kaga Kouko hỏi với vẻ mặt khó tả, nhưng Nijigen-kun phớt lờ.

"‘Vừa nãy tớ gọi điện là vì tớ hơi lo lắng về Yana.’"

Hắn bắt đầu đọc nội dung email bằng một giọng the thé cực kỳ khó chịu (chắc là cố bắt chước giọng của Chinami). Chỉ riêng cái giọng đó thôi cũng đủ khiến Banri, Kouko và Yanagisawa Mitsuo muốn rụng rời chân tay rồi, nhưng hắn vẫn tiếp tục:

"‘Chiều nay, cậu có thấy Yana không? Tiết ba tớ học chung mà không thấy cậu ấy đến, thấy có vẻ như sắp nộp thẻ điểm danh rồi nên tớ nộp luôn hộ phần của Yana, mà không biết có làm phiền cậu ấy không nữa. Xin lỗi, tớ chỉ muốn hỏi thế thôi. Chuyện là tớ hơi khó liên lạc trực tiếp với Yana. Thôi hẹn mai gặp nhé~’ Ba cái biểu tượng bàn tay. "...Đại khái là vậy đó."

"Xin lỗi Oka Chinami, tớ đã công khai email rồi," Nijigen-kun vừa nói vừa chắp tay nhìn vào khoảng không.

Yanagisawa Mitsuo như chết lặng, đứng im như suy tư điều gì đó. Cánh cửa tủ lạnh đang mở toang được Banri, chủ nhà, nhẹ nhàng khép lại.

"Ôi chà..." Kouko thốt lên.

"Đừng có nói chuyện với cậu ta nữa, đó là vì Mitsuo đấy. Thẻ điểm danh cũng nộp hộ rồi, siêu âm. Đã phũ phàng rồi mà còn làm cái chuyện tử tế đó nữa."

"Đúng là thủ đoạn của quỷ dữ nhỉ. Hoàn hảo." Kouko nói tiếp, rồi ngồi trên chiếc ghế con, hai chân đung đưa, nhìn chằm chằm vào Yanagisawa Mitsuo bằng ánh mắt hơi ác ý.

"Đương nhiên là phớt lờ rồi nhỉ?"

"..."

"Không muốn nói chuyện hay gặp mặt nữa đúng không? Nếu thế thì cứ phớt lờ thôi. Cứ phớt lờ suốt đời, mãi mãi không liên quan. Đúng không?"

"Tô... tôi..."

Yanagisawa Mitsuo quay lại nhìn khuôn mặt trắng bệch của Kouko khi cô nói với vẻ ưỡn ngực, nhưng anh chỉ biết nhăn nhó mặt mày đầy khổ sở. Anh nín thở, hơi thở dốc, rồi vuốt tóc.

"Tôi... tôi... tôi..."

Sức sống hừng hực lúc nãy khi cãi nhau với Kouko đã biến đâu mất. Giờ đây, anh trông hệt như một đứa trẻ nhút nhát, chỉ biết ấp úng ngập ngừng.

Chứng kiến cảnh tượng đó, Kouko cuối cùng thở dài một tiếng thật dài: "Haaaiz!" Rồi cô đứng dậy, giật lấy chiếc iPhone từ tay Nijigen-kun với câu "Cho mượn." Cô lướt nhẹ ngón tay, áp điện thoại vào tai, Banri còn chưa kịp hỏi "Cô làm gì vậy?" thì cô đã cất giọng.

"...Alo, tôi đây. Tôi đang uống rượu ở nhà Tada Banri với Nijigen-kun và Mitsuo, nên cô cũng đến đi. Tôi không muốn cô đến đâu nhưng vì Mitsuo nên tôi đành miễn cưỡng gọi cô đấy, Mitsuo đang ủ dột rầu rĩ lắm! ...Hả!? Cái gì, ồn ào quá! Tôi không nhận câu hỏi đâu nhé! Hả!? Tôi không biết đâu, im lặng mà nghe đi! Địa chỉ là..."

Đó là một cuộc gọi lại nhanh như chớp. Với cái giọng cao vút như xuyên thủng cả trời xanh, cô gào lên:

"Không đến thì thôi! Mitsuo cũng sẽ chấp nhận thôi mà! Hừ!"

Tách! Cô cúp máy. Cô nở nụ cười tươi rói với Nijigen-kun và nói "Cảm ơn nhé," rồi trả lại chiếc iPhone.

"Thật là, rắc rối đến mức nào nữa đây?"

Quay sang Yanagisawa Mitsuo, cô để lộ khuôn mặt của một người bạn thời thơ ấu lạnh lùng. Sau đó, cô hậm hực đi thẳng về phía nhà bếp nơi Banri đang đứng.

"Lại vì Mitsuo mà tôi phải phí hoài sự dịu dàng rồi~ Cần bổ sung năng lượng~"

Phù... cô nghiêng đầu như một con thiên nga và áp má vào vai Banri. "Ôi, được rồi, được rồi," Banri vô thức vỗ nhẹ vào lưng cô, nhưng...

"...Khoan đã, cái... cái gì vậy!? Cô gọi Chinami đến ư!?"

Yanagisawa Mitsuo gầm lên, trừng mắt nhìn Kouko với toàn bộ sức lực như thể mạch máu trong đầu sắp đứt tung, anh quỳ gối bò lại gần, vừa nói vừa phun nước bọt. Kouko vẫn không rời khỏi Banri, hệt như một con mèo nuôi.

"Im lặng đi, đừng làm ồn. Làm phiền hàng xóm đấy. Hơn nữa, hàng xóm là người quen của tôi. Hãy biết ý tứ đi. Mà nói chung là cái gì vậy? 'Tôi... tôi...' rốt cuộc thì cậu muốn nói cái gì tôi chả hiểu chút nào. Tôi không rảnh rỗi đến mức phải phân tích từng tiếng la hét vô nghĩa của Mitsuo, và cuộc đời tôi cũng không dài đến thế đâu. Tada Banri cũng vậy. Nijigen-kun cũng thế. Siêu âm có đến hay không thì tôi không chắc, nhưng dù sao thì tôi cũng gọi rồi. Muốn về thì cứ về đi?"

Yanagisawa Mitsuo nghe vậy với vẻ mặt kinh khủng. Anh đông cứng lại trong tư thế ngồi seiza, không thể cử động hay hít thở.

Banri nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát kéo gấu áo của anh ta và nói.

"Đúng như Kaga Kouko nói, cậu có thể về. Và cũng có thể tiếp tục sống những ngày tháng khó xử một cách lề mề. Nhưng, cậu cũng có thể ở lại đây và ít nhất là tìm kiếm cơ hội để bắt đầu lại."

"..."

Yanagisawa Mitsuo từ từ nhìn mặt Banri. Điều Banri muốn nói đã rõ ràng.

"Cách làm của Kaga Kouko có thể hơi thô bạo, nhưng mà, như một loại thuốc mạnh ấy nhỉ? Sống hay chết, tất cả đều quyết định bởi điều này."

Trong một góc đầu, Banri nghĩ ra một điều kỳ lạ. Anh cảm thấy mình vừa mới nhìn thấy một người sử dụng loại thuốc mạnh như vậy. Kouko gọi Chinami một cách nhanh chóng vì Yanagisawa Mitsuo. NANA Senpai gọi Banri bằng cuộc điện thoại giả dối vì Rinda. Hai người này hoàn toàn không giống nhau, nhưng cái cách họ dùng biện pháp mạnh để giải quyết tình huống lại giống nhau một cách kỳ lạ.

Và bản thân mình, thì ừm, sao nhỉ.

"Tôi nghĩ ở lại đây sẽ tốt cho Yanassan đó?"

Không thể sử dụng loại thuốc mạnh như hai người kia, nhưng ít nhất cũng muốn tạo ra hiệu quả từ từ như thuốc đông y. Nghĩ vậy, anh trưng ra vẻ mặt tự mãn và nói.

Yanagisawa Mitsuo nhìn Banri với vẻ mặt bối rối tột độ, nhưng rồi thở dài và đứng dậy. "Khoan đã," Banri vội vàng định đuổi theo, nhưng Yanagisawa Mitsuo không đi về phía cửa chính.

Anh đứng trong bếp, rửa tay một cách thô bạo như thể đang tức giận. Rồi anh quay lại.

"...Tôi luộc xúc xích Schauessen được không?"

*****

"Banri~, đây là đâu~?" tiếng điện thoại vang lên với giọng nửa khóc nửa mếu vào khoảng hơn bảy giờ rưỡi.

[IMAGE: ../Images/..]

"Đã ra đến đại lộ có cửa hàng thú cưng rồi ư? À, thế thì… đi ngược hướng hoàn toàn rồi. Từ nhà ga con bé đi ngược hẳn với đường về nhà anh rồi. Có tiệm tiện lợi nào gần đó không? Biết không? Anh đến đón ngay, cứ chờ ở đấy nhé."

Vừa dập điện thoại, Yanagisawa đã run rẩy hỏi: "Vừa nãy là Chinami… à? Con bé đến gần đây rồi sao?"

"Đúng thế!" – Tada Banri đáp, rồi đút điện thoại và chìa khóa nhà vào túi, đứng dậy.

[IMAGE: ../Images/..]

Dù đã hạ quyết tâm ở lại đây, nhưng Yanagisawa vẫn trông vô cùng căng thẳng. Cậu ta chẳng động đũa mấy vào món ăn bày sẵn trên bàn, mà cứ nốc rượu ừng ực từ nãy đến giờ. Tuy nhiên, thay vì say mà thư giãn, sắc mặt cậu ta lại trắng bệch hơn thường lệ, có vẻ như căng thẳng đã tác động mạnh hơn cả cồn.

[IMAGE: ../Images/..]

Từ giờ trở đi, Banri cũng chẳng thể giúp được gì nữa. Mỗi người phải tự mình cố gắng vượt qua thôi.

"Oka-chan có vẻ bị lạc đường rồi. Anh đi đón con bé về đây. Tiện thể nếu cần mua thêm gì thì anh mua luôn nhé."

"Rượu… rượu rượu rượu, rượu nữa!" – Yanagisawa gào lên.

"Món mì! Món gì đó chắc bụng!" – Nijigen-kun thêm vào.

Kaga Kouko vừa nói "À, để xem, băng keo nếu siêu âm ồn ào quá, rồi dây thừng nữa, và…" vừa đảo mắt nhìn quanh bàn,

[IMAGE: ../Images/..]

"Kaga-san đi cùng đi."

"Đi liền!"

Vừa vươn tay ra, cô ấy đã mỉm cười ngay. Cô ấy bật dậy, vội vàng đeo chiếc túi nhỏ chéo người rồi lon ton theo sau Banri ra cửa.

"Chờ, chờ đã! Banri! Tớ phải làm sao đây!? Sao giờ vẫn run quá trời, tớ phải bày ra bộ mặt thế nào để chờ đây!?"

"Cứ nhấm nháp khoai tây nghiền mà chờ là được rồi."

"Khoai tây nghiền!? Vừa nãy Nijigen-kun chén sạch rồi còn gì!"

"Ư…?"

Nijigen-kun, miệng nhồm nhoàm nốt chỗ khoai tây nghiền cuối cùng, nhìn Yanagisawa.

"Tớ, tớ nhả ra nhé…?"

"Thôi! Á à, đừng có cho tớ xem trong miệng cậu đồ ngốc! Á à, á á…! Khoai tây nghiền hết sạch rồi, tớ không biết phải làm sao đây…!"

Hoàn toàn rút lại lời nói lúc trước. Xem ra, Yanagisawa cũng say kha khá rồi. Cậu ta ngã vật ra thảm, lăn lộn như một con rùa vừa ăn vạ vừa quay tít, rồi bắt đầu húc đầu vào mông Nijigen-kun.

[IMAGE: ../Images/..]

Kouko, với vẻ mặt ngán ngẩm, tháo đôi sandal chiến binh cô đang mang dở ra.

"Trông thảm hại thật đấy. Đợi một chút nhé, Tada-kun."

Cô ấy quay lại, không biết định làm gì, rồi:

"Mitsuo. Cậu thảm hại đến mức không thể nhìn nổi nữa, nên đặc biệt tớ sẽ cho cậu mượn cái này."

[IMAGE: ../Images/..]

Từ mái tóc của mình, cô ấy cẩn thận gỡ chiếc bờm đính đá lấp lánh, sao cho không làm xô lệch lọn tóc tết.

[IMAGE: ../Images/..]

"Sức mạnh của bờm thần kỳ lắm đấy. Chỉ cần một cái này thôi là công tắc sẽ bật lên ngay lập tức. Toàn thân sẽ tràn đầy năng lượng, sẵn sàng chiến đấu. Thằng nhóc yếu đuối sẽ biến mất, và cậu sẽ trở thành con người mạnh mẽ nhất. Tớ sẽ trở thành một người đẹp đẽ, kiên cường và hoàn hảo. À nhưng mà, đeo cùng với khuyên tai hay vòng cổ thì khó lắm đấy nhé? Đôi khi cả dây chuyền nữa. Đừng có đeo quá nhiều thứ quanh mặt mà không có tư tưởng, thẩm mỹ hay quyết tâm gì cả. Cứ nhớ lấy điều đó!"

Như một chiếc vương miện biểu tượng của nữ hoàng, cô ấy cung kính nâng chiếc bờm trong tay. Rồi cô khom lưng, cúi xuống người bạn thơ ấu đang nằm lăn lộn dưới sàn,

[IMAGE: ../Images/..]

"Được chứ? Ngay khoảnh khắc cậu đeo cái này vào, Mitsuo sẽ trở nên hoàn hảo. Không còn gì phải sợ hãi nữa. Đúng vậy, đêm nay, người đẹp trai nhất, kiên cường nhất và hoàn hảo nhất hơn bất cứ ai khác – chính là Mitsuo đó!"

Kouko đưa chiếc bờm vào mái tóc bồng bềnh như được uốn miễn phí, để lộ vầng trán của Yanagisawa.

"Tớ, tớ sẽ…?"

"Đúng thế! …Này! Hợp quá! Hợp đúng không!?"

[IMAGE: ../Images/..]

"Hợp, hợp quá!" – Banri và Nijigen-kun cũng vỗ tay theo Kouko. Với chiếc bờm lấp lánh, mái tóc được vén lên như con gái, hoặc như một "gal-o" (thanh niên theo phong cách gyaru) thời trước, khuôn mặt trắng nõn của Yanagisawa vẫn còn ngơ ngác, mắt tròn xoe. Cậu ta đứng dậy với khuôn mặt như Cinderella được phù phép,

[IMAGE: ../Images/..]

"Tớ… hoàn hảo?"

Cậu ta đặt tay lên ngực, rồi làm bộ mặt nghiêm nghị.

[IMAGE: ../Images/..]

Mỉm cười nhìn cảnh đó, Banri và Kouko rời khỏi phòng. "Đi nhé!" – Nijigen-kun vẫy tay chào.

[IMAGE: ../Images/..]

Họ xuống tầng một bằng thang máy, rồi cùng nhau đẩy cánh cửa nặng nề của sảnh chính. Ngay khoảnh khắc bước ra ngoài,

[IMAGE: ../Images/..]

"Ối giời ơi!"

Banri bất giác kêu lên.

[IMAGE: ../Images/..]

Phố đêm ẩm ướt đến kinh ngạc. Không khí như chìm trong hơi nước, hoàn toàn không có gió. Trời không quá nóng, nhưng độ ẩm thì cao khủng khiếp. Cứ đứng yên là cảm giác như nước sẽ đọng trên da vậy.

[IMAGE: ../Images/..]

"Cái gì thế này, ẩm ướt ghê người… cảm giác khó thở quá!"

"Mùa mưa rồi mà. Có lẽ ngày mai sẽ mưa đấy? Da tớ thuộc loại khô nên ẩm ướt thế này lại thấy thoải mái hơn. Siêu âm đang ở đâu rồi ấy nhỉ?"

"Anh dặn con bé đợi ở cửa hàng Thanks, dãy cửa hàng thú cưng ấy. …Trời ơi, mùa hè đáng sợ thật, cái thời tiết ẩm ướt này mà còn nóng lên nữa thì Tokyo sẽ ra sao đây? Anh lại hay ra mồ hôi nên ghét lắm."

"Mùa hè ở đây thì khỏi nói rồi, kinh khủng đến mức có thể cảm nhận được nguy hiểm đến tính mạng. Mình cùng nhau vượt qua nhé. Bằng Frappuccino Grande!"

"Hơn cả thế, đi biển đi. Hoặc là hồ bơi."

Banri chợt nhận ra mình không thể nói "sông" được. Phải rồi, ai lại thản nhiên đi chơi ở nơi mình suýt chết cơ chứ. Dù anh không còn nhớ gì. Kouko thì ngây thơ vui vẻ cười:

"Không được, nhất định phải đi! Tada-kun với biển! Hoặc là hồ bơi! Làm sao đây, mong chờ quá! Mau nóng lên đi!"

Thấy cô ấy ra lệnh cho bầu trời thật buồn cười, Banri cũng bật cười theo.

"Mà sao Siêu âm lại ở chỗ đó vậy? Cửa hàng thú cưng rõ ràng ở phía đối diện nhà ga mà. Không biết dùng bản đồ tìm kiếm à?"

[IMAGE: ../Images/..]

Dưới ánh đèn đường, hai người cùng nhau bước đi. Tiếng giày cao gót của Kouko nện cộp cộp.

[IMAGE: ../Images/..]

Trên con phố khu dân cư, có rất nhiều người qua lại. Những cặp đôi công sở trên đường về nhà, những phụ nữ tay xách túi mua sắm, các gia đình có con nhỏ, và cả lũ nhóc vẫn còn lảng vảng trong bộ đồng phục. Khi bước vào khu phố thương mại kéo dài đến nhà ga, lượng người đi đường càng tăng lên.

"Chắc là Kaga-san nói địa chỉ không rõ ràng ấy mà? Mà công nhận Oka-chan, anh mời như thế mà con bé cũng chịu đến nữa chứ."

"Em không có lỗi!" – Kouko nhún vai, rồi nắm lấy tay Banri, cùng anh bước đi cẩn thận để tránh va vào dòng người. Trong khi nắm tay nhau đi, Banri chợt nhớ lại lời Yanagisawa đã nói.

Đối với tớ, Chinami là duy nhất, nhưng với Chinami thì tớ chỉ là một trong số đông. Chỉ là một kẻ tầm thường, hay gì đó đại loại vậy. Cứ lẩm bẩm, làu bàu mãi.

"...Một kẻ tầm thường thì làm gì có ai chịu khó ra ngoài khi được gọi bất ngờ đâu nhỉ."

Banri nghĩ vậy.

"Biết đâu con bé sẽ ra ngoài vì bất cứ ai thì sao? Với tinh thần bác ái ấy. Siêu âm nhìn là biết thích mấy chuyện đó mà. Kiểu như tình yêu loài người, bảo vệ môi trường, yêu thương, hòa bình ấy!"

[IMAGE: ../Images/..]

Banri khẽ cười trước cách nói chuyện đó của Kouko, rồi nhìn khuôn mặt nghiêng của cô ấy, họ gần như cùng chiều cao do cô đi giày cao gót. Khi nói về Chinami, người yêu dấu của anh ấy lúc nào cũng có ánh mắt hờn dỗi, pha chút tinh quái.

「Em thì không nghĩ vậy đâu. Anh thì thấy, Oka Chinami chắc chắn có tình cảm đặc biệt với Yanagisawa Mitsuo nên mới để ý nhiều đến thế, cho dù lúc đó đã từ chối thẳng thừng rồi đi nữa. Vả lại, nói là 'vì bất kỳ ai' thì làm sao mà giữ được sức khỏe chứ? Nói chung là không thể được đâu."

"Biết đâu với cái 'năng lực' bí ẩn kia thì cô ấy làm được đấy. Chẳng phải là sức mạnh bất thường sao, cái thứ siêu âm đó. Chắc là thể lực gấp năm trăm triệu lần em ấy chứ. Còn 'vì bất kỳ ai' ấy à, tất nhiên là em không làm được rồi. Em chỉ lo yêu mỗi Tada Banri thôi là đã đủ hết sức rồi."

"Thật không đấy?"

"Thật mà, thật thật, tuyệt đối là thật!"

"Thế mà cũng tử tế với Yanagisawa Mitsuo ghê ha. Còn ban cho cả chiếc bờm 'item GO GO sinh mệnh' nữa chứ."

Nghe những lời nửa đùa nửa thật đó, Kouko 'ớ' một tiếng, mắt mở to rồi quay phắt lại nhìn Banri.

"Tại Tada Banri đã nói mà! Bảo là nếu em tử tế với Yanagisawa Mitsuo thì anh sẽ cho phép em tham gia buổi nhậu!"

Tất nhiên là Banri vẫn nhớ. Và cũng không phải là nói thật lòng. ...Mà nói đúng hơn, cũng có thể là có một chút ý đùa giỡn trong đó. Dù sao thì, nhìn gương mặt đang hốt hoảng của Kouko trông đáng yêu quá, Banri thử nói:

"Anh, anh hình như hơi ghen rồi."

"Ơ, ơ, ơ! Không chịu đâu không chịu đâu! Ghen thì không được đâu! Em hoàn toàn không có ý đó mà!"

"Thế nhưng lòng người thì thật phức tạp... Dù cho đầu óc có hiểu được, nhưng tình cảm thì không thể thuận theo ý mình..."

"Tada Banri này!"

"Anh đã bị tổn thương... Trái tim anh..."

"Em xin lỗi xin lỗi, xin lỗi mà!"

Banri cố tình đi nhanh hơn một chút, Kouko liền bám chặt lấy tay anh, đôi mi dài chớp chớp, nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ làm nũng.

"Nếu anh tha thứ cho em thì em sẽ làm bất cứ điều gì!"

"Vậy thì cho anh xác nhận cái cằm chẻ của em đi."

Kouko ngoan ngoãn đưa cằm ra. Banri dùng đầu ngón tay cái miết nhẹ, chiếc cằm thanh tú của Kouko quả thật chẻ rõ ràng.

"Uwao... đúng là chẻ thật này...!"

"Giờ thì anh đã vừa lòng chưa?"

"Vẫn chưa! Khụ, tại sao Yanagisawa Mitsuo lại biết được bí ẩn cái cằm chẻ này chứ!? Khai ra mau!"

Tiện thể, Banri đẩy nhẹ chóp mũi của Kouko lên, Kouko không hề chống cự mà trả lời với vẻ mặt buồn thảm vô cùng:

"Bọn học sinh từ trường cấp ba của em đều biết hết. Năm lớp 11, có tin đồn em phẫu thuật thẩm mỹ, nên để chứng minh là em không làm gì, em đã cho tất cả mọi người sờ cằm với mũi của em..."

Banri nghĩ đến cảnh "Kaga Kouko cho mọi người sờ mặt" thì không nhịn được mà bật cười phá lên. Tất cả những gì anh vừa nói đùa đều dội thẳng vào mặt Kouko.

"…Ưm, thôi! Được rồi! Em giận rồi đấy!"

Lần này, Kouko đi nhanh hơn, vượt lên trước Banri. "Anh đùa thôi mà!", "Không nghe không nghe!", "Anh xin lỗi!", "Không tha thứ đâu!", "Em phẫu thuật thẩm mỹ hả!?", "Không có đâu!". Tất nhiên là cả hai cuối cùng đều phá lên cười lớn, luồn lách qua đám đông. Họ đi nhanh như thể đang thi xem ai nhanh hơn, nắm tay nhau rồi lại buông ra, suýt va vào người khác rồi lại quấn quýt bên nhau.

[IMAGE: ../Images/../img/main/ep05_001.jpg]

Đùa giỡn với nhau trên đường qua ga, họ hướng đến cửa hàng tiện lợi nơi Chinami đang đợi.

Chắc là khoảng mười lăm phút đi bộ từ phòng của Banri. Sau khi đi qua một con đường hơi vắng vẻ và tối, họ ra đến phố lớn, nơi có một cửa hàng thú cưng trông hơi đáng ngờ nhưng lại mở đến tận đêm khuya làm dấu hiệu nhận biết. Và vài căn nhà bên cạnh là biển hiệu cửa hàng tiện lợi quen thuộc.

Banri nghĩ Chinami sẽ đọc tạp chí bên trong, nhưng cô lại đang đứng trước cửa hàng. Banri gọi "Oai!", nhưng Chinami không hề ngẩng mặt lên. Sợi dây tai nghe màu trắng lấp ló qua mái tóc, cho thấy cô đang nghe nhạc.

Banri định gọi lần nữa, rồi lại ngần ngại.

Không phải là Oka Chinami – cô bạn gái có giọng nói anime dễ thương nhất vũ trụ, mà cô ấy trông như một người phụ nữ xa lạ vậy. Thậm chí như một người nước ngoài không thể giao tiếp bằng lời nói.

Mái tóc đen dài, dày được thả tự nhiên, khuôn mặt trắng nhợt nhìn về một nơi vô định. Cô không quay lại dù bị gọi. Chiếc jumpsuit màu đen như hòa vào màn đêm, chiếc túi vải cũ kỹ đính hạt cườm. Đôi mắt cá chân mảnh mai, đôi dép sandal đơn giản. Cánh tay gầy guộc vươn ra từ ống tay áo ngắn. Đứng trên con đường đêm không bóng người, cơ thể cô trông yếu ớt hơn bình thường, khiến Banri bỗng cảm thấy bất an lạ thường.

[IMAGE: ../Images/../img/main/ep05_002.jpg]

Vẻ đứng im quá đỗi mong manh, như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Cảm thấy không dám tùy tiện lại gần, Banri vô thức đứng sững lại, nhưng rồi:

"Này cô kia!"

"...Uwaa."

Quả đúng là phong cách của Kaga Kouko.

Kouko không hề để ý đến sự ngần ngại của Banri, cô sải bước bằng đôi giày cao gót tiến đến Chinami và giật mạnh dây tai nghe. Chinami giật mình (tất nhiên là phải giật mình rồi) ngẩng mặt lên:

"Bị, bị giật mình, không để ý... ! Kaga Kouko cũng đến đón mình sao? Xin lỗi, cảm ơn nhé."

Giọng nói đó, vẫn là giọng anime quen thuộc. Vẫn là Chinami thường ngày.

Ánh mắt cong lại thành một đường khi cười tít mắt, hai gò má bầu bĩnh trắng trong như em bé. Và cả phong thái lãng đãng khó lường kia nữa.

"Chính bọn anh mới phải xin lỗi Oka Chinami, đáng lẽ anh nên đến ga đón em ngay từ đầu thì mọi chuyện đã nhanh hơn rồi. Chắc em đã đi bộ lãng phí khá nhiều rồi nhỉ?"

"Không sao đâu. Với lại em cứ thẫn thờ ấy, dù không biết đường đi mà cứ đi mãi."

Chinami vuốt mái tóc đen dày sang vai trái, hơi nghiêng đầu. Phần gáy trắng ngần, mảnh khảnh trông quá nổi bật trong đêm. Banri nhìn thấy mà hơi luống cuống, vội vàng tránh mắt đi. Dù không mặc bộ đồ của Saibaa (chắc ý là trang phục kỳ lạ), Chinami vẫn trông nữ tính một cách lạ thường. Ngay cả khi nghe giọng anime quá đỗi trẻ con và ngọt ngào ấy.

"Em, ...em ở nhà à?"

"Ừm. Rồi tự nhiên có điện thoại, 'úi!' một tiếng. Thấy bảo 'Yanagisawa Mitsuo!', thế là kiểu 'phải đi ngay thôi!'. Em cũng khá là bối rối đó. Nên là, này, em mang cái này đến này."

[IMAGE: ../Images/../img/main/ep05_003.jpg]

Chinami mở miệng túi, cho Banri và Kouko xem bên trong. Banri vô thức cầm lấy:

"À ra, vậy... Đúng là bối rối thật mà."

Anh nhìn chằm chằm một cách trầm ngâm. Hai gói mì sợi tươi, loại bán sẵn, chỉ ghi vỏn vẹn chữ "Mì Hoa". Trông như vừa được lấy thẳng từ tủ lạnh ra, vẫn còn lạnh và đọng nước. Nếu chỉ mang mỗi cái này đến buổi nhậu rồi nói "Đây ạ!", thì có lẽ nó là một vật thể khá khó xử.

"Nijigen-kun chắc sẽ thích đấy. Anh ấy bảo muốn ăn mì mà."

Kouko cũng cầm một gói lên, cười lạnh bằng chóp mũi. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó:

"Nhắc mới nhớ, cô rốt cuộc là loại người gì vậy?"

Kouko dí sát mặt vào Chinami. Cô nhếch một bên lông mày, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt sắc như gai độc.

"Chưa chán với việc đùa giỡn trái tim của Yanagisawa Mitsuo sao, giờ lại muốn dùng xúc tu nhớp nháp quấn lấy cả Nijigen-kun nữa à? Cô đen tối đến mức nào vậy? Cái sự tham lam của cô khiến ngay cả tôi cũng phải phát tởm rồi đấy!"

"Ể? S-Sao vậy?"

"Không phải cô đã gọi điện cho Nijigen-kun sao. Tưởng là tôi không biết à?"

"Sao lại thế chứ, sao lại thế chứ! Gọi điện một cuộc thì có sao đâu! Tại vì em lo cho Yanagisawa Mitsuo mà! Với lại, gọi cho Banri thì chị Kaga sẽ giận chứ gì?"

"Đương nhiên rồi! Giận cái gì mà giận, chuyện đó thật không thể chấp nhận được! Phi lý đến mức tôi chỉ muốn quay ngược thời gian, xóa bỏ cả sự tồn tại của cô ngay từ khi cô mới sinh ra luôn ấy!"

Đột nhiên, Oka Chinami quay phắt sang phía Tada Banri.

"Em biết mà~! Banri và chị Kaga đang hẹn hò đúng không~! Em thấy rồi nha~, hai người nắm tay nhau trông tình cảm lắm luôn."

Chinami chỉ trỏ Banri bằng cả hai tay.

"Ấy, bị nhìn thấy rồi sao!?"

"Thấy rồi chứ!"

Banri cười hềnh hệch, mặt mũi nhăn nhúm cả lại, nhưng Kaga Kouko vẫn đứng im thin thít, lạnh lùng lườm Chinami. Cô giữ nguyên tư thế khoanh tay, tay cầm gói mì gói, cằm hất lên kiêu ngạo, gương mặt xinh đẹp lúc này nom chẳng khác gì quỷ dữ.

"Mà thôi, nhân cơ hội này tôi nói thẳng luôn. Cô đối với Yanagisawa Mitsuo mà nói thì thực sự rất có hại. Chắc cô không thể tưởng tượng được vì cô mà Yanagisawa Mitsuo đã tổn thương, dằn vặt và đau khổ đến nhường nào đâu nhỉ. Yanagisawa Mitsuo khác với loại người như cô. Cậu ấy là người ngây thơ, chưa hiểu sự đời. Đừng có trêu chọc hay đùa giỡn với cậu ấy nữa. Đối với cô, chỉ là một lời nói đùa, nhưng với Yanagisawa Mitsuo thì có thể trở thành đòn chí mạng đấy. Yanagisawa Mitsuo đang rất suy sụp, nhưng cậu ấy đang cố gắng hết sức để vực dậy. Hãy thề là từ giờ sẽ không làm những chuyện mờ ám nữa. Ngay bây giờ, ngay tại đây. Đừng làm cậu ấy đau khổ thêm nữa. Nếu không làm được, thì đừng có đến đây nữa. Thật lòng thì, tôi không muốn cô dây dưa với Yanagisawa Mitsuo một lần nào nữa đâu."

"Thề ư?"

Chinami hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Kouko.

"Thề với chị Kaga á? Tại sao? Chuyện này đâu liên quan gì đến chị Kaga."

Kouko như bị hụt hẫng, khẽ mím môi.

Banri cũng nín thở. Từ trước đến giờ, dù Kouko có nói gì đi nữa, Chinami cũng chỉ cười bối rối mà thôi.

"Em nghĩ gì về Yanagisawa Mitsuo, Yanagisawa Mitsuo nghĩ gì về em, hay bất cứ chuyện gì xảy ra giữa bọn em thì cũng chẳng liên quan gì đến chị Kaga. Hơn nữa, chị Kaga đang hẹn hò với Banri mà phải không? Chị nên quan tâm đến thứ đang nằm trong tay mình hơn đi chứ? Nếu em là Banri, em sẽ thấy lời nói của chị *vô cùng* khó chịu đấy. Nếu chị nghĩ mình làm gì cũng được phép thì từ đầu đã là một sự hiểu lầm to lớn rồi phải không? Lo cho bản thân mình trước đi đã, đừng lo chuyện người khác."

Dưới ánh đèn của cửa hàng tiện lợi, gương mặt trắng trẻo của Chinami không hề biểu lộ sự tức giận. Cô vẫn giữ gương mặt đáng yêu thường ngày, đôi mắt đen láy lấp lánh, hoàn toàn tự nhiên. Một cách tự nhiên, cô buông ra những lời lẽ gay gắt, cứ như ném những viên đá cuội vô tận dưới chân vậy.

Và rồi,

"Trả mì đây."

Chinami mở miệng túi xách, xích lại gần phía Kouko và Banri đang đứng bất động. Nhưng đúng lúc đó, quai túi có lẽ đã bị kéo căng quá mức, "bụp" một tiếng rồi đứt lìa cả hai bên.

"Ối!?"

Chiếc túi rơi xuống chân Chinami. Trong tay cô chỉ còn lại hai cái quai. Dù khoảnh khắc đó trông như một đoạn phim hài kịch, nhưng khi chiếc túi rơi xuống, Banri vẫn nghe thấy một tiếng "choang!" chói tai.

Chinami vội vàng ngồi xổm xuống, kiểm tra đồ đạc bên trong túi. Cô lôi ra một cái túi nhỏ, kéo khóa ra,

"...Không thể tin được!? Sao lại có thứ này trong túi chứ, đúng lúc này... Ôi trời ơi...!"

Cô ấy gục xuống, ôm đầu tuyệt vọng.

Bên trong chiếc túi nhỏ là chiếc máy quay cầm tay mini quý giá của Chinami. Máy quay Oka Chinami, gọi tắt là Ocam. Mới hôm trước trong buổi nhậu, cô còn khoe rằng mình đã tích cóp tiền làm thêm để mua được nó.

"Nghe tiếng không ổn lắm... Có lên nguồn không? Nên kiểm tra lại thì hơn chứ?"

Banri dè dặt hỏi, Chinami gật đầu rồi nhấn nút nguồn của Ocam. Một chấm đỏ nhỏ sáng lên, cô nhìn vào ống ngắm,

"Không sao... Hình như không hỏng. Có lẽ là... vẫn quay được... nhỉ?"

Chinami đứng dậy, rồi hướng ống kính về phía Banri. Banri theo phản xạ vẫy tay, một kẻ ngốc nghếch. Để tránh không khí ngượng nghịu, cậu giả vờ như một vận động viên Olympic giành huy chương, cắn gói mì ramen. Ống kính di chuyển ngang, rồi dừng lại ở Kaga Kouko. Kouko vẫn đứng lặng lẽ trên đường, có lẽ vẫn chưa thoát khỏi cú sốc từ lời phản bác của Chinami.

"Là chị Kaga. Kaga Kouko. Đây là lần đầu tiên quay bằng Ocam. Chào mọi người."

"..."

Kouko quay mặt đi, phớt lờ Chinami đang tự nói chuyện trong khi quay, nhưng Chinami vẫn tiếp tục chĩa ống kính vào Kouko. Cứ như thể ống kính chính là đôi mắt của cô, chỉ nhìn thẳng vào một điểm.

"Này, chị Kaga. Em cũng đau khổ mà. Dù có thể chị không thấy vậy. Nhưng đúng là thế đấy, thật mà. Thật mà. Bởi vì, bởi vì Yanagisawa Mitsuo đã..."

Đột nhiên, giọng nói đó ngắt bẵng đi.

Banri nhận ra vai Chinami run lên trong khi cô vẫn giữ nguyên tư thế cầm máy ảnh. Cô nín thở vài lần, nhỏ nhẹ, dường như cố gắng kiềm chế sự run rẩy. Nhưng cuối cùng, vẫn không thể chịu đựng được,

"Cậu ấy nói là... không bao giờ muốn nói chuyện với em nữa..."

Chinami hạ tay đang cầm máy ảnh xuống. Gương mặt cô nhăn nhúm lại, đôi mắt to tròn đột nhiên đẫm lệ, Banri "a" một tiếng, định bước tới.

"Oka-chan sắp khóc rồi..."

"Không được."

"...!"

--Bốp!

Là Kaga Kouko.

Cô ấy dùng gói mì ramen đang cầm trên tay, ấn mạnh vào mặt Chinami.

"Trước mặt Tada-kun, chỉ có tôi mới được phép mít ướt đáng yêu và làm nũng thôi. Khi nào cô nín khóc rồi thì ra hiệu cho tôi để chỉ mình tôi hiểu nhé."

Một tay cô giữ gáy Chinami, một tay ấn mì vào mặt. Cô ấn khá mạnh, khiến Chinami trông như một "okonomiyaki" hình người vậy. Một lúc sau, những tiếng "ưm, khục khục" đau khổ thoát ra từ dưới gói mì.

"Chị, chị Kaga... Oka-chan bị ngạt thở rồi kìa!"

"...Nín khóc chưa?"

"Khục khục... ư... hì hì hì... ừm hừm...!"

Kouko liếc nhanh, kiểm tra tình hình dưới gói mì mà Banri không thể thấy. Rồi cô lắc đầu "chưa được", và ấn gói mì mạnh hơn nữa.

"Chắc còn lâu mới xong."

"Khoan đã, nhưng mà, như vậy thì đáng thương quá rồi đó...!"

Banri cố gắng can ngăn để Kouko dừng trò "okonomiyaki" lại, nhưng Chinami lúc này lại lên tiếng,

"Này, này... Banri... Banri..."

Cô gọi tên Banri từ trong hơi thở khó nhọc, khi vẫn bị Kouko "úm mì" vào mặt. Một tay cô cầm máy ảnh, một tay chỉ còn lại cái quai túi. Và rồi,

"Em bây giờ... không thú vị sao?"

"Quay đi... quay lại đi... làm ơn!" Cô đưa máy ảnh về phía Banri. Cô muốn xem lại cảnh tượng thê thảm này một cách khách quan sau đó.

"Oka-chan, cậu nói thật đấy à!?"

"...Thật mà... thật mà..."

Tada Banri đành nhận lấy chiếc máy ảnh, làm theo lời Oka Chinami, quyết định ghi lại "sự kiện mặt mì" kỳ quặc này. Thao tác khá đơn giản, ngay cả cách dùng zoom cũng nắm được ngay. Khi anh lia máy sang Kouko, cô nàng lập tức tạo dáng thần thái trước ống kính, rồi khẽ nháy mắt đáp lại. Một người đàn ông công sở đi ngang qua thì lộ rõ vẻ khó chịu, vội vã quay mặt đi và lủi nhanh sang phía đối diện đường để tránh xa. Trong nhóm học sinh tiểu học tan học ra từ cửa hàng tiện lợi, một em vẫy tay về phía máy ảnh hô "Yeah!", nhưng lại bị bạn khác gắt gao chặn lại "Dừng ngay!". Những phản ứng của người xung quanh như thế cũng được ghi lại hết.

Chẳng mấy chốc, Oka Chinami lên tiếng:

"Này, Kouko à, cậu bỏ tay ra một chút được không…? Sao tự nhiên tớ thấy vững vàng ghê!"

Rồi cô nàng bắt đầu từ từ bước đi, vẫn giữ nguyên sợi mì trên mặt. Có vẻ do bị ép quá chặt, sợi mì dính chặt vào các đường nét trên khuôn mặt mà không rơi. Tada Banri không thể chịu đựng được cảnh tượng siêu thực này, vừa quay video kỹ lưỡng từng cử chỉ của cô nàng. Nên cười hay không nên cười đây? Thật sự trông như một sợi mì dài đang tung bay theo mái tóc và di chuyển vậy.

[IMAGE: ../image/p203.jpg]

"Kiểu như mặt nạ... hay là mặt... mì nhỉ?"

"Chữ kanji là 'mì' đó, của món noodle ấy," Tada Banri giải thích. Oka Chinami liền nói:

"Vũ điệu mặt mì!"

Để tránh làm rơi sợi mì trên mặt, cô nàng đột ngột lắc hông nhảy múa. Cảnh tượng quá đỗi ngớ ngẩn ấy cuối cùng cũng khiến Kouko "phì" cười. Cô nàng vội bịt miệng lại vì tức nhưng vẫn không nhịn được cười. Oka Chinami cũng không kìm được nữa, bật cười thành tiếng "Khụ khụ... hahaha! Mình đang làm gì thế này?!" rồi cuối cùng sợi mì cũng rơi xuống.

"Không, thật đấy, hay là tớ sẽ xuất hiện với cái này nhỉ!? Biết đâu Yanagi cũng sẽ tạm tha thứ mọi chuyện và cho qua luôn!"

Vừa nhặt sợi mì lên, cô nàng vừa dụi mắt lia lịa. Che đi dấu vết nước mắt, "nàng tiên đêm" lại nở nụ cười ngây ngô thường ngày.

Tada Banri vội ngăn lại vì cho rằng làm thế thì quá ngớ ngẩn, lại còn dễ chọc giận Yanagisawa Mitsuo nữa, rồi cả ba cùng đi về phòng của anh.

"John..."

"Yoko..."

Một cảnh tượng còn ngớ ngẩn hơn cả "mặt mì" đang chờ đợi họ trong phòng: hai người đàn ông trần truồng.

Yanagisawa Mitsuo và Nijigen-kun, với chiếc băng đô cài tóc được nâng cấp, đang trần truồng ôm nhau ngủ trên giường của Tada Banri. Nijigen-kun đeo kính, có vẻ là "John". Anh chàng đang ôm Yanagisawa Mitsuo trần truồng theo một cách rất "đàn ông". Cứ thế, họ chờ đợi suốt cho đến khi Tada Banri, Kouko và Oka Chinami quay về phòng, vừa nói chuyện đại loại như "Sao mãi chưa về nhỉ?"...

Giường bị hai gã trần truồng làm bẩn, Tada Banri thấy "blue" (chán nản). Mắt bị làm bẩn, Kouko và Oka Chinami cũng "blue". Đọc được không khí, Nijigen-kun vội vàng bật dậy, mặc quần áo vào và nói: "Thôi nào, bắt đầu lại buổi nhậu thôi... Oka-chan cũng đến rồi mà..."

"À, ừm... tớ nghĩ là... Chinami... sẽ cười mà..."

Yanagisawa Mitsuo vẫn còn đeo băng đô, ngượng nghịu nhìn lên Oka Chinami. Oka Chinami từ từ lắc đầu:

"Yanagi, chuyện đó hoàn toàn không vui. Chỉ thấy kinh thôi."

Thẳng thừng như vậy. Tada Banri cũng nghe thấy Kouko khẽ nói với Oka Chinami, vẻ mặt khó chịu:

"Mặt mì thắng."

Hahahahaha! Oka Chinami một mình cất tiếng cười chiến thắng. Yanagisawa Mitsuo chỉ nhìn lên cô nàng, vẻ khó hiểu. "À, đồ mì kìa!" Nijigen-kun liền lấy một sợi mì Trung Quốc, còn Tada Banri thì rửa tay ở bồn rửa.

Cứ như không có gì xảy ra, buổi nhậu lại tiếp tục.

***

Có lẽ một điều gì đó thú vị sẽ xảy ra sau khi mình ngủ – với suy nghĩ đó, Tada Banri đã cố gắng mở mắt rất nhiều.

Dù sao anh cũng không uống rượu. Thậm chí còn nghĩ rằng mình có thể thức đến sáng.

Nhưng sau nhiều giờ lảm nhảm đủ thứ chuyện ngớ ngẩn, ăn ngập bụng những món ăn mua quá nhiều,

"...Ơ...?"

Cuối cùng, không biết từ lúc nào, anh đã ngủ thiếp đi.

Anh nhớ mình cũng tham gia vào cuộc trò chuyện sôi nổi của Nijigen-kun và Yanagisawa Mitsuo lúc nửa đêm, với những câu như "Thế giới năm chiều có vẻ ghê gớm lắm" hay "Vũ trụ giống một khái niệm hơn là vật chất", nhưng có lẽ anh đã tự nhiên chìm vào giấc ngủ.

Tada Banri rướn người dậy, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ như tiếp nối giấc mơ. Anh nhìn quanh căn phòng tối om, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn ngủ nhỏ nhất. Nijigen-kun gọi kiểu ánh sáng này là "bình minh". Anh ta nói: "Banri, bật đèn kiểu bình minh đi!" Không biết đó là cách gọi ở khu phố bình dân, hay chỉ là cách nói đặc trưng của anh ta, nhưng dù sao nó cũng mang một vẻ lạ thường dễ chịu, nên Tada Banri quyết định từ nay cũng sẽ gọi nó là "bình minh".

Tada Banri hình như đã lăn ra khỏi nệm được trải dưới sàn, nửa người nằm bên ngoài. Yanagisawa Mitsuo đang đường hoàng ngủ say giữa nệm, đắp chăn bông. Còn Nijigen-kun tội nghiệp thì co ro dưới gầm bàn, khẽ ngáy.

Kouko và Oka Chinami thì ngủ trên giường.

Kouko là người ngủ trước, thậm chí trong mơ cô nàng vẫn lẩm bẩm đầy lo lắng "Phải tẩy trang... phải đi mua nước tẩy trang..." Chỉ khi ngủ, hai cô nàng mới trông hòa thuận đến lạ, Kouko ôm Oka Chinami nhỏ bé từ phía sau như một con thú nhồi bông, quay mặt vào tường, gối chung một chiếc gối và ngủ một cách thanh bình. Tiếng ngáy đều nhịp của họ thật kỳ lạ và buồn cười.

Khoảng hơn mười giờ, Kouko đã gọi điện về nhà. Cô nàng nói dối rằng sẽ ngủ lại nhà một người bạn đại học tên là Oka Chinami. Để làm cha mẹ tin rằng mình không ở cùng Tada Banri, Oka Chinami đã bị bắt ra nghe điện thoại và tự giới thiệu bản thân. "Hả? Em không phải học sinh tiểu học đâu ạ! Hả? Cũng không phải giọng tổng hợp đâu ạ! Hả? Em cũng không hít khí heli đâu ạ!"... Cô nàng cố gắng nói hết sức mình, dù cảm thấy áy náy nhưng cũng buồn cười đến nỗi nhóm con trai phải cố gắng nín cười.

Dù cảm thấy hơi cắn rứt vì đã nói dối, nhưng lương tâm không đau đớn mấy. Là sinh viên đại học rồi, chuyện này cũng không sao, anh tự nhủ. Anh nghĩ vậy vì họ không làm điều gì "xấu". Đến giờ, "ánh đèn Paris" (ý chỉ sự thân mật) vẫn chưa hé lộ. Mối quan hệ của họ trong sáng đến mức hiếm thấy trong thời buổi này, nên một chút "lệch lạc" như thế này hẳn là có thể chấp nhận được. Có lẽ vậy.

Ba giờ sáng.

Tada Banri một mình dụi mắt lờ mờ. "...Thối quá," anh khẽ thì thầm.

Căn phòng tĩnh lặng, nhưng lại bốc mùi kinh khủng. Mùi thức ăn, rượu, và cả cái mùi của tuổi trẻ nữa, nồng nặc và khó chịu.

Anh nhẹ nhàng đứng dậy không gây tiếng động, cẩn thận tránh giẫm vào chân bạn đang nằm dưới sàn, rồi nhẹ nhàng kéo một chiếc chăn ra khỏi tủ quần áo. Đó là chiếc chăn dùng vào mùa xuân, nhưng do thời tiết gần đây nóng bức nên anh đã cuộn tròn nhét vào mà chưa giặt, nhưng ngửi thử thì cũng không có mùi mấy. Tada Banri nhẹ nhàng quỳ xuống và đắp chiếc chăn đó cho Nijigen-kun.

Sau khi điều chỉnh nhiệt độ để khách không bị lạnh, Banri mở cửa sổ cho thoáng khí. Một luồng gió nhẹ nhàng lướt qua. Không khí lạnh lẽo giữa đêm khuya thật dễ chịu cho cái cổ họng đã mỏi mệt vì nói quá nhiều, Banri ngồi phịch xuống bên cửa sổ.

Cậu nhìn về phía giường. Kouko khẽ rên "Ưm..." rồi rúc sâu hơn vào trong chiếc khăn bông. Có lẽ gió hơi lạnh. Banri thấy tiếc nuối khi không còn nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của cô.

──"Ga cuối của tình yêu là đâu!?"

Vào khoảng thời gian giao giữa hai ngày, Chinami say khướt nằm vật ra, vừa nhai mực khô vừa gào lên. Yanagisawa chống tay ngồi dậy bằng cơ bụng và đáp lại: "Kết hôn!". Rồi cậu ta nói thêm: "Sau đó, phần lớn là thói quen! Là cuộc sống! Là thực tế!". Nijigen-kun thì lẩm bẩm: "Con người ai cũng là một chuyến tàu lữ hành trên đường ray tình yêu vô định... Trật đường ray thì không thể đến ga cuối được... Câu này hay đấy chứ? Có thể dùng vào việc gì đó!". Cậu ta vội vã lôi iPhone ra để ghi lại.

Còn Banri và Kouko thì nhìn nhau, đồng thanh hô vang: "Pa-riiii!".

Tại sao ư? Banri và Kouko không giải thích lý do với Chinami, cả hai cứ thế cười phá lên, biết rõ trong mắt người ngoài thì điều đó thật khó ưa.

Ga cuối của tình yêu đôi ta, ở Paris.

Banri lờ mờ ngắm nhìn đường cong cơ thể Kouko đang ngủ say dưới lớp khăn bông.

Một mặt, cậu nôn nóng, khát khao muốn đến Paris, muốn đến đó thật nhanh. Mặt khác, cậu lại cảm thấy chỉ cần được ngồi bên cửa sổ lộng gió, được lắng nghe tiếng ngáy của Kouko thôi cũng đủ để thỏa mãn đến vĩnh hằng. Dường như cả hai con người đó đều đang tồn tại trong cậu.

À mà, thực ra thì, cậu chỉ mong Kouko đến đây ngủ lại một mình thôi.

Cậu muốn vứt bỏ tất cả ở căn phòng này tại Tokyo, muốn có một mối quan hệ vụng trộm mà không thể thổ lộ với bố mẹ. Cậu nghĩ vậy, và đó không phải là nói dối.

Dù chỉ có hai người hay có những kẻ khác xung quanh, Kouko vẫn thản nhiên quấn lấy cậu. Cậu có cảm giác cô đang coi thường mình. Có lẽ cô đang rất tự tin. Cô thì thầm những lời ngọt ngào, ghé sát khuôn mặt xinh xắn, thản nhiên đưa tay ra chạm vào cậu, ôm chặt lấy cậu, cứ như không có chuyện gì.

Chắc hẳn cô nghĩ rằng "Tada-kun lúc nào cũng an toàn", hoặc "Anh ấy không phải là Paris". Chắc hẳn cô nghĩ về Banri như một cây pháo hoa có ghi dòng chữ "Tôi hứa sẽ không nổ dù có đốt".

Nhưng pháo hoa thì đốt là phải nổ chứ. Sao cô lại tin vậy được?

Bàn chân Banri nóng ran kỳ lạ, cậu ấn mạnh chúng vào tấm kính.

Giữa đêm khuya thế này, khi bạn bè đều đang ngủ, khi cả Kouko của cậu cũng đang ngủ, chỉ có mình cậu là tỉnh táo. Những suy nghĩ kỳ quặc cứ luẩn quẩn trong đầu, mà chẳng có ai ngăn cản.

"...Ai đó ơi..."

Cậu khẽ gọi.

"...Có ai thức không...?"

Không có ai sao? Cậu lăn xuống sàn nhà. Một mình ngắm nhìn trần nhà tối đen.

Có lẽ đây là di chứng của những giờ phút vui vẻ, ồn ào vừa qua. Cái đầu tỉnh táo một cách bất thường, khiến cậu có cảm giác không thể nào ngủ lại được.

Cậu cảm thấy cô đơn đến lạ, như thể bị bỏ rơi lại một mình.

Có lẽ trên đời này, ngoài cậu ra, không còn ai thức vào giờ này cả. Cậu đã nghĩ như vậy, thì bỗng nhiên...

"Karah!", một âm thanh như tiếng cửa sổ lùa vang lên đâu đó gần đây. Có lẽ là phòng bên cạnh? Nếu vậy thì có thể là NANA Senpai, hoặc có lẽ là...

Banri bật dậy như một con lật đật, với tay lấy điện thoại khỏi ổ sạc. Cậu biết gửi tin nhắn vào giờ này có thể làm phiền, nhưng không hiểu sao cậu lại có một niềm tin kỳ lạ.

Tin nhắn gửi đi chỉ có một dòng duy nhất: "Chị còn thức không?".

Vừa ấn nút gửi đi, chưa đầy vài giây sau, điện thoại của Banri đã rung lên báo có cuộc gọi đến. Chuông reo đúng một tiếng rồi tắt, Banri biết mình đã đoán đúng. Cậu đứng dậy.

Cố gắng không gây ra tiếng động, cậu bước ra ban công, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đặt chân trần lên nền xi măng lạnh lẽo, Banri kiễng chân, bám vào lan can và nhoài người qua tấm ván ngăn cách giữa hai ban công.

Ở đó, đúng như cậu dự đoán, có bóng hình của một người. Banri bật cười: "Rinda".

Cậu gọi một cách tự nhiên như vậy.

"Banri."

Rinda không trách cậu vì đã không dùng kính ngữ. Cô cũng đang bám vào lan can, nhìn Banri và mỉm cười.

Ba giờ sáng, hai người hàng xóm đang làm gì thế này?

Hai người bạn học cũ, lại gặp nhau ở một nơi như thế này.

Tình huống này trở nên kỳ quặc đến mức cả hai không thể nhịn cười. Rinda lấy tay che miệng, còn Banri chỉ há miệng cười không thành tiếng.

"Cậu, cậu làm gì thế hả!?"

"Chính cậu mới phải hỏi câu đó!"

Cả hai cùng nói bằng giọng đã cố gắng kìm nén đến khản đặc, rồi chỉ tay vào nhau. Thật sự thì họ đang làm cái quái gì vậy? Bị cuốn theo sự hưng phấn của đêm khuya, cả hai lại phá lên cười.

Vừa cười, Banri vừa nghĩ đến một điều kỳ lạ. Gọi bằng "Rinda" thì hơn. So với việc gọi là "Senpai", bây giờ gọi "Rinda" nghe tự nhiên và bình thường hơn nhiều.

Một cảm giác như thể cậu vừa nhớ ra một điều đã tồn tại từ rất lâu rồi, giúp Banri lấy lại nhịp thở. Cậu cảm thấy như trút được gánh nặng, mọi căng thẳng trong cơ thể đều tan biến. Không khí lạnh lẽo của màn đêm tràn vào, mang đến một cảm giác dễ chịu.

"Đi nhậu hả?"

Rinda vừa cố nuốt tiếng cười vừa hỏi, Banri gật đầu đáp lại.

"Còn chị thì sao? Với NANA Senpai à?"

"Ừ."

Rinda khẽ thở dài, vuốt ngược mái tóc. Ngay khi cô vừa dùng tay giữ lại, ngọn gió đêm lại thổi rối mái tóc đó.

Đôi mắt cô nhìn Banri, ánh lên một tia sáng mạnh mẽ.

"Mà này, em vừa mới nhớ về anh đấy. Thế nên khi nhận được tin nhắn của anh, em giật cả mình. Sao anh biết là em còn thức?"

"Em cũng không biết nữa? Chỉ là em có cảm giác như vậy thôi."

"Banri từ trước đến giờ vẫn luôn như thế mà. Mấy lần đi tập huấn câu lạc bộ, hay là đi thi đấu xa ấy. Mỗi năm có vài lần như thế. Đêm nào em cũng trằn trọc mãi không ngủ được, thì anh lại lén la lén lút... đi vào phòng con gái, rồi nói 'Rinda ơi... Chị còn thức không?'"

"Ơ, thế em là biến thái à?"

"Thì là thế đấy. Giống như biến thái ấy. Thế nên em ghét lắm, nhưng mà anh lại làm cái mặt lo lắng 'Anh không ngủ được... Mai tập chắc đuối lắm...' Anh làm thế thì em biết làm sao? Thế là cả hai đứa đều thiếu ngủ, sáng ra chạy bộ là ói hết cả ra..."

"Em không có bạn con trai à?"

"Có chứ. Anh cũng lượn lờ hết một vòng qua phòng mấy thằng đó, hỏi hết đứa này đến đứa kia 'Ê, còn thức không?' rồi cuối cùng lại mò đến chỗ em."

"À, tức là em phải chắc chắn là bọn con trai ngủ hết rồi mới đi giở trò biến thái... Thế thì rõ ràng là có kế hoạch cả rồi còn gì!"

"Chỉ là trẻ con thôi mà. Lúc đó còn nhỏ dại, đặc biệt là Banri ấy."

"Không, không đúng. Bây giờ em hiểu rồi. Trong hành động đó, chắc chắn là có ý đồ đen tối. Chắc chắn là có. Ai was guilty."

"Thật á?... Ối, thế chẳng lẽ, cái quần lót của em bị mất hồi đó là do Banri...?"

"Hả!?"

"Em đùa thôi."

"I was guilty" cái nỗi gì, rõ ràng là cách nói của "I was gay" mà. Rinda vừa nói vừa cười khúc khích, người vặn vẹo. Nhớ mang máng là hồi xưa thật là xưa, vợ/chồng của một nhân vật nổi tiếng nào đó từng nói câu này trong buổi họp báo, và đám nhóc tì tinh quái thời đó đã lấy ra làm trò đùa, bắt chước theo. Banri không thể nào phân định được, liệu đây là ký ức cũ vừa sống dậy, hay chỉ đơn thuần là kiến thức phổ thông còn sót lại trong đầu cậu bây giờ.

Rinda vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, rồi bất chợt đưa mắt nhìn xuống thị trấn.

Tada Banri cũng nhìn theo hướng Rinda đang nhìn.

Thị trấn lúc nửa đêm yên tĩnh một cách lạ lùng, chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc. Cứ như thể thời gian đã ngừng lại vậy. Từ khi chuyển đến đây, Tada Banri mới lần đầu biết được, ban ngày khu này ồn ào vì tiếng xe cộ đến mức nào.

Rinda và Tada Banri cùng đứng cạnh nhau ở ban công, ngăn cách bởi tấm chắn.

Cứ thế này mà im lặng ngẩn ngơ, không hiểu sao lại chẳng thấy khó chịu chút nào. Ngược lại, còn cảm thấy vô cùng thoải mái. Cứ như thể được giải thoát khỏi mọi áp lực, được ai đó thứ tha vậy.

Không cần nói gì cũng được, mà cứ im lặng thì Rinda cũng sẽ không nghĩ ngợi lung tung. Mọi thứ đều ổn. Đều ổn cả. Cậu có thể tin tưởng Rinda một cách vô điều kiện. Cậu an tâm rằng sẽ không bị hiểu lầm, không khiến Rinda giận dỗi, hay bị ghét bỏ.

Vì vậy, Tada Banri lên tiếng:

“...Không hiểu sao...”

Cậu chống cằm, làm y hệt tư thế của Rinda, rồi cứ thế tự do bộc bạch theo nhịp điệu của riêng mình.

“Ừm.”

“Không biết có đúng không nhưng mà...”

“Gì cơ?”

“Anh nghĩ hồi đó anh thích Rinda đấy. Thế nên cái chuyện vừa rồi, chuyện mất ngủ chỉ là cái cớ thôi, thực ra anh chỉ muốn ngắm Rinda lúc ngủ thôi... Đó là một hành vi hơi biến thái đấy. Thế nên, xin lỗi nhé. Anh xin lỗi trước.”

Rinda nhếch môi cười.

“Thế ư?”

Rinda liếc nhìn Tada Banri, rồi môi cô nàng chợt nhếch lên một cách kỳ lạ, như muốn trêu chọc. Cô nàng còn cười khẩy bằng mũi, “Hừ hừ hừ.” Chẳng biết cái sự bình thản này là sao nữa.

“...Em hoàn toàn không nghĩ thế, đúng không?”

“Cũng phải.”

“...Tại sao ai cũng nghĩ tôi là pháo xịt vậy chứ...?”

Như thế thì còn an toàn cái nỗi gì. Ai mà biết lúc nào sẽ nổ tung cơ chứ.

Tada Banri lẩm bẩm một mình, thì bỗng nhiên, cậu nhận ra một vật thể kỳ lạ đang lơ lửng bay lên trước mắt mình.

Vật thể bí ẩn đó bị gió cuốn đi, lúc rơi xuống, lúc lại bay lên như sứa bơi trong nước, nhưng khi vượt qua một độ cao nhất định, nó cứ thế vút lên cao.

Bay lên đến một độ cao xa vời, chắc sẽ không bao giờ có thể quay lại mặt đất được nữa.

“Cái gì thế? ...Túi ni lông? ...Hay gì?”

“Gì cơ? Cái nào?”

“Kia kìa. Kìa, chỗ đó.”

Rinda nghiêng người qua tấm chắn, nhìn theo hướng Tada Banri đang chỉ. Hai người cùng nghiêng mình một góc, im lặng ngắm nhìn vật thể kia cứ thế bay cao dần lên.

“...Là túi ni lông nhỉ.”

“Ừ.”

Cứ thế nhìn theo cho đến khi nó biến mất, rồi Tada Banri và Rinda cứ thế đứng dựa vai vào nhau một lúc lâu.

Không hiểu vì sao, cậu lại nghĩ rằng cứ thế này thì sẽ an toàn.

Dù cho tất cả mọi người trên thế giới này đều chìm vào giấc ngủ, chỉ cần có Rinda ở bên thì sẽ ổn thôi. Tada Banri tin tưởng vào điều đó mà chẳng cần một lý do nào cả.

Không biết đây là cảm xúc hiện tại của Tada Banri khi coi Rinda như thiên thần hộ mệnh, hay là ký ức của Tada Banri trước đây, người đã trải qua quãng thời gian dài bên Rinda. Cậu cũng không thể biết được.

Chỉ là, bây giờ cậu muốn được ở yên như thế này.

Vượt qua đêm khuya cô đơn khi bị bỏ lại. Cứ thế này, chờ đợi bình minh. Chắc chắn từ trước đến nay, cậu vẫn luôn làm như vậy. Cậu nghĩ thế.

“Đáng lẽ ngay từ đầu, chúng ta cứ thế này mà nói chuyện về chuyện cũ thì tốt rồi nhỉ.”

Rinda nhìn về phía xa rồi nói. Tada Banri lắng nghe lời cô nói bên tai.

“...Những lời mà mình đã bỏ lỡ không nói ra, không hiểu sao lại càng ngày càng tích tụ độc tố. Dù chỉ là chuyện vặt vãnh, nhưng nếu cứ giữ trong lòng thì sẽ trở nên có hại. Thời gian càng trôi, nó càng tệ. Nếu có thể nói ra mọi thứ một cách nhẹ nhàng, thì đó là điều tốt nhất.”

Chuyện của chính mình, chuyện của bạn bè. Chuyện đến buổi nhậu hôm nay. Chuyện của Rinda. Cứ mỗi khi nhớ lại, Tada Banri lại gật đầu. Đúng thật là như vậy. Mọi thứ đều đúng.

Đúng là như vậy, nhưng không phải mọi chuyện đều có thể nói ra một cách dễ dàng và minh bạch như thế. Một vài chuyện tưởng chừng như đang tiết ra độc tố, mơ hồ lướt qua tâm trí Tada Banri.

Rinda nhìn vào mặt cậu, rồi thở mạnh ra.

“Giữa em và Banri, bây giờ không còn chuyện gì không thể nói ra nữa rồi nhỉ. Chúng ta không thay đổi. ...Em nghĩ như vậy có được không? Thực ra, chúng ta chẳng thay đổi gì cả. Tada Banri và Hayashida Nana. Hai người chúng ta cứ thế này mà sống. Cùng nhìn một bầu trời. Điều đó hoàn toàn không thay đổi.”

Tada Banri không trả lời, chỉ nhìn vào mắt Rinda.

Có thật sự là không có gì thay đổi sao?

Tada Banri tồn tại mà không biết Rinda, sống ở Tokyo, ở căn phòng này. Hầu hết những gì Tada Banri nhìn thấy đều đã thay đổi so với thời điểm đó. Nếu nói không thay đổi, thì có lẽ chỉ là khuôn mặt này thôi. Nếu lột bỏ lớp da này đi, thì cậu chỉ là một người khác hoàn toàn không liên quan.

Dù vậy, Rinda vẫn muốn tin rằng không có gì thay đổi sao? Rinda vẫn mong Tada Banri là Tada Banri, vẫn như hồi đó sao?

Chẳng lẽ, “con người này” của cậu, thực sự không được chấp nhận sao──

“...Banri?”

──Phải rồi, ai đó đã nói.

Người đã sống cùng Rinda là tôi mà.

Không phải cậu.

“...Đúng vậy, nhỉ...”

Tada Banri nghe thấy một giọng nói rõ ràng bên tai mình. Cậu nghĩ mình đã nghe thấy. Tada Banri khẽ rên rỉ đáp lại, rồi từ từ nhắm mắt lại.

Bình minh vẫn còn xa, không biết cậu còn phải chờ đợi thế này đến bao giờ nữa.

“Rinda. ...Senpai.”

“...”

Bờ vai đang dựa vào nhau rời ra. Phần mà Rinda vừa chạm vào, khi bị gió thổi qua, cảm giác càng thêm lạnh lẽo.

Mở mắt ra, thế giới vẫn còn là đêm. Ánh đèn đường lấp lánh trong màn đêm đen kịt.

“Anh có muốn quay về thời điểm đó không? Quay về nơi đó. Có muốn quay về nơi có con người anh của ngày ấy không?”

Không có tiếng trả lời, cuộc trò chuyện chợt đứt đoạn.

Rinda đứng cạnh Tada Banri, dùng tay che miệng, mắt hướng về bầu trời tối đen. Cô im lặng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Không thể quay về được nữa rồi, mãi mãi── Tada Banri nghĩ vậy. Làm gì có chuyện quay về được chứ. Cậu đã trở thành thế này, mọi thứ đều đã thay đổi, thời gian không thể quay ngược lại được. Cậu chỉ có thể chấp nhận thực tại này, tìm cách tự mình chấp nhận, từ bỏ một số thứ và tiếp tục sống. Nhưng dĩ nhiên cậu không thể nói ra thành lời, và chợt nhận ra: Đúng thật.

Những lời không thể nói ra thực sự sẽ càng ngày càng tiết ra độc tố. Và nó sẽ ăn mòn cơ thể này. Ngực đau nhói là vì thế.

Hít một hơi. Tada Banri định nói một điều gì đó hoàn toàn khác, cậu mở miệng ra, rồi:

“Em muốn quay về!”

“...!...”

──Giật mình, cậu nhìn vào tay mình.

Rinda cũng giật mình. Cô rụt người lại như cứng đờ, nhìn vào tay Tada Banri.

Tada Banri không hiểu mình vừa nói gì, vừa hét lên điều gì, hay định làm gì.

[IMAGE: ../Images/..]

Bàn tay của Banri đang định nắm lấy khuỷu tay Rinda. Khi nhận ra điều đó, nó khựng lại giữa không trung, lạc lõng vô định.

Anh từ từ cử động các ngón tay. Kéo lại gần, anh xác nhận. Chắc chắn rồi, đây là tay mình. Đúng là tay mình, và cũng là giọng mình, nhưng…

“...Tôi, vừa nói gì vậy...?”

Anh thật sự không biết mình vừa làm gì. Banri nhìn thấy cằm Rinda khẽ run lên trong thoáng chốc. Tấm chắn ban công ngăn cách hai người lạnh toát áp vào eo anh.

Chẳng mấy chốc, Rinda lên tiếng:

“Thật kinh khủng.”

Cô chớp chớp mắt, nhìn Banri như thể vô cùng ngạc nhiên.

“Anh vừa ngủ gật đấy à? Ngay lúc nãy ấy.”

“...Ngủ gật...?”

“Phải rồi,” Rinda gật đầu, mỉm cười. Rồi cô dứt khoát rời tay khỏi lan can, đứng thẳng dậy và nói:

“Có lẽ chúng ta nên đi ngủ thôi, cả hai người. Thiếu ngủ chẳng tốt chút nào cả. Nó làm người ta dễ bị kích động, rồi lại suy nghĩ lung tung. Thế nên...”

Rinda khẽ vẫy tay rồi quay người đi.

“Chúc ngủ ngon. Tada Banri.”

Cửa trượt nhà NANA Senpai khép lại “cạch” một tiếng, Rinda vội vã quay vào phòng. Bị bỏ lại một mình, Banri vẫn còn ngây người.

Ngủ gật ư?

Anh không thể hiểu nổi, cũng chẳng thể chấp nhận được, và vẫn chưa thể quay vào phòng. Dường như anh không thể bước vào thế giới yên tĩnh của những người đang ngủ, và nhắm mắt lại trong im lặng.

Trong đêm vắng lặng, anh cảm thấy mình chỉ có một mình. Rằng lúc này, chỉ có mình anh là còn thức.