Golden Time

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 192

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

63 92

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 5

Ngoại Truyện - Nijigen-kun Bản Đặc Biệt - Lời mở đầu: Số đặc biệt về Nhị Thứ Nguyên.

Giữa cơn bão lửa ngút trời, một dáng hình uy nghi, lẫm liệt đứng vững.

Mái tóc bay bay tựa bạch ngân.

Đôi mắt biếc sâu thẳm.

“Takaya… Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi…!”

Lưỡi kiếm vung ra phản chiếu ngọn lửa, chiếu rọi lên gò má lấm lem tro bụi. Thân hình nàng còn quá non nớt, quá đỗi mảnh mai để có thể bị đẩy vào chiến trường.

Thế nhưng, trong đôi mắt xanh biếc mở to ấy, sức mạnh của ý chí đã hóa thành ánh sáng mãnh liệt, rực rỡ.

“Nếu ngươi muốn biết ta là ai, ta sẽ cho ngươi hay. Tên của ta là──”

***

“──Là VJ đấy.”

[IMAGE: ../image/u_dakuten.png]

Vi-Jay.

Tada Banri cắn chặt đôi môi đang chúm lại hết cỡ như muốn nuốt cả cái cằm vào trong miệng, lặp lại cái tên VJ thân thương. Cậu ta cố nặn ra vẻ mặt đầy cảm khái, trông như một anh chàng kể chuyện hài chưa nổi tiếng đang giả vờ hiểu biết, rồi gật gù ra vẻ đã rõ.

“Ồ ồ, ra là vậy hả… Nijigen-kun bay cao quá rồi đấy.”

Ngồi cạnh cậu là Yanagisawa Mitsuo, thường gọi là Yanassan. Anh ta chỉ mỉm cười tủm tỉm, rồi im lặng không nói gì, như muốn thúc giục kể tiếp.

Thấy vẻ mặt hai người bạn, Nijigen-kun, tức Satou Takaya, ngồi đối diện cách cái bàn, không hề e ngại mà tiếp tục câu chuyện.

“Tên đầy đủ của VJ là Bridget Jeomillia. Một quân nhân kỳ cựu. Nhưng thật ra cô ấy là công chúa chính thống của một vương triều cũ đã bị phế truất.”

Cái tên của “cô vợ” trong mộng, người cậu yêu quý, vang vọng trong căn tin trường học buổi chiều, khi mà bóng dáng sinh viên đã thưa dần. Nhưng câu chuyện còn dài.

“À, VJ có cầm kiếm đấy nhé. Để bảo vệ tớ. Là một thanh katana. Mà tiện thể nói luôn, thanh kiếm đó bị phong ấn. Có một thứ gì đó như kiểu ma vật từ thời cổ xưa có liên quan đến nó. Thế nên thỉnh thoảng nó cũng ‘nói chuyện’ với VJ, chuyện đó giờ tớ có nên kể luôn không?”

“Thôi, nghe hơi mệt… Kể tiếp về ‘bé Bri’ đi, tớ muốn biết thêm về nhân vật này.”

Banri vừa nói, Yanassan cũng gật đầu “Đúng đấy”.

“Được rồi. Vậy thì trước tiên là thông tin cơ bản nhé. VJ năm nay mười bốn tuổi. Cao một mét bốn mươi lăm, nặng ba mươi sáu cân. Ngực phẳng lì, mà thật ra cô ấy cũng lén lút để tâm chuyện này đấy.”

“Loli, loli loli, loli,” hai người bạn thì thầm với nhau như chim.

“Bình thường VJ nói chuyện kiểu quân nhân, cảm xúc cũng hoàn toàn bị kìm nén, nhưng lại mê mẩn món bánh quy Choice. Nếu cậu bảo ‘Nào nào VJ, Choice nè~! Ăn hết bây giờ đó~!’ thì cô ấy sẽ nói ‘Á, Takaya, ngươi làm gì vậy! Đó là Choice của ta mà?! Hứ!’… Ưm fư, đ-á-n-g yê-u quá! Đúng là mèo gặp cỏ mèo, VJ gặp Choice mà!”

“Ừm, ồ ồ, ra vậy.”

Banri làm bộ lấy lòng bàn tay trái làm sổ ghi chú, tay phải cầm bút. Cố tình nhăn mặt, liếm đầu bút một cách điệu bộ rồi hỏi:

“Thế thì, trang phục hàng ngày của bé Bri là gì?”

Đúng thứ cậu muốn nghe! Cậu đang định kể về điều đó mà.

“Là thủy thủ phục.”

“Rồi, đến rồi. Thủy thủ phục đây rồi.”

Banri nhanh chóng viết gì đó vào “sổ ghi chú” lòng bàn tay.

“Cũng có lý do cả đấy. VJ từ thế giới bên kia tìm đến tớ, rồi từ đó dọn về ở chung luôn. Cô ấy bảo kiểu ‘Ở thế giới này, nếu là con gái ở tuổi của ta, mặc loại quần áo này là bình thường phải không? Ta đã chuẩn bị trang phục này để tránh gây chú ý.’ Thế là VJ mặc bộ thủy thủ phục trong sáng đó. Mà lần đầu tiên đến nhà tớ thì cô ấy mặc quân phục đấy.”

“Ừm, hừm hừm, mười bốn tuổi, loli ngực phẳng, mặc thủy thủ phục, cầm katana chiến đấu, hả… Vậy xin phép, đây là thời gian thẩm định. Này Yanassan.”

Banri thì thầm gì đó vào tai Yanassan, và Yanassan cũng cau mày thì thầm đáp lại. Hai người con trai dựa sát vào nhau một cách khó coi, thì thầm to nhỏ một hồi lâu, rồi:

“Nijigen-kun, tiếc quá.”

“À, tiếc thật đấy, Nijigen-kun.”

Hai người quay lại, nhìn thẳng vào mặt Nijigen-kun, tức Takaya, với ánh mắt điềm tĩnh.

“Tại sao? Vì sao vậy?”

Banri lắc đầu với vẻ hơi buồn bã, rồi tuyên bố:

“Tiếc thật đấy… Nặng hơn tớ nghĩ nhiều. Cậu không quay lại được với thực tại đâu.”

“Thực tại? Có gì đáng nói đâu!”

Takaya lập tức đáp trả rõ ràng, rồi trợn mắt nhìn lại hai người.

“Tớ chẳng có chút vương vấn nào với thế giới ba chiều cả! Kể từ khoảnh khắc tớ tự khoác lên mình cái tên ‘Nijigen-kun’! Tớ sẽ không bao giờ để mắt đến phụ nữ ngoài đời thật, và tớ cũng sẽ không hài lòng với những nhân vật do ai đó tạo ra! Dứt khoát phải là của riêng tớ! Bởi tớ, vì tớ, ‘cô vợ’ trong mộng của riêng tớ, VJ, tớ sẽ sống và yêu thương cô ấy!”

Tuy nhiên,

“Mà thật ra tớ thấy có gì đó. Cái đó có thực sự là hàng độc quyền không? Kiểu nhân vật như vậy đã có rồi mà? Dù tớ không rành manga hay anime lắm, nhưng ngay cả tớ cũng chắc chắn đã từng thấy kiểu đó rồi.”

Lời phát biểu của Yanassan bị bỏ qua. Không thể chấp nhận được.

“Khoan, đợi đã!”

Không biết tự lúc nào, Takaya hơi bắt chước một ai đó,

“Yanassan cậu nói gì vậy! VJ hoàn toàn là hàng độc quyền của tớ! Là cô vợ của riêng tớ! Mà đúng là có thể một vài chi tiết mang phong cách quen thuộc thật, nhưng mà thế giới này mà!? Hàng ngàn, hàng vạn nhân vật được tạo ra trong thời buổi này!? Có chuyện nào mà hoàn toàn không trùng khớp với bất kỳ ai không!? Hả!? Mà thôi, tớ nghĩ nếu nghe cái này thì cậu nhất định phải công nhận là hàng độc quyền của tớ, vì còn một chi tiết cực kỳ quan trọng nữa! Nghe không!? Mà phải nghe đi chứ! Làm ơn! Đây là phần hay nhất đấy! Nghe giúp tớ đi!”

Không biết tự lúc nào cậu đã đứng bật dậy nửa người, và cuối cùng lại chắp tay van nài Yanassan. Yanassan cũng ‘ồ, ồ’ mà gật đầu như bị áp đảo bởi khí thế.

“VJ có… Tinh Thần Khóa… Từ này là do tớ tự tạo, nhưng mà đại loại là cô ấy bị một thứ như vậy khóa lại…!”

Tinh Thần Khóa──Đây là một chi tiết vô cùng nặng nề. Nặng đến nỗi ngay cả Takaya, người đã tạo ra nó, cũng thấy khó đối diện.

Trái tim của VJ, không──linh hồn của VJ, đã bị một “Khóa” mạnh mẽ khóa lại bởi kẻ từng sử dụng VJ như một cỗ máy chiến đấu. Ban đầu người ta tưởng đó là một trong những cách để tăng cường sức mạnh chiến đấu của VJ, nhưng không──đó là một thiết bị tinh thần để kiểm soát sức mạnh vô hạn của VJ. Nhân tiện, “chìa khóa” của nó, không──đã mất tích, và vẫn chưa biết tung tích. Có một giả thuyết cho rằng đó là một con người, hiện đang là sinh viên năm nhất đại học và sống chung với VJ──không. Đó lại là câu chuyện xa hơn.

“À há. Tinh thần Jō à.”

Banri nói với ngữ điệu hoàn toàn không hiểu, Takaya lắc đầu:

“Là khóa ấy, khóa tay, khóa cửa ấy. Tinh thần bị ‘khóa’ lại một cách ‘kịch’!”

“À, là kiểu đó hả… Thế nếu nó được tháo ra thì sao?”

“Đôi mắt… sẽ chuyển sang màu tím…!”

Takaya tạo dáng nhấn mạnh mắt trái bằng hai ngón tay dựng thành hình chữ V. Đôi mắt Thạch Anh Tím──

Đó là tư thế quyết định thể hiện số phận khắc nghiệt của VJ, nhưng:

“Ủa, thế thì có sao đâu nhỉ? Được mà phải không Yanassan?”

“Đúng rồi, thậm chí còn hơi đẹp ấy chứ.”

[IMAGE: ../Images/..]

“Hừ…” Tôi bất giác thở dài. Mấy cái tên “tay mơ” này đang nói cái quái gì vậy chứ.

“Thật là, hoàn toàn không được. Hoàn toàn không hiểu gì cả. Mấy cậu, về VJ của tớ, hoàn toàn không hề hiểu gì hết. Cái gì thế này chứ? Ngay từ đầu, vì mấy cậu nói ‘muốn biết về cô vợ trong tâm tưởng của Nijigen-kun’ nên tớ mới kể, vậy mà tớ chẳng thấy tí thiện chí muốn hiểu nào cả. Đặc biệt là Yanassan, cậu đó, hoàn toàn tệ không thể tin được. Tâm ý chẳng có gì hết. Thế này thì ngay cả VJ cũng sẽ muốn quay mặt đi mà nói ‘không phải là ta muốn… ngươi biết về ta đâu nhé’ mất thôi!”

“Ấy chết,” Yanassan nhíu mày lại vẻ đẹp trai. “Nếu vậy thì tớ xin lỗi, có lẽ là do tớ không có tố chất otaku cho lắm… Nhưng mà, cho tớ góp ý một câu nữa được không? Từ góc nhìn của một đứa không phải otaku hoàn toàn này.”

“Được thôi.”

“Nijigen-kun nói VJ là Bridget Geomilia đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Tớ lại nghĩ là BJ thì phải.”

Một khoảnh im lặng.

“… Ngươi… nói gì cơ…?”

Mãi mới nặn được một câu. Tada Banri “khụt khịt” cười phá lên. Anh ta đưa mu bàn tay che mũi, liếc nhìn tôi một cái, rồi lại “khụt khịt”… Cười có vẻ áy náy nhưng không thể nhịn được, “khụt khịt khụt khịt”… “khụt khụt khụt khịt khụt khịt…”

“BJ… Khụt khịt khụt khịt! Đúng rồi mà, BJ chứ! Chẳng lẽ là Black Jack à!”

“Khụt khịt khụt khịt ha ha ha ha ha!” Cuối cùng thì ngay cả Yanassan cũng hùa theo cười lớn, chỉ còn một mình Takaya tôi sững sờ nhìn chằm chằm vào cái bàn.

“B…? Bridget là… B sao…? Ôi trời, thật ư…? Không đời nào… Tôi, tôi tự nhiên lại… Nói đúng hơn là BJ… Là BJ sao…?”

Không, nhưng mà—không đời nào! Tôi không chấp nhận!

“Được rồi! VJ thì cứ là VJ! Tôi đã tự mình quyết định như vậy rồi thì VJ vẫn là VJ! Cái tên này chắc chắn là đẹp nhất! Tôi đã nghĩ như vậy rồi thì VJ chính là đúng! B chẳng dễ thương gì cả, nhất định phải là V!”

Nhìn Takaya kiên quyết lao thẳng theo con đường VJ, Banri và Yanassan vừa lặp đi lặp lại “Biết rồi, biết rồi” vừa tiếp tục cười.

[IMAGE: ../Images/..]

***

‘Takaya.’

Gì vậy, VJ?

‘Sáng nay ngươi có tiết học liên tục từ tiết đầu đúng không? Chắc là mệt lắm rồi.’

Cũng phải. Hơi buồn ngủ, nhưng hôm nay không phải đi làm thêm, cứ về nhà nghỉ ngơi thong thả thôi.

‘Như thế là tốt. Mà, ôi, cái đó… Là gì nhỉ… Ta thì không muốn đâu, nhưng nếu Takaya thấy tiện, thì, cái đó… Cái thứ ấy đó…’

Biết rồi, biết rồi, “Choice” đúng không? Tôi sẽ mua về. Khỉ thật, VJ đúng là mê đồ ngọt hết sức. Mà, cái đó cũng đáng yêu mà.

‘Chặc! Ngươi nói cái gì với một quân nhân thế! Ta, ta đâu có nhờ vả gì đâu chứ!? Ta, Takaya tự mình, cái đó… Aizzz thôi! Tóm lại là mau về nhà đi!’

Há há, thì ra là em nhớ anh đúng không?

‘Chậc, không—phải!’

VJ đỏ bừng mặt, “Phồng!” má phồng lên. Mái tóc bạch kim rủ dài đến eo, đôi mắt xanh ngọc lấp lánh như màu sắc của rạn san hô chói chang. Chiếc áo phông nam dùng làm đồ mặc ở nhà rộng thùng thình, che kín đến tận đùi màu sữa thon gọn. Nhân tiện, bên dưới không mặc gì cả. Hoàn toàn không. ‘Với chiếc áo phông này thì mông đã được che rồi đúng không? Tại sao lại cần mặc thêm thứ khác? Thật là, con người ở thế giới này thật phi lý… Á, á! Sao vỏ chuối lại rơi ở chỗ này!? Ta, Takayaaa! Ta trượt chân rồi…!’

VJ~~~~~~~~! Không mặc quần mà té ngã thì không được đâu~~~~~~~~!

—Chỉ là chuyện trong tưởng tượng thôi. Đương nhiên rồi.

“Nhi hi hi,” Đúng lúc tôi vội vàng kìm lại nụ cười sắp nở trên má, tôi nhận ra một cụ già đang đứng trước mặt mình. “Xin lỗi, cháu lơ đãng quá, mời bác ạ,” tôi vội vàng nhường ghế, rồi nắm tay vịn đứng cạnh cửa.

Ngoài cửa sổ tàu điện, những khung cảnh đời thường quá đỗi quen thuộc lướt qua. Dãy nhà cổ kính san sát dọc đường ray. Những chậu hoa rực rỡ xếp cạnh nhau như thi đua, gần đến mức tưởng chừng có thể chạm vào tàu. Xa hơn một chút là các khu chung cư. Cửa hàng Pachinko khổng lồ, biển hiệu nhà hàng “Warawara” đỏ rực. Trung tâm mua sắm mới tinh. Lại một cửa hàng Pachinko nữa. Tiếng nhạc ồn ào từ chiếc tai nghe của cô nữ sinh đứng cạnh. Vô tình chạm mắt và ông cụ mà tôi nhường chỗ lúc nãy lại lần nữa gật đầu cảm ơn. Mùi mồ hôi của đám nhóc đội bóng chày vừa tập về, thứ mà tôi không muốn hít vào mũi chút nào. Chúng đang bàn tán về Momoiro Clover Z. Từ nãy đến giờ cứ thế mãi.

Và trong đầu tôi,

‘Ái da da… Này, ngươi nhìn cái gì đó!?’

“Bặc!” VJ vội vàng kéo vạt áo phông xuống, đỏ mặt ngượng ngùng ngồi thụp xuống.

Cô vợ trong tâm tưởng, Bridget Geomilia.

Việc Takaya “tốt nghiệp” thế giới 3D và tuyên bố chỉ yêu các cô gái 2D là chuyện xảy ra vào mùa xuân năm nay.

Vốn dĩ, vì một vài lý do cá nhân, anh ta đã chán ngấy cái sinh vật gọi là “phụ nữ” trên đời này. Hơn nữa, anh ta là một otaku “nhẹ”, thích anime, manga, game, và đôi khi còn đặt tạp chí anime sang một bên để tự mình cầm cọ vẽ, hay ghi chép các thiết lập nhân vật vào sổ. Anh ta là kiểu người thích tích lũy kinh nghiệm “ảo” trong thế giới được tạo ra hơn là vật lộn với những thực tại không như ý.

Và vào mùa xuân này, một sự kiện mang tính quyết định đã xảy ra với Takaya.

Trong buổi chào tân sinh viên của câu lạc bộ Trà đạo ở trường đại học, anh ta đã nhận được sự chào đón “thô bạo” từ các Senpai nữ, và tận đáy lòng cảm thấy vỡ mộng vì hình ảnh đó. “Đủ rồi, ta sẽ không bao giờ đối phó với phụ nữ 3D nữa, ta sẽ sống trong thế giới 2D!” Anh ta đã say đến mức muốn nôn khi đó, nhưng khoảnh khắc hét lên câu nói ấy vẫn còn in rõ trong ký ức. Kèm theo đó, anh ta còn có cảm giác như mình đã thiết lập được một hình ảnh bản thân mới ở cột mốc cuộc đời là vào đại học. Có thể nói là cuối cùng cũng đã “định hình được nhân vật”.

Những người bạn mới gặp gỡ từ đó gọi Takaya là “Nijigen-kun”.

Tuy nhiên, thời gian để anh ta chỉ là “Nijigen-kun” đơn thuần không kéo dài lâu. Dù đã quyết định yêu các nhân vật 2D bằng cả tấm lòng, nhưng có vẻ mọi thứ không diễn ra như lý tưởng. Dù có thể yêu đến một mức độ nào đó, nhưng vẫn có chút gì đó “không đúng”. Anh ta đã quyết định yêu 2D nên muốn dồn hết tình cảm trọn vẹn, nhưng dường như các nhân vật được tạo ra vẫn luôn có những điểm không vừa ý. Mặc dù đủ để làm một fan, nhưng lại chưa đủ để làm một người vợ yêu suốt đời.

Nếu vậy, chỉ có một cách là tự mình tạo ra nhân vật. Anh ta không hề do dự khi đi đến kết luận đó. Anh ta quyết định rằng mình sẽ dành cả đời để tạo ra và yêu một cô gái hoàn hảo, nơi anh ta có thể vô tư phóng chiếu tất cả những “moe”, tất cả những lý tưởng đang cựa quậy trong mình.

Đúng vậy, và đó chính là…

‘… Takaya, đồ ngốc. Đồ đáng ghét. Hừ, ta không thèm biết nữa.’

Chính là cô ấy.

VJ yêu dấu của tôi.

‘Mau… đưa tay đây. Ta bị ngã rồi. Đau lắm.’

Một cô gái đến từ thế giới khác với đôi tay trắng muốt, mái tóc bạch kim.

Người yêu lý tưởng trong tưởng tượng mà Takaya đã kể cho những người bạn mới gặp ở trường đại học, khi họ cứ nhất định đòi “Kể cho bọn tớ nghe về cô vợ trong tâm tưởng của Nijigen-kun đi, không, giới thiệu cho bọn tớ đi.”

……À thì, dù mình đã mất công giới thiệu, nhưng rốt cuộc cả Tada Banri lẫn Yanagisawa Mitsuo đều cười phá lên.

「Không sao mà. Ta nào có bận tâm chuyện đó chút nào. Chẳng phải họ là những người tốt đó sao? Ít nhất thì cũng không bị nói là kinh tởm. Dù bị đem ra đùa cợt rồi cười, nhưng đó không phải là tiếng cười nhạo báng. Ta không hề bị phủ nhận. Chẳng phải chính Takaya cũng đã cười vui vẻ cùng họ đó sao? Họ chính là những người mà ngươi muốn kết thân hơn nữa, đúng không nào?」

Đúng vậy. Chắc chắn là như vậy. Mình thật sự không hề cảm thấy khó chịu.

VJ cứ vang vọng trong đầu, mình đáp lại trong thầm lặng, rồi cánh cửa tự động mở ra với tiếng “p-s-h-h-t”, và mình bước xuống sân ga của nhà ga quen thuộc. Câu chuyện về những người bạn cấp ba cùng lớp, vốn đã quyết chí "xuống đô" để thi vào một trường đại học quốc lập duy nhất, rồi sau đó đi học ở một vùng xa lạ không hề có chút liên quan nào, bỗng nhiên hiện về. Điện thoại của một người bạn thân với họ mỗi ngày đều nhận được những tin nhắn đại loại như: "Không kết bạn được, làm sao đây?", "Chắc chắn là mình sẽ bị cô lập thôi", "Muốn về nhà quá".

Ra khỏi cổng soát vé, vừa bước đi trên con phố nhộn nhịp đặc trưng của Tokyo – nơi mình đã sống từ khi mới lọt lòng – vừa nghĩ về cuộc đời mình. So với họ, chẳng phải mình đã may mắn hơn rất nhiều sao? Mình vẫn sống cùng gia đình ở một thị trấn toàn người quen từ thuở nhỏ, và ở trường đại học cũng đã làm quen được với những người có thể gọi là bạn bè.

「Và ta cũng ở đây mà」

À, đúng rồi. VJ cũng ở đây.

Từ vòng xoay trước nhà ga, băng qua khu phố mua sắm đông đúc và nhộn nhịp, mình rẽ vào con hẻm nhỏ nơi những xưởng sản xuất bé xíu lẫn lộn với những ngôi nhà riêng lẻ. Chậm rãi bước trên con đường về nhà đã quá đỗi quen thuộc, mình thầm nghĩ, dù sao thì bây giờ vẫn còn là mùa xuân mà.

Có thể bạn bè sẽ chia tay, hoặc rời xa quê hương, nhưng đây cũng là mùa của những cuộc gặp gỡ mới. Khởi đầu có thể thuận lợi hoặc không, nhưng dù thế nào đi nữa, sự bắt đầu luôn chứa đựng những biến động. Takaya nghĩ, mọi thứ vẫn còn ở phía trước.

「Nhưng──mối quan hệ giữa ta và Takaya là vĩnh cửu. Khởi đầu thuận lợi, và sẽ cứ thế tiếp diễn. Không hề có biến động nào.……Đúng không? Tuyệt đối sẽ không chia ly. Sẽ không đâu, đúng không? Nói rằng sẽ không đi mà!」

Đương nhiên rồi, VJ. Mày đang nói cái quái gì vậy? Thiệt tình.

Mình đến gần lối vào một công viên nhỏ dành cho trẻ em, nơi những chồi non xanh mướt mọc sum suê. Trong đầu, giọng nói ngọt ngào, non nớt của VJ vẫn dịu dàng vang vọng.

「Bởi vì, nếu như Takaya và ta phải xa cách nhau…… thì điều đó thật đáng sợ, và ta nghĩ sẽ rất khó để quen được」

Xa cách Senpai, điều đó thật đáng sợ, và mình nghĩ sẽ rất khó để quen được.

Bất chợt, một giọng nói thân quen, không phải của VJ, chợt hiện về trong tâm trí. Takaya vội vã chuyển ánh mắt khỏi công viên. Dù không phải chạy trốn, nhưng rõ ràng là cậu ấy đang cuống quýt bước nhanh hơn. Vượt qua đèn tín hiệu đang đổi màu, sang phía đối diện đường. Quay lưng về phía công viên, sải bước lớn về nhà và thử gọi: “Này VJ!” Nhưng VJ lại im lặng, mãi không thấy trả lời.

Trung tâm công viên trẻ em đang lùi xa phía sau lưng có một cầu trượt bê tông hình Stegosaurus. Ở lối vào cái hốc trống rỗng ấy──à phải, chuyện đó đã là bốn năm trước rồi.

Bốn năm trước, lễ tốt nghiệp cấp hai. Trước khi buổi liên hoan lớp buổi tối bắt đầu, khi mọi người đã thay thường phục. Hôm đó, Takaya đã nghe những lời của cô ấy.

Đúng vậy. Chỉ là, đã nghe.

Tất cả những gì Takaya làm hôm đó chỉ có vậy. Không chỉ hôm đó. Kể từ đó đến giờ, cậu ấy không làm gì cả.

Và đã bao lâu rồi kể từ đó, cứ ngỡ mình đã hoàn toàn quên đi chuyện đó rồi, nhưng không hiểu sao, ký ức lại đột ngột sống dậy.

Có lẽ nào giác quan thứ sáu đang thì thầm điều gì đó?

[IMAGE: ../Images/00001.jpeg]

[IMAGE: ../Images/00002.jpeg]

***

Mở cánh cửa nhà mình, một căn nhà đã được xây 25 năm, Takaya nhìn thấy nó trong tiền sảnh nhỏ gọn – một khung cảnh mà có lẽ người ở quê nhìn thấy sẽ bật cười.

Đôi dép sandal phụ nữ màu hồng sốc, cao chót vót, thanh mảnh, với gót kim loại sắc nhọn như vũ khí, lớp lót họa tiết da báo, kích cỡ 24.5cm, bị vứt lung tung một cách thô bạo. Điều đó có nghĩa là──

「……Hức…」

Toàn thân run rẩy một cách thảm hại, từng thớ cơ co giật bần bật.

「Takaya, có chuyện gì vậy?! Cái gì đã xảy ra thế!? Chết tiệt, có lẽ nào kẻ thù đã đến tận đây sao?!」

VJ đặt ngón tay lên chuôi kiếm, lập tức chuyển sang chế độ chiến đấu. Nhìn quanh một cách nhanh chóng với ánh mắt xanh biếc như dã thú, nhưng,

「……K-không phải đâu VJ…… Đ-đây là…… đôi sandal này là của con quỷ……」

「Quỷ sao?! Chết tiệt!」

「Là của con quỷ chị…… Mai…… Ôi, chết rồi, p-phòng của mình……! Tiêu rồi……!」

Căn nhà nhỏ một tầng của gia đình Satou có ba cánh cửa ngay gần lối vào: phía trước là bếp và phòng khách, bên phải là phòng ngủ của bố mẹ, và bên trái là phòng của Takaya. Cậu ấy đá giày ra, xông thẳng vào trong, rồi đẩy cánh cửa phòng bên trái ra,

「Khụaaaaaa!」

Linh cảm xấu thường đúng. Cứ như muốn cào nát cả bộ não vậy.

「Hả?」 – Người quay lại nhìn cậu ấy là cô chị gái hơn một tuổi của cậu ấy…… con quỷ, Mai.

Mái tóc vàng hoe dài tới thắt lưng, không biết là tóc thật hay tóc nối. Cô ta quay lưng phơi bày tấm lưng rám nắng, ngồi xổm như đang đi vệ sinh, chiếc quần thể thao cạp trễ kéo xuống thấp để lộ phần chữ T của chiếc quần lót lọt khe màu xanh lam, để lộ gần một nửa vòng ba.

「Mày ồn ào gì vậy hả? Thằng khốn này gào thét cái gì đó?」

Nhìn lên em trai, cô ta nhếch mép như một con quỷ La Sát, gằn giọng với âm thanh trầm đục. Phần thân trên của cô ta chỉ mặc độc chiếc áo ngực màu xanh dương họa tiết da báo. Phơi làn da rám nắng đẹp đẽ dưới ánh đèn huỳnh quang, cô ta khéo léo phả khói thuốc lá đang dính trên môi. Bàn tay của cô ta đang mân mê với nụ cười chế giễu là,

「Mà mày cứ thu thập mấy thứ này đến bao giờ mới chịu thôi hả, đồ khốn biến thái ghê tởm hơn cả rác rưởi?」

「Pyaaaaaa!」

Đó là chiếc máy tính xách tay. Đương nhiên, là của Takaya. Cái máy chứa đầy rẫy những bí mật.

Hơn nữa, xui xẻo thay, phần mềm phát media đang được khởi động, và video ba chiều màu thịt quý giá được lưu trữ đang chính xác ở trạng thái: “Ưm! Ưm! Ưm!”

「Bảo là đi học đại học, nhưng rốt cuộc mày toàn làm mấy trò này thôi à? Hả? Thằng khốn này đúng là biến thái mà, mấy thứ này, hả? Mày bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn ghê tởm như vậy hả?」

「D-dừng lại đi! Máy tính của người khác là riêng tư mà! Đừng có tự ý động vào!」

「Ưm! Chỗ đó! Chỗ đó!」

「Mày toàn sưu tầm mấy thứ này, đúng là đồ biến thái khốn nạn, lũ otaku ghê tởm!」

「Chuyện gì đang xảy ra vậy Takaya! Chết tiệt, bình tĩnh nào, VJ này sẽ bảo vệ Takaya!」

「Chỗ đó! Chỗ đó! Á á! Chỗ nào!?」

「Không liên quan đến Mai-chan đâu chứ?! Hơn nữa, trả lại đi! Đừng có chạm vào! Tr-trả lại đi!」

「Này, này, Mẹ ơi! Takaya đang xem mấy thứ này nè!」

「Giaaaaaaa! Dừng lại đi!」

「Takayaa! Chết tiệt! Cố chịu đựng đi, ta sẽ giúp ngươi ngay đây!」

Mai──cô chị gái hơn một tuổi, con quỷ chị, lẽ ra đang sống chung với bạn trai ở một thị trấn khác──cầm chiếc máy tính đang ở trạng thái “Chỗ này chỗ kia chỗ đó! Đến rồi đến rồi, vâng, đến rồi! Đến rồi! Giật giật giật!” đứng dậy, dễ dàng gạt bỏ sự phản kháng của em trai trong lúc ngậm thuốc, rồi xông thẳng vào phòng khách.

「Dừng lại đi! VJ! Mai! Mẹ ơi! Gyaaa!」

[IMAGE: ../Images/001.png]

Mẹ quay lại nhìn đám anh em tôi đang làm ồn ào, suýt chút nữa thì va vào cái mũi mẹ. Tôi vội vàng giật lại chiếc máy tính, đóng sập nắp lại thật mạnh, rồi lườm nguýt chị. Chị tôi chỉ khịt mũi cười khẩy, rồi nói:

“Mà này mẹ ơi, phòng thằng này có cần nữa đâu? Đuổi cổ nó đi cho rồi!”

Chị phì phì nhả ra làn khói thuốc đặc quánh từ lỗ mũi. Mẹ tôi, người vẫn đang dùng tay ghi sổ sách cho xưởng nhỏ của bố, tháo kính lão ra, bực mình vẫy tay xua khói:

“Đừng có cãi nhau nữa, cả hai đứa đều lớn rồi. Mà này chị, ăn mặc kiểu gì thế kia, con bé kia không phải đang trần truồng đấy chứ?”

“Trần truồng gì mà trần truồng. Ở đây nóng muốn chết. Mà này Mai, đỉnh của chóp chưa? Này này nhìn xem, múi đây này!”

Mai tự hào gồng cơ bụng lại, quả nhiên sáu múi hiện rõ mồn một. Với khuôn mặt xinh đẹp và vẻ ngoài sành điệu, Mai trông chẳng khác gì một cô gái ăn chơi về đêm, nhưng thực ra cô ấy là thợ trang trí nội thất đã có bốn năm kinh nghiệm. Sức khỏe của chị đến mức có thể một mình vác bồn tắm lên tận tầng 18 của một chung cư cao cấp. Sức mạnh của chị phải gấp năm lần cái thằng em gầy đét, chỉ biết mỗi việc lớn xác này.

“Mẹ bảo mặc gì vào đi!”

“Chậc, phiền phức quá đi, con xin lỗi!”

Vẫn ngậm điếu thuốc, Mai chán nản quay về căn phòng của Takaya – căn phòng mà trước đây hai chị em tôi vẫn dùng chung, ngăn cách bằng một tấm rèm. Chị còn lẩm bẩm: “Ước gì được đi toilet bây giờ.” Mẹ tôi đáp lại: “Cứ đi đi chứ,” nhưng không có hồi âm.

“...Sao vậy!? Sao Mai-chan lại ở đây!?”

“Đây, cái này này.”

Mẹ tôi chụm hai ngón trỏ vào nhau thành hình chữ X.

“Cãi nhau với King. Chị ấy bỏ nhà đi đấy.”

“Ơ? Với King á?”

Nhân tiện, King tên thật là Sawatari Jiro, là vị hôn phu của Mai. Đối với nhà Satou, cái tên đó giờ đây đã chẳng còn gì thú vị nữa, chỉ là tên của một người bạn trai đã hẹn hò sáu năm.

“Chị ấy bảo là bị lừa dối gì đó, nhưng mà King ấy, con bé đó, nó có chút vụng ăn nói mà. Sự thật thế nào thì khó nói lắm.”

“Hơ… Không, chuyện đó thì kệ đi, nhưng rốt cuộc chị ấy sẽ ở đây đến bao giờ? Không được đâu, giờ lại phải ở chung phòng với Mai-chan nữa thì chịu! Toàn mùi thuốc lá! Con đang sung sướng tận hưởng phòng riêng một mình mà!”

“Chắc chỉ một chút thôi, hai đứa đừng cãi nhau mà cố gắng hòa thuận đi.”

“Một chút là bao lâu? Một phút? Hai phút? Ba phút?”

“Chị ấy còn nói là sẽ hủy hôn luôn, nhưng mà chắc nhiều nhất cũng chỉ khoảng ba ngày thôi nhỉ?”

“Ba ngày!? Lại ba ngày nữa!?”

“Không thể nào!” Takaya gào lên, ôm đầu.

Cái địa ngục của những ngày tháng niên thiếu phải sống chung trong căn phòng sáu chiếu cùng người chị ấy, thật không bút nào tả xiết. Bốn năm trước, khi chị ấy ra khỏi nhà, cuộc đời tôi cuối cùng cũng được hưởng sự yên bình.

Lý do cá nhân khiến tôi ghét phụ nữ đời thực – tám phần, không, chín phần là vì người này: Mai, cô chị quỷ dữ của tôi.

Chị ấy là một yankee nổi tiếng trong vùng, hồi lớp 8 chỉ số học tập chỉ có 17, thô lỗ, dễ nổi cáu, ồn ào, bẩn thỉu và hôi hám, hoàn toàn không có chút xấu hổ, quan tâm hay dịu dàng nào. Ban đêm, không báo trước, chị ấy kéo rèm ngăn phòng “xoạt!” một cái thật mạnh, rồi tủm tỉm cười, lấy đèn pin rọi vào mặt thằng em đang ngủ. Chị ấy là kiểu chị gái mà hễ tâm trạng không tốt là lại đấm không cần lý do. Dù tôi cố gắng phản kháng thật sự, nhưng sức lực thì không tài nào địch lại được chị ấy. Có lần tôi gọi chị ấy là “khỉ đột bẩn thỉu!”, chị ấy đã rình tôi ở phía sau ga tàu, rồi cùng hơn chục tên đàn em đi xe máy vây tôi thành vòng tròn. Ở giữa vòng vây, chị ấy bắt tôi chọn: “Không bao giờ được nói chuyện nữa, hay là quỳ lạy ở đây?” Sau khi tôi quỳ lạy, chị ấy còn nhét đôi tất vẫn đang mang, thơm mùi đặc trưng, vào miệng tôi. Lại có lần, khi tôi khóc lóc kể lại chuyện bị bọn học sinh trường khác chặn đường cướp tiền, hôm sau, tất cả bọn cướp ấy đã quỳ lạy khóc lóc trước tủ giày của trường, đưa ví tiền cho tôi và nói: “Chúng tôi không biết đây là em trai của quỷ Mai, xin hãy tha mạng cho chúng tôi.” Một người chị như vậy đấy. Chị ấy vuốt mái tóc vàng hoe rối bời như sư tử cái, nói: “Đây là chuyện liên quan đến danh dự,” rồi lần lượt nhổ nước bọt lên đầu bọn chúng. Một người chị như vậy đấy.

Dù không phải là không biết những hành động quỷ quái của chị ấy, nhưng mẹ tôi lại thản nhiên nói:

“Nếu con thực sự không muốn, thì cứ đến ở nhà bạn một thời gian đi.”

“Hả!? Con phải đi á!? Sao mẹ cứ bênh Mai-chan vậy!?”

“Thì chị ấy mỗi tháng đều gửi về mười vạn yên, từ trước đến giờ đều thế mà.”

Tôi nghẹn lời.

“Khi được thưởng, chị ấy còn gửi nhiều hơn nữa cơ. Chị ấy cũng có những thứ muốn mua, cũng muốn tiết kiệm tiền làm đám cưới nữa chứ. Xưởng của bố bây giờ cũng đang gặp khó khăn. Tiền lương trả xong thì nhà mình chẳng còn lại bao nhiêu cả, nên là, mười vạn yên của chị ấy giúp nhà mình rất nhiều đấy. Mẹ thì, lúc nào con bé muốn về, mẹ cũng sẵn sàng đón về thôi.”

Với tư cách là đứa con trai đã học ba năm ở trường cấp ba mà Mai đã bỏ dở sau một năm, rồi lại tiếp tục vào đại học mà Mai không đi, tôi còn có thể than vãn gì hơn được nữa – không, tôi chẳng thể nói gì. Tiền tiêu vặt của mình thì tôi tự đi làm thêm để kiếm, nhưng một phần học phí thì lại là từ người chị quỷ dữ đó mà ra.

Khi tôi đang định im lặng không nói gì nữa,

“Takaya! Lại đây mau!”

Mai gọi tôi từ phòng với giọng khàn khàn như ông trùm xã hội đen. Tôi chẳng còn cách nào khác ngoài lao đi, bỏ lại mẹ đang đeo kính trở lại và thở dài ghi sổ sách.

“Chuyện, chuyện gì…?”

Lòng thấp thỏm không biết lần này sẽ gặp chuyện gì, tôi bước vào phòng mình thì Mai nói:

“Sơn đi.”

Vẫn trong bộ dạng chỉ mặc áo ngực và quần thể thao, Mai nằm dài trên tấm thảm, mái tóc vàng hoe xõa trên chiếc gối. Chị ấy đung đưa những ngón chân trần, dùng đầu điếu thuốc đang ngậm chỉ vào chai sơn móng tay lăn lóc gần đó.

“C, con á? Sơn, sơn chân á?”

“Đúng rồi, ồn ào quá đi mau làm đi thằng khốn này. Mà bây giờ là mấy giờ rồi? Hả!? Sáu giờ!? Ôi trời ơi, chết tiệt, sắp đến giờ người ta đón rồi! Tối nay bọn tao đi nhậu với nhau sau bao lâu mới gặp lại đấy thằng khốn!”

Nói rồi, tay của Mai bắt đầu dán móng giả lên những ngón tay được cắt ngắn gọn gàng để tiện cho công việc.

Là một đứa em ăn hại, tôi không thể cãi lại hay từ chối, đành cúi đầu quỳ gối một cách thảm hại dưới chân Mai, cầm chai sơn màu trông như vết máu bầm theo lời chị ấy chỉ dẫn. Cái bộ dạng này, tuyệt đối không thể để VJ nhìn thấy được. Tôi thở dài, cầm lấy chai sơn móng tay nhỏ, rồi dùng tay kia nắm lấy bàn chân trần của Mai, một bàn chân ấm áp đến lạ lùng và khô ráo.

“...Cái chân bẩn thỉu…”

Đôi chân thường được bảo vệ bởi giày bảo hộ nên trắng bóc, hoàn toàn không bẩn thỉu chút nào, nhưng tôi vẫn muốn nói thế. Chị ấy đá cằm tôi cái “bốp”.

“...Hôi…”

Thêm một cú nữa, lần này vào mũi. “Làm nhanh lên đi,” đôi mắt chị ấy nhìn tôi với vẻ gần như muốn nổ tung.

Bị đối xử đến mức đó, tôi đành ôm đầu, đặt gót chân của Mai lên đầu gối mình, rồi bắt đầu sơn màu đỏ đậm gần như đen từ ngón cái. Tôi lẩm bẩm: “Cái màu xấu xí…” nhưng lần này chị ấy không làm gì cả. Mai đang tập trung dùng một dụng cụ giống như đũa tre để dán móng giả lên tay mình, mắt chị ấy hơi lác đi một chút.

Không biết nếu lỡ tay sơn lem ra ngoài thì tôi sẽ bị đá như thế nào, Takaya bất giác cũng rất nghiêm túc tô màu lên những chiếc móng tay nhỏ.

"Này Mai-chan...cái này...hình như có vấn đề thì phải?"

"Hả? Gì cơ?"

Nói rồi, cô lắc lắc lọ sơn móng tay. Có lẽ do nắp đậy không kín, hoặc do để lâu ngày bị hỏng, nói chung là chất lỏng bên trong đặc quánh lại, nhũ thì tách hẳn ra, bám chặt vào thành lọ. Dù có cẩn thận bôi lên móng đến đâu, chất lỏng đặc quánh vẫn khiến cho móng bị loang lổ. Mai nhìn thấy vậy liền tặc lưỡi:

"Ối giời ơi, cái quái gì thế này! Đùa nhau à, mà mình lại chỉ mang mỗi cái này! Mà...Ái chà chà, ghét thật, trời ơi, tệ nhất quả đất..."

Cô ta định đưa tay xuống xem lại mấy ngón chân vừa sơn loang lổ thì đúng lúc đó, ba cái móng giả vừa gắn đã trượt ra. "Á!" Mai hét lên, ngửa mặt lên trần nhà. Cô ta tặc lưỡi thêm sáu lần nữa, thô bạo dí điếu thuốc lá cháy đến tận đầu lọc vào gạt tàn, lộ rõ vẻ bực bội.

"Tệ nhất, tệ nhất, tệ nhất...! Haizz, uổng công buổi nhậu, móng tay xấu xí thế này thì đi làm ăn gì...! Mất mặt chết đi được!"

"Chẳng phải toàn con gái thôi à? Kệ đi."

"Không được là không được!"

"Bốp" một tiếng, đầu cậu bị cốc. Mấy cái móng giả bong ra bay vèo vào góc phòng.

"Móng tay thế này cũng đi được hả!? Rồi lại lôi chuyện của King ra nói đúng không!? Rồi Mai lại bảo là bị King cắm sừng đúng không!? Thế là lại bảo, tại mày thế này nên King mới đi ngoại tình đấy, đồ bỏ bê bản thân, phì...phì...phì! Rồi y như rằng bị coi thường cho xem...! Mà...haizz, hết cả giờ rồi...! Hết cách, gọi Aki vậy."

Nghe đến cái tên đó, tim cậu "thịch" một tiếng.

Aki ư?

"...t...tại sao...?"

"Aki sơn móng tay siêu đỉnh luôn. Vừa nhanh vừa khéo."

Vừa cầm điện thoại lên là bấm số ngay, không xưng tên mà nói luôn ba câu rồi cúp máy: "Tao đang ở quê", "Sơn móng tay cho tao", "Đến ngay".

Aki ư?...Takaya vẫn còn ở đây.

"Takaya, mày lấy cho mẹ cái lọ tẩy móng tay trong tủ trang điểm đi. Cái lọ tẩy sơn ấy."

"...Aki...là...là Aki-chan...hậu bối Aki-chan...?"

"TẨY-SƠN-MÓNG-TAY!!!"

"Bịch!" Mai đạp thẳng vào ngực cậu đang ngồi ôm chân cô ta. Cậu ôm ngực, cố gắng giữ cho trái tim khỏi ngừng đập, đáng thương đứng dậy đi lấy lọ tẩy móng tay trong phòng mẹ.

––Senpai.

Cái giọng gọi cậu như thế lại vang lên trong đầu.

––Em không nghĩ là mình có thể quen được với việc phải xa Senpai đâu, em thấy hụt hẫng lắm.

Giọng nói nhỏ nhẹ, ngọt ngào của một cô gái. Cái giọng nói nghẹn ngào của ngày hôm ấy. Giọng của Aki, hậu bối kém cậu một tuổi, lại vang lên. Có lẽ việc cậu vô tình nhớ lại chuyện ngày tốt nghiệp chính là điềm báo cho cuộc gặp gỡ này. Cậu với tay lấy một cái lọ có vẻ giống trong ngăn tủ. Cậu nheo mắt đọc dòng chữ nhỏ: "Nước tẩy sơn móng tay", đúng rồi, là nó.

Đưa cái này cho Mai rồi...chắc là nên chuồn thôi. Đến hiệu sách hay đâu đó giết thời gian vậy. Phải, cứ thế đi.

Việc phải chạm mặt Aki khiến cậu thấy vô cùng gượng gạo, cậu quyết định trốn tránh. Chỉ vài phút sau khi bị Mai sai bảo, cậu quay lại phòng để đưa lọ tẩy móng tay, và đúng lúc đó...

"Aki đây ạ, xin phép làm phiền ạ."

Cửa trước đột ngột mở toang, không hề có tiếng gõ cửa hay chuông báo. "Mày chậm quá đấy!" Mai quát, nhưng thực tế, cô ta đã đến với một tốc độ khó tin. Aki không sống ở ngay cạnh nhà, việc cô đến được nhà Satou nhanh như vậy là điều không thể xảy ra trong điều kiện bình thường.

Aki xuất hiện ở cửa với hơi thở hổn hển, có vẻ như cô đã chạy hết tốc lực, tay vừa nhét chìa khóa xe đạp vào túi vừa suýt ngã vào cửa.

Và rồi, cô nhận ra sự hiện diện của Takaya đang đứng ngây người ra đó:

"...A. Chào anh."

Cô khẽ cúi đầu.

Mái tóc đen tuyền của cô trượt nhẹ, một lọn rơi xuống vai.

***

Aki-chan––Hồi cấp hai hình như mọi người hay gọi cô là "Take". Chắc là do tên Takejou (dĩ nhiên không phải họ thật của cô) dần dần bị rút ngắn thành Take.

Cô luôn ngưỡng mộ Mai. Rất nhiều.

Mai đã là một ngôi sao sáng trong đội bóng rổ mini của địa phương từ khi còn học tiểu học, và Aki đã là đàn em cùng đội từ hồi đó. Khi Aki lên cấp hai, trở thành đàn em của Mai trong câu lạc bộ bóng rổ nữ, cô càng ngưỡng mộ Mai hơn, không chỉ ở trường mà còn đến nhà chơi nhiều lần, Takaya cũng trở nên thân thiết với Aki.

Aki, người đến năm trước còn đeo cặp sách, trông giống như một nàng tiên tuyết.

Da trắng như tuyết, tóc cắt ngắn ngang vai, chỉ tô son môi màu hồng. Đôi mắt cô lấp lánh khi nhìn Mai, và cô cũng ngưỡng mộ Takaya với tư cách là "Takaya-senpai, em trai của Mai-san".

Nhưng khi lên lớp 7, một ngày nọ, Aki đột ngột lột xác như thể bắt đầu quá trình trưởng thành, ai cũng nói cô xinh đẹp và nổi bật. Quá trình lột xác không chỉ diễn ra một lần mà nhiều lần, Aki thay đổi đến mức ai cũng phải chú ý.

Dù vậy, Aki vẫn luôn ngưỡng mộ một người tầm thường như Takaya. Mỗi khi họ gặp nhau ở trường, cô luôn tươi cười và thân thiện, kể chuyện về Mai, và khi đến nhà, họ cũng đã từng quây quần bên bàn ăn cùng nhau. Có lẽ mọi thứ đã thay đổi khi Mai bỏ học cấp ba, đi làm và rời khỏi nhà để sống với King.

Bản thân việc Mai rời khỏi nhà đã khiến Takaya cảm thấy ác cảm.

"Nhưng, Takaya. Không phải mày đã rất vui vì con quỷ chị gái đã biến mất, và mày có thể độc chiếm phòng của mình sao?"

...Ừ, VJ nói đúng. Nhưng mà, không hiểu sao lúc đó mình thấy ghê tởm. Thật sự.

Việc Mai tuyên bố thẳng thừng với bố mẹ rằng mình sẽ sống cùng King, ngủ cùng nhau mỗi ngày––phải nói thế nào nhỉ? Nồng nặc mùi đàn bà? ...Tanh tưởi? Nói chung là mình thấy rất ghê tởm. Bây giờ thì mình chẳng nghĩ gì về chuyện đó, nhưng hồi học lớp 9, mình thực sự ghét chị gái mình kinh khủng.

Và Aki, người em gái mà Mai yêu quý nhất, nghiễm nhiên không còn đến nhà Satou nữa. Cô bắt đầu đến căn hộ của Mai và King.

Về phần Takaya, cậu vô thức mở rộng sự khó chịu của mình sang cả Aki.

Aki thỉnh thoảng gặp cậu ở trường, cô tỏa ra một mùi hương nồng nàn. Giống như những bông hoa mới nở đang hát lên "Tôi đang nở ở đây". Tất cả những người đàn ông đều nhận ra mùi hương đó và nhìn chằm chằm vào Aki. Không ai còn gọi Aki bằng cái tên ngớ ngẩn "Take" nữa.

"Takaya-senpai, chào anh ạ", Aki cười với cậu, và đó là khoảng thời gian cậu bắt đầu tránh mặt cô. Tất cả bạn bè đều ghen tị với vị trí của Takaya, nhưng càng bị ghen tị, Takaya càng tránh mặt Aki. Cậu cố gắng không chạm mặt cô, và ngay cả khi gặp nhau, cậu cũng không nói chuyện. Gần như là phớt lờ––à, hay ừ, chỉ thế thôi, cậu quay lưng lại với Aki.

Cậu ghét cả khuôn mặt trắng bệch của cô, ghét cả mùi hương mà cô tỏa ra từ toàn thân. Cậu ghét cả hào quang rực rỡ của cô. Cậu ghét cả giọng nói, cả cách đi đứng, tất cả những gì mà Aki có vào thời điểm đó. Ghét nhưng đêm nào trước khi ngủ cậu cũng nhớ đến tất cả những điều đó.

Aki là một con quỷ.

Cậu đã nghĩ như vậy.

Dù cố khước từ, cố ngăn cản đến mấy, những hình ảnh cứ thế ồ ạt tràn vào như sóng dữ. Takaya chẳng còn cách nào khác ngoài việc đành phải chìm đắm trong dòng ký ức về Aki. Kinh tởm! Dơ bẩn! Biến đi! Dù có gào thét thế nào cũng vô ích.

Rồi ngày lễ tốt nghiệp đến, Aki, cô gái đầy ma lực ấy, đã đứng đợi Takaya ở công viên.

“Tự nhiên phải xa Senpai, em sốc lắm, chắc không quen được đâu.”

Vừa nói, cô vừa đưa ra một món quà nhỏ, có lẽ là để chúc mừng tốt nghiệp. Đó là một chiếc móc điện thoại. Takaya chỉ đáp: “Rồi sẽ quen thôi, có liên quan gì đâu,” rồi quẳng chiếc móc vào ngăn kéo mà chẳng buồn dùng. Chắc giờ nó vẫn nằm nguyên trong đó.

Và rồi, mọi chuyện dừng lại ở đó.

“...Takaya...”

VJ cất tiếng gọi, giọng đầy bất an. “Gì thếeee,” tôi đáp lại thật vui vẻ. Thật sự, mọi chuyện chỉ có thế.

Sau này, tôi không còn gặp Aki ở trường nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn bắt gặp cô ấy ở khu mình sống. Mỗi lần gặp, Aki lại như lột xác. Có lúc cô ấy nhuộm tóc sáng màu. Có khi lại là cô gái duy nhất giữa một đám con trai. Lại có lúc gầy đi đột ngột. Hoặc bỗng chốc tăng cân. Chiều cao thì chẳng mấy thay đổi. Có lần cô ấy còn đeo một chiếc nhẫn to đùng vào ngón áp út trái, cứ như muốn khoe. Cô ấy cũng đeo khuyên tai và có lúc trang điểm nữa. Tin đồn ở khu này cứ xoay quanh cô ấy mãi, nào là Aki đang hẹn hò với ai đó, Aki cặp kè với ai đó, Aki làm cái này cái kia với ai đó—cô ấy nổi bật đến mức chỉ cần sống thôi cũng thành mục tiêu của mọi lời đồn đại xấu xa. Tôi chẳng thể xác minh được đâu là sự thật, mà cũng chẳng muốn xác minh.

Tôi chỉ nghĩ đơn giản là, giờ đây, chúng tôi đã ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt, thực sự không còn chút liên quan nào nữa.

“Cái... cái đó... Takaya. ...Trang phục của tôi, có kỳ cục lắm không?”

Và rồi, cô vợ của thế giới này, VJ, bỗng nhiên bẽn lẽn quay lưng lại,

“Không, không hợp đâu, đúng không? Muốn cười thì cứ cười đi. Bởi vì cái này,... tôi biết mà, ngay cả bản thân tôi cũng thấy. Cái đó... thật lạ, đúng không? Tuyệt đối không hợp với tôi chút nào.”

“Ấy!” Takaya suýt nữa thì bật lên tiếng kêu. VJ, em bị làm sao vậy!?

*Xoạch*, VJ quyết tâm quay đầu lại.

“Hôm nay, thực ra, có một buổi dạ vũ hóa trang, tôi bị ép mặc cái này.”

Mái tóc bạch kim được búi cao gọn gàng bằng một chiếc nơ, và cô ấy đang khoác lên mình chiếc váy màu hồng nhạt. Một VJ, người lính bình thường chẳng bao giờ để ý đến trang phục, coi quần áo là chuyện vặt vãnh, giờ lại mặc một chiếc váy ren ba tầng, đính đầy hoa lá rất nữ tính, và xấu hổ cúi mặt xuống. Má cô ấy đỏ bừng, chỉ dám hé mở đôi mắt xanh ngọc lục bảo đầy tự ti.

Ôi, VJ...! Sao mà, sao mà em lại đáng yêu đến thế này cơ chứ...?

“Không, không thể nào! Đáng yêu gì chứ, không có chuyện đó đâu! Tuyệt đối không hợp! Một người như tôi, làm sao mà hợp với váy vóc... làm sao mà hợp với cái thứ này được chứ...”

Hợp lắm! Hợp vô cùng! VJ là người đáng yêu nhất trên đời này! Chắc chắn, chắc chắn là đáng yêu! Đúng là một nàng công chúa kiêu sa, nếu là thời xưa, có lẽ ngồi lên ngai vàng nữ hoàng cũng chẳng có gì lạ!

“Này, thôi đi! Cái đó... à, đừng, đừng nhìn tôi nhiều như vậy...! ...Tôi xấu hổ lắm đó...! Đừng nhìn nữa, tôi bảo đừng nhìn nữa mà! Thật là!”

“...Anh nhìn gì thế?”

“Hả...”

Đôi mắt đen láy, to tròn nhìn chằm chằm lại Takaya. Bị kéo sềnh sệch từ thế giới ảo tưởng tuyệt vời nhất về lại căn phòng sáu chiếu chật chội của thực tại, Takaya không tài nào điều khiển được miệng mình. Ba người trong căn phòng sáu chiếu. Thực tại này, mật độ dân số quá cao.

Dường như đã chán nản với Takaya đang lúng túng, Aki quay phắt đi, lại tiếp tục công việc sơn móng chân cho Mai. Như một người hầu trung thành (thực ra không phải là “như” mà có lẽ chính là vậy), cô quỳ một gối giữa hai chân Mai, cúi lưng, cẩn thận di chuyển cây cọ sơn móng tay nhỏ mà cô mang theo.

Mai vui vẻ ngắm nhìn bộ móng tay Aki vừa sơn xong, trông rất hài lòng.

“Sao tự nhiên thấy màu này đẹp ghê, tao ưng rồi đó. Đúng là mày có gu ghê.”

“Hì hì,” Aki cười rạng rỡ, tỏ vẻ vui sướng.

Tiện đây cũng nói, Takaya được giao nhiệm vụ dùng máy sấy tóc thổi gió lạnh vào những ngón tay đó. Không thể rời đi, anh ngồi cùng Mai và Aki, chăm chú cầm chiếc máy sấy đang rè rè. Màu móng tay mà Mai thích là màu nâu sẫm gần như đen, Takaya thấy chẳng đẹp chút nào, nhưng anh không đủ dũng khí để mở miệng trong hoàn cảnh này. Mà cũng chẳng cần có dũng khí làm gì.

“Hà... xong rồi.”

Aki thở phào, ngẩng mặt lên. Cô vặn chặt nắp lọ sơn móng màu nâu sẫm, rồi ném vào túi xách.

“Xong rồi à? Làm xong rồi hả?”

“Chưa ạ. Còn phải phủ lớp bóng nữa. Takaya Senpai.”

*Giật mình*, Takaya khẽ nhún vai.

Aki đang nhìn anh.

Khuôn mặt Aki quay về phía anh, trông có vẻ thon gọn hơn một chút so với lần trước anh gặp. Làn da trắng ngần vẫn như cũ, nhưng dưới mắt có một chút quầng thâm. Chắc cô ấy có chuyện gì đó không ngủ được. Màu tóc đã trở lại màu đen tuyền tự nhiên, óng ả, thẳng mượt đến ngang ngực. Đôi mắt hai mí rõ nét sáng long lanh như mèo. Đôi môi hồng nhạt. Phần ngực áo tank top hoa văn rộng mở. Xương quai xanh mảnh mai. Cánh tay thon gọn trong chiếc áo khoác mỏng. Chiếc quần ống rộng mang đậm phong cách đồ ở nhà.

Một hình ảnh Aki đầy cuốn hút.

—Aki đầy ma lực.

“Hãy sấy chân nữa đi. ...Senpai?”

Khi bị hỏi “Anh có nghe không?”,

“...Hả!? Cái gì!? Cái gì thế!?”

Anh vội vàng tắt chiếc máy sấy ồn ào. Căn phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng,

“Tôi bảo anh sấy chân nữa mà.”

“À, chân à... chân...”

Đầu óc Takaya trống rỗng, anh đưa ngay máy sấy hướng vào bàn chân trần của Aki với tốc độ tối đa. Lại còn là gió nóng nữa chứ. Tất nhiên, nếu làm một hành động ngốc nghếch như vậy,

“Nóng! Nóng! Nóng quá!”

Aki kêu lên thất thanh rồi nhảy dựng lùi lại,

“Hả!? Ôi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!”

Thấy Takaya vội vàng xin lỗi rối rít, Mai cười ha hả.

“Đồ ngốc! Mày đang làm cái quái gì thế hả? Đầu óc mày bị sao vậy!? Hay là đóng hài kịch đấy hả!?”

“Aki-chan, tớ xin lỗi thật mà, cậu có bị bỏng không!?”

“Không, không sao... mà này.”

*Kya ha*, Aki chỉ cười khẽ một tiếng the thé, rồi dùng tay áo hoodie kéo dài đến đầu ngón tay che mặt lại. Cô ấy không phát ra tiếng, chỉ cười qua hơi thở, uốn éo thân hình mảnh khảnh, ngửa người ra sau và run rẩy bần bật, miệng lẩm bẩm “buồn cười quá”.

Takaya không thể rời mắt khỏi cách cười kỳ quặc đó. Chỉ thêm một giây nữa thôi, Aki sẽ nhận ra Takaya đang nhìn chằm chằm vào mình.

Đúng lúc đó, điện thoại của Mai đổ chuông với một nhạc chuông ngớ ngẩn.

“Ôi, lâu rồi không gặp! À, mày đến đó rồi à? Vậy thì tao sẽ qua đó ngay, đi liền đây—được rồi! À Aki, chân vậy được rồi. Hết giờ rồi.”

“Hả, được rồi sao? Vẫn chưa xong mà...”

Aki tiếc nuối siết chặt lọ sơn bóng trong tay.

“Được rồi, được rồi, đủ rồi. Không ra ngay thì gay to.”

Ngay trước mặt Akira và Takaya, Mai thản nhiên cởi áo khoác, chỉ còn nội y và quần thể thao, sau đó lột hẳn quần ra, để lộ hoàn toàn vòng ba với chiếc quần lót chữ T. Cô lấy ra một chiếc quần jean bó sát từ trong túi, xỏ vào thoăn thoắt, rồi mặc chiếc áo ba lỗ họa tiết da ngựa vằn, đeo thêm sợi dây chuyền. Có vẻ như vậy là xong xuôi. Mới tháng Tư mà cô chẳng mang theo áo khoác ngoài, chỉ nhét điện thoại, ví tiền và chìa khóa vào một chiếc túi nhỏ rồi kẹp dưới nách. Mái tóc sư tử chỉ cần dùng tay vuốt nhẹ. Rồi, Mai quay lại nhìn Akira vẫn đang ngước lên với vẻ thất vọng, nói:

"Thằng này mới lấy bằng lái xe rồi, mày bảo nó chở về nhà đi. Trời tối rồi, mày thì lại hay gặp mấy thằng biến thái vớ vẩn. Takaya, trước khi dùng xe con, hỏi mẹ mày xem có được không nhé. Biết đâu mẹ mày định đi mua sắm gì đó."

Tự ý sắp xếp đâu vào đấy xong, cô nàng nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

***

Cuối cùng thì Takaya vẫn đi bộ bên cạnh Akira trên con đường chạng vạng tối.

Anh đã nghĩ bụng, đến nước này thì chỉ còn cách làm theo lời Mai, lái xe đưa Akira về nhà thôi, nhưng rồi lại bị Akira nói: "Akira đến bằng xe đạp nên không sao đâu ạ."

"…Đã lâu lắm rồi em mới nói chuyện với Senpai Takaya."

"…Thế à?"

"Mấy năm rồi ấy chứ, đại loại thế."

À, đúng thật. Thế thì thôi nhé. Tạm biệt. ...Nói vậy thì không đành lòng, nhất là khi đã nghe chuyện về kẻ biến thái nọ, nên cuối cùng anh đành cùng Akira đi bộ về nhà.

Những câu chuyện được thốt ra lơ thơ, rời rạc, đương nhiên chẳng thể nào sôi nổi được. Chẳng có kỷ niệm nào để chia sẻ, cũng chẳng có mối quan hệ nào đang tiếp diễn. Chỉ thỉnh thoảng,

"Ái!"

"À. Em xin lỗi."

Akira dắt xe đạp, và cứ thế dùng bàn đạp xe quệt mạnh vào chân Takaya đang đi bộ giữa hai bên xe. Chỉ trong khoảng một phút đã bị ba lần,

"Ui! Thôi được rồi... đưa đây. Để anh dắt xe cho. Mày đeo túi lên vai đi. Coi chừng bị giật đồ đấy."

Anh đổi vai, nhận lấy tay lái. Akira ngoan ngoãn làm theo lời, đeo chiếc túi đã vứt trong giỏ xe lên vai, rồi đi vòng ra sau xe đạp, đi bên cạnh Takaya, dép lào kêu lẹt quẹt. Chắc là lần này cô bé thận trọng không muốn bị bàn đạp xe quệt vào bắp chân mình nữa.

Cứ thế, hai người đi được một lúc mà không nói lời nào. Chẳng mấy chốc, họ đến gần công viên kia, và Takaya gần như nín thở.

Akira, đang đi bên cạnh,

"…"

Chẳng hiểu sao, cô bé lại lấy ống tay áo hoodie che miệng, đến tận đầu ngón tay, giống như lúc nãy cười.

Là đang cười, hay chỉ là ngứa miệng, hay là—đang nhớ lại chuyện bốn năm trước? Là gì đây? Takaya hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của hành động đó. Từ ánh mắt lén nhìn sang, anh không thể đọc được dù chỉ một chút biểu cảm trên gương mặt Akira để biết cô bé đang nghĩ gì.

Cái cảm giác bối rối và hoang mang vì chính mình lại khiến anh cảm thấy thật khó chịu.

Đã là sinh viên đại học rồi mà đến cả đi bộ cạnh một cô gái thật ngoài đời còn chẳng ra hồn ư, mình rốt cuộc là loại người gì vậy? Tuy chưa từng có bạn gái trong thế giới 3D, nhưng anh vẫn tự tin rằng mình có thể tiếp xúc với người khác giới một cách bình thường, không cần phải quá để tâm. Chính vì cái sự "bình thường" ấy, dù tự xưng là Nijigen-kun, anh cũng chưa bao giờ cảm thấy tự ti.

Thế này thì chẳng khác nào một thằng nhóc trung học.

Cái phần chưa phát triển, chưa tiến hóa được chút nào kể từ cái thời đó, giờ đây đang lồ lộ ra một cách đáng xấu hổ.

Anh đang bị Akira lôi ra khỏi vùng an toàn.

"Ừm..."

Đang tự mình chết lặng, Takaya bất ngờ thấy Akira hướng ánh mắt về phía mình. Đôi mắt mèo to tròn phản chiếu ánh đèn đường, lấp lánh.

"Đại học... vui không ạ?"

"...Hả? Cái, à... sao lại...?"

Takaya trả lời ngớ ngẩn như một kẻ đần độn, giả vờ kiểm tra tín hiệu đèn giao thông. Anh cẩn thận tránh nhìn vào mặt Akira.

"Akira cũng sắp thi rồi. Sang năm. Mà nói đúng hơn là... bố mẹ bắt em phải thi."

"...À, à thế à. Học lớp Mười hai rồi nhỉ. Đúng không? Ừm... có thi không? Cái đó... thi đại học..."

"Em không biết nữa. Em đang phân vân. Thật ra em cũng chẳng màng chuyện học hành lắm, nhưng em thích trang điểm nên có khi vào trường chuyên về mảng đó cũng được, đại loại thế."

[IMAGE: ../image/p051.jpg]

Trong lúc đang nghĩ cách đáp lại một câu gì đó ra vẻ người lớn, chu đáo hơn,

"Senpai thông minh nên chắc không phải phân vân gì đâu nhỉ."

Akira dồn dập nói ra một câu khó trả lời.

"Ơ, sao lại, anh đâu có đến mức đó..."

"Thông minh mà. Akira dù có học siêu chăm chỉ từ giờ thì cũng không thể đỗ cùng trường đại học với Senpai được đâu."

"Không, anh không nghĩ vậy đâu, mà thật ra anh cũng không đến mức..."

"Có khi Akira cũng xin vào làm ở chỗ của Mai-san đấy."

"À, cái đó thì không được."

Lần này thì Takaya trả lời dứt khoát, rõ ràng.

"Mai-chan là một trường hợp đặc biệt. Không có nhiều cô gái khỏe mạnh và dẻo dai đến mức đó đâu. Cô ấy có thể làm việc năng suất như vậy là một điều phi thường."

Lúc đó, Takaya nghe rõ Akira cười khẽ. Cô bé khụt khịt như chim bồ câu, mắt nheo lại.

"Đúng là Senpai vẫn không thay đổi. Thật ra, Senpai siêu cuồng em gái. Cứ Mai-chan, Mai-chan mãi thôi."

"Không, không phải! Là bởi vì nếu không gọi thế thì sẽ gặp chuyện không hay! Mà nói thật là Akira-chan cũng biết rồi mà?! Vụ 'khỉ đột heo nái xấu xí' ấy!"

"Em biết chứ, nhưng mà lâu lâu mới nghe lại chuyện đó, thấy buồn cười thật."

"Đừng có cười!"

"Nhưng mà Senpai thật sự thích Mai-san đúng không?"

"Nói cái gì vậy!? Ghét! Ghét con khỉ đột heo nái xấu xí ngu ngốc đó! ...Hộc..."

Takaya bất giác nhìn quanh, tóc Akira chạm vào vai anh. Akira vỗ tay, cười phá lên,

"Giờ còn đi tìm Mai-san kìa... buồn cười quá... siêu buồn cười... sợ bị nghe thấy nên run rẩy kìa..."

Cô bé vặn vẹo người, khù khụt khó nhọc. "Cười quá đáng rồi đấy," anh lẩm bẩm, rồi nhận ra mình đã đi qua công viên từ lúc nào không hay.

Đèn tín hiệu giao thông sang đường đang đỏ, Takaya đương nhiên dừng lại, nhưng,

"À, Akira-chan! Nguy hiểm!"

"Sao ạ?"

Akira vẫn thản nhiên, cứ thế lẹt quẹt bước đi. Đúng là không có chiếc xe nào đi qua, nhưng đèn vẫn đỏ. Cũng không vội gì, so với cảm giác khó chịu khi vượt đèn đỏ, thì đợi đèn xanh đối với Takaya thoải mái hơn nhiều.

"Lúc nào xe cũng chẳng đến đâu ạ. Ở chỗ này, làm gì có ai tuân thủ đèn tín hiệu."

Akira đã đi qua đường, quay lại nhìn Takaya vẫn đứng nguyên không biểu cảm trong vài giây, rồi lại quay lưng đi tiếp.

Đèn xanh lên, Takaya vội vàng trèo lên xe đạp để đuổi kịp Akira. Vừa đạp pedan, anh đã nhanh chóng bắt kịp bước chân chậm chạp của Akira,

"Này này! Mày lúc nào cũng vượt đèn đỏ ở chỗ đó à? Thôi ngay đi, lỡ có chuyện gì không may thì sao, trẻ con thấy có khi lại bắt chước đấy."

"...Senpai thật sự không thay đổi gì cả."

Cái vẻ mặt đó cứ như thể viết lên rằng: "Đúng là thằng cha nhàm chán như mọi khi." khiến anh hơi tức. Vừa ngồi trên yên xe, vừa đạp chân xuống đất để tiến lên,

"...Akira-chan thì có vẻ thay đổi nhiều lắm rồi nhỉ. Rất nhiều thứ."

Anh nói lại với đầy ẩn ý. Thế là, đôi môi Akira nhìn lên anh, méo mó không đối xứng.

Là đang định nói đùa, hay là sắp khóc, Takaya vẫn không thể hiểu được.

Cứ thế mà không hiểu,

「Senpai」

Một ngón tay bé xíu chợt chọc vào mũi cậu.

「Tiền bối không có bạn gái phải không?」

「C-có──」

Takaya vội quay mặt đi, dậm mạnh chân xuống đất rồi lao đi vùn vụt.

「Có chứ!」

Aki thoăn thoắt chạy bộ đuổi theo.

「Xạo quá」

「Thật mà! Là người tên V.J. đấy!」

「V.J.?... Là cái gì vậy ạ?」

「Là Bridget Geomalya!」

「...À, là nhân vật trong anime hay gì đó ạ?」

「Không phải! Ngoài đời thật! Ngoài đời thật! Ngoài đời thật!」

Takaya lại "ực, ực, ực" dậm mạnh chân. Có vẻ đây là đoạn lên dốc nhẹ, cậu không thể đi nhanh như vừa nãy. Aki hơi thở dốc, sóng vai đi bên cạnh cậu,

「Mà, cái đó, thật ra, có thế nào, cũng không quan trọng lắm đâu ạ」

Aki vươn tay ra.

Bàn tay Takaya đang nắm ghi đông, được bàn tay Aki đặt lên. Một luồng hơi ấm từ từ truyền đến,

「Những lời đồn, đại loại thế, đủ thứ chuyện...」

「...」

Takaya bất giác nhìn sang mặt Aki. Aki cũng chăm chú nhìn mặt Takaya. Khuôn mặt thanh tú của cô bé được đèn đường chiếu sáng, khiến những sợi lông tơ nhỏ li ti cũng lấp lánh.

「Những chuyện vớ vẩn──xin tiền bối đừng tin. Aki là Aki. Chỉ có Aki đang ở đây mới là thật.」

「...Aki-chan...」

Bàn tay nhỏ nhắn của Aki siết chặt lại, ghì chiếc xe đạp dừng khựng. Hai người cứ thế đứng chôn chân giữa đường, như bị đóng băng vậy.

「Senpai...」

「...À...」

Ánh mắt Aki, thấp hơn Takaya mười phân, thẳng tắp nhìn lên đôi mắt cậu. Aki từ từ chớp mắt, như đang chờ đợi điều gì đó. Hàng mi dài đổ bóng xuống má. Tiếng Aki gọi khẽ hơn nữa: "Senpai". Một giọng nói nhỏ đến mức phải cúi người lại gần mới có thể nghe thấy. Lòng bàn tay đang chồng lên nhau nóng ran. Cơ thể mảnh mai của Aki như đang tỏa nhiệt. Khi Takaya nhận ra điều đó, toàn thân cậu như vỡ tung mọi lỗ chân lông. Lông tóc dựng đứng, da đầu tê dại.

Tháng Tư đầy biến động──cơn bão của mùa xuân.

Cậu đứng chôn chân trong thực tại này.

Mình phải làm gì đây? Làm sao để đối mặt với cơn bão đang nổi lên này? Làm sao để điều khiển cơ thể đang đứng sững như khúc gỗ trong thế giới ba chiều này, và phải nghĩ gì đây?

Làm sao để sống một cuộc đời không hối tiếc, không tổn thương và không làm tổn thương ai? Nếu có kẻ nào muốn mở cánh cửa đã đóng kín để giữ phòng thủ, mình nên đuổi chúng đi, đánh gục chúng, hay là...

Mời chúng vào bên trong và cùng sống trong thế giới này. ...Liệu mình có được chuẩn bị cho một lựa chọn như vậy không? Nếu mình có thể làm được điều đó, nếu điều đó có thể thành hiện thực, thì...

Vẫn ngồi trên yên xe, Takaya nhìn Aki ngoài đời thực. Cậu vươn bàn tay run rẩy như muốn chạm vào bờ vai mảnh khảnh của cô bé, đồng thời cố gắng vắt kiệt bộ não đang như muốn bốc cháy để chuẩn bị lời nói.

Thật ra ngày hôm đó, tôi đã rất vui.

Món quà cũng khiến tôi rất vui.

Tại sao tôi lại hành động như vậy, tôi thực sự, thực sự rất hối hận. Tôi nghĩ rằng mình không thể lấy lại được nữa, không thể làm gì được nữa, và tôi đã rất buồn. Tất cả những thay đổi đều đáng sợ, tôi chỉ biết sợ hãi mà không thể làm gì cả. Tôi muốn bảo vệ bản thân. Và rồi, tôi hối hận. Từ tận đáy lòng──

「...Aki-chan...」

Bàn tay đang cố gắng kéo Aki lại gần chỉ còn cách vai cô bé vài centimet. Takaya khẽ mím môi, từ từ tiến gần đến nguồn nhiệt của hơi thở phả ra.

Đi thôi.

Cậu đã quyết định sẽ đi.

「...Senpai...」

Đúng lúc đó,

「...Nhà em, ở đây ạ.」

──Takaya như bật lùi, vội tách ra. Trong tích tắc. Một nụ cười nhếch mép. Đây chắc chắn không phải là nhìn lầm, mà Aki đã cười nhếch mép. Như một hóa thân của quỷ dữ. Rồi Aki ngước nhìn mặt Takaya,

「Em để xe đạp ở đây được không ạ?」

「ƯaaaAAaaaaaAAaaaaaaaAAaaaaa... ưh hừ hừ hừ hừ hừ... ặc!」

Mọi cảm xúc như muốn bùng nổ, Takaya lộn nhào khỏi yên xe. Hay nói đúng hơn, là ngã nhào. Cái gì đây. Cái gì thế này. Cái gì thế này mà nói là thực tế ư? Thực tế là cái gì? Aki-chan là cái gì? Cái gì thế này, cái gì thế này... ôi, Aki-chan...!

...Em là ma tính sao...!

「HaAAaaAaaAAaaAAaaaAAAAaaa... ặc!」

Thoáng nhìn Takaya đang lại một mình gần chết, Aki dựng xe đạp vào phần sân bê tông của ngôi nhà một tầng rồi khóa lại. Chắc chắn đây là nhà cô bé. Cô hất nhẹ mái tóc ra sau,

「Cảm ơn tiền bối đã đưa em về ạ. ...Tiền bối sao thế ạ? Trông mặt tiền bối xanh xao quá. Kì lạ ghê.」

「AiiiiaaAAaaAAaaAAaaaaaaAAaaaaa... ặc!」

Aki cười khúc khích, vung vẩy chìa khóa "lách cách". Vừa cười vừa nhẹ nhàng bước lên bậc thang dẫn đến cửa ra vào, rồi tra chìa khóa vào cánh cửa ngôi nhà có vẻ đang vắng người,

「Ái chà...」

Vừa mở cửa bước vào, cô bé ngoái lại nhìn lần cuối. Chỉ một giây thôi, cô nhìn khuôn mặt Takaya đang vật vã như muốn chết.

「...Tại sao một người kỳ cục như thế này lại là mối tình đầu của Aki nhỉ?」

***

Đúng là, thế giới ba chiều thì chỉ có thế này thôi!

Thấy chưa!

Cái cảnh tượng thảm hại này!

Đồ ngu!

Đồ ngu đồ ngu đồ ngu đồ ngu đáng chết tiệt! Aaaa!

Tất cả những kẻ làm ta tổn thương hãy tan xương nát thịt, nổ tung thành tro bụi, biến mất đi!

HãY BỊ HỦY DIỆT ĐI────────────────────

[IMAGE: ../image/ex4.png]

NuAAAAAAaaAAAAaaAAAAaa────────────────────

[IMAGE: ../image/ex4.png]

『...Takaya...』

VJ───────────────────────────────

[IMAGE: ../image/ex4.png]

『...Đừng tin những lời đồn vớ vẩn. VJ là VJ. Bởi vì chỉ có VJ đang ở đây mới là thật.』

Đúng vậy, người vợ trong trái tim ta chỉ có một mình em. Chỉ có em, người phụ nữ duy nhất xứng đáng để ta dâng hiến tấm chân tình này.

『Takaya, anh có thể ôm em không...?』

Dĩ nhiên rồi VJ. Đôi tay này, sinh ra chỉ để ôm lấy em mà thôi.

Takaya ôm thật chặt cơ thể mảnh mai của VJ trong bộ thủy thủ.

『...Cả nụ hôn... em cũng muốn được hôn...』

『Và em muốn anh nói yêu em.』

『Em muốn nghe tấm lòng thật sự của anh, rằng anh đã yêu em từ rất lâu rồi.』

Để thực hiện mọi mong ước của VJ, Takaya buông lỏng cơ thể đang ôm chặt đến mức tưởng chừng có thể gãy xương. Rồi cậu định đặt đôi môi mình thật sâu lên môi cô. Thấy chưa, trong thế giới này mọi thứ thật đơn giản. Mọi điều đều có thể diễn ra theo ý muốn.

Nhưng đúng lúc đó, một chất lỏng ấm nóng, tanh tưởi, mằn mặn bắn "bộp" vào đôi môi sắp chạm tới. Vì quá kinh tởm, Takaya vội vàng lau đi bằng tay. Đó là máu. Máu đỏ tươi.

『...Takaya...』

VJ cứ thế từ từ gục xuống. Nhìn cảnh tượng thật đáng sợ. Takaya hét lên và vươn tay ra nhưng không kịp, VJ đầy máu yếu ớt ngã quỵ. Đầu gối của cậu, khi quỳ xuống bên cạnh để ôm cô, ngập trong biển máu. Mái tóc bạch kim cũng vậy, và cả đôi tay đang ôm lấy đầu cô.

Tại sao? Tại sao lại ra nông nỗi này? Rốt cuộc kẻ nào đã làm VJ bị thương nặng đến thế? Cứ thế này thì cô ấy sẽ chết mất.

『...Kẻ đã làm em bị thương...』

Trong đôi mắt màu ngọc bích dần mất đi ánh sáng, lúc đó, một ngọn lửa đen chập chờn.

『...Kẻ đã làm em bị thương, chẳng phải là Senpai sao...?』

VJ đang nằm đầy máu, với đôi mắt đen láy, nói bằng giọng của một cô bé mười bốn tuổi.

[IMAGE: ../Images/..]

“Ngươi đã tổn thương Aki đến chết đi sống lại rồi đấy. Này, cứ như thế này này. Đau đớn lắm, khổ sở lắm, mệt mỏi lắm. Chắc chết mất thôi. Chuyện này tuyệt đối không thể chịu được.”

Tổn thương hồi nào cơ chứ!?

“Ngươi cứ mãi tổn thương Aki mà thôi. Ngươi cứ mãi trách móc Aki đã thay đổi. Trong khi Senpai cũng thay đổi rồi còn gì… Senpai cũng ghê tởm lắm. Đừng có lúc nào cũng “ghê tởm ghê tởm, dơ bẩn dơ bẩn” mà chỉ nói về Aki như thế chứ.”

Vậy rốt cuộc ta phải làm sao đây!?

“Làm gì cũng đã muộn rồi. Aki sẽ chết. Aki sẽ không bao giờ chịu đi theo những ảo tưởng ghê tởm, vô vị, chỉ có lợi cho Senpai nữa. Đến nông nỗi này, bị tổn thương nát bươn thế này, Aki cuối cùng chỉ có thể chết mà thôi. Aki nào có được lợi lộc gì đâu chứ? Nào có liên quan gì đâu chứ? Nhưng mà, hay là…”

[IMAGE: ../Images/..]

Một cảm giác rung động kỳ lạ, tựa như tiếng vỗ cánh từ xa, làm cả người Satou Takaya run lên.

“Hay là, còn muốn tiếp tục? Cái này đó.”

“Tiếp tục rồi lại khiến Aki chết đi sống lại bao lần nữa?”

“Nếu vậy thì cũng được thôi… ”

“...Rồi cuối cùng hãy giải thoát cho Aki nhé?”

“...! ”

Cái cảm giác khó chịu này, khi vừa mới tỉnh giấc.

Mở mắt ra một lúc, Takaya vẫn chưa thể lấy lại cảm giác thực tại. Đó là một giấc mơ – một giấc mơ. Một giấc mơ ghê tởm đến rợn người, chân thực đến mức đáng sợ. Cơ thể đẫm mồ hôi của Takaya đang nằm trên chiếc giường trong căn phòng tối tăm, bên ngoài cửa sổ đã hửng sáng. Chắc khoảng bốn, năm giờ gì đó. Takaya không nhìn thấy đồng hồ.

[IMAGE: ../Images/..]

Tiếng vỗ cánh nghe được lúc nãy hóa ra là tiếng điện thoại rung. Trong góc phòng không có vách ngăn, Mai đã trải nệm và nằm đó từ lúc nào không hay. Không biết có phải bị tiếng rung làm tỉnh giấc hay đã thức sẵn rồi, Takaya thấy cô vươn tay lấy điện thoại. Vừa mở nắp điện thoại, ánh sáng xanh tái nhân tạo đã chiếu rọi khuôn mặt Mai.

“...Vừa nãy… điện thoại à? ...Từ King sao…?”

“...Mày dậy rồi à? Ngủ đi.”

Mai nhanh chóng gõ vài tin nhắn rồi tặc lưỡi. Cô gấp điện thoại lại, quăng mạnh xuống gối rồi nằm ngửa ra. Mai mặc một chiếc áo phông và một chiếc quần lót đàn ông kỳ cục, có vẻ như là của bố mình, nằm dang rộng hai chân và nhìn lên trần nhà.

“...Hòa giải rồi à…?”

“...Không.”

Trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng nói thều thào ngái ngủ của hai chị em, như thể là phần tiếp nối của giấc mơ.

“...Cứ kết hôn đại đi… nhanh lên… ”

“...Không.”

“Tại sao chứ…? Chẳng lẽ… vì em đang gửi tiền về nhà…? Vì em là kẻ vô tích sự…?”

“...Không liên quan.”

Mai nhắm mắt lại.

“...Không liên quan đâu, ngủ đi. Tao chỉ quyết định là chưa kết hôn cho đến khi tao tự lập được thôi.”

“...Tự lập là cái gì?”

“...Là cái mà Mai chưa làm được ấy. Mày đừng có nghĩ linh tinh. Tóm lại, học hành cho đàng hoàng. Bố cũng kỳ vọng ở mày lắm đó. Làm việc nghiêm túc đi. Còn tất cả mọi chuyện ngoài việc học,”

Cơn buồn ngủ lại ập đến, Takaya cũng nhắm mắt lại.

Trong bóng tối chỉ có tiếng nói khẽ khàng, như mơ như thực,

“...tất cả mọi chuyện, Mai sẽ gánh vác cho. Nên đừng lo lắng.”

“...VJ sẽ bảo vệ Takaya!”

Tiếng nói vang vọng.

“Cho nên, không cần lo lắng gì cả!”

VJ, vẫn còn sống.

Cô khoác lên mình bộ quân phục trắng tinh, vung kiếm dưới bầu trời xanh thẳm, nơi những cánh hoa đang bay lả tả. Đôi mắt ngọc lục bảo toát lên vẻ kiên cường không gì sánh bằng, rực rỡ đến choáng ngợp.

[IMAGE: ../Images/..]

VJ đứng một mình giữa cơn gió, mái tóc bạch kim bay phấp phới, đưa tay về phía Takaya.

“Takaya. Ta sẽ không chết. Dù có là bao lần, dù từ đâu, nếu Takaya muốn, ta sẽ sống lại.”

Takaya nắm lấy tay cô, ôm chặt lấy. Ngay lập tức, thế giới của Takaya vang lên tiếng reo hò chúc phúc. Pháo mừng rộn ràng bắn lên. Hoa và ruy băng đủ màu sắc. VJ và Takaya vẫn lơ lửng giữa không trung, xoay vòng, ôm chặt lấy nhau.

“Chỉ cần Takaya cần, ta sẽ mãi ở đây –”

***

Sáng đến, khi Takaya thức dậy lần nữa, Mai vẫn còn đang ngủ say, khẽ ngáy đều đều. Cô kẹp chặt chiếc khăn tắm bằng đùi quần lót, mái tóc sư tử có vẻ là tóc thật xõa ra trên chiếc gối tựa đầu, khuôn mặt ngủ trông ngây thơ một cách bất ngờ.

Mà nói đúng hơn, cô ấy ngủ thế có được không nhỉ? Chắc là được nghỉ làm rồi. Takaya định gọi cô dậy, nhưng rồi lại lập tức từ bỏ khi nhìn thấy nếp nhăn sâu trên hàng lông mày của cô lúc ngủ. Bản năng của một người em trai mách bảo anh rằng, đừng có đánh thức cô ấy.

Takaya cẩn thận đi nhẹ nhàng, không gây tiếng động, rồi ra phòng khách chuẩn bị.

“Này, không cần đánh thức Mai-chan sao? Ủa?”

Takaya nhận ra một người đang ngồi ở bàn. King chào anh bằng cách gật đầu tới lui. Jiro-kun ngày xưa từng là một cậu học sinh bất hảo không thể cứu vãn, giờ đây đã trở thành một người thợ thủ công điềm đạm. Anh ta cắt tóc ngắn gọn, cánh tay săn chắc đến mức sắp xé toạc tay áo phông đang chuyển động khi ăn bánh mì nướng tại bàn ăn nhà Satou.

“Chẳng lẽ, anh đến đón Mai-chan sao?”

“Đúng vậy. Nhưng em ấy vẫn ngủ nên… tôi định đợi em ấy dậy rồi nói chuyện… Mai-chan lúc ngái ngủ đáng sợ lắm…”

“Thời gian có ổn không anh?”

“Hôm nay tôi được nghỉ…”

Takaya ngồi đối diện King, người hơi áy náy khi phải nhét thân hình to lớn của mình vào căn phòng khách chật hẹp, và cũng lấy phần bánh mì nướng của mình.

[IMAGE: ../Images/..]

Mẹ đang ở trong bếp, liên tục nói “Ăn nhanh đi” hay “Xem giờ đi”, rất bận rộn. Bố đã thay sang bộ đồ lao động, nhường chỗ ngồi quen thuộc trên bàn cho King, còn mình thì ngồi trên ghế sofa đọc báo. Ông ăn bánh mì nướng một cách bất lịch sự, gác một chân lên đầu gối.

“Phòng chật lắm, anh mau đưa Mai-chan về đi chứ.”

Trước lời của Takaya, King nghiêm túc gật đầu chậm rãi.

Nhìn vẻ mặt đó, Takaya nghĩ, à, hôm nay Mai chắc chắn sẽ về.

Trên chiếc tivi bị thân hình đồ sộ của King che khuất một nửa, tin tức về vụ ly hôn của một ngôi sao nổi tiếng đang được phát sóng. Takaya vô thức say sưa xem, và khi anh nhận ra thì đã đến giờ sát nút vào lớp rồi. Không thể bỏ tiết ngoại ngữ được, Takaya vội vàng quăng miếng bánh mì nướng còn ăn dở, bắt đầu chuẩn bị.

Rửa mặt, thay đồ, nhét đồ đạc vào túi, rồi nhảy qua người Mai vẫn còn đang ngủ,

“Con đi đây!”

Takaya lao ra khỏi cửa. Phần bữa sáng chưa ăn kịp, anh định mua đồ uống và thứ gì đó dễ ăn ở cửa hàng tiện lợi trên đường. Mấy loại đồ ăn vặt ấy.

Vừa nghĩ đến đó, một mái đầu bạch kim bỗng bật dậy thật nhanh.

“Choice!?”

Thật đúng là, cái cô nàng này. Chẳng thèm chào hỏi gì cả, lại hỏi thẳng thế ư? Takaya mỉm cười khổ sở, rồi véo véo má cô vợ trong lòng mình. Dĩ nhiên, chỉ là trong thế giới ảo tưởng mà thôi.

“Ngươi định mua Choice sao!? Hãy mua Choice đi! Ấy, không, không phải ta muốn ăn đâu nha!? Nhưng mà nhưng mà, nếu ngươi mua… Ừm, ừm! Đừng có véo véo nữa!”

Hả hả, dừng lại sao? Không muốn Choice sao?

“Hả!? Đương nhiên là muốn Choice rồi! ...Ưm! Vậy thì, chỉ một chút thôi nhé!? Vé véo xong rồi thì phải là Choice đó!? Nhất định, nhất định đó!?”

VJ phồng má hờn dỗi, đôi má ửng hồng phúng phính trông thật đáng yêu, rồi nhắm tịt mắt lại. "Để trêu nó một chút xem sao," Satou Takaya nghĩ bụng, đoạn cứ đứng yên lặng như tờ. Lát sau, VJ khẽ hé mắt, vẻ mặt hoang mang, dò xét động tĩnh bên này: "Sa, Takaya…?" Thật là đáng yêu hết sức! Đúng là cái đồ nhóc con này. Xem ra cậu vẫn còn cần mình chăm sóc nhiều lắm.

[IMAGE: ../Images/00000030.jpg]

Dạo bước trên con đường ngập tràn nắng mai của buổi sáng mùa xuân, chẳng mấy chốc họ đã đến cổng công viên.

"Này! Cậu vừa trêu mình đúng không!? Đồ Takaya ngốc! Mình mặc kệ cậu luôn!"

Ánh mắt của Takaya vô thức tìm kiếm bóng dáng cô bé trong bụng con Stegosaurus. Đương nhiên, giờ đây chẳng còn ai ở đó cả. Cô bé của ngày ấy, cậu bé của ngày ấy, tất cả đều đã không còn. Chỉ còn lại một hồi ức lạ lùng, vừa khiến Takaya cảm thấy khó chịu, nhưng lại không thể ngừng nhớ lại, như một thước phim cứ tua đi tua lại. Dù đã cố gắng dừng lại, nhưng chắc chắn rồi Takaya sẽ lại chìm đắm trong đó – một thế giới không còn tồn tại trong thực tại.

Còn ở thế giới này, Takaya có VJ – đáng yêu hơn bất cứ ai, trân quý hơn bất cứ điều gì.

[IMAGE: ../Images/00000031.jpg]

Đây mới chính là thực tại của Satou Takaya lúc này. VJ cứ bám riết lấy Takaya như một chú mèo con. "Hì hì, bên này mạnh hơn nhé," Takaya cười tủm tỉm, vòng tay ôm chặt lại. Takaya thò tay xuống nách, nhấc bổng VJ lên rồi xoay tròn như trêu đùa một đứa trẻ, VJ mặc bộ thủy thủ hoảng hốt giữ lấy váy mà la oai oái:

"Oan! Oan! Dừng lại ngay! Tôi là quân nhân đó! Nếu tôi ra tay thật, Takaya đâu thể nào thoát được dễ dàng như vậy! Thế mà tôi vẫn chiều ý cậu đó! Vì Takaya đó! Cậu có hiểu không hả?!"

Rồi rồi, hiểu mà.

[IMAGE: ../Images/00000032.jpg]

"Hứ! Cứ tiếp tục làm trò đi! Nếu vậy thì… thì cũng được thôi! Nhưng mà, rồi sẽ có một ngày…"

VJ quay đầu nhìn Takaya, khuôn mặt trắng bóc.

"…Cậu sẽ thả tôi đi chứ?"

Satou Takaya thấy VJ nở một nụ cười ma mị. "Cái quái gì thế này," Takaya vừa nghĩ vừa khéo léo trà trộn vào dòng người tấp nập đi vào ga tàu. Takaya vừa đi vừa giơ điện thoại lên bằng một tay, rồi cứ thế bước lên cầu thang dẫn ra sân ga. Những vướng mắc nho nhỏ, Takaya cứ giả vờ như không thấy mà bỏ qua. Tạm gác lại một bên cũng chẳng sao. Takaya đâu còn là trẻ con nữa mà phải dừng lại nghiêm chỉnh hay bối rối trước mọi thực tế đối mặt.

Vì vậy – sẽ có một ngày thôi. Một ngày nào đó.

Nhưng không phải là hôm nay.