[IMAGE: ../image/m002.jpg]
Tada Banri đang dò xét thời điểm thích hợp.
Ở một góc khuất nơi sảnh tầng một của trường đại học, anh trà trộn vào dòng người qua lại, lấp ló sau cây cột, lén lút quan sát và chờ cơ hội xông ra.
Nếu nhìn từ bên ngoài, anh chẳng khác nào một gã lập dị, hơn nữa bên cạnh anh còn có một hồn ma (chính là tôi!) đang rập khuôn cùng tư thế. Nếu có ai đó mang linh cảm tốt mà bắt gặp cảnh này, chắc chắn sẽ nghĩ đây là một màn kịch hài.
Banri áp lưng vào cột, từ từ thò mặt ra rồi rụt vào ngay tức khắc. Anh ghìm lấy lồng ngực đang đập thình thịch, tâm trạng chắc chắn là đang thực hiện một nhiệm vụ bất khả thi — giá mà khuôn mặt ấy là của Tom Cruise thì chắc chắn sẽ ấn tượng hơn nhiều, nhưng tiếc thay. Người Nhật mà.
Cách đó vài mét, mấy Senpai của câu lạc bộ Omaken đang ngồi vây quanh một chiếc bàn. Rinda cũng có mặt ở đó. Đó là khu vực quen thuộc của câu lạc bộ, và họ vẫn như mọi khi, đang rôm rả tán gẫu.
Ban đầu, Rinda không có ở đó. Vì vậy, Banri định tiến lại gần bàn, nhưng anh chợt nhận ra Rinda đang từ hướng khác đi tới, vừa đi vừa reo “Chào buổi sáng!” thế là anh vội vàng trốn vào đây. Và rồi mọi chuyện thành ra thế này đây.
Giờ đây, anh không thể tiến lại gần hơn, nhưng muốn thoát ra khỏi chỗ này thì lại phải đi ngang qua chiếc bàn đó. Banri đành bất động.
Không hề hay biết về sự hiện diện của Banri, Rinda chỉ ngồi hờ hững ở mép ghế và cùng đám bạn khác sôi nổi trò chuyện.
Kể từ cái buổi sáng anh nhìn thấy mặt Rinda là liền bỏ chạy, Banri cứ liên tục như thế này. Anh không dám lại gần những nơi có vẻ có sinh viên năm hai. Cứ hễ thấy bóng dáng ai đó giống Rinda là anh lập tức bỏ trốn. Mặc dù vậy, Rinda vẫn gửi tin nhắn cho anh ít nhất một lần mỗi ngày. Như là: “Hôm nay anh có đến trường không?” chẳng hạn. Nhưng anh chẳng bao giờ trả lời, cứ lén lút trốn tránh như vậy.
Anh cũng không gặp mặt các Senpai của Omaken kể từ buổi liên hoan uống rượu. Vì chưa có lịch tập luyện nào, nên tạm thời mọi chuyện vẫn ổn, nhưng đương nhiên là không thể cứ mãi như thế này được.
“...Ôi… biết làm sao đây…”
Thật đấy. Tôi ngước nhìn khuôn mặt lẩm bẩm của Banri và nói với anh ta. Định làm gì đây, Tada Banri?
Cứ giữ cái bộ dạng này, cứ hèn nhát chạy trốn như vậy. Anh định trốn đến bao giờ nữa đây? Mạnh mẽ lên chứ. Đàng hoàng lên đi.
Hãy sống đường hoàng lên đi.
—Đương nhiên, tiếng nói này chẳng thể nào đến được tai anh ta.
“...”
Banri thở dài thườn thượt, cúi gằm mặt xuống sau cây cột. Anh nhìn những sinh viên qua lại sảnh trường vào buổi chiều một cách lơ đãng, đôi mắt anh như một cậu lính trẻ lạc vào đất địch.
Tôi cũng thở dài tương tự. Tôi cũng đã quá chán ngán cái trò trốn tìm của Banri, nên tôi vươn cổ nhìn về phía chiếc bàn. À không, nhìn về phía Rinda.
Rinda đang ngồi hờ hững, hai tay đút túi quần, cười phá lên theo những câu đùa của một người xa lạ. Từ túi quần đang đút tay thò ra một chiếc dây móc điện thoại. Chắc là cô ấy đang nắm chặt điện thoại trong túi, chờ đợi tin nhắn hồi âm từ Banri. Rinda là người như vậy đấy.
Mà Banri lại chẳng hề hay biết điều đó.
Anh không biết mái tóc dài của Rinda đẹp đến nhường nào, không biết cô ấy chạy nhanh ra sao, không biết cô ấy hát hay cỡ nào, không biết cô ấy đã phân vân mãi về việc xỏ khuyên tai, cũng không biết cô ấy tự hào về múi bụng sắp thành hình. Anh không biết cô ấy hiền lành, dễ thương, hay thực ra khá bướng bỉnh—Banri hoàn toàn không biết gì về Rinda cả.
Chính vì vậy, anh mới có thể không biết Rinda đã lo lắng cho mình đến nhường nào, không biết cô ấy đã phải kiềm chế cảm xúc ra sao để chọn lọc từng câu chữ cho những tin nhắn giản dị ấy.
Thật không thể chịu nổi.
Đối với tôi, người đã hiểu rõ Rinda, thái độ của Banri thực sự quá khó chấp nhận.
Giá như tôi có thể bước ra khỏi đây, rời xa Banri, và đến bên cạnh Rinda mà an ủi cô ấy. Đã không biết bao nhiêu lần tôi bị thôi thúc bởi ý nghĩ đó. Giá như tôi có thể ôm vai Rinda. Giá như tôi có thể xoa đầu cô ấy và thì thầm “Không sao đâu!” giống như những anh em động vật vùi mũi vào tóc nhau. …Chỉ cần được ngồi cạnh cô ấy thôi cũng đủ rồi. Tôi muốn được ở bên cạnh cô ấy.
Banri vẫn chưa thể nhúc nhích. Anh ta vẫn đang trốn sau cây cột, cúi gằm mặt xuống, khuôn mặt như sắp khóc vì bối rối. Và cuối cùng, tôi vẫn cứ ở mãi bên cạnh Banri như thế này.
Sở dĩ tôi không rời khỏi đây—không rời khỏi Banri—chỉ đơn giản là vì tôi “sợ”. Tôi có cảm giác rằng nếu tôi rời xa Banri, đó sẽ thực sự là “kết thúc”. Tôi sợ mình sẽ quên mất mình đã từng là Tada Banri. Tôi sợ mất đi bản ngã của mình, mất đi tất cả những gì đã định hình tôi, những gì đã tạo nên cuộc đời tôi. Và tôi sợ mình sẽ tan biến.
Tôi tin rằng cái góc nhìn đang dõi theo Tada Banri hiện tại này chính là sự tồn tại thực sự của tôi. Vì vậy, nếu tôi ngừng dõi theo Banri, chủ thể của góc nhìn này sẽ biến mất khỏi thế giới. Đồng nghĩa với việc, tôi sẽ tan biến. …Có lẽ vậy.
Đương nhiên, tôi đã chết. Tôi biết điều đó. Mọi thứ đã kết thúc từ lâu rồi. Tôi hiểu mà. Mặc dù đã hiểu rõ, đã chấp nhận số phận, nhưng tôi vẫn sợ phải tự mình lựa chọn một con đường khác, tách biệt khỏi thể xác này. Một nỗi sợ hãi bản năng, nguyên thủy, mà ngay cả bản thân tôi cũng không thể hiểu nổi, đã hiện hữu ở đó.
Không thể vượt qua nỗi sợ hãi ấy, một hồn ma nhút nhát như tôi chỉ có thể tiếp tục ẩn mình cùng Banri. …Với một kẻ như tôi, có lẽ tôi không có quyền nói với Banri rằng “Hãy mạnh mẽ lên”.
Đúng lúc đó, Kaga Kouko xuất hiện ở bàn của câu lạc bộ Omaken. Banri nhận ra và cứng đờ người.
Rinda vẫy tay gọi “Kouko-chan,” và mời cô ấy ngồi xuống cạnh mình.
“Ơ? Hình như Tada-kun không đến hả? Vừa nãy anh ấy bảo sẽ ghé qua chỗ các Senpai mà.”
“Ừm, không thấy cậu ấy đâu cả.”
“Thế ạ… Lạ thật. Để em gọi điện cho anh ấy thử xem sao.”
Kaga Kouko lấy điện thoại ra, với cử chỉ thanh tao, vén tóc qua tai và áp điện thoại vào.
Ma-ma-ma-ma—từ túi quần sau của Banri, nhạc chuông mà anh quên chuyển sang chế độ rung đột nhiên vang lên một cách lanh lảnh với âm lượng khá lớn.
Kaga Kouko ngạc nhiên ngước mặt lên, nhìn về phía cây cột nơi Banri và tôi đang ẩn nấp.
Banri vội vàng định tắt nhạc chuông, nhưng vì quá luống cuống mà làm rơi điện thoại. Anh ta không kịp nhặt, và bản nhạc chuông tự động mà Kouko đã tự tay cài đặt vào điện thoại của Banri cách đây vài ngày với câu nói “Gaga thích cái này hơn” cứ thế tiếp tục vang lên.
Pô-pô-pô.
Anh ta nhấn nút bằng ngón cái, và cuối cùng nhạc chuông cũng tắt.
Nín thở, Banri cứng đờ người như khúc gỗ, bám chặt vào bóng cây cột.
“...”
Khuôn mặt trắng bệch của Kaga Kouko. Đôi mắt to tròn. Cô ấy nhìn vào khoảng không vô định, rồi đóng điện thoại lại và cất vào túi xách.
“Không nghe máy à?”
Trước câu hỏi của Rinda, cô ấy đáp lại bằng một nụ cười xinh đẹp: “Vâng, hình như máy bận ạ.”
Tôi đã chứng kiến.
Tất cả mọi người, mỗi người một vẻ — đều giữ vẻ mặt vô cảm.
***
Khoảnh khắc mở cửa,
“Trong phòng hơi bừa bộn chút.”
Cố để không ai nhận ra chút căng thẳng trong lòng, Banri đi trước vào phòng, cố tỏ ra bình thường, tự nhiên nhất có thể. Kouko theo sau anh, nói:
"Tôi vào nhé. Có cần khóa cửa không?"
"À, cứ để vậy... Ơ, xin lỗi, thôi cứ khóa lại đi."
"Vâng ạ." Cạch. Tiếng ổ khóa xoạch một tiếng nghe hơi tồi tàn, nhưng ngay lập tức tạo nên cảm giác "mật thất" tăng vọt. Banri chỉ vì thế mà lúng túng, chân phải bước cùng lúc với tay phải, nhưng rồi...
"Từ hôm đó đến giờ em mới lại đến nhà Tada-kun đó nha."
Kouko vừa mỉm cười, vừa tháo đôi sandal cao gót. Cô bé đảo mắt nhìn quanh lối vào chật hẹp, kiểu như "ừm...".
"C-có chuyện gì sao...?"
"Có dép đi trong nhà không? Anh xem này, em đi sandal nên không mang vớ, chân trần đó."
Chết tiệt! Đúng rồi, dép!
"Teng!" Banri đập vào trán một cái, lòng đau như cắt. Cứ ngỡ đã chuẩn bị chu đáo vẹn toàn, ai dè lại có một điểm mù chết người.
Giá mà lúc mẹ anh lên Tokyo chơi rồi ở lại vài hôm, anh đã giữ lại đôi dép của bà ấy thì tốt rồi. Anh không đi, lại chẳng có chỗ cất, cứ thấy vướng víu nên đã bảo mẹ mang về. Mẹ anh, Tada Mieko, đã nói: "Biết đâu bạn bè con đến lại đi?" Thế mà Banri lại dứt khoát đáp: "Chẳng có đứa bạn nào lịch sự đến mức phải đi dép khi vào phòng con đâu. Ai mà dám bước vào phòng con thì chắc chắn đều là mấy đứa chân trần đi lẹt quẹt, vô tư hồn nhiên hết!" Giờ thì hối hận cũng đã muộn, tâm trạng anh lại càng thêm ngổn ngang:
"Xin lỗi... Hiện tại trong không gian này không có thứ vật chất nào mang hình thái dép đi trong nhà cả..."
Anh nói mà vô thức chuyển sang văn phong cổ quái.
"Ối! Làm sao giờ? Chân trần thế này mà lại tỉnh táo thì hơi ngượng đó."
"Ồ, tôi thì không sao cả đâu... Mà này, thay vào đó thì..."
Banri phi như bay vào phòng, lục lọi trong chiếc hộp nhựa bán trong suốt của Muji, chọn ra một đôi vớ gần như mới tinh rồi cầm lấy một chiếc.
"Nếu không ngại thì, cái này..."
Anh đưa cho Kouko như một vật dâng hiến. Kouko vui vẻ nhận lấy thứ đó, rồi nở một nụ cười rạng rỡ như hoa.
"Cảm ơn anh. Đây là lần thứ hai em mượn vớ của Tada-kun rồi đó."
"S-sao cơ?"
"Đúng mà! Anh quên rồi sao?"
Quên quá khứ ư? Hay là, hiện tại anh đang bận đến mức chẳng thể nhớ nổi điều gì?
"Thôi thôi, vào đi, vào đi." Banri vội vã mời Kouko vào trong. "Lạy trời, đừng để phòng và chân mình có mùi. Đừng để mình đau bụng." Vừa khẩn thiết cầu nguyện đủ thứ trên trời, trên mặt anh vẫn tươi rói nụ cười. Banri lúc này chỉ muốn phô bày sự tự nhiên hết mức có thể.
Bởi vì, Kouko đột nhiên nói: "Hôm nay, em đến phòng Tada-kun được không?" Hay là "Hai chúng ta cùng ở riêng với nhau một lát nhé?"
Khi tiết một vừa kết thúc, anh đột nhiên nghe được những lời đó, và Banri, thực ra, đã ngay lập tức chạy thẳng về nhà.
Không nói cho bất cứ ai, không báo cho Yanagisawa hay Nijigen-kun, anh bỏ cả tiết học, vội vàng chạy về nhà một mạch, rồi lao vào dọn dẹp căn phòng đang ẩm thấp và sặc mùi đàn ông mốc meo.
[IMAGE: ../Images/00001.jpeg]
Anh mang tất cả túi rác đã chất đống xuống trạm rác ở tầng một (Cơ sở vật chất tuyệt vời nhất trên đời này chính là trạm rác có thể vứt 24/24 giờ!), rửa bát, và cho tất cả quần áo bẩn vào máy giặt rồi niêm phong, còn quần áo và đồ lót đã phơi khô thì nhét hết vào tủ quần áo và hộp dưới gầm giường. Những "bảo vật" không muốn Kouko thấy nhưng lại tiếc không nỡ vứt đi, anh cất tất cả vào thùng giấy đựng đồ gửi từ nhà. Còn những thứ "hơi sexy" một chút, có lẽ không đến mức bị chê cười nếu bị nhìn thấy, anh cố tình bày ra những chỗ dễ thấy. Làm vậy để tạo ra bầu không khí "Tôi chẳng giấu giếm gì đâu nhé? Đàn ông ai cũng thế mà. Tôi thì minh bạch tất cả".
Và rồi, anh xịt Fabreze điên cuồng. Lau toilet điên cuồng với Quickle. Dùng Quickle Wiper đến mức tạo ra tiếng sấm sét.
Và rồi... ừm. Cái giường.
Không phải có ý gì đó, nhưng dù sao cũng là cái giường.
Anh còn trang điểm nữa.
[IMAGE: ../Images/00002.jpeg]
Cái khăn hôi hám trải trên gối bị anh giật ra và vứt đi. Ga trải giường thì, "an toàn". An toàn một cách kỳ diệu. Thực ra từ khi chuyển đến đây, anh chưa giặt nó lần nào, nhưng thật tình cờ là hôm kia anh lại nổi hứng giặt... Không, nói dối đấy. Anh giặt nó là có chủ đích. Chăn mỏng cũng là có chủ đích mà giặt.
Để nhỡ đâu Kouko có khi nào đến phòng, rồi vì một lý do nào đó lại muốn sử dụng giường, để không bị nghĩ "Ôi, cái giường của thằng này bẩn quá! Nằm đây chắc không chịu nổi!" thì anh đã dọn dẹp sạch sẽ.
[IMAGE: ../Images/00003.jpeg]
Sau đó, anh dùng chăn mỏng bọc cả nệm lại như để giấu chiếc gối. Nhìn xem, đây đâu phải là giường? Đây là ghế sofa mà? Vậy nên cứ ngồi đi. Ngồi cạnh nhau ở đây. Nha? Nha!?
...Và, với hy vọng mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ như vậy, anh cũng đã đi mua sắm những thứ cần thiết.
Ở cửa hàng tiện lợi, anh mua đồ của Muji. Lần đầu tiên trong đời anh mua một thứ đồ có bao bì màu bạc. Vì là đồ ngốc nên anh đã nghiêm túc suy nghĩ trong mười lăm phút xem nên đặt nó ở đâu, và cũng vì đồ ngốc nên anh đã thử đặt ở nhiều chỗ khác nhau. Cuối cùng, vì đồ ngốc nên anh vẫn không biết phải làm sao, bèn giấu ba trong số bốn cái vào ngăn đựng đồ lót trong tủ quần áo, và một cái thì nhét thẳng vào ví. Anh tin rằng cái vẻ tự nhiên này chắc chắn sẽ ổn... Ơ... không, đợi đã...?
[IMAGE: ../Images/00004.jpeg]
Kỳ lạ... ?
Đến lúc cần dùng, chẳng lẽ lại lò dò đi ra lộ cái mông gầy gò rồi đi tìm trong tủ quần áo hay ví tiền một cách ngớ ngẩn như vậy ư? Hả...? Với cái mặt nào chứ? "Đợi chút nha~" rồi nói thế ư? ...Không được không được! Làm vậy không được! Phải làm sao đó... Đúng rồi, nếu để cái ví gần giường hơn, ở vị trí tiện tay thì có lẽ...
"Nè, Tada-ku~n."
"Gì thế!?"
Không biết từ lúc nào, anh đã quay người lại với vẻ mặt hết sức bạo lực.
Kouko đang ở trong bếp, trông có vẻ giật mình mà ngừng mọi cử động. Dáng đứng của cô bé có chút gì đó mang phong cách chuột Mickey, có lẽ là do đôi vớ trắng cô đang mang.
"Ôi, xin lỗi... C-có chuyện gì? Có chuyện gì thế?"
"Em định hỏi... có thể pha cà phê được không ấy mà..."
"À, ừ ừ! Mà thôi, để tôi làm cho, Kaga-san cứ ngồi đại đi! Cứ thoải mái nhé!"
Bên cạnh bồn rửa, anh đã chuẩn bị sẵn cà phê hòa tan được gửi từ nhà và hai chiếc cốc sạch sẽ. Lúc nãy về nhà, anh đã sắp xếp chu đáo những việc vặt vãnh này rồi.
Sau khi hoàn tất những việc đó như một cơn bão, Banri lại giả vờ như không có chuyện gì mà quay lại trường từ giữa tiết ba. "Hả? Tôi á? Tôi ở đây suốt mà? Tôi học bài mà. Không có ư? Chắc là đi vệ sinh rồi!" Anh tỏ ra như vậy.
Lý do cho hành động lén lút có phần khó hiểu đó là vì một chút tâm tư phức tạp của phái nam.
[IMAGE: ../Images/..]
Dù sao thì, Tada Banri này tuyệt đối không muốn để Kouko hay bất cứ ai biết chuyện mình đã cật lực dọn dẹp phòng. Anh không muốn bị hiểu lầm. Không muốn bị nghĩ là trong lòng đang tràn đầy mấy cái "mong chờ đen tối" hay là quá "sốt sắng" gì đó, nghĩ đến đã thấy chịu không nổi. Dĩ nhiên, không phải là hoàn toàn không có. Thật ra thì có chứ, không phải là không có chút nào. Anh vẫn mong một ngày nào đó chuyện đó sẽ xảy ra. Anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để không bị lúng túng khi nó xảy ra. Nhưng, nếu bị nghĩ là "chỉ vì vậy" thì thật sự là điều khiến anh thấy khó chịu.
Việc dọn phòng, trước hết và trên hết, là vì anh muốn tạo ấn tượng tốt với Kouko. Anh không muốn cô nghĩ mình là người ở bẩn. Anh chỉ muốn cô có thể tận hưởng giây phút thoải mái và vui vẻ nhất khi ở đây.
Cái tấm lòng trong sáng ấy mà bị hiểu thành "chỉ một lòng muốn làm chuyện đó! Tada Banri thật sốt sắng!" thì anh không tài nào chấp nhận được.
...Không, thật sự là vậy đó.
Cứ thế, anh giả vờ như không có gì đặc biệt, học xong tiết bốn, rồi hẹn Kouko, hai người cùng lên tàu, trở về căn phòng này.
Từ hai ô cửa sổ hướng Tây Bắc, ánh nắng chiều đã ngả màu cam rực rọi xuống sàn gỗ. Anh rót nước khoáng vào ấm điện T-fal rồi bật công tắc. Bình thường thì anh dùng nước máy thôi.
"Vậy thì, tớ sẽ không khách sáo mà thư thả một chút nhé."
"Cứ tự nhiên đi."
Kouko mỉm cười, chân vẫn đi tất, tiến về phía chiếc giường "giả trang" thành ghế sofa – nhưng lại bất ngờ đổi hướng. Cô đi thẳng tới góc bếp.
Banri nhìn theo, giật mình nhảy dựng lên. Anh nuốt vội tiếng hét suýt nữa thì bật ra.
"...khụ..."
Bình tĩnh nào. Phải bình tĩnh lại. Anh run rẩy đặt tay lên bàn bếp, chống đỡ cơ thể.
Anh vừa nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp.
Trên chiếc ghế đẩu ở góc bếp, một thùng carton chứa "vật nguy hiểm" đang nằm chình ình ở đó!
Anh nhớ là mình đã định giấu nó vào phía trên kệ chén... Đúng rồi. Lúc đang định giấu thì có tin nhắn đến, anh bị phân tâm, thế là quên béng mất.
Kouko dường như không nhận ra cái "hào quang" nồng đậm tỏa ra từ Banri, cô cầm lấy chiếc thùng carton, rồi "vèo" một cái, đặt xuống chân, rồi ngồi chễm chệ lên chiếc ghế đẩu. ...Không sao cả. Không có gì đâu. Chuyện gì cũng không xảy ra. Cô ấy chưa phát hiện ra.
"À, tớ tự ý vậy xin lỗi nhé. Tớ để thùng carton ở đây có được không?"
"...Ư, ừm..."
"Trong đó đựng gì thế? Sao tớ thấy nặng ghê!"
"...Rau... rau củ... các thứ..."
"Rau ở Shizuoka à? À, hay là, nhà cậu tự trồng?"
"...Ưm phư, ưm ưm phư..."
"Hả? Cậu nói gì cơ?"
Đừng mà... Đừng có đụng vào... Đừng có chạm vào... Kể cả vật lý... lẫn chủ đề này... Bất chấp những lời cầu nguyện trong lòng Banri, Kouko vẫn tươi cười, vui vẻ. Kiểu không khí này, nếu cô ấy cúi xuống một chút, có khi lại "Tớ xem được không? Ôi chao!" rồi mở toang ra luôn ấy chứ.
Trước hết, anh phải kéo cô ấy ra khỏi "vùng nguy hiểm" này đã.
Phải nhanh chóng pha cà phê, đặt lên bàn thấp ở giữa phòng. Rồi nói "Ngồi bên này đi" và mời cô ngồi lên nệm trải sàn. ...Sau này, tùy cơ ứng biến, anh còn dự định sẽ mời cô "Chân có đau không? Ngồi lên 'sofa' đi?" nữa, nhưng chuyện đó thì chưa vội. Giờ có vội cũng chẳng ích gì.
Banri cẩn trọng cho bột cà phê màu nâu sẫm vào đáy cốc, chờ nước trong ấm sôi.
"Phòng cậu gọn gàng quá nhỉ."
Kouko nhìn quanh căn phòng chật hẹp từ chiếc ghế đẩu, thốt lên đầy ngưỡng mộ.
"Mà sao còn có mùi thơm dễ chịu nữa..."
Mấy cái lọ sáp thơm "Khử mùi – Hoa hồng đen" mà anh đã đặt khắp nơi trong phòng, còn nhiều hơn mức cần thiết, cũng đang làm tốt nhiệm vụ của nó.
Tạm thời, Banri thở phào nhẹ nhõm.
Tuy anh không nghĩ căn hộ một phòng chật hẹp này xứng đáng với sự tồn tại hoàn hảo của Kouko, nhưng có vẻ như cô không cảm thấy khó chịu.
Đúng vậy, Kouko hoàn hảo. Hôm nay cũng hoàn hảo. Chiếc váy liền thân bằng chất liệu mềm mại, ôm sát cơ thể, màu đỏ với họa tiết hình học hồng. Không biết cấu trúc thế nào, nhưng phần ngực được thiết kế như áo Kimono, che ngang lại với nhau, để lộ khe ngực sâu hút. Sáng nay, khi nhìn thấy cô, Banri đã vô thức nhìn chằm chằm, rồi cố gắng lảng đi bằng cách nói "Bộ đồ đó... rất hợp với cậu!", Kouko mỉm cười đáp "Là của Diane von Fürstenberg đấy", rồi chống một tay lên hông, tạo dáng như người mẫu. Banri không hiểu ý nghĩa của cái tên đó là gì, nhưng dù sao thì, anh nghĩ mình rất yêu thích nó. Yêu thích nó, Diane von Fürstenberg. Đúng là một thứ rất tuyệt vời.
Mái tóc nâu sẫm xoăn bồng bềnh được cài chiếc bờm trắng. Chiếc vòng tay lớn... không, chiếc kiềng tay và cả chiếc túi xách đeo ở cổ tay cũng đều màu trắng. Khoác lên mình hương vị mùa hè, Kouko trông thật lấp lánh và rạng rỡ.
Ngay cả bây giờ cũng vậy. Cô gái xinh đẹp ấy dường như tỏa ra ánh sáng, thật chói mắt,
"C... cà phê, xong rồi!"
Anh vô thức hét lên, giọng cũng muốn lộn ngược.
Kouko vẫn ngồi trên ghế đẩu, chìa tay ra nói "Ồ, cảm ơn nha." Không, không phải vậy, Banri không đưa cốc cà phê cho cô,
"À, cậu không ngồi ở bên kia sao!?"
Anh hất cằm về phía bàn thấp, nhưng Kouko đáp,
"Tớ ngồi ở đây cũng được. Tớ thấy cái ghế đẩu này ngồi rất thoải mái, tớ thích nó rồi đấy!"
"Thế, thế sao...!?"
Banri giữ khuôn mặt lạnh tanh, dù trong lòng đang mỉm cười. Bị nói đến mức đó thì anh không thể từ chối được, đành đưa cốc cà phê cho cô. Muốn vứt quách cái ghế đẩu này đi! Tay anh run rẩy, rồi anh đành theo kế hoạch, ngồi vào bàn. Mọi chuyện không hề suôn sẻ chút nào.
Anh cảm thấy tiếng thở của mình sao mà vang vọng lạ thường, vội vàng bật TV bằng điều khiển. Tin tức buổi tối đang chiếu, Kouko đung đưa chân và nói,
"Hay là lúc nãy mình mua chút bánh kẹo về nhỉ?"
Cô nói vậy với vẻ hoàn toàn bình thản.
"B... bánh kẹo à...!?"
"Mấy món có giới hạn thời gian ấy, này, cái gì ấy nhỉ? Cái đó có ra mắt đó."
"Khoai tây chiên đúng không!?"
"Đúng đúng! Cái hương vị đó..."
"Vị dầu ớt đúng không!?"
"Đúng rồi! Ôi chao, tuyệt quá! Tada-kun, sao cậu lại biết hết những gì tớ đang nghĩ vậy!?"
Cái đó thì...! Vừa nãy...! Là vì anh vừa đi siêu thị để mua một thứ đặc biệt đó! Tiện thể còn tận mắt thấy một núi đồ ăn vặt mới ra nữa đó!
"...Ha ha ha! Sao lại thế nhỉ... Chắc là vì người mình thích thì mình sẽ hiểu được những gì họ nghĩ chăng... Nói đùa vậy thôi..."
"Ôi dào ơi! Thế thì, thế thì tớ cũng phải hiểu Tada-kun chứ nhỉ! Ưm, đúng rồi! Tớ nghĩ ra rồi! Cái rau củ này, là rau chân vịt đúng không!? Sao, đúng không!?"
—Đầu óc quay cuồng.
Làm ơn. Đừng có mở ra để kiểm tra. Bây giờ, bên trong thật sự có một "vật" rất đặc biệt đó. Xin cậu. Lạy Chúa. Lạy Kouko-sama.
Không nói nên lời, Banri suýt ngất xỉu, đành vội vàng uống một ngụm cà phê nóng. Làm thế nào để kéo sự tò mò bí ẩn của Kouko ra khỏi cái thùng carton "nguy hiểm" kia đây?
Một kiểu thường thấy, cứ thế này "Ái chà!" rồi làm đổ cà phê, xong Kouko sẽ nói "Cậu có sao không!?" rồi chạy tới, dùng khăn lau ngực cho mình—kiểu như vậy. Được không nhỉ? Làm mọi chuyện diễn biến theo hướng đó...
[IMAGE: ../Images/00001.jpg]
Hay là thử phun ngụm cà phê ra xem sao nhỉ? Giả vờ bị bỏng một cách lố bịch, kiểu như mấy cầu thủ bóng đá chỉ chạm nhẹ cái đã văng ra xa tít tắp, để mà kiếm được quả đá phạt trực tiếp ấy. Thử diễn kịch xem sao?
[IMAGE: ../Images/00002.jpg]
“Này, Tada-kun. Thôi bỏ qua chuyện rau chân vịt đi, cậu nghe tớ nói được không? Hôm nay tớ có chuyện muốn nói với cậu đấy.”
Chắc cũng đáng để thử đấy. Banri ngậm cà phê trong miệng. Rồi... sẵn sàng nhé,
“Cậu đã làm gì với Rinda-senpai?”
“…Bủm boẹt!”
Cậu ta phun ra hết sạch.
Cà phê chui vào khí quản khiến Banri ho sặc sụa, sau đó thì không thể nói được lời nào. Kouko thấy vậy đúng như kịch bản, liền vội vàng chạy đến bên cậu, một tay cầm khăn, hỏi: “Cậu có sao không!?”
[IMAGE: ../Images/00003.jpg]
“Khạc khạc khạc! …Ơi ới!”
Không ngờ, cậu ta suýt nữa thì nôn ọe ra, tự mình quỳ gối bò đi, quay lưng lại với đôi gò bồng đảo đang tiến gần.
“Tada-kun, tớ xoa lưng cho cậu nhé!? Cậu có cần nước không!?”
[IMAGE: ../Images/00004.jpg]
“...Không… không cần đâu…”
Banri nuốt ngược cái cảm giác muốn nôn thốc nôn tháo đang trào lên vì cơn ho, rồi lùi thêm một bước nữa, nới rộng khoảng cách với Kouko.
Chuyện gì thế này, tại sao lại lạnh gáy đến vậy?
Tại sao lại là lúc này?
Tại sao lại lôi chuyện đó ra ngay tại đây chứ?
Không phải là cậu ta quên, đương nhiên rồi. Lúc nào Banri cũng nghĩ rằng mình không thể cứ để chuyện của Rinda như vậy mãi được. Banri không thể nào thích nổi cái bản thân cứ lẩn tránh tin nhắn, quay lưng lại với người Senpai thật lòng tốt bụng, người còn là ân nhân cứu mạng cậu.
Chỉ là, cậu ta hơi… đang vui quá thôi. Quên hết mọi thứ vì quá đỗi vui vẻ. Đúng rồi. Không thể nào cậu ta lại có thể cứ thế mà vui vẻ bên Kouko, cứ thế mà quấn quýt thân mật, cứ thế mà bỏ ngoài tai chuyện dọn dẹp hay vật nguy hiểm. Không thể nào cứ thế mà hạnh phúc được.
[IMAGE: ../Images/00005.jpg]
“...Ha… ha…”
Banri tiếp tục ho khạc khạc, rồi lấy tay bịt chặt miệng.
Xong rồi. Hết rồi. Cậu ta cũng nghĩ vậy.
Thời gian né tránh những chuyện không hay, giả vờ không biết để sống vui vẻ đã kết thúc.
[IMAGE: ../Images/00006.jpg]
Không thể trốn tránh sự thật vừa hiện ra ngay trước mắt. Dù có lao ra ngoài, có chạy trốn thì đó cũng chỉ là sự trốn tránh nhất thời mà thôi.
Cậu đã làm gì với Rinda-senpai? —Có chuyện quá khứ giữa cậu và Rinda-senpai.
Trước khi tai nạn xảy ra, cậu và Rinda đã từng ở bên nhau vui vẻ đến thế. Rồi cậu mất trí nhớ, và gặp lại Rinda mà chẳng hay biết gì. Rinda đã cố gắng xây dựng lại một mối quan hệ mới, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, và rồi mọi thứ lại vỡ tan.
[IMAGE: ../Images/00007.jpg]
Banri đã phá hỏng tất cả. Cậu ta từng trách cứ rằng bản thân mình của quá khứ thật đáng thương.
Rinda dường như đã cố gắng giải thích, nhưng Banri lại không chịu lắng nghe và bỏ chạy.
Và rồi cứ thế, cho đến tận bây giờ cậu ta vẫn đang lẩn tránh. Dù hành động của Rinda có lý do gì đi nữa, dù cho nó có hợp lý, dù cho cậu ta có hiểu được đi chăng nữa, thì sau đó…
Sau đó, cậu ta không biết phải đối mặt với Rinda bằng gương mặt thế nào.
Đứng trước Rinda trong khi cô ấy nghĩ rằng mình “muốn biến mất đi” là một sự tra tấn.
Banri nghĩ rằng, việc bản thân mình còn tồn tại trên đời này đã là một nỗi khổ cho Rinda rồi. Đó hẳn là một hiện thực mà cô ấy phải chịu đựng. Chắc hẳn cô ấy mong muốn Banri thật sự quay trở lại. Chắc hẳn cô ấy muốn cái bản thân đang sống này biến mất đi.
[IMAGE: ../Images/00008.jpg]
Người không nên ở đây, không có quyền được ở đây — không ai hiểu điều đó rõ hơn chính bản thân Banri.
Nhưng, thực tế là cậu ta đã trở nên như vậy, và đang sống như vậy. Bị phủ nhận điều đó, cậu ta đã liên tục tự hỏi: "Vậy thì tôi phải làm sao đây?" Nỗi buồn không thể buông bỏ cứ chảy mãi, thấm đẫm từ sâu bên trong.
“...Tada-kun, này, cậu thật sự không sao chứ? Sao tự nhiên lại im lặng thế…”
Tuy nhiên, có một ngón tay khẽ chạm vào lưng cậu.
Một bàn tay trắng nõn, dịu dàng, ấm áp, thể hiện sự quan tâm đến Banri.
Cậu ngẩng mặt lên, thấy Kouko đang ngồi bên cạnh, đôi mắt to tròn chớp chớp đầy vẻ lo lắng.
[IMAGE: ../Images/00009.jpg]
Banri nghĩ rằng, không có phép màu Kouko, Kaga Kouko này, lại yêu thương một kẻ như mình, có lẽ cậu sẽ chẳng thể sống nổi nữa.
“Ừ, ừm. Không sao đâu. Mà nói thật nhé,”
Cuối cùng cũng hít thở bình thường được,
“Sao tự nhiên lại nhắc đến Rinda-senpai thế…?”
“Cái đó à, ừm…”
Banri nhìn thẳng vào mặt Kouko. Kouko chu môi lại như muốn che giấu điều gì đó, đôi mắt to tròn chớp chớp,
“...Linh cảm của phụ nữ? Chắc thế?”
[IMAGE: ../Images/00010.jpg]
Cô ấy khẽ nhún vai, “Ư hứ.”
Nếu kể cho Kouko nghe tất cả về quá khứ với Rinda, và cả những chuyện đang xảy ra hiện tại giữa hai người, thì sẽ thế nào nhỉ? Banri vừa nghĩ đến đó, nhưng rồi lập tức dừng lại.
Cậu không muốn đặt một “khó khăn” như vậy vào mối quan hệ với cô ấy. Cậu không muốn đặt thêm gánh nặng không cần thiết lên sợi dây tình cảm vừa mới kết nối giữa hai người. Cậu không muốn để lại dù chỉ một chút điều gì có thể gây ảnh hưởng tiêu cực đến một cặp đôi. Bản thân cậu đã là một bãi mìn rồi. Một người đàn ông không đáng tin cậy, mang theo sự bất ổn của chứng mất trí nhớ.
[IMAGE: ../Images/00011.jpg]
Kouko hoàn hảo xứng đáng có được hạnh phúc hoàn hảo. Cô ấy xứng đáng được bao bọc trong một tình yêu vẹn nguyên, không một tì vết.
“...Cậu cố ý đến đây chỉ để nói chuyện đó thôi à?”
“Ừm, thì cũng…”
Với người con gái tuyệt đối không thể đánh mất này, Banri dốc toàn lực,
[IMAGE: ../Images/00012.jpg]
“Cậu nói gì thế. Tôi với Rinda-senpai chẳng có gì cả. À mà đúng là tôi quý chị ấy thật, đương nhiên rồi. Tôi ngưỡng mộ chị ấy, ‘với tư cách là một Kouhai’ ấy mà.”
Cậu nở một nụ cười rạng rỡ. Một vẻ mặt ngây thơ hoàn hảo, như thể chẳng có gì tồi tệ đang xảy ra.
Kouko đang ngồi nghiêm chỉnh, có vẻ hơi ngượng ngùng, Banri liền cười mạnh hơn, nói: “Nhưng Kaga-san cũng vậy mà, đúng không?” Cô ấy gật đầu thật thà.
[IMAGE: ../Images/00013.jpg]
“Vậy là giải quyết xong rồi. À, gì nhỉ? Bánh kẹo à? Mình đi mua nhé? Tự nhiên tôi thấy hơi đói bụng rồi. Mà giờ ăn cơm thì còn sớm quá. Hay là mình ăn nhẹ gì đó ở mấy quán gần đây? Ừm, có tiệm bánh ngọt này, có tiệm bánh mì có chỗ ngồi ăn luôn này, có cả quán phở hay mấy món kiểu châu Á nữa, không có Starbucks nhưng có Doutor đấy. Cà phê cũng nguội mất rồi.”
Như để tự cổ vũ bản thân, Banri ‘Eiya!’ một tiếng rồi bật dậy đầy khí thế. Hơi muốn thoát khỏi bầu không khí này, cậu nhanh chóng nhét điện thoại vào túi. Chìa khóa nhà nữa.
“...Đúng rồi. Vậy thì, mình ghé tiệm bánh ngọt xem thử nhé.”
Kouko cũng đứng dậy, cầm lấy chiếc túi xách đang vắt trên ghế đẩu.
[IMAGE: ../Images/00014.jpg]
Không cần phải đến ngân hàng, ví tiền chắc cũng đủ để vào quán cà phê. Hình như còn khoảng ba ngàn yên… Hiện tại cũng không có gì cần mua gấp… Vừa nhớ lại số tiền trong ví, Banri vừa nhấc ví lên.
[IMAGE: ../Images/00015.jpg]
Có thứ gì đó ‘cạch’ một tiếng rơi xuống sàn.
Kouko nhanh hơn Banri, cúi người xuống.
Cô ấy ‘À’ lên một tiếng, rồi khom người đưa tay ra,
“Có cái gì vừa rơi xuống á á á á ~~~~!”
[IMAGE: ../Images/00016.jpg]
Kouko thét lên một tiếng kinh hoàng, tung hứng nó hai ba lần rồi làm rơi xuống.
“Cái, cái gì!? Chuyện gì thế!?”
Banri định hỏi là cái gì, rồi nhặt nó lên. Một gói nhỏ màu bạc, như muốn nói lên điều gì đó… Cậu nhận ra đó là thứ mình vừa mua ở Muji, và
“Á á á á á ~~~~!”
[IMAGE: ../Images/00017.jpg]
Banri cũng hét lên.
Có vật thể nào lại phơi bày ý đồ xấu xa một cách lộ liễu đến vậy không chứ. Đầu óc Banri trống rỗng, mặt đỏ bừng, cậu nhanh chóng dùng tốc độ ánh sáng đá nó xuống gầm giường, nhưng…
「…Thấy không?!」
Banri vội vã đưa tay che mặt quay đi. Kouko khẽ gật đầu lia lịa.
「Thấy rồi ư?!」
Cô bé vừa gật đầu vừa lẩm bẩm trong miệng: "Thấy rồi, thấy rồi, thấy hết rồi!"
「…C…cậu nghĩ sao?!」
Banri muốn tự đấm vào mặt mình vì cái câu hỏi ngớ ngẩn đó. Nghĩ sao ư? Chắc chắn là Kouko phải sợ mất vía rồi còn gì.
Thế nhưng Kouko lại:
「Ư… ư ư ư ư…!」
Toàn thân trong chiếc váy liền mềm nhũn như mèo con, bất chợt phá ra cười. Mặt cô bé cũng đỏ bừng như Banri. Rồi cô ngẩng cao cằm, một tay chống nạnh.
「Fufufu! Phư ha ha ha! A ha ha ha ha ha!」
…Cứ thế này thì trông cô chẳng khác nào nữ hoàng độc ác vừa chinh phục được thế giới.
Banri cũng cố làm theo, cười gượng: "A ha ha ha ha!… ha ha…" định lảng đi, thì Kouko lại hất mái tóc dài ra sau, ngay trước mắt anh.
「Đúng vậy! Phải không?! …Đương nhiên rồi! Chuẩn luôn! …Đúng vậy, nhỉ?!」
Vẫn giữ nguyên tư thế cao ngạo mà hơi loạng choạng, cứng nhắc. Nửa là nữ hoàng độc ác, nửa lại giống C3PO.
「Vì chúng ta đang hẹn hò, nên chuyện đó… đương nhiên, là chuyện như vậy rồi! Em hiểu! Nhưng mà, ừm, chỉ là…」
Cô bé vừa lùi dần, tay vẫn nắm chặt túi xách. Từng chút một. Phần thân trên không nhúc nhích, chỉ có đôi chân di chuyển một cách kỳ lạ.
「…Chuyện đó, em nghĩ là nên thật tự nhiên. Nếu mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên mà xảy ra thì thật là tuyệt vời… Em không rõ lắm đâu, nhưng nếu chuyện đó cứ thế mà đến thì em không rõ lắm nhưng mà! Thật tuyệt vời! Nhưng mà! Chỉ là! Tóm lại! Tự nhiên thôi!」
Trước mặt Kouko đang nói liên hồi, cứ như mạch máu trong đầu sắp đứt tung ra, Banri có thể làm gì ngoài việc gật đầu lia lịa chứ. Anh cứ thế "phải rồi, phải rồi" mà gật đầu theo từng lời cô bé nói,
「…Ở Paris!」
Banri suýt ngã quỵ.
Nếu có cặp đôi nào mà tự nhiên lại đặt chân được đến Paris thì đúng là quá sức phi thường. Chí ít thì Banri cũng chẳng thể tự nhiên mà đi Paris được. Anh còn phải bắt đầu từ việc tự nhiên đến Tòa thị chính, rồi tự nhiên làm hộ chiếu cái đã chứ.
Rồi, dù vừa nãy còn đang lùi dần, Kouko bỗng cụp lông mày thành hình chữ V, nhẹ nhàng tiến đến gần Banri.
「…Em vẫn luôn mơ. Nếu lần đầu tiên em và một chàng trai làm chuyện đó thì nhất định phải là ở Paris. Thành phố của những người yêu nhau, Paris. Trong một khách sạn nhỏ nhìn thấy tháp Eiffel… cùng với người mình yêu thật lòng… Đó sẽ là một đêm định mệnh.」
「T… thuận theo tự nhiên à…?」
「Thuận theo tự nhiên.」
Cô bé nhìn chằm chằm Banri bằng đôi mắt long lanh, như van nài, rồi bất chợt ôm chặt lấy anh. Vòng tay mềm mại quanh cổ anh, đầu ngón tay chạm nhẹ lên môi mình.
「Ơ…! Này, kh… Kouko-san!」
Cô bé "Suỵt!". Ý là gì đây? Không được nói ư? Trong khi cảm giác mềm mại từ lồng ngực cô bé đang hoàn toàn áp chặt vào anh.
Đôi mắt tuyệt đẹp của Kouko dao động, cố gắng nhìn luân phiên giữa mắt phải và mắt trái của Banri.
「…Em không muốn làm những chuyện nửa vời mà làm hoen ố định mệnh của em với Tada-kun. Em muốn làm một người yêu hoàn hảo. Với em, đó là chuyện rất quan trọng. …Rất. Rất rất, rấttttt…」
Rồi, cô bé "chụt" một tiếng, hôn lên. Không phải môi anh. Mà là nhắm vào vùng giao giữa cằm và cổ, áp cảm giác mềm mại như tan chảy của đôi môi vào đó.
「Aaaa…!」
Cứ thế… nổi da gà. Một cảm giác run rẩy gần như tê dại chạy dọc từ gáy lên đến tận óc.
"Chụt", thêm một tiếng nữa, rồi đôi môi ấm áp của Kouko rời ra.
Từ khoảng cách chưa đầy một centimet,
「…Đi ăn bánh kem không?」
Kouko hỏi. Giọng nói ngọt ngào, khàn khàn đầy quyến rũ đó khiến Banri không thể nào từ chối.
「…Vâng…」
Như một con rối, Banri bước chân, đi về phía cửa. Anh máy móc xỏ giày. Đợi Kouko cởi tất xong, hai người ra khỏi cửa, cắm xoẹt chìa khóa vào ổ, rồi xoay.
「…Anh… có khi chết mất thôi…」
Banri lẩm bẩm, "Thật đấy", trong khi sánh bước trên hành lang ngoài. Kouko nhấn nút thang máy, rồi vui vẻ quay lại nhìn anh.
「Vậy thì chết ở Paris đi. Em sẽ mê hoặc anh đến chết!」
"La, perla…" Cô bé thì thầm một cách kỳ lạ, đầy gợi cảm với giọng uốn lưỡi. Banri không hiểu đó là gì, nhưng anh có thể cảm nhận rằng đó là một thứ gì đó anh vô cùng yêu thích. Chắc chắn là một thứ tuyệt vời.
「Làm sao mà đi được Paris chứ…」
「Mua vé máy bay là đi được thôi.」
「Muốn mua quá, muốn mua nhanh nhanh!」
「Tháp Eiffel đang chờ chúng ta đó.」
「Eiffel~… Eiffel của anh~…!」
Thang máy đến, khi Banri vừa nhấn nút đóng cửa,
「Khoan đã! Đợi đã!」
Một người nhỏ nhắn nào đó chạy ra từ một căn phòng cùng tầng, lao vào thang máy suýt bị kẹt cửa. Banri giật mình nhìn vì người đó đang ngậm một điếu thuốc trên môi. Nhìn kỹ thì thấy chưa châm lửa, nhưng tay đang cầm bật lửa, và cứ liên tục nhấn nút đóng cửa như thể đang bực bội lắm.
Hai người im lặng một chút, bất giác nhìn nhau.
Đây là lần đầu tiên họ gặp hàng xóm này, nhưng trông có vẻ nguy hiểm.
Người đó mặc chiếc quần thể thao đen trông đã rách nát và chiếc áo thun đen mỏng. Móng chân lộ ra từ dép tông cũng sơn đen. Móng tay cũng vậy. Ngón giữa đeo một chiếc nhẫn đầu lâu khổng lồ. Làn da trắng bệch. Thân hình gầy gò đến mức trông như một cậu học sinh tiểu học. Sở dĩ Banri còn nhận ra đây là phụ nữ là vì khuôn mặt bất ngờ lại rất xinh xắn, hài hòa ẩn hiện sau mái tóc bob ngắn màu đen bù xù, rối bù. Làn da xanh xao không trang điểm, trông rõ là thiếu sức sống.
Căn phòng kín ba người tràn ngập sự ngượng nghịu, từ từ hạ xuống tầng một.
「…Gì đây? Hai đứa bay?」
Bị hỏi chuyện, Banri giật mình. Có phải ý là "nhìn gì đấy?" không nhỉ.
「À. Hóa ra là đang hẹn hò thật. Hừm.」
Người đó cười nhẹ, khiến Banri càng thêm bối rối. Không biết phải làm gì, anh đành cúi đầu. Kouko cũng lúng túng, núp sau vai Banri và nhìn lên góc trần nhà.
「Lơ tao đấy à.」
Đến tầng một, người đó khó chịu bước ra. Vừa ra khỏi lối vào, người đó liền châm thuốc, vừa đi vừa phả khói mạnh mẽ rồi bỏ đi.
「…Ai vậy nhỉ? Người vừa nãy?」
「Ai đó. Trông hơi đáng sợ nhỉ.」
Banri và Kouko đi ngược hướng với người hàng xóm bí ẩn kia, tạm thời hướng về phía khu phố mua sắm.
***
Cứ thế, Banri cứ trốn tránh Linda và bàn của Câu lạc bộ Nghiên cứu Lễ hội một cách chật vật, cuối cùng lại kéo dài sang tuần sau.
Trong thời gian đó, anh đã hẹn hò với Kouko ở Ueno, và gặp cô ấy mỗi ngày ở trường đại học. Kouko, người vẫn bị tịch thu thẻ tín dụng, đã phải bỏ thói quen uống Starbucks và có vẻ khá bất tiện, nhưng đối với những cuộc hẹn của sinh viên, chỉ cần nắm tay đi dạo thôi cũng đủ vui rồi, nên Banri không thấy đó là vấn đề gì to tát.
Càng dành nhiều thời gian hơn với Kouko, thời gian dành cho bạn bè con trai càng ít đi, khiến Banri có đôi chút thiếu sót với Yanagisawa và Nijigen-kun, và những ngày đó cũng có hơi chút bất mãn.
Và rồi, Tokyo bước vào tháng Sáu.
Mùa mưa sắp đến gần.
Đúng như lời Kaga Kouko nói, đây là mùa hoa hồng. Khắp khu dân cư nơi có căn hộ của Tada Banri, hoa hồng rực rỡ khoe sắc, tỏa hương thơm ngát.
Thời tiết thì lúc nóng trên 30 độ, lúc lại tụt xuống gần 15. Cứ như thể đang cố gắng tập cho dân Tokyo quen với cái nóng địa ngục của mùa hè thiêu đốt, nhiệt độ cứ lên xuống thất thường như một thử thách. Banri tự hỏi, liệu đây có phải là màn khởi động cho mùa tới không.
Trời thì lúc nắng, lúc mưa, lúc nóng, lúc mát. Chẳng biết mặc gì cho phải, đôi New Balance mà Rinda tặng vẫn chưa có dịp xỏ.
Banri vài lần lén nhìn trộm Rinda. Cô vẫn vậy, dường như đang trải qua những ngày tháng bình thường của một sinh viên năm hai. Chỉ là, cô không còn nhắn tin cho cậu nữa. Cậu cũng không dám chạm mặt các senpai của câu lạc bộ Lễ hội, nhưng ngày tập luyện đã định thì sắp đến.
Đi tập thì ngại. Mà một trong hai người năm nhất nghỉ thì cũng không ổn. Nếu Banri nghỉ, Kouko chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Không thể cứ tiếp tục như thế này được. Banri tự thấy mình đã đối xử quá tệ với Rinda. Quá tệ.
Nhưng cứ mỗi ngày trốn tránh, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây trôi qua, gánh nặng tội lỗi và sự ngại ngùng lại chồng chất thêm, khiến bước chân Banri càng thêm nặng nề.
Phải làm gì bây giờ? Câu hỏi ấy, theo thời gian, dần biến thành sự hối hận cay đắng: "Giá mà mình có thể làm khác đi."
Giá mà có thể làm lại từ một thời điểm nào đó, có lẽ cậu đã không để mọi chuyện rối tung như vậy. Nhưng thời gian vẫn cứ trôi đi, không cho cậu cơ hội sửa sai.
Khoảng thời gian ngọt ngào, hạnh phúc bên Kouko tựa như thuốc phiện, khiến Banri tham lam khao khát mãi không thôi. Cậu gạt bỏ mọi nỗi đau, mọi vị đắng, chỉ để trở thành một sinh vật chỉ biết ngấu nghiến thời gian. Nhưng đổi lại những khoảnh khắc ấy, gánh nặng trên vai cậu càng thêm trĩu nặng, và chắc chắn, chẳng bao lâu nữa thôi, mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát. Một gánh nặng mà Banri không thể nào gánh nổi.
Và rồi, từng người, từng người một, cứ đứng chôn chân tại chỗ, và cuối cùng,
"Tada-kun?"
Thời gian sẽ ngừng lại mất thôi.
"Điện thoại cậu không reo à?"
"… Hả? Thật kìa. Mà số này lạ hoắc…"
Tan tiết hai, Banri đang đứng trước cửa sau của giảng đường lớn, nơi cậu hẹn gặp Kouko. Cậu lấy điện thoại từ túi quần sau ra, nghiêng đầu. Người gọi đến là một số điện thoại lạ.
"Đừng nghe máy thì hơn. Kiểu gì cũng có mùi lừa đảo."
Kouko, trong bộ váy liền thân màu cam rực rỡ, chau mày, lắc đầu. Hôm nay cô búi tóc cao, khoe vầng trán trắng ngần, thay vì cài tóc thì đeo đôi hoa tai kim cương lấp lánh.
"Thôi, đi thôi mà. Hôm nay ăn trưa gì đây? Chắc là ở căn tin nhỉ? Tớ vẫn phân vân giữa suất A và B ấy,"
"Từ từ đã nào. Có tin nhắn thoại này."
Kouko nũng nịu kéo tay Banri, vừa đi theo cô vừa nghe tin nhắn thoại mà người vừa gọi để lại.
Nghe xong, Banri giật mình thốt lên: "Hả!?"
Người phụ nữ tự xưng là nhân viên công ty quản lý căn hộ của Banri nói: "Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng có sự cố rò rỉ nước từ ban công căn hộ bên cạnh phòng của ngài Tada. Chúng tôi muốn xác nhận xem phòng của ngài có bị ngấm nước hay không ạ."
"Ối giời ơi, toi rồi… Thật á…!? Tệ quá đi…"
"Sao thế?"
"Phòng bên cạnh bị rò nước, có khi ngấm cả vào phòng mình! Ôi trời ơi, xin lỗi cậu, tớ phải về nhà ngay đây!"
"Hả!? Thật á!? Tớ đi cùng cậu được không!?"
"Không cần đâu, Kaga-san còn tiết ba mà! Đi học đi! Tớ nhắn tin cho cậu sau!"
Vừa nghĩ đến tivi, máy tính, dây điện… những thứ không muốn bị ướt, Banri vừa vẫy tay chào Kouko, rồi ba chân bốn cẳng chạy đi. Cậu chạy qua sảnh, lao ra khỏi cửa kính ở lối vào, bước vào cái nóng oi ả của buổi trưa.
Nếu có thiệt hại gì, chắc chắn người ta sẽ liên lạc với bố mẹ mình. Hoặc có khi họ đã gọi rồi cũng nên. Cậu sợ phải nghe điện thoại hỏi han của bố mẹ. Lại thêm một rắc rối nữa, khiến bố mẹ phải lo lắng. Dù chuyện này không phải lỗi của cậu.
Cậu chạy đến ga, nhảy lên tàu, sốt ruột mong tàu mau đến ga gần nhà. Vừa đến nơi, cậu lại lao ra, chạy khỏi cổng soát vé, băng qua khu dân cư, xông vào sảnh chung cư nằm trên đường lớn.
Cậu lên tầng bốn bằng thang máy, mọi thứ trông vẫn bình thường như mọi ngày. Vừa bước ra khỏi thang máy, cậu vừa lôi chìa khóa nhà ra, thì
"… Hả!? Ơ…!?"
"Đến rồi à. Đến thật rồi."
Người đang đứng chắn ngang hành lang hẹp, mặc toàn đồ đen.
Mái tóc bob ngắn cắt bằng, chia ngôi giữa, đen nhánh như sơn, vốn là "thương hiệu" của cô. Khuôn mặt trang điểm đậm. Vòng cổ đính đinh tán hầm hố. Áo ba lỗ rách rưới in hình đầu lâu, quần jean đen siêu bó, đôi boots đế cao su dày cộp. Vóc dáng gầy gò, trên vỏ đàn guitar dán đầy những miếng dán quái dị. Nói thật, trông cô hệt như một nhân vật bước ra từ một bộ truyện tranh shoujo nào đó.
"NANA-senpai…!? Đúng không ạ!?"
Có vẻ như không phải là cosplay… Mặc dù…
"Cậu kia. Hôm trước cậu dám bơ tớ đấy à. Đã từng đứng chung sân khấu với nhau rồi cơ mà."
"Hả!? Hôm, hôm trước là… gì cơ ạ!?"
Ánh mắt sắc lẻm của NANA-senpai không chút khách khí quét một lượt khuôn mặt Banri. Đúng vậy, đây là người cậu đã gặp vào mùa xuân, một sinh viên năm ba cùng trường. Cô dẫn đầu một ban nhạc kỳ quái gồm hai gã cưa xích và một tay trống thích "nhìn trộm" người khác, thường biểu diễn những màn đọc thơ đầy phá hoại và ồn ào, và cũng chính là người đã dùng cây đàn guitar phang Banri và Kouko văng khỏi sân khấu. Một senpai vô cùng nguy hiểm.
Dù ăn mặc nổi bật như vậy, nhưng ít khi thấy cô ở trường. Dạo này cậu cứ tưởng cô đang bận rộn gì đó.
NANA-senpai nhíu đôi lông mày mảnh khảnh, cắn điếu thuốc chưa châm lửa bằng đôi môi cong lên, rồi bứt nó ra bằng ngón tay đeo chiếc nhẫn hình đầu lâu.
"Không nhận ra à? Chúng ta đã đi thang máy cùng nhau rồi còn gì."
"Thang máy…!? Hả!?"
Vậy là, cái người bí ẩn đã buông một câu "Dám bơ tao à" rồi bỏ đi hôm trước, khi Kouko đến chơi, chính là NANA-senpai này sao? Nhưng mà, hình như
"Sao chiều cao khác nhau thế ạ!?"
NANA-senpai im lặng chỉ vào phần đế cao hơn chục phân của đôi boots.
"Hơn nữa mặt cũng khác hoàn toàn luôn!"
"Trang điểm."
Cô đáp gọn lỏn, rồi nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng như thể đang chán ghét điều gì đó.
"Mà thôi, tóm lại là cậu hoàn toàn không nhận ra bọn này sống cùng chỗ với cậu hả. Chắc tại không nhận ra nên mới bị cái trò lừa đảo kia dụ về đây chứ gì. Cái vụ rò rỉ nước gì đó, là tớ đấy. Phòng bên cạnh là nhà tớ."
「Ế, ế, ế…!? Hàng xóm á!? NANA Senpai, chị ở ngay cạnh nhà em thật sao!?」
「Thằng này chắc dễ bị lừa lắm. Mày coi chừng đấy.」
「Lúc em mới chuyển đến, rõ ràng em đã sang chào hỏi rồi mà chị có ra đâu!」
「Ra cái nỗi gì.」
「Em mang cả bánh lươn – quà đặc sản ban đêm, qua mấy lần lận đó! Có cả mẹ em đi cùng nữa! Đã nhấn chuông hẳn hoi rồi mà!」
「Im đi!」
「Cứ tưởng người Tokyo là phải thế này chứ!」
「Nhà gốc Saitama đấy.」
Vừa lẩm bẩm từ “warabi” một cách uể oải, NANA Senpai vừa bước dọc hành lang, dẫn đường cho Banri. Đau khổ thay cho kẻ nhỏ bé, Banri vừa ấm ức theo sau mà không dám than vãn, vừa tiếp tục kêu ca:
「Mà sao lại thế này chứ…!?」
NANA Senpai mở cửa phòng mình, ngay cạnh phòng Banri, rồi thò mặt vào trong:
「Thấy chưa. Bảo thật mà là hàng xóm còn gì?」
Chị nói với ai đó. Rồi, cái khuôn mặt ngượng ngùng thò ra khẽ khàng ấy khiến Banri:
「…!」
Đứng hình.
[IMAGE: ../image/p125.jpg]
Rinda. Chính là người mà Banri đã cố tránh mặt hết lần này đến lần khác. Rinda cũng bối rối cào tung mái tóc, dường như muốn nói “Chết tiệt thật”, và cứng họng không thốt nên lời.
Cứ thế, mấy giây trôi qua nặng nề, họ im lặng nhìn nhau vô thức, rồi:
「Đâ… đâu phải thế đâu…」
Rinda là người đầu tiên khẽ thốt lên một tiếng đầy khó nhọc.
「Chuyện này, NANA Senpai tự ý làm đấy, gần như ép buộc tôi luôn… Tôi, tôi thật sự không hề biết Tada Banri sống ở đây chút nào… Thế rồi NANA Senpai, NANA Senpai ấy, NANA Senpai…」
Rinda vừa lắc đầu vừa cố gắng giải thích trong vẻ mặt tuyệt vọng, nhưng NANA Senpai lại nói:
「Mày cũng là Nana còn gì. Thôi, ra đây đi.」
NANA Senpai xông vào trong, túm lấy tay Rinda lôi ra hành lang. Rinda định quay vào thì bị chị thô bạo đẩy ra ngoài, hay đúng hơn là đá ra bằng đôi giày đế cao su của mình:
「Mày lề mề lằng nhằng quá đủ rồi, có gì muốn nói với thằng này thì giải quyết cho xong đi cho nhẹ nợ. Đừng có tới chỗ tao mà càm ràm mấy chuyện vớ vẩn, tao không có thời gian tiếp đâu. Tao còn phải đi làm thêm, còn phải tập luyện, còn muốn ngủ nữa.」
Cánh cửa lạnh lùng đóng sầm ngay trước mũi Rinda. Tiếng khóa cửa “cạch” một cái vang lên từ bên trong, Rinda vội vàng lao vào cửa:
「Senpai! Senpai ơi! Mà, giày của tôi! Ở trong mà!?」
Cô đập cửa phản đối, nhưng từ trong chỉ vọng ra đúng một từ:
「Mặc kệ.」
Rinda đập cửa “Bốp!” một cái rồi nói:
「Senpai đồ ngốc!」
NANA Senpai đáp lại:
「Giày với túi của mày tao sẽ đốt hết.」
「Xin lỗi! Em xin lỗi! Senpai không ngốc! Senpai là thiên tài!」Trong tiếng Rinda lặp đi lặp lại những lời đó, lần này thì không có bất kỳ tiếng trả lời nào nữa.
Rinda kiễng chân trên đôi tất sneaker mỏng. Cánh cửa phòng NANA Senpai không có dấu hiệu sẽ mở ra chút nào, Rinda nhìn Banri với khuôn mặt méo mó.
「…Là…」
「…」
「…Chuyện là vậy đó…」
「…」
Banri đứng sững sờ, đầu óc tê liệt, chỉ biết nhìn Rinda một cách ngơ ngác.
“Vậy, chúng ta qua phòng tôi nhé?” – Để thốt ra được câu đó, cảm giác như mất tới ba phút đồng hồ.
「Người đó, hồi trước là thành viên dự bị của câu lạc bộ đó…」
「Hả!?」
Vượt quá cả sự ngượng ngùng, gần như là sợ hãi, Banri nín thở, đến thở dốc cũng khó khăn.
「Tôi vừa vào thì cô ấy nghỉ luôn. Nên là quen nhau từ hồi đó.」
「C…」
Tưởng tượng cảnh NANA Senpai cùng cựu hội trưởng Hosshi-senpai – chiến sĩ tìm việc thất bại, và Kosshi-senpai – mỹ nam dáng khỉ, vừa ngậm thuốc lá vừa uể oải nhảy điên cuồng điệu Awa Odori hay Yosakoi, một chút oxy cuối cùng mới thoát ra khỏi cổ họng Banri.
「…Ngạc nhiên thật đấy… chuyện đó.」
「Với lại người đó, tên thật không phải là ‘Nana’ đâu. Cái đó kiểu như, tên gọi chính thức thôi.」
Trong phòng Banri, chỉ có hai người.
「Mà hình như bố mẹ cô ấy cũng gọi là ‘NANA’ luôn.」
Rinda đứng bơ vơ ở hành lang dẫn vào bếp.
Mắt cô chạm mắt Banri đang đứng sững giữa phòng, cô cười gượng gạo như thể đang gặp rắc rối. Quần jean, áo ba lỗ, khoác ngoài một chiếc sơ mi dáng unisex – phong cách rất Rinda, vừa tùy tiện, phóng khoáng lại vừa có chất riêng.
Căn phòng từ sáng sớm vẫn giữ nguyên trạng, không khí có vẻ ẩm ướt, mang theo cả mùi cơ thể của chính Banri.
Chiếc khăn tắm vo tròn lộn xộn, chiếc áo phông dùng làm đồ ngủ thì vứt bừa trên sàn. Bồn rửa bát còn nguyên chiếc đĩa lớn và cái thìa bẩn từ tối qua, cốc uống trà buổi sáng cũng để nguyên đó. Ghế đẩu ngồi cũng để nguyên. Túi ni lông của cửa hàng tiện lợi phồng căng rác lăn lóc trên sàn, rèm cửa phía Bắc buông hờ hững.
Sự ẩm ướt không thể giấu giếm phủ trùm căn phòng im lặng của hai người. Miệng Banri lại nặng trĩu.
Không nói được “Mời Senpai ngồi”, cũng không thể đưa đôi dép đi trong nhà mua cho Kouko, Banri chỉ biết đứng ngây người giữa tình cảnh này.
Nên nói gì, nên làm gì, suy nghĩ hoàn toàn rối bời. Anh lặng lẽ hoảng loạn một mình, đứng đực như khúc gỗ.
「…Đây là căn phòng cậu đang sống à?」
Rinda khẽ khàng thốt lên.
Mặc kệ Banri không thể trả lời, cô bước chân đi tất tới cửa sổ trượt dẫn ra ban công phía Tây, nhìn xuống khung cảnh bên ngoài. Chắc cũng chẳng thấy gì đặc biệt đâu. Chỉ là quang cảnh hơi lộn xộn của thành phố nơi Banri đang sống mà thôi.
「Cậu đang sống ở đây, Banri.」
Rinda áp trán vào mặt kính, lần này nói rõ ràng hơn một chút, như thể đang muốn xác nhận điều gì đó.
Rồi cô quay lưng lại với cửa sổ, nhìn Banri, và hít một hơi thật sâu. Cổ họng cô khẽ kêu lên như tiếng nấc nghẹn, rồi:
「…Tada Banri.」
Vừa gọi tên anh, Rinda vừa dùng tay che đi nửa khuôn mặt. Cô thở ra, khom lưng lại, cúi gằm mặt xuống. Và rồi cô nói:
「Thật sự, xin lỗi cậu nhé.」
Đó là một giọng nói dịu dàng. Một âm điệu nhẹ nhàng, tan chảy như bánh kẹo.
Cô rũ vai như người đang thổn thức, che mặt như người đang rơi lệ, nhưng trong giọng nói của Rinda, dường như còn ẩn chứa cả một nụ cười ôn hòa.
Giọng nói dịu dàng lướt qua tai Banri, vuốt ve cổ anh, rồi lưng anh, trút xuống như một cơn mưa ấm áp.
Nó bao bọc lấy cuộc đời Banri đang lạnh giá, tan chảy nó bằng hơi ấm của sự hồi sinh.
「Chuyện bây giờ thành ra thế này. Cả những chuyện trước đây nữa, tất cả. Tôi đã làm những điều nửa vời, khiến cậu càng thêm bối rối, phải không?」
Cách vài mét, Banri cảm thấy cơ thể mình run rẩy. Tại sao vậy nhỉ? Không lạnh mà anh vẫn không ngừng run.
Anh muốn nói: “Xin đừng nói xin lỗi, Rinda Senpai không có lỗi gì cả, chỉ là em cứ trốn tránh thôi mà.”
Nhưng lại không thể nói ra.
[IMAGE: ../Images/..]
Cơ thể Tada Banri giờ đây không còn nghe theo ý muốn của cậu nữa, chỉ biết run lên bần bật. Cảm giác kỳ lạ như có dòng nước lạnh giá cứ chầm chậm tuôn trào từ bên trong cơ thể ập đến. Cậu đột nhiên hoảng hốt, cứ ngỡ mình đã lỡ tè dầm, nhưng hóa ra thứ rỉ ra không phải là “nước nhỏ” mà là nước mắt.
[IMAGE: ../Images/..]
Một dòng nước mắt như trút xuống, ồ ạt tuôn trào từ khóe mắt cậu, nhiều đến mức chính cậu cũng không hiểu vì sao.
Cảm xúc hoàn toàn không theo kịp. Banri không tài nào hiểu nổi tại sao mình lại khóc.
Chỉ có cơ thể này, một mình nó cứ thế mà khóc, như thể không phải của chính cậu.
Làm sao đây?
Cậu chẳng biết phải làm gì nữa.
“...Banri...”
Thấy Banri bật khóc, Rinda trợn tròn mắt như thể bị sốc. Rồi cô ấy vội vàng bước tới bên cậu với tốc độ kinh người, đỡ lấy lưng cậu và cúi xuống nhìn thẳng vào mặt.
“...Sao thế? Sao lại khóc? Buồn sao? Cô đơn sao? Có sao không?”
Banri vội lắc đầu lia lịa, dùng gốc ngón cái lau nước mắt trên má. Sức lực trong người đột nhiên tiêu tán hết, cậu yếu ớt khuỵu xuống sàn.
Rinda cùng ngồi thụp xuống bên cạnh cậu như một người bảo hộ, nhìn thẳng vào mắt Banri và cất giọng mạnh mẽ, như thể đang dặn dò.
“Chị có điều này muốn nói với em lâu lắm rồi. Chỉ riêng điều này thôi, chị muốn nói bằng mọi giá. Chị thật sự, thật sự rất vui khi được gặp lại em đó.”
Cô ấy nắm lấy vai cậu và nở nụ cười.
“Chị đã nghĩ dù phải đổi lấy bất cứ điều gì cũng được. Nên chị đã cầu xin thần linh rằng: 'Xin hãy giữ Banri sống sót.' Em biết chị lo lắng đến mức nào không? Ngày hôm đó, đột nhiên có người lạ gọi điện đến, nói rằng Banri được tìm thấy ở sông, bị thương rất nặng, bất tỉnh nhân sự,... những câu chuyện như thế cứ thế ập đến... Cứ như thể em sẽ chết đến nơi vậy. Thật đó... Chị, không chỉ riêng chị mà tất cả mọi người, thực sự... thực sự đã rất lo lắng và sợ hãi. Chị đã ước đó chỉ là một giấc mơ và muốn tỉnh dậy ngay lập tức.”
Dù đang cười, cô ấy vẫn tiếp tục lắc đầu. Như thể đang tự nhủ với Banri rằng đừng khóc, không được khóc.
“Và rồi, điều ước của chị đã thành hiện thực. Em còn sống và đang ở đây. Vì điều đó, chị có thể mất đi bất cứ thứ gì. Chị sẵn lòng dâng hiến tất cả. Chị chỉ nghĩ một điều duy nhất... đó là cuộc sống của em sẽ khó khăn đến mức nào. Chỉ vậy thôi. Nếu sự hiện diện của chị khiến khó khăn của em tăng lên, thì chị sẵn lòng rời xa nơi này, rời xa bên cạnh em. Điều đó một chút cũng không đau đớn. So với việc mất Banri mãi mãi, điều đó có thể được xem là niềm vui đó.”
“...Ực...”
Lần này, dòng nước mắt mới trào dâng, Banri đã hiểu rõ lý do.
Chính sự ngu ngốc của bản thân, cái nhận thức “mình là một thằng ngốc” đã xé nát thân thể và tâm hồn nhỏ bé này. Nước mắt chính là dòng máu tươi tuôn ra từ vết thương.
Cậu tự hỏi mình đã sai lầm đến mức nào.
Cậu đã không hề cố gắng để hiểu Rinda. Cậu đã tự ý đánh giá tấm lòng cô ấy bằng tầm nhìn hạn hẹp và cái suy nghĩ nhỏ bé của mình. Cậu đã nghĩ: “Nếu Banri ngày xưa thích cô ấy, thì chắc hẳn cô ấy muốn mình biến mất. Chắc cô ấy đang rất khó khăn khi phải giấu giếm điều đó. Ôi, xin lỗi quá.” – Cậu đã tự nhủ như vậy, tự ý sợ hãi, cứ thế trốn tránh mà không chịu lắng nghe lời Rinda nói, tự ý gánh chịu cảm giác tội lỗi. Cậu đã coi Rinda như một “gánh nặng” để trừng phạt bản thân, như một “vận rủi” không may bị gán lên vai.
Trong khi cô ấy đã vui mừng biết bao khi cậu còn tồn tại trên đời này.
Trong khi lời cầu nguyện của cô ấy đã giữ lại sinh mệnh này ở đây.
Không hiểu sao, cậu lại chợt nghĩ vậy. Cậu không chết là bởi vì Rinda đã đánh đổi một điều gì đó để bảo vệ sinh mệnh này. So với một “sự may mắn ngẫu nhiên”, đối với Banri, điều đó có vẻ đáng tin cậy hơn rất nhiều. Cậu thấy nó thực tế hơn. Cậu cảm thấy đó chính là sự thật. Khi nhìn kỹ người đang ở trước mặt này, người tên Rinda này, cậu hiểu rằng cô ấy là một người có thể làm được điều đó.
Thế mà, sao cậu lại ngốc nghếch đến thế chứ?
Thật sự, ngốc nghếch đến mức nào nữa đây?
“...Em xin lỗi...!”
Banri khuỵu xuống và nói lời đó với Rinda. Cuối cùng, cậu cũng có thể nói ra.
Sau đó, cậu đứng dậy, kéo một chiếc túi không dùng đến từ trong tủ quần áo ra. Trong đó có một bức ảnh.
Đó là bức ảnh cậu và Rinda ngày xưa mà cậu tìm thấy ở nhà. Dưới bầu trời xanh, hai người bạn thân thời cấp ba đang ghé má vào nhau và cười lớn.
Cậu đã không thể bỏ bức ảnh đi, nhưng cũng không thể nhìn nó, nó chỉ như một gánh nặng đè nén trái tim cậu. Giờ đây, “thời ấy” đã mang một ý nghĩa khác.
Chính vì đã có những tháng ngày như vậy, vì đã có một khoảng thời gian rực rỡ đến thế, nên mới có ngày hôm nay. Chính vì đã có thời kỳ cậu sống cùng Rinda, nên cậu mới có thể sống sót và tồn tại ở đây.
“...Cảm ơn cậu.”
Giờ đây, cậu lại một lần nữa gặp Rinda, và vẫn đang sống như thế này.
Cậu cầm chặt bức ảnh bằng cả hai tay, đặt lên ngực, và cũng có thể nói lời cảm ơn đó với Rinda.
“Cái này... à, ra vậy.”
Rinda nhìn bức ảnh với nụ cười, như thể đã hiểu ra điều gì đó, rồi ngồi thụp xuống sàn bên cạnh Banri. Cô ấy ngồi theo kiểu thể dục, úp mặt vào đầu gối một lát, rồi dùng hai tay ôm lấy tóc và tai vài lần, sau đó gật đầu thật lâu.
“Vì vậy mà em đã hiểu ra về chị. ...Thì ra là vậy. Em vẫn giữ cái này sao?”
“...Banri và Rinda-Senpai đã có quan hệ như thế nào ạ?”
Cũng ngồi thụp xuống trong cùng tư thế, Banri cất lời hỏi điều mà cậu đã muốn biết từ rất lâu. Khi dùng ngón cái lau nước mắt, giọng cậu tự nhiên tuôn ra không chút gượng ép, cậu cảm thấy không còn khổ đau hay đau đớn nào nữa. Cậu thậm chí còn có thể mỉm cười mà không hề hay biết. Dù nước mũi vẫn còn mằn mặn chảy ra.
Rinda chầm chậm đưa ánh mắt nhìn về phía xa xăm, như thể đang hồi tưởng lại.
“Chúng ta ấy à, thật sự, thật sự, vô cùng thân thiết đó. Ba năm cấp ba học chung lớp, tham gia chung câu lạc bộ, rất hợp cạ nhau – nói trắng ra, là bạn thân đó. Lúc nào cũng quấn quýt bên nhau. Nhưng không phải là yêu nhau. Chắc là vì quá thân thiết, nên đã không phát triển thành quan hệ yêu đương. Ngay cả khi một trong hai có người yêu, rồi sau này kết hôn riêng, có gia đình, cho dù có già đi, chúng ta cũng sẽ mãi mãi là bạn thân cho đến khi thành ông bà lão, chúng ta đã nói với nhau như thế đó. Chúng ta là một mối quan hệ như vậy đó.”
Banri lại một lần nữa nhận ra mình đã nhầm lẫn.
Trước đây, cậu đã tin rằng mình và Rinda từng hẹn hò. Ngay cả khi không hẹn hò, cậu cũng đã nghĩ rằng ít nhất mình cũng có tình cảm với Rinda ở một nơi nào đó trong tim. Khuôn mặt của cậu trong bức ảnh trông như thể đang mang theo nhiệt huyết và sự rạng rỡ như thế.
Hoặc có lẽ, Rinda chỉ không biết về tình cảm đó của cậu. Có lẽ, Tada Banri đã biến mất khỏi thế giới này mà không thể thổ lộ tình cảm của mình.
Nếu là vậy thì thật đáng thương – vừa nghĩ vậy, Banri vừa nhìn vào nụ cười của hai người trong bức ảnh. Nụ cười ngây thơ, thoải mái và tràn đầy hạnh phúc. Cậu nhẹ nhàng chạm ngón tay vào bức ảnh, những giọt nước mắt dính trên ngón tay hóa thành giọt nước nhỏ lăn trên nụ cười của cả Banri và Rinda trong ảnh.
Rinda nhanh chóng đưa tay ra, dùng ngón tay khô ráo của mình lau đi những giọt nước mắt ấy.
"Banri hồi đó ấy à, vừa lạ lùng, vừa hài hước, lại còn có lòng tốt nữa, nói chung là một đứa con trai rất được. Nhưng không hiểu sao, vì thế mà tôi lại thấy cậu ấy có vẻ không đáng tin cậy cho lắm. Tôi cứ thế mà lẽo đẽo theo Banri mãi. Rồi cứ 'Cậu đang làm gì đấy? Có ổn không? Này Banri!'… đại loại thế. Cứ thế, tôi cứ mãi chăm sóc Banri. Có lẽ không phải coi cậu ấy như một thằng con trai, mà giống em trai hơn. Dù bằng tuổi nhưng cứ ra dáng chị cả ấy mà."
"Nghe nói thế, chả khác gì bây giờ mấy hả Senpai?"
"…Nói mới thấy…"
Họ nhìn nhau, rồi bỗng thấy buồn cười, gần như cùng lúc bật cười nhẹ. Cái sự buồn cười kỳ lạ khiến họ không nhịn được.
Đúng là như vậy thật. Rốt cuộc, mối quan hệ giữa Banri và Rinda chẳng hề thay đổi. Dù có mất trí nhớ, rời xa quê hương, hay thời gian có trôi đi, họ vẫn làm những điều y hệt. Rinda, người luôn ra dáng chị cả, chăm lo cho Banri ngây ngô và luôn theo sau để hỗ trợ cậu ấy.
Từ thuở ban đầu – chính xác là từ khoảnh khắc Banri của hiện tại gặp Rinda – mọi chuyện đã luôn là như vậy. Rinda là người đã cứu Banri khỏi sự hỗn loạn trong buổi lễ khai giảng. Cô cũng là người đã giải vây cho Banri khi cậu suýt bị lôi kéo vào một câu lạc bộ kỳ quặc. Và kể từ đó, với tư cách là một Senpai trong câu lạc bộ, Rinda vẫn luôn quan tâm, lo lắng và chăm sóc cho Banri.
"Nói thật thì, em cứ thấy mình là một thằng… đáng xấu hổ ấy. Kiểu như một kẻ yếu đuối không thể sống thiếu Rinda-Senpai vậy? Cũng có thể là em đã học ở một trường đại học khác, và nếu như em không tái ngộ được Senpai trong lễ khai giảng như thế, thì giờ em cũng chẳng tự tin là mình còn sống đâu."
Rinda bật cười trước lời Banri nói, cho rằng cậu "làm quá". Nhưng thực lòng, Banri nghĩ vậy thật.
Cậu thật tâm tin rằng, nếu Rinda không tìm thấy cậu, không ở bên cạnh và bảo vệ cậu, thì Banri của ngày hôm nay đã không tồn tại. …Cụ thể hơn thì, rất có thể là ở cái núi kia, cậu đã thành mồi ngon cho mấy thứ sinh vật kết tinh, cùng với Kouko mất rồi.
Banri lại một lần nữa nhìn khuôn mặt Rinda. Nụ cười dịu dàng trên gương mặt tinh tế ấy, như thể cô đang hỏi "Có chuyện gì vậy?".
Giống như một thiên thần vậy. Đối với Banri, Rinda đúng là thiên thần hộ mệnh.
Được che chở dưới đôi cánh dịu dàng của người này, cậu mới có thể sống lay lắt được. Cậu may mắn được che chở mạnh mẽ đến vậy, nên mới có thể tồn tại.
Thậm chí ngay cả việc nhận ra điều đó, cậu cũng không thể tự mình làm được.
"Không phải đâu. Chị không nghĩ là không có chị thì cậu không sống nổi đâu. Làm gì có chuyện đó. Cậu không phải là một thằng con trai yếu đuối như vậy đâu, Tada Banri. Chị đảm bảo điều đó."
Rinda quay người lại, nhìn thẳng vào mặt Banri. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào cậu.
"Nhưng mà, chị cũng không nghĩ rằng con đường phía trước sẽ dễ dàng đâu. Vì thế, chị muốn từ giờ trở đi, với tư cách là một Senpai trong câu lạc bộ… hay nói đúng hơn là một người bạn gái mà chị quen ở đại học, cộng thêm là người biết chuyện tai nạn của cậu, chị muốn hỗ trợ Tada Banri. Nếu điều đó không gây phiền phức gì cho cậu."
"Phiền phức gì chứ! Làm gì có chuyện đó! Nhưng mà…"
Banri hơi gãi đầu, rồi bỗng muốn hỏi:
"…Tại sao Senpai lại làm nhiều đến vậy… vì một người như em ạ?"
Cậu thực sự không nghĩ rằng mình có đủ "quyền lợi", "giá trị" hay "lý do" để được Rinda quý trọng đến mức đó.
Thế nhưng, Rinda lại mở to mắt ngạc nhiên, như thể đang nói "Cậu nói gì vậy?".
"Vì cậu là Banri mà. Chuyện đó thì đương nhiên rồi. Dù cậu có không nhớ đi nữa, thì cậu vẫn là một người quan trọng đối với chị. …Với lại, chị rất vui khi ở bên cậu. Cậu cứ như là đã thay đổi mà lại không thay đổi vậy. Những ngày tháng cùng Tada Banri, bây giờ chị rất vui. Cho nên, đơn giản là chị muốn ở bên cậu thôi. Chỉ có thế thôi. …Cậu hiểu không?"
Rinda mỉm cười rạng rỡ, rồi đưa tay phải ra.
Khi Banri còn ngần ngại định nắm lấy tay cô,
"Phải thế này này."
Cô vỗ một tiếng "bốp!" thật mạnh vào tay cậu, rồi ngay lập tức nắm chặt bàn tay đang bật lên của cậu. Nhanh chóng buông ra, cô chỉ "bốp!" vào mặt cậu. Đó dường như là dấu hiệu của tình bạn thân thiết. Sau đó, Rinda nhẹ nhàng đứng dậy.
Đúng lúc đó, điện thoại của Banri reo lên. Nhìn màn hình, là Kouko gọi đến. Rinda thúc giục cậu "Nghe đi", và Banri ấn nút nghe máy.
"Alo Tada-kun? Chuyện rò rỉ nước sao rồi?"
"À, ừm… chuyện đó thì ổn rồi, nhưng mà…"
"Thật ra, bên này cũng có chút vấn đề. Giờ nói chuyện được không?"
Banri lắng tai nghe giọng Kouko, rồi băn khoăn nhìn về phía Rinda. Rinda khẽ vẫy tay, nói nhỏ:
"Chị về phòng bên cạnh đây. Gặp lại sau nhé."
Cô định đi chân trần ra cửa. Banri vội vàng lấy tay che miệng điện thoại:
"Ấy, khoan đã… sandal của em, nếu Senpai cần! Ừm, hình như nó lăn lóc đâu đó quanh đây ạ."
"Không sao đâu, không sao đâu. Đừng bận tâm. Cứ ở bên Kouko-chan mà nói chuyện, nghe Kouko-chan nói đi. Nếu đã thích thì đừng rời xa nhé. Tuyệt đối đấy. Tạm biệt!"
Rinda mở cửa, với thái độ nhẹ nhàng như thường lệ, cô lướt ra ngoài. Dáng vẻ uyển chuyển như một chú mèo tinh nghịch trên góc phố.
***
Ngồi trên tàu điện, Banri vừa nhìn bản đồ tuyến đường dán trên trần, vừa có chút bất an không biết liệu mình có đến được phòng của Yanagisawa an toàn hay không.
Ga mà Yanagisawa sống nằm xa trường đại học hơn một chút so với nhà Banri, trên cùng tuyến tàu điện mà cậu thường dùng để đi học.
Đây là lần đầu tiên Banri đến khu vực này kể từ khi cậu lên Tokyo. Cảnh phố xá Tokyo trải dài qua ô cửa sổ rung lắc, nhuộm một màu cam rực rỡ bởi ánh nắng chiều chói chang. Những tòa nhà chung cư chen chúc san sát, những cửa hàng pachinko và quảng cáo các cửa hàng "hồng" đáng ngờ nổi bật, nhưng phía xa lại là một vùng cây xanh rậm rạp, và bầu trời hoàng hôn cũng trông rộng một cách bất ngờ.
Có lẽ đã bắt đầu vào giờ cao điểm sớm của giờ tan tầm, toa tàu bắt đầu hơi đông đúc với nhiều học sinh cấp hai và cấp ba mặc đồng phục, lác đác vài hành khách đang đứng.
Trong tay Banri vẫn nắm chặt điện thoại, chứa địa chỉ phòng của Yanagisawa mà cậu đã trao đổi một cách trang trọng khi mới quen.
Từ trước đến giờ, Yanagisawa thường đến phòng của Banri, chứ Banri chưa bao giờ đến phòng Yanagisawa. Chuyện này cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì. Một phần vì phòng Banri gần trường hơn, và cũng chỉ là do ngẫu nhiên mọi chuyện thường diễn ra như vậy mà thôi. Banri cũng từng nói "Lần tới cho tớ đến phòng Yanassan được không?", và Yanagisawa cũng đã nói "Được thôi".
…Vì đã nói "được", nên đến mà không hẹn trước cũng không sao… phải không nhỉ… Cậu tin tưởng điều đó và lên tàu.
Không phải là không hẹn trước, mà Banri đã gửi mail nói là "Đang trên đường đến đó" rồi. Cậu cũng đã gọi điện nhiều lần. Chỉ là, không có hồi âm. Kouko cũng nói đã gửi mail nhưng bên cô ấy cũng chưa có phản hồi.
Tin tức đầu tiên của Kouko là "Mitsuo có thể đang gặp nguy hiểm".
Kouko nói rằng cô đã chứng kiến hiện trường có thể đang gặp nguy hiểm đó sau khi Banri hoảng hốt về nhà vì bị lừa bởi cuộc gọi giả của NANA-Senpai, và cậu tự mình "lẻ loi" "buồn bã" đi đến nhà ăn sinh viên.
Vẫn như mọi khi, Kouko thấy mình lạc lõng giữa khuôn viên trường. Dù chỉ cầm khay thức ăn đi tìm chỗ ngồi một mình, cô vẫn cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình chằm chằm, thế nên Kouko rõ là đang cố gắng lắm để tìm được người quen. Rồi thấy Nijigen-kun và Yanagisawa đang ở đó, cô liền bước tới. Nhưng khi lại gần, Kouko chợt nhận ra có cả hai người, một nam một nữ, mà cô chưa từng nói chuyện cùng. Do dự một lúc rồi đành lùi bước, cuối cùng cô chọn một chỗ ngồi khá xa, một mình.
Một lát sau, Oka Chinami – “Sóng Siêu Âm” – xuất hiện cùng nhóm bạn gái khác.
“Ôi, Yanagisawa kìa! Nghe cái giọng nũng nịu lảnh lót kia là biết ngay!”
Hôm nay không để Yanagisawa thoát đâu, Chinami nói vậy. Kouko đưa mắt nhìn sang, thấy Chinami đang cười tươi, bước lại gần như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, vô tư và thân thiện như mọi khi.
Yanagisawa giữ thái độ bình thường, ở lại một lúc với những người khác, nhưng rồi anh ta nói: “Chinami, cho tớ nói riêng một chút được không?” và kéo Chinami ra một chỗ xa hơn.
Chỗ xa hơn ấy lại chính là ngay trước mặt Kouko. Kouko vội vàng giả vờ ngủ, úp mặt xuống cạnh khay thức ăn để che đi. Rồi cô kể lại:
“Mitsuo đã nói thế này: ‘Tớ phiền cái ánh mắt của người khác nên cậu đừng nói chuyện với tớ được không? Tớ cứ thấy như mọi người đang cười nhạo tớ vậy.’ Thế là ‘Sóng Siêu Âm’ hỏi: ‘Cậu định như thế mãi sao?’, rồi Mitsuo trả lời: ‘Mãi mãi.’ Sau đó ‘Sóng Siêu Âm’ nói: ‘Nếu Yanagisawa muốn vậy thì tớ sẽ làm theo,’ rồi cô ấy đi mất. Mitsuo thì cứ cúi đầu đứng đó một lúc. Tớ đã cố gắng hết sức giả vờ ngủ. ‘Chắc ổn rồi nhỉ…,’ tớ ngẩng mặt lên thì thấy Mitsuo vẫn còn ở đó, và hai đứa lại chạm mắt nhau cái chóc. Thật là ngại quá! Tớ nghĩ vậy, nhưng vẫn cố vẫy tay chào: ‘Hi!’ Thế mà Mitsuo lại phớt lờ tớ rồi bỏ đi. Kể từ đó, cậu ấy không đến buổi học thứ ba, gửi mail cũng không trả lời… Tớ lo cho cậu ấy quá.”
Qua điện thoại, Kouko hạ giọng, thực sự lo lắng. Rồi cô nói tiếp:
“Vì thế, Tada-kun này, tớ nghĩ cậu nên đến phòng Mitsuo xem cậu ấy thế nào. Tớ gọi cho cậu cũng vì vậy đó. Cậu biết đấy, tớ thì nhất định không thể đi được đúng không?”
“Tôi á?”
“Đúng vậy. Không muốn sao?”
“Không, không phải là không muốn, tôi cũng lo cho Yanassan mà, đi một chuyến thì hoàn toàn ổn thôi, nhưng ‘tôi nhất định không thể đi được’ là sao chứ?”
“Ôi dào, cậu nói gì vậy chứ. Đã có bạn trai rồi mà lại đến phòng một người con trai sống một mình thì làm sao được. Ở chung một phòng kín với người khác giới chỉ có hai người, đó chẳng phải là ngoại tình hoàn toàn sao? Đúng không? Đúng chứ?”
“Ơ, vậy… hả?”
“Đúng mà?”
“…Đúng vậy nhỉ.”
“Đúng rồi!”
––Thế thì cô ấy đã ngoại tình mất rồi còn gì.
Nhưng tất nhiên Banri không thể nói vậy, anh đành gác chuyện đó lại, vội vàng rời phòng rồi một mình đi chuyến tàu này. Chắc là sau đó Kouko đã đi học buổi thứ tư, hoặc nếu không có tiết thì cô ấy đã về nhà rồi.
Anh cũng đã nghĩ đến việc rủ Kouko đi cùng, nhưng lại thấy không biết Yanagisawa sẽ nghĩ sao, cảm giác hơi khó xử. Với lại, lỡ như Yanagisawa không có nhà mà đi ra ngoài thì một mình anh sẽ dễ xoay sở hơn nếu phải quay về.
Ga cần đến sắp tới, sân ga hiện ra. Banri hít thở sâu liên tục để trấn an trái tim đang bất an. Lần đầu tiên đến một thị trấn xa lạ, liệu anh có tìm đúng nhà của tên đó mà không bị lạc không? Và tên đó có ổn không?
Thật sự, đây đúng là “tình thế nguy cấp của Mitsuo”.
Dám nói với cô gái mình thích rằng “đừng nói chuyện với tôi”… Cái tên Yanagisawa đó, chắc giờ này đang suy sụp nặng nề, chìm trong sự chán ghét bản thân mất rồi.
Tàu chầm chậm phanh lại, Banri đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Không mang theo hành lý, ví để trong túi quần, điện thoại cầm trên tay.
Không có nhiều người xuống ga này, ga chỉ có tàu dừng ở tất cả các trạm. Anh bước trên sân ga vắng vẻ, rồi lên cầu thang. Anh phân vân không biết nên ra cửa Bắc hay cửa Nam, nhưng dựa vào địa chỉ thì anh đoán là cửa Bắc.
“Bíp,” anh chạm thẻ Suica qua cổng soát vé, rồi.
“À ừm…”
Banri nhìn quanh một chút.
Dù đây là ga anh lần đầu đặt chân đến, nhưng cũng chỉ cách đó vài ga trên cùng một tuyến đường thôi. Cảnh vật dường như không có quá nhiều khác biệt. Các biển hiệu đập vào mắt ngay lập tức cũng toàn những thứ quen thuộc như cửa hàng Tonkatsu Saboten hay Century 21. Tuy nhiên, khu vực này có vẻ không có phố mua sắm, và số người qua lại cũng ít, có thể nói là có phần hoang vắng hơn thị trấn nơi Banri sống.
Anh kiểm tra Google Maps trên điện thoại, rồi rẽ phải theo con đường lớn.
Trên vỉa hè, hàng cây bạch quả rậm rạp.
Dù mặt trời đã ngả bóng, nhưng hôm nay không khí vẫn oi bức lạ thường vì độ ẩm cao. Banri vừa đi vừa vẫy vẫy chiếc áo phông hai lớp để gió lùa vào khoảng trống.
Cứ thế đi thẳng, khoảng vài phút từ cổng soát vé nhà ga. Anh rẽ vào con hẻm ngoằn ngoèo với góc cua khó nhằn, sau khi rẽ vào tòa nhà của một công ty sản xuất thiết bị nhỏ làm mốc, anh cẩn thận nhìn bản đồ. Và ở đó, căn hộ của Yanagisawa hiện ra.
Một căn nhà hai tầng bình thường, không có gì nổi bật. Một căn hộ gỗ kiểu cũ, đúng chất dành cho sinh viên nghèo. Căn hộ này có vẻ đã được xây dựng từ lâu hơn nhiều so với Neo Phoenix nơi Banri ở, nhưng thay vì cảm giác cũ nát, nó lại mang một vẻ đẹp cổ kính. Rất nhiều cây cối và thực vật được trồng trong khuôn viên, sum suê tươi tốt, tạo nên một nét quyến rũ đặc biệt.
Đương nhiên là không có khóa tự động, anh cứ thế đi thẳng lên tầng hai bằng cầu thang ngoài trời. Phòng 203 chắc chắn là phòng của Yanagisawa.
Với việc anh ta phớt lờ mail và điện thoại của mình, việc anh ta có mở cửa khi anh bấm chuông hay không cũng khó nói. Nói đúng hơn, ngay cả việc anh ta có ở trong phòng hay không cũng là một dấu hỏi.
Tuy nhiên, anh vẫn quyết định bước ra hành lang và rồi…
“Yanagisawa này!”
“Ứ,” anh khựng lại. Anh vô thức lùi xuống vài bậc thang để ẩn mình.
“Thật sự thì, hôm nay tớ không khỏe…”
“Vì không khỏe nên tớ mới lo lắng đến đây mà!”
“Giờ tớ muốn ở một mình hơn…”
“Không được cố sức đâu, tớ đã bảo sẽ nấu cơm cho cậu mà. Này, nhìn xem, tớ còn đi mua đồ về rồi nè!”
Cánh cửa một căn phòng ở giữa hé mở, một nam một nữ đang cãi cọ gì đó. Người đang nói chuyện từ trong phòng không ai khác chính là Yanagisawa Mitsuo. Người đang cầm túi mua sắm và nói “Đã cất công đến rồi thì cho tớ vào đi, tớ sẽ về ngay mà,” chính là… ừm, là một Senpai năm hai… hay năm ba của câu lạc bộ điện ảnh nhỉ? Trước đây một hay hai lần, không, ba hay bốn lần, … thậm chí có thể nhiều hơn, cô ấy đã khá thường xuyên nói chuyện với Banri khi anh ở cùng Yanagisawa. Banri nhớ là đã từng nghĩ cô ấy là hoa khôi hay á khôi của trường đại học, một mỹ nhân nổi bật và quyến rũ (nhưng không bằng Kouko đâu nhé!).
“Ôi, cô ấy… thế này á…!?”
Banri vội rụt mặt lại, khẽ nín thở. Senpai mà Banri nhớ là người luôn ăn mặc giản dị, đúng kiểu nữ sinh đại học, với quần jean, áo sơ mi denim, váy hoa xòe và đi bốt hay gì đó tương tự.
Thế nhưng, người đang đứng trước mắt anh lúc này lại có mái tóc xoăn màu nâu sẫm và một chiếc bờm satin màu tím.
Chiếc đầm kiểu cách rất nữ tính, nền trắng vẽ họa tiết xanh lá cây to bản, cùng đôi sandal cao gót lộng lẫy. Một chiếc túi trông có vẻ hàng hiệu khoác trên vai, trên tai, nơi cổ và ngón tay đều lấp lánh những món trang sức to bản.
Nhìn thế này, quả thực… đúng là một Kouko giả mạo.
Gương mặt trắng bệch tô son đậm, dù có cài thêm chiếc bờm tóc thì cũng chưa chắc đã giống. Nói chung thì, trông cô ấy khá là đáng sợ.
“Này, Yana có thích món thịt hầm rau củ không?”
Nghe vậy, Banri khẽ hé cửa ngó thêm lần nữa thì thấy Senpai đã "Kouko giả mạo hóa" đang cố nhét bàn chân mang sandal vào khe cửa, hòng xông vào phòng Yanagisawa.
“À, ờm, không, em thật sự là…”
“Về nguyên liệu thì cũng có thể nấu cà ri đấy nhé? Này này, cậu thích món nào? Mà nói thật là hôm nay tớ rảnh rỗi cả ngày, hay là tớ ở lại đây luôn cũng được nha~ Thế nên mở cửa đi?”
“…Thật sự, thật sự, thật sự là…”
“Mở, cửa, ra?”
Yanagisawa muốn đóng cửa nhưng có vẻ ngại không dám giẫm nát mũi chân của Senpai, chỉ đành đứng yên với vẻ mặt khó xử.
Việc Yanagisawa khó chịu với sự "tấn công" của Senpai thì Banri, đang lén lút nhìn trộm, cũng nhận ra ngay. Senpai không chịu về thế này thật đáng sợ, hơi nguy hiểm thì đúng hơn. Cậu ấy nghĩ vậy.
Trong tình cảnh này, mình phải tìm cách nào đó để cứu lấy đứa bạn thân này thôi.
“…Tao tới đây, Yana-san!”
Banri lao ra hành lang.
Rồi sải bước lại gần, cậu ta nói ngay:
“My Boyfriend…”
[IMAGE: ../Images/00000.png]
Banri chống một tay lên eo, tạo dáng như người mẫu. Cậu ta rít giọng khàn khàn, thì thầm chậm rãi, rồi ưỡn vai chen ngang vào giữa hai người một cách thô bạo. Thế nào, chắc chắn sốc lắm đây. Banri che chắn Yanagisawa phía sau, liếc nhẹ hàm răng cửa qua kẽ môi, đưa ra vẻ mặt tự cho là "ngầu" của mình để khiêu chiến Senpai.
“Banri…!”
Giọng Yanagisawa đầy vẻ mừng rỡ vang lên từ phía sau gáy Banri. Còn Senpai thì:
“…Ối…”
Lẩm bẩm một tiếng “Thằng cha này là ai vậy?” đầy ghê tởm, Senpai liếc nhìn Banri một cái rồi lùi lại một bước.
“Chào, Yana-san!”
Banri vẫn giữ nguyên dáng đứng người mẫu điệu đà, bắt chước hệt cô bạn gái đáng yêu của mình, ngẩng cao cằm và nheo mắt. Cậu ta hơi cúi đầu xuống, lườm Senpai. Senpai hơi chùn bước, nhưng không chịu thua. Cô ấy trừng mắt nhìn lại Banri với ánh nhìn sắc lạnh:
“Này, cái gì thế? Này Yana, thằng này là ai vậy?”
Cô ta nũng nịu định tựa vào Yanagisawa bằng giọng mũi, nhưng:
“Cái này, là bạn trai của tôi ạ!”
Thế là thắng bại đã rõ ràng – Banri "hừ!" một tiếng đắc thắng, rồi tiến sát hơn về phía Senpai.
“Tôi thích thịt hầm rau củ hơn đấy nhé!?”
“Thịt hầm cho mày ăn không có đâu!”
Senpai quay gót, rút lui. Tiếng gót giày “Cộp! Cộp! Cộp!” vang vọng khi cô ấy bước xuống cầu thang, mang theo sát khí sắc lạnh, nhưng ít nhất thì…
“Cứu, cứu rồi!… Sợ quá đi mất… Người đó cứ cố tình khoe khe ngực cho em xem hoài…!”
Mở cửa ra nhìn theo bóng lưng của Senpai, Yanagisawa thật sự thở phào nhẹ nhõm, chắp tay cảm ơn Banri. “Rồi rồi, có chú ở đây thì không sao đâu mà,” Banri mạnh mẽ gật đầu đáp lại.
Yanagisawa vừa xin lỗi vì không có tâm trí để trả lời tin nhắn, vừa kéo Banri vào phòng.
“Ôi, thôi thôi thôi rồi… thôi rồi thôi thôi thôi…”
Thật lòng mà nói, điều này nằm ngoài dự đoán của Banri. Cậu ấy có chút gì đó giống Kouko khi nhìn quanh căn phòng. Thôi rồi, Mitsuo ơi là Mitsuo…
“Bẩn lắm đúng không?… Sợ chưa?”
“Mà nói đúng hơn là, có chuyện gì vậy?”
Mặc chiếc áo phông và quần đùi, tai nghe đeo lủng lẳng quanh cổ, nhạc vẫn rò rỉ ra ngoài, dây cáp quá dài cứ lê lết trên sàn – Yanagisawa trong bộ dạng "chuẩn" ở nhà, ngượng nghịu vuốt cằm. Dù trông tềnh toàng thế này, nhưng khuôn mặt cậu ấy vẫn là kiểu soái ca.
“Mấy hôm nay, tớ hoàn toàn mất hết hứng thú dọn dẹp hay sắp xếp gì cả…”
“Nếu cậu để cô Senpai kia nhìn thấy cảnh này, có khi cô ấy tự động rút lui rồi cũng nên.”
“…Có lẽ thế.”
Ngay cả Banri, người tự nhận mình khá luộm thuộm, cũng phải ngạc nhiên, vì nơi đây quả thực là một động ma.
Căn phòng một gian không quá rộng, ước chừng chỉ khoảng sáu chiếu tatami, nhưng quần áo đã cởi ra chất đống khắp nơi. Trên bàn có những cốc mì ly còn sót lại nước súp, đũa dùng một lần, vài chai nước suối đã cạn hoặc uống dở. Bồn rửa bát ở bếp nhỏ chất đầy bát đĩa bẩn, và không hiểu sao còn có cả một núi rác tiện lợi vứt lung tung. Cửa phòng vệ sinh kiêm phòng tắm rửa mặt thì mở toang hoang, mùi ẩm mốc bay ra cùng với khăn tắm và đủ thứ lộn xộn tràn cả ra ngoài phòng khách. Nói chung là, chẳng thấy sàn đâu cả. Chỉ miễn cưỡng nhận ra đó là sàn nhựa vinyl.
“Nhưng nói thật, tớ vẫn nắm rõ mọi thứ nằm ở đâu mà.”
Vừa nói xong, Yanagisawa đi chân trần dẫm phải cái gì đó “Rắc!”, rồi “Ưm…” một tiếng, khuôn mặt điển trai nhăn lại. Nghe tiếng thì chắc là vỏ đĩa CD. Cậu ta vội vàng nhấc chân lên, mất thăng bằng, khiến giắc cắm tai nghe đang cắm vào laptop bật ra.
Lập tức, tiếng vocal nam vang dội từ loa. Giọng hát cao vút, chậm rãi và du dương cùng âm sắc kèn trombone trong trẻo, nghe không giống phong cách của Yanagisawa chút nào.
“…Cậu nghe nhạc lạ ghê nha.”
Banri vô thức lẩm bẩm hỏi. “Đại khái là ‘Chuyện Thiên Đô…’” Yanagisawa nói. Banri nhất thời không hiểu ý, không biết đó là đùa hay thật.
“Cái, cái gì cơ?”
“…À, đó là tên bài hát. Mà nói thật thì… cứ thế này thì không được rồi. Tớ, thật sự phải làm gì đó. Căn phòng này… và cả cuộc đời này nữa…”
Yanagisawa ngồi xổm, bấm lách cách con chuột để dừng nhạc, rồi giật phăng tai nghe và ném ra xung quanh. Cậu ta ngồi xuống giường, gạt phăng đống quần áo và tạp chí đang chất đống trên đó.
“Ngồi đây không?”
Yanagisawa mời Banri ngồi bên cạnh. “À, vâng,” Banri đáp lời, nhưng trong lòng nghĩ, kẻ mà mình muốn ngồi cạnh trên giường không phải thằng này… Tuyệt đối không phải…
Yanagisawa “Hê hê” cười ngượng ngùng không hiểu vì sao.
“Ban ngày thì chỗ này cũng giống sofa mà.”
“Không, là giường mà… Chắc chắn là giường mà cái này…”
Dù sao thì, nhìn thấy mặt cậu ấy vẫn còn khỏe mạnh thì cũng yên tâm được phần nào.
“Thôi thì, nhìn cậu khỏe mạnh cũng tốt rồi. Tớ lo cho Yana-san lắm. Mà nói thật là, ừm,”
“…Kouko nói gì đó với cậu đúng không?”
“Không phải nói gì đó mà là, đúng vậy… Ừm, cô ấy kể hết từ đầu đến cuối…”
Yanagisawa nhún vai với vẻ mặt khó tả, bật TV lên và nghịch điều khiển trong tay. Cậu ta liên tục chuyển kênh mà chẳng có mục đích gì.
Trong căn phòng kín mít của hai thằng con trai, một sự im lặng ngột ngạt bao trùm. Banri quyết định đổi chủ đề.
“À mà, cô Senpai kia rốt cuộc là bị làm sao vậy?”
“À à…” Giọng Yanagisawa trả lời đầy uể oải.
[IMAGE: ../Images/00000001.jpg]
[IMAGE: ../Images/00000002.jpg]
[IMAGE: ../Images/00000003.jpg]
[IMAGE: ../Images/00000004.jpg]
[IMAGE: ../Images/00000005.jpg]
[IMAGE: ../Images/00000006.jpg]
[IMAGE: ../Images/00000007.jpg]
“À cái này thì… Nghe đâu có tin đồn là tôi bị Chinami đá. Hơn nữa, từ nãy đến giờ cô ấy cứ nhắn tin dai dẳng mãi. Nào là ‘Cậu không sao chứ?’, ‘Đi uống nước không?’, ‘Có buồn lắm không?’… cứ như thế tấn công tôi liên tục, rồi đến hôm nay thì thành ra cái cảnh này đây. Cô ấy cứ lân la đến mua đồ, rồi lại nói muốn ở lại… Bên này thì chỉ biết sợ hãi đến độ chết khiếp thôi. Mà nói thật, người gì đâu mà khoe ngực lộ liễu đến vậy. Không phải khe ngực bình thường đâu, mà lộ hết cả quầng ngực luôn ấy. Lại còn hơi ngả màu be nữa chứ. Như thế có khác nào phạm tội với tôi không cơ chứ?”
Nghe Yanagisawa than vãn, Banri không nhịn được mà bật cười khúc khích.
“Không phải chuyện đáng cười đâu. Mà này, không hiểu sao ai cũng biết chuyện tôi bị Chinami đá. Là sao vậy? Tại sao? Mọi người quan tâm chuyện của người khác đến thế sao?”
Yanagisawa thở dài, bất lực buông thõng vai, cúi gằm mặt.
“Chà… Chắc là, đúng là có rất nhiều người chứng kiến vụ việc lúc đó thật…”
Cái cảnh Yanagisawa bị đá là ở một buổi nhậu quy mô lớn với hàng chục người. Chinami vốn đã là trung tâm của đám sinh viên năm nhất rồi, còn Yanagisawa cũng nổi bật với vẻ ngoài xuất chúng, nên Banri thấy chẳng lạ gì khi tin đồn cứ thế lan truyền, thậm chí còn đến tai các Senpai khóa trên.
Với vẻ mặt chán nản đến tận cùng, Yanagisawa cau có.
“Mỗi lần nghĩ đến việc mọi người đều biết bộ dạng thảm hại của tôi, tôi lại thấy ngại ngùng đến mức không dám nhìn ai… Cứ tự nhiên ý thức thái quá, làm gì cũng căng thẳng, rồi lại càng dễ thất bại, vết thương càng thêm sâu, mọi thứ cứ như thể đều đi ngược lại mong muốn vậy.”
“Ra là thế…”
Hóa ra người nổi bật cũng có nỗi khổ của riêng người nổi bật. Banri đảo mắt nhìn quanh căn phòng lộn xộn, đổ nát, trong lòng thấu hiểu những gì Yanagisawa đang trải qua.
“…Tất nhiên là tôi biết. Biết phải cư xử thế nào với Chinami mới đúng. Phải thật tự nhiên, vui vẻ, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi hiểu điều đó… nhưng mà, dù cố mấy cũng không làm được như mình nghĩ. Cứ gặp mặt là lại ‘Ối trời!’, rồi lại thấy xấu hổ, thấy buồn, rồi lại nghĩ không biết mọi người có đang nhìn mình mà cười thầm không… Cứ thế lặp đi lặp lại. Và giờ thì thành ra cái bộ dạng này. Tôi phải làm sao đây, tệ quá rồi. Thật thảm hại.”
“Không đến mức thảm hại vậy đâu.”
“Không, thảm hại mà.”
Yanagisawa nói với Banri, "Tôi nói chuyện bạn gái cậu nhé," rồi ngắt lời một chút trước khi tiếp tục:
“Tôi thì, vẫn cứ thấy Kouko đáng ghét.”
“Ồ, ừ… À, vẫn đáng ghét nhỉ, khoản đó.”
“Ừm.” Yanagisawa gật đầu.
“Cảm giác như bị lợi dụng để làm bàn đạp vậy. Cô ấy đã dồn tôi đến chân tường, ép tôi thay đổi cả trường đại học, vậy mà cuối cùng lại yên ổn trước tôi. Cứ như thể bị Kouko kéo chân không biết bao nhiêu lần, rồi cô ấy lại đi trước vậy, thật là tức chết đi được. À mà… nói mấy chuyện đó với Kouko thì có ích gì đâu. Tôi đâu thể nói là ‘Vì tôi tức nên đừng quen Banri nữa’ được chứ.”
“Khoan đã, đừng nói ra thật… Cái đó thì thật sự…”
“Không nói, không nói. Tuyệt đối không nói. Nếu Kouko yên ổn với Banri thì đó cũng là chuyện tốt cho tôi mà. Dù sao thì cô ấy cũng là bạn thời thơ ấu của tôi. Tình yêu hay tình cảm nam nữ gì đó thì tôi không thể có với cô ấy, nhưng cái tình nghĩa… Xin lỗi, nghe có khó chịu không?”
“Hoàn toàn hiểu mà,” Banri đáp, và rõ ràng Yanagisawa thở phào nhẹ nhõm.
“…Banri là bạn tôi mà. Tôi thực sự mong hai cậu hạnh phúc. Thực sự đó. Mà này, hồi tôi quyết định dứt khoát đá Kouko, tôi đã muốn Banri ở bên cạnh cô ấy rồi. Tôi nghĩ nếu có Banri thì Kouko sẽ ổn thôi. Từ lúc đó tôi đã nghĩ vậy rồi. Nên giờ mọi chuyện thành ra thế này thì tôi cũng chấp nhận được, thậm chí còn thấy vui nữa. Chỉ là, cái cảm giác bị vượt mặt đó, tôi không thể gạt bỏ được. Cứ như kiểu ‘Sao cứ là mình mãi!’ hay ‘Sao cứ là mình mãi thế này!’, cậu biết đó…”
Yanagisawa ấp úng, rồi hơi bặm môi lại, như thể xấu hổ vì những gì mình vừa nói.
Một lúc sau,
“…Cứ mình tôi bị mắc kẹt ở đáy vực, thành ra bộ dạng này. Rồi lại đi chửi rủa đứa bạn gái thời thơ ấu trước mặt bạn trai cô ấy, cũng là bạn của mình.”
Anh ta dang tay, ngửa mặt nhìn lên trần nhà như muốn hỏi ‘Thế này thì sao đây?’. Yanagisawa nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định, như thể tìm kiếm sự cứu rỗi từ Chúa hay các thiên thần. Anh ta thì thầm thêm, như nói với chính mình:
“Không phải đáng ghét… Nói đúng hơn là, tôi ghen tị. Với những người hạnh phúc và chói sáng đó. Tôi cũng muốn được như Kouko, tỏa sáng như vậy. Tôi đã muốn được như thế. Tôi cũng từng tin rằng dù có không được suôn sẻ, tôi vẫn sẽ gặp được Chinami, kết bạn, và mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn từ giờ… Cho đến khi bị Chinami đá theo cái cách đó…”
“Yanassan…”
“Đối với tôi, Chinami là duy nhất. Nhưng với Chinami, tôi lại chỉ là một trong số rất nhiều người. Không yêu không thích gì, chỉ là một người trong số rất đông đảo người khác… Đúng là tại Kouko mà ra. Tại Kouko đã khiến tôi tin rằng tôi là một người đặc biệt đáng để bị theo đuổi đến phát điên. Tôi hoàn toàn không quen với việc bị coi là ‘người không quan trọng’. Cứ nghĩ ‘Tại sao chứ?’… Tại sao Chinami lại không thích tôi chứ… Rồi lại nghĩ, cái kiểu ‘Tại sao’ khó chịu đó, ngay từ lúc nói ra là đã không còn tư cách được thích rồi, kiểu thế.”
Ngay cạnh Banri, Yanagisawa lại sa vào một vòng lặp tự hành hạ bản thân. Càng nói ra thì anh ta càng tự làm mình tổn thương, rồi lại tự trách móc cái bản thân tổn thương đó. Thật ra, Yanagisawa vốn là một người đàn ông đáng ghen tị: ngoại hình nổi bật, giàu có, gia giáo (mặc dù bây giờ đang sa sút), và cũng là một người tốt.
Tóm lại, Yanagisawa hoàn toàn không tự tin vào bản thân, Banri nghĩ. Dù có một khuôn mặt góc cạnh đến vậy, nhưng Yanagisawa dường như hoàn toàn không nhìn thấy những “điểm tốt” của chính mình. Lời Yanagisawa nói rằng “tại Kouko mà ra” có lẽ cũng không hoàn toàn sai. Cái tuổi dậy thì cứ liên tục nghĩ “Đừng theo đuổi tôi, đừng thích tôi, tôi chẳng có giá trị gì đáng để được yêu thích cả!” – có lẽ đã khiến Yanagisawa chỉ học được cách phủ nhận bản thân. Dù sao thì, đó cũng chỉ là suy đoán của Banri.
Bất chợt, Banri lại nghĩ đến Rinda. Đôi bàn tay của cô ấy luôn vươn ra giúp đỡ mỗi khi Banri gặp khó khăn, tìm kiếm sự cứu rỗi.
Banri nghĩ rằng chính đôi tay này đã được Rinda nắm lấy và kéo lên.
Có lẽ đã đến lúc dùng đôi tay được Rinda cứu rỗi này, để vươn ra vì bạn bè, để kéo bạn bè thoát khỏi vòng lặp tự hành hạ bản thân như một kẻ thích khổ dâm. Anh muốn nắm chặt lấy bàn tay đó… Dĩ nhiên là theo nghĩa ẩn dụ thôi. Nắm tay Yanagisawa bằng nghĩa đen thì hơi sởn gai ốc. Nhưng mà…
“...Yanassan. Này.”
Banri lấy ra một chiếc gương sáng lấp lánh từ túi quần sau, mở ra và đưa cho Yanagisawa. Đó là chiếc gương nhỏ kỷ niệm do Kouko tặng.
“…Gì vậy?”
“Nhìn mặt cậu đi.”
[IMAGE: ../Images/..]
Thật ra, ý của Tada Banri là: "Với gương mặt đẹp thế kia, đáng lẽ phải tự tin ngời ngời, kiêu hãnh mới phải chứ. Vẻ ngoài này đủ để mà ưỡn ngực vênh váo rồi đấy." Thế nhưng…
"Ôi... cảm ơn cậu, Banri..."
Yanagisawa Mitsuo ngượng ngùng nheo mắt mỉm cười. Cậu ta cầm chiếc gương nhỏ soi soi, rồi dùng ngón cái chà chà khóe miệng.
"Là rong biển đấy... do tớ ăn sushi cuốn mua ở cửa hàng tiện lợi mà..."
Banri định nói "không để ý gì sất" thì cơ thể cậu như muốn khuỵu xuống. Trong tai Banri, giọng nói ảo ảnh của Nijigen-kun vang vọng, dù cậu ấy không có mặt ở đây: "Đó chính là điểm tốt của Ya-san đấy..." Quả đúng là vậy. Mitsuo cứ thế này là được rồi. Chính vì thế này, nên cậu ấy mới là Mitsuo.
Mitsuo cất chiếc gương đi, rồi "Ái chà!" một tiếng, đứng bật dậy.
"Vậy là rong biển đã bay, sushi cuốn cũng chén sạch rồi! Giờ thì, FOLLOW ME!"
Banri ra vẻ ngớ ngẩn, giơ ngón cái lên và quay tít cánh tay trước mặt Mitsuo, quyết tâm tạo dáng hô hào: "Đi thôi!" Chàng mỹ nam u sầu vẫn còn ngơ ngác.
"...Gì vậy? Cậu đang làm gì thế?"
"Dọn dẹp cái phòng này chứ sao! Phải bắt đầu từ đó chứ! Mà này, ở trong cái nơi bẩn thỉu thế này thì bị trầm cảm cũng phải thôi!"
Mitsuo vẫn còn nhìn xung quanh "hang ổ ma quái" của mình với đôi mắt hơi lờ đờ.
"Thì... thì đúng là vậy thật..."
"Không có "thì" gì hết! Làm thật đi chứ! Nào, đứng dậy! Nhanh lên! A-vôi!"
"A-vôi? Cái gì thế?"
"Là "nhanh lên" ấy! Bình thường phải hiểu chứ!"
"Ơ..." Mitsuo vẫn chần chừ ngồi yên. Banri đập tay bôm bốp trước mặt cậu ta.
"Mệnh lệnh! Dọn dẹp! Nào nào, làm nhanh lên! Tớ cũng sẽ giúp cậu!"
Banri đứng hiên ngang như một vị thần hộ pháp, ra vẻ "đàn anh."
Thật ra, Banri vẫn chỉ là một đứa trẻ non nớt. Thậm chí, nói đúng hơn, cậu chỉ là một "em bé" mới sinh được hơn một năm (do mất trí nhớ). Thế nhưng, ở đây, cậu vẫn cố gắng tỏ ra trưởng thành để hướng dẫn và giúp Mitsuo vượt qua hoàn cảnh khó khăn này. Cậu muốn ép buộc Mitsuo đứng dậy, không cho cậu ta tiếp tục chìm đắm ở đây. Giống như Rinda đã từng giúp đỡ mình, Banri cũng muốn cứu vớt một ai đó.
Cậu giấu đi vẻ mặt non nớt của mình, sau chiếc mặt nạ "người bạn lớn tuổi."
"Trước hết cứ dọn dẹp rác đã! Đặc biệt là đồ ăn thức uống ấy, mùa này để lâu không hay đâu! Sushi gì gì đó! Mà rác thì có thể đổ lúc nào cũng được không?"
"...Không. Rác cháy được phải đến sáng mai."
"Vậy thì, sau khi gom rác xong, chúng ta đến chỗ tớ đi. Cậu cứ ở lại qua đêm. Tiện thể tâm sự, nhậu nhẹt luôn! Rồi sáng mai về đổ rác thì cũng không lo ngủ quên! Thế đi, làm thật đấy!"
Mitsuo khẽ ngẩng đầu lên, nhìn vào mặt Banri. Trước đôi mắt ngây thơ như chú cún bị bỏ rơi kia, Banri "ưm" một tiếng, ra vẻ bề trên gật đầu.
Rồi cậu nắm chặt hai tay như cầm hai chiếc dùi trống vô hình, "Đoàng! Đoàng!" liên tục vung hai tay.
"...Đó là cái gì?"
"Trống trận! Nào! Mang túi đựng rác ra đây đi Ya-san!"
"A, giúp là... giúp như thế hả...?"
Xông trận thôi! Cứu viện thôi! Banri hết sức cổ vũ bản thân, và tất nhiên, cậu thật sự có ý định giúp đỡ.
"...Đó là cái gì?"
"Vũ điệu cổ vũ! Này! Nhanh tay đổ cái đống nước mì thiu đó đi!"