Golden Time

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 192

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

63 92

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 285

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 5

Quyển 1 - Tắt Nắng Màu Xuân - Chương 2

[IMAGE: ../image/m002.jpg]

Tada Banri đang ngồi ăn trứng luộc.

Hôm ấy là tiết một sáng thứ Năm. Môn Khoa học Thể thao, vốn nổi tiếng vì chỉ cần đi học đầy đủ một chút là dễ dàng đạt điểm “Ưu”, được rất nhiều sinh viên ưa chuộng. Giờ giảng còn năm phút nữa là bắt đầu.

Vì ngủ quên nên không kịp ăn sáng, Banri đành mang theo hai quả trứng luộc còn thừa từ tối qua, đựng trong một túi ni lông. Cậu ngồi ở hàng ghế thứ năm từ dưới lên, lẳng lặng gặm lấy gặm để.

Tôi ngồi ở hàng ghế chéo phía sau, dõi theo cảnh tượng ấy suốt mà thấy chán ngắt. Banri mang theo lọ muối Ajishio màu xanh nguyên chai, một tay cầm lọ muối, tay kia cầm trứng. Rắc muối, rồi ăn. Rắc, rồi ăn. Rắc, rồi ăn… Thật sự là một cảnh tượng cực kỳ, cực kỳ tẻ nhạt. Điểm đáng xem nhất chắc là khi cậu ấy định đập trứng vào trán mình, nhưng rồi chợt nhớ ra tối qua cũng làm vậy và vừa đau vừa không đập được vỏ nên lại hối hận. Thế là Banri đổi ý, ghé mạnh quả trứng vào góc bàn nghe “Cạch!”, khiến cậu bạn ngồi cách đó một ghế trống phải “Á!” lên kinh ngạc.

“Mang trứng luộc đến à?”, “Vâng.”, “Cả muối nữa à?”, “Vâng.”… Vài câu chuyện phiếm tưởng chừng đã nảy nở, nhưng rồi bạn của cậu ấy đến, và Banri lại trở về với hình ảnh chàng trai lầm lũi ăn trứng luộc.

Mấy cô gái ngồi ngay phía sau Banri đang gõ chữ vào điện thoại rồi chuyền cho nhau xem, cốt để Banri không nghe thấy: “Trứng của ông phía trước cứng đơ nhỉ?”, “Luộc kỹ quá rồi.”, “Lòng đỏ đen xì.”, “Lại còn uống cả đống trà ô long nữa chứ.”, “Trông miệng cậu ta khô khốc.”, “Mà ai đời mang cả chai muối đi học chứ. Haha.”…

Banri thì chẳng hề hay biết mình đang là chủ đề bàn tán.

Cũng chẳng biết rằng tôi, một kẻ không có hình hài, vẫn luôn dõi theo cậu ấy.

Một tuần mấy ngày sau lễ khai giảng đã trôi qua, bước vào thời gian đăng ký tín chỉ, khuôn viên trường tràn ngập sinh viên. Từ những cô cậu năm nhất như Banri đang loay hoay với mớ thông tin giảng đường được các Senpai “thổi phồng” trong buổi chào tân sinh viên, cho đến những sinh viên năm tư trong bộ vest lịch sự, ai nấy đều bận rộn. Họ cầm những tờ thời khóa biểu to như tấm chiếu, cứ mở ra gấp vào đến rách cả nếp gấp, đi lại trên hành lang, ra vào các phòng học, chiếm hết ghế đá và liên tục nhắn tin cho nhau.

Thế nhưng, tôi nghĩ sinh viên đến trường đông như vậy cũng chỉ là chuyện của mùa xuân thôi. Qua kỳ nghỉ hè dài, chắc chắn số người trong khuôn viên trường sẽ tự động giảm đi một nửa. Một, hai, hoặc có thể nhiều hơn một chút, sẽ mất đi hình hài như tôi. Ý tôi là, sẽ chết đi. Tôi không mong chờ điều đó, nhưng sự thật là mọi chuyện đều diễn ra như vậy, nên đành chịu.

Banri cũng nên cẩn thận. Rượu bia không quen, ăn chơi đêm lạ lẫm, cuộc sống một mình không có bố mẹ kề bên, giấy phép lái xe vừa mới có, những người bạn mới, thể lực dồi dào, và vô vàn thời gian rảnh rỗi – thế giới của những người trẻ lúc nào cũng đầy rẫy hiểm nguy.

Tiết Khoa học Thể thao, đúng là môn học “dễ nhằn” được nhiều người chuộng, nên rất đông sinh viên lũ lượt kéo vào phòng. Ghế ngồi cũng nhanh chóng kín từ phía sau lên. Dù sao thì tôi cũng là kẻ vô hình, không ai thấy, không ai có thể tương tác, nên tôi ở đâu cũng chẳng thành vấn đề. Thế nhưng, không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy có lỗi, bèn đứng dậy. Đúng lúc đó, một cô gái bước đi trên lối đi, tiếng giày cao gót lộc cộc, rồi ngồi ngay vào chỗ tôi vừa đứng dậy.

Banri quay lại theo cảm nhận về sự hiện diện của cô ấy, miệng vẫn còn nhồm nhoàm trứng luộc.

Đến giờ giảng, lại một người nữa hối hả chạy vào phòng. Đôi giày Nike không hề phát ra tiếng động. Đó là Rinda.

Rinda nhìn thấy Banri, cô đứng nguyên ở lối đi, không ngồi xuống mà cứ thế nhìn nghiêng mặt cậu ấy. Banri thì không hề hay biết điều đó. Và tất nhiên, cũng chẳng nhận ra sự tồn diện của tôi.

***

“Hôm nay, Kaga-san bắt chuyện với tớ.”

“Thật á? Cô ấy nói gì?”

“Cô ấy bảo ‘Takada-kun’.”

“Hahaha, chỉ thêm mỗi một chữ mà cũng cười lăn ra được chứ,” Yanagisawa vừa cười vừa trượt lưỡi dao rọc giấy trên nắp hộp bìa cứng đã dán kín. Cậu ấy quay lưng về phía Banri, với tư thế được gọi là “tư thế bồn cầu kiểu Nhật”, từ từ rọc từng cạnh băng keo.

Đây là thành trì của Banri. Tên nó là Neo Phoenix. Căn hộ này cứ như có thể hồi sinh từ lửa sau nhiều lần bị thiêu rụi… là căn 204.

Một căn 1K nhỏ chừng hai mươi mét vuông nhưng cũng có sàn gỗ. Không phải mới xây nhưng cũng là kiểu mới xây gần đây. Từ đây đến trường đại học không cần chuyển tuyến, đi một mạch là tới. Hướng tây bắc nhưng cũng là căn góc. Căn phòng mẹ Banri ưng ý hơn thì rộng gần gấp đôi, 1DK, tiền thuê ngang nhau, nhưng lại là phòng kiểu Nhật, hướng nam sáng sủa, và đã xây được hai mươi tư năm. Tủ quần áo lớn trông có vẻ tiện lợi, cũng không quá cũ nát, nhưng Banri vẫn hơi "ngại" một căn phòng còn lớn tuổi hơn mình, nên cậu đã chọn căn này. Hiện tại thì khá thoải mái, có lẽ vì đồ đạc vẫn còn ít.

Banri vô thức tìm kiếm dấu hiệu hói trên đỉnh đầu của Yanagisawa, trong khi mình ngồi trên chiếc ghế đẩu cao đặt ở khu vực bếp kiêm lối vào kiêm hành lang, chân đung đưa. Chiếc ghế mua ở cửa hàng đồ cũ chỉ bốn trăm yên mà lại khá vững chãi và dễ ngồi. Những vết bẩn kỳ lạ vương vãi trên mặt ghế thì Banri mặc kệ, không để tâm.

Yanagisawa lại nhặt chiếc dao rọc giấy dưới sàn lên, một lần nữa đưa lưỡi dao vào phần băng keo còn chưa rọc hết. Đây là "vật tư cứu trợ" mà mẹ Banri đã gửi từ Shizuoka lên ngay lập tức, vì lo lắng cho cậu con trai kém cỏi của mình.

“Thế rồi, tớ bảo tớ không phải Takada, thì cô ấy lại nói ‘Ôi xin lỗi nhé, Ta… Tanaka-kun’.”

“Đúng là chỉ còn mỗi chữ ‘Ta’ là đúng thôi! Mà Kouko nó là đứa như thế đấy. Chuyện của người khác thì nó mặc kệ, đến tên còn chẳng buồn nhớ. Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện của bản thân mà thôi. Nào, mở ra rồi đây, không biết mẹ Tada đã gửi kho báu gì đến nhỉ?”

“Tớ lại bảo tớ cũng không phải Tanaka, gợi ý là có hai chữ, thì cô ấy lại hỏi ‘Hai chữ á…? Kaga-kun…?’ Tớ mới bảo, đó là họ của cậu mà.”

“Chắc là giờ mới nghĩ ra được thôi. …Ô! Nhìn này Banri!”

Yanagisawa vui vẻ quay đầu lại, mặt rạng rỡ, nhấc chiếc hộp carton đã mở ra, hơi nghiêng về phía Banri để cậu nhìn vào bên trong.

“Tuyệt vời thật đấy, mẹ Tada Mieko! Lựa chọn quá thấu hiểu! Xuất sắc, đúng là LỰA CHỌN TUYỆT VỜI!”

“Cái gì vậy? Mà sao cậu lại biết tên Mieko của mẹ tớ?”

“Thì nhìn tên người gửi trên phiếu giao hàng chứ còn gì nữa! Mieko à, anh yêu em! Nhìn đống mì ramen này đi! Mì cốc Yakisoba! Muốn rơi nước mắt luôn… Á! Mì Ý! Có cả sốt mì Ý nữa! Rồi Calorie Mate, bánh kẹo, cá ngừ hộp, cá thu hộp, kẹo mút, rồi cái này là… cái gì đây? Vỏ phim ảnh à? Có tận ba cái cơ.”

Banri đứng dậy khỏi ghế đẩu, cúi xuống nhìn thứ Yanagisawa đang cầm.

“À, cái đó ấy à. Bên trong có bột trà đấy. Tớ tự xay nên hộp đựng cũng tùy tiện thôi. Cậu cứ cho khoảng nửa thìa cà phê vào cốc, đổ nước nóng hoặc nước nguội vào là uống được luôn, không cần ấm pha hay rây lọc gì cả. Lấy một cái không? Dễ cực, mà uống cả lá trà luôn nên tốt cho sức khỏe lắm đấy.”

“Cho tớ! Cho tớ! Cho tớ! Tớ thích mấy cái tốt cho sức khỏe lắm! Ấy, có cả thư nữa này.”

Banri lại ngồi xuống ghế đẩu khi nhận được chiếc phong bì trắng. Bên ngoài phong bì chỉ vỏn vẹn hai chữ "Từ mẹ", nét chữ trông mềm mại như những chiếc lá liễu dính mưa.

Đã chín giờ tối, tiết học cũng kết thúc từ lâu rồi.

Từ căn hộ của Yanagisawa Mitsuo đến đây mất ba ga tàu điện, vậy mà vừa nghe Banri nói có "tiếp tế" từ nhà gửi đến, tên này liền phóng xe đạp như bay trong đêm tối, tuyên bố "Năm giây nữa có mặt". Hẳn là một gã "ăn ké" chính hiệu. Mà đáng sợ hơn là hắn ta thực sự xuất hiện trong vòng năm giây… tất nhiên, đó chỉ là lời nói đùa thôi.

Banri vẫn luôn tự cho rằng Yanagisawa, một người lớn lên trong gia đình khá giả, chắc hẳn phải sống một cuộc đời thanh lịch, an nhàn lắm. Thế nhưng theo lời cậu ta kể, do quyết tâm thi chuyển cấp trái với ý muốn của gia đình, mối quan hệ giữa cậu ta và bố mẹ đã trở nên căng thẳng. Học phí thì tạm ổn, nhưng khoản chu cấp thì đừng mong đợi gì nhiều. Đã thế, không hiểu vì lý do gì mà dù đã nộp đơn phỏng vấn hàng loạt công việc làm thêm dài hạn, cậu ta vẫn chưa được nhận vào đâu cả (Yanagisawa tin rằng đó là do "bố mẹ hoặc Kaga Kouko giở trò", nhưng sự thật thì chẳng ai biết). Hiện tại, Yanagisawa đành phải xoay sở bằng những công việc bán thời gian ngắn hạn. Nhìn vậy thôi chứ thực ra, cuộc sống của cậu ta cũng khá chật vật.

"Thư gì thế? Chắc là viết 'hãy chia sẻ với bạn bè thật nhiều nhé' hả?"

Dù không viết vậy, Banri tất nhiên cũng định chia sẻ thật nhiều rồi.

"Mẹ viết: 'Hãy giữ gìn sức khỏe. Đi học đầy đủ, đừng bỏ buổi nào. Đừng có lên mạng nhiều quá. Nhớ tập thể dục. Và hãy hành động có trách nhiệm như một người trưởng thành…'"

Banri vừa nói vừa giơ mảnh giấy chỉ vỏn vẹn năm dòng chữ cho Yanagisawa xem, rồi lại cho vào phong bì, cất vào ngăn kéo bếp. Trong tích tắc Banri lơ là, Yanagisawa đã thó ra hai, ba hộp cơm hâm nóng từ thùng đồ.

"Ấy! Này Yanassan, đừng động vào cái đó chứ!"

Món gì Banri cũng sẵn lòng chia sẻ, nhưng riêng món đó thì không.

"Đối với tớ, Satou-san là một sự tồn tại đặc biệt. Dù là Yanassan cũng không thể chia sẻ được."

Yanagisawa thành thật "À, vậy à…" rồi gật đầu, nhẹ nhàng đặt những hộp cơm hâm nóng trở lại thùng.

"Vậy còn mì gói thì sao? Mì gói thì cho tớ được chứ? Cho tớ bao nhiêu gói? Có bốn túi mì gói loại năm gói/túi. Tổng cộng là hai mươi gói."

Banri định nói "năm gói", nhưng rồi…

"Cậu lấy một nửa cũng được…"

Cậu ta đã mủi lòng. Thấy cánh tay của người bạn, vươn ra khỏi chiếc áo phông, chỉ thoáng nhìn đã thấy ba bốn vết muỗi đốt sưng tấy, Banri thấy thương quá.

"Mà này, Yanassan thích đồ ngọt thì lấy hết bánh quy đi…"

"Thật á!? Lấy ngay! Sao thế!?"

"Tại tội nghiệp cậu bị muỗi đốt tơi bời quá… Trời ơi, mới tháng Tư thôi mà…"

"À, thảo nào nãy giờ ngứa kinh khủng."

"Với lại, lúc chuyển nhà tớ cũng mang theo một đống rồi. Gần nhà tớ có nhà máy sản xuất cái này, người thân của tớ cũng làm thêm ở đó, nên mấy loại hàng 'hạng B' ấy hả? Họ cho nhiều lắm. Thế nên ở nhà tớ cứ như tiệc buffet bánh quy vậy. Chắc cả đời này tớ sẽ không bao giờ mua cái này ở cửa hàng với giá gốc đâu."

"Thật á!? 'Hạng B' gì chứ, y hệt hàng bán trong tiệm mà! Từ bé đã thế rồi á? Nếu tớ còn là con nít thì chắc phát rồ lên mà nhảy múa ăn mừng rồi!"

"Lúc nhỏ thì… ừm… không biết nữa."

"Không biết là sao, chuyện của cậu mà."

"Đúng là vậy. Đúng là vậy đó, nhưng mà… đúng là vậy đó…"

Yanagisawa mỉm cười bỏ qua câu trả lời khó hiểu của Banri. Cậu ta trải rộng chiếc túi ni lông màu vàng của Matsukiyo mà mình mang theo, được thắt nút trông như hình ngũ giác trông khá luộm thuộm, rồi hớn hở bắt đầu nhét bánh quy vào.

Banri nhìn khuôn mặt nghiêng của cậu bạn, khẽ hé miệng sau khi đã khép lại. Cậu hít một hơi, lắc nhẹ đầu như một đứa trẻ đang canh thời điểm để nhảy vào dây. "Này," cậu định bắt đầu nói. Nhưng một chút do dự nhỏ nhoi ấy đã biến thành một sự im lặng khó xử, khiến khung cảnh trước mắt Banri trở nên tối sầm. "—Không được. Dừng lại. Bây giờ vẫn không được. Bất cứ lúc nào câu chuyện trở nên nặng nề hơn một chút, thì đều không được."

Banri từ từ thở ra không khí đã căng đầy lồng ngực qua mũi, cố gắng không để Yanagisawa nhận ra. Hôm nay lại không nói được, nhưng không sao. Lần sau, lần sau vậy.

Banri giả vờ gọi với giọng the thé: "Yanassaaan~." "Ghê quá!", người bạn mới của cậu đáp lại cũng bằng giọng the thé tương tự, không thèm quay đầu nhìn.

"Mà này, nói tiếp chuyện ban nãy được không? Chuyện tớ nói chuyện với Kaga-san ấy. Gặp nhau là ở buổi học đầu tiên sáng nay đó."

"À, tiết thể dục thể thao à? Tớ đã phân vân nhưng cuối cùng không đi là đúng rồi."

"Kaga-san bảo tớ cho cô ấy toàn bộ thời khóa biểu của Yanassan."

Yanagisawa đang bốc từng gói mì với hương vị khác nhau, nhìn chằm chằm như muốn liếm láp để chọn xem nên mang về gói nào thì đột nhiên khựng lại. Rồi, vẫn trong tư thế ngồi xổm, cậu ta từ từ quay lại ngước nhìn Banri đang đung đưa chân trên ghế đẩu. Mặt cậu ta trở nên nghiêm trọng. Vì khuôn mặt vốn đã điển trai, nên biểu cảm vô cảm đột ngột này trông khá đáng sợ.

"…Có lẽ nào, cậu…?"

"Không không không! Làm gì có chuyện tớ cho, tớ biết Yanassan đang tránh Kaga-san mà."

"Tốt!" – cứ như muốn nói vậy, Yanagisawa gật đầu với khuôn mặt nghiêm nghị. Với tư thế quỳ một gối đối mặt, cậu ta trông hơi giống người huấn luyện chó.

Và khi cậu ta vẫy vẫy ngón tay về phía Banri theo kiểu "Lại đây!", đó hẳn là ám hiệu "Tốt lắm, cứ tiếp tục 'mách lẻo' đi."

"…Nhưng mà, chính Kaga-san cũng biết là Yanassan đang tránh cô ấy. Cô ấy than thở: 'Hễ gặp mặt là Mitsuo lại chạy trốn, các môn học cũng cố tình không trùng nhau. Cứ thế này thì việc mình cố tình vào học cùng trường đại học với Mitsuo chẳng còn ý nghĩa gì nữa… ưm'."

"Đừng có nhại giọng, không giống đâu. Nhưng mà, đúng là vậy thật. Hắn ta cũng biết rồi còn gì."

"Thế là, vì không giải quyết được gì, cô ấy bảo tớ là khi nào Yanassan đăng ký môn học thì báo cho cô ấy biết. Cô ấy định sẽ chưa đăng ký vội, mà sẽ đăng ký theo lịch học của Yanassan."

Đôi lông mày cao của Yanagisawa nhíu lại, tạo thành một nếp nhăn gay gắt.

"Tất nhiên tớ từ chối ngay lập tức. Thế là cô ấy lại nói 'Tớ sẽ không để cậu thiệt đâu'…"

"…Đó chính là kiểu phụ nữ như vậy đấy, cái con nhỏ đó…"

Chậc một tiếng nhỏ, Yanagisawa nhăn mặt vẻ chán nản, rồi xoay đầu vòng vòng. Những tiếng "baki-boki" khủng khiếp vang lên như từ đáy địa ngục. Đây có phải là một sự đe dọa không? Nhưng đe dọa ai đây?

"Tớ nghe xong, cũng hơi trưng ra cái mặt 'chuyện này sao mà được' đấy. Thế là Kaga-san có vẻ cũng nhận ra tớ đang khó chịu, nên cô ấy không mè nheo nữa. Cô ấy đang ngồi ở ghế phía sau chéo tớ, chắc thấy ngượng nên cô ấy nói 'Vậy thì…' rồi chuyển lên ngồi ở hàng ghế đầu. Một mình cô ấy ngồi lọt thỏm ở hàng ghế đầu tiên không có ai khác, trông như không có ai để nói chuyện vậy."

"Mà tớ cũng chẳng có ai để nói chuyện, Yanassan thì không đến mà," Banri tiếp lời, chợt nhớ lại cảnh tượng sáng nay.

Giữa một đám sinh viên toàn quần jeans và áo hoodie màu xám xịt, Kouko, trong chiếc váy lụa hồng đậm – hẳn là hàng hiệu, với giá tiền hơn đám đông một hoặc hai con số – trông vô cùng, vô cùng lạc lõng.

Mái tóc màu nâu sẫm xoăn bồng bềnh buông lơi một bên vai, đôi khuyên tai hình hoa đính kim cương lấp lánh trên vành tai. Cánh tay trắng ngần, cổ tay kiều diễm, rồi cả cái cổ mượt mà đến kinh ngạc – tất cả những điều đó đều khiến cô trở nên lạc lõng một cách lạ thường trong cái giảng đường ngổn ngang ấy.

[IMAGE: ../Images/00001.jpeg]

Thêm nữa, dáng vẻ khi cô lẳng lặng lắng nghe bài giảng, với gương mặt nghiêng nhìn có vẻ chán chường. Không thể phủ nhận, cô ấy thật xinh đẹp đến nao lòng. Ngay cả Banri – một gã con trai – cũng lờ mờ nhận ra cô ấy đã dành không ít thời gian và công sức để trang điểm tỉ mỉ đến thế nào. Chắc chắn không chỉ mình Banri là người đã chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng ấy suốt một tiếng rưỡi đồng hồ. Tôi nghĩ, cả giảng đường – từ nam tới nữ, thậm chí cả vị giáo sư đang đứng trên bục giảng – đều không thể rời mắt khỏi Kouko, cô gái tỏa ra hương thơm quyến rũ như hoa hồng.

[IMAGE: ../Images/00002.jpeg]

Nhưng chẳng ai, kể cả Banri, lên tiếng bắt chuyện với cô ấy cho đến tận phút cuối cùng.

[IMAGE: ../Images/00003.jpeg]

“Nhìn Kaga-san thế kia, tôi thấy hơi… khó xử thế nào ấy…”

[IMAGE: ../Images/00004.jpeg]

Khi buổi giảng kết thúc, Kouko nhanh chóng rời khỏi phòng, như muốn thoát khỏi vô vàn ánh mắt đang đổ dồn vào mình. Đến gần cửa ra, cô suýt va vào một sinh viên khác, nhưng ngay lập tức nở một nụ cười hoàn hảo, đứng lại đúng kiểu tiểu thư và làm động tác tay mời người kia đi trước. Banri nghe thấy mấy cô gái đứng gần mình thì thầm với giọng đầy châm chọc: “Giả tạo quá đi mất”, “Cô ta lúc nào cũng diện đồ hiệu từ đầu đến chân nhỉ?”, “Chắc bố mẹ giàu lắm đây mà”, “Hay là làm nghề ‘ấy’?”, “Chắc được bọn đàn ông bao chứ gì”.

[IMAGE: ../Images/00005.jpeg]

Thế gian này, luôn hà khắc với những gì khác biệt.

“Mà cô ấy cũng… đáng thương phết đấy chứ.”

Nghe Banri nói vậy, Yanagisawa trợn tròn mắt, khuôn mặt méo mó. “Hả?” Anh ta hỏi lại với điệu bộ khoa trương, vẻ mặt nom cứ như đang cười khẩy.

“Gì cơ? Cậu đang thương hại Kouko à?”

“Chút xíu thôi. Thiệt tình, chỉ một chút thôi mà. Yanassan nhìn cái không khí đó cũng thấy được mà.”

“Không có đâu.”

Lời đáp trả đến ngay lập tức khiến Banri định nói “Không, nhưng mà…” thì bị chặn họng.

“Thật sự… thật sự thì… Mấy người đẹp sống dễ hơn bao nhiêu!”

Cái giọng nói như muốn nhổ toẹt nước bọt ấy khiến Banri bị choáng ngợp, đành im bặt.

“Dù có làm gì đi nữa, chỉ cần làm cái vẻ mặt đáng thương ra là ‘Ôi, đáng thương quá! Đáng thương quá!’ ngay thôi! Banri cũng thế, bị ăn đòn bằng hoa hồng cùng tôi, nhưng vì cô ta đẹp nên cậu không tức giận đúng không? Còn nói là đáng thương đúng không? Dù không bị thương thì cũng đau chứ, hơn nữa là bị làm nhục! Nếu một đứa xấu xí làm thế thì sao? Bị một đứa mặt mũi bẩn thỉu đánh bằng hoa hồng thì thế nào? Chắc chắn sẽ nói ‘Mày đùa tao à, thằng khốn!’ đúng không? Nếu tôi bị một con nhỏ mặt như đang bị tiêu chảy đuổi theo, cậu có nói được câu tương tự không? Có nói là ‘Đáng thương quá vì cô ấy một mình’ không? Chắc chắn là không rồi, đúng không?”

[IMAGE: ../Images/00006.jpeg]

Yanagisawa chọc ngón tay vào mũi Banri đang im lặng, nói một mạch, nhưng dường như vẫn không thể xả hết sự bực dọc. Anh ta nhăn trán, thô bạo vuốt ngược tóc mái hết lần này đến lần khác.

[IMAGE: ../Images/00007.jpeg]

“…Thằng nào con nào cũng vậy thôi, rốt cuộc thì đó cũng chỉ là chuyện của người khác mà. Lời nói thì y chang nhau. ‘Đẹp thì được rồi, ghen tị quá, muốn được như thế, có gì mà không thích, đừng có mà mè nheo’… Đẹp là tự động có thể yêu được sao? Đâu có chuyện đó! Thử đặt mình vào vị trí của tôi mà xem. Tất cả mọi người đều quá dễ bị lừa.”

[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]

Yanagisawa thô bạo mở thêm một túi đồ từ Matukiyo, nhưng Banri cũng có điều muốn nói.

[IMAGE: ../Images/00009.jpeg]

“Gì thế? Tôi đâu có nói vậy đâu. Yanassan bảo tôi dạy Yanassan môn gì đó thì tôi cũng từ chối rồi mà.”

Banri đâu có lý do gì để bị mắng như vậy. Hơn nữa, những lời như “thằng nào con nào”, “tất cả mọi người” thì đâu có lý do gì để gộp cậu chung với những người cậu chưa từng gặp mặt.

“Việc tôi thương hại vì cô ấy đẹp thì có thể là sự thật, nhưng đó là quyền tự do của tôi mà. Tôi không nghĩ Yanassan nên nói chuyện với Kaga-san. Bởi vì việc Yanassan phớt lờ ai đó là quyền tự do của Yanassan. Nhưng tôi cũng không có lý do gì để bị ép buộc điều đó. Tôi thấy Kaga-san một mình nên tôi đã thương hại, và lần tới gặp lại Kaga-san, tôi định sẽ bắt chuyện với cô ấy.”

[IMAGE: ../Images/00010.jpeg]

“…Thật không đấy?”

Banri nghiêm túc. Cậu gật đầu.

[IMAGE: ../Images/00011.jpeg]

Cuộc nói chuyện của Banri với Kouko hôm nay đã bị cắt ngang ngay khi cậu thể hiện thái độ tiêu cực với cô ấy. Cái kết thúc lửng lơ ấy thật khó chịu làm sao. Nó để lại một dư vị không hề dễ chịu.

[IMAGE: ../Images/00012.jpeg]

Banri không có ý định đáp ứng mong muốn của Kouko về thông tin môn học của Yanagisawa, nhưng cậu muốn nhấn mạnh rằng đó là vì cậu muốn ưu tiên sự tiện lợi cho Yanassan, chứ không phải bản thân Banri có ác cảm gì với Kouko. Dù có bị vạ lây từ cuộc tấn công, dù bạn bè cậu có ghét cô ấy, dù cô ấy không nhớ tên cậu, hay thậm chí không để cậu vào tầm mắt, Banri cũng không vì thế mà ghét bỏ ai cả. Cậu không thể từ chối ai được.

[IMAGE: ../Images/00013.jpeg]

Có lẽ đúng như Yanagisawa nói, đó là vì Kouko đẹp. Việc Banri thương hại khi thấy cô ấy một mình cũng có thể là vì cô ấy đẹp. Nhưng giả sử – nếu ngoại hình của Kouko không đẹp đến thế, thậm chí nếu là một gã đàn ông và hắn làm điều tương tự, Banri cũng tin rằng mình sẽ không ghét người đó. Mà đúng hơn, cậu không muốn ghét.

[IMAGE: ../Images/00014.jpeg]

Yanagisawa không nói thêm gì nữa. Anh ta chỉ im lặng, nhíu mày, nhìn xuống túi đồ ăn vặt và mì gói. Liệu Yanassan có nói “Không cần” rồi bỏ đi luôn, kết thúc tình bạn vừa mới chớm nở này không? Nếu thế thì phải làm sao? Có nên xin lỗi không? Nhưng xin lỗi về điều gì? Banri lúng túng nhìn mũi chân mình. Cậu thực sự không biết phải làm gì. Trong những tình huống như thế này, sự thiếu kinh nghiệm thật đáng ngại. Tuy nhiên,

[IMAGE: ../Images/00015.jpeg]

“Ừm… đúng là vậy thật. Tôi tránh Kouko, nhưng tôi đâu có quyền bắt Banri cũng phải làm thế.”

Anh ta cáu kỉnh cân nhắc đống thức ăn. Hay là anh ta nghiêng về phía thức ăn hơn?

Hay là Yanagisawa muốn trân trọng tình bạn với một kẻ như Banri?

[IMAGE: ../Images/00016.jpeg]

Yanagisawa nhún vai nói: “Thôi bỏ đi. Chuyện của Kouko đâu có đáng để chúng ta cãi nhau.” Dù là vì lý do gì đi nữa, Banri đồng ý rằng không có ý nghĩa gì khi cãi nhau. “Đúng rồi,” Banri cũng xuống khỏi ghế đẩu,

[IMAGE: ../Images/00017.jpeg]

“Đây là minh chứng cho tình bạn.”

[IMAGE: ../Images/00018.jpeg]

Cậu bỏ cơm hộp vào túi nilon, hai túi lận.

[IMAGE: ../Images/00019.jpeg]

***

[IMAGE: ../Images/00020.jpeg]

Banri nhìn thấy Kaga Kouko ở khu vực giới thiệu câu lạc bộ tại sảnh tầng một.

[IMAGE: ../Images/00021.jpeg]

Sau tiết thứ tư, đặc biệt là vào ngày thứ Sáu, rất nhiều nhóm lớn đang tập trung rồi kéo nhau đi dự tiệc chào mừng thành viên mới, nên các gian hàng chỉ là những chiếc bàn dài kê sát nhau cũng đều rất náo nhiệt. Sảnh chính đông nghịt sinh viên từ mọi khóa, đến mức mắt thường khó có thể phân biệt được ranh giới giữa các câu lạc bộ. Banri lỡ dẫm phải chân một người đang mải mê trò chuyện khi đi bộ, cậu khẽ kêu lên. Không ai quay lại. Giọng cậu chìm nghỉm, không một dấu vết trong cái mớ hỗn độn ồn ào đến ù tai ấy.

[IMAGE: ../Images/00022.jpeg]

Giữa đám đông sinh viên nhộn nhịp đó, Kouko hôm nay vẫn chỉ có một mình.

[IMAGE: ../Images/00023.jpeg]

[IMAGE: ../Images/01.jpg]

Cứ như thể một mét xung quanh cô ấy là một vùng chân không, lọt thỏm giữa sự ồn ào náo nhiệt của ngày thứ Sáu, chỉ một mình cô đứng đó, trơ trọi. Cảnh cô ấy đọc tờ rơi trên tay, để lộ phần gáy trắng ngần, khiến Tada Banri có cảm giác như đang ngắm một đóa hoa đang cúi mình nở rộ.

Chẳng ai dám lại gần.

Dưới ánh đèn huỳnh quang cũ kỹ, ai nấy đều chìm trong những gam màu xám xịt như bị bao phủ bởi lớp bóng mờ đục. Ấy vậy mà, chẳng hiểu sao, chỉ riêng vùng không gian quanh Kaga Kouko lại như tỏa ra thứ ánh sáng nhè nhẹ, ẩm ướt, trắng ngần. Vẻ ngoài ấy càng khiến cô trở nên khó tiếp cận. Ngay cả đội quân tuyển thành viên câu lạc bộ ồn ào, năng động nhất cũng chỉ dám đứng từ xa nhìn Kouko. Vẫn có vài kẻ cứ liếc mắt về phía cô, đi đi lại lại trong phạm vi ba mét vùng chân không của cô, hoặc chỉ trỏ thì thầm điều gì đó. Nhưng dù là trạng thái kìm hãm hay bế tắc vô thanh, tóm lại, Banri thấy dường như không ai muốn trở thành “người đầu tiên bắt chuyện với cô ấy”.

Rất có thể, Kouko quá đỗi áp đảo.

Ai cũng sẽ nghĩ mình chẳng có cửa, ai cũng sẽ nghĩ cô ấy thuộc một đẳng cấp khác, ai cũng sẽ nghĩ có bắt chuyện cũng vô ích. Chẳng thể nào thấu hiểu được nhau. Thực ra, Banri cũng đôi chút nghĩ như vậy.

[IMAGE: ../Images/02.jpg]

Hôm nay, vẻ ngoài của Kouko vẫn hoàn hảo không tì vết. Mái tóc uốn lọn nhẹ nhàng cài chiếc bờm kiểu tiểu thư bằng satin đen. Áo cánh bèo nhún màu vàng nhạt kết hợp chân váy xòe màu xám, đi giày sandal cao gót quai mảnh. Chiếc túi da mềm mại, óng ả màu đen tuy không có logo thương hiệu nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng. Khuôn mặt đẹp, vóc dáng chuẩn.

So với chiếc váy liền màu hồng tươi tắn hôm qua, có lẽ bản thân cô ấy đã cố tình ăn mặc giản dị hơn. Thế nhưng, rõ ràng Kouko vẫn quá khác biệt so với những nữ sinh viên khác. Khác biệt đến mức Banri còn cảm thấy tội nghiệp. Anh vươn cổ từ sau cây cột, ngắm nhìn vòng eo thon gọn của Kouko. Những người lướt qua phía sau cô, không đến mức "hạc giữa bầy gà" thì cũng phải khác biệt như cua mặt quỷ với ngọc trai. Hay như rong biển xanh vận chuyển bằng dép lê, đặt trong vỏ hàu, với sự ra đời của nữ thần Venus rạng ngời giữa sóng biển, được thiên thần ban phước vậy. Ừ, đúng là khác biệt đến nhường đó đấy.

[IMAGE: ../Images/03.jpg]

Nhân tiện, Banri không phải trốn để ngắm Kouko cho thỏa thích đâu, mà là vì gần đó có mấy chị Senpai của câu lạc bộ Trà đạo.

Tuần này, Banri cùng Yanagisawa Mitsuo đã đi "càn quét" tiệc chào mừng thành viên mới của rất nhiều câu lạc bộ, ăn uống miễn phí no say. Họ ghé qua câu lạc bộ Tennis, câu lạc bộ Ẩm thực, Hội Nghiên cứu Quảng cáo, và vì tò mò còn lén lút nhìn trộm một buổi tiệc lớn của câu lạc bộ sự kiện ở trường khác... rồi cả câu lạc bộ Trà đạo nữa.

Buổi nhậu của câu lạc bộ Trà đạo thì vui thì có vui thật. Nhưng cái kiểu quẩy của toàn nữ sinh thì đáng sợ (có mấy cô nàng cứ vừa hét "Chị ơi, thơm quá đi mất!" vừa lộn nhào tới trước trên chiếu, rồi cắm phập mặt vào vùng đùi của Senpai... có nhiều người như thế tồn tại trên đời này ư?). Và đáng sợ nữa là mấy thành viên nam ít ỏi thì bị sai bảo như nô lệ. Này anh! Lấy cái bình kia đi! Này cậu! Rót đi! Mày! Đi đặt chỗ cho buổi tăng hai đi! Cá nướng! Chia ra đi! Nhanh lên! Trà đạo đi bowling đê! Gục xuống! Chị ơi, thơm quá đi mất! Kiểu quẩy nó là như vậy đấy. Điều đáng sợ nhất là những email mời mọc, với đầy đủ emoji lấp lánh, liên tục được gửi tới Banri, chủ yếu là từ các Senpai nam, với nội dung: "Con trai được hoan nghênh lắm nhé, tham gia đi, cùng cố gắng nào!"

Thế nên, để tránh chạm mặt họ, Banri đã quyết định di chuyển bằng cách ẩn mình sau tấm biển đứng khổng lồ mà một nhóm người đang khênh đi. Anh khom người, lùi dần sau tấm ván ép và từ từ tiến gần Kouko. Trên tấm biển vừa hay có mấy lỗ lớn nhỏ.

[IMAGE: ../Images/04.jpg]

"Kaga-san, đang làm gì thế?"

"…À, à..."

Cái lỗ mà Banri thò mặt vào để che giấu sự căng thẳng, vừa đúng là cái lỗ cho mặt. Cái lỗ mà anh thò tay phải vào, vừa đúng là cái lỗ cho tay phải. Mặt trước tấm biển là bức tượng toàn thân của Sakamoto Ryoma, với phần mặt và tay được khoét rỗng. Nói cách khác, đây là loại biển ở các địa điểm du lịch để chụp ảnh ấy mà. Tình huống mà Ryoma, bị khiêng chéo, bất ngờ cất tiếng gọi Kouko có chút siêu thực, hơn nữa...

"Áaaaa! Đau! Đau quá!"

Cả tấm biển cứ thế bị khiêng ngang đi, khiến cổ Banri suýt thì đứt rời. Kẻ phát hiện ra anh mắng xối xả. Chắc là các thành viên câu lạc bộ Lịch sử.

Kouko nhìn Banri, người vừa rút cổ và tay ra, xuất hiện từ phía sau tấm biển, vẻ mặt hơi bối rối trong thoáng chốc,

"…À thì,"

[IMAGE: ../Images/05.jpg]

Nhưng ngay lập tức, cô nở một nụ cười hoàn hảo đúng kiểu tiểu thư. Cô mỉm cười tươi tắn, cứ như muốn tuyên bố rằng cuộc nói chuyện ngắn ngủi có chút ngượng ngùng hôm qua, hay việc cô đơn độc một mình lúc nãy, đều chưa từng xảy ra.

"Takada-kun. Gọi thế là đúng nhỉ? Chào bạn."

Cô ấy vẫn gọi sai tên.

"Là Tada, Tada Banri. Tôi thấy Kaga-san đang đứng một mình nên tò mò không biết bạn đang làm gì."

"À phải rồi, Tada-kun. Chào bạn."

Môi Kouko mím cười rạng rỡ với đôi môi đỏ thẫm quyến rũ, nhưng đôi mắt cô lại chẳng nhìn Banri. Ánh mắt cô lướt quanh, tìm kiếm một bóng dáng nào đó gần Banri. Banri nghĩ cô đang tìm Yanagisawa. Tên đó nói hôm nay sẽ đi tiệc chào mừng của câu lạc bộ Nghiên cứu Điện ảnh. Banri cũng được mời, nhưng vì bị "khí chất" của các Senpai toàn những người hâm mộ điện ảnh chính hiệu áp đảo nên anh quyết định đi riêng.

"Yanassan ấy à, hôm nay cậu ấy đi tiệc chào mừng."

Kouko chớp mắt rồi chỉ di chuyển con ngươi, cuối cùng mới nhìn thẳng vào mặt Banri.

"Câu lạc bộ nào cơ? ...Có hỏi thì Tada-kun cũng chẳng nói đâu nhỉ?"

Cô vuốt những ngón tay lên mái tóc óng mượt, khẽ nhếch cằm. Nụ cười tươi rói để lộ hàm răng trắng bóng vẫn giữ nguyên, đôi mắt cô lướt chậm rãi một vòng từ đỉnh đầu Banri xuống tận mũi giày. Cô khoanh tay với vẻ uy nghi kỳ lạ, hơi nghiêng đầu,

"Hay là, có lẽ bạn đã thay đổi ý định rồi?"

Rồi cô cố ý nháy mắt thêm một cái, kéo dài thời gian.

Nụ cười hoàn hảo và ánh mắt nhìn Banri cứ dán chặt vào anh như thể không muốn rời đi.

Tuy không cảm thấy thù địch gì cả.

"Không, ...tôi chưa thay đổi ý định."

"Ừm."

Là thói quen ư, cô ấy lại vuốt tóc một lần nữa.

Chỉ một cử chỉ đơn giản như vậy mà cũng khiến Banri phải nghĩ "có lẽ cô ấy đáng sợ đấy...", có thể là do biểu cảm của Kouko, với khóe môi được kéo lên một cách hoàn hảo, không hề có một chút "nhiệt độ" nào. Không ấm, không lạnh, không khô, không ẩm ướt. Không hề có cảm giác giả tạo hay đáng ngờ. Chỉ đơn thuần là một sự "xa cách" áp đảo, và nụ cười ấy vẫn đẹp lộng lẫy trước mặt Banri.

[IMAGE: ../Images/../00000001/00000005.jpg]

Nhìn vào cường độ ánh sáng phát ra từ đôi mắt đen láy ấy, Banri chợt thấy khó hiểu về chính mình ngày hôm qua, cái người đã nghĩ cô ấy thật đáng thương. Cái dáng đứng uyển chuyển, thân hình thon thả, vẻ đẹp mê hồn, nụ cười rạng rỡ, cả cách ăn mặc… chẳng phải cô ấy hoàn hảo đó sao? Hoàn toàn không tìm ra một chút khuyết điểm hay yếu điểm nào. Cứ ngỡ như chẳng có thứ gì trên đời này có thể đánh bại được Kaga Kouko vậy.

Banri đã quên béng mất lý do tại sao mình lại định bắt chuyện với cô ấy, chỉ muốn cụp người lại như một con tôm hùm đất vụng về mà rút lui, nói “Thế thì tôi xin phép...”

“Aaa, Tada Banri!”

Anh đã lơ là cảnh giác rồi.

“Gì vậy, gì vậy? Hôm nay đi tiệc tân sinh viên ở đâu thế!? Chẳng lẽ là ngoại tình!?”

“Hôm nay bên bọn tớ cũng có tiệc rượu đó nha~? Chắc chắn cậu sẽ đến chứ~?”

Hai bên vai bị túm chặt! Banri run bắn. Bị bắt gặp rồi. Đây chính là cặp đôi nữ sinh năm hai đáng sợ của câu lạc bộ Trà đạo. Tên của họ là Sao-chan và Shi-chan. Người dữ dằn là Sao-chan, còn người có vẻ "mơ màng" hơn là Shi-chan. Có lẽ vì Banri với vẻ ngoài trẻ con, không toát lên nhiều sự "đàn ông", nên mấy Senpai này mới hay bám víu anh theo kiểu đó. Thật ra thì cũng không hẳn là khó chịu, nhưng mà cũng chẳng thấy dễ chịu cho lắm...

“À… ôi… chào các Senpai…”

“Chào cái gì mà chào! Đồ ngọt ngào!”

Nói chung, chuyện này rõ ràng là rất đáng sợ. Vừa bị Sao-chan dí dí vào sườn, cô vừa nói:

“Này này, thôi mau hạ quyết tâm viết tên vào đơn đăng ký đi chứ~ Mà này, cậu trả lời mail cho mấy cậu trai bên tớ đi chứ? Bọn họ khóc lóc vì không thấy cậu trả lời đó~ Hả?”

“Hứaa!”

Shi-chan lại dúi đầu bút bi vào tai Banri một cách "mơ màng". Banri lảo đảo, như sắp khuỵu gối xuống, “Ôi, chết rồi…” Anh suýt chút nữa đã quyết định tham gia câu lạc bộ Trà đạo thì…

“Ôi, xin lỗi. Tôi có bạn đi cùng.”

Sao-chan và Shi-chan lúc này mới nhận ra sự hiện diện của Kouko đang nghiêng đầu nhìn họ.

Hai người buông tay khỏi Banri, liếc nhìn nhau một cái rồi lại nhìn Kouko. Kouko vẫn giữ nụ cười hoàn hảo như thường lệ, im lặng khép môi như một chú cún con ngoan ngoãn đang chờ được giới thiệu. Hai vị Senpai lại nhìn nhau một lần nữa, rồi nói: “À, ừm, vậy khi nào có hứng thì gửi mail cho bọn tớ nhé.” “Hẹn gặp lại nha~ Tada Banri~” Và họ vẫy tay “mơ màng” rồi bỏ đi.

Với Banri, người không hề có ý định tham gia câu lạc bộ Trà đạo, đây giống như được Kouko giúp đỡ vậy.

“…Vừa rồi là cái gì vậy?”

Lời thì thầm đó không phải là tiếng độc thoại.

Kouko vẻ khó hiểu, nhẹ nhàng đặt ngón tay thon dài lên cằm, rồi quay hẳn người về phía Banri.

“Này Tada-kun, cậu nghĩ sao về chuyện vừa rồi?”

“Ể? Vừa rồi là…”

Ngay trước mặt anh. Ở cự ly gần nhất, Kouko ngẩng đầu nhìn Banri, anh một lần nữa phải nín thở trước những đường nét rõ ràng, hoàn hảo trên khuôn mặt cô. Thật đáng buồn khi dường như chiều cao ánh mắt của họ không có mấy khác biệt.

“V-vừa rồi, tôi nghĩ đó là các Senpai của câu lạc bộ Trà đạo.”

“Ý tôi không phải là vậy.”

“Là S-Sao-chan và Shi-chan…”

“Tôi cũng không muốn biết tên nhóm của họ.”

Kouko chậm rãi lắc đầu, rồi lại nhích gần hơn. Và không hiểu sao, cô hạ giọng,

“...Cậu có thể trả lời thật lòng không? Chuyện của Mitsuo tạm gác sang một bên, đây là sự tò mò thuần túy của tôi.”

Hả? Hả? Một mùi hương ngọt ngào, nồng đậm khẽ chạm vào chóp mũi Banri đang càng lúc càng bối rối.

“Tada-kun, từ lễ khai giảng đến giờ, cậu đã nhận được lời mời từ bao nhiêu câu lạc bộ rồi?”

Hôm nay cô ấy vẫn thơm mùi hoa hồng – hương thơm thoang thoảng như muốn làm tan chảy não bộ của anh, Banri may mắn giữ lại được lý trí ngay lúc nguy cấp. Kouko đang đợi câu trả lời.

“Này, trả lời đi. Bao nhiêu?”

“Bao nhiêu á… Ừm, à… tôi đã ghé qua khoảng năm, sáu buổi tiệc tân sinh viên… tính cả những lần về sớm hoặc chỉ lọt vào buổi after-party. Ừm ừm, nhưng mà…”

Ở tuổi này rồi, mà lại bối rối căng thẳng trong tình huống thế này, Banri cố gắng lục lọi ký ức để che giấu sự thảm hại của mình. Tuy nhiên,

“Số lần được mời chính xác thì hơi khó nói… vì tôi đâu có nhớ hết, với lại, đâu mới được coi là lời mời cũng mơ hồ, nếu tính cả những lần bị gọi lại thì đúng là không đếm xuể.”

Từ lễ khai giảng đến giờ, vẫn luôn là một buổi hội chợ chiêu mộ hoành tráng đầy hỗn loạn. Khi sinh viên năm nhất đi ngang qua các gian hàng câu lạc bộ, các Senpai từ các khoa khác nhau đang chực chờ, bu lại như linh cẩu. Banri và Yanagisawa đã không biết bao nhiêu lần bị túm lại, bị nhét tờ rơi vào túi, và bị mời đến các buổi tiệc tân sinh viên. Trong số đó, họ cứ tạm thời ghé qua những nơi cảm thấy hứng thú. Chắc là những nhóm bạn bè từ trường cấp ba liên kết lên đại học đã có sẵn mối quan hệ dọc ngang sẽ làm mọi chuyện khéo léo và thông minh hơn nhiều.

“…Không đếm xuể…?”

Kouko khéo léo giữ nguyên nụ cười trên môi,

“Đó là… rất nhiều, rất rất rất nhiều, đúng không…?”

“Kaga-san… cậu là Rū Ōshiba sao…?”

“Tôi thì…”

Kouko nhanh chóng đảo mắt sang hai bên, cuộn tròn tờ rơi của một câu lạc bộ nào đó đang cầm trên tay, rồi chụp thẳng vào tai phải của Banri. Sau đó, cô thì thầm một câu như đang thú nhận điều gì đó cực kỳ xấu hổ:

“Số 0.”

Tai phải của anh như muốn bốc cháy vì hơi thở ấm áp của cô.

Không để ý đến vẻ mặt muốn nhảy lùi lại của Banri, Kouko buông anh ra, một tay chống vào hông. Hàm răng trắng lấp lánh hé lộ qua đôi môi nhếch lên thành một nụ cười thật đẹp. Tư thế và nụ cười của cô đều hoàn hảo như một nữ diễn viên, nhưng…

“…Tại sao lại vậy nhỉ? Tại sao, không ai bắt chuyện với tôi hết vậy nhỉ?”

Ôi chao, anh nghĩ.

Giọng nói cô thốt ra khi nghiêng đầu, dường như run rẩy một cách khó giấu, như không chịu nổi sự cô độc. Ít nhất thì Banri đã nghe thấy như vậy.

Hình ảnh Kouko đứng cô độc một mình chợt trở nên chân thực hơn, lại hiện rõ trong tâm trí anh. Giọng của Yanagisawa gào lên "Mấy cô gái đẹp sống dễ dàng thật!" cũng vọng lại. "Tất cả mọi người đều dễ bị lừa quá mức ấy mà" – có thật vậy không?

Đây có đúng là đang bị lừa không?

Nhưng, lúc này, đứng trước mặt cô ấy, trái tim Banri lại nhói đau. Đó là sự thật.

“Thật ra, tôi không có hứng thú với câu lạc bộ. Không phải là tôi muốn được mời. Nếu không đi cùng Mitsuo, tôi cũng không muốn tham gia bất kỳ đâu cả. Nhưng, không hiểu sao, tôi… không biết phải nói thế nào nữa… từ khi đến đây, nói chung, tôi cảm thấy rất…”

“Có vẻ cô đơn và đáng thương.” Thế nên,

“…Tôi cứ có cảm giác như mình trở nên trong suốt vậy. Cảm giác như bị phớt lờ. Không chỉ riêng Mitsuo. …Mà là từ tất cả mọi người xung quanh.”

Được rồi! Để tôi lo! Dù là lịch học của Yana-san hay lịch tiệc tân sinh viên, tôi sẽ nói hết cho cậu, cứ xông tới đi! Tôi sẽ cổ vũ cậu! – Có lẽ nào, đó chính là điều cô ấy muốn nói?

Đồng cảm với người đang đứng trước mặt đây, liệu có phải chỉ là cảm xúc bị vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy mê hoặc mà tuôn trào ra thôi không? Hay nói cách khác, có phải cô ấy đang "dựa hơi Yan-san" để lợi dụng mình không nhỉ?

Hay thật ra, Kaga Kouko đang thực sự bị vùi dập bởi những ngày tháng cô đơn?

Mà cho dù có bị lừa, bị lợi dụng đi chăng nữa, thì có gì là bất tiện đâu? Có chứ. Ít nhất là nếu mình vì quá đồng cảm với cô ấy mà lỡ tiết lộ thông tin của Yanagisawa thì người chịu thiệt thòi lớn nhất chính là cậu ấy. ...À, ra vậy, thế nên cậu ấy mới cảnh giác Kouko là đang cố gắng lấy lòng thương hại của mình. Nhưng còn mình thì sao... mình thì thế nào đây?

Mình muốn làm gì đây?

Đồng cảm là không được sao? Không muốn bị lừa gạt? Tại sao? Vì Yanagisawa sao?

Mọi thứ rối tinh rối mù, cậu chẳng biết phải giải tỏa cảm xúc của mình vào đâu. Tada Banri bất giác ngẩng mặt nhìn khoảng không vô định. Cậu còn ngớ ngẩn nghĩ, liệu có tin nhắn nào từ trời cao hay lời dẫn lối của thần hộ mệnh đang lơ lửng đó không, bất cứ thứ gì cũng được, miễn là cho cậu biết sự thật về tình cảnh này. Nhưng dĩ nhiên, làm gì có chuyện đó. Cậu phải tự suy nghĩ bằng cái đầu và trái tim của mình.

Kouko nói:

"Em, trông có... kỳ cục lắm không?"

Cô bé dùng tờ quảng cáo đang cầm trên tay, như thể vỗ nhẹ vào vầng trán tròn, rồi che kín mặt. Chỉ có khóe miệng lộ ra, và nó đang nở một nụ cười gượng gạo.

"Có phải vì thế mà Mitsuo cũng chẳng thèm để tâm đến em không?"

"...Kaga-san, chuyện đó thì..."

Đây là diễn kịch để moi thông tin của Yan-san sao?

Hay là, thật sự...

"...Cô đơn lắm sao?"

"Không ạ."

Đôi môi vẫn giữ nguyên nụ cười cố định, không chút do dự trả lời một tiếng. Giọng điệu của cô bé có chút vểnh lên, nghe rất kiên quyết.

[IMAGE: ../Images/0000000080.jpeg]

Banri bất giác chăm chú nhìn vào khóe miệng cô bé, đúng lúc đó:

"Ô, các em có hứng thú với câu lạc bộ của chị à? Xin lỗi nhé, chị vừa rời khỏi gian hàng một chút!"

Một cô gái cười tươi, vén tấm tờ quảng cáo đang che mặt Kouko lên.

Kouko ngạc nhiên mở to mắt nhìn người đó. Từ giờ cậu sẽ chẳng bao giờ biết được khuôn mặt Kouko ẩn dưới tờ quảng cáo ấy trông thế nào nữa.

"Hai em là tân sinh viên phải không? Cảm ơn vì đã quan tâm nhé. Câu lạc bộ của chị là câu lạc bộ tổng hợp, nói đơn giản thì đó là kiểu 'xuân đi ngắm hoa anh đào, hè ra biển nướng BBQ, thu ngắm lá đỏ, đông trượt tuyết, tất cả đều kèm theo nhậu nhẹt' ấy. Là một câu lạc bộ rất thoải mái. Có nhiều bạn đến từ các trường đại học khác nhau nên sẽ kết thêm được vô vàn bạn bè đó. Chị thực ra cũng không phải sinh viên trường này, chị là sinh viên năm ba của trường Nữ sinh XX."

Người xuất hiện đột ngột đó cao hơn cả Kouko lẫn Banri. Cô ấy mặc quần jean bó sát kết hợp với áo len cổ chữ V, chiếc vòng cổ bạc hình bông tuyết đung đưa nhẹ nhàng. Mái tóc bob được vén ra sau tai, trông sáng sủa, sạch sẽ, sảng khoái và có chút phong thái của một nữ phát thanh viên.

"Mà này, sao trông hai em có vẻ không vui vậy? Có chuyện gì à? Không sao chứ? À, hay là các em đã gặp chuyện không hay khi bị câu lạc bộ nào đó mời chào à?"

Cô ấy cúi xuống nhìn mặt Kouko một cách ân cần. Kouko ngay lập tức lấy lại nụ cười thường ngày:

"Không có gì đâu ạ, em ổn. Cảm ơn chị."

Cô bé khẽ cúi đầu đầy thanh lịch, đúng kiểu tiểu thư. Banri cũng bất giác cúi đầu theo cùng tốc độ.

"À, vậy thì tốt rồi. Nếu có bị ai bám riết hay gặp khó khăn gì thì cứ nói với chị nhé. Hình như có mấy câu lạc bộ mời chào khá là hung hăng đó. Câu lạc bộ tennis ở đây tai tiếng lắm, nghe nói họ cứ mời chào dai dẳng mãi thôi. À mà hai em tên là gì thế?"

"À, ừm, em là Tada. Tada Banri."

"Em là Kaga ạ."

"À ra vậy. Tada-kun và Kaga-san nhỉ. Hai em đã tham gia buổi chào mừng tân sinh viên nào chưa?"

"Hả? À, ừm, rồi ạ," Banri gật đầu.

"Ôi thật sao! Ở đâu? Hai em đã đi đâu thế?"

Chị Senpai của câu lạc bộ tổng hợp hỏi tới tấp. Banri nghiêm túc nhớ lại và định đếm ngón tay để kể hết, nhưng:

"À, phải rồi!"

Tiếng vỗ tay "Cộp" của chị Senpai, vẫn giữ nụ cười vui vẻ, đã cắt ngang lời cậu.

"Nếu được, hay là bây giờ mình vừa uống trà vừa nói chuyện nhé? Mà thật ra là chị đang khát nước thôi à, hôm nay chị cứ ở gian hàng 'Có phải tân sinh viên không ạ?' suốt nên mệt nhoài luôn rồi! Đi cùng hậu bối thì có trốn việc cũng không bị mắng đúng không? Kiểu thế đó? Hahaha, quán Doutor ở ga thì lúc nào cũng đông nghẹt, nhưng mà chị biết một quán cà phê bí mật đó, hai em biết không? Chắc là không biết đâu nhỉ? Ở đó cà phê sữa được phục vụ trong ly cà phê sữa đúng chuẩn luôn đó? Mà Tada-kun biết ly cà phê sữa không?"

"...Hả? Ừm, không... em không biết ạ."

"Đúng rồi nhỉ, con trai thì không hiểu được cái sự lãng mạn này đâu, chị thì thích cà phê lắm – mà con gái thì đa số cũng thế đó –"

Chị Senpai khẽ dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào vai Banri. Rồi cô ấy quay phắt mặt về phía Kouko, cười tươi:

"Con gái thì hiểu đúng không!"

"Hả?"

"Ly cà phê sữa! Kaga-san hiểu đúng không!"

"À... vâng... có ạ..."

"Được rồi, vậy là quyết định rồi nhé! Đi thôi đi thôi!"

Như thể là bạn bè thân thiết từ lâu, cô ấy bất ngờ nắm lấy tay Kouko một cách thân mật. Kouko có chút ngạc nhiên nhìn xuống bàn tay đang bị nắm, nhưng trước khi cô bé kịp mở đôi môi xinh xắn định nói gì đó, thì:

"Tiffany!?"

Chị Senpai bật lên một tiếng reo lớn. Có lẽ bị áp đảo bởi âm lượng bất ngờ đó, Kouko chớp chớp hàng mi dài, rụt cằm và hơi ngả người ra sau.

"Ôi thật hả thật hả, ôi, chiếc nhẫn dễ thương quá! Kim cương đúng không!? Cái này là của Tiffany phải không!?"

"...Vâng, à, nhưng mà... em cứ nghĩ nó hơi nổi bật khi đeo đến trường, à, tay của em..."

"Hả sao lại thế!? Hoàn toàn ổn luôn, cực kỳ ổn! Ổn áp hết sức! Vì nó rất hợp với em mà! Chị cũng đã thấy cái này và muốn mua nó từ lâu rồi đó! Mà chị nói thật là nếu có được nó thì chị sẽ đeo ở trường và cả chỗ làm thêm luôn đó? Vì nếu không đeo thì có ý nghĩa gì nữa chứ! Ôi thích quá thích quá, cho chị xem gần hơn chút nào, ôi đúng là đẹp thật!"

Gần như là dùng sức, cô ấy cứ thế kéo Kouko đi. Liệu chị Senpai có định nhân đà này mà nắm cả tay mình không... đó đúng là nỗi lo thừa thãi của Banri. Chị ấy chỉ gọi vọng lại: "Đi ra lối vào phía bên kia nhé!"

"À, dĩ nhiên chị sẽ đãi nên cứ yên tâm nhé! Đương nhiên rồi, vì chị là người rủ mà! Mà chị cũng có thể chia sẻ thông tin về các buổi học trong khả năng của mình nữa đó!"

...Thông tin về các buổi học có lan truyền đến cả sinh viên trường khác sao?

Banri hơi thắc mắc, nhưng dù sao cậu cũng là một tân sinh viên tươi mới, tràn đầy năng lượng, nên đành chấp nhận rằng mọi chuyện vốn là như thế.

[IMAGE: ../Images/00001.jpeg]

"Hồi tôi còn năm nhất, cũng được các Senpai hướng dẫn tỉ mỉ thế này đây. A, cái không khí nhộn nhịp của mùa xuân này sao mà hoài niệm quá! Không khí vào thời điểm này cứ có một cái gì đó rất riêng, đúng không? Chẳng phải nó khiến người ta cảm thấy háo hức, hồi hộp lắm sao!?"

"Vâng, em rất háo hức và hồi hộp ạ," Banri cảm giác như mình chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc cười tủm tỉm gật đầu đáp lại theo cái kiểu "phải theo nhịp" ấy, và thế là cậu làm vậy.

Bị Senpai kéo tay đi như trẻ con, Kouko ngoảnh đầu lại nhìn Banri đang đi phía sau. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của cô, Banri đã hiểu Kouko đang hoang mang đến mức nào. Banri cũng không khác là bao. Cậu cũng đang rất bối rối. Cái Senpai đột nhiên xuất hiện này còn khiến cậu cảm thấy một sự khó chịu mơ hồ. Dù Senpai cứ thao thao bất tuyệt một cách sảng khoái và vui vẻ, nhưng rốt cuộc Banri vẫn không hiểu Senpai muốn nói gì. Thậm chí, cậu còn chẳng biết mình đang bị lôi đi đâu, và để làm gì nữa.

"Thôi nào," Banri gật đầu lia lịa rồi nói không thành tiếng với Kouko đang quay lại nhìn mình. "Cứ đi thử xem sao."

Banri cảm thấy rằng cái tình huống hiếm có này – được cùng Kaga Kouko nghe Senpai nói chuyện ở quán cà phê – có lẽ sẽ không bao giờ xảy ra lần thứ hai. Hiếm có, thật sự hiếm có. Ít nhất thì bản thân cậu cũng không đời nào dám tự tiện mời cô ấy đi uống trà. Hơn nữa, dù Senpai kia có hơi khó hiểu, nhưng lại khá xinh đẹp.

[IMAGE: ../Images/00002.jpeg]

Và hơn hết, đây là lần đầu tiên Kouko được mời tham gia câu lạc bộ. Banri nghĩ rằng, đã có cơ hội tốt như vậy, dù sao cũng nên thử đón nhận một cách tích cực.

Tất nhiên, Banri không thể biết được suy nghĩ thật lòng của Kouko.

Biết đâu Kouko thật sự đang cảm thấy cô đơn, đang khổ sở vì không ai bắt chuyện với mình trong tình cảnh hiện tại.

Hoặc tất cả những điều đó đều là dối trá, và thực ra cô ấy chẳng hề cô đơn chút nào. Cái vẻ mặt và giọng điệu đó có khi chỉ là một chiêu trò "đánh vào lòng trắc ẩn" để Banri tiết lộ thông tin về Yanagisawa mà thôi. Có khi việc được mời hay không được mời vào câu lạc bộ không có Yanagisawa cũng chẳng quan trọng với cô ấy. Có khi việc bị ai đó ngoài Yanagisawa phớt lờ cũng chẳng có nghĩa lý gì với cô ấy.

Nhưng Banri nghĩ, nếu có bị lừa thì cũng chẳng sao. Kouko trông thật đáng thương khi bị Yanagisawa ghét bỏ, xa lánh, rồi bị mọi người xa lánh, cúi đầu một cách buồn bã. Dù là giả dối hay chân thật, mỗi khi nhìn thấy Kouko như vậy, tim Banri lại nhói đau.

Cứ để bị lừa đi. Banri muốn giúp Kouko thoát khỏi sự cô đơn. Nhưng tuyệt đối không được tiết lộ thông tin cá nhân của Yanagisawa.

Vậy thì, cứ thuận theo dòng chảy kỳ lạ này thôi, Banri nghĩ. Kouko vừa đi vừa thỉnh thoảng quay lại kiểm tra xem Banri có đi theo mình không, rồi được Senpai kéo tay rời khỏi tòa nhà.

[IMAGE: ../Images/00003.jpeg]

Cứ được mời vào câu lạc bộ như thế này, nghe Senpai nói chuyện, thậm chí tham gia cả buổi chào đón thành viên mới, thì dù có chính thức vào câu lạc bộ hay không, ít nhất cũng có thể kết bạn. Nếu hé nhìn vào một thế giới khác, Banri nghĩ rằng Kouko cũng sẽ thu được những điều bổ ích cho mình.

Nếu nói đó là sự lo chuyện bao đồng, thì đúng là như vậy.

Nhưng nếu đối với Kouko đây chỉ là một việc thừa thãi, thì đó là lỗi của cô ấy. Lỗi của Kouko khi đã khiến một kẻ đơn giản như cậu phải động lòng trắc ẩn.

Bất kể thế nào, Banri lúc này đang dốc hết sức mình để cứu vớt sự cô đơn của Kouko.