Golden Time

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 192

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

63 92

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 5

Quyển 4 - Đã Không Chung Lối Xin Đừng Ngoảnh Lại - Chương 3

[IMAGE: ../image/t148.jpg]

Hôm đó, khi đồng hồ đã điểm hơn tám giờ tối, Yanagisawa gõ cửa phòng của Banri.

“Này! Cậu chợp mắt được chưa?”

“Tớ định ngủ nên nằm yên trên nệm, nhưng cuối cùng lại không tài nào chợp mắt nổi. Cậu thì sao, Yana-san?”

“Tớ cũng y chang.”

Vẫn là chiếc áo thun đơn giản, quần bò, cùng đôi bốt khó cởi khó mang như mọi khi. Dáng vẻ không chút kiểu cách ấy lại càng tôn lên vẻ đẹp trai của cậu ấy. Người bạn này bước vào phòng với đôi tất trên chân, rồi đưa cho Banri một túi nhựa.

NANA Senpai đã dặn phải ngủ một giấc ngắn vì sẽ làm việc quần quật đến sáng, và phải ăn uống đầy đủ vì không biết có thời gian nghỉ ngơi không. Thế nên, Banri sẽ nấu cơm, còn Yanagisawa đi mua đồ ăn kèm, đúng là một sự kết hợp ăn ý.

Bình thường Yanagisawa lúc nào cũng kẹt tiền, nên chẳng đời nào từ chối lời mời làm thêm theo ngày, vậy là hai người dễ dàng đáp ứng đủ điều kiện của NANA Senpai. Cứ thế, hai người họ đón chào ngày hôm nay.

Sau khi chia tiền lẻ từng đồng một cách sòng phẳng, Banri liền bắt tay vào chuẩn bị bữa tối đơn giản. Yanagisawa, vốn đã quen thuộc với căn phòng này sau nhiều lần ghé chơi, tự nhiên ngồi khoanh chân vào một góc bàn thấp, nhanh nhẹn sắp xếp lại chồng tạp chí *TV Bros* và tập giấy báo cáo đang vứt ngổn ngang của Banri. Rồi cậu nghịch chiếc điều khiển TV, bỗng “Ơ?” và nhìn xuống gầm bàn.

“Điện thoại của Banri đang reo kìa?”

“À, là email thôi, không sao đâu.”

Đèn báo tin nhắn trên điện thoại của Banri vẫn nhấp nháy liên tục khi đang sạc.

Banri xới cơm trắng đã nấu sẵn vào một bát trà vừa vặn, mang ra bàn, rồi quay lại bếp lấy chai trà và ly. Sau đó, cậu mới xem email.

“Kouko à?”

“Ừ. Cậu cứ ăn trước đi, à tiện thể rót trà cho tớ luôn. Không trả lời ngay là Kaga-san sẽ nổi khùng lên đấy. Nổi khùng như Châu Nhuận Phát vậy.”

“Không có nổi khùng đâu nha?” Yanagisawa bật cười “Hahaha!” như thể đã hình dung đúng cảnh Kouko nghiêng đầu với nụ cười hoàn hảo như dán trên môi, nhưng thật ra chuyện này chẳng đáng để cười chút nào.

Gần đây, Kouko – theo cảm nhận của Banri thì là từ sau chuyện làm thêm ấy – đang thật sự, dần trở thành một cô nàng cực kỳ... bám người.

Cô ấy hay bận tâm một cách thái quá đến những chuyện vặt vãnh. Ví dụ như tại sao lại trả lời email chậm thế (thật ra là tớ không để ý thôi), tại sao lại đi học muộn (tại tớ đi vệ sinh), tại sao giờ lại im lặng thế (tớ còn chẳng biết là tớ im lặng), chiếc túi xách của hôm kia (da đen) với chiếc túi xách của hôm qua (da đen) với chiếc túi xách của hôm nay (da đen), cái nào đáng yêu nhất? Hả? Không phân biệt được ư?… Tại sao? Cậu không coi tớ ra gì à?

Đại loại thế.

Sau giờ học, cô ấy cứ muốn dính lấy Banri mãi, đến nỗi cậu chẳng thể đi chơi với bạn bè con trai được nữa. Ngay cả một nhu cầu hết sức bình thường của con người là đôi khi muốn được thư giãn một mình cũng không được đáp ứng. Khách quan mà nói, những ngày tháng ấy khá căng thẳng.

Tất nhiên, Banri không hề nói với Kouko về chuyện làm thêm hôm nay.

Cậu đã nói dối rằng mình quên làm báo cáo cho môn học mà Kouko không tham gia, và phải thức đêm để hoàn thành cho kịp nộp vào ngày mai, rồi chia tay cô ấy sau tiết thứ ba để về nhà. Kouko muốn đi cùng để xem Banri làm báo cáo, nói rằng sẽ giữ im lặng, nhưng Banri đã từ chối: “Xin lỗi, lần này tớ phải thật sự tập trung hết sức, nếu không sẽ gay to đấy!”

Nghĩ rằng đây là vì muốn đưa Kouko đi biển, cảm giác tội lỗi khi nói dối cũng không quá day dứt trong lòng Banri. Hơn nữa, cậu cho rằng sự ích kỷ của Kouko khi không muốn Banri đi làm thêm còn điên rồ hơn nhiều.

Quan trọng hơn cả, trước tiên là:

“Kouko bám người đến phát ghét luôn, đúng không?”

“Không hề? Thật ra tớ không ghét đến mức đó đâu.”

…Bởi vì đó là suy nghĩ thật lòng của Banri.

Không phải vì thấy phiền phức, thấy khó chịu nên mới nói dối để tránh né. Vậy nên, Banri sẽ không tự trách mình đêm nay.

Email từ Kouko vẫn như mọi khi, chẳng có gì đặc biệt. "Đang uống trà sữa ☆" Chỉ thế thôi. “Vậy à~”, ngoài câu đó ra, Banri chẳng có thêm lựa chọn nào khác để trả lời. Lần nào cũng thế. Chào buổi sáng, ngủ ngon, sắp ăn cơm, đã ăn cơm, sơn móng tay, tẩy móng tay, buồn ngủ, đói bụng, mèo nhà tớ, em trai tớ, nóng, lạnh, vui, chán, đang ở đâu? Đang làm gì? Cậu có thích tớ không? Thích nhiều đến mức nào? Này, này, này… Từ điển đoán của điện thoại Banri, khi gõ “v” sẽ ra “vậy à~”, khi gõ “t” sẽ ra “tớ cũng~”, khi gõ “đ” sẽ ra “đã hiểu~”, khi gõ “c” sẽ ra “cực thích cậu!”.… Cậu ấy đã hoàn toàn bị điều khiển rồi.

Nhưng mà, Banri không hề bận tâm. Thật sự là vậy.

Chẳng có gì đáng cười, còn hơi điên rồ và căng thẳng, nhưng Banri vẫn khá tận hưởng và vui vẻ với việc mình đang rơi vào tình cảnh đó. Cứ như là: Một cô gái như thế mà lại cứ bám lấy một người như mình, thật tuyệt vời!

Suy cho cùng, Banri nghĩ, đơn giản là cậu yêu Kouko.

Yêu đến mức có thể xem việc bị làm phiền cũng là niềm vui. Yêu đến mức dù nhận hơn ba mươi tin nhắn không nội dung mỗi ngày vẫn có thể nở một nụ cười ngây ngô. Dù là đau đớn, nặng nề hay phiền phức, tất cả đều đáng yêu đến mức không thể kiềm chế. Việc Kouko yêu mình, việc cô ấy cứ bám lấy mình, đơn giản chỉ khiến Banri vui sướng khôn xiết, cậu chỉ muốn tận hưởng mãi tình cảnh này.

Nếu đánh mất những ngày tháng, những khoảnh khắc này, Banri sẽ không biết tìm thấy niềm vui ở đâu trong cuộc đời này nữa. Cậu nghĩ cuộc sống của mình sẽ trở nên vô vị, vô nghĩa. Sẽ trở nên trống rỗng.

Thật sự, Banri nghĩ vậy.

Ngay cả sau chuyện đó – khi ký ức về Rinda ùa về – tình cảm dành cho Kouko dường như cũng không hề vơi đi. Trong trái tim duy nhất của Banri, hai mối tình cùng tồn tại mà không hề tranh giành nhau. Việc cậu có thể chấp nhận bản thân như vậy hay không lại là chuyện khác.

Gần đây, Banri thậm chí còn tự hỏi một cách khó hiểu rằng, con người có thể khéo léo đến thế sao? Mọi người đều như vậy ư? Hay chỉ vì Banri đang phải đối mặt với vấn đề mất trí nhớ, nhân cách không ổn định, nên mới trở nên như vậy?

Liệu rồi mọi chuyện có thể không cứ thế mà tiếp diễn, một biến cố khủng khiếp nào đó sẽ xảy ra, làm tổn thương sâu sắc một ai đó, và một sự đổ vỡ kinh hoàng đến mức không muốn nhìn sẽ đến?

…Trong quá trình đó, liệu trái tim của Banri cũng sẽ thay đổi?

Liệu một trong hai mối tình đang tồn tại song song sẽ tự nhiên biến mất, và rồi mọi chuyện sẽ cứ thế mà diễn ra?

Liệu đây chỉ là khởi đầu của một câu chuyện mới?

“Kouko gặp cậu rồi yêu cậu, đúng là may mắn thật đấy, nói thật đấy.”

Yanagisawa vừa nhanh chóng bắt đầu ăn uống, vừa nói câu đó.

Sau khi gửi tin nhắn trả lời ngắn gọn cho Kouko, Banri quay đầu nhìn Yanagisawa. Cậu ấy đưa thức ăn vào miệng một cách ngon lành, trông thật khỏe mạnh và tràn đầy sức sống của một chàng trai trẻ. Với một cảm giác lẫn lộn, vừa bị áp đảo vừa có chút áy náy, Banri cứ nhìn Yanagisawa như thế vài giây rồi hỏi:

“…Tại sao?”

などと、少々間抜けに訊きき返してしまう。あん?と柳澤が横目で見返す。

Tôi liền hỏi lại, có chút ngốc nghếch. “Hả?” Yanagisawa liếc mắt nhìn tôi.

「なんでってなによ。だってほら、あの溢あふれるストーカー気質を受け入れてくれるヤツなんてそうそういないだろ。よくおまえは耐えられるよな、ってこと」

“Sao lại hỏi là tại sao? Cậu xem, người nào mà chịu được cái tính khí bám dính như thể stalker của cổ chứ? Chắc gì đã có mấy ai chấp nhận được đâu. Ý tớ là, cậu hay thật đấy, chịu đựng giỏi ghê.”

「……そりゃー、当然、好きだからね。加か賀がさんのこと」

“…Thì, dĩ nhiên là tại tớ thích mà. Thích Kaga-san.”

「っつったって、限度ってもんがあるじゃん。最近の香こう子ことおまえの様よう子すを端はたから見てると、とっくに限度を超えてると俺おれは思うもん。二に次じ元げんもちょっと引いてたし。普通に。ずーっとべったりじゃん」

“Nói là thích nhưng phải có giới hạn chứ. Nhìn Kouko với cậu dạo gần đây, tớ thấy hai người đã vượt xa cái giới hạn đó rồi. Nijigen-kun cũng thấy hơi sợ sợ ấy chứ. Bình thường thôi. Cứ dính lấy nhau suốt à.”

「でへへ」

“He he.”

携帯を置いて、万ばん里りもテーブルについた。茶ちや碗わんと箸はしを手にとってごまかし半分、まったり笑ってみせる。

Để điện thoại xuống, Tada Banri cũng ngồi vào bàn. Cậu cầm bát trà và đũa lên, cười tủm tỉm ra vẻ bao che, nửa đùa nửa thật.

絆ばん創そう膏こうの下の口元の傷はもちろんまだ生のままだ。乾きもしなくてひどく痛む。

Vết thương ở khóe miệng dưới lớp băng dán cá nhân dĩ nhiên vẫn còn rỉ máu. Nó không khô lại mà đau nhức kinh khủng.

「普通に、じゃなくて、すっごい好きだから大丈夫なんだよね」

“Không phải bình thường, mà là vì tớ thích cổ cực kỳ, nên không sao hết.”

「うおー……ひっさしぶりに万里のノロケ聞いちゃった。やっぱきめえなそのノリ」

“Uầy… lâu lắm rồi mới nghe Banri khoe người yêu đấy. Cái kiểu này nghe vẫn thấy ghê ghê sao ấy.”

気持ちいいリズムでおかずを平らげてしまいながら、柳やなぎ澤さわがさらに笑う。健全なその整ととのった笑顔えがおを見ていると、自分とはなんてかけ離はなれたところにいるんだろう、なんて思ってしまう。

Vừa nhanh chóng chén hết món ăn với cái nhịp điệu khoan khoái, Yanagisawa lại cười. Nhìn nụ cười sảng khoái, tươi tắn và lành mạnh của cậu ta, tôi không khỏi nghĩ: mình và cậu ta khác biệt nhau một trời một vực đến thế này sao?

健全と不健全。イケメンとブサメン。正直者と噓うそつき野郎。振った人と、告白した人。ポジとネガみたいな、正反対の存在。

Một bên là lành mạnh, một bên là không lành mạnh. Một bên là trai đẹp, một bên là trai xấu. Một bên là người thật thà, một bên là thằng nói dối. Một bên là người đã từ chối, một bên là người đã tỏ tình. Cứ như dương với âm, những tồn tại đối lập hoàn toàn.

なんとなく箸が動かなくて、万里はそのまま口をつぐんだ。こんな自分は、柳澤の目にはどう映っているんだろうと思う。そして香こう子この目には。リンダの目には──。

Đũa cứ thế ngừng lại, Banri im lặng. Tôi tự hỏi, một con người như mình sẽ trông thế nào trong mắt Yanagisawa? Và trong mắt Kouko? Trong mắt Rinda thì sao…?

不意に、鏡かがみを覗のぞき込むような感覚が訪れた。

Bất chợt, một cảm giác như thể đang nhìn vào gương ập đến.

(好きだから大丈夫、ね)

(Vì thích nên không sao, hả?)

多た田だ万里が、食欲をなくしてぼんやり佇たたずんでいる。

Tada Banri đang đứng thẫn thờ, chẳng còn thiết ăn uống gì nữa.

自分の部へ屋やの自分のテーブルの前で正座して、右手に箸を、左手に茶碗を持っている。

Cậu ta đang ngồi quỳ gối trước bàn làm việc trong phòng mình, tay phải cầm đũa, tay trái cầm bát.

ケガした唇はいまだに腫はれが引かないままで、能天気なツラには絆創膏が一つ。いつものデニムにオーバーサイズの部屋着Tシャツ。だらしなく伸びかけた髪は長すぎて、後ろで派は手でに跳ねてしまっているが万里は気づいていないらしい。

Môi bị thương vẫn sưng, trên cái bản mặt vô tư là một miếng băng dán cá nhân. Mặc chiếc quần bò quen thuộc và áo phông oversize mặc ở nhà. Mái tóc để dài lòa xòa, phía sau vểnh lên một cách điệu đàng nhưng Banri dường như không nhận ra.

(リンダのところに帰りたい、なんて思ってしまっていることが後ろめたくて申し訳ないから、なんでも許すし、なんでも耐えられる、……でなければいいよなあ)

(Tớ cảm thấy tội lỗi và hối hận vì đã nghĩ đến chuyện muốn trở về với Rinda, nên tớ có thể tha thứ cho mọi thứ, và chịu đựng được mọi thứ… Giá mà không phải như vậy thì tốt biết mấy.)

鼻先が触れるほどの距きよ離りで、俺は、かつては自分のものだった肉体についた顔をじっと見つめた。本気の色と噓の色を、こいつの目の中に探したかったのだ。

Với khoảng cách gần đến mức mũi tôi như chạm vào, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trên cơ thể từng là của mình. Tôi muốn tìm thấy màu sắc của sự chân thật và màu sắc của sự dối trá trong đôi mắt đó.

(なんかそれって最低だもん)

(Thế thì tồi tệ quá đi mất.)

「……」

“…”

呟つぶやいたのは、誰だれだったのだろうか。

Người lẩm bẩm câu đó là ai vậy nhỉ?

ぼんやりと目を見開いたままで動きを止めている万里の肘ひじを、隣となりから柳澤が軽く小突いた。我に返って、その顔を見る。

Yanagisawa từ bên cạnh khẽ huých khuỷu tay Banri, người đang đứng bất động, mắt vẫn nhìn vô định. Tôi chợt bừng tỉnh, nhìn về phía cậu ta.

「どうした?食えよ、隣となりの先せん輩ぱい、九時ごろ迎えに来るって言ってたんだろ?」

“Sao thế? Ăn đi chứ, Senpai ở phòng bên cạnh bảo khoảng chín giờ sẽ đến đón mà?”

「……あ、うん……」

“…À, ừm…”

「給仕かぁ、初めてだなー俺おれ。酒とか作らされるのかな、やっぱ。酔っ払いの相手とか、ゲロの後始末とかやだなー」

“Phục vụ à, tớ mới làm lần đầu đấy. Không biết có phải pha rượu không nhỉ? Ghét cái kiểu phải đối phó với mấy tay say xỉn hay dọn dẹp bãi nôn lắm.”

「……あー、どうだろうね?あんま仕事の内容はちゃんと聞いてなくて」

“…À, cái đó thì không biết nữa? Tớ cũng chưa nghe kỹ nội dung công việc lắm.”

「ホストみたいな仕事だったらどうするよ?なんかチャラチャラコールとかさせられたりして。俺らこんなに内向的なのにさ」

“Nếu mà là công việc kiểu host thì sao nhỉ? Có khi lại bị bắt hô hào mấy câu lẳng lơ ấy chứ. Tụi mình hướng nội thế này cơ mà.”

屈託のない、爽さわやかな笑顔えがお。

Nụ cười sảng khoái, vô tư lự.

香こう子この隣にいても、なんの遜そん色しよくもない美形だと改めて思う。それでいて付き合いやすいし、普通にすっごくいいヤツ。友達になれてよかったと心から思える男。

Ngay cả khi ở cạnh Kouko, tôi vẫn phải thừa nhận cậu ta là một người đẹp trai không kém cạnh chút nào. Hơn nữa lại dễ gần, nói chung là một người cực kỳ tốt. Một người đàn ông mà tôi thật lòng cảm thấy may mắn khi được làm bạn.

香子がこの男に恋をしていたのはまったく自然なことで、それは万ばん里りにも十分理解できた。女だったなら自分もあっさり惚ほれていたかもしれない。

Việc Kouko từng yêu người đàn ông này là điều hoàn toàn tự nhiên, và Banri cũng hiểu rõ điều đó. Nếu là con gái, có lẽ chính tôi cũng đã mê mẩn cậu ta ngay lập tức rồi.

むしろ、いまだによくわからないのは、このステキなやなっさんから、なぜ、明らかにレベルダウンする自分になど『心変わり』したのだろう、ということ。

Thế nhưng, điều mà tôi vẫn chưa thể hiểu nổi là tại sao, từ một Yanassan tuyệt vời như vậy, Kouko lại ‘thay lòng đổi dạ’ sang một người rõ ràng là kém cỏi như tôi chứ.

香子の心の中では柳やなぎ澤さわ光みつ央おと多た田だ万里がだぶって、そして、多田万里の方だけが残されたわけだが、一体なぜそうなったのだろうと思うのだ。柳澤光央にはきっぱり拒絶されて、多田万里は告白してきたからなのだろうか。それだけのことで、十年に及ぶ片かた想おもいの整せい理りが本当につくのだろうか。

Trong lòng Kouko, Yanagisawa Mitsuo và Tada Banri đã chồng lấn lên nhau, rồi cuối cùng chỉ còn lại Tada Banri. Tôi tự hỏi, rốt cuộc tại sao lại như vậy? Có phải vì Yanagisawa Mitsuo đã thẳng thừng từ chối, còn Tada Banri thì tỏ tình chăng? Chỉ vì bấy nhiêu thôi mà một mối tình đơn phương kéo dài mười năm có thật sự được giải quyết ổn thỏa không?

明らかに価値が低い自分を選んだ、香子の選択。改めて考えれば、それは本当に不ふ思し議ぎな、理解できない部分だった。

Việc Kouko chọn tôi, một người rõ ràng có giá trị thấp hơn, thực sự là một điều kỳ lạ và khó hiểu nếu nghĩ kỹ lại.

自分のように、記き憶おく喪失になったわけでもないのに。

Kouko đâu có bị mất trí nhớ như tôi.

それなのに、どうして、そんなことが、できたのだろう──一体どうやって。

Thế nhưng, tại sao cô ấy lại có thể làm được điều đó chứ? Làm bằng cách nào?

そのやり方をとにかく彼女は知っている、のだ。

Chỉ biết là, bằng cách nào đó, cô ấy đã làm được.

再び考えに沈んでいってしまいそうになる万里を、そのとき、玄関のノックが引き戻した。その荒っぽい音。猛たけ々だけしい叩たたき方かた。

Banri lại sắp chìm vào suy nghĩ, thì đúng lúc đó, tiếng gõ cửa ở hành lang kéo cậu ta trở lại. Tiếng gõ thô bạo. Cách gõ cửa mạnh mẽ.

「あ、多た分ぶんNANA先せん輩ぱいだ」

“À, chắc là NANA Senpai đấy.”

万里は箸はしを置きかけるが、

Banri định đặt đũa xuống, nhưng…

「俺が出るよ」

“Để tớ ra mở cho.”

最後の一口をぱくっと大きく口に含んで、柳澤が立ち上がる。万里は身体からだを捻ひねって振り返り、玄関の方を見た。

Yanagisawa ngậm nốt miếng cuối cùng thật to vào miệng rồi đứng dậy. Banri xoay người nhìn về phía cửa.

ドアの外には思ったとおり、NANA先輩がいつものコスプレ……ではなくてパンクな出いで立たちで立っていて、それを見ての柳澤のリアクションも待たず、

Đúng như dự đoán, bên ngoài cửa là NANA Senpai, với trang phục phong cách punk chứ không phải bộ cosplay thường ngày của cô. Chưa kịp đợi Yanagisawa phản ứng, NANA Senpai đã nói:

「ふーん。あんたがヤナっていうんだ。なるほどね。確たしかに上玉じゃん」

“Hừm. Vậy ra cậu là Yana à. Hiểu rồi. Đúng là hàng tuyển thật đấy nhỉ.”

「きゃっ!?」

“Aá!?”

いきなり柳やなぎ澤さわのTシャツの裾すそをいきなりべろんとめくりあげて腹筋確かく認にん。よぉーし、と一言、そして万ばん里りの位置からは見えない外廊下の方を振り返り、

Cô nàng bất thình lình vén tà áo T-shirt của Yanagisawa lên để kiểm tra cơ bụng. “Tốt lắm!” cô thốt lên một tiếng, rồi quay đầu về phía hành lang bên ngoài, nơi Banri không thể nhìn thấy, và nói:

「リンダ、よくやった!」

“Rinda, làm tốt lắm!”

などと言うのだ。

Cô ta nói thế đấy.

万里は口に運びかけていた和風ハンバーグを取り落としかけた。

Banri suýt nữa làm rơi miếng thịt bò hầm kiểu Nhật đang định đưa vào miệng.

今夜は、NANA先せん輩ぱいに紹介されたバイトに柳澤と行く。その予定だった。

Tối nay, tôi và Yanagisawa có hẹn đi làm thêm do NANA Senpai giới thiệu. Đó là kế hoạch ban đầu.

しかしリンダも一いつ緒しよだとは聞いていない。あ!どうも、こんちは!と、柳澤の声が玄関の空間に嬉うれしげに跳ねる。

Nhưng tôi đâu có nghe nói Rinda cũng đi cùng đâu. “À! Chào em, chào em!” Giọng Yanagisawa vui vẻ vang vọng khắp hành lang.

[IMAGE: ../Images/000000.jpg]

[IMAGE: ../Images/000001.jpg]

***

Mọi chuyện ngay từ đầu đã trở nên cực kỳ hỗn loạn.

[IMAGE: ../Images/000002.jpg]

「どっち!?」

“Chọn cái nào!?”

柳澤は差し出されたピチピチシルバーのボクサーパンツと、ラメ入り肌はだ色いろビキニパンツのどちらも選べず、

Yanagisawa không biết chọn cái nào giữa chiếc quần boxer bó sát màu bạc và chiếc quần bikini màu da có nhũ lấp lánh được đưa cho.

「う、うぅぅぅ~~~~ん……!」

“Ư, ừm ừm ừm…!”

さながらロダンの考える人。或あるいは、便秘に悩むイケてる男。

Cứ như bức tượng Người suy tư của Rodin. Hay là, một gã đẹp trai đang đau khổ vì táo bón.

上半身剝むかれた半裸の姿でパイプ椅い子すに腰掛けたまま、脂汗を流して二枚のパンツを必死の面持ちで見比べている。

Với nửa thân trên trần trụi, cậu ta ngồi trên chiếc ghế ống, mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt căng thẳng nhìn chằm chằm vào hai chiếc quần lót.

[IMAGE: ../Images/000003.jpg]

「早く決めて!決めたら穿はいて!あんたは出来たの!?」

“Nhanh lên quyết định đi! Quyết định xong thì mặc vào! Còn cậu thì xong chưa!?”

苛いら立だちも露あらわにパンツ二枚を柳澤に投げつけて、怪人の視し線せんは万里へ向けられた。さっと立ち上がり、

Với vẻ sốt ruột lộ rõ, người đàn ông lạ mặt ném hai chiếc quần lót về phía Yanagisawa, rồi ánh mắt chuyển sang Banri. Tôi vội vàng đứng thẳng người.

「へい!できてます!」

“Vâng! Xong rồi ạ!”

「ブス!」

“Đồ xấu xí!”

披ひ露ろうと同時、唾つばとともに罵ば声せいを浴びる。が、

Cùng lúc tôi khoe ra, tôi nhận một tràng chửi rủa kèm theo cả nước bọt. Nhưng…

「でもなんかエロぉ~い……!」

“Nhưng mà sao lại gợi cảm thế này…!”

べろーんと指ゆび輪わぎっしりの手のひらに内うち腿もものきわどい部分を撫なでられてしまった。そうか、俺おれ、エロいか、と妙な感慨に耽ふける万里と半裸の柳澤を残し、でっぷり太った巨体をダンディ坂さか野のみたいな黄金スーツに包み、マスクをつけた中年のおっさんは「社長ー!」と呼ばれてそちらへ行ってしまう。スーツのスタッフに「あっ社長、今こ宵よいはマスカレードっすね!」と声をかけられて嬉うれしげに「あたしファントムよぉ!オペラ座ざの怪人なの~!」としなを作っている。ダンディ坂さか野のだ、っつってんのに。

Bàn tay đeo đầy nhẫn của người đàn ông lạ mặt thô bạo vuốt ve vùng đùi nhạy cảm của tôi. "À, thì ra mình gợi cảm hả," Banri chìm trong một cảm xúc kỳ lạ, trong khi Yanagisawa vẫn bán khỏa thân. Người đàn ông trung niên béo ú, to lớn, mặc bộ vest vàng chóe giống Dandy Sakano và đeo mặt nạ, liền bị gọi "Giám đốc!" và bước đi. Một nhân viên mặc vest nói: "À Giám đốc, tối nay ngài hóa trang ạ!", và ông ta vui vẻ uốn éo đáp lại: "Tôi là Phantom! Tôi là Bóng ma nhà hát đó~!" Dù rõ ràng là giống Dandy Sakano mà.

「さ、やなっさん、どっちにするか早く決めないと!」

“Nào, Yanassan, phải nhanh chóng quyết định chọn cái nào chứ!”

「お、おう……、でも俺おれほんとにちょっと迷っちゃって……ああ、どうしよう!?くそっ、こんなことで悩む日が俺の人生に訪れるなんて……!」

[IMAGE: ../Images/00001.jpg]

Cái quần bơi màu bạc cầm bên tay phải thì không hề xuyên thấu. Với lại, diện tích vải cũng đủ rộng nên phần mông có lẽ sẽ an toàn.

[IMAGE: ../Images/00002.jpg]

Còn cái bikini màu da cầm bên tay trái thì xuyên thấu đấy. Tuy chưa đến mức là quần lọt khe chữ T, nhưng nhìn cái đường cắt khoét hiểm hóc ở chỗ nhạy cảm thì e rằng phần mông cũng chẳng giữ được nguyên vẹn đâu. Thế nhưng, ông chủ lại bảo: “Nếu cậu mặc cái này, tôi sẽ cộng thêm cho cậu một man nữa.”

Dù chọn cái nào thì về mặt hình dáng cũng chẳng thể nào bình yên vô sự được. Yanagisawa sẽ phải trần trụi, uốn éo phơi bày cơ thể trước mặt mọi người, chỉ với một mảnh đồ lót duy nhất. Đó là toàn bộ công việc mà anh ta được giao trong đêm nay.

[IMAGE: ../Images/00003.jpg]

Hướng tầm mắt về phía trước, Banri thấy một chàng trai ngoại quốc điển trai như người mẫu, có vẻ cũng được giao nhiệm vụ tương tự Yanagisawa, đang tự tin sải bước đi tới đi lui trong bộ bikini màu da, tay cầm cốc bia. Cái cách vùng háng của anh ta cứ rung rinh, lúc lắc như có trọng lượng thật, toát lên một vẻ sống động đến rợn người. Cả hai cứ thế ngẩn ra nhìn theo bóng lưng anh ta khuất dần, và cái vẻ phô bày lồ lộ của cặp mông đó đã khiến Yanagisawa chẳng thốt nên lời.

[IMAGE: ../Images/00004.jpg]

Phía hậu trường rộng lớn nhưng tối tăm, nóng bức, có gần hai mươi đồng nghiệp trong đêm nay đang khoác lên mình những bộ trang phục màu mè, lòe loẹt, nãy giờ cứ tất bật chạy ngược chạy xuôi. Tiếng nhạc nền dồn dập với âm bass nặng trịch đã bắt đầu vang vọng từ bên trong hội trường được ngăn cách bởi vô số lớp rèm, và cả những tiếng người xôn xao cũng vọng ra. Từ khu bếp thì có tiếng la hét gì đó chẳng rõ. Có lẽ bữa tiệc đã bắt đầu rồi.

[IMAGE: ../Images/00005.jpg]

NANA Senpai đã chở Banri đến đây bằng xe hơi, đó chính là cái live house kỷ niệm mà Banri từng đến cùng Kouko.

Hôm nay, nơi này được thuê trọn gói để tổ chức một bữa tiệc. Người đứng ra tổ chức chính là “ông chủ” và những vị khách đã xếp hàng dài trước cửa khi Banri mới tới, từ thanh niên choai choai đến những người trung niên đáng ngờ, ai nấy đều ăn mặc cực kỳ diêm dúa, thậm chí còn khó phân biệt được giới tính. Banri nghe nói đây là tiệc sinh nhật của ai đó, nhưng trông cứ như một buổi cosplay party vậy. Xen lẫn giữa những người mặc váy dạ hội hay suit lịch thiệp, lác đác thấy hóa trang, giả gái, giả trai, đến cả những bộ đồ thú hay những drag queen cực kỳ công phu, tất cả đều ăn vận theo phong cách kỳ dị mà họ yêu thích, chẳng khác gì Halloween. Họ được chào đón bởi tiếng nhạc The Chemical Brothers cực lớn, đủ để làm thủng màng nhĩ, rồi cứ thế bị hút vào căn phòng bí mật dưới tầng hầm.

[IMAGE: ../Images/00006.jpg]

Chỉ cần nhìn thấy những người như vậy, ngay cả một Banri có phần chậm chạp cũng lờ mờ nhận ra rằng đây có thể là một công việc đầy rắc rối. Yanagisawa cũng nhìn Banri rồi im lặng một lúc. Tuy nhiên, bị kẹp giữa NANA Senpai và Rinda đang tỏ vẻ bình thản, cả hai đành chấp nhận số phận.

[IMAGE: ../Images/00007.jpg]

Ngay khi NANA Senpai giới thiệu Banri và Yanagisawa với ông chủ, Yanagisawa đã bị lột phăng chiếc áo phông, rồi bị dúi hai chiếc quần lót vào tay cùng câu nói: “Cậu bên kia thì OK! Chọn đi!” Thế là mọi chuyện thành ra thế này đây. Nhân tiện, chiếc áo phông bị lột ra của Yanagisawa đã bị ông chủ vùi mặt vào hít lấy hít để, rồi phán một câu: “Cái gì thế này, xấu xí ghê! Tệ quá! Đừng bao giờ mặc lại nữa! Tịch thu!” và cướp mất. Vậy nên, chuyện Yanagisawa sẽ về nhà trong tình trạng bán khỏa thân đã được định sẵn rồi.

[IMAGE: ../Images/00008.jpg]

Còn Banri, có vẻ như anh ấy không “OK” lắm về mặt nào đó, nên được giao một nhiệm vụ khác hẳn Yanagisawa.

“Nếu mà băn khoăn quá, sao không chọn cái này đi?!”

[IMAGE: ../Images/00009.jpg]

Anh đã trang điểm xong xuôi đâu vào đấy rồi. Cứ coi như Banri có chút thong dong nên mới nói vậy.

“Đằng nào thì cũng ngại cả thôi, thế thì cứ lấy thêm một man cho bõ chứ!”

Tada Banri nghĩ mình đã đưa ra một phán đoán rất tỉnh táo, anh cố gắng cất cao giọng để không bị át đi bởi tiếng nhạc dồn dập vang vọng, rồi chỉ tay vào chiếc bikini màu da.

“Ể ể ể!? Thật à…!? Thật sao…!”

Yanagisawa chết lặng một lúc, siết chặt chiếc quần lót lấp lánh xuyên thấu trong tay, nín thở. Một lát sau, anh ta lên tiếng:

“Mà khoan… mà khoan đã! Mà cậu, cậu sao lại không thấy ngại vậy!? Tôi hơi nể cậu đấy!”

Yanagisawa chậm rãi ngẩng đầu nhìn Banri. “À thì…”, Banri khẽ đáp, rồi lại cúi nhìn bộ dạng của mình.

“Tôi quen rồi! Tôi đã chấp nhận cái bộ dạng này của mình rồi!”

[IMAGE: ../Images/00010.jpg]

Theo lời nhận xét của Dandie Sakano đến từ nhà hát Opera rằng “Tuy xấu nhưng gợi cảm”, thì bộ dạng của Banri là một chiếc wig tóc bob bồng bềnh màu bạc, kết hợp với áo bustier và yếu tố Gothic Lolita, cùng chiếc váy hầu gái mini màu đen.

Tuy đã được trang điểm, nhưng thú thật, chính Banri cũng tự thấy mình chẳng hề dễ thương chút nào. Từ phần ngực gầy gò lộ ra, đến cảm giác cánh tay thò ra từ tay áo phồng, hay kết cấu bắp đùi thiếu mềm mại lộ ra từ tất đùi, nhìn kiểu gì thì cơ thể anh ta cũng chỉ là một người đàn ông gầy gò đáng thương, đúng kiểu một kẻ giả gái thảm hại. Đây chính là bộ dạng của Banri trong đêm nay.

“Cái vết sẹo ở miệng tôi này, là vì ông chủ nói: ‘Cậu trông như một cô hầu gái bị chủ nhân đối xử thô bạo vậy! Lý do bị đối xử thô bạo á? Vì cậu xấu xí đó!’ Thế là tôi thành ra thế này đây!”

“Ồ, ồ…!”

[IMAGE: ../Images/00011.jpg]

Banri kẹp chiếc khay bạc vào nách, nhét một chiếc tai nghe được đưa cho vào một bên tai, đeo chiếc radio không dây vào chiếc túi đeo chéo rồi tạo dáng. Anh bật cười khan khi nhìn vào hình ảnh mình trong gương.

“Thôi nào Yanassan, cậu cũng thay đồ đi. Ông chủ bảo đàn ông không có chỗ thay đồ riêng đâu! Mọi người cứ thoải mái lột đồ thay đồ ở xung quanh đó cả.”

“…Được rồi. Cậu đứng đó một chút. Che cho tôi với.”

“Được thôi!”

[IMAGE: ../Images/00012.jpg]

Che Yanagisawa phía sau chiếc váy mini có bèo nhún xòe rộng như một bông hoa úp ngược, Banri khẽ nhón đầu ngón tay vuốt nhẹ phần đuôi tóc của chiếc wig. Anh chạm vào phần ngực ren cứng cáp, chỉnh lại nếp vải, rồi mím môi có thoa son bóng để tránh vết sẹo, kiểm tra độ bóng mượt.

Từ nãy đến giờ, não Banri cứ như bị tê liệt bởi nhịp điệu âm bass dồn dập, và anh cảm thấy một thứ cảm giác kỳ lạ đang xâm chiếm, kiểu như: “Con gái là như thế này sao.” Đôi chân mang giày cao gót tự nhiên duỗi thẳng, cảm giác thoáng mát và dường như có ai đó đang nhìn mình. Kouko, người vẫn đi giày cao gót mỗi ngày, chắc hẳn cũng sống như vậy trong thế giới này. Luôn chú ý đến mái tóc, trang phục, trang điểm, và đôi chân. Một lần nữa, Banri lại khâm phục gu thẩm mỹ hoàn hảo của cô ấy.

“Tôi, tôi mặc được rồi… nhưng mà…”

Yanagisawa rên rỉ khẽ như tiếng muỗi kêu. Quay lại nhìn, Banri thấy Yanagisawa gần như khỏa thân.

“…Tôi, tôi thế này, có ổn không đây…!?”

Khuôn mặt điển trai sắc nét của anh ta, cùng cơ thể như một pho tượng với những đường nét cơ bắp nổi lên đầy quyến rũ mỗi khi cử động.

Ánh lấp lánh ở giữa chiếc bikini màu da lại càng khiến nó trông thật khó coi, cứ như đang quảng cáo: “Xin chào mọi người! Đây là đồ vật dâm ô đây ạ!”

“…Đ, được mà! Tuyệt vời lắm Yanassan!”

Banri buột miệng vỗ tay tán thưởng. “Ài, chết tiệt!” Yanagisawa ngượng ngùng đến mức dữ dội, vò tóc, rồi như muốn buông xuôi, anh ta ưỡn thẳng lưng, ném chiếc quần jean, đồ lót và đôi tất vừa cởi ra lên ghế.

“Hú!” Một người giả gái mặc sườn xám đen, cũng ôm khay bạc giống Banri – không, có lẽ là một cô gái cao ráo thật sự, dù sao cũng là đồng nghiệp đêm nay – huýt sáo vang lên.

“Cảm ơn! Chết tiệt, thảo nào tiền công cao ngất ngưởng như vậy! Với số tiền đó thì không thể là công việc làm thêm bình thường được rồi!”

“Hơn nữa Yanassan, cậu còn được thêm một man vì cái quần xuyên thấu đó nữa!”

“Nếu để Chinami nhìn thấy cái này, tôi chết mất!”

「Ấy dà, Chinami thì chắc đón nhận bình thường thôi nhỉ? Kiểu gì cô ấy cũng cười phá lên rồi lôi máy ảnh ra chụp lia lịa ấy chứ!」

「Thôi, không được đâu! Không đời nào! Tôi không chịu nổi mất! Mày thì sao? Dám cho Kouko xem cảnh này không hả?」

「Ừm! Kouko thì cũng có vẻ ổn mà, tôi thì cứ cho xem thôi!」

Thật ra, điều cậu không muốn bị thấy không phải là việc giả gái, mà chính là cái chuyện cậu nói dối để đi làm thêm kia.

「Thật á? Đúng là mày lì thật đấy! Mà này, chúng ta còn thế này, không biết mấy người kia bị bắt mặc đồ kiểu gì nhỉ? NANA Senpai và Rinda Senpai!」

「Bọn mình cũng vừa thấy họ bảo đi thay đồ rồi biến mất, nãy giờ không thấy bóng dáng đâu cả!」

「Chắc không phải là cái kiểu này đâu ha?!」

Yanagisawa vừa nói vừa chỉ vào bộ đồ mình đang mặc.

「Không đời nào!」

Tada Banri cười phá lên, nhưng đúng lúc đó:

「Á á!? Ya, Yanagi-san… đúng không?! Hả, Tada Banri!? Ôi chao, NANA Senpai, nhìn này, nhìn này!」

「Ôi, ghê gớm thật!」

Đó là giọng của Rinda và NANA Senpai. Tada Banri và Yanagisawa quay lại, nhìn thấy hai người họ, rồi thốt lên:

「Ế ê ê… ê ê…!?」

「Không, bên đó mới đáng nể chứ ạ!?」

Banri và Yanagisawa cũng vô thức chỉ tay, cả hai cặp đôi nam nữ cứ thế ngạc nhiên nhìn nhau.

Rinda và NANA Senpai đang diện những bộ trang phục giống hệt nhau.

Một bộ tóc giả kiểu bob màu tím, cắt ngang cằm, trông chỉ khác mỗi kiểu dáng so với của Banri. Băng đô đen có sừng quỷ, tai nghe một bên và túi đựng bộ đàm.

Và, điều đáng nói là, phần thân trên của họ chỉ có mỗi áo bikini bằng da đen, để lộ làn da trắng ngần.

Dây da mỏng manh chỉ buộc ở sau gáy và lưng, để lộ hoàn toàn vòng một, lưng, bụng, sườn và cả rốn, trông như thể tất cả đều nổi bật màu trắng tinh trong bóng tối. Dù hở hang đến thế, nhưng vẫn không hề gợi cảm, có lẽ vì NANA Senpai thì mảnh mai đến mức khắc khổ, còn Rinda thì có cơ bắp cân đối quá đẹp, nên không có chút gì là "trần trụi" hay "thô thiển". Hơn nữa, việc cả hai mặc đồ đôi giống hệt nhau còn làm tăng thêm "tính cách nhân vật" của họ.

Phần dưới vẫn là quần short da, quần tất kim tuyến và bốt cao đến đầu gối. Cả hai tay đều cầm một chiếc khay bạc, trông cứ như là:

[IMAGE: ../image/p167.jpg]

「Bọn tớ là ‘Song Sinh Ác Quỷ’ đấy!」

Đúng như lời NANA Senpai nói. Tiện thể, người này nhét vội một chiếc bật lửa và ba điếu thuốc lá vào chiếc áo bikini mỏng tang của mình. Những chiếc khuyên tai đau đớn nối liền từ dái tai đến sụn tai cứ chớp nhoáng sáng một cách ma mị trong màn đêm rung chuyển bởi tiếng bass mạnh mẽ.

Trong khi đó, Rinda có chút ngượng ngùng che ngực bằng chiếc khay, vừa nói:

「Giám đốc thì bảo: ‘Chà chà, bọn bay chả có chút gợi cảm nào cả! Gầy tong teo thế thì cứ thế mà khô héo rồi chết đi!’ Nhưng mà…」

Cô khẽ cười khẩy bằng giọng mũi.

「Yanagi-san với Tada Banri cũng hợp ra phết đấy chứ, mỗi người một kiểu!」

Cô thoáng ngước nhìn Banri bằng ánh mắt mạnh mẽ. Khuôn mặt cô ấy được trang điểm đậm, khác hẳn mọi ngày.

NANA Senpai thì khuôn mặt trang điểm cũng không khác mấy so với khi thường thấy, nhưng khuôn mặt của Rinda lúc này cứ như một người hoàn toàn xa lạ.

Màu mắt đen như phủ kín cả mí, đường kẻ mắt sắc lẹm hất ngược lên thành mắt mèo. Mi giả dày dặn, cong vút. Lông mày được tỉa tót gọn gàng, và đôi môi thì được đánh màu nhạt đi một cách cố ý.

Vốn dĩ cô ấy đã có khuôn mặt nhỏ nhắn, hài hòa và thanh tú, nên khi trang điểm, Rinda thực sự biến thành một người khác. Các đường nét trên khuôn mặt đẹp một cách kỳ lạ, đường nét khuôn mặt nhỏ nhắn trông như một cô gái ngây thơ, nhưng ánh mắt thờ ơ lại toát lên vẻ hiểm ác đáng sợ. Thân hình có cơ bụng săn chắc, nổi bật hơn hẳn so với phụ nữ bình thường, chắc chắn sẽ thu hút ánh nhìn. Những động tác uyển chuyển, điêu luyện khi nhảy nhót – không biết học được từ đâu – càng làm tôn lên vẻ ngoài của một Rinda ác quỷ.

Hình ảnh Rinda giản dị, tự nhiên, mộc mạc và thanh thoát thường ngày đã hoàn toàn bị đảo ngược trong đêm nay. Tất cả đều ngược lại. Cô ấy đích thị là một ác quỷ độc hại, tràn ngập sự nguy hiểm.

「Ri, Rinda──」

Như bị hút hồn, Banri ghé miệng lại gần tai Rinda. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, âm lượng nhạc trong hội trường được tăng lên,

「──Senpai, đây không phải lần đầu chị làm công việc này sao!?」

「Hả!? Gì cơ!?」

Giọng nói của cậu không còn với tới được nữa.

「Được rồi, đi đi! Tất cả vào việc! Đi thôi nào!」

Một nhân viên mặc vest vỗ tay, thúc giục những người làm thêm đang hưng phấn tiến vào hội trường.

Yanagisawa đứng chôn chân một cách lo lắng, sợ sệt. Nhưng rồi, một người nước ngoài cũng mặc bộ đồ tương tự tiến lại gần Yanagisawa với vẻ mặt niềm nở, thì thầm gì đó vào tai anh, rồi dùng cả hai tay thoa đều dầu bóng có kim tuyến lên người Yanagisawa. Banri hơi giật mình khi thấy những động tác "gay lộ liễu" đáng ghét đó. Nhưng Yanagisawa dường như hạ quyết tâm, tự tay lấy dầu và thoa thêm thật nhiều lên khắp cơ thể mình. Sau cùng, anh vuốt ngược tóc bằng tay rồi biến mất sau tấm màn cùng những "mỹ nam" khác đang tụ tập đông đúc. Tiện thể, tất cả đều mặc bikini màu da, có vẻ như đó là lựa chọn đúng đắn.

NANA Senpai đẩy nhẹ lưng Banri rồi hất cằm:

「Nào, đi thôi! Biết phải làm gì chưa!? Đầu tiên là đến quầy bar lấy rượu đầy khay, rồi đi lại thật nhiều giữa khách để họ tự lấy. Khi nhận được order thì mang đến cho họ! Lát nữa đồ ăn cũng sẽ ra, cũng để khách tự lấy! Phần trang trí thì mấy đứa ở quầy bar lo! Ly cốc với rác thì phải thu dọn liên tục! Nói chung là cứ biết cách mà ứng xử, hòa mình vào không gian, cứ thế mà làm thôi!」

「Vâ, vâng ạ! À, đúng rồi điện thoại…」

Banri vẫn để điện thoại trong túi chiếc túi xách đặt trên ghế. Cậu định bỏ vào túi đựng bộ đàm để mang theo khi làm việc, nhưng:

「Điện thoại!? Không được không được, làm thế Giám đốc sẽ nổi giận lắm đấy!」

Rinda ngăn lại, khiến cậu đành từ bỏ. Thôi thì là công việc mà, đành chịu vậy.

Banri chỉ mong điện thoại không bị mất cắp, rồi đặt chiếc túi xuống dưới ghế ở chỗ khó nhìn thấy, sau đó đi theo Rinda và NANA Senpai, bước qua tấm màn.

Một luồng khí ẩm nóng ngột ngạt và những tia laser như thiêu đốt võng mạc ập thẳng vào cơ thể Banri cùng với tiếng nhạc breakbeats chát chúa.

***

Tada Banri lách qua dòng người đang cuồng nhiệt nhảy múa, khắp mình dính đầy mồ hôi và những chiếc vòng tay phát sáng. Cậu bước đi tự tin trên đôi giày cao gót.

「Gì cũng được! Cho chị ly rượu mạnh nào!」

Một người phụ nữ trông chừng bốn mươi, chỉ mặc một chiếc váy mỏng tang, kẹp chiếc còi bạc vào khe ngực, ghé tai Banri hét lên khiến cậu dừng bước.

Khi bữa tiệc mới bắt đầu, mỗi lần bị gọi lại, cậu đều bối rối đáp: "À, vâng ạ!", "À ừm, quý khách gọi món gì ạ!". Nhưng sau khi bị Giám đốc mắng té tát: "Mày bối rối quá rồi đó!", ông nhét một lúc ba viên kẹo cao su vào miệng cậu. "Dù có thái độ không tốt cũng được, cứ nhai chóp chép liên tục vào!". Nghe lời, Banri cứ thế ngoan ngoãn nhai không ngừng viên kẹo cao su đã mất hết vị.

Cứ thế, không nói một lời, anh chỉ liếc mắt sang một cái rồi gật đầu nhẹ, đoạn quay người bước đi.

[IMAGE: ../Images/00001.jpeg]

Trên chiếc khay bạc, những cánh tay cứ thoăn thoắt thò ra từ mọi phía, tự động đặt lên đó những chiếc ly rỗng. Anh cẩn thận nhận lấy, rồi sải bước về phía quầy bar. Trông thì giống ly thủy tinh, nhưng thực ra chúng là ly nhựa nên nhẹ tênh, có chồng bao nhiêu cái lên nhau cũng chẳng lo đổ vỡ.

Chọn bừa một loại rượu trong số đã được bày sẵn, anh quay trở lại chỗ vị khách ban nãy. Chuyện va phải những vị khách đang quá khích, rồi bị rượu đổ ướt sũng người thì anh đã nếm mùi rồi, lần này thì xin kiếu.

Khi anh đang đưa rượu và thu dọn những chiếc ly rỗng, lệnh phát qua bộ đàm yêu cầu phân phát đồ ăn nhẹ. Quả thật, anh cũng thấy đã đến lúc rồi. Hầu hết mọi người đều nhảy múa không ngừng nghỉ, chắc chắn ai nấy cũng đều cần nạp năng lượng.

[IMAGE: ../Images/00002.jpeg]

Bữa tiệc náo nhiệt đến không ngờ.

Khoảng lúc quá nửa đêm, bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, và chỉ khi vị nữ chủ tiệc thổi tắt nến trên chiếc bánh sinh nhật khổng lồ (trông cô ấy còn trẻ, nhưng Banri đã thấy 45 cây nến trong bếp) thì đó mới là khoảnh khắc yên bình duy nhất, nếu nghĩ lại bây giờ.

Đã bao nhiêu tiếng trôi qua từ lúc đó, khách khứa ngày càng đông, rượu vẫn liên tục được phục vụ, các DJ khách mời còn là những nhân vật nổi tiếng mà Tada Banri cũng biết tên, và cuộc vui điên cuồng của những người lớn đã quá tuổi cứ thế tiếp diễn không ngừng.

[IMAGE: ../Images/00003.jpeg]

Giữa lúc đó, một tràng hò reo khác lại vang lên dữ dội hơn, khiến anh tò mò quay đầu nhìn lại. Bỗng thấy trên một trong những bục được dựng khắp nơi trong phòng tiệc, vị giám đốc bất ngờ nhảy lên chiếc tủ kính vốn cấm sờ mó, nơi một người mẫu ngoại quốc đang uốn éo cơ thể bán khỏa thân trong bộ bikini màu da. Ông giám đốc ném phăng bộ vest vàng ra, chỉ còn mỗi bộ Calvin Klein trên người, rồi dính chặt lấy người mẫu từ phía sau. Khi hai người đàn ông uốn lượn cơ bụng và nhấp nhô hông đầy khêu gợi, những bà cô đang ngước nhìn bỗng chốc bùng nổ phấn khích. Sau đó, ông giám đốc liên tục dùng hai ngón tay làm điệu "Getz! Getz!" – có vẻ ông ta cũng tự nhận mình là người đàn ông lịch lãm. Dù Banri thầm nghĩ, ít nhất thì ông ta cũng nên cởi tất ra chứ.

[IMAGE: ../Images/00004.jpeg]

Anh đưa mắt tìm Yanagisawa Mitsuo, thấy cậu ta đang đứng trên một bục khác với vẻ mặt rõ rành rành kiểu "May quá không phải mình đứng chỗ đó!". Tada Banri suýt bật cười khi bắt gặp ánh mắt của cậu ta, và Yanagisawa Mitsuo cũng nhoẻn miệng cười lộ hàm răng trắng. Ánh mắt của những cô gái và vô số người khác cứ dồn dập đổ về nụ cười đó.

Giữa những tia sáng nhấp nháy, nhảy múa hỗn loạn, làn da của Yanagisawa Mitsuo đang phát sáng. Cơ thể săn chắc, mềm mại của cậu ta giống như một con thú trẻ trung và xinh đẹp. Với phong thái không hề kém cạnh các người mẫu ngoại quốc, Yanagisawa Mitsuo giơ cao hai tay, uốn lượn cơ bụng theo điệu nhạc, trông thật phong độ.

Khi cậu ta tạm nghỉ để đi vệ sinh một lần, cậu ta thở hổn hển, mồ hôi nhỏ giọt từ tóc và nói: "Mấy người mẫu Tây bảo cứ bắt chước họ là được, thế là mình cứ làm theo thôi!". Nhưng dù sao đi nữa, cậu ta trông cũng có vẻ rất vui. Yanagisawa Mitsuo nhún vai theo điệu nhạc như đang khuấy động đám đông, lại tạo ra một biểu cảm lạnh lùng vô cảm, rồi đón nhận những ánh mắt nóng bỏng từ khoảng cách không thể chạm tới, hoàn toàn nhập vai thành một phần trong cỗ máy làm tăng nhiệt cho buổi tiệc, trở thành một sự tồn tại vô danh, dẫn dắt cơn cuồng nhiệt kéo dài duy nhất một đêm.

Tada Banri cũng nghĩ rằng cảm giác đó không khó hiểu.

Đêm nay, tách rời khỏi cuộc đời của Tada Banri, thực ra lại không hề tệ chút nào đối với anh.

Trong không gian phi đời thường này, anh hóa thân thành một người khác, vừa nhai kẹo cao su vừa làm ra vẻ ngầu đời khó ưa, chỉ như một cỗ máy hoàn thành công việc. Cứ thế, thời gian trôi qua. Âm nhạc và những rung động từ mặt đất truyền qua gót chân cao, xương chậu, cột sống, xương sọ, đến tận tủy não, liên tục mang đến cảm giác tê dại, buốt nhói. Những ánh đèn lòe loẹt nhảy múa trong bóng tối như phát điên.

Năm giác quan bị che lấp bởi những kích thích quá mạnh, cái tôi bị thay thế bởi một nhân cách khác, cơ thể bị sai khiến bởi công việc bán thời gian, không có quyền tự lựa chọn. Bây giờ, điều đó lại mang đến một cảm giác kỳ lạ, dễ chịu.

Chỉ với một thân thể không vướng bận, anh sẽ vượt qua đêm nay một cách rực rỡ.

Khi anh đang cúi người để chuyển đĩa đồ ăn nhẹ sang chiếc khay bạc, một bàn tay từ phía sau như nắm lấy eo anh. Anh quay lại.

Ác quỷ đó – Hayashida Nana – đang cười.

Vì quá nóng, làn da trần trụi của cô ướt đẫm mồ hôi, má, xương quai xanh và vai đều lấp lánh ướt át. Khuôn mặt cô ửng hồng đến mức có thể nhận ra cả trong bóng tối, và cô đang nhìn Tada Banri. Rồi,

[IMAGE: ../Images/00005.jpeg]

“Cậu không mệt chứ!? Ổn chứ!?”

Hayashida Nana khẽ uốn éo eo theo điệu nhạc nặng nề đang dồn dập, rồi hét vào tai Banri. Cả hai phía, tai ai nấy cũng đã hoàn toàn tê liệt rồi.

“Tôi khá là vui đấy! Kiểu, không ngờ lại dễ nghiện đến vậy!”

Tada Banri ghé sát người vào, hét trả lời vào tai Hayashida Nana. Cô gật đầu mạnh, mái tóc giả màu tím dính bết vào má vì mồ hôi.

“Đúng vậy đó! Tôi cũng thấy vui ghê, thật ra đây là lần thứ tư tôi làm việc cho sự kiện của giám đốc rồi!”

“Ồ! Lần nào cũng mặc bộ này ạ!?”

“Không! Không cố định! Nhiều loại lắm!”

Cả hai đều nóng ran người, mồ hôi cũng ướt đẫm. Lúc nào không hay, vai của họ đã kề sát vào nhau. Nếu không ở khoảng cách gần như vậy, họ sẽ chẳng thể nghe thấy tiếng nhau.

Đột nhiên,

“Hai người kia, siêu dễ thương! Cho chụp ảnh được không!?”

Một nhóm cô gái trẻ say xỉn hoàn toàn đang hướng điện thoại về phía họ và hò hét ầm ĩ. Trong khi Tada Banri còn đang lúng túng “Ờm, thì…”, thì

“Được thôi!”

Hayashida Nana nhanh nhẹn túm lấy vai Banri kéo lại, uốn éo cơ thể theo điệu nhạc và tạo dáng. “Chí chóe!” – đám con gái phấn khích hò reo, những vị khách khác cũng bắt đầu chú ý đến họ. Banri cảm nhận thấy chất liệu thô ráp của chiếc quần bó của Hayashida Nana trên đùi trong của mình. Cả hơi ấm cơ thể cô. Một cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng.

[IMAGE: ../Images/00006.jpeg]

Nhưng nếu rút lui lúc này thì thật là tệ hại và sẽ phá hỏng bầu không khí. Theo nhịp điệu nhanh nhẹn, đầy sức sống của Hayashida Nana, Tada Banri cố gắng vòng tay qua vòng eo săn chắc của cô.

Vòng tay Banri, Hayashida Nana từ từ hạ thấp hông uốn lượn nhịp nhàng theo điệu nhạc trước ống kính máy ảnh. Ánh mắt cô sắc sảo, rõ ràng đang rất thích thú. Những ngón tay trắng nõn của cô từ từ lật lại, như đang điều khiển ánh mắt của mọi người.

Đêm nay, những người ở đây không phải là Tada Banri và Hayashida Nana, mà là cô giúp việc giả gái nhai kẹo cao su lạnh lùng và ác quỷ mắt mèo.

Không quá khứ, không hiện tại, không tương lai, tất cả đều chẳng liên quan gì, chỉ là hai thể xác tồn tại trong khoảnh khắc này, giới hạn tại nơi đây.

Mỗi vị khách thích thú đều nhét một cây đèn phát sáng dạng que vào miệng Hayashida Nana. Cô bình thản đón nhận, cắn đầu que bằng răng cửa và nở nụ cười méo mó.

Chỉ là, ngay lúc đó, Tada Banri muốn làm như vậy.

Không có mạch lạc, không mục đích, không ham muốn gì, cơ thể Tada Banri đơn giản là hành động. Anh ôm lưng Hayashida Nana vào vòng tay, nhẹ nhàng đè cô xuống, dùng đùi mình đỡ trọng lượng cơ thể cô, rồi cúi rạp xuống cắn vào đầu còn lại của cây đèn phát sáng.

Tiếng hò reo càng lúc càng cuồng nhiệt, át cả tiếng tai. Nhịp điệu dồn dập trở nên xa xăm. Đôi mắt mèo của Hayashida Nana hơi nheo lại, dò xét ánh mắt của Tada Banri.

Đúng lúc đó, ở khóe mắt anh nhìn thấy một chiếc giày vô cùng đẹp.

Một đôi sandal cao gót với thiết kế mảnh mai nhưng mang dáng vẻ lộng lẫy.

[IMAGE: ../Images/..]

“Một người phụ nữ mang đôi giày đó chắc hẳn phải là một nhân vật không tầm thường,” Tada Banri chợt nghĩ. Cậu biết điều này vì bản thân cũng từng thử mang giày cao gót: khi đôi chân luôn phải nhón gót, mọi cảm giác trong cơ thể đều trở nên khác hẳn. Cái độ cao ấy, cái sự bé nhỏ ấy, không biết cô ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn để chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể mình?

Cổ chân cô ấy cũng thon nhỏ đến lạ, bắp chân săn chắc, đầu gối cũng nuột nà; quả là một đôi chân đẹp hoàn hảo. Người mẫu hay nghệ sĩ? Diễn viên chăng? Liệu mỗi bước đi, cô ấy có bị mê hoặc bởi chính vẻ đẹp của đôi chân mình không nhỉ?

[IMAGE: ../Images/..]

Sau đó, Banri nhìn thấy vạt váy của cô, dài đến giữa đùi. Đó là chiếc váy làm từ chất liệu len mùa hè bóng bẩy. Nhìn kỹ hơn, đó là một chiếc váy liền không tay, dáng suông. Cổ đeo một sợi dây chuyền to bản, và trên tay là chiếc vòng tay cùng bộ.

“Quả là một người phụ nữ với vẻ ngoài lý tưởng,” Banri thản nhiên nghĩ. Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng ngay cả khi chưa thấy mặt, cậu vẫn cảm nhận được một luồng khí chất mạnh mẽ, như thể đang thét lên: “Có một mỹ nhân ở đây!”

Nếu được sinh ra là con gái, hẳn người ta cũng muốn uốn mái tóc dài thành những lọn sóng bồng bềnh như thế. Muốn kẹp chiếc túi xách cầm tay dưới cánh tay, khoe bờ vai thon thả và phô bày một vẻ ngoài hoàn hảo trước mọi ánh nhìn.

Đúng vậy, thật sự hoàn hảo…

“...Ư…!?”

Kẹo cao su suýt nghẹn trong cổ họng, Banri vội nhả chiếc gậy phát sáng đang ngậm ra.

Cậu giật mình ngẩng phắt dậy, nhìn thấy hình bóng hoàn hảo của người đó.

[IMAGE: ../Images/..]

Một mỹ nhân hoàn hảo, với gương mặt đẹp đến mức đáng sợ, lạc vào bữa tiệc chỉ với một chiếc váy hiệu. Một nụ cười hoàn hảo. Một dáng đứng hoàn hảo.

Cô ấy chính là Kaga Kouko hoàn hảo.

Quỷ dữ... Không, đó là Kouko, cô ấy tiến lại gần Banri đang ôm lấy Hayashida Nana / Rinda, vẫn giữ nguyên nụ cười đẹp không tì vết, không xê dịch dù chỉ một ly, rồi…

[IMAGE: ../Images/..]

“...Bụp…!”

Ly rượu trên tay cô ấy hắt thẳng vào mặt Banri.

Mắt và mũi cậu cay xè. Cậu ngửa người ra sau, ho sặc sụa như bị chết đuối, nhưng vẫn không thể thốt ra lời nào. Tại sao Kouko lại ở đây? Tại sao? Làm thế nào mà…?

“Không phải đâu Kouko-chan!”

Một tiếng hét thảm thiết vang lên.

“Cậu hiểu lầm rồi! Tớ, tớ! Này, tớ là Rinda đây! Hayashida Nana!”

Rinda vội vã giằng mình ra khỏi vòng tay Banri, cố gắng nói thật to.

Banri cảm thấy đôi môi của Kouko khẽ mấp máy, như thể “Tôi biết điều đó mà.” Sau đó…

[IMAGE: ../Images/..]

“...! ”

Một cú tát như trời giáng bay thẳng vào má Banri. Và không hiểu sao, xung quanh lại vang lên tiếng vỗ tay. Nhịp điệu sôi động vẫn không ngừng khuấy động bầu không khí.