Golden Time

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 192

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

63 92

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 5

Quyển 4 - Đã Không Chung Lối Xin Đừng Ngoảnh Lại - Chương 4

[IMAGE: ../image/t179.jpg]

Trên con đường vắng hoe không bóng người qua lại, lúc trời còn chưa hửng sáng, Banri đang cắm đầu chạy như thể dốc hết sức mình.

Trời vẫn còn tối mịt.

Những đám mây che kín nửa bầu trời trông như bóng đêm thăm thẳm, đang cuồn cuộn trôi theo gió, để lộ phía sau là vệt sáng xanh nhạt le lói bắt đầu rỉ ra. Cậu nghĩ, cứ như thể màn đêm đang bị xé toạc vậy.

Banri nhảy lên chuyến tàu đầu tiên vào khoảng hơn năm giờ sáng.

NANA Senpai, Rinda và Yanagisawa chắc hẳn vẫn còn ở lại quán live house, rồi sau đó sẽ tham gia buổi tiệc liên hoan.

Cái chuyện hỗn độn giữa cậu và Kouko…

Sau vụ đó, không khí giữa cậu và Rinda thật sự vô cùng ngượng nghịu. Rinda cứ cúi đầu xin lỗi đàn em, liên tục nói “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, chị hơi quá chén rồi, thật sự xin lỗi!” trong khi Kouko đứng đó lặng im, chết trân. Cả Banri trong bộ đồ giả gái, bị tạt rượu rồi bị tát mạnh vào má, đang ôm lấy má mình một cách rất “đàn bà”. Và đám khách thì đang nhìn với vẻ thích thú.

NANA Senpai, người nhận thấy nguy cơ rắc rối, đã kịp thời chen vào giải tán đám đông, rồi kéo tay Rinda đi thẳng vào phía sau quầy bar.

Banri cũng sực tỉnh khi thấy hành động nhanh nhẹn của NANA Senpai, cậu liền túm lấy tay Kouko đang đứng bất động kéo vào phòng hậu trường, rồi vội vàng đưa chìa khóa phòng mình cho cô.

Cậu đã khẩn khoản cầu xin cô rằng: “Giờ anh đang làm việc nên không thể giải quyết được, anh muốn nói chuyện đàng hoàng nên em làm ơn đợi anh trong phòng nhé, xin em hãy bình tĩnh.” Kouko không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa trong tay. Banri run lên, tự hỏi ánh mắt ấy có ý nghĩa gì.

Nhưng cậu không thể đợi câu trả lời, Banri lại vội vã quay trở lại sảnh chính, nhưng sự cuồng nhiệt ban nãy đã biến mất tăm – không, bữa tiệc vẫn đang rất sôi nổi.

Chỉ là, phép màu đang bao trùm lấy Banri dường như đã tan biến.

Kẹo cao su cũng đã bị nuốt chửng trong mớ hỗn độn vừa rồi, và giờ đây, ở đây chỉ còn là một Tada Banri bình thường. Không phải là một cô gái giả trai ngầu lòi gì cả, chỉ là một nhân viên làm thêm bình dị. Một sinh viên bình thường.

Cậu mất hết cảm hứng và năng lượng, chỉ còn biết cầm khay bạc đi phát rượu, quay lại với công việc thường ngày. Sau đó, cậu cũng không thể nói chuyện với Rinda, chỉ biết chờ đợi thời gian tan ca. Khi bị tát, tay của Kouko đã vô tình chạm đúng vào vết thương trên môi, khiến khóe miệng cậu cứ nhức nhối, đau rát suốt thời gian đó.

Cậu chỉ nghĩ mãi một điều: “Phải làm sao đây?”

Kouko sẽ nghĩ gì về cậu? Lời nói dối của cậu đã bị bại lộ. Cô ấy đã thấy cậu thân mật với Rinda. Cậu lại còn đưa chìa khóa cho cô ấy. Phải làm sao đây…

Nếu Kouko thất vọng rồi bỏ về, cậu sẽ không thể quay về phòng mình được.

Nhưng dù cô ấy có thất vọng, có ghét bỏ, có chia tay, thì đó cũng là điều tất yếu thôi.

…Cứ thế, cậu chìm đắm trong những suy nghĩ đó, thời gian trôi đi thật u ám. Ngay cả khi buổi làm thêm kết thúc, giám đốc đưa tiền mặt tận tay như đã hứa, cậu cũng chỉ nghĩ: “Chắc chẳng còn lý do gì để tiêu số tiền này nữa rồi.”

Và cứ thế, cậu vội vã thay quần áo, rửa mặt qua loa rồi rời khỏi quán mà không nói lời nào với bạn bè. Cậu chạy về phía ga tàu. Những người đi chuyến tàu đầu tiên cũng không để ý gì đặc biệt đến một thanh niên với khuôn mặt còn lem luốc phấn son sau hóa trang.

Ngồi xuống ghế, cậu nhìn điện thoại. Hơn sáu mươi tin nhắn. “Anh đang ở đâu? Sao không trả lời? Anh đang làm gì? Anh ổn chứ…?” Cậu không tài nào mở hết chúng ra được. Lịch sử cuộc gọi nhỡ cũng toàn là của Kouko. Banri ôm mặt. Cậu thậm chí không thể thở dài. Cậu không thể thở nổi.

Kouko đã không ngừng tìm kiếm Banri từ khoảng mười giờ tối, khi cô không thể liên lạc được với cậu.

“Đang đến nhà anh đây,” là tin nhắn lúc nửa đêm.

“Đến rồi mà sao anh không có ở nhà?” là tin nhắn một tiếng sau đó.

Kouko đã đi khắp Tokyo, từ các cửa hàng tiện lợi, nhà hàng gia đình, quán nhậu trong những khu vực Banri thường đến, nhà của Yanagisawa, gần trường đại học… Cô ấy đã tìm khắp nơi, và cuối cùng đến quán live house mà cô ấy chỉ từng đến một lần, vào khoảng hơn ba giờ rưỡi sáng.

Chỉ với một chiếc váy và đôi giày cao gót, trong tình trạng hoảng loạn tột độ, Kouko đã một mình chạy khắp Tokyo. Cô ấy đi tìm Banri, người đã nói dối và biến mất.

Cô ấy dường như đã nghĩ rằng cậu gặp tai nạn ở đâu đó, hoặc đột nhiên đổ bệnh rồi ngã gục. Những lời lẽ như vậy rải rác trong các tin nhắn: “Em đến ngay đây! Anh không sao đâu mà! Em nhất định sẽ tìm thấy anh!” – Banri vò nát tóc mái, không nói nên lời.

Thật sự không có gì để nói.

Là lỗi của cậu.

Cậu biết Kouko luôn bám lấy mình, có những suy nghĩ rất kiên định, và khi đã quyết điều gì thì sẽ làm tới cùng, vậy mà cậu vẫn nói dối và cố tình không liên lạc được.

Và khi cô ấy cuối cùng cũng tìm thấy cậu, cậu lại đang vui vẻ làm thêm với Rinda. Dù Kouko ghét điều đó đến thế nào.

Và Rinda đó, cậu lại –

Cậu nghĩ dù Kouko có nói gì, có nghĩ gì, cậu cũng không thể biện minh được. Cậu chỉ có thể chấp nhận mọi suy nghĩ, mọi mong muốn của Kouko một cách trọn vẹn.

Cuối cùng, khi về đến ga gần nhà, Banri lại chạy xuyên qua cửa soát vé. Chìa khóa căn hộ của cậu, khi cậu vội vàng mở ra, thì đã không khóa.

“...Kaga-san…?”

Trong bóng đêm tĩnh lặng trước rạng đông, Kouko đang ngồi đó một mình.

Cô không nghịch điện thoại, chỉ ngồi ngẩn ngơ, không khóc.

“Kaga-san, anh… thật sự…”

Banri cố gắng tìm kiếm từ ngữ, vừa đá giày ra như thể trút giận. Cậu bước vào phòng, rồi khuỵu xuống bên cạnh Kouko. Cậu nén lại hơi thở hổn hển, cố gắng thốt ra một lời xin lỗi, nhưng…

“Em xin lỗi vì đã tạt rượu anh. Cả việc tát anh nữa. Vết thương của anh còn chưa lành mà. Em xin lỗi.”

Kouko đã nói trước.

“…Em đã muốn trở thành một ‘người bạn gái tốt’ không làm những chuyện như vậy, nhưng lại không được nữa rồi. Đúng là vậy thật. …Dù thế nào, em cũng không làm được.”

Kouko đã tự trách mình.

Tim Banri như bị bóp nghẹt, cậu nín thở không nói nên lời. Cậu đã tự nhủ phải chuẩn bị tinh thần rồi, vậy mà sự khủng khiếp của tình cảnh này bất ngờ ập đến, khiến họng cậu nghẹn ứ.

Cậu đã hiểu rõ.

Cậu đang ở ngay giữa quá trình đánh mất người mình tưởng chừng đã có được. Ngay lúc này đây.

Người con gái này, giờ đã không còn yêu cậu nữa. Cô ấy sẽ không bao giờ mỉm cười với cậu lần thứ hai. Cô ấy sẽ không tìm kiếm cậu nữa. Sẽ không còn mong chờ cậu nữa.

“…Xin…”

Cậu, giờ đây, không còn tồn tại trong cô ấy nữa.

Cậu sẽ biến mất. Sẽ không còn ở đâu cả.

Sẽ không còn nữa—

“…Xin lỗi! Anh thật sự xin lỗi! …Xin lỗi…!”

Với tư thế gần như quỳ lạy, Banri ngồi đó bên cạnh Kouko, liên tục cúi đầu.

“Anh muốn đưa Kaga-san đi biển. Rất muốn. Anh muốn được như một người bạn trai thực thụ, thật ngầu, không phải để em chi trả. Anh thật sự, thật sự muốn có tiền. Vì vậy, anh đã nói dối Kaga-san và đi làm thêm bí mật. Anh không biết Rinda Senpai cũng ở đó. Nhưng khi hai đứa làm cùng nhau, cứ như là một màn trình diễn vậy, cảm xúc của anh đột nhiên trở nên kỳ lạ, rồi anh đã ôm cô ấy như thế để khuấy động khách hàng. Chỉ có vậy thôi, thật đấy. Anh xin lỗi vì đã khiến em lo lắng. Cả lời nói dối nữa. Anh thật sự xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”

Cứ thế cúi gằm đầu xuống liên hồi, đầu đập vào sàn kêu cộp cộp.

Khi nhận ra nguy cơ mất mát đang cận kề, Banri mới thấy mình tuyệt vọng hơn mình tưởng rất nhiều. Anh không thể chấp nhận được, không thể từ bỏ được. Bộ não anh như bốc hỏa, điên cuồng suy nghĩ: Liệu có cách nào không? Liệu có thể xoay sở được không? Liệu có cách nào để được tha thứ không? Giọng anh run lên, nói rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì để được tha thứ. Bàn tay đặt trên sàn cũng run rẩy không ngừng.

Đến nước này thì đã muộn rồi.

Anh biết chứ.

Nhưng anh sợ.

Sợ hãi đến mức không biết phải làm sao. Anh không thể chịu đựng được.

Anh muốn bấu víu, muốn níu kéo nếu có thể. Kouko biến mất khỏi cuộc đời anh là điều không thể tưởng tượng nổi. Cứ như thể chính bản thân anh cũng sẽ tan biến vậy. Mọi thứ sẽ trở nên trống rỗng. Và cứ thế, anh lại trở thành một cái vỏ rỗng tuếch, lại “một lần nữa” mất đi tất cả. Vì vậy, làm ơn, anh sẽ làm bất cứ điều gì, anh sẽ nói hết tất cả, vì vậy, làm ơn, xin em, làm ơn…

Kouko im lặng một lúc, rồi chợt,

“...ưm...”

Banri nhận ra có vẻ như Kouko sắp nói gì đó. Anh nhanh chóng ngẩng đầu lên như một con thú, nhìn vào mặt Kouko. Kouko hé môi một lần,

“...Vậy thì, tại sao...”

Nói đến đó lại ngậm miệng lại, rồi lại im lặng. Cô nghiêng đầu hai ba lần với vẻ mặt khó hiểu, như thể đang nếm thử mùi vị thức ăn trong miệng, rồi cố gắng mỉm cười,

“...Ri...”

Một tiếng “hự” nhỏ thoát ra từ cổ họng, rồi cô lại im bặt.

Kouko nhắm mắt lại.

Cô hít thở vài lần như đang đếm số, rồi mở mắt ra. Cô nhìn Banri. Rồi,

“Nói là chỉ có vậy, hay gì đó đi...”

Môi cô cong lên thành nụ cười, nhưng lại run rẩy khẽ khàng.

“...Em không... thích dối trá...!”

Trước mắt Banri, ngón tay trắng ngần của Kouko chỉ vào một góc phòng.

Anh hiểu ý nghĩa của hành động đó, và hơi thở của Banri khẽ nảy lên.

Kouko đã chỉ vào chiếc kệ màu sắc thay thế cho giá sách. Đó là nơi tấm ảnh kia đột nhiên biến mất.

Hóa ra Kouko đã nhìn thấy nó, thứ đó.

Và cô đã im lặng bấy lâu nay.

Cô đã lặng lẽ chờ đợi Banri nói ra.

“...Anh xin... lỗi...”

Đếm những gì mình đã gây ra cho Kouko – bao nhiêu sự phản bội, thất vọng, dối trá, che đậy... Banri gần như ngây người trợn mắt. Miệng nào đã nói ra những lời như muốn em hạnh phúc, muốn em mỉm cười?

Rốt cuộc làm sao cô ấy có thể tin tưởng một tên khốn như anh, một kẻ đã nói ra những lời như thế?

“...Rinda Senpai thì...”

Banri nặn ra từng lời.

Nghe giọng của Banri, Kouko vẫn không hề nhúc nhích.

“Cô ấy là bạn học cùng cấp ba, cùng lớp, cùng câu lạc bộ điền kinh trước khi anh mất trí nhớ. Chúng anh là bạn. Anh thì hoàn toàn quên sạch, không biết gì cả, tình cờ gặp lại cô ấy. Rinda tất nhiên là nhận ra anh ngay, nhưng để anh không bị hoảng loạn, cô ấy đã giả vờ làm một Senpai bình thường trong một thời gian.”

Trong giọng nói kể chuyện, không còn thấy sắc thái cảm xúc nào nữa.

Chỉ đơn thuần là kể. Anh chỉ có thể làm vậy.

“...Tại sao...”

Kouko vẫn không động đậy cơ thể,

“...Anh không nói cho em biết...?”

Cô thì thầm hỏi.

“...Vì anh không muốn Kaga-san biết. Trước khi mất trí nhớ, anh đã thích Rinda. Anh không muốn em bận tâm về chuyện đó.”

Trong bóng đêm không bật đèn, Kouko vẫn giữ nguyên tư thế ngồi bệt xuống. Cô thả lỏng chân và mơ màng nhìn vào mặt Banri.

Đôi mắt cô chầm chậm chớp.

“...Điều đó, nghĩa là, em là loại phụ nữ... phiền phức sao...? Anh nghĩ em sẽ làm ầm ĩ lên, gây rắc rối, phải không...?”

“Không phải. Là vì anh có điều khuất tất.”

Anh không thể nói dối người phụ nữ này thêm nữa.

Không thể giấu giếm được gì.

Nếu có điều gì có thể dâng hiến, thì đó là sự thật lòng. Banri nghĩ chỉ còn lại điều đó. Chỉ còn chừng ấy thôi. Vì vậy, miệng anh tiếp tục nói.

“Đôi khi ký ức của anh quay trở lại.”

“...Hả...? Cái, cái gì...?”

“Giống như những đoạn hồi ức đột ngột ập đến, anh không thể làm gì được. Có những lúc tâm hồn anh, sự sống trong anh, khóc thét lên như một cơn bão, muốn trở về bên Rinda.”

“...”

Chỉ đến lúc này Banri mới thực sự hiểu thế nào là "sững sờ đến tột độ".

Kouko sững sờ, ngả người ra sau như muốn bật ngửa, nín thở trong vài giây, rồi,

“...Tại sao, anh lại... nói ra điều đó...!?“

Cô giật mạnh đầu về phía trước, như một con búp bê bị đứt dây.

Khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhúm lại, nước mắt chảy dài trên má dưới hàng mi cụp xuống. Chúng nhỏ giọt từ khóe miệng méo mó như đang cắn chặt, chảy xuống cằm và rơi xuống sàn nhà.

[IMAGE: ../image/p191.jpg]

“Em đã muốn trở thành một người bạn gái tốt mà...! Khi nhìn thấy tấm ảnh đó, em đã nghĩ là sẽ chờ Tada-kun nói cho em biết! Em đã nghĩ là sẽ không truy hỏi, không mất bình tĩnh nữa! Em đã nghĩ là sẽ cố gắng diễn giải mọi thứ theo hướng tốt, giữ bình tĩnh, không làm phiền anh! Em đã... cố gắng rất nhiều...! Cố gắng rất nhiều đó! Em đã rất nỗ lực! Nhưng, nhưng nếu anh nói ra những lời như vậy, thì em, em phải làm sao đây!? Tất cả đều vô ích rồi, tất cả đều tan tành rồi, anh xem, giờ thì em thành ra thế này rồi...! Em sẽ trở nên như thế này đó! Này, em phải làm sao đây, này, em không muốn thế này, em nói là em không muốn mà...! Em ghét thế này lắm rồi!!!!”

Đập hai tay xuống sàn, tiếng khóc của Kouko đã biến thành tiếng gào thét gần như khản đặc.

Banri không thể chạm vào bờ vai đang run rẩy dữ dội của cô. Cũng không thể chạm vào tấm lưng đang phập phồng kịch liệt. Anh không còn có thể xin lỗi nữa.

“Tại, tại sao!? Tại sao anh lại nói ra!? Này, tại sao, tại sao!? Tại sao, tại sao anh lại nói điều đó cho em biết!?”

“...Vì anh muốn, đối xử với Kaga-san...”

Không thể rút ngắn khoảng cách, Banri chỉ có thể nói thật.

“...một cách chân thành.”

“Em không muốn biết điều đó!”

Một tiếng thét sắc nhọn như tiếng hét.

Đây có phải là lời cuối cùng không – liệu có phải không?

Kouko đứng dậy, và Banri cuối cùng đã chuẩn bị tinh thần cho "kết thúc" đã đến. Cô ấy sẽ rời khỏi phòng, bỏ đi, và không bao giờ quay lại nữa. Anh đã nghĩ như vậy.

Tuy nhiên, Kouko đứng dậy, rồi nhào tới như thể ném mình vào khoảng không, khuỵu gối xuống, lao vào Banri đang ngồi và bám chặt lấy cổ anh.

“Kaga-san...!”

Cô dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người Banri đang kinh ngạc, vùi khuôn mặt đang nức nở vào cổ anh.

Hơi nóng từ má cô khiến Banri không thốt nên lời, anh nhắm chặt hai mắt một lần.

Đôi môi run rẩy ướt đẫm nước mắt thì thầm,

“Tada-kun mới chính là cơn bão... anh khuấy đảo trái tim em như một cơn bão.”

Cô thì thầm như vậy, rồi lại chìm trong nước mắt. Vừa nức nở, nhưng cô nhất quyết không buông ra. Bàn tay vòng quanh cổ Banri siết chặt sau lưng chiếc áo phông của anh.

Liệu anh có được chạm vào cơ thể mảnh mai ấy nữa không? Trong lúc do dự, Banri vòng hai tay ôm lấy lưng Kouko. Như tìm thấy sự an ủi, tiếng khóc của Kouko lại trở nên the thé như một đứa trẻ.

“Em sẽ... tha thứ cho anh sao...?”

“Đừng bao giờ nhớ lại nữa.”

Ngẩng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt lên, Kouko nhìn thẳng vào mắt Banri. Hơi thở từ đôi môi hé mở khẽ nảy lên,

「…Làm ơn. Đừng nhớ về quá khứ. Chỉ vậy thôi là đủ rồi. Điều duy nhất em mong cầu ở anh, chỉ có bấy nhiêu thôi… Thế nên… làm ơn đi mà…」

Kouko chờ đợi câu trả lời từ Banri.

Đôi mắt ướt đẫm của Kouko run rẩy, chênh vênh như hai vì sao lấp lánh giữa màn đêm.

Banri gật đầu, khẽ đáp:

「…Anh hiểu rồi. Anh sẽ làm vậy.」

Anh đã hứa.

Khuôn mặt đẫm lệ của Kouko, với lớp trang điểm đã nhòe đi, cuối cùng cũng từ từ giãn ra, nở một nụ cười dịu dàng. Có một người con trai như thế này, một người tên Tada Banri lại đáng tin cậy đến vậy, đôi mắt Kouko lấp lánh như sao, dịu dàng thì thầm.

──Mặc dù biết rõ đó không phải là thứ có thể kiểm soát được. Vậy mà, đến tận bây giờ, anh vẫn là người cứ mãi lặp đi lặp lại những lời hứa không thể thực hiện, những lời nói dối.

Banri ôm Kouko vào lòng, nhìn qua vai cô. Một mình anh mở mắt trong bóng tối. Từ đây không nhìn thấy bất cứ thứ gì đang chuyển động hay tồn tại sự sống. Chỉ có một căn phòng trống rỗng, không người, hiện lên trong mắt anh.

Banri chợt nhớ, cái ngày đầu tiên họ gặp nhau vào mùa xuân, Yanagisawa đã chỉ vào Kouko và nói đó là "tai họa". Giờ đây, Banri nghĩ,

Đối với Kouko, chính anh mới là tai họa. Thật sự là một kẻ gây rắc rối khôn lường. Anh mang đến phiền phức, khiến cô phải chịu khổ. Cứ như một tên sát nhân đường phố vậy.

Anh đã tìm thấy cô, tiếp cận cô, rồi cứ thế, bắt lấy cô, và làm tổn thương cô──.

「…Anh Tada, từ giờ em gọi anh là Banri được không?」

「Ừm, được chứ.」

「Anh Tad… Banri gọi em là Kouko được không?」

「Được chứ, …Kouko.」

「Banri.」

「Kouko.」

「Em yêu anh. …Yêu đến mức không hiểu sao lại ra nông nỗi này. Nhưng em yêu anh. Thật lòng đó.」

──Vì sao.

Lại yêu một người như anh.

Banri nuốt ngược câu hỏi muốn thốt ra. Hỏi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dù Kouko có cho anh câu trả lời ngọt ngào đến mấy, anh cũng không thể tin tưởng tuyệt đối.

Bởi vì hơn ai hết, anh hiểu rõ sự vô giá trị của bản thân, cái tai hại của việc mình tồn tại ở đây, và sức nặng của tội lỗi mà mình đã gây ra.

「…Anh cũng yêu Kouko. Anh thực sự xin lỗi. …Tất cả. Xin lỗi. Anh xin lỗi em.」

Kouko khẽ nở một nụ cười hiền, rồi rời khỏi người anh, nắm lấy tay Banri.

Cô dùng bàn tay đang được Banri nắm, áp lên má mình.

「…Mặt em xấu xí lắm đúng không? Trông em có phải là đồ xấu xí không?」

「Không đâu, em không sao cả. Anh mới là người cảm thấy lớp trang điểm vẫn chưa trôi hết. Hình như bị bôi cả phấn nền nữa. Chỗ mắt cũng bị lem nhem các thứ…」

「Thật đó. Dưới mắt anh bị thâm đen rồi kìa.」

「À, thật hả? Nãy giờ anh cứ thấy ngứa ngứa kì lạ, mà…」

Chụt.

Đó chỉ là một nụ hôn chạm nhẹ.

Nhưng là nụ hôn mà Kouko đã chủ động nhoài người tới, đặt lên môi anh.

Kouko vẫn giữ tay Banri áp lên má mình, rồi cúi mặt xuống. Cô nhắm mắt, khẽ nín thở. Sau đó, đôi mắt long lanh ẩn sau hàng mi rủ xuống khẽ rung rinh, không nhìn vào mắt Banri, cô nói:

「…Sáng mai, mình đi mua nước tẩy trang nha? Em sẽ để nó trong phòng này, rồi mỗi khi ở lại qua đêm thì sẽ dùng nó… Em nghĩ là, mình làm như vậy… được không anh?」

Cô nói vậy.

Muốn ở lại đây cho đến sáng.

Và từ giờ trở đi, muốn có một mối quan hệ có thể ở lại phòng của nhau.

「…Kaga sa… Kouko.」

Kouko không nhúc nhích, chờ đợi. Hàng mi dài, thấm mascara hòa lẫn nước mắt, khẽ run lên khi chờ Banri hành động.

Banri gần như theo phản xạ, giật mạnh lòng bàn tay khỏi cảm giác mềm mại đang bao bọc.

Kouko mở to mắt kinh ngạc, nhưng

(Nhìn xem, Tada Banri. Bàn tay của mày kìa.)

Banri nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, nín thở.

(Đó là bàn tay dơ bẩn, ẩn chứa bạo lực chỉ để làm tổn thương Kaga Kouko phải không?)

──Ôi, đúng là vậy.

「…Banri…」

Kouko như siết giọng lại, nắm chặt tay Banri một lần nữa. Cô đan các ngón tay vào, dùng sức siết chặt.

「Này anh, em bất an lắm. …Anh có hiểu không? Anh có hiểu cho em không…?」

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Banri, giọng lại run rẩy như sắp khóc.

「Dù thế nào, em vẫn cứ bất an… Bởi vì chúng ta không có gì cả. Thời gian vun đắp cũng không đủ. Kinh nghiệm cũng không đủ. Kỷ niệm cũng không có. …Cả ảnh cũng không có.」

Banri siết chặt tay lại một lần, nhưng rồi anh khẽ buông ra.

Anh nhẹ nhàng đặt hai bàn tay của Kouko chồng lên nhau, rồi đặt trở lại lên đùi cô. Anh giữ một khoảng cách nhỏ để cô hiểu rõ rằng anh không có ý định chạm vào cô thêm nữa.

Kouko nhìn Banri sững sờ, vẻ mặt buồn bã như một đứa trẻ bị bỏ rơi, nhưng

「Vậy thì, chúng ta chụp ảnh đi. Lần tới. Ngay lập tức cũng được. Lúc nào cũng được. Anh cũng muốn có ảnh chụp cùng Kouko. Chúng ta hãy bắt đầu một cách đúng đắn từ đó đi.」

Banri nở một nụ cười rạng rỡ. Tất cả sức lực anh dồn vào nụ cười ấy như một lời thề.

Tada Banri sẽ không bao giờ làm tổn thương Kaga Kouko lần nữa. Anh sẽ tự tay cắt đứt mọi hoang mang và quá khứ, chỉ sống vì điều đó.

Đặt hạnh phúc của Kaga Kouko lên trên tất cả mọi thứ, quá khứ, hiện tại và tương lai của chính mình.

「Cho nên đừng vội vàng gì cả. Anh không muốn em phải cố gắng vì anh đã làm sai đâu.」

Một lúc sau, Kouko khẽ gật đầu.

Bên ngoài tấm rèm đã ánh lên một màu xanh nhạt. Banri nghĩ, bình minh rồi.

Đêm nay đã kết thúc, và một buổi sáng mới lại đến.

***

[IMAGE: ../Images/00001.png]

Đang đợi Rinda ở cổng soát vé nhà ga vào một buổi chiều tà, Banri xem ảnh.

Đó là bằng chứng rõ ràng rằng anh và Rinda thời trung học phổ thông đã cùng sống một khoảnh khắc tương tự.

Anh dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve nụ cười của mình. Lúc đó, anh yêu Rinda đang cười bên cạnh đến chết đi sống lại. ──Đó chính là anh.

Anh chắc chắn nghĩ: đó là *mình*.

Anh nhẹ nhàng cất tấm ảnh vào túi của cặp và ngẩng đầu lên,

「Tada Banri!」

Đúng lúc đó, Rinda chạy lên cầu thang và vẫy tay về phía anh. Cô ấy mặc một chiếc áo phông đơn giản và quần túi hộp rất "địa phương", đi dép sandal, trông có vẻ hơi lôi thôi,

「Đợi lâu không? Mà… mà này… thật sự! Xin lỗi! Tớ xin lỗi cậu nha!」

Cô vừa thở hổn hển vừa tiến lại gần, chắp hai tay lại. Và rồi,

「Hôm qua tớ say quá, thật đó! Ôi biết làm sao đây, Kouko-chan chắc giận tớ lắm đúng không, đương nhiên là phải giận rồi… Thật sự, tớ… tớ tệ quá…」

Cô cúi đầu gục xuống vì cúi người quá mạnh. Banri vội vàng lắc đầu, tiến lại gần,

「Ấy! Cậu đừng bận tâm mấy chuyện đó! Kouko không sao rồi!」

Anh hài hước giơ ngón cái lên. Nhưng Rinda nhìn thấy vậy cũng không cười.

「Nếu không sao thì nói chuyện gì cơ chứ…?」

「Cái đó, ừm, nói chung là… nhiều chuyện lắm.」

Sáng nay, Banri đã gửi email cho Rinda: "Về chuyện hôm qua, tôi có chút chuyện muốn nói, tôi đến gặp bạn được không?" Và Banri đã một mình đến thị trấn của Rinda.

Anh đã chuyển tàu ở một ga xa lạ, lên một chuyến tàu chưa từng đi. Và giờ đang ở trong khu vực nhà ga lần đầu tiên đặt chân đến. Trong khung cảnh xa lạ chỉ có một quầy bán hàng nhỏ lẻ loi, anh đã gặp Rinda.

Banri chỉ nói với Kouko rằng anh sẽ đi nói chuyện với Rinda Senpai và hỏi cô ấy có thể trả lại bức ảnh không. Kouko, người đã mang bức ảnh đến, cũng không hỏi gì thêm. Giờ cô ấy đang ở phòng của Banri, chờ anh ấy về.

"Tạm thời, hay là mình vào một quán nào đó đi?"

"Khu này làm gì có quán xá gì đâu. ...Thôi được rồi, mình đi bộ vậy."

Rinda đi về phía tấm bảng ghi "Cổng Bắc". Banri cũng bước theo sau cô xuống cầu thang. Từ nhà ga trên cao, họ đi xuống, qua cổng soát vé và lần đầu tiên nhìn ngắm thị trấn lạ lẫm này.

Đó là một nhà ga nhỏ trên tuyến đường sắt tư nhân.

Ngay từ khi còn ngồi trên tàu, Banri đã cảm thấy nơi đây rất hẻo lánh. Thật khó tin đây cũng là Tokyo. Có lẽ vì cách xa trung tâm hơn nhiều so với thị trấn anh đang sống, nên đây là một khu dân cư hoàn toàn vắng bóng sự ồn ào – nhưng lại thoang thoảng mùi phân bón. Chắc chắn là có cánh đồng gần đó. Mùi hương ấy khiến Banri bỗng thấy hoài niệm một cách bất ngờ. Ngay cả một con người như anh, giờ đây cũng cảm nhận được cái mùi hương của thị trấn Shimada hay ngôi nhà ấy, cái mùi của những cánh đồng trà trải dài đến tận rìa rừng tuyết tùng trên sườn núi, hòa lẫn chút mùi xăng và dầu máy, như thể đó chính là quê hương, là điều thân thuộc đáng nhớ.

[IMAGE: ../Images/00001.jpeg]

Vừa bước ra khỏi mái hiên nhà ga trong lúc ngó nghiêng xung quanh, cả hai người bất giác kêu lên "Ôi!" "Uầy!". Ánh nắng hè gay gắt, dữ dội như muốn thiêu đốt, ập thẳng vào người họ.

Không có tòa nhà cao tầng nên bầu trời rất rộng, ngay trước ga là những ngôi nhà riêng lẻ mọc san sát. Quả thật, hình như chẳng có lấy một cửa hàng nào tử tế.

[IMAGE: ../Images/00002.jpeg]

Banri bước theo Rinda dọc theo vỉa hè rộng thênh thang một cách kỳ lạ, với những hàng cây lớn trải dài tít tắp. Họ chọn đi dưới bóng cây có tán lá sum suê, và chẳng mấy chốc đã đến một bờ sông rộng mở.

Thảm cỏ phủ kín bãi bồi ven sông và dòng sông đầy ắp nước.

Mùi nước mang đậm hơi thở mùa hè, hơi tanh nồng.

[IMAGE: ../Images/00003.jpeg]

Vào giữa trưa, rải rác trên bờ sông có vài bóng người. Người dắt chó, người bế em bé. Có người đi bộ nhanh, có người già đang trò chuyện rôm rả. Tất cả đều đội mũ hoặc che ô để bảo vệ mình khỏi ánh nắng chói chang tháng Bảy.

Rinda cũng đội một chiếc mũ vải cotton, rồi quay lại nhìn Banri:

[IMAGE: ../Images/00004.jpeg]

"...Nào. Giờ thì, nghe em nói đây. Sao thế? Có chuyện gì vậy?"

Hai cái bóng đen rõ nét in trên nền đá lát nóng bỏng đến mức chỉ chạm vào thôi cũng thấy bỏng rát.

Những hàng cây trồng dọc bờ sông rộng lớn kia hẳn là cây anh đào. Mỗi khi cành lá sum suê đung đưa theo làn gió mạnh lướt trên mặt sông, chúng lại tạo ra tiếng xào xạc lớn.

Tiếng cành và thân cây ken két, vừa đáng sợ lại vừa gây ra một nỗi bất an kỳ lạ, cũng lọt vào tai Banri.

"Chuyện cũ ạ."

Đôi mắt nâu của Rinda nheo lại vì chói.

"...Rinda Senpai đã nói là ngày xưa chúng ta không hẹn hò, đúng không ạ?"

"Ừ, đúng vậy."

"Em thích Senpai. Nhưng, Senpai... Rinda, không thích em. Có đúng không ạ?"

Rinda một tay giữ mũ sợ gió thổi bay, nhưng lại dứt khoát gật đầu ngay không chút ngập ngừng.

"Đúng vậy. Về mặt tình cảm thì là thế. Em là bạn của Banri, nhưng không phải tình yêu. Chị không thích Banri."

Banri lấy bức ảnh từ túi xách ra.

*Nghe rõ chưa, mày?* Banri tự nhủ trong lòng với chính mình trong bức ảnh đang mỉm cười. *Tao muốn mày nghe thật rõ.*

Dù có yêu thương đến mấy, dù có coi đó là nơi để trở về, thì đó cũng chỉ là tình yêu đơn phương.

Rinda "không thích" mày.

Vì vậy, hãy từ bỏ đi.

Hãy biến mất đi.

Hãy chết đi.

[IMAGE: ../Images/00005.jpeg]

"...Khụ...!"

Banri định xé toạc bức ảnh ngay lập tức, nhưng những ngón tay anh lại không thể gồng sức. Anh ngớ ngẩn nắm chặt bức ảnh bằng cả hai tay, hít thở sâu vài lần, nhưng đôi tay ấy vẫn không chịu nhúc nhích.

[IMAGE: ../Images/00006.jpeg]

Banri bất lực cúi đầu trước mặt Rinda.

*—Làm ơn, biến mất đi. Không được, không được, không được. Xin em, làm ơn. Không được, không được, không được. Hãy biến mất đi. Không được. Hãy biến mất cùng nỗi đau này trong lòng em.*

*(Không được!)*

Anh thích Rinda.

Anh muốn ở bên Rinda. Anh muốn mãi mãi cười cùng Rinda. Chỉ cần Rinda ở đó là đủ rồi. Không có Rinda, mọi thứ sẽ chẳng còn ý nghĩa gì. Niềm vui sống, hạnh phúc, tất cả đều vô nghĩa, và Banri chỉ đơn giản là không ngừng tìm kiếm Rinda. Suốt thời gian qua. Thật sự là rất lâu rồi. Dù có bị ngăn cách xa đến mấy. Dù đã không còn nghe thấy cả tiếng nói. Anh vẫn luôn tìm kiếm. Anh muốn trở về. Anh muốn được tìm thấy.

Nhưng đó chỉ là tình cảm đơn phương.

Và cũng đã làm tổn thương Kaga Kouko.

Lực rời khỏi đôi tay run rẩy của anh. Bức ảnh tuột xuống, và ngay trước khi bị gió cuốn đi, những ngón tay trắng ngần của Rinda đã kịp chộp lấy nó giữa không trung.

"...Tada Banri... Banri có sao không?"

"...Cảm ơn Senpai vì tất cả những gì đã giúp đỡ em bấy lâu nay."

Banri cố hết sức ngẩng mặt lên.

Đôi tay đã mất đi bức ảnh vẫn bất động, chúng run rẩy và cứng đờ trong một tư thế gượng gạo. Dù vậy, anh vẫn tin rằng mình có thể tạo ra một nụ cười.

Nhưng anh chẳng nhìn thấy gì cả. Chẳng nghe thấy gì cả. Trong đầu anh chỉ còn những lời cần phải nói.

"Từ giờ trở đi, em muốn mọi chuyện về việc em từng quen biết Senpai trong quá khứ sẽ hoàn toàn không còn liên quan gì nữa. Dù sao thì, nói đi nói lại, đó vẫn là một gánh nặng cho em. Em không muốn phải đối mặt với việc mình bị mất trí nhớ. Dù sao thì em cũng chẳng thể nhớ lại được. Vậy nên, nếu Senpai cứ bận tâm đến em, em cảm thấy rất áy náy. Em muốn đoạn tuyệt với quá khứ. Em muốn coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Cho nên..."

Cái cảm giác muốn hét lên "Không được, không được" cứ bám riết lấy anh.

Banri vừa nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn, vừa xé nát chúng trong lòng. Rồi anh vứt bỏ chúng, và quyết không bao giờ ngoảnh lại.

"Cho nên, từ giờ trở đi, chúng ta chỉ là tiền bối và hậu bối trong câu lạc bộ thôi. Senpai không cần bận tâm đến em đâu. Em cũng vậy, rốt cuộc, em cũng chỉ có thể nghĩ như thế mà thôi."

Đứng thẳng và cứ tiếp tục nói ra những lời này đã là việc anh phải cố gắng hết sức.

Anh không thể nhìn thấy biểu cảm của Rinda. Anh không thể nghĩ đến cảm xúc của cô. Banri chỉ đơn giản là đang xé toạc một phần trái tim mình và vứt bỏ nó đi.

Anh cảm thấy như mình đang chảy máu.

Đó đúng là một phần cơ thể anh.

Cái tàn dư của tình cảm dành cho Rinda sống lại đêm đó, thật sự, là một phần cấu tạo nên con người Tada Banri. Rõ ràng đó là một phần của anh. Là da thịt của anh.

Anh tự tay xé nát nó, chịu đựng nỗi đau, và không một tiếng khóc than, Banri nghĩ đến Kouko. Khuôn mặt của người yêu mà anh không được phép làm tổn thương.

Trước mặt anh, là khuôn mặt của người anh từng yêu.

Dù có thất lễ, nhưng anh tin rằng mình đã không làm tổn thương cô ấy. Banri bám víu vào suy nghĩ đó, và cuống cuồng tiếp tục nói.

*—Vì Rinda đã không thích mình mà.*

"Nói thật thì, thực ra là, nói thẳng ra thì, Kouko hơi bận tâm đến Rinda Senpai một chút. Em muốn trân trọng cô ấy, nên em muốn chúng ta giữ khoảng cách rõ ràng. Ấy, hình như... xin lỗi, nghe có vẻ như em là một thằng cha ảo tưởng khủng khiếp nhỉ..."

Tada Banri gượng cười, như thể trong lòng đang trào ra thứ máu vô hình mà chẳng ai nhìn thấy. Vết thương trên môi chưa lành vẫn còn nhói đau.

“...Không sao đâu.”

Rinda đáp lại:

“Không sao đâu. Tớ hiểu mà.”

Giữa làn gió, cô cầm tấm ảnh trong một tay, tay kia giữ vành mũ, lắng nghe lời Banri nói dưới nắng hè gay gắt.

Mắt cô ẩn sau vành mũ, không nhìn rõ, chỉ có đôi môi đang khẽ mỉm cười.

“Vì tớ đã hiểu rõ rồi. Cho nên, ừm. Phải rồi. Tớ cũng nghĩ Kouko-chan lo lắng là điều dễ hiểu thôi. Tớ nghĩ nên làm như vậy.”

Rồi sau đó,

“...A…!”

Chính Tada Banri mới là người thốt lên.

Tấm ảnh trên tay, Rinda bỗng mạnh bạo xé đôi.

Gấp lại rồi xé thêm lần nữa.

Xé nhỏ hơn, vụn vỡ hơn, bức ảnh hai người tan nát, bay khỏi tay Rinda. Rồi cứ thế bị gió cuốn đi.

Thoáng chốc đã biến mất, bay tới nơi nào xa xôi, không thể nào tìm lại được nữa. Vĩnh viễn không bao giờ.

“Thế này là được rồi, Banri.”

[IMAGE: ../Images/img_v2_606_1.jpg]

***

Đôi môi cô khẽ động, chậm rãi:

“Mọi thứ đều ngược hết cả, Banri à.”

Tôi đứng đó, không thể nào đưa chiếc ô ra, cứ thế lắng nghe giọng Rinda.

Chắc là lạnh lắm, run rẩy cả người. Giọng cô run lên bần bật.

Những hạt mưa đêm đông buốt giá thấm ướt chiếc áo khoác của Rinda, kết thành băng, khiến tấm vải xanh lục lấp lánh dưới ánh đèn.

Rinda đã đợi tôi suốt bấy lâu dưới mái hiên trước cửa nhà này, chịu đựng cái lạnh thấu xương để tôi hoàn thành công việc cuối cùng.

Và giờ đây, cô ấy đang cố nặn từng lời ra.

“...Có những lúc, tớ ngốc đến mức bản thân cũng không hiểu nổi. Không biết tại sao, tớ cứ nói toàn những lời trái ngược với những gì mình nghĩ. ...Đôi khi, còn nói ngược hoàn toàn nữa.”

Trên gò má trắng bệch ấy,

“...Hãy tha thứ cho cái sự ngốc nghếch của tớ đi.”

Những hạt mưa băng giá lăn dài như nước mắt.

Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Đôi chân tôi vô thức bước đi. Tôi chạy tới. Rõ ràng tôi đã quyết định sẽ không bao giờ tha thứ, không bao giờ nói chuyện nữa, vậy mà cơ thể tôi cứ tự động hành động. Và bàn tay này,

“...Không tha thứ đâu. Tôi cũng đâu có thích Rinda gì sất.”

Tôi đưa chiếc ô lên che đầu Rinda.

Chỉ những lời thốt ra khỏi miệng là đúng theo ý tôi, nhưng cả tôi và Rinda đều hiểu rằng chúng chỉ là một lớp vỏ vô nghĩa mà thôi.

“Xin lỗi. Thật sự, xin lỗi, Banri…!”

Dưới chiếc ô, Rinda ngước nhìn tôi, khẽ thì thầm với vẻ mặt tuyệt vọng. Đôi môi cô há ra như muốn thở dốc, run rẩy và tái nhợt.

Ngọn lửa bùng lên chính là lúc đó.

Trong sâu thẳm lồng ngực này, một ngọn lửa đã được nhóm lên.

“...Thật là. Cô làm cái mặt gì thế hả!?”

“Ư!”

Tôi trêu đùa như mọi khi, khẽ đấm nhẹ vào sườn Rinda. Giả vờ tiếp tục chơi đùa như trước, tôi nói như thể mọi chuyện đã ổn rồi, rằng hãy về thôi.

Không thích.

Nếu câu nói đó hoàn toàn ngược lại, thì Rinda…

Không đời nào, tôi vừa đi vừa lắc đầu. Không thể nào như thế được. Không thể đến mức đó. Tôi tự nhận thức được sự khác biệt giữa “không phải không thích” và “thích”.

Nhưng, nhưng biết đâu đấy, một chút thôi.

…Hy vọng, mong đợi, có lẽ tôi có quyền được nghĩ tới chừng đó.

Có thể, từ giờ trở đi, chúng tôi sẽ ổn thôi. Tôi đi bên cạnh Rinda, dưới cùng một chiếc ô, cúi mặt xuống, cố gắng chịu đựng sức nóng từ ngọn lửa trong lồng ngực.

Cứ thế, lúc đó, tôi và Rinda đã thoát khỏi nguy cơ tuyệt giao và thành công làm hòa.

Tuy nhiên, tôi vẫn vô cùng hối hận về mười ngày đó.

Nếu tôi đã hiểu rõ rằng mỗi ngày đều có một điểm cuối, rằng mọi thứ đều có giới hạn, tôi sẽ không cứng đầu một cách vô nghĩa như thế. Thời gian vốn đã hữu hạn, và của tôi lại càng ngắn ngủi hơn, vậy mà tôi lại tự mình lãng phí trọn vẹn mười ngày quý giá.

[IMAGE: ../Images/img_v2_607_1.jpg]

Tada Banri bước đi một mình.

Tôi lặng lẽ theo sau anh ấy.

Tôi muốn nói với anh ấy rằng hãy quay lại nhìn hình bóng tôi này. Tôi biết dù có nói, giọng tôi cũng chẳng thể tới được tai anh ấy. Nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn muốn nói.

Hãy nhìn xem.

Máu me bê bết.

Và hãy nhìn cả hình bóng của chính anh ấy nữa.

Anh ấy cũng đầy máu.

Đó chính là vết thương do tự mình dùng sức xé toạc một phần cơ thể. Nếu anh ấy có thể không nhận ra vết thương đó, thì cứ mặc kệ nó. Cứ tiếp tục bước về phía trước, không ngoảnh đầu lại, không dừng lại để nhìn chính mình.

Nhưng rồi một ngày nào đó anh ấy sẽ nhớ ra.

Nhớ lại hình bóng chính mình vào cái ngày anh ấy được kéo lên từ đáy sông, đầy máu me. Rằng anh ấy chỉ là một thể xác đầy vết thương, đã mất đi tất cả.

Tôi, …chúng tôi.

Cả lúc đó, và bây giờ, vẫn luôn dõi theo hình bóng máu me của anh ấy như thế này.

***

“...Lại tạo dáng nữa rồi! Trông không tự nhiên đâu, bỏ đi!”

Tada Banri không kìm được bật cười, hạ máy ảnh xuống. Tay anh run lên vì cười, thế này thì sao mà chụp đẹp được chứ.

“Hả? Tớ có tạo dáng đâu?”

“Có mà!”

“Không hề mà.”

Kouko nói thế, nhưng khi Banri giơ máy ảnh lên lần nữa, cô lại tự động chống một tay lên hông, bắt chéo chân, nghiêng đầu, và nở nụ cười “chuẩn mẫu”. Đúng là một dáng đứng hoàn hảo đến mức Banri lại bật cười. Kouko cũng bị lây, vừa nói “Ấy chà~?” vừa khúc khích.

Từ nãy đến giờ cứ lặp đi lặp lại như vậy, chẳng biết đến bao giờ mới chụp được một tấm “ảnh đời thường tự nhiên” mà Kouko mong muốn.

Hai người đang ở trong phòng của Tada Banri.

Chiếc máy ảnh kỹ thuật số là do Kouko mang đến.

“Mà này, tại cậu cứ muốn chụp mỗi mình tớ nên tớ mới bị tự ti đó.”

Kouko đang đứng cạnh tường liền bước tới gần Banri, nắm lấy tay anh, duỗi thẳng cánh tay đang cầm máy ảnh, hướng ống kính về phía hai người. Cô áp má vào má anh,

“Tớ muốn chụp ảnh cùng cậu cơ. Nào, ...cười lên!”

“...Ừm…”

Vì không quen, Tada Banri không thể điều chỉnh được khuôn mặt khi chụp ảnh tự sướng. Anh tự nhận thức được mình đang căng thẳng, nên ngại ngùng, cuối cùng chỉ cười một cách gượng gạo.

Lại thêm một lần nữa, đèn flash lóe sáng. Có lẽ lần này đã chụp được nụ cười của cả hai.

Khẽ đẩy lưng Kouko đang hớn hở muốn xem lại ảnh, Banri nói:

“Này Kouko, mình ra ngoài chụp ảnh không? Trời có vẻ nắng nóng nhưng mà đẹp đó.”

Anh chỉ tay ra ngoài cửa sổ.

Buổi chiều giữa mùa hè.

Xa xa trên bầu trời xanh thẳm, những đám mây vũ tích khổng lồ đang cuồn cuộn dâng cao. Dưới nắng trắng chói chang, lá cây trên vỉa hè lấp lánh đầy sức sống. Khoảnh khắc này, chúng đang tỏa sáng rực rỡ, mạnh mẽ.

Tada Banri muốn được cười đùa cùng Kouko trong khung cảnh ấy.

“Ưm!”

Vừa cười vừa gật đầu như trẻ con, Kouko không mang theo túi xách mà đi thẳng ra cửa. Ở lối vào, những đôi giày vứt bừa bãi chẳng ai dọn. Cô cẩn thận tránh chúng, rồi mở cửa trước.

Trong đống giày lộn xộn, có cả đôi Nike màu vàng neon.

Chiếc bên phải và chiếc bên trái nằm tách rời hướng về phía cửa ra vào, trông như thể chúng đang muốn nhảy vọt ra ngoài, muốn chạy đi ngay lập tức.

Tada Banri cẩn thận bước qua thứ đó, rồi xỏ chân vào dép. Cậu nghe thấy tiếng gọi tên mình: “Banri! Nhanh lên!”

[IMAGE: ../Images/..]

HẾT