[IMAGE: ../image/t026.jpg]
(Rinda...)
"...cứ thế..."
Trong chăn, Tada Banri mở bừng mắt.
Rinda, thế ư...
Banri gần như chết lặng, cảm nhận rõ rệt hơi thở nóng hổi mình vừa thốt ra đang lan tỏa khắp gò má.
Chẳng lẽ mình vừa nằm mơ?
Cảm giác thân nhiệt vẫn còn đọng lại, dồn nén từ sâu thẳm cơ thể xuống tận đáy bụng, thế nhưng, nó quá đỗi sống động để có thể gọi là dư âm. Trái tim vẫn đập thình thịch, dồn dập.
Tấm chăn bông phủ kín đầu đã ướt đẫm mồ hôi đêm. Trong không gian mờ ảo này, mùi cơ thể của chính Banri vẫn còn vương vấn, khiến anh thu mình lại, cuộn tròn như một con vật đang rúc vào hang sâu.
Vừa vặn vẹo cố rướn người ra khỏi chăn, cùng lúc đó, chuông báo thức từ điện thoại đặt ở đầu giường vang lên.
Sáng rồi.
Thế giới trước mắt anh là căn hộ 1K quen thuộc.
Căn phòng nơi anh sống một mình. Tông màu be và trắng nhạt nhẽo cùng họa tiết vân gỗ bao phủ khắp không gian.
Dù là do chính mình bày bừa, nhưng Banri vẫn thầm nghĩ, sao mà bừa bộn đến thế. Anh không nhổm người dậy khỏi giường, chỉ đảo mắt nhìn quanh. Trên bàn đặt trước TV là một chiếc laptop đang mở, chai nước uống dở, túi bim bim và đôi đũa dùng một lần. Banri ghét tay bị dính bẩn nên thường dùng đũa để ăn khoai tây chiên. Ngay cả việc rửa đôi đũa riêng của mình cũng lười, nên anh thường làm mặt như một người vừa mua cơm hộp và nói ở quầy tính tiền cửa hàng tiện lợi: "Cho xin đôi đũa ạ!". Đến giờ thì chưa bị từ chối lần nào.
Lấy chiếc đệm ngồi làm trung tâm, một "thiên hà" bẩn thỉu được hình thành từ bộ sạc, kẹo cao su, túi xách, ví, truyện tranh, tất đã cởi, giấy ăn đã xì mũi, giấy ăn đã lau tay, và những mảnh giấy ăn không rõ mục đích. Xa hơn nữa, ở "vũ trụ bên ngoài" là quần áo vứt lung tung, tài liệu bài giảng, giấy note rời, và cả những tờ quảng cáo nhét vào hộp thư... mọi thứ bừa bộn một cách ngẫu nhiên và chẳng có vẻ gì là được sắp xếp cả.
Trên sàn gỗ, một hình bình hành trải dài.
Đó là bóng của chiếc ghế đẩu.
Qua khe hở của tấm rèm màu vàng trứng treo trên hai ô cửa sổ hướng Tây và Bắc, tia nắng ban mai chiếu thẳng xuống như được cắt ra từ một đường kẻ, để lộ những hạt bụi đang nhảy múa lơ lửng. "Thế giới của buổi sáng đây rồi," anh thầm nghĩ. Ánh nắng chói chang ấy. Có vẻ hôm nay cũng là một ngày đẹp trời.
Nếu muốn đến lớp đúng giờ buổi đầu tiên, đây là lúc phải thức dậy rồi.
Thế nhưng, thay vì dậy, Banri thậm chí còn không thể tắt chuông báo thức của điện thoại, anh vẫn nằm nguyên, ngực phập phồng theo từng nhịp thở nông.
Cánh tay anh vươn ra rồi lại nặng trĩu, đôi chân không còn chút sức lực nào để hất tung tấm chăn bông. Anh vùi đầu vào gối, chỉ lơ đãng nhìn lên trần nhà.
Ánh sáng buổi sớm lấp lánh chói chang qua hàng mi. Banri nhíu cặp lông mày rậm rạp, bù xù như lông chó – thứ mà anh không đụng đến từ sau lần cắt tóc tháng trước – chỉ còn biết chịu đựng tiếng chuông báo thức chói tai.
Tháng Bảy đã đến Tokyo.
Vậy là đã ba tháng kể từ khi anh chuyển đến thủ đô.
Cảm giác dính dớp trên da chắc hẳn là do cái nóng ngột ngạt của đêm qua.
Vẫn nằm nguyên trên chiếc giường đẫm mồ hôi và hơi ấm cơ thể, Banri ấn mu bàn tay lên trán. Trán nóng hầm hập, dính nhớp, khiến bàn tay anh chạm vào cũng thấy ghê người.
Rốt cuộc, cái cảm giác của đêm qua đã biến đi đâu mất rồi?
Tất cả... chỉ là một giấc mơ?
Mở mắt chớp chớp trong buổi sáng mùa hè ẩm ướt, Banri dùng đầu ngón tay khẽ hất những sợi tóc mái dính bết lên trán. Anh không thể tin rằng tất cả chỉ là mơ. Không đời nào.
Bằng chứng cho việc đó không phải là mơ, là khóe môi anh vẫn đau nhói, nhịp nhàng theo từng nhịp đập của trái tim. Nó sưng vù, nóng rát, khiến anh không thể khép chặt môi. Có lẽ là trạng thái giống như Ikarita, hay Matsumoto Seichō, hoặc là trạng thái cực kỳ nóng bỏng của bộ lạc nào đó coi môi càng to càng đẹp!... Thôi được rồi, nói gì cũng được. Dù sao thì chính bản thân anh cũng nhận ra môi mình đang sưng rõ rệt.
Tối qua, Banri đã trượt chân ngã trong phòng.
Miệng anh đập mạnh xuống sàn, rách môi. Máu chảy rất nhiều, nhưng may mắn thay răng cửa không bị gãy – anh phải tự nhủ vậy khi nhớ lại cú ngã.
Anh run rẩy vì đau đớn và bàng hoàng, chỉ có thể vội vàng dùng giấy ăn ấn chặt vết thương. Máu chảy đến tận cằm, nhưng anh lại thấy đến bệnh viện cấp cứu thì có vẻ quá mức, nên trong lúc băn khoăn không biết làm gì, anh đã ngất đi rồi ngủ tiếp... hình như là vậy.
Trên chiếc khăn trải gối có những vệt máu lấm chấm. Trên ga trải giường cũng có. Trên ngực áo phông cũng có. Và trên những mảnh giấy ăn vứt bừa xung quanh, là màu máu đã khô.
Và rồi,
"Rinda!"
"...ư..."
—Tiếng chuông báo thức từ điện thoại vẫn vang lên như một tiếng thét chói tai.
Đó là một âm thanh chói tai đến khó chịu, như thể một ai đó vô hình đang khóc thét.
Banri nhắm nghiền mắt. Anh cố gắng chộp lấy chiếc điện thoại bằng tay phải, vốn cảm thấy vô cùng bất tiện, tắt chuông báo thức, rồi lăn mình xuống khỏi giường.
Thế nhưng, đầu gối anh chạm xuống sàn gỗ lại không có chút sức lực nào, khiến cơ thể anh đổ sụp xuống như một ông lão yếu ớt. Anh không thể giữ thẳng người. Không có sức để chống đỡ bản thân.
Với tư thế quỳ lạy như lễ Ngũ Thể Đầu Địa, anh gục xuống sàn, dùng tay đang cầm điện thoại che mặt,
"...Tại sao lại thành ra thế này..."
Anh khẽ rên rỉ.
Rồi những ký ức chợt ùa về — chỉ có thể diễn tả như vậy, cái cảm giác dâng trào bùng nổ của những đợt sóng cảm xúc này.
Bây giờ, điều gì đang xảy ra với chính mình? Điều gì đã xảy ra đêm qua? Anh vẫn chưa thể hiểu rõ. Điều duy nhất Banri có thể nắm bắt được về những gì đã xảy ra với mình là, đêm qua, "chính anh của quá khứ" đã tạm thời sống lại.
Vài giờ trước, vào đêm khuya, cơ thể này bỗng dưng tỉnh giấc, và chắc chắn, đó là Tada Banri của thời điểm trước khi anh mất đi ký ức.
A! Mình đã trở lại! Trở lại trong cơ thể này! ...Anh nhớ mình đã nghĩ như vậy, như một con cá nhảy vọt lên khỏi mặt nước. Chủ thể nhân cách đã nghĩ điều đó giờ đây không còn rõ ràng nữa, anh chỉ biết rằng cơ thể này, hay đúng hơn là bộ não này, đã nghĩ như vậy.
Và tất cả những cảm xúc ngạc nhiên, hân hoan, bối rối, lo lắng, sợ hãi, tất cả cùng hướng về một điều duy nhất:
"Muốn về với Rinda!"
Tada Banri, chỉ ước mong điều đó.
Không phải về với mẹ, không phải về với cha, cũng không phải về nhà. Nơi mà Banri dồn hết sức lực để chạy về chỉ có duy nhất một người con gái.
Người con gái ấy tên là Hayashida Nana, được gọi là Rinda, có thân hình uyển chuyển, là bạn gái cũ của anh, bây giờ là Senpai trong câu lạc bộ, và rồi, và rồi...
"...ức...!"
Và rồi.
—Mỗi lần Banri thở hổn hển, trái tim anh như bị siết chặt.
Cơ chế này là gì đây?
Vặn vẹo người trong tư thế ngồi xổm, Banri cố gắng hít thở sâu. Cậu từ từ hít vào, thở ra, nỗ lực tìm lại sự bình tĩnh, điềm đạm trong mình. Thế nhưng, cả lồng ngực lẫn bụng đều co cứng lại như thể đang run rẩy vì sợ hãi, khung xương sườn cũng co rúm lại như có gì đó đang khiếp sợ, khiến cậu không tài nào hít thở được bình thường. Nửa hoảng loạn, nửa thiếu khí, nửa thở dốc, Banri vụng về làm rung cơ hoành, miết trán xuống sàn nhà.
Tâm trí muốn trốn tránh thực tại của cậu chợt nghĩ: “Trông mình lúc này cứ như ‘người khóc mướn’ vậy”. Đó là một phong tục cậu từng thấy trên tivi, ở một nơi nào đó thuộc châu Á. Trong đám tang, những người làm nghề “khóc mướn” (hay còn gọi là “sakura”) cố ý khóc lóc gào thét một cách điên cuồng, phóng đại. Hồi đó, nhìn những người phụ nữ chuyên nghiệp gào khóc vật vã gần như mê sảng, Banri từng nghĩ bụng: “Thấy cảnh này chắc mình phát sợ mất”. Vậy mà giờ đây, một mình Banri đang kịch liệt co người lên xuống với dáng vẻ y hệt như thế. Toàn bộ tế bào trong cơ thể cậu đang rung chuyển dữ dội, như thể bị một đòn siêu âm trực diện, suýt chút nữa thì tan nát.
Tất cả đã tan tành, rối bời cả rồi.
Cậu nghĩ về dáng vẻ thảm hại của mình.
Việc bản thân trước khi mất trí nhớ đã đơn phương Rinda, cậu đã sớm biết từ lâu.
Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt cười tươi của mình đứng cạnh Rinda trong tấm ảnh, cậu liền hiểu rằng đó chính là mình. “À, hóa ra là mình đã si mê rồi.” “Thích người ta rõ mồn một thế kia, này cậu, à không, này mình ơi.”
Ngay cả bây giờ, khi trở thành sinh viên đại học và gặp lại Senpai Rinda, ngay cả khi chưa biết rõ mọi chuyện, Banri đã có ấn tượng khá tốt, không, phải nói là cực kỳ yêu mến. Từ vẻ bề ngoài đến nội tâm, rồi cả những sợi dây định mệnh trong quá khứ được hé lộ sau này, sự tồn tại của Rinda, người luôn hỗ trợ cậu, khiến Banri vô cùng biết ơn từ tận đáy lòng. Đối với Banri, Rinda đã sớm trở thành một “người đặc biệt”.
Nếu Banri chưa gặp Kaga Kouko và chưa yêu cô ấy, thì bây giờ, việc cậu lại phát điên vì mối tình đơn phương với Rinda lần thứ hai cũng chẳng có gì lạ.
Cậu biết mình đã từng nghĩ như thế.
Nhưng mà…
Thế thì sao chứ?
Chỉ vì một đêm, hay nói đúng hơn là vài phút, không, có lẽ chỉ vài giây ngắn ngủi, cái tôi trước khi mất trí nhớ của cậu đã quay trở lại cơ thể này, vậy thôi sao?
Cảm xúc mãnh liệt khi cậu lao về phía Rinda, mối tình sâu đậm được đúc kết từ thời gian dài và vô vàn trải nghiệm chung, cứ như thể đã được "cài đặt" thẳng vào con người hiện tại của cậu. Rốt cuộc thì tình cảnh này là sao đây?
Chỉ có nỗi khao khát cháy bỏng, liều lĩnh đến xé lòng rằng “Tôi muốn trở về!” vẫn vẹn nguyên, mà ký ức thì không quay lại. Cảm giác đó vẫn cứ ngự trị hoàn toàn trong trái tim Banri lúc này, khi cậu đón chào buổi sáng.
Thật sự, cậu muốn thốt lên: “Rốt cuộc thì chuyện quái quỷ gì thế này?” Cậu muốn hỏi một ai đó.
Chỉ sau một đêm, trái tim cậu đã hoàn toàn bị chiếm đoạt.
(Không biết Rinda giờ đang làm gì nhỉ?) (Cô ấy có đang nghĩ về mình không?) (Rinda nghĩ gì về mình nhỉ?) (Mình là gì đối với Rinda đây?)
—Thật sự, cậu cảm thấy mình đã bị chiếm đoạt rồi.
Cậu không thể suy nghĩ bất cứ điều gì khác một cách bình thường. Điều đáng ngạc nhiên là cái "lõi" của suy nghĩ đã hoàn toàn rối bời. Mặc dù Banri vốn không phải là kiểu người nổi bật với sự minh mẫn trong tư duy, nhưng cậu vẫn tự thấy tình trạng hiện tại của mình thật tệ hại.
Với tư thế như một con mèo ngồi co ro trên tường, Banri thẫn thờ ngẩng mặt lên khỏi hai bàn tay đang ôm mặt. Cậu không thể hiểu nổi. Cậu còn nhận ra mình đang vô cớ ước rằng Rinda có mặt ở đây. Thật sự, cậu không thể hiểu nổi.
Nhìn chiếc ghế đẩu, cậu ước: Ước gì Rinda đang ngồi ở đó. Nhìn vào bếp, cậu ước: Ước gì cô ấy đang ở trong bếp. Nhìn ra cửa sổ, cậu ước: Ước gì cô ấy đang đứng bên cửa sổ. Ước gì Rinda đang ở đây, bên cạnh cậu ngay lúc này. Nếu thế, tất cả nỗi khổ đau và trái tim trống rỗng này sẽ được giải quyết hết.
…Rốt cuộc thì, đây là cái quái gì thế này…?
Ngay cả câu tự vấn mình cũng cùn nhụt quá đỗi. Cứ như bị đánh bằng sống dao dày cui, chỉ thấy đau chứ chẳng hề “chí mạng”!
…Dù có cố đùa cợt, cậu cũng không thể che giấu được. Mọi thứ cứ như đang bị cuốn trôi.
Mọi suy nghĩ, cảm xúc, và cả chính bản thân cậu, đều bất lực cuộn xoáy thành dòng chảy xiết hướng về một người phụ nữ duy nhất mang tên Rinda. Cậu không tài nào thoát ra khỏi vòng xoáy này. Dù có nín thở, có vùng vẫy, cậu cũng không thể trở lại trạng thái bình thường như trước. Như một quả bóng bay bị bơm căng đến giới hạn, không còn một chút khoảng trống hay thư giãn nào.
Ngày trước mình sống kiểu gì mà hay thế không biết. Banri nhớ lại khuôn mặt của mình khi đó. Với toàn bộ tâm trí bị nỗi nhớ về một người phụ nữ duy nhất chiếm trọn như thế, mà lại có thể học hành, thi cử, tham gia câu lạc bộ, vui chơi với bạn bè khác, và hoàn thành cuộc sống học sinh trung học thường ngày. Nghĩ vậy, cậu mới thấy ngày trước Tada Banri đã khổ sở đến nhường nào.
(…Chắc tại thế này nên mới trượt đại học đây mà…)
Cậu lầm bầm như nói chuyện của người khác, nhưng rồi lại nhớ đến khuôn mặt cười toe toét, hở cả răng hàm trong tấm ảnh.
(Khoan đã…)
Tấm ảnh.
Trong chốc lát, lưng Banri chợt lạnh toát.
Chắc chắn, cậu không thể bỏ qua chuyện này được. Tấm ảnh cậu và Rinda cười bên nhau đã biến mất một cách bí ẩn. Rõ ràng là cậu đã đặt nó ở một chỗ cố định, nhưng nó bỗng dưng biến mất. Xem xét tình hình, chỉ có thể nghĩ rằng “ai đó” đã tìm thấy và mang đi.
Và nếu “ai đó” đó lại chính là “cô ấy” thì…
“...A, a, a…! Chết tiệt!”
“Tệ hại nhất, tệ hại nhất, tệ hại nhất, mình tệ hại nhất, mình nên chết đi, không, phải suy nghĩ đã, phải suy nghĩ cho kỹ vào!” Banri vừa lẩm bẩm như đọc kinh cầu nguyện, vừa vò rối mái tóc, rồi bật mạnh người dậy.
Ngay lập tức, thế giới quay một vòng lớn. “Ư?!” Cậu kêu lên một tiếng ngớ ngẩn, không đứng dậy được mà lại khuỵu xuống như con nai con Bambi.
Thị giác cứ quay tròn như đang ngồi trên vòng quay ngựa gỗ. Và mặc dù cậu cố ngồi thẳng, nhưng cơ thể cứ nghiêng dần, chéo dần một cách tự nhiên. Khi nhận ra thì cậu đã thấy buồn nôn từ vùng dạ dày, như thể bị say xe.
Sức khỏe của cậu đang rất tệ.
Banri cau mặt khó chịu, chống tay xuống sàn trong tư thế ngồi nghiêng như con gái, tựa lưng vào tường để giữ cơ thể đang chực đổ. Cứu tinh lúc này là vết thương ở môi đang đau nhói không ngừng. Chẳng lẽ nó tệ đến mức ấy sao? Quá kinh hãi, cậu muốn nhìn mặt mình trong gương ở bồn rửa mặt, nhưng lại không có chút sức lực nào ở tay chân, không thể đứng dậy hay đi lại được.
Bất đắc dĩ, Banri bò lết đến chiếc bàn trà thấp giữa phòng. Chiếc gương trang điểm lộng lẫy đặt trên đó là món quà kỷ niệm từ Kouko. Cậu túm lấy nó như người chết đuối vớ được cọc, mở ra và kiểm tra khuôn mặt mình.
Và thế là…
“Ố…!?”
Một tên xấu xí bị nguyền rủa đã hiện hình.
“Ôi trời ơi…” Cậu nín thở trong giây lát. Trông cậu lúc này chẳng khác nào “thằng heo đỏ”.
[IMAGE: ../Images/00001.jpg]
Vết thương ở môi đập vào mắt tôi đầu tiên, nó tệ hơn tôi tưởng rất nhiều. Cả môi dưới sưng vù, trông như một quả dại chín quá mức... có lẽ là quả gác hay thứ gì đó. Miệng vết thương hình chữ Y, hệt như một vết nứt trên vỏ quả bị nổ tung. Vết máu khô thâm đen trông thật ghê rợn, sưng phồng đến mức căng mọng, mềm nhũn, khiến người ta chỉ muốn quay mặt đi. Vùng bị va đập xung quanh thì bầm tím một mảng lớn. Chà, nếu nói là trang nhã thì cũng trang nhã đấy, bởi vì màu tím ngày xưa vốn là màu cấm chỉ dành cho hoàng đế... Thôi bỏ đi, giờ tôi làm gì có tâm trạng đùa cợt chứ.
Cái cục sưng muốn né tránh ấy đã lan từ cằm lên đến má, rồi cả vùng mắt, khiến khuôn mặt của Banri phình to gấp rưỡi bình thường.
Mắt thì không thể mở hết ra, cứ nheo nheo như trẻ sơ sinh hỗn xược. Da mặt nhờn bóng mồ hôi, môi thì hé mở hững hờ, cứ "ưm... ưm..." thở bằng mũi, trông thật bê bết. Nếu đây là mặt mình thì dù có được tái sinh bảy lần tôi cũng không muốn nhận, đúng là một quả bóng nhanh trực diện của sự xấu xí. Làm sao mà đỡ nổi cái thứ này chứ.
Và màu sắc trên mặt tôi cũng bất thường nữa. Đỏ bừng, sưng tròn xoe, lấy tay ấn thử vào má và trán thì nóng ran như lửa đốt. À phải rồi, vừa nãy chạm vào trán đã thấy nóng bất thường rồi mà.
"Nói chung là mình... bị sốt à?"
Cơn choáng váng, cảm giác buồn nôn, và cái nóng hầm hập trên mặt này. Tôi không có nhiệt kế nên không thể xác định chính xác, nhưng bằng chứng tình huống thì quá đủ rồi.
Bình tĩnh cảm nhận lại bản thân, tôi thấy không chỉ cái nóng oi ả của buổi sáng tháng Bảy mà còn cả cái lạnh buốt thấu xương. Tôi đang bị ớn lạnh.
Banri cố gắng vịn tường đứng dậy, loạng choạng dữ dội, rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh. Mặc dù gần như đổ sụp xuống nhưng tôi vẫn có thể giải quyết được nhu cầu cá nhân, song lúc bước ra thì lại phải bò lê bò lết bằng bốn chân, trông lếch thếch. Nếu mà tóc dài nữa thì y chang Sadako.
Tôi lại đổ sập xuống sàn, không đứng dậy nổi nhưng vẫn cố gắng kéo quần lên được khoảng bảy phần rồi nghĩ. Có lẽ lần này, thực sự, theo nghĩa thể chất, mọi thứ đều quá sức chịu đựng rồi. Tôi hoàn toàn không cảm thấy mình có thể tự khỏi được. Thậm chí còn có cảm giác là càng để lâu sẽ càng tệ hơn.
Hình như gần đây có một phòng khám ghi bảng hiệu là Nội – Ngoại khoa thì phải. Tôi nhớ đã từng nhìn thấy nó khi đi dạo.
Làm cách nào đó tôi gượng dậy, ba phần mông còn lại vẫn nằm ngoài quần. Túm lấy ví có thẻ bảo hiểm, điện thoại và chìa khóa nhà, tôi vớ lấy chiếc quần đùi mặc nhà vứt gần đó mặc vào cho phần thân dưới đang trần trụi, rồi Banri loạng choạng đi ra cửa.
Cố gắng xỏ chân vào đôi dép, mở cửa và bước ra hành lang ngoài. Mắt tôi chói lóa vì nắng buổi sáng. Khóa cửa mãi không được, cứ vô ích gõ chìa khóa vào tay nắm cửa hết lần này đến lần khác. Cố gắng đến vài lần suýt ngã quỵ, cuối cùng cũng khóa được cửa, rồi bắt đầu bước đi,
"...Aaaaaa..."
Choáng váng. Quả nhiên không được rồi. Thế giới lại biến thành vòng quay ngựa gỗ.
Cơ thể tôi đổ rầm sang ngang như bị hất văng, va khá mạnh vào cửa phòng bên cạnh. Tôi cứ thế ngồi thụp xuống mà không thể đứng dậy nổi.
Phòng bên cạnh, mà nói đến thì cũng không phải là người xa lạ. Banri dùng nắm đấm không còn chút sức lực nào đấm liên tục vào cánh cửa đó.
Một lúc sau, Banri nghe thấy tiếng chân bước thình thịch, thình thịch, thình thịch, đầy vẻ khó chịu, không hề giấu giếm, vọng ra từ phía sau cánh cửa. Cánh cửa mở bật ra kèm theo một tiếng gầm gừ giận dữ, và như để kết liễu, nó va vào đầu Banri đang nằm đổ gục.
"Ồn ào cái gì đấy?!"
Giọng nói trầm thấp, đầy vẻ mới ngủ dậy, như vọng lên từ tận cùng địa ngục, nghe đầy vẻ cộc cằn, nhưng...
"...Hả?"
Dường như đối phương đã nhanh chóng nhận ra sinh vật xấu xí đáng thương đang nằm sấp ở ngưỡng cửa là Kouhai phòng bên cạnh.
Trong đôi mắt khẽ hé của Banri, không biết là may mắn hay không, hình dáng người đang đứng sừng sững ở ngưỡng cửa hiện rõ mồn một từ góc nhìn thấp.
Đôi mắt tôi cứ liên tục dò xét lên xuống làn da quá đỗi trắng ngần ấy không phải vì muốn nhìn ngắm như thể liếm láp, mà đơn giản là vì tôi quá buồn nôn, đến mức không thể kiểm soát cử động của nhãn cầu theo ý muốn.
Thân hình mảnh mai mặc chiếc áo phông đen in hình đầu lâu cỡ lớn. Móng chân trần cũng sơn đen như mực. Đôi đùi trắng đến bất an, bắp chân săn chắc như của một cậu trai, và mắt cá chân. Xương mắt cá chân hình vỏ sò. Nhìn lên trên một lần nữa, lại là một chiếc quần... boxer màu đen mà đàn ông hay mặc.
Nếu tôi mà dám thốt lên kiểu như: "Hôm nọ tôi vô tình nhìn thấy cái quần lọt khe phơi ngoài ban công mà Senpai, sao lại không phải cái đó?!", thì chắc chắn tôi sẽ bị giẫm chết không chút do dự. Tôi hiểu rõ điều đó nên Banri uể oải quay mặt sang một bên, tránh nhìn vào chiếc quần.
Đôi lông mày nhíu lại đầy vẻ khó chịu, được kẻ kiểu punk. Không trang điểm thì khuôn mặt như một đứa trẻ xinh đẹp. Mái tóc đen nhánh cắt ngang cằm, lạ thay lại hơi vểnh lên, trông như vừa mới ngủ dậy. Thân hình nhỏ nhắn, gầy gò, không hề nữ tính.
NANA Senpai kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay như thể nhón lấy, rít một hơi thật sâu. Tiếng lửa cháy nhỏ "xì xì". Cô ngậm chặt đôi môi mỏng, như thể muốn nhựa thuốc lá thấm sâu vào phổi, rồi nín thở một chút, nhìn xuống Banri.
Một lúc sau, một làn khói nhẹ nhàng thoát ra từ khóe miệng cô.
"Mày đang làm cái quái gì đấy?"
"...Tôi đang gặp nạn..."
Có lẽ đó là một tình huống kiểu như: "Trời mưa! Bọn du côn! Bỏ rơi chó hoang!"
"NANA Senpai đúng là..."
Banri nhìn người đối diện với muôn vàn cảm xúc, đầy ngưỡng mộ.
"Thật sự, đúng nghĩa đen luôn, Siêu~~~~ người tốt! ...Đúng không ạ...!"
"Cái mặt mày nhìn ngứa mắt thật đấy."
Giọng nói tiếp theo của cô đầy vẻ khó chịu, như thể muốn nói "Hay là tao đốt một cái lỗ trên trán mày như gắn bindi luôn đi?".
Có lẽ do khó chịu, do thuốc lá, do ban nhạc, hay là tất cả những điều đó gộp lại, nhưng giọng nói trầm, khàn và hơi vỡ của NANA Senpai lại nghe rất dễ chịu trong tai Banri. Có thể là do thính giác của tôi đang bị sốt đến mức quá mẫn cảm, nhưng đối với Banri, nó nghe như tiếng sonar của đồng đội vọng lại từ đáy biển sâu.
NANA Senpai đã nắm chặt khuỷu tay của Banri, đỡ lấy cơ thể loạng choạng của cậu. Cô ấy cũng cầm túi nhựa đựng thuốc từ hiệu thuốc, bên trong có kháng sinh đã được kê đơn, để Banri không làm rơi.
Từ xa nhìn vào, có lẽ đây là một cặp đôi hơi... không, phải nói là rất đáng ngờ. Một cô gái punk mặt trắng bệch, siêu khó chịu, và một chàng trai xấu xí như quả bóng nhanh trực diện, mắt thì cứ sáng rực lên vì sốt (trên môi còn dán một miếng gạc to đùng). Thế nhưng họ lại sóng vai nhau lê bước dưới bầu trời mùa hè trong xanh dễ chịu, trông có vẻ thân thiết.
Vỉa hè lát gạch màu đỏ xỉn và xám xen kẽ theo kiểu hình bàn cờ, nối ga tàu với khu phố mua sắm, có phòng khám ở giữa, rồi dẫn đến khu chung cư nơi Banri và NANA Senpai đang sống. Dưới chân, những cái bóng đen rõ nét như họa tiết ren đổ xuống, đó là bóng lá cây xanh tươi của hàng cây bạch quả ven đường.
Khi vừa ra khỏi hiệu thuốc, đồng hồ đã quá chín rưỡi đôi chút, nhưng ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống đầu đã đủ gay gắt để thiêu đốt làn da. Dù chưa nghe tiếng ve, nhưng cảm giác như chỉ chực chờ làn gió nóng này để vang vọng khắp nơi.
Tada Banri khẽ mấp máy đôi môi khó khăn, lắp bắp:
“Thật sự, xin cảm ơn NANA Senpai rất nhiều… Em cứ tưởng mình đã hiểu lầm Senpai về điều gì đó…”
Anh ngước nhìn NANA Senpai, cố gắng hết sức để bày tỏ lời cảm ơn.
[IMAGE: ../Images/00001.png]
Nếu đứng thẳng, đáng lẽ Tada Banri phải cao hơn NANA Senpai đến mười phân, nhưng giờ đây, với đôi chân mềm nhũn, mũi anh chỉ ngang vai NANA Senpai.
Đáp lại chỉ là một tiếng hừ lạnh lùng qua mũi. Cằm thon của NANA Senpai chẳng hề nhúc nhích vì Tada Banri. Có lẽ đang thèm thuốc lá, cô cứ bồn chồn liếm môi.
“Em cứ nghĩ NANA Senpai là một người chuyên cosplay quá khích đến từ Kawaguchi, đã quá nhiễm thói thị thành nên quên hết tình yêu thương láng giềng tốt bụng, đến cả bánh lươn mà em và mẹ mua tặng cũng không chịu nhận, chỉ biết giả vờ mạnh mẽ để không bị khinh thường giữa Tokyo khô cằn…”
Ánh mắt lạnh lùng và sắc bén, dù không có lớp trang điểm mắt đen kịt, vẫn đầy vẻ bực bội, liếc xéo Tada Banri.
“Không phải Kawaguchi. Và cũng không phải cosplay.”
“À, em xin lỗi… Ờm, là Kamikatsuri phải không ạ…?”
“Warabi!” Tiếng gầm gừ trầm thấp như dã thú trong cũi.
Tuy nhiên, dù sao đi nữa, đây là một tình huống hiếm có biết bao.
Cái người NANA Senpai đó, người từng dùng guitar đánh Tada Banri và Kaga Kouko bầm dập, một ngôi sao mới nổi (dù anh chẳng biết gì nhiều) trong giới thơ tự do dòng nhạc noise, vậy mà lại đi cùng Tada Banri đang yếu ớt đến bệnh viện như thế này. Ai mà có thể hình dung ra cảnh tượng hiện tại này cơ chứ?
Ít nhất thì, đối với Tada Banri, đây là một khoảnh khắc kinh ngạc và cảm động đến không thể tin nổi. Anh chỉ gõ cửa mong được giúp đỡ một chút để có thể đứng dậy, chứ chưa từng nghĩ rằng NANA Senpai lại giúp đỡ đến mức này.
Phòng khám gần hơn anh nghĩ, chỉ khoảng hơn năm phút đi bộ từ căn hộ chung cư của họ, nhưng NANA Senpai vẫn kiên nhẫn đợi anh suốt quãng thời gian chờ khám, trong lúc khám và chữa trị, và cả khi lấy thuốc ở hiệu thuốc gần đó, không hề hút một điếu thuốc nào. Thậm chí, khi Tada Banri không đủ tiền thanh toán, cô còn cho anh vay tiền.
Chỉ vì ấn tượng ban đầu về NANA Senpai là một người cực kỳ đáng sợ, cực kỳ nguy hiểm, người lẽ ra chẳng bao giờ đối xử tốt với mình như thế này, nên cảm giác cảm động càng nhân lên gấp bội. Cứ như là nhìn thấy một tên côn đồ giúp một con chó bị bỏ rơi dưới mưa vậy, một cảm giác được nâng đỡ đến kỳ lạ.
“... Em sẽ không bao giờ quên ơn này, suốt đời…!”
Tada Banri thầm nghiền ngẫm trong đầu, đồng thời nghĩ về bản đồ tuyến Keihin-Tōhoku Line, tự nhủ rằng mình cũng sẽ không bao giờ quên việc NANA Senpai đến từ Warabi.
“Ồn ào. Này, đừng có lảo đảo nữa. Đi đứng cho vững vào, đồ heo.”
Với bộ dạng áo phông đen đồ ngủ, quần jogger cũ sờn rách vài chỗ, và đôi dép tông, NANA Senpai vẫn đưa tay đỡ vào nách Tada Banri.
“Ôi ướt nhẹp!… Mồ hôi nách à…!”
Cô nhăn nhó khuôn mặt tái xanh thiếu sức sống, lộ rõ vẻ ghê tởm từ tận đáy lòng. Tada Banri khúc khích:
“Vâng, mồ hôi nách đó ạ!”
Đó là kiểu năng lượng kỳ lạ của người đang sốt. Anh chớp chớp đôi mắt long lanh như trẻ sơ sinh, nhìn chằm chằm đầy vẻ dính chặt vào “tên côn đồ thực chất là người tốt” bên cạnh. Anh bám lấy NANA Senpai một cách trơ tráo, và tự nhiên nghĩ đến những điều không đâu, như là có lẽ người này chẳng cần đến thứ gọi là áo ngực trong cuộc đời.
“Mà mày là cái quái gì vậy?”
“Mồ hôi nách ạ!”
“Không phải! Tao hỏi cái bộ dạng đấy là cái gì?”
“Vết thương ở môi có vẻ bị nhiễm trùng, nên em bị sốt ạ.”
“... À… Có chuyện đó nữa à. Ừm, nhìn mày trông thảm thật đấy. … Hay là bị đánh?”
“Hả? Đâu có. Me, me. From me for me.”
“Im đi, câm mồm!”
“Uwatchagooona, dooo~”
“Im đi, câm mồm, tao giết mày đấy!”
“Aiz, NANA Senpai… Sao lại lạnh nhạt thế, mà còn nặng mùi thuốc lá nữa…”
Lợi dụng việc được NANA Senpai cho mượn vai, Tada Banri đà tới, áp mũi vào bờ vai gầy guộc mà qua lớp áo phông vẫn cảm nhận được xương nhô ra.
“... Với lại, ôi, nhìn gần NANA Senpai thấy quầng thâm dưới mắt kinh khủng… Ùiiiiii!”
Tóc trên đỉnh đầu anh bị nắm chặt một nhúm, giật mạnh như một bó rơm, không nói không rằng, bị kéo ra. Đương nhiên rồi, giờ có nghĩ rằng mình đã quá đà thì cũng đã muộn. Da đầu đau nhói, anh thét lên như thành viên Shockers, môi méo xệch lại càng đau thêm, Tada Banri chẳng thể thốt ra lời nào nữa, cứ mặc NANA Senpai hành hạ. Từ đó, anh không được cho mượn vai nữa. NANA Senpai im lặng, kéo tóc anh đi thẳng về căn hộ.
“Này, đứng vững vào.”
Anh bị ném vào sảnh như một món đồ, bị đẩy vào thang máy, và khi ra khỏi thang máy, NANA Senpai chỉ nói độc một từ:
“Đi.”
Rồi cô đá vào mông anh bằng dép như kiểu đơn giản là đá một tử tù thời không có nhân quyền xuống vách đá. Đôi chân vốn đã không vững, Tada Banri đương nhiên dễ dàng ngã nhào.
“Trời, sao Senpai lại tàn nhẫn thế…! Em là người bị thương, người bệnh mà lại đối xử như vậy… Cứ tưởng Senpai hiền lành lắm, ai dè lại lạnh lùng đột ngột… Hả!? Lẽ nào đây là kiểu ‘tsundere’ gì đó, kéo mũi em đi khắp nơi, huấn luyện tinh thần, rồi trói buộc em bằng dây cương sao…?”
“Im đi.”
“... Nếu là Rinda Senpai thì chắc chắn sẽ dịu dàng hơn nhiều…!”
“Thế thì tốt quá nhỉ. Rinda, chuyền!”
Cổ áo anh bị nắm từ phía sau, và anh lại bị đẩy văng thêm một lần nữa. Anh loạng choạng bám víu vào bức tường hành lang bên ngoài, và…
“Ồ, ồ, kìa.”
Người đó, đã ở đó.
Người mà tên cô anh vừa buột miệng nói ra, nửa vời như một thử thách lòng dũng cảm.
“...!”
Không nói được lời nào, ngay cả một câu chào hỏi cũng không thốt ra được, Tada Banri chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc.
Người đó khụy gối trước mặt Tada Banri, nhìn kỹ khuôn mặt thảm hại của anh, rồi ngẩng đầu nhìn NANA Senpai.
“Lẽ nào NANA Senpai… trút giận lên hàng xóm Tada Banri, đánh cậu ấy bầm dập theo ý mình sao…?”
“Đồ ngốc. Làm gì có chuyện đó. Tôi chẳng hứng thú gì với thằng này.”
Như đã mong mỏi từ lâu, NANA Senpai ngậm điếu thuốc vào miệng, bồn chồn xoay chiếc bật lửa một trăm yên trong tay.
“Thằng này tự nhiên thành ra thế này, rồi đột ngột cầu cứu tôi đấy. Thế thôi.”
Tôi hết thuốc rồi.
Chỉ nói ngắn gọn như vậy, NANA Senpai liền quay người, đi thẳng về phòng mình.
Cánh cửa sập “rầm” một tiếng, để lại Tada Banri và…
“Nên bỏ thuốc lá đi đấy~… Mà hình như không nghe. Hơn nữa, bất ngờ quá. Chuyện gì vậy? Sao tự nhiên NANA Senpai lại gửi tin nhắn ‘Tada Banri bị đưa đi bệnh viện’ cho tôi chứ. Tôi giật mình quá, bỏ cả buổi học, chạy đến đây ngay, mà thật sự cậu không sao chứ? Chuyện gì xảy ra vậy? Bị thương à?”
“...”
「…Tada Banri à? Dậy nổi không?"
"…"
"…Này này, ê? Nhìn đi đâu thế? Không định vào phòng à?"
"…"
──Rinda. Cô ấy.
Trong lúc nguy nan này, đã chạy đến bên mình.
Giờ đây, cô ấy đang ở đây.
Đang ở đây thật mà…
Chẳng hiểu sao lại muốn khóc òa lên, Banri vội vàng cúi gằm mặt xuống.
***
Đặt Banri nằm lên giường xong, Rinda rời khỏi phòng một lát rồi chưa đầy mười phút đã quay lại.
"Em về rồi đây~"
Banri giật mình,
"À không, em lại đến làm phiền đây ạ~"
Dù cơ thể đang vùi mình trong chăn bông, Banri vẫn cố kìm lại cảm giác muốn bật dậy vì bồn chồn.
Trên tay Rinda là một túi trắng của cửa hàng tiện lợi và một túi màu vàng của hiệu thuốc. Cô giơ lên cho Banri thấy,
"Phải ăn gì đó trước khi uống thuốc chứ. Sao? Mấy món này ổn không?"
Rinda quỳ gối bên giường, nhưng khoảng cách quá gần. Gần đến mức ngột ngạt.
Giả vờ mơ màng vì sốt – dù cũng chẳng phải hoàn toàn là giả vờ – Banri nhắm mắt lại, mệt mỏi quay mặt về phía bức tường.
Rinda lần lượt lấy ra từ túi ni lông nào là nước tăng lực, bánh mì ngọt xé ăn được, sữa chua, và cả miếng dán hạ sốt.
"Thế nào?"
Rinda nhổm người lên nhìn vào mặt Banri,
"…À, vâng, cảm ơn ạ~!"
Vừa vặn vẹo người ngồi dậy, Banri đã thoăn thoắt chộp lấy miếng dán hạ sốt. Cố gắng hết sức tươi cười hềnh hệch, anh bóc vội lớp vỏ bao bì rồi tự dán lên trán. Sau đó, anh tựa đầu vào gối, liếc nhìn về phía má Rinda với ánh mắt đầy vẻ thăm dò.
"…Cái dáng vẻ của anh là sao thế Tada Banri?"
"Ế hê hê~, sao cơ ạ!?"
"…Anh lạ lắm đó."
"Ế~!? Sao cơ, sao cơ ạ~!?"
"…Thì cái thái độ của anh ấy, thật sự là…"
Tầm nhìn của Banri lúc này đang chập chờn, thực ra anh chẳng thể nào nhìn rõ được cả biểu cảm của Rinda. Anh không biết cô đang nhìn cái thái độ kỳ quặc của mình bằng khuôn mặt và ánh mắt thế nào.
Anh chỉ đang vô cùng hoảng hốt. Và bối rối. Lúng túng. Căng thẳng. Banri phải cố gắng hết sức để tạo ra một biểu cảm che đậy những cảm xúc hỗn độn đó. Anh đã dốc toàn lực.
Anh nghĩ mình đang cố tái hiện lại cái không khí vô tư lự khi nãy ở cùng NANA Senpai – nhưng thực tế thì…
"Tôi không biết nên làm mặt thế nào."
Đó là câu nói cửa miệng của Nijigen-kun, người bạn thân của anh. Mỗi khi được trả tiền thừa nhiều hơn một chút khi chia hóa đơn, hay được chia đồ ăn ở căng tin, được dọn khay nhanh chóng, được lấy hộ nước uống, vân vân. Những lúc như thế, cậu ta thường vuốt hết tóc ra phía trước che mặt, bắt chước Ayanami Rei với giọng đều đều và nói câu đó, sau đó không cần đợi đến câu "Anh nên cười thôi", cậu ta tự động mỉm cười nhẹ. "Không giống tí nào!", "Ghê quá!", rồi bị trêu cười là chuỗi phản ứng quen thuộc, nhưng lúc này Banri đúng là đang ở trong tâm trạng ấy.
Anh không biết phải làm mặt thế nào trước mặt Rinda.
Khuôn mặt mà anh đã khao khát được thấy bấy lâu. Người mà anh đã mong mỏi được gặp. Chốn trái tim anh từng nghĩ rằng anh khao khát được quay về. Chỉ sau một đêm, anh bỗng trở thành con người như thế này.
Không thể nào để lộ cảm xúc thật được. Tuyệt đối không thể.
"Anh… bị sốt nên mới lạ thế à? Thật sự ổn không đó?"
Rinda lầm bầm đầy nghi hoặc, mở nắp chai nước tăng lực và đưa cho anh. Chai nước lạnh buốt ướt đẫm như đang đổ mồ hôi trong căn phòng hầm nóng của Banri. Ngay lúc đó, một giọt nước…
"Cứ uống đi đã. Tôi cũng lấy ống hút rồi."
…một giọt nước rơi xuống, chảy từ đầu ngón tay đến cổ tay Rinda.
Nhìn thấy cảnh đó, hay đúng hơn là nhận ra mình đang nhìn thấy cảnh đó, Banri bị đóng băng một cách thảm hại, cảm thấy xấu hổ vì ánh mắt của mình cứ dán chặt vào giọt nước trong suốt đang trượt trên làn da cô,
"…"
Không nói được lời nào, Banri chỉ biết cúi gằm mặt. Anh cụp mắt xuống như muốn xé bỏ ánh nhìn ấy, không một lời nào thốt ra. Mặt nóng bừng, thở dốc. Cứ như một thằng nhóc con. Một con vật đáng thương đã quên cả ngôn ngữ. Một sinh vật đáng xấu hổ.
Đến cả việc cười để che giấu cũng không làm được nữa, khuôn mặt sưng húp nóng bừng theo nhịp đập, và nếu Rinda nhận ra điều đó thì anh chỉ còn nước chết.
Căn phòng không bật TV nhỏ hẹp và tĩnh lặng, Banri cố gắng hết sức nín thở. Nhanh lên, nói gì đó đi Rinda, anh cầu nguyện một cách yếu ớt, thụ động. Bất cứ điều gì cũng được, làm ơn hãy làm gì đó đi. Làm ơn hãy phá vỡ sự tĩnh lặng này. Một căn phòng kín mít nơi cảm xúc phơi bày trắng trợn không còn chỗ ẩn giấu… Nhưng anh ta tự thấy ngượng ngùng một mình thôi.
Rinda cắm ống hút vào miệng chai nước anh đang cầm,
"Ừm."
Cô hất cằm ra hiệu, uống đi. Mắt nheo lại như loài mèo, khuôn mặt Senpai đó.
Nhìn thấy vậy, Banri làm theo lời cô, ngấu nghiến cắm chặt vào ống hút. Có một việc để làm mà không cần phải nói hay suy nghĩ. Anh bám víu vào việc đó như một cái phao cứu sinh để vượt qua mọi cảm xúc, nhắm mắt lại, say sưa hút cạn thứ nước lạnh buốt rồi nuốt xuống.
Nhưng ngay khi uống một ngụm, Banri mới biết cổ họng mình khô khát đến nhường nào. Anh gần như uống cạn món đồ uống ngọt lạnh mà trước đó anh chẳng hề cảm thấy muốn, cứ thế nuốt trọn gần như một hơi.
Không hề hay biết, cơ thể anh đã khát khao và thèm muốn được làm ẩm đến nhường này.
Rinda nhìn Banri bất giác thở dài,
"Được rồi, uống xong rồi. Vậy, tiếp theo món này nhé."
Rinda nhận lấy chai nước rỗng rồi đưa cho anh hộp sữa chua. Mở nắp thiếc chỉ còn một nửa, cô cắm thẳng ống hút vừa dùng vào khe hở,
"Cứ hút nốt cái này đi. Miệng chắc không đau đâu. Hơi kỳ cục một chút nhưng mà, có ai nhìn đâu."
Tâm trí của Banri lúc này không đủ bình tĩnh để đáp lại kiểu "Chẳng phải Senpai đang nhìn em đó sao?". Anh làm theo lời Rinda, bắt đầu hút chùn chụt sữa chua nguyên chất bằng ống hút. Môi sưng húp nhăn lại khiến anh đau nhói, nhưng dù vậy, dùng thìa ăn bình thường có lẽ là không thể. Miếng gạc cũng vướng víu, có thể còn làm bẩn nữa.
"Bánh mì ăn được không?"
Banri vẫn ngậm ống hút, vội vàng lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Rinda đang định xé túi ngoài. Chắc chắn là anh không cảm thấy mình có thể nhai được đồ ăn đặc.
"Hiểu rồi. Vậy uống xong cái đó thì uống thuốc nhé. Ừm, tôi để ở đâu ấy nhỉ?"
"Cái này à," Rinda xoay người vươn tay, lấy túi thuốc từ hiệu thuốc đặt trên bàn. Cô khoanh chân ngồi bệt xuống sàn gỗ, cúi mặt xuống và nhắm mắt, bắt đầu đọc hướng dẫn sử dụng thuốc kê đơn. Ống hút sữa chua rỗng kêu những tiếng kỳ lạ khi hút không khí.
Trên đôi má trắng nõn không son phấn, hàng mi dài tự nhiên cong vút đổ bóng hình quạt,
"…À,"
──Và rồi, cuối cùng cũng thế.
[IMAGE: ../Images/00000.jpg]
[IMAGE: ../Images/..]
Cuối cùng thì hôm nay, Tada Banri mới thực sự được nhìn rõ mặt Rinda lần đầu tiên. Anh chợt nhận ra, Rinda đang mặc chiếc áo thun màu xanh nước biển, khoác ngoài áo tunic màu xanh navy, và quần jeans bó. Ngay cả sự tròn trịa thanh thoát của đôi đầu gối nhỏ nhắn của nàng, anh cũng vừa mới biết.
Banri khẽ thốt lên.
“...Cảm ơn cậu, Rinda...”
“Hửm?”
Giọng anh quá nhỏ, quá nghẹn ngào, có lẽ Rinda không nghe thấy. Nàng khẽ nở nụ cười dịu dàng trên môi, đôi mắt hai mí xinh đẹp mở to, ngước nhìn Banri. Hướng về phía gương mặt ấy, anh vội vàng nói:
“...Em cảm ơn Rinda Senpai. Em thấy… mình cứ làm phiền chị mãi thế này…”
Banri vội vàng sửa lại vẻ mặt mình. Đây là bộ dạng của một hậu bối gây rắc rối. Chứ không phải vẻ mặt của một người bạn cùng lớp đang thầm thương trộm nhớ.
“Haha,” Rinda bật cười khúc khích, đôi mắt híp lại đáng yêu. “Gì mà nghiêm trọng thế. Không sao đâu mà. Chẳng phải tôi đã bảo sẽ hỗ trợ cậu mọi thứ rồi sao?”
“Dạ, nhưng mà… em còn làm lỡ cả tiết học của chị nữa chứ.”
“Không sao mà! Không sao thật đấy. Cậu là Banri, tôi là Rinda. Vì thế mà chút giúp đỡ thế này là chuyện đương nhiên. Cậu chỉ cần hiểu thế là được rồi.”
Rinda đưa ngón trỏ chĩa về phía Banri bằng một cử chỉ đùa cợt, nói rành rọt:
“Thế nên cậu cứ chẳng cần nghĩ ngợi gì, cứ việc dựa dẫm vào cái tôi dịu dàng này đi.”
*Cậu là Banri—.*
Khóe môi anh cố mỉm cười nhưng chợt cứng lại, một cơn đau buốt xé qua.
*(...Không phải.)*
Cùng với cơn đau, một cảm giác khó chịu như nhát dao đâm vào tim trỗi dậy. *Mình không phải.* Đó là tiếng nói từ sâu thẳm bên trong anh.
Thật khó để nói thành lời, Banri cứ thế lặng lẽ nhìn về phía cằm của Rinda.
“Banri” mà Rinda đang gọi, không phải là anh.
Dù kế thừa tình cảm của *Banri* kia, nhưng giờ đây anh lại cảm thấy mình đã trở thành một *sinh vật* khác. Cái tôi trước khi mất trí nhớ. Cái tôi sau khi mất trí nhớ. Và cái tôi này, kẻ kế thừa tình cảm dành cho Rinda. Tất cả đều là những *linh hồn* riêng biệt. Anh tự thấy bản thân đã hoàn toàn thay đổi.
Thế nên, Tada Banri mà Rinda đang nhìn thấy lúc này là một người đàn ông mà Rinda vẫn chưa biết đến, nhưng…
“Hiểu chưa?”
Rinda khẽ nghiêng đầu mỉm cười trấn an, rồi đứng dậy. Chắc chắn nàng chẳng hề nghĩ đến những điều ấy.
Một thứ cảm xúc mơ hồ, nóng ran đến khó tả, khiến hơi thở của Banri càng thêm nặng nề. Rinda đang tìm ly trong tủ bếp, lưng nàng cong cong hình cánh cung, mềm mại và thon thả. Mắt cá chân trần. Bóng đổ rõ nét của gân Achilles lõm sâu. Banri vò tung mái tóc mình.
“...Á à à…”
“Hửm? Gì thế?”
Nghe thấy tiếng thở dài vô thức của anh, Rinda quay đầu lại nhìn Banri nhanh nhẹn như một con nai cái. Nàng rót nước vào ly, rồi đi chân trần thoăn thoắt trở lại bên giường.
“Cậu vừa nói gì cơ? Nói lại xem.”
“Đây, nước của cậu,” Rinda đưa ly cho anh.
“...À, ừm… Nana Senpai… hóa ra lại tốt bụng một cách bất ngờ nhỉ…”
Rinda gật đầu lia lịa, đáp lại lời nói dối vụng về của Banri: “Đúng đúng đúng rồi đấy. Nhìn thế thôi chứ Nana Senpai tốt bụng cực kỳ luôn. Tôi ấy hả, không biết đã được chị ấy giúp đỡ bao nhiêu lần rồi. Trái ngược với vẻ bề ngoài, chị ấy không thể khoanh tay đứng nhìn người khác gặp khó khăn đâu. Nè, thuốc đây. Cái này với cái này, mỗi thứ một viên.”
Thấy Banri đã uống hết thuốc trong lòng bàn tay, Rinda gật đầu “Được rồi,” với giọng điệu như đang huấn luyện một chú chó. Nàng nhận lại ly, đứng dậy và mang ra bồn rửa.
Cứ thế, nàng nhanh nhẹn ngồi xuống chiếc ghế đẩu đặt ở góc bếp, rồi xoay người đảo mắt nhìn khắp phòng. Từng đồ vật trong phòng, nàng nhìn chậm rãi như thể muốn đếm từng cái một.
Mái tóc của nàng, xuyên qua tấm kính, trong ánh nắng hè lấp lánh như màu lông sóc, nâu pha xám mờ ảo. Má nàng cũng trắng và tròn, phát sáng. “Nói mới nhớ,” Rinda khẽ ngắt quãng, rồi quay sang nói chuyện với Banri đang nằm trên giường.
“Tada Banri này, cậu làm sao mà quen biết Nana Senpai thế? Cậu biết Nana Senpai từ trước khi biết chị ấy là hàng xóm đúng không?”
“À… ừm, chuyện là hàng xóm thì em mới biết gần đây thôi, còn lần đầu gặp là…”
Lần đầu gặp là—
Bao thuốc lá được đưa ra.
Quán cà phê phục vụ cafe latte bằng bát.
Kaga Kouko đang khóc nức nở vì bị Yanagisawa Mitsuo từ chối.
Kaga-san.
Hiện giờ là bạn gái hoàn hảo của Banri.
*—Mình, rốt cuộc là đang làm cái quái gì thế này.*
“...Do trời mưa!”
Đột nhiên anh gào lên, “Kiểu như, một tên du côn nhặt chú chó bị bỏ rơi ấy mà!? Gian lận đúng không!? Chuyện đó!”
“...Hả?”
Rinda ngơ ngác nhìn Banri, người vừa nói ra những điều khó hiểu.
“Không, ý em là về Nana Senpai ấy! Nè, thoạt nhìn thì siêu đáng sợ, nhưng thực ra lại trong tình huống trời mưa—kiểu vậy đó!? Chị hiểu ý em không!?”
“...À, ừm, đại khái thì có.”
“Bắt đầu từ ấn tượng tiêu cực, nên dù chỉ làm chuyện bình thường thôi nhưng lại được đánh giá cao bất thường! Không có cái kiểu đó sao!?”
Banri cố gắng hết sức để tiếp tục nói lớn. Anh thở hổn hển đau đớn như bị thiếu oxy, không đợi Rinda trả lời, cứ nghĩ rằng chỉ cần giữ được sự hưng phấn thì mọi sự xao động sẽ được che giấu, sẽ được lấp liếm đi.
“Với Rinda Senpai thì việc chị tốt với em là đương nhiên! Là bình thường! Nhưng Nana Senpai chỉ cần tốt bụng một chút thôi là đã thấy siêu việt, kiểu siêu hiếm có rồi!”
“Ơ? Cậu vênh váo rồi à? Vênh váo rồi đúng không?”
“Em vênh váo rồi! Em vênh váo rồi!”
Anh định bật cười thật lớn, nhưng—
“...Ứ!”
Trong thoáng chốc, anh quên mất vết thương ở môi. Cảm giác vết thương lại nứt ra đau nhói, Banri không kìm được ôm lấy miệng và nhăn nhó mặt mày.
“Banri!”
“...”
Rinda bật dậy như lò xo từ chiếc ghế đẩu. Anh giơ tay ra như muốn ngăn lại, kiểu như một trong hai pho tượng A-Un, ra hiệu rằng không cần đến đây.
“Haha, em không sao mà.”
“Đồ ngốc, cậu đúng là. Sao mà lại phấn khích thế?”
“...Tự nhiên em thấy hưng phấn quá. Chắc là do sốt.”
“Chắc thế rồi.”
Giọng Rinda khẽ khàng như thể đang bó tay, nhưng lại vô cùng nuông chiều Banri. Nụ cười dịu dàng ấy thật ấm áp, và chắc chắn sẽ không bao giờ làm Banri tổn thương.
Banri, lại sợ chính điều đó.
*“Mình muốn quay về với Rinda!”*
—Anh mang trong mình một khát khao mạnh mẽ đến thế, và anh sợ phải biết mình thực sự mong muốn điều gì. Rốt cuộc thì anh phải làm gì mới được thỏa mãn đây? Như cổ họng khô khát mong nước, anh đang muốn nuốt lấy điều gì?
Dù có khao khát đi nữa, anh cũng tự nhủ. Dù có khao khát một điều gì đó, và đưa tay ra, chắc chắn sẽ chẳng có bàn tay nào đáp lại. Đúng vậy. Ngay từ đầu, chỉ có mình anh muốn quay về, và chẳng có lời hẹn ước chờ đợi nào cả. Điều đó, anh đã được nghe nói rõ ràng và đã xác nhận rồi mà.
Thế nhưng, tại sao, Rinda lại dịu dàng đến thế? Là vì hoài niệm chăng? Là di chứng của lần suýt mất nhau kia chăng?
Hay là bởi vì nàng chưa nhận ra, rằng anh là một người đàn ông xa lạ—?
Banri lại rơi vào trạng thái câm nín, khẽ nhắm mắt. Vùng mí mắt anh cảm nhận được ánh nhìn đầy lo lắng của Rinda.
“Tớ đã liên lạc với Kouko-chan rồi. Chắc chắn lát nữa cậu ấy sẽ phóng đến ngay thôi.”
“...À...”
Dần dần, những đường nét ký ức dường như mờ dần, tan biến vào hư không.
Bạn gái của Banri. Kaga Kouko. Mối tình đơn phương cuối cùng cũng được đáp lại, một cô gái quá đỗi không xứng với mình.
Giờ đây, anh cảm thấy người con gái ấy cứ như một nhân vật trong giấc mơ mình từng gặp. Thật sự, liệu cô ấy có tồn tại ngoài đời không nhỉ? Không có cảm giác chân thực, cũng chẳng có chút thực tế nào...
“...Muốn gặp quá...”
Câu nói thoát ra gần như vô thức. Chẳng có chút ngọt ngào nào đọng lại trên đầu lưỡi, trái ngược với những gì nó thể hiện qua câu chữ.
Nếu thế giới có Kaga Kouko là hiện thực, thì làm ơn hãy hiện diện trước mắt anh. Bằng không, tất cả mọi thứ—kể cả hình ảnh đáng xấu hổ của bản thân, những cảm xúc sai trái không nên có, hay nỗi ám ảnh tội lỗi—sẽ tan biến vào khung cảnh bị xáo trộn bởi cơn sốt cao. Những thứ tưởng chừng vẫn còn đó giây trước, giờ lại trượt đi, nhạt màu dần, lắng đọng trong khoảng lặng của giấc mơ. Lý trí anh không tài nào chấp nhận được một bản thân dễ dàng buông xuôi như thế.
Dường như lời của Banri đã đến tai Rinda, cô khẽ cười khúc khích. Chính tiếng cười như thì thầm bên tai ấy lại khiến anh cảm thấy đó mới là hiện thực.
Banri mở đôi mắt ướt đẫm vì sốt. Anh từ từ nghiêng đầu, nhìn Rinda đang ngồi trên chiếc ghế đẩu.
“Hửm? Sao thế?”
Rinda nghiêng đầu hỏi.
“Muốn gì à?”
Với động tác uyển chuyển, không tiếng động, cô đứng dậy, chân trần dẫm lên sàn gỗ rồi tiến lại gần Banri. Banri lặng lẽ nhìn theo. Có lẽ Rinda đã nghĩ anh khẽ gật đầu khi thấy mắt anh chớp nhẹ. Trong căn phòng kín im ắng, hai ánh mắt chạm nhau, và... đúng lúc đó!
Cánh cửa không khóa “RẦM!” một tiếng, bật tung ra. Banri giật nảy mình, hít một hơi.
Một luồng gió mùa hạ cuồng bạo nhưng thơm ngát tràn vào căn phòng. Anh cảm nhận được không khí tù đọng trong phòng bỗng chốc được thay thế hoàn toàn.
“Cắc! Cắc!” Đó là âm thanh của những đôi giày cao gót sắc nhọn nhưng kiêu hãnh đang tiến vào sảnh.
“Giày phải là Louboutin hoặc Manolo. Gót giày 9 phân là luật bất thành văn đó nhé?” – Một giọng nói ngọt ngào từ ký ức, bị kéo ra một cách thô bạo như thể bị nắm chặt và lôi tuột khỏi não bộ. Mắt Banri mở to. Tiếng này là Louboutin. Đôi tai đã hoàn toàn được “huấn luyện” của anh lập tức nhận ra. Chắc là đôi giày màu xanh đậm với nơ satin đen mà gần đây cô đặc biệt yêu thích. Anh từng lỡ miệng hỏi giá và đã phải câm lặng mất mười giây... Cũng có chuyện như vậy. À, đúng rồi. Là thật, hoàn toàn là thật!
Và rồi, người của thế giới thực ấy bước vào, dùng đôi chân dài của mình chen thẳng vào giữa Banri và Rinda đang nằm trên giường,
“...Ặc!”
Tựa như mũi nhọn của một thanh kiếm.
“──Ngoại tình, phải không?”
Trực diện trước mũi Banri là bó hoa hồng màu hồng cánh sen rực rỡ đến mức khiến anh tỉnh cả người.
Mùi hương nồng đậm đến mức muốn nhỏ giọt, kích thích niêm mạc mũi. Cuộc tấn công mãnh liệt đến mức hung hãn này, hoa hồng, hoa hồng, hoa hồng... hoa hồng!
[IMAGE: ../image/p065.jpg]
“Ka...”
Thật sự, là hiện thực.
“...ga-san...”
Banri gần như ngây người mở to mắt, nằm cứng đờ trên giường.
Tại sao anh lại có thể nghĩ rằng sự tồn tại của người này, người như thế này, chỉ là chuyện trong mơ? Tại sao anh lại có thể quên được cô ấy?
Sự tồn tại rực rỡ, lộng lẫy đến nhường này của người yêu, ôi chao, thế mà...
“Chào buổi sáng, Tada-kun. Bạn trai mà lại ở riêng trong phòng với người khác, đây đúng là—tớ nhắc lại lần nữa nhé—ngoại tình hoàn toàn đấy?”
Làm sao đây—nữ hoàng hoa hồng đang nổi giận rồi. Nhạc nền trong bộ não chênh vênh của Banri không chút do dự mà chọn duy nhất một bài: Chủ đề của Darth Vader. Cậu là C-3PO mà, nhân vật và nhạc nền chẳng ăn khớp gì cả, đúng là không thể nào cười nổi.
Gò má hoàn hảo. Làn da trắng như cẩm thạch hoàn mỹ. Nét mặt đẹp không tì vết.
Một người con gái đẹp rạng rỡ.
Đôi mắt hình hạnh nhân sắc nét được nhấn nhá bằng mascara và eyeliner đen tuyền, nhìn thẳng vào Banri lấp lánh như những ngôi sao nhấp nháy... hay nói đúng hơn là sắc lạnh như ánh mắt của một con thú săn mồi đã tìm thấy con mồi, tỏa ra một luồng khí thế đáng sợ.
Cô ấy đang cười đấy. Dù vậy vẫn thật hoàn hảo.
Mái tóc dài xoăn tít màu nâu sẫm, tôn lên làn da trắng sữa một cách đẹp nhất. Băng đô vải satin màu be phồng nhẹ. Chiếc váy ren trắng toàn thân mini không tay, cổ cao, dáng high-waist. Túi xách cổ điển của Gucci móc ở khuỷu tay trong, theo cách Kouko nói là “phong cách Jackie”... tất nhiên không phải Jackie Chan. Không phải đồ võ kungfu đâu. Đây là phong cách kế thừa gu thời trang của Jacqueline, phu nhân cựu Tổng thống, sau này trở thành phu nhân của ông trùm vận tải biển, với đường nét cổ điển hoàn mỹ. Kể cả khi dưới chân là đôi dép đi trong nhà họa tiết hoa hồng dành riêng cho Kouko (980 yên).
Trong tâm trí Banri giờ đây hiện lên rõ ràng khoảnh khắc gặp gỡ quá đỗi tươi sáng với Kaga Kouko.
Vào ngày xuân năm ấy, cô ấy từ taxi bước xuống, hoàn hảo vô ngần, và giơ cao bó hoa hồng đỏ thẫm.
Màu cánh hoa bay lượn trên nền trời xanh thẳm của mùa xuân.
Cảm giác lạnh buốt của những giọt nước bắn tung tóe lên má Banri.
Và giờ đây, trong không gian chân thực không thể nào nhầm lẫn này, Kouko lại một lần nữa giơ cao bó hoa hồng trước mắt Banri.
Anh cứ ngỡ mình sẽ bị đánh như lần trước—Banri theo bản năng vội vàng đưa tay lên che nửa dưới khuôn mặt đang đau nhức, nhưng
“...Chà—đùa thôi!”
Kouko buông bó hoa đang giơ cao, ném thẳng ra phía sau.
Cô dùng hai tay trống không ôm lấy tai Banri, quỳ một gối xuống nệm, lao cả người lên giường như muốn đè lên anh, rồi trao một nụ hôn nồng nhiệt “chụt!” lên trán anh.
“Ố, ồ...!”
Nhìn Banri giật mình rụt vai lại như một thiếu nữ, đôi môi cô nở nụ cười như đóa hoa chớm nở, màu hồng cánh sen. Chắc chắn giờ đây có một vết son môi in trên trán anh rồi.
Kouko hơi tách mặt ra, trách móc Banri như trách một đứa trẻ,
“Thật là, Tada-kun tự nhiên lại phải vào viện là sao vậy? Cậu không được làm mấy chuyện nguy hiểm khi tớ không có ở đó chứ!”
Cô hạ giọng, “Hừm!”
Nhưng một giây sau, lại mỉm cười hoàn hảo.
“Dù sao thì, tớ đã đến đây rồi thì cậu chẳng cần lo lắng gì nữa đâu nhé? Mọi chuyện, cứ giao hết cho tớ! Chính tớ đây! Bạn gái của cậu đây! Sẽ chăm sóc cho Tada-kun thật chu đáo! Thật hoàn hảo!”
Và ở lối vào, mấy người bạn đang giành giật bó hoa mà Kouko đã ném về phía sau, vừa la làng lên:
“Tớ sẽ là người kết hôn tiếp theo!”
“Không, tớ mới là người kết hôn tiếp theo!”
Nijigen-kun và Yanagisawa đang ăn ý đóng vai những nhân vật ẻo lả. Dù cơ thể cứ lắc lư, nhưng họ vẫn giả vờ nói:
“Không, người kết hôn phải là tôi chứ…”
Banri thò tay ra khỏi giường định tham gia vào, lập tức nhận được điệp khúc đồng thanh "Mời anh, mời anh!".
[IMAGE: ../Images/..]
… Hai người này đến đây để diễn hài kịch à? Rinda khẽ lẩm bẩm châm chọc.