[IMAGE: ../image/m004.jpg]
Tada Banri đang nằm... tựa như một con cá ngừ.
Dù đã tỉnh giấc nhưng Banri chẳng buồn nhúc nhích, chỉ vươn vai nằm trong chăn rồi mở trừng mắt nhìn. Trông cậu ta hệt như một con cá ngừ vừa bị vớt lên từ bãi biển Yaizu vậy... Ba mươi phút rồi, Banri vẫn nằm ì như cá ngừ.
Phòng khách kiêm hành lang kiêm nhà bếp, dù là giữa buổi sáng mà vẫn tối om, cứ như ai đó quên vén tấm màn đêm đi mất. Ngồi trên chiếc ghế đẩu cũ kỹ đặt trong góc tối đó, tôi cứ nhìn mãi Banri – con cá ngừ kia.
Qua khung cửa sổ mở về phía Tây Bắc, ngoài trời có vẻ vẫn nắng đẹp chói chang. Ánh nắng ban mai xuyên qua tấm rèm mua ở cửa hàng đồ gia dụng, chiếu vào một cách dịu dàng. Nhưng cái sự sáng sủa ấy chỉ tập trung ở gần cửa sổ, còn sâu bên trong căn phòng thì chẳng có chút ánh sáng nào lọt tới.
Căn phòng đối diện, một phòng kiểu Nhật hướng Nam, mà tôi đã từng đắn đo rồi từ bỏ khi quyết định chỗ ở này, chắc giờ này đang tràn ngập ánh nắng ban mai rực rỡ đến từng ngóc ngách, hẳn là dễ chịu lắm. Đến tận bây giờ, tôi vẫn nghĩ lẽ ra mình nên chọn căn kia. Tủ âm tường cũng rộng hơn nhiều. Còn tủ quần áo ở phòng này bé tí tẹo, đến nỗi quần áo, đồ mặc nhà và túi xách đã bắt đầu vương vãi khắp phòng rồi.
Cuộn mình trong tấm ga trải giường màu vàng trứng, Banri vẫn mở mắt trừng trừng, gương mặt còn sưng húp và bơ phờ vì vừa ngủ dậy. Sở dĩ cơ thể Banri bất động không phải chỉ vì những vết trầy xước và đau cơ toàn thân vẫn chưa lành. Cũng không hẳn là vì cậu ta đang dần cảm thấy mệt mỏi với các mối quan hệ mới, với cuộc sống học đường bận rộn và những ngày đầu sống một mình chưa quen.
Đôi khi, Banri tìm tôi.
Cậu ta cứ như thể vừa nắm bắt được manh mối nào đó trong giấc mơ còn dang dở, cứ nghĩ rằng nếu không động đậy, con mồi mất cảnh giác sẽ sập bẫy, nên chỉ dùng mắt để tìm tôi. Biết là vô ích, biết là định dừng lại, vậy mà vẫn cứ tìm.
Nếu có thể, tôi đã muốn hỏi: "Cậu tìm tôi để làm gì?". Nhưng dù có hỏi, bản thân cậu ta cũng chẳng biết mình đang tìm thứ gì, hay vì mục đích gì. Phải chăng Banri muốn tìm tôi, bắt tôi lại, rồi đưa tôi trở về bên trong cậu ta? Hay là muốn xóa bỏ tôi đi một cách triệt để? Dù thế nào đi nữa, một kẻ còn chẳng biết liệu sự tồn tại của tôi là có thật hay không thì làm sao có thể làm được điều đó.
Rồi Banri nhận ra mình đang làm chuyện vô ích, lại thở dài thườn thượt như mọi khi. Cậu ta nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mọi thứ đều trống rỗng, rồi lại rúc sâu vào trong chăn. Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, dù đã rời nhà ra ở riêng, Banri vẫn chưa thể thay đổi. Vẫn mãi luẩn quẩn ở đây.
Tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo với Banri. Vì tôi đã chứng kiến cảnh này không biết bao nhiêu lần rồi. Rúc vào chăn, Banri lại ngủ tiếp. Khi còn sống, tôi cũng đã biết bao lần sa vào cái "cạm bẫy ngọt ngào" này. Đúng là thói ngủ nướng lần hai. Giấc ngủ này lạ lùng thay, vừa mạnh mẽ lại vừa đậm đặc, đến mức Banri có cảm giác như mọi thứ chỉ diễn ra trong chốc lát. Dù chuông báo thức trên điện thoại reo vang, dù tiết học Pháp luật Hình sự bắt buộc đã bắt đầu, Banri vẫn không hề nhúc nhích.
Tôi bước xuống khỏi chiếc ghế đẩu lạ lùng có cảm giác thoải mái đến kỳ lạ, rồi tiến lại gần giường. Chiếc điện thoại đang bị vùi lấp dưới gối lại reo lên. Lần này không phải chuông báo thức mà là có cuộc gọi đến. Từ Rinda. Dậy đi Banri.
"Alo?" – Nếu tôi nhấc máy rồi nói như vậy, chắc Rinda sẽ ngạc nhiên lắm nhỉ. ...Không, có lẽ cô ấy cũng chẳng ngạc nhiên gì đâu. Bởi vì đó là số của Tada Banri, mà người nhấc máy lại là Tada Banri, thì đối với người ngoài, đâu có gì là lạ.
Dù sao thì Banri, dậy mau đi. ...Thật sự là phải dậy ngay đấy. Cô gái phòng bên đang phát cáu vì tiếng chuông báo thức, tiếng điện thoại của cậu, rồi đập vào tường ầm ầm. Mà tiếng đập ấy, "Cạch! Cộp!" nghe cứng lạ thường, đáng sợ thật.
Không biết cô ấy có "thiết quyền" thật không nữa?
***
“Nijigen-kun! Cảm ơn cậu nhé! Cảm ơn cậu nhiều nhé!”
“Không có gì đâu! Hẹn gặp lại!”
“Ngày mai! Tớ khao cậu bữa trưa nhé!”
“Háo hức quá đi!”
“Tạm biệt nhé!”
“Mai gặp nhé!”
Banri vẫy tay thật lớn như thể đang vẫy chào chiếc phà rời bến, rồi vội vàng tiễn Nijigen-kun đang bước nhanh phía trước. Khi bóng cậu ấy khuất dần vào đám đông sinh viên, Banri lại chắp hai tay trước ngực một cách khó chịu như thiếu nữ, rồi thì thầm đầy nhiệt huyết:
“Nijigen-kun, tức là Satou Takaya-kun... Cố gắng làm thêm ở quán Tendon nhé! Nhớ đừng để bị bỏng đấy nha...!”
Có lẽ nên nói thêm, Nijigen-kun có biệt danh hồi cấp ba là "Satou Taka". Chi tiết thế nào thì không rõ, nhưng theo lời cậu ấy, được gọi là Nijigen-kun "vẫn đỡ hơn nhiều" so với cái biệt danh kia.
Yanagisawa nhìn Banri với ánh mắt ngao ngán,
“Đến cả Nijigen-kun cũng bị cậu làm phiền, thật sự là không biết cậu đang làm cái quái gì nữa.”
Cậu ta uống cạn chai trà xanh trong suốt mà cậu ấy tự pha, trông có vẻ là trà Ô Long đen. Nói tiếp nè, giọng điệu Yanagisawa trở nên gay gắt, gần như là cằn nhằn.
“Ngay từ lúc thấy cái mail đầu tiên, tớ đã nghĩ chỗ đó chắc chắn có gì đó bất thường rồi. Thật sự, cậu chẳng có chút cảnh giác nào cả đúng không? Sao lại không nhận ra được nhỉ? Huống hồ, việc dẫn tân sinh viên chưa chính thức nhập hội đi cắm trại vào tháng Tư, thì bình thường có đời nào đâu? Vậy mà cậu cũng vội vàng đi theo người ta được hay thật?”
Chẳng biết nói gì, Banri chỉ “Ồ… vậy ư…” rồi khom lưng xuống. Mặt mũi người lớn tuổi mất sạch. Dù cũng có lời đồn rằng Banri vốn dĩ chẳng có mặt mũi nào để mà mất.
Cái ngày thứ Bảy ác mộng đó, Nijigen-kun, người đã chở các bạn tân sinh viên về Tokyo trước, đã rất lo lắng cho Banri và Kouko vì mãi không liên lạc được, thậm chí đã định báo cảnh sát. Khi điện thoại của Banri cuối cùng cũng dùng được và cậu ta giải thích được mọi chuyện, Nijigen-kun đã bật khóc qua điện thoại: “Cậu không sao chứ?! May quá, Kouko-san cũng đi mất, tớ sợ chết khiếp luôn đấy!” Rồi cậu ấy cứ lặp đi lặp lại lời xin lỗi vì đã bỏ lại.
Ngay cả bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy vô cùng có lỗi. Lỗi vì đã khiến cậu ấy lo lắng, lỗi vì đã khiến cậu ấy phải xin lỗi, tất cả mọi thứ đều khiến tôi áy náy.
“Không, thật sự là… đến cả tớ cũng không hiểu nổi sự ngốc nghếch của bản thân nữa… cảm giác như kiểu cần được cứu vậy. Cứu tớ thoát khỏi chính tớ đi!”
“Banri cũng Banri, mà Kouko cũng Kouko. Sao mà nông cạn thế không biết.”
Yanagisawa vừa bước lên cầu thang vừa thở dài, tiếc nuối nhìn lớp bột trà còn đọng lại dưới đáy chai.
“Cái người đó có biết mình suýt gặp nguy hiểm đến thế nào không? …Dù sao thì, không sao là tốt rồi.”
Banri chầm chậm bước theo Yanagisawa, cố gắng ấn lòng bàn chân vào cạnh vuông góc của bậc thang. Cái góc cứng ấy kích thích huyệt đạo ở chân còn đang đau nhức của cậu ta, cảm giác cũng hơi dễ chịu một chút.
Giờ nghỉ trưa, sân trường ồn ào náo nhiệt tiếng sinh viên, lối cầu thang cũng đông nghịt người qua lại: kẻ xuống căng-tin, người đến điểm hẹn, kẻ vừa tới, người vội vã về, kẻ gặp gỡ, người chia ly, ai nấy đều hối hả đi về phía đích đến của mình. Vì có các lớp học ở tầng hầm, nên cũng có những người như Tada Banri, Yanagisawa Mitsuo và Nijigen-kun từ dưới đi lên, hướng đến tầng một nơi có sảnh chính.
Tại chiếu nghỉ của cầu thang thông tầng, Yanagisawa bám tay vịn làm điểm tựa, xoay người một vòng rồi nhìn xuống Banri.
“Tớ đã gửi tin nhắn bảo đừng đi, nghi lắm, mà cậu có thèm trả lời đâu. Mà cái gì ấy nhỉ…”
“Câu lạc bộ Hỗ trợ”
“À đúng rồi, nếu không tình cờ gặp được mấy người bên câu lạc bộ Hỗ trợ, có khi cậu gặp rắc rối to rồi ấy chứ?”
“Ừm, đúng vậy!” Banri gật gù đồng ý, cũng định xoay người theo Yanagisawa nhưng lại trượt chân. Cậu kêu lên một tiếng ngớ ngẩn, đánh rơi đồ đạc, rồi đầu gối va thẳng vào cạnh cầu thang, một cú "đánh trực diện" đau điếng. Mắt Banri tóe lửa. Lướt qua bên cạnh là một nhóm nữ sinh đồng loạt khẽ bật cười khúc khích.
“…Này, cậu làm gì thế? Tada Banri, cậu đúng là đồ ngốc mà!”
Đau đến mức không trả lời nổi, Banri đành khụy xuống ngay trên cầu thang. Ngay cả một võ sĩ cường tráng, sức mạnh và tinh thần thép như Musashibou Benkei còn phải khóc vì đau, thì một người phàm tục như Banri, hay thậm chí còn kém hơn, có khi ngất xỉu vì cú sốc này cũng không có gì lạ.
“Đau… quá đi mất…!”
“Đúng là đau thật. Tiếng kêu ‘cốp’ một cái. Đúng vào đầu gối. Haizzz, tại cậu cứ mất liên lạc mãi nên tớ lỡ gửi tin nhắn cho cả Kaga Kouko rồi đấy chứ.”
“…Gửi cho Kaga-san á?… Vậy thì… chắc cô ấy phải… ‘Fa ha ha ha!’ lên đúng không?”
Banri vừa xoa xoa đầu gối đang tê rần vừa ngước nhìn Yanagisawa, người đang nhặt giúp đồ đạc cho mình. Yanagisawa lắc đầu với vẻ mặt đoan chính.
“Không, lạ là cô ấy không trả lời. Từ thứ Bảy đến giờ, tớ cứ bị cô ấy lờ đi thôi. Lại đúng cái ngày này thì chẳng thấy cô ấy đâu cả. …Cô ấy về nhà an toàn rồi chứ?”
“Về rồi, tớ và cô ấy được các Senpai của câu lạc bộ Hỗ trợ đưa về bằng xe hơi.”
“Về cùng đến tận nhà à? Về nhà thật à?”
“Ai biết được, chắc thế chứ? Cô ấy bảo ‘Ngay đây thôi ạ’, ‘Đến đây được rồi ạ’, ‘Chân thành cảm ơn rất nhiều ạ’ rồi xuống xe ở ngã tư.”
“Ngã tư nào?”
“Ngã tư nào á… Làm sao mà nói rõ được chứ.”
Vừa định cúi xuống xem cái đầu gối đang còn đau ra sao, vừa vén ống quần bò lên, Banri chợt thấy một thứ thấp thoáng lay động ở khóe mắt.
Đó là phía sau Yanagisawa. Một màu hồng cánh sen rực rỡ đến chói mắt với những họa tiết hoa to màu đỏ sẫm. Chiếc váy sang trọng với những đường bèo nhún lả lướt theo chất lụa nhẹ nhàng. Một người có thể diện bộ trang phục lòe loẹt đến thế này, hiện tại Banri chỉ nghĩ ra duy nhất một người.
“Kaga-san kìa, ở đằng…!” Banri định lên tiếng, nhưng lập tức ngậm miệng lại khi thấy một dấu X nhỏ được tạo bằng ngón tay. Kouko ra hiệu cho Banri: “Không được nói cho Mitsuo biết”, rồi núp sau cánh cửa chống cháy, chỉ hé nửa người ra ngoài.
Mái tóc xoăn bồng bềnh và bồng bềnh hơn mọi khi, với chiếc bờm tóc trắng muốt. Giày sandal và túi xách cũng trắng tinh. Son môi đỏ thắm, đẹp nổi bật từ xa, sáng nay Kaga Kouko cũng đẹp hoàn hảo không tì vết.
Yanagisawa quay lưng lại nên không nhận ra. Kouko trông rất vui vẻ, nở nụ cười lấp lánh rạng rỡ, và chỉ cho Banri thấy, cô ấy tung tà váy lên. Cử chỉ đó hệt như một người đấu bò tót đầy quyết tâm. Các sinh viên đi ngang qua đều nhìn Kouko với ánh mắt tò mò, vì cô ấy quá hoàn hảo, quá lộng lẫy và hành động bất thường một cách đầy công kích. Nhưng Banri hiểu ý nghĩa của cử chỉ bí ẩn của Kouko. Và cả lý do cô ấy không trả lời tin nhắn của Yanagisawa, người cô ấy yêu.
Kouko nấp một lúc, rồi từ tình huống được Yanagisawa quan tâm này, cô ấy định tiến tới một diễn biến tiếp theo. Kịch bản đó, cuối cùng sẽ dẫn đến một kết cục “Koukooo!” Nói tóm lại, đây là giai đoạn “Hãy thử bắt tớ đi xem nào!” Yanagisawa là con bò tót. Matador chính là Kouko.
Đột nhiên, ánh mắt của Yanagisawa hướng thẳng về phía sau Banri.
“Chinami!”
Banri cũng bất giác quay đầu lại, thì thấy:
“A, là Yana à. Cậu đang làm gì thế?”
Một cô gái nhỏ nhắn như học sinh trung học đang mỉm cười tiến đến gần họ.
Đây là lần đầu tiên Banri nhìn thấy cô bé này.
Hay nói đúng hơn, là giọng nói đó. Quá đỗi đáng yêu, khiến Banri bất giác muốn bật cười. Dĩ nhiên, không phải theo kiểu chế giễu hay gì cả.
“Bọn tớ có tiết học ở tầng hầm, vừa xong nên đi lên. Chinami đang làm gì thế, có một mình à?”
“Ừm. Mấy đứa bạn thân của tớ hôm nay đến tận chiều mới đến. Buổi trưa tớ cũng ăn một mình à!”
Chất giọng ngọt ngào, non nớt của cô ấy, giống hệt như một diễn viên lồng tiếng đang nói vai một nhân vật cô gái bé nhỏ, cái mà người ta gọi là giọng anime.
Dù có lẽ không phải cố tình làm ra, nhưng cái giọng quá trẻ con và ngọt ngào ấy lại quá hợp với thân hình nhỏ nhắn của một sinh viên đại học. Mà thật ra… không chỉ giọng nói đáng yêu.
Cô gái vừa mới quen này, đáng yêu một cách khó hiểu. Càng nhìn càng thấy đáng yêu quá mức. Banri bất giác vừa quan sát vừa nghĩ bụng: “Giá mà Nijigen-kun cũng được nhìn thấy cái sự đáng yêu vượt mọi giới hạn này!”
Mái tóc dài trông mềm mại được buộc lỏng, dù có lẽ là mặt mộc nhưng làn da vẫn căng bóng. Khuôn mặt nhỏ nhắn, trông có vẻ giống một đứa trẻ ngoại quốc. Cô ấy mặc chiếc quần jean rách bụi bặm kiểu nam, phối với áo blouse có cổ ren kiểu thiếu nữ, lại còn đeo ba lô của một hãng đồ dã ngoại thô kệch, chính vì thế mà thân hình thanh mảnh của cô ấy càng thêm nổi bật.
Về mặt nữ tính, không rõ đó có phải là phong cách thời trang hay không, nhưng ít nhất trong mắt đàn ông như Banri thì có chút hơi “quê”, hay nói thẳng ra là trông có vẻ lỗi thời, nhưng lạ thay lại rất hợp. Chưa bàn đến chuyện có hợp gu hay không, nhưng nếu có một trăm người đàn ông, chắc chín mươi lăm người sẽ muốn quan tâm, muốn trêu chọc, muốn chọc ghẹo để xem phản ứng của cô ấy. Dĩ nhiên, Banri cũng thuộc về chín mươi lăm người đó.
“À này, hình như Banri với Chinami chưa nói chuyện với nhau bao giờ nhỉ? Banri, đây là Chinami. Chinami, đây là Banri.”
“Đừng gọi là ‘thằng này’ chứ!” Banri và cô gái tên Chinami đồng thanh nói một câu giống hệt nhau một cách tình cờ, rồi nhìn nhau. Chinami cười khúc khích với giọng nói mềm mại. Đôi mắt cô ấy cũng cong lại thành một đường. Cô ấy cười thật ngây thơ, thật không có chút giả dối nào.
Banri bất giác ngẩn người, say sưa nhìn lại nụ cười đó. Còn Yanagisawa cũng đang nhìn Chinami. Anh ấy không chớp mắt dõi theo nụ cười của Chinami, hệt như một nàng tiên bỗng xuất hiện từ sâu trong rừng thẳm, không muốn bỏ lỡ một khoảnh khắc nào. Đến cả Banri cũng nhận ra điều đó.
Cái cảm giác này. Cái kiểu của Yana-san này. Có vẻ như…
“Ôi, chúng ta vừa nói trùng hợp nhỉ, rất vui được làm quen. Tớ là Oka Chinami. Tớ quen Yana ở buổi chào mừng tân sinh viên của câu lạc bộ Điện ảnh.”
…Anh ấy đã rất, rất ưng cô ấy rồi.
[IMAGE: ../Images/../01.jpg]
À ừm, lần đầu gặp mặt, mình là Tada Banri. Mình với Yana-san là duyên nợ tiền kiếp đó, gắn bó tới mức không thể nào mà rời ra được! Mà này, Oka-san…
"Cứ gọi mình là Chinami là được rồi. Chứ nghe Oka-san cứ thấy như bị gọi là 'Okasan' (mẹ) vậy đó."
"À, vậy thì Chinami nhé, Chi-na... Thôi, xin lỗi, hơi ngượng nên mình dừng lại. Gọi là Chinami-chan vậy. Chinami-chan thì... thôi, cái này cũng xấu hổ, mình bỏ luôn. Ờ, Oka-chan."
"Ừ ừm," Chinami cứ nhoài người tới, tò mò nhìn khuôn mặt của Banri đang lóng ngóng nói mấy điều ngớ ngẩn. Đôi mắt đen láy, long lanh tự nhiên như có nước, cứ như một vũ trụ nhỏ đang xoáy tít trong đó vậy. Trong lòng Banri muốn gọi "Chinami-tan" với năm trăm cái trái tim bay lượn xung quanh. Không không không, phải giữ lý trí chứ!
"Oka-chan này, đây là người thứ ba có tên đệm hai chữ rồi đó. Có Tada nè, Oka nè, rồi còn một người nữa... là Kaga-san... nữa."
Banri thử dùng cách khéo léo để nhắc tên Kouko, rồi lén nhìn phản ứng của Yanagisawa. Thế nhưng Yanagisawa vẫn không hề biến sắc. Không phải là không biến sắc, mà là anh ta đang mải mê dán mắt vào Chinami dễ thương tới mức quên hết mọi thứ xung quanh. Ví dụ như cái mặt của Banri, vừa không dễ thương vừa chẳng thú vị gì, anh ta cũng không thấy. Còn cái tên của người bạn thời thơ ấu khó ưa thì Yanagisawa coi như không nghe thấy luôn.
Chinami mắt sáng rỡ, gật đầu lia lịa trước những lời bông đùa nhảm nhí của Banri.
"Hề, thế à? Trong Câu lạc bộ Điện ảnh cũng có bạn tên Hara-san đó. Rồi bên thể dục có bạn nam tên Mita-kun nữa chứ. Chắc là nhiều người tên đệm hai chữ ghê ha. Hay là lần tới mình rủ mấy người tên đệm hai chữ đi ăn uống nhỏ nhỏ đi? Biết đâu lại có những kết nối bất ngờ mà vui phết. Rồi mình gọi cả Yana đi nữa. Ya-na, đó, cũng hai chữ mà."
Chinami huých khuỷu tay vào Yanagisawa một cách tinh nghịch.
Yanagisawa thì, ôi thôi, mừng ra mặt.
"Hả? Tên tôi năm chữ lận nhé! Tên thật của tôi năm chữ đó! Khác đẳng cấp với mấy người nha!"
Anh ta huých khuỷu tay lại vào Chinami, mạnh hơn hẳn cái huých vừa rồi.
"Ê, người ta đã bảo sẽ gọi cho đi rồi mà hí hí hí! Này, híii!"
Cuối câu nói của Chinami bay bổng trong tiếng cười cao vút "hí ha ha ha ha!". Đó là do Yanagisawa cao hứng cù lét, tấn công vào gần mạng sườn của cô nàng. "Nhột quá! Dừng lại!" Chinami vừa cười phá lên vừa vặn vẹo người tìm cách chạy thoát, nhưng Yanagisawa lại càng dai dẳng đuổi theo.
[IMAGE: ../Images/../02.jpg]
Mà không hề hay biết rằng Kouko đang dõi theo.
Mà khoan, đúng rồi! ...Cô ấy đang ở ngay đây mà.
Nhận ra tình hình, Banri khẽ nín thở. Anh sợ hãi không dám quay lại để xem Kouko đang nhìn Yanagisawa, kẻ vô liêm sỉ đang phô bày hết sự biến thái của mình, bằng khuôn mặt như thế nào. Cô ấy đang nổi cơn tam bành, hay là đang bị sốc?
Trong lúc vô thức, Banri đã có một hành động bất lịch sự, thô bạo chen vào giữa hai người đang vui vẻ kia. Anh dùng sức mạnh chọc cánh tay vào khoảng trống giữa hai cơ thể, xen vào giữa. Đương nhiên, đụng chạm vào tiểu thư Chinami thì không hay cho lắm, nên anh chỉ túm mạnh vào mạng sườn của Yanagisawa.
"Ya-na-san, đúng rồi, tên thật năm chữ! Chinami-chan, đừng rủ cái tên này nữa! Hắn không hợp với hội hai chữ đâu! Ê, tên biến thái quấy rối tình dục này! Đồ súc vật háo sắc kia, hãy biết giữ mình lại! Ê!"
"A ha ha, đúng rồi! Yana-san năm chữ! Vậy thì không được rồi!"
"Đó không phải tên thật của tôi! Mà này, ê, á, này, đau, thật sự, Banri, cậu đang làm cái quái gì vậy!?"
Có phải cậu định vặt nốt nhũ hoa của tôi không hả!? Yanagisawa rụt người lại một cách thật sự ghét bỏ, đúng lúc đó,
"...Ư!?"
Banri nhìn thấy những ngón tay với móng màu hồng be như móng đại bàng, tóm chặt lấy vai Yanagisawa. Dù không hề nghe thấy tiếng "xoẹt xoẹt xoẹt" nhưng anh vẫn muốn thêm âm thanh đó vào, vì lực mạnh tới mức cơ thể của Yanagisawa bị xoay chuyển hoàn toàn.
"Mitsuō, chính cậu mới là người đang làm gì vậy?"
Cười tủm tỉm — Vẻ đẹp đó, giờ đây đã trở thành vũ khí sắc lạnh.
Kouko đang cười như một con quỷ, với vẻ đẹp không hề sứt mẻ.
[IMAGE: ../Images/../03.jpg]
Hàng mi dài chậm rãi lay động mỗi khi chớp mắt. Đôi môi đỏ thẫm hé mở, để lộ hàm răng trắng tinh gần như ánh lên sắc xanh. Mái tóc nâu sẫm óng ả, được uốn lượn một cách cân đối, vắt hờ trên vai phải như đã được tính toán kỹ lưỡng.
"...Liên quan gì tới cậu? Cậu mới đang làm gì vậy?"
Yanagisawa lạnh lùng gạt tay Kouko đang nắm vai mình ra.
Không hiểu sao Banri lại cảm thấy căng thẳng một cách lạ thường, cứ dõi theo hình ảnh của Kouko và Yanagisawa sau một thời gian dài không gặp. Đứng gần tới mức chân gần như chạm vào nhau, Kouko vẫn giữ nụ cười thanh tao, ngước nhìn Yanagisawa. Yanagisawa thì đột ngột mặt nặng mày nhẹ, nhìn xuống Kouko với ánh mắt hằm hè.
Có lẽ, Kouko không nên xuất hiện ở đây. Nếu muốn thực hiện trò "Bắt tôi đi nào!", thì đây chính là lúc phải kìm nén. Banri nghĩ vậy. Hơn nữa, cái cách nói chuyện của Kouko,
"Có liên quan chứ? Cậu đang nói cái gì vậy?"
Cái kiểu nói chuyện như dạy bảo trẻ con, như khinh thường, như cười khẩy bằng chóp mũi đó không nên chút nào. Không nên nói chuyện với nụ cười hoàn hảo như đang tận hưởng việc trêu chọc người khác. "Dừng lại đi, Kaga-san..." Banri nghĩ vậy, nhưng Kouko dường như không hiểu.
[IMAGE: ../Images/../04.jpg]
Kouko khẽ lắc đầu một cái, vẫn giữ nụ cười vẻ ngạc nhiên, rồi dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt suôn mái tóc được uốn xoăn đẹp đẽ. Cô thanh lịch khoanh tay, từ từ nhếch cằm lên cao. Đứng tạo dáng, dồn trọng tâm vào một chân. Viền váy xòe bồng bềnh làm nổi bật vòng eo thon gọn, tạo nên một dáng người uy nghi hệt như ong chúa.
"Em không muốn người yêu của em nói chuyện với người phụ nữ khác."
"Tôi không phải người yêu của cậu."
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, chỉ cần nói chuyện thôi cũng là ngoại tình rồi đó."
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không phải người yêu của cậu."
"Em không muốn anh làm những điều em không thích."
"Sao mà nói chuyện không thông vậy?"
"Vì em không nghe ý kiến của Mitsuō. Em đã nói em không muốn anh làm những điều em không thích rồi mà. Chỉ cần tuân theo là được rồi. Chỉ có vậy thôi mà mọi thứ sẽ trở nên hoàn hảo."
Chinami đứng bất động vì kinh ngạc, chỉ biết trân trân nhìn cuộc đối thoại căng thẳng đến đáng sợ giữa Kouko và Yanagisawa. Rồi cô khẽ đưa ánh mắt mở to về phía Banri. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Cô thì thầm hỏi, nhưng có lẽ Kouko đã nghe thấy giọng nói đó.
"Gì thế?"
Ánh mắt của nữ hoàng khó chịu nhìn Chinami.
"Đó là cái gì?"
"...Hả? À... là tôi...?"
"Cậu đang phát ra tiếng từ đâu vậy?"
"M-miệng..."
Miệng! Từ miệng! Cái giọng đó! Là cái gì vậy!? Kouko trợn mắt kinh ngạc, rồi ngước nhìn trời một cách khoa trương. Sau đó cô lập tức quay lại với nụ cười hoàn hảo.
"Sinh vật bí ẩn muốn phát ra cái gì từ đâu cũng được, nhưng trước mắt, đừng có chọc ghẹo Mitsuō. Đây không phải lời xin xỏ mà là mệnh lệnh. Mitsuō không chỉ là người yêu bình thường. Tôi và anh ấy đã có kế hoạch kết hôn rồi đó. Cậu hiểu không? Kết hôn đó, kết hôn. K-E-T-H-O-N. Đó là định mệnh đã an bài rồi. Ngay từ đầu, thế giới của chúng tôi và cậu đã khác biệt rồi. Hiểu chưa? Hay là không hiểu? Hiểu đi! Ngay! Lập tức! Ở đây!"
Cô chỉ ngón tay, ép sát vào Chinami.
"Ê ê ê...?" Chinami chỉ biết ngơ ngác, không nói nên lời, cứ thế chớp mắt liên hồi.
[IMAGE: ../Images/..]
Hai người đứng đối diện nhau, chênh lệch chiều cao đã hơn chục phân. Kaga Kouko khoác lên mình bộ cánh hàng hiệu lộng lẫy cùng trang sức đá quý lấp lánh, một tay chống hông, kiêu hãnh hất cằm lên. Nàng nhìn Oka Chinami bé nhỏ từ trên cao, giọng điệu sắc lạnh:
“──Hừm. Oka Chinami, phải không?”
Đôi mắt nàng nheo lại như thể đang nhìn một bãi phân mèo nằm vương vãi bên vệ đường. Mũi giày sandal cao gót của Kouko vô tình nhón lên, dí chặt vào mũi giày bốt của Chinami. Tada Banri cũng phải nín thở, thầm kinh ngạc trước sự thâm hiểm đầy bản lĩnh này. Đúng kiểu người sẽ giấu đinh ghim vào mũi giày múa ba lê của đối thủ, hay cả trong ngón tay khi bắt tay cầu hòa.
“Cái tên đó tôi đã nhớ rồi. Tôi không biết cô dựa vào cái gì để mà kiêu ngạo, nhưng thôi, cứ tùy ý mà kiêu ngạo đi. Cứ tự do mà sống cuộc đời của cô. Cứ thoải mái đi.”
“……Hả……? Mà này, nãy giờ chân tôi……”
“Nhưng phải là ở một thế giới không liên quan gì đến chúng tôi. Đừng có chen vào. Đừng có quấy rối. Đừng có bén mảng lại gần Mitsuo. Mitsuo là của tôi. Tôi đã cảnh cáo rồi đấy nhé? Lần tới sẽ không đơn giản là cảnh cáo đâu, liệu hồn mà biết điều.”
“Kouko, dừng lại!”
Yanagisawa Mitsuo với khuôn mặt điển trai giờ lạnh như tờ nạ mặt. Anh đứng chắn trước mặt Kouko, che chở cho Chinami.
Kouko mặc kệ, hùng hổ gạt Yanagisawa sang một bên, tiến sát hơn nữa về phía Chinami. Nàng khom người xuống như thể sắp hôn, khuôn miệng gần như chạm vào trán Chinami, rồi đầu ngón tay Kouko nhón lên, nâng cằm Chinami hất ngược lên như một nòng súng.
“Tôi sẽ tấn công cô. Loại người như cô, tôi sẽ loại trừ ngay lập tức. Ra khỏi thế giới này. ……Tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Nếu không muốn thì cứ run rẩy mà chui rúc vào cái hang có nhà vệ sinh kèm theo đi. Cầu cho cô ngủ đông luôn năm mươi năm, không, một trăm hai mươi năm cũng được.”
Giọng nói ngọt ngào, chất chứa nụ cười duyên dáng ấy, hoàn toàn là giọng của một nhân vật phản diện.
“Này, cô có tự biết điều không? Động vào đồ của người khác là cực kỳ mất lịch sự đấy nhé?”
“Kouko, im đi.”
“Này, cô không thấy xấu hổ à?”
“Im ngay! Đủ rồi đấy!”
Yanagisawa túm lấy dây xích túi của Kouko, giật mạnh. Mất thăng bằng trên đôi giày cao gót, Kouko lảo đảo lùi lại một bước. Đến lúc đó, như thể mới chợt nhận ra, nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vô cảm của Yanagisawa. Chỉ ngập ngừng trong khoảnh khắc, rồi nàng lập tức cố lấy lại vẻ mặt nữ hoàng.
“Biến đi chỗ khác đi.”
“……À, Yanassun. Cậu gửi mail cho tớ phải không, cảm ơn nhé. Chuyện đó thì,”
“Thôi được rồi, tớ đi đây. Chinami, đi ăn trưa chứ? Banri!”
Được gọi tên, Banri hít một hơi sâu, cảm thấy vô cùng khó xử.
“À, cái đó, ừm, tôi…… tôi đã hẹn với các Senpai ở Omaken rồi. ……Cùng với Kaga-san.”
Yanagisawa tuyệt đối không nhìn về phía Kouko. Với vẻ mặt vô cảm đáng sợ hơn bất cứ điều gì, anh chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Banri khoảng ba giây.
“Hiểu rồi. Vậy lát nữa tôi sẽ gửi mail lại cho cậu.”
Anh quay lưng bước đi.
“Ấy, Yanassun!”
Anh và Chinami, người vẫn im lặng với vẻ không thoải mái, bước đi xa dần. Banri gọi với theo bóng lưng họ.
“Cho nước vào thì vẫn uống được đấy! Chỗ bột trà vừa nãy ấy!”
“Hòa giải đi!” – Anh đã nghĩ vậy. “Hòa giải bầu không khí này một chút thôi cũng được!” – Nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Yanagisawa mệt mỏi vẫy vẫy một tay lên, chỉ hướng về phía Banri và đáp lại, “Lát nữa nhé.” Bóng lưng hai người lẫn vào dòng sinh viên đông đúc rồi biến mất.
Banri thở dài một hơi thật dài. Vừa vuốt ngược tóc mái, anh vừa quay đầu nhìn Kouko.
“Kaga-san, thế này thì, dù có thế nào đi nữa……”
Hơi thở vừa thốt ra lại nuốt ngược vào trong.
“……Dù có thế nào đi nữa, đó là chuyện gì vậy……!?”
Kaga Kouko, nhân vật phản diện đáng ghét, đứng trơ trọi một mình, bị bỏ lại phía sau.
Trên trán nàng, trên cổ nàng, hay đúng hơn là trên toàn bộ làn da lộ ra từ trang phục, mồ hôi đang tuôn ra kinh khủng. Có thể nhìn thấy rõ ràng, đột nhiên, ồ ạt! Ướt đẫm! Nàng trông như đang khoanh tay ra vẻ ta đây, nhưng biết đâu tư thế đó là để…
“……Có khi nào đang giấu mồ hôi nách không……?”
Kouko không đáp lời. Như thể không nghe thấy gì, nàng chỉ hất mặt sang một bên, giả vờ xinh đẹp và lạnh lùng.
Chỉ là, toàn thân nàng ướt đẫm mồ hôi một cách lạ lùng, và nàng kiên quyết dùng hai tay giữ chặt nách. Sắc mặt nàng cũng có phần nhợt nhạt, đục ngầu, với màu đất. Đáng lẽ bình thường nó phải trắng trẻo và trong trẻo hơn nhiều.
“Ít ra cũng tự nhận thức được là mình đã gây chuyện rồi à……?”
Không mở miệng, nàng chỉ gật đầu nhẹ nhàng trước lời nói của Banri.
“Mà nói thật thì, cô cứ rệu rã thế này…… trông như con cóc ấy…… Không sao chứ?”
Nàng lại gật đầu một lần nữa. Rồi, với một giọng điệu như thể đang nói “Không có bánh mì nên muốn ăn kẹo”, nàng khẽ thốt lên:
“Có thể tôi muốn lau mồ hôi trong nhà vệ sinh.”
Chỉ vậy thôi.
“Thôi rồi…” Banri gật đầu. Vừa dõi theo bóng lưng Kouko đang đi về phía nhà vệ sinh nữ với tư thế khoanh tay gồng cứng lạ lùng, anh vừa lấy điện thoại ra kiểm tra giờ.
“Kia, nếu được thì xin cô nhanh nhanh một chút nhé…… Sắp đến giờ hẹn với Rinda Senpai rồi.”
Kouko khẽ lắc đầu với tốc độ như một con rối bị hỏng, rồi biến mất sau cánh cửa nhà vệ sinh.
Đó là lần cuối cùng Banri thấy nàng…
──Không hề. Vài phút sau, Kouko lại xuất hiện. Nàng khoác thêm chiếc áo khoác len lúc trước không có, tóc tai và trang điểm cũng hoàn hảo. Nàng nở nụ cười nói “Xin lỗi đã để cậu đợi, Tada-kun”, và Banri cứ nghĩ rằng nàng đã lấy lại được vẻ ngoài hoàn hảo thường ngày của mình. Nhưng,
“……Ổn,”
“Đừng hỏi có ổn không. Vì tôi ổn mà.”
“……Thế,”
“Đừng nói ‘nhưng mà’. Vì tôi ổn mà.”
“……Kaga-san,”
“Đừng nói ‘Kaga-san đang làm cái gì vậy’. Đừng nói ‘có phải cô ngốc không’. Tôi biết rồi. Tôi biết mà. Tôi ngốc. Vâng, đại thất bại. Vâng vâng vâng, tôi đã gây chuyện rồi. Vậy là hôm nay lại bị ghét thêm lần nữa. Tôi đã biết mình thất bại từ giữa chừng rồi, nhưng không thể dừng lại được, không thể rút lui được, tôi cũng biết mình đã lặp đi lặp lại những chuyện này suốt bao nhiêu năm rồi, giờ thì không thể cứu vãn được nữa! Đúng vậy, vì tôi ngốc mà! Nhưng chuyện đã làm rồi thì đành chịu thôi! Vì không thể quay ngược thời gian được! ……Xin lỗi nhé, chúng ta đi nhanh thôi. Tôi không muốn để các Senpai của Omaken phải đợi.”
Kouko không để Banri có cơ hội xen vào bất cứ lời nào, nàng hất tóc và bước đi.
Nếu có thể nói điều gì đó, anh đã muốn hỏi: “Vừa nãy đó là bản thể hoàn hảo của cô thật à? Cô nghiêm túc nghĩ vậy sao?”
Tiếng gót giày cao gót lộc cộc vang lên, nghe yếu ớt hơn mọi khi. Sự tự tin, năng lượng, sức sống, tất cả mọi thứ đều thiếu vắng.
***
Người đã cứu Banri và Kouko khi họ suýt gặp nạn trên núi là "Hội Nghiên cứu Văn hóa Lễ hội Nhật Bản" – gọi tắt là Omaken. Tức là Hội Nghiên cứu Lễ hội.
“Bọn tôi ngay lập tức đã đến phòng Sinh viên để tố cáo đấy. Kiểu ‘hình như có một nhóm người lạ giả danh câu lạc bộ trà trộn vào trường, còn phát tờ rơi dụ dỗ nữa’ ấy,”
Hayashida Senpai đã nói vậy.
[IMAGE: ../Images/00001.jpeg]
Hayashida Nana, thường gọi là Rinda, một người Nhật đích thực, chính hiệu. Cô ấy chính là người đầu tiên nhận ra tiếng kêu cầu cứu của Tada Banri.
[IMAGE: ../Images/00002.jpeg]
“Chị làm thế vì bọn em sao?” Kouko vừa bước theo sau vừa hỏi. Rinda quay lại một chút, mỉm cười và lắc đầu. Trông cô ấy lúc này lại bình thường đến lạ, khiến Banri thêm một lần ngỡ ngàng. …Liệu nói thế có thất lễ không nhỉ? Nhưng Banri cứ có cảm giác Rinda đang nói chuyện trước mắt cậu đây hoàn toàn không phải là Rinda của buổi lễ nhập học năm xưa – người cứ như từ thời Edo bước ra và tặng cậu nụ hôn gió vậy.
[IMAGE: ../Images/00003.jpeg]
Cô ấy thấp hơn Kouko một chút, giọng cũng trầm hơn, và tư thế cho hai tay vào túi quần, bước đi dứt khoát lại toát lên một sự mạnh mẽ trầm tĩnh đến kỳ lạ.
“Không phải chỉ vì các em đâu. Nói đúng hơn thì là tự vệ đó.”
[IMAGE: ../Images/00004.jpeg]
Khuôn mặt ấy kìa, giống như Bồ Tát vậy.
[IMAGE: ../Images/00005.jpeg]
Vì gương mặt Bồ Tát dịu hiền ấy, dù cô ấy bước đi sải dài hay nói chuyện có phần buông thả, cũng chẳng hề mang chút vẻ nam tính nào.
“Câu lạc bộ ‘Omaken’ thì, nói tóm lại là nghiên cứu văn hóa lễ hội cổ truyền của Nhật Bản, đôi khi tham gia vào đó, và gìn giữ văn hóa ấy cho thế hệ sau… là những hoạt động như vậy đó. Cơ mà nói tóm lại nhưng chẳng tóm lại được gì hết…”
Đôi môi không tô son của Rinda cứ chun chúm lại thành hình chữ O nhỏ xíu mỗi khi cô ấy nói một lời nào đó, không biết có phải là thói quen không.
“Thấy hơi đáng ngờ đúng không? Lễ hội thì dù thế nào cũng không thể hoàn toàn tách rời khỏi tín ngưỡng được. Hồi xưa một chút, lúc có mấy vụ án lớn liên quan đến tôn giáo ấy, câu lạc bộ mình còn bị nhà trường nghi ngờ, bị theo dõi suốt đó. Vì mấy chuyện như vậy nên bọn chị, hễ có cơ hội là phải ra sức chứng tỏ rằng chúng ta là một câu lạc bộ bình thường, chính đáng. Khác với mấy thứ biến thái, bị ghép chung với mấy thứ biến thái thì bọn chị cũng phiền lắm, nên bọn chị sẽ hợp tác toàn diện để loại bỏ những thứ biến thái đó!”
“Ra là vậy…”
Vừa bước bên cạnh Kouko đang gật gù, Banri vừa kín đáo kéo khuỷu tay chiếc áo khoác len của mình. Cả hai cùng lặng lẽ bước qua vệt bãi nôn trước quán izakaya – “đặc sản” thứ hai đầu tuần.
[IMAGE: ../Images/00006.jpeg]
Khu phố văn phòng với những tòa nhà cũ kỹ san sát có nhiều nhân viên văn phòng đi ăn trưa hơn là sinh viên. Các cô chú trưởng thành xuất hiện từ mọi phía, đeo thẻ nhân viên trước ngực, đút vào túi áo sơ mi, vai kề vai, với những gương mặt mệt mỏi đến nỗi không thể nhận ra ai với ai. Rinda lướt qua họ nhẹ nhàng như một chú mèo tinh khôn. Banri và Kouko vẫn còn hơi lúng túng khi bước theo sau.
[IMAGE: ../Images/00007.jpeg]
“Mấy người định lôi kéo các em ấy, hình như thật sự rất nguy hiểm đó. Phòng sinh viên cũng nắm được rồi. Hiện tại cũng đang là vấn đề ở các trường đại học khác nữa. Cái đó không phải tôn giáo mà là bắt mua phụ kiện hay bùa hộ mệnh với giá cắt cổ, còn làm cả mấy trò đa cấp nữa. May thật đó, các em thoát được rồi… À, chị mua cơm hộp ở đây nhé.”
Dừng lại đôi chân mang đôi giày Nike màu dạ quang rực rỡ, Rinda quen thuộc bước vào tấm rèm cũ kỹ có vẻ sẽ khiến người ta hơi e ngại. Khi cô ấy gọi “Cô ơi!”, một người phụ nữ đeo tạp dề từ trong đi ra, vẻ uể oải.
“Lại là cháu à. Suất ăn trong ngày hết rồi, gà rán hết, khoai tây chiên hết, thịt viên sốt demi-glace hết, cơm rong biển hải sản hết, còn thịt cốt lết hoặc thịt băm thôi.”
“Suất ăn trong ngày hết rồi á!? Gà rán cũng hết, thịt viên cũng hết!? Thành phố này bị làm sao thế này…!”
“Đi sớm hơn mười lăm phút đi.”
“Ơ, vậy thì đành miễn cưỡng chọn thịt băm vậy.”
“Nếu nói những lời thất lễ với thịt băm thì không bán đâu đấy.”
“Vui vẻ chọn thịt băm ạ! Các em thì sao?”
Banri trả lời “Em cũng vậy ạ”, Kouko gật đầu đồng tình. “Ba suất thịt băm hạnh phúc nhé!” Rinda gọi món. “Ba suất thịt băm hạnh phúc nhé!” bà chủ cũng truyền lời vào trong. Từ trong vọng ra một giọng “Vâng, rất vui được phục vụ ạ!” giống như ở quán izakaya nào đó. Ô hay, lẽ nào… Banri đột nhiên ngả người ra sau thật mạnh, định nhìn lại chữ trên tấm rèm. Nhưng lưng cậu bị vỗ nhẹ một cái.
[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]
“Đây không phải quán ăn chuỗi hay gì đâu. Chỉ là nói cho vui thôi.”
Rinda dạy bảo cậu với gương mặt Bồ Tát như đã nhìn thấu mọi chuyện. Banri nghe thấy Kouko khẽ cười khúc khích một tiếng lạ lùng. Có vẻ như cô ấy đã thoát khỏi tình trạng mồ hôi đầm đìa, mặt mũi xám xịt lúc nãy rồi.
Yên tâm, Banri bày tỏ rõ sự tò mò:
“Mà này Kouko, cậu đã bao giờ ăn thịt băm chưa?”
Banri hỏi Kouko.
“Có rồi chứ? Sao thế?”
“Là món ăn dân dã, bình dị của người thường mà, làm từ thịt băm viên tròn, bọc bột rồi chiên ngập dầu một cách phóng khoáng ấy?”
“Ừm, thì, tớ biết mà? Tớ nói là tớ ăn rồi mà.”
“Ăn rồi á. …Vậy sao.”
Nhìn gương mặt Kouko ngây thơ trả lời, Banri không khỏi bật cười. Kouko ăn thịt băm. Sao mà cái sự kết hợp này lại không hợp đến thế chứ. Kouko hợp với rượu vang, gan ngỗng, hay trứng cá muối hơn. Trong tưởng tượng của cậu, cô ấy phải đeo một viên kim cương khổng lồ trên ngón tay, nhâm nhi rượu ngoại đắt tiền, ôm một con mèo Ba Tư. Mặc một bộ áo choàng lộng lẫy hay gì đó, và tất nhiên là trên cái “ghế bập bênh” mà cậu chợt không nhớ ra tên.
[IMAGE: ../Images/00009.jpeg]
Nghe thấy cuộc đối thoại đó, Rinda cũng quay lại, vừa tung tung chiếc ví trong tay vừa nhìn Kouko cười tủm tỉm.
“Ghê thật. Không hợp chút nào.”
Chắc Rinda cũng đang nghĩ giống Banri. Vừa nói “Đúng là phải thế này chứ!” vừa làm điệu bộ như đang cầm ly rượu brandy và đung đưa người tới lui. Khi cô ấy nói “Đây là rocking chair”, Banri cũng nhớ ra tên của chiếc ghế bập bênh đó.
[IMAGE: ../Images/00010.jpeg]
“Thế sao? Em thích thịt băm mà. Món tủ của em là lòng cá muối với dưa muối xông khói đó… mì udon ăn liền thì em thuộc phái mì Kitsune Udon của Donbei đó… À, Senpai, không sao đâu, em trả tiền.”
“Thôi được rồi, chị bao. Nhưng mà chỉ hôm nay thôi nhé. Nhớ lại cái cảnh thảm hại của hai đứa hôm nọ, chị thương quá không nỡ thu hai trăm bốn mươi yên tiền cơm hộp đâu.”
“Rẻ thế!” Banri không khỏi kêu lên. Đúng là thế giới đang trong thời kỳ giảm phát mà. Cửa hàng này từ giờ phải ghi nhớ để thường xuyên ghé thăm, nhất định phải mách cho cậu công tử đang sa sút tạm thời kia nữa.
“Cái cảnh đó thật sự quá thảm hại đúng không. Chị còn mơ thấy nó luôn ấy. Nửa đêm đi chân trần mang dép lê như thế chứ. Bốn chữ ‘nữ lang bỏ trốn’ cứ hiện lên trong đầu chị luôn.”
“Không phải bốn chữ đâu ạ.”
Banri cố gắng phản bác một cách khiêm tốn như một Kouhai đúng mực, nhưng Rinda bỏ qua. Cô ấy lặng lẽ, mạnh bạo giữ chặt tay Kouko đang định rút tiền xu từ ví, rồi nhận lấy ba hộp cơm được đặt trong một túi.
“Cảm ơn ạ! Lần sau lại ghé!”
Nhận tiền thừa từ bà chủ, Rinda bước đi trước Banri và Kouko. Ít nhất thì, Banri vươn tay ra, nhận lấy cái túi cơm khá nặng đó.
Đêm hôm đó, Banri và Kouko bị lạc đường, không biết sao lại cứ đi về phía nhà hội thảo thực sự của trường. Bị Rinda phát hiện khi đang la hét trong rừng cây, được mọi người trong câu lạc bộ Omaken đang đi cắm trại giúp đỡ, nghe kể lại sự tình, và sáng hôm sau thì được đưa về nhà bằng xe hơi.
Món ân tình ấy, quả thật không thể nào quên được.
Vì vậy, cả Tada Banri lẫn Kaga Kouko đều đã hạ quyết tâm toàn tâm toàn ý với Omaken. Dù chưa rõ cụ thể câu lạc bộ này sẽ làm gì, nhưng họ tin rằng dù là gì đi nữa, lòng nhiệt huyết này cũng sẽ không hề thay đổi. Họ đã quyết định như vậy.
Các Senpai của Omaken, những người dường như đang thiếu thành viên trầm trọng, đã vui mừng khôn xiết khi nghe tin có người mới và ngỏ ý chào đón hai người. Vậy là hôm nay, họ quyết định đến buổi gặp mặt buổi trưa ngay lập tức.
Trong khuôn viên trường nhỏ giữa lòng thành phố, không có những phòng câu lạc bộ sang trọng như người ta tưởng. Thông thường, họ hay tụ tập quanh bàn ở sảnh tầng một của tòa nhà khoa, hoặc ở một quán cà phê gần đó. Đôi khi, như hôm nay, họ sẽ thuê phòng tại trung tâm cộng đồng của quận.
Dù ở đó họ có làm gì đi nữa – dù là tổ chức giải đấu cứu du khách khỏi điệu samba bằng trang phục kimono, dù bị yêu cầu trượt xuống dốc trên cột, dù phải bắn cung trên lưng ngựa, dù phải nuốt chửng bánh mochi một hơi, dù phải làm trẻ con khóc trên võ đài, hay dù phải ăn một núi cơm – Banri đều đã chuẩn bị tinh thần để làm theo. (Các lễ hội ở Nhật Bản đúng là vô vàn điều thú vị!) Kouko chắc hẳn cũng có cùng suy nghĩ đó.
"Kìa, tòa nhà màu xám kia. Bọn mình đời nào cũng dùng chỗ đó cả. Tầng một ở đó, phòng tập diễn đó."
Rinda quay đầu lại, chỉ tay vào một tòa nhà ba tầng hơi cũ kỹ. Rồi cô nói:
"Nhớ kỹ đó nhé. Đừng có quên, năm nhất."
Cô nhìn Banri và Kouko, mỉm cười.
Mái tóc cắt ngang cằm khẽ lay động, sáng rực dưới ánh nắng mặt trời. Chiếc áo khoác nylon của hãng đồ thể thao trông như có thể chạy ngay lập tức, chiếc quần lửng dài đến ngang đầu gối. Bắp chân thon thả. Mắt cá chân nhỏ nhắn. Đôi giày Nike tuy không mới nhưng màu sắc vẫn rực rỡ. Nụ cười của cô bạn cùng tuổi, đang ra vẻ Senpai có chút nghiêm nghị.
Cảnh tượng thành phố hòa cùng hình bóng Rinda, nhẹ nhàng, phóng khoáng nhưng không quá trong trẻo, lạ lùng thay lại khiến Banri cảm thấy thân thuộc. Những ngày sắp tới khi ở bên cô ấy, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nhỉ? Chắc chắn sẽ rất vui, một dự cảm như vậy chợt ùa đến. Banri lập tức phấn khích, nhưng...
"...?"
Bất chợt, anh cảm thấy khó thở. Bước chân anh khựng lại.
*Nhớ kỹ đó nhé. Đừng có quên.*
*Đừng có quên, Banri...*
Giọng của Rinda như dính chặt trong cổ họng anh. Cảm giác nóng rực, khó chịu trên niêm mạc khiến anh muốn bật khóc.
...Muốn khóc thật, nhưng mà, không, hình như cô ấy không gọi mình là "Banri" thì phải.
"Đến đây đi, Tada Banri! Đang làm gì đấy?"
Bị gọi cả họ lẫn tên một cách rõ ràng, Banri vội vàng lắc đầu. Anh chẳng hiểu gì cả. Cũng chẳng có thời gian để dừng lại mà suy nghĩ miên man. Anh vội vã theo sau Rinda và Kouko, bước vào sảnh mát mẻ. Đi dọc hành lang tối, anh mở cánh cửa ra.
Mùi chiếu tatami hòa lẫn mùi cơm hộp xộc vào mũi. Một mùi hương quen thuộc của cuộc sống thường nhật, gợi lên một cảm giác hoài niệm khó tả.
"Cởi giày ở đó nhé. Anh dẫn năm nhất đến đây rồi!"
"Ôi!" – Đồng loạt hô lên, đám người đang ngồi thoải mái trên sàn nhà quay lại. Chắc khoảng hơn chục người cả nam lẫn nữ, một vài gương mặt anh đã gặp trong vụ tai nạn vừa rồi. "Lúc đó đã làm phiền mọi người rất nhiều..." – Banri vừa cúi đầu thật sâu để cảm ơn một lần nữa thì lập tức bị "Lính mới!", "Tân binh đầu tiên của năm nay!", "Mỹ nhân!" cùng với những chiếc đũa vung loạn xạ chào đón. Cả đám đồng thanh vỗ tay hoan nghênh, khiến anh choáng váng vì bầu không khí quá nồng nhiệt. "Dạ... chào..." – Banri lí nhí nói, rụt rè cởi giày.
Tất nhiên, trong căn phòng tatami truyền thống, không hề có dép đi trong nhà. Kouko, người vốn quen đi sandal vào mùa xuân, bỗng dưng cảm thấy trống trải với đôi chân trần của mình. Cô bỗng trở nên thấp bé hơn, bước vào trong, thậm chí còn nhỏ nhắn hơn cả Banri.
Rinda vẫy tay gọi Banri và Kouko đến gần giữa phòng.
"Chỗ đó là các Senpai năm ba đó. Ui-ssu!"
Đám nam nữ ở phía Rinda chỉ vừa rồi đồng thanh đáp lời.
"Ui-ssu!"
Lần này, cô chỉ sang một phía hơi xa hơn:
"Rồi chỗ kia là năm hai. Iyo-ssu!"
"Iyo-ssu!"
Đám người đang ngồi thành vòng tròn lại vung đũa lên.
"À, còn năm tư thì không thấy mặt nữa rồi, các em là tân binh đầu tiên của năm nhất. Aza-ssu!"
Banri theo phản xạ, cũng giơ một tay lên, y hệt tư thế của họ, đáp lại "Aza-ssu!" Trong khi đó, bên cạnh anh, Kouko chỉ chớp mắt liên tục. Có lẽ cái cách chào hỏi xuề xòa này hơi quá với một tiểu thư như cô.
"Thôi được rồi, trước hết cứ ăn cơm đi đã. Ngồi chỗ đó đi, còn đây là đệm ngồi này."
Rinda dùng mũi chân một cách bất lịch sự nhưng khéo léo, đẩy những chiếc đệm ngồi xếp dọc tường trượt trên chiếu tatami về phía Banri và Kouko. Cô ngồi khoanh chân xuống chiếc đệm của mình, đưa phần cơm hộp được đãi cho họ.
Banri và Kouko cũng ngồi xuống đệm, kẹp giữa Rinda, và nhận lấy suất cơm. Kouko, đúng kiểu tiểu thư, trải một chiếc khăn tay lớn lên đầu gối đang ngồi xếp bằng, rồi cẩn thận đặt hộp cơm lên đó. Banri cũng cố gắng ngồi xếp bằng dù không quen, rồi mở nắp hộp cơm. Anh không khỏi khẽ "Ồ..." một tiếng. Một hộp cơm lớn với đầy ắp thức ăn, không hề giống với giá cả bình dân chút nào. Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến anh vui vẻ rồi.
"Hộp cơm này làm mình phấn chấn ghê... ngon quá! Kaga-san có ăn hết không đấy?"
"Vâng, chắc là có ạ. Rinda-Senpai, em xin phép ăn."
"Ài, ăn đi ăn đi. Vừa ăn vừa xem cái kia nhé. Năm nay bọn mình sẽ được trộn lẫn vào đám đó đấy."
Rinda dùng đũa chỉ vào chiếc laptop đang mở trên bàn cạnh cửa sổ. Màn hình rộng đang phát một đoạn video:
"...Á!"
Banri vô thức đập đầu gối. Chiếc đũa tự nhiên đâm vào quần jeans của anh.
"Cái trang phục đó, không phải là cosplay thời Edo sao?!"
"Ểh..." – Vài Senpai quay lại nhìn Banri với vẻ buồn bã.
"Dĩ nhiên rồi. Sao lại phải cosplay để chiêu dụ câu lạc bộ chứ?"
"À, mà thôi, hình như tôi chưa giải thích gì cả thì phải," – Rinda đặt đũa xuống. Cô ngẩng mặt lên, quay lại nhìn Banri và Kouko.
"Thôi thì, dù bị gọi là cosplay cũng đành chịu thôi. Lúc đó bọn tôi còn chưa bắt đầu tập, thật ra chỉ là mặc đại vào thôi. À, Omaken mỗi năm đều làm một thứ khác nhau. Ví dụ như năm ngoái là Yosakoi Soran. Bọn tôi chỉ được hòa vào đội nhảy của liên minh các trường đại học thôi. Còn năm nay thì là cái này đây!"
Trên màn hình laptop là những bước nhảy nhẹ nhàng, bồng bềnh đặc trưng, và những bàn tay vẫy vẫy. Đội hình những người phụ nữ đội nón và những người đàn ông quấn khăn vải che mặt. Hoàng hôn vẫn còn sáng rõ. Khán giả ven đường ướt đẫm mồ hôi. Mùa hè Nhật Bản. Lễ hội mùa hè.
"Từ khi Omaken thành lập, đây là lần thứ hai sau bốn năm! Hay là sao nhỉ? Là Awa Odori!"
"Yeah!" – Những tiếng hò reo và vỗ tay vang lên.
"Vậy đó – bọn tôi là lũ ngốc nhảy múa. Hãy trở thành kẻ ngốc và nhảy điên cuồng đi, tân binh."
Banri thì vốn đã ngốc rồi, nhưng Kouko thì không biết có ổn không nhỉ? Anh rụt rè nhìn trộm gương mặt Kouko. Cô gái này, người đang im lặng một cách lạ thường, tay nắm chặt đũa, liệu có thể nhét đinh ghim vào giày đối thủ được không nhỉ?
***
Loạng choạng, loạng choạng... Bước chân vấp váp, Kouko thốt lên:
"Em, em không được rồi... Không tự tin chút nào..."
“Em chẳng biết mình thiếu sót điều gì nữa… Nhịp điệu? Khả năng vận động? Hay là một cái gì đó thiên về tinh thần?” Kouko thì thầm với giọng khản đặc, như thể từ đáy vực sâu nào vọng lên.
Bước song song bên cô, Banri chẳng tài nào nghĩ ra lời nào để an ủi.
Mấy vị Senpai trong câu lạc bộ Lễ hội vẫn đang miệt mài luyện tập trong phòng diễn tập. Banri và Kouko, dù là lính mới tò te, cũng đã kiếm cớ có tiết học vào giờ thứ ba để chuồn về trước.
“Uống gì không? Hay mua nước nhé?”
Kouko gật đầu, đưa những ngón tay vuốt nhẹ mái tóc đã chẳng còn giữ được nếp xoăn. Mấy lọn tóc xơ xác rũ xuống, phần mái lòa xòa tới tận chóp mũi.
Nghe đâu, trong buổi huấn luyện tập trung hôm trước – cái buổi mà Banri và Kouko được “cứu vớt” và gia nhập câu lạc bộ – các Senpai đã mời những đội đến từ các trường đại học khác, những người hàng năm vẫn tham gia lễ hội Awa Odori ở địa phương, đến để hướng dẫn trực tiếp. Rồi đến lượt Rinda và các Senpai khác bắt đầu hướng dẫn hai người mới cùng những thành viên chưa tham gia buổi huấn luyện, và buổi tập Awa Odori năm nay chính thức khởi động.
“Anh Banri có vẻ làm được đó chứ. Ít nhất là hơn hẳn em nhiều.”
“Tài năng gì chứ, nói quá rồi đấy. Với lại, có phải đến cái mức cần tài năng gì đâu.”
“...Vậy mà em vẫn vướng mắc ở cái chỗ không cần tài năng đó, thì em là cái loại gì đây…?”
Kouko thở dài thườn thượt, trông thật thảm hại, rồi đứng khựng lại. Banri đưa chai nước mua từ máy bán hàng tự động cho cô. Cô “Cảm ơn…” rồi mở nắp định uống, nhưng rồi…
“...Khụ khụ khụ! Ặc!”
Chắc là sặc nước, Kouko ho sặc sụa. Cái nắp chai cũng trượt tay rơi bộp xuống, lăn lông lốc vào miệng cống thoát nước bên đường. Kouko dõi mắt theo cái nắp, buông một tiếng “Ài…” nghe thảm hại đến tột cùng. Thật không ngờ, “cô nàng” Kaga Kouko lại có lúc yếu ớt đến mức này. Nếu Oka Chinami ở đây lúc này, hẳn là đã có cơ hội “phản công” lại nữ hoàng bắt nạt rồi – nhưng bầu không khí lúc này chẳng cho phép nói những lời như vậy, Banri chỉ im lặng nhìn Kouko.
Yêu cầu đưa ra cũng chẳng hề khó khăn gì.
Dù sao thì đó cũng là buổi tập đầu tiên. À, mà nói là “tập” thì cũng hơi quá. Nó chỉ đơn thuần là buổi gặp mặt thôi mà.
Không có nhạc, chân trần, chỉ vỗ tay theo nhịp “một, hai, một, hai”. Thậm chí còn chưa phân biệt điệu nam hay điệu nữ, chỉ được yêu cầu thử gõ nhịp bằng đầu gối. Rinda chỉ nói có vậy thôi.
Trên chiếu tatami, tất cả thành viên câu lạc bộ Lễ hội đứng cách đều nhau, đối diện với tấm gương lớn chiếm trọn một mặt tường. Rồi họ dang chân rộng bằng vai, hai tay khẽ mở vươn lên cao quá đầu, hơi nhón mũi chân. “Sẵn sàng nào!”, tiếng gọi vang lên, và mọi người nhún người theo nhịp đơn giản, nhấp nhô lên xuống, như thể dùng đầu gối để nhấc bổng cơ thể lên. “Phải nhấc người lên đấy, bay bổng lên mới là bí quyết!” Rinda lặp đi lặp lại.
Banri làm được dễ dàng. Một vài Senpai thậm chí còn bước chân luân phiên, vẫy tay nhịp nhàng, đã ra dáng điệu Awa Odori đặc trưng.
Mặc dù đã quyết định sẽ làm bất cứ điều gì, nhưng Awa Odori… Ồ, Awa Odori à… Đến nước này mà Banri vẫn còn ngượng ngùng, nhưng khi nhìn các Senpai đứng đó trong bộ đồ áo phông, nhẹ nhàng đổi chân, anh lại thấy họ có vẻ gì đó rất ngầu. Chiếc khăn quấn đầu thấm mồ hôi cũng trông thật phong cách, và cách họ gấp gọn tất, để lộ gót chân, chỉ đi một phần mũi chân cũng thật độc đáo. Ngay lập tức, Banri cũng thử bắt chước gấp tất lại.
Nhưng rồi đến Kouko.
Theo nhịp “một, hai, một, hai”, ít nhất thì đầu cô ấy cũng chuyển động trước sau. Có chuyển động đấy.
Nhưng mà, cứ bị lệch nhịp. Trong gương, những cái đầu cùng nhịp nhún xuống rồi nhấc lên nối tiếp nhau. Chỉ có duy nhất cái đầu của Kouko là “lúc lắc, lúc lắc” không theo kịp chuyển động của mọi người.
Có lẽ tự cô ấy cũng nhận ra mình bị lệch nhịp, cố gắng hết sức để bắt kịp mọi người và gõ đúng nhịp, nhưng đầu gối lại chẳng nhún nổi chút nào. Hơn nữa, đôi chân dang rộng thì cứ rụt rè khép lại thành kiểu chân chữ bát, eo thì cứng đờ như bị buộc vào đá, chẳng nhúc nhích được chút nào, còn hai tay thì càng lúc càng rũ xuống yếu ớt, như kiểu đang đứng chào nghiêm. Mặt thì càng lúc càng căng thẳng, méo mó, trông như con quỷ cái sắp chết vậy.
“Kouko, Kouko, Kaga Kouko! Thư giãn đi! Cứ tự nhiên! Cười lên! Cười đi nào!” Rinda liên tục nhắc nhở. Cứ mỗi lần như vậy, cô ấy lại “He he!” cười một cách ngoan ngoãn, nhưng điệu nhảy “cứng đờ” của Kouko chẳng hề có chút linh hoạt nào. Cứ “Rắc, rắc, rắc… Rắc!” là như vậy. Nụ cười hoàn hảo thường ngày của cô ấy giờ xa vời cả tỉ năm ánh sáng.
“Được rồi, quên cái mặt đi cũng được, cứ thế đi về phía trước thử xem,” Rinda nói. Và dáng điệu khi cô ấy bắt đầu bước đi… chính là cái đó. “...C-3PO?” – Thật lạ, những ký ức kiểu này thì anh nhớ rất rõ. Banri buột miệng thốt ra, và một vài Senpai nghe thấy đã “Khụ!” bật cười.
Mặt đỏ bừng, Kouko lập tức ngừng khẩn cấp, rồi bỏ luôn buổi tập.
“…Hay là em thôi không tham gia câu lạc bộ Lễ hội nữa…”
Một phần trách nhiệm trong chuyện này, Banri cũng có.
Cầm chai nước đã mất nắp, Kouko rầu rĩ buông thõng vai, lẩm bẩm đầy yếu ớt.
“À mà… Banri, em xin lỗi, em quên chưa trả tiền nước cho anh…”
“Thôi mà, có gì đâu, mà phải là tôi mới đúng chứ, cô nói gì lạ vậy. Mới là buổi đầu tiên thôi mà. Với lại, ơn huệ của câu lạc bộ Lễ hội thì sao? Cô quên rồi à?”
“Tất nhiên là em không quên ơn rồi. Nhưng mà… em nghĩ là nếu đền ơn theo một cách khác thì có lẽ sẽ tốt cho mọi người hơn. Một người như em ở đây chỉ là vướng chân vướng tay thôi. Có lẽ có cách nào tốt hơn là tham gia câu lạc bộ. …Ví dụ như, quyên góp. …Hoặc là, theo kiểu đó.”
“Cái kiểu gì cũng giải quyết bằng tiền đó, chẳng có tiến triển gì cả. Hơn nữa, nếu Kaga Kouko mà bỏ cuộc, thì tôi sẽ chỉ còn lại một mình thôi. Đừng nói thế chứ, cố gắng cùng nhau thêm một chút nữa xem sao.”
“…Em không muốn mất mặt thêm nữa…”
Kouko nhìn chằm chằm vào mặt Banri, ánh mắt có chút oán trách.
“Chuyện C-3PO là lỗi của tôi mà! Xin lỗi cô thật lòng. Tôi hoàn toàn không có ý định làm cô xấu hổ, cũng không phải trêu chọc gì, chỉ là lỡ lời thôi mà…”
“…Thôi mà. Với lại, ngay từ đầu em cũng chẳng cần đến cái gọi là tiến triển gì cả.”
Vừa bước đi trở lại, Kouko vừa thở dài thườn thượt, rồi lẩm bẩm một mình đầy trống rỗng.
“Đúng rồi… Việc học lên đây ngay từ đầu đã là một sai lầm rồi. Ngay từ đầu, tất cả mọi chuyện, em đều sai hết rồi. Giờ thì muộn rồi nhưng… Ôi trời, mình đang làm cái quái gì thế này…”
“Đừng nói thế chứ. Cô muốn vào cùng trường với Yanagisawa Mitsuo mà phải không? Ít nhất thì cô đã đạt được điều đó rồi, vậy là đúng rồi còn gì.”
“…Dù bị tránh mặt rõ ràng luôn…”
“Cho nên, chúng ta mới đồng ý là sẽ cố gắng ‘Bắt được em đi!’ một thời gian mà. Chính vì thế, hãy cứ tạm gác Yanagisawa Mitsuo sang một bên mà tập Awa Odori đi, cùng với tôi này.”
“…Nhưng mà…”
「Thế là, cứ đúng theo kế hoạch! Rồi ưỡn ngực ra, cười phá lên 'A ha ha ha ha!' cho tôi xem nào. Mặc đồ bó sát SM bằng da đen, tay cầm cái roi ấy. Vì trông Kaga-san diện bộ đó hợp lắm."
"…Làm gì có cái đó…"
"Thế thì mua đi! Tuyệt đối hợp mà!"
Đang vừa đi vừa nói chuyện thì về đến khu nhà khoa, Banri "Ái chà…" rồi dừng bước. Định đổi hướng nhưng đã muộn rồi. Ánh mắt Kouko cũng đã bắt được thứ mà Banri vừa thấy.
[IMAGE: ../Images/Vol_07/00000021/001.jpg]
Tại một chiếc bàn ở góc sảnh, Yanagisawa và Chinami đang trò chuyện gì đó rất vui vẻ. Chắc họ đã ở bên nhau từ giờ nghỉ trưa, ngồi đối diện nhau, mắt đối mắt, cười phá lên, rồi lại ngả người ra ghế dài như thể khó thở. Có vẻ cả hai đều không để ý đến sự hiện diện của Banri và Kouko.
Trong lòng thấm thía nỗi ớn lạnh, Banri khẽ liếc sang Kouko. Anh nghĩ rằng, lại là tình huống tương tự lúc nãy, có lẽ cô sẽ lao thẳng về phía hai người kia trong cái trạng thái mà cô tự gọi là "hoàn chỉnh" đó. Nhưng lần này, rốt cuộc thì…
[IMAGE: ../Images/Vol_07/00000021/002.jpg]
"…Có vẻ hôm nay tôi không ổn rồi. Tôi nên về thì hơn, phải không?"
"Kaga-san."
"Ngày tồi tệ nhất."
Nói rồi, Kouko xoay gót, vạt váy xinh đẹp bay phấp phới khi cô quay lại lối vừa đến. Banri bất giác muốn đuổi theo nhưng…
[IMAGE: ../Images/Vol_07/00000021/003.jpg]
"Kaga-san…"
"Không sao đâu!"
Giọng Kouko trở nên cứng rắn như để ngăn anh lại.
[IMAGE: ../Images/Vol_07/00000022/001.jpg]
"…Tôi sẽ về bằng taxi nên đến đây thôi được rồi. Tạm biệt nhé, Tada-kun. Cảm ơn nước nhé. …Chuyện Awa Odori thì để tôi tự mình suy nghĩ một chút."
Cô nói rồi chạy lon ton như trốn chạy ra khỏi sảnh. Bị bỏ lại một mình, Banri nhất thời không biết nên đi hướng nào.
[IMAGE: ../Images/Vol_07/00000022/002.jpg]
Cuối cùng, anh lại quay vào sảnh, ngả người lên bàn nơi Yanagisawa và Chinami đang trò chuyện, như thể muốn chắn ngang giữa hai người họ.
[IMAGE: ../Images/Vol_07/00000023/001.jpg]
"Ồ, Banri. Cái kiểu xuất hiện gì thế này. Đang định gửi mail cho cậu đây, mà nói chung cậu đang làm gì đấy?"
"Đang phá chuyện của hai người."
Dù nói "Phiền phức thật", Yanagisawa vẫn cười vui vẻ, còn Chinami thì đáng yêu như mọi khi, nhanh chóng dịch chai nước để Banri không làm đổ khi anh ngả người lên bàn.
"Này này, tớ với Chinami đã quyết định chính thức gia nhập câu lạc bộ Điện ảnh rồi đấy. Banri không tham gia à? Rồi chúng mình làm phim đi, làm phim ấy. Nghe nói có cả Senpai từng đoạt giải trong các cuộc thi dành cho sinh viên nữa đấy."
"Tớ thì đã quyết định sẽ tham gia Awa Odori rồi."
"À, Awa Odori? Cậu nói Awa Odori à?"
"Đúng thế."
"…Sao lại thế?"
"Đi kèm ấy mà. Với Kaga-san."
"Kouko?"
Theo phản xạ, Yanagisawa nhíu mày. Anh nghĩ rằng sau khi phải chịu đựng một trải nghiệm tệ hại như thế, chắc hẳn Chinami cũng sẽ… và nhìn sang cô, nhưng…
[IMAGE: ../Images/Vol_07/00000024/001.jpg]
"Ồ, Awa Odori á? Ui, thích thế thích thế, không biết là tham gia ở đâu nhỉ? Nhiều nơi tổ chức hoành tráng lắm ấy! Uầy, hay thật hay thật!"
Chinami tươi cười nhìn Banri, đôi mắt ngây thơ lấp lánh và bắt đầu khoa tay múa chân một cách thích thú. Trông cô ấy không phải đang múa Awa Odori mà cứ như "Ông chú kì dị, ông chú kì dị, ông chú kì dị chính là ông chú kì dị" thì đúng hơn. Nhưng mà.
[IMAGE: ../Images/Vol_07/00000024/002.jpg]
"…Oka-chan thật đáng yêu…"
"Ế?!"
"…Lại còn ngoan nữa…"
"Gì, gì cơ?! Sao lại thế?!"
"…Thật ra không phải là bụng dạ đen tối ghê gớm đâu nhỉ? Dưới lớp áo trông như tảo bẹ bào kia không giấu một cơ thể gian xảo, thâm độc, chuyên chơi đùa đàn ông đấy chứ? Trong sâu thẳm khu rừng Chinami không nở một bông Rafflesia sắc tố đậm, mọng thịt, nhỏ giọt mật ngọt tội lỗi sao…?"
"Ế ê ê…?!"
"…Không nở à, Okara-sia…"
"Ư… ưm?!"
"Haa, ra là thế à, bảo sao Yanassan lại thích như điếu đổ đến vậy chứ," Banri nhìn khuôn mặt Chinami đỏ bừng một cách phức tạp. Có vẻ cô ấy thật sự ngượng ngùng một cách chân thật trước những lời khen ngô nghê của Banri. Cô ấy chớp chớp mắt, nghiêng đầu như một chú sóc bị lạc lối từ rừng sâu, và dùng hai tay xoa hai má đang nóng bừng. Chà, được làm thế thì ai cũng thấy đáng yêu cả. Ngoại hình lẫn giọng nói đều dễ thương, lại còn chân thật, ngây thơ, thuần khiết, và trên hết là rất dễ mến. Vui vẻ, hiền lành, ổn định. Đúng rồi. Nếu hợp tính nữa thì đúng là nhân vật "khủng" nhất rồi còn gì.
Banri quay phắt mặt về phía Yanagisawa.
"Yanassan. Tớ, tớ cũng phần nào hiểu cảm giác của Yanassan rồi…"
"Thế rốt cuộc cậu bị làm sao thế…"
"…Hiểu thì hiểu thật đấy…"
Bị Yanagisawa nhìn xuống với vẻ mặt ngán ngẩm, Banri mệt mỏi nhắm mắt lại. Ngay cả C-3PO, bên trong chắc hẳn cũng được trang bị một bộ phận có thông số kỹ thuật không khác Chinami là bao, ít nhất thì Banri vẫn nghĩ thế, nhưng dù sao đi nữa, cái cơ thể máy móc đó quá là bóng loáng vàng choé.
Chi bằng cứ phô ra hết cả những mạch điện bên trong ấy đi! …Nếu làm được như vậy thì ai cũng đâu phải khổ sở.
***
Tiết thứ hai của ngày thứ Ba, bài giảng Luật học.
Theo kế hoạch sẽ cùng ăn trưa sau đó, Banri bị kẹp giữa Nijigen-kun và Yanagisawa, hai bên toàn là "hoa đàn ông" rậm rạp, ngồi cạnh nhau trên ghế.
Môn Luật học là môn bắt buộc, nhưng nếu bỏ lỡ tiết này thì chỉ còn tiết thứ tư hoặc thứ năm vào thứ Bảy, những tiết học "ác quỷ", nên hầu hết sinh viên năm nhất (và một số sinh viên khóa trên bị rớt tín chỉ) đều tham gia buổi giảng này. Đáng lẽ là thế.
[IMAGE: ../Images/Vol_07/00000026/001.jpg]
Cảm giác như cánh cửa phía sau phòng học rộng lớn khẽ mở mà không gây tiếng động, lén lút tránh ánh mắt của giáo sư. Banri nhận ra và quay lại, nhưng không phải. Không phải Kouko. Người lẻn vào muộn và khom người là một cô gái lạ.
[IMAGE: ../Images/Vol_07/00000026/002.jpg]
Kouko vẫn chưa xuất hiện. Có lẽ hôm nay cô ấy định nghỉ. Banri nhẹ nhàng mở điện thoại, vốn bị nghiêm cấm sử dụng trong giờ giảng, giấu dưới bàn và gõ tin nhắn. Chỉ đơn giản là "Không học Luật à?", không có biểu tượng cảm xúc nào.
Nijigen-kun nhẹ nhàng huých khuỷu tay anh. Rồi dùng bút chì gõ vào mép giấy rời của Banri, hỏi "Ăn gì?". Họ lần lượt viết trao đổi: "Căng tin?", "Moss?", "Muốn ăn cơm", "Bánh mì kẹp cơm?", "Cái đó thì hơi sai sai". Yanagisawa gõ nhẹ vào tay hai người, thu hút sự chú ý của họ, rồi chỉ ngón bút bi về phía trước chéo. Ở đó là Chinami.
Với gương mặt nghiêm túc, cô dựng cuốn "Pocket Roppō" (Sổ tay luật pháp) trên bàn và lén lút làm gì đó dưới bàn tay để giáo sư không nhìn thấy. Có lẽ là để làm điệu theo kiểu con gái, cô còn đeo chiếc kính gọng đen to quá cỡ mặt, và hình như đang giấu một món đồ khâu vá hay đan len nào đó mà làm rất tập trung. Với động tác thuần thục, các ngón tay cô thoăn thoắt cử động, và hai cô gái ngồi hai bên tò mò cúi xuống nhìn. "Đồ không nghiêm túc," Yanagisawa nói bằng khẩu hình miệng, có vẻ rất vui. Nijigen-kun cũng nhìn Chinami một lúc rồi viết vào vở: "Bạn gái của Yana à? Kính Arale-chan hơi kì nhưng mà, so với người 3D thì cũng dễ thương."
[IMAGE: ../Images/00001.jpeg]
Ôi chao, cái vẻ ngại ngùng của Yanagisawa thì đúng là hết chỗ nói. Cậu ta vừa mím môi nói "Không... không phải đâu..." vừa lấy hai tay che mặt, cơ thể săn chắc cứ uốn éo liên hồi. Dường như cái vụ việc đáng xấu hổ trong ngày nhập học đã bị cậu ta quên sạch từ đời nào rồi. Rồi Yanagisawa nhanh tay giật lấy cây bút chì kim của Banri, viết nguệch ngoạc:
『Chưa phải bạn gái ĐÂU!』
Cái chữ "ĐÂU!" kia, Banri thầm thấy ngứa mắt. Cả cái chữ "chưa" nữa. Rồi cả việc Yanagisawa dùng bút chì kim của mình nữa. Ruột bút bị mòn rồi. Chắc chắn đã mòn đi ít nhất 0.001 milimét. Yanagisawa chẳng hề hay biết về cái luồng khí khó chịu toát ra từ Banri, lại tiếp tục viết những lời trêu chọc:
『Nếu có tín hiệu thì tốt quá nhỉ... Nhỉ?』
Cậu ta cười khì khì, trông cứ như mặt sắp chảy ra đến nơi.
Cái vẻ mặt gì thế kia, hả?
Cái chữ "nhưng..." kia, là có ý gì, hả? Cả chữ "Nhỉ?" cũng không thể chấp nhận được. Đặc biệt là chữ "e" viết thường, càng không thể chấp nhận. Sát ý trào dâng. Trong khi Banri nhận ra mặt mình đang cứng lại vì sự bực bội không ngừng, chiếc điện thoại đặt trên đầu gối chợt rung nhẹ và khẽ kêu. Đó là tin nhắn trả lời từ Kouko.
『Em thấy không khỏe lắm nên không dậy nổi (biểu tượng đổ mồ hôi) Hôm nay em xin nghỉ (biểu tượng đổ mồ hôi)』
Đọc xong tin nhắn đó, Banri chợt hình dung ra dáng vẻ Kouko hôm qua, lúc cô như con cóc bị giẫm bẹp.
Là dáng vẻ mà vì quá ghen tuông nên không thể kiềm chế cảm xúc, vô cớ trách mắng Yanagisawa, vô cớ trách mắng Chinami, và sau đó lại tự căm ghét, xấu hổ, xa lánh, tự trách bản thân mình vì đã hành xử đáng xấu hổ khi trách mắng người khác như thế, hơn bất cứ ai, hơn bất cứ điều gì. Là dáng vẻ cô đã gào lên rằng không thể vãn hồi được nữa.
Ở nơi người khác nhìn thấy, cô không thể để một giọt mồ hôi rơi xuống. Không thể để nụ cười biến mất dù chỉ một khoảnh khắc. Cô cứ như một nữ hoàng ngự trị, dù bị ghét bỏ cũng không thể tự rút lui. Một mình cô lén lút, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh vì xấu hổ và hối hận, đến sáng cũng không thể đứng dậy. Trên đời này không có một ai hiểu được sự vụng về ấy của cô──không, có lẽ có. Ngoài chính bản thân cô, trên đời này chỉ có thêm một người nữa.
Banri gập điện thoại lại, nắm chặt trong tay. Kẻ đã vô tình nhìn thấy được sự "chẳng ra gì" của cô ấy qua vô vàn cơ hội.
Hắn ở đây sao?
『Chinami không chỉ dễ thương mà còn thú vị, tính cách tốt, đầu óc cũng cực kỳ thông minh, thật sự là kiểu người tớ ĐÚNG TRUNG TÂM LUÔN!!!!!!!!!!』
──Hắn ở đây thật, và Banri tức điên lên vì những dấu chấm than Yanagisawa viết còn lấn cả vào phần mình đã chép bài, nên cậu lấy tẩy chà xát thật mạnh để xóa đi. "Ấy, gì thế?" Yanagisawa khẽ lẩm bẩm, nhưng Banri vẫn cứ tiếp tục xóa. Vừa xóa vừa nghĩ.
Tại sao, mình lại, tức giận, đến thế này?
Bực bội, khó chịu, đến mức này.
Đây có phải là, cái gọi là, trạng thái, "hoàn hảo" không?
[IMAGE: ../Images/00002.jpeg]
Xóa sạch cả phần hội thoại với Nijigen-kun, Banri quay khuôn mặt cau có về phía Yanagisawa. "Thì ra là vậy sao..." Yanagisawa nhìn lại Banri với ánh mắt bối rối. Bản thân Banri cũng không biết phải làm gì với chính mình. Không biết mình muốn trở thành người như thế nào. Không, mình không muốn khó chịu với bạn bè, với Yanassan. Nhưng không thể kiểm soát được.
Nếu Yanagisawa viết "Nhưng mà, nói gì thì nói, tớ vẫn thích Kouko nhất. Tớ sẽ hẹn hò với Kouko rồi kết hôn với Kouko" thì Banri có vui không? Sự khó chịu này có dừng lại không? Nhưng điều đó hoàn toàn không thể xảy ra, nên cậu thậm chí không thể giả định để suy nghĩ.
Thật không thú vị chút nào.
Yanagisawa hoàn toàn không hiểu gì về Kaga Kouko, điều đó thật không thú vị.
Nhưng mặt khác──lại có một Banri đang đắm chìm trong cái ảo tưởng rẻ tiền rằng chỉ có mình mới hiểu rõ cô ấy. Yanassan, dù là bạn thời thơ ấu nhưng lại không hiểu gì, còn mình, dù mới gặp nhưng lại hiểu cô ấy. Cậu ta say sưa trong cái cảm giác vượt trội từ cái "thế giới ảo tưởng" đó. Cứ muốn tin rằng những gì mình đã thấy là tất cả về Kaga Kouko, dù biết rõ không phải vậy.
Banri nhét điện thoại sâu vào túi quần sau.
Đồng cảm, là như thế này sao?
Cứ mặc nhiên coi người khác như chính bản thân mình, hòa chung tâm tư, sát cánh bên nhau, tự cảm nhận vết thương của người khác như nỗi đau của chính mình. Đây có phải là đồng cảm không? Nếu vậy, thì cảm giác đồng cảm hình như rất ích kỷ và có phần cuồng loạn.
Hơn nữa, hoàn toàn không thể kiểm soát được.
『Nếu có tín hiệu với Okachan thì Kagasan sẽ làm gì?』
Giật lại cây bút chì kim từ tay Yanagisawa, Banri viết nguệch ngoạc với nét chữ mạnh mẽ. "Ể!" Nijigen-kun ngạc nhiên nhìn mặt Yanagisawa.
『Kagasan và Yana có mối liên hệ gì à?』
『Kagasan là osananajimi của Yanassan và muốn kết hôn』
『Hả!? Cái gì thế!? Xạo hả!?』
『Kagasan LOVE Yanassan』
『!?!?!?!』
Yanagisawa dùng bút giật lại, gạch nát chữ của Banri. Rồi cậu ta lườm Banri với vẻ mặt không đáng mặt bạn bè, và viết mạnh mẽ:
『Tớ sẽ nói rõ ràng với Kouko nếu có cơ hội. Dù tớ vẫn luôn nói rõ rồi, nhưng lần này, tớ sẽ nói cho rõ ràng. Cho Kouko hiểu. Bởi vì tớ thật lòng muốn hẹn hò với Chinami.』
Cơ hội, là khi nào chứ──Banri nhìn xuống dòng chữ Yanagisawa viết với một cảm giác khó tả. Khi nào đây.
Kouko vẫn không xuất hiện ở trường vào thứ Ba, rồi thứ Tư.
Tin nhắn của Kouko gửi đến Banri, nói rằng "Có lẽ em đã ổn hơn một chút rồi", là vào tối thứ Năm.