Golden Time

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 192

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

63 92

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 285

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 5

Quyển 1 - Tắt Nắng Màu Xuân - Chương 1

[IMAGE: ../image/m001.jpg]

Tada Banri đang chạy thục mạng, nước mắt lưng tròng.

Thành phố Tokyo lúc một giờ đêm, dù là Tokyo đấy, nhưng lại tối om như mực, vắng tanh không một bóng người, chẳng có lấy một ô cửa sổ nào còn sáng đèn. Banri, người mà ban ngày (hay nói đúng hơn là hôm qua) đã có thể mặc mỗi chiếc áo thun đi lại thoải mái vì nắng tháng Tư chói chang đến mức phải tự nhủ “Đúng là nóng lên toàn cầu mà” trong khi nhâm nhi cà phê đá, giờ đây lại đang run lẩy bẩy vì lạnh và cảm giác cô độc. Cậu kéo ống tay áo hoodie dài che kín ngón tay, lê bước chân trần đi dép lê “bẹp bẹp” đầy lo âu trên con đường vắng. Lúc này, Banri chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu: cứ ra được đường lớn thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhất định phải ổn, mong là sẽ ổn. Cậu cứ thế mà chạy.

Một thằng con trai sắp sửa mười chín tuổi lại chạy thục mạng trong đêm với đôi mắt rơm rớm thế này thì đúng là… Nghĩ vậy, nhưng tôi cũng không khó để hiểu được tâm trạng của Banri.

Nếu là tôi ở trong hoàn cảnh tương tự, có lẽ tôi cũng sẽ khóc.

Người mẹ đã cùng Banri lên Tokyo đã sắp xếp xong xuôi đồ đạc, đồ điện tử, lo liệu nào là gas, nước, điện và vô số thủ tục lặt vặt khác cho đứa con trai bắt đầu cuộc sống tự lập. Ngay chiều hôm nay (hay nói đúng hơn là hôm qua), bà đã trở về nhà bằng chuyến tàu Hikari.

Và thế là, đêm đầu tiên của cuộc sống một mình thực sự bắt đầu. Đêm nay, khi mà sáng mai sẽ diễn ra lễ khai giảng đại học. Vào nửa đêm, khi ngày mới đã sang, nếu bạn cũng rơi vào hoàn cảnh như Banri: lang thang các cửa hàng tiện lợi ra vẻ dân Tokyo để xua đi nỗi lo không ngủ được, rồi bị lạc giữa một thành phố xa lạ, và tệ hơn nữa là nhận ra chìa khóa căn hộ không có trong túi, có vẻ đã đánh rơi đâu đó rồi… Thì đúng là thảm họa.

Banri đột ngột dừng bước, rồi lùi lại ba bước. Cậu phát hiện một tấm bản đồ khu dân cư dựng ở rìa vỉa hè. “Thoát rồi!” Cậu vội vàng tiến lại gần, tìm kiếm khu “Honcho” – nơi có căn hộ cậu đang thuê, rồi lần theo bản đồ từ vị trí hiện tại bằng ngón tay. Trước mắt, cậu định quay lại trước cửa căn hộ, sau đó sẽ đi ngược lại con đường đến cửa hàng tiện lợi để tìm chiếc chìa khóa.

Nhưng mà… Ôi trời ơi!

Ước gì giọng nói này có thể đến được tai Banri, để tôi mách cậu ta rằng: “Coi bản đồ kỹ hơn đi, khu ‘Honcho’ kia là ‘Honcho’ của quận bên cạnh đó!” À không, cách nhanh hơn là: “Cái chìa khóa căn hộ mà cậu tưởng đã đánh rơi ấy, thực ra cậu quên không khóa cửa nên nó vẫn nằm trong phòng đấy thôi!” Tiếc là tôi chẳng thể làm gì cả.

Việc tôi có thể làm lúc này chỉ là cầu mong cho Banri bằng cách nào đó quay được về căn hộ, ngủ một giấc thật ngon, và bình an vượt qua buổi lễ khai giảng ngày mai. Cái ngày khai giảng đại học quan trọng đến thế nào đối với cuộc đời một con người thì đến cả tôi – một linh hồn lang thang – cũng hiểu.

Tôi chưa từng nghĩ rằng việc linh hồn một con người, sau khi lìa khỏi thể xác, vẫn giữ được ý thức và lưu lại thế gian này để dõi theo một ai đó lại là sự thật. Chỉ khi chính mình trở thành như vậy, tôi mới biết được một khía cạnh ẩn giấu của thế giới này.

Tôi, nếu phải nói, là một dạng ma quỷ.

Tên tôi từng là Tada Banri.

Giọng nói này giờ đây không còn đến được tai ai, cũng chẳng có ai nhận ra sự tồn tại của tôi.

Tôi chỉ biết lặng lẽ nhìn Tada Banri mới, người đã đánh mất tôi – cái phần hồn bên trong – nhưng vẫn tiếp tục sống.

“Anh ơi, giờ này còn làm gì ở đây vậy? Anh bị sao thế?”

Tada Banri đang sống bỗng sững người lại, như một con thú hoang sắp bị xe cán, khi một ánh đèn bất ngờ chiếu thẳng vào mặt.

“À, ừm, tôi… tôi bị… lạc đường…”

“Anh có mang giấy phép lái xe, hộ chiếu hay giấy tờ tùy thân nào không ạ?”

“Ế, á, dạ…!”

Lần đầu tiên trong đời, Banri bị cảnh sát hỏi giấy tờ. Có vẻ đêm nay sẽ còn dài đây. Banri thậm chí còn không biết tình huống này là một hiểm cảnh hay là trời giúp nữa.

***

Mọi thứ đều thật lộn xộn, Banri vừa nhìn quanh vừa nghĩ: “Tình trạng này đúng là ‘muôn vàn khó khăn’ đây mà.”

Duy chỉ có thời tiết là tuyệt đẹp.

Bầu trời xanh trong vắt, cánh hoa anh đào rụng xuống tựa như một trận bão tuyết lãng phí biết bao, khiến cho giảng đường nằm giữa khu phố văn phòng xám xịt cũ kỹ cũng khoảnh khắc trông thật ấn tượng.

Cảnh tượng này tựa như một bức tranh. Bầu trời xanh tháng Tư, hoa anh đào nở rộ. Những người trẻ tụ tập trong lễ khai giảng. Cả nam lẫn nữ đều khoác lên mình bộ vest và giày da mới tinh, tràn đầy hy vọng về cuộc sống đại học phía trước, rộn rã những tiếng cười tươi ở khắp nơi. Còn bản thân mình lúc này, Banri cảm thấy như thể cậu đang ở một góc tối tăm, vô nghĩa trong bức tranh ấy, như thể ai đó đã dùng kéo cắt phăng đi một mảng không quan trọng vậy.

Từng nhóm người rôm rả cười nói đi ngang qua trước mắt cậu không ngớt. Dưới mái hiên, ngay lối vào giảng đường. Banri cũng mặc một bộ vest mới tinh, đi đôi giày da mới y hệt mọi người, tay cầm phong bì có tên trường đại học. Thế nhưng, quầng thâm dưới mắt vì thiếu ngủ khiến cậu trông không hề giống một tân sinh viên chút nào. Phần tóc mai bên phải cũng quăn tít một cách kỳ lạ, phần đuôi tóc chọc thẳng vào gần lỗ tai, cứ “xột xoẹt” khó chịu nãy giờ.

Cậu đã không thể chợp mắt cho đến tận ba giờ sáng. Đúng vậy, tình trạng “muôn vàn khó khăn” này đã kéo dài từ tối qua.

Nửa đêm, cậu chợt nảy ra ý định ra ngoài mua sắm, rồi lạc đường giữa một thành phố xa lạ (có lẽ là ngốc thật), bị cảnh sát hỏi giấy tờ, sau đó phải kể rõ mọi chuyện để được họ đưa về tận căn hộ. Cứ tưởng cuối cùng cũng ngủ được một chút, ai dè vì căng thẳng quá mà sáu giờ sáng đã tỉnh giấc. Nhưng thôi, nghĩ rằng còn đỡ hơn là ngủ nướng, Banri từ từ sửa soạn. Cậu rã đông cơm trắng mẹ để sẵn trong tủ đá rồi ăn sáng. Sau đó, cậu đi tắm, vừa lau đầu vừa ngồi xuống giường. Đúng là không nên làm thế. Chiếc ga trải giường còn mới tinh, mát lạnh đến kỳ lạ, thật dễ chịu trên cơ thể còn nóng hổi sau khi tắm, khiến cậu vô thức lăn ra nằm. Cậu không nhớ là mình đã nhắm mắt khi nào. “Ơ… mình đang làm gì vậy… Đây là đâu…?” Khi chợt nhận ra thì đã quá chín giờ. Lễ khai giảng mười giờ mới bắt đầu.

Cậu bật dậy như lò xo, hoảng loạn nhìn vào gương. Tóc tai vì ngủ khi còn ướt nên bù xù kinh khủng, nhưng không còn thời gian gội đầu lại, đành dùng máy sấy để chữa cháy. Cậu vội vàng mặc bộ vest treo sẵn rồi phóng ra khỏi căn hộ. Đến lúc đó, cậu đã muốn khóc rồi. Sau khi nhảy vội lên chuyến tàu chậm hơn hai chuyến so với dự kiến, cậu mới nhận ra mình đã đi nhầm đôi tất. Không phải đôi tất cổ cao đã chuẩn bị để đi với giày da, mà là đôi tất cổ thấp chuyên dùng cho giày thể thao, để lộ cả mắt cá chân. Chẳng trách sao giày lại chật, và mỗi khi ngồi xuống lại thấy mắt cá chân trống hoác, lạnh lẽo một cách kỳ lạ, khiến cậu cảm thấy thật cô độc.

Cậu phi như bay từ ga tàu, cuối cùng cũng kịp đến dự lễ khai giảng. Sau khi ngồi vào chỗ, hơi thở cũng dần ổn định, cậu cuối cùng cũng cảm thấy mình giống một tân sinh viên. Trong lúc lắng nghe bài phát biểu của các vị khách mời, Banri chợt thấy mình thật lạc lõng giữa khung cảnh trang trọng này. Điều đó không phải vì cậu thiếu ngủ, cũng không phải vì mái tóc bù xù.

Mà là vì cậu nhận ra mình chỉ có một mình.

Chẳng cần nhìn kỹ cũng biết, xung quanh lúc nào cũng huyên náo, ồn ào. Mọi người ai nấy đều có bạn bè, có người để trò chuyện. Chẳng biết có phải từ trường cấp ba liên kết lên không, nhưng họ đã sớm tụ tập thành từng nhóm bạn bè nam nữ lẫn lộn rồi. Hoặc nếu không thì, đơn giản là có cả bố mẹ đi cùng. Rất đỗi bình thường.

Bố mẹ mà đi cùng con cái đến lễ khai giảng đại học á? Thời này mà còn ai thế nữa! Đại học Tokyo thì may ra còn có, chứ trường mình mà làm thế thì chẳng khác nào bị cho là thằng bám váy mẹ sao! Tuyệt đối không bình thường! Thường thì bố mẹ sẽ không đến lễ khai giảng đại học! Vì Tada Banri cứ khăng khăng thế, nên mẹ cậu đã về từ hôm qua. "Mẹ cũng mang theo vé này," bà nói, đoạn cẩn thận cất lại tấm vé dành cho người đi cùng vào ví. Thực ra, Banri cũng chẳng thực sự muốn mẹ không đến đến mức ấy. Nhưng cậu nghĩ, việc một đứa trẻ vô lý khăng khăng "con không muốn mẹ đến" mới chính là mối quan hệ cha mẹ - con cái bình thường.

Thế mà giờ đây, khi đứng ở đây, một mình cô độc, cậu mới thấy mình đã làm một điều thật bất hiếu. Lòng Banri nặng trĩu. Cậu còn chẳng vẫy tay. Cũng không đứng tiễn cho đến khi bóng lưng mẹ cậu khuất dạng ở cửa soát vé phía Bắc Yaesu.

Banri khẽ thở dài thườn thượt, vô thức cứ đứng sững ở sảnh chính, ngắm nhìn đủ màu tóc của dòng người đang cười nói rôm rả bước xuống cầu thang.

Ngoài cậu ra, chẳng thấy một ai đi một mình ở đây cả. Banri dụi mắt bằng mu bàn tay giữa. Không biết tại phấn hoa hay do thiếu ngủ mà nãy giờ mắt cậu cứ ngứa ngáy lạ thường. Một kẻ đến khăn giấy cũng quên mang như cậu thì làm gì có thuốc nhỏ mắt.

Chán nản thay, con đường phía trước thật lắm chông gai – đúng vậy, từ giờ trở đi, sẽ toàn là những khó khăn.

"Cậu định đi tàu điện hay đi bộ?"

"Đến tận ga thì lười quá. Đi bộ thôi."

Hai người đàn ông mặc suit, tay nới lỏng cà vạt, bước ngang qua trước mặt Banri đang đứng sững.

Từ giảng đường này đến khu học xá của khoa nơi sẽ diễn ra buổi định hướng sau một giờ nữa, cậu phải tự mình di chuyển. Nói vậy thôi, nhưng theo bản đồ hướng dẫn được phát thì chỉ cách một ga tàu điện ngầm. Dù là một kẻ mới từ tỉnh lẻ lên thủ đô, nhưng cũng đâu phải chui ra từ núi rừng hoang vắng, nên đây không phải là nhiệm vụ gì đáng sợ. Điều khiến Banri băn khoăn từ nãy đến giờ là dòng người từ giảng đường tuôn ra dường như chia thành hai ngả.

[IMAGE: ../Images/00003.jpg]

Có lẽ, hướng Bắc là những người đi về phía ga tàu. Hướng Nam là những người đi bộ. Trời đẹp nên Banri cũng muốn đi bộ, nhưng trên bản đồ lại không có tuyến đường đi bộ. Ký ức về vụ lạc đường đêm qua vẫn còn nguyên vẹn, cậu tuyệt đối không muốn lạc đường một mình lần nữa. Nhưng từ giờ trở đi, cậu phải đi đâu cũng một mình thôi… nhưng mà… Banri cứ lẩn quẩn đứng mãi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, bước xuống cầu thang dẫn ra phố.

Cậu quyết định bám sát cặp đôi vừa nói "Đi bộ thôi". Banri không nói thành lời, chỉ thì thầm vào lưng hai người đó: "Từ giờ chúng ta là một bộ ba rồi đấy." Cả hai đều mặc bộ suit ôm dáng, màu xám gần như đen. Giống hệt của Banri.

Không đủ dũng khí để bắt chuyện, Banri cứ thế bước theo họ, cố gắng giữ nhịp chân. Cái cảm giác khó xử nhỏ nhoi trong lòng lúc này, sau này khi các tiết học bắt đầu và cậu thân thiết với họ hơn, chắc chắn sẽ có thể biến thành chuyện cười: "Thật ra hôm khai giảng tôi sợ quá nên cứ lẽo đẽo theo sau hai ông đấy." Hai người kia vẫn không hề hay biết Banri đang bám theo, cứ thế bước đi nhanh dần. Đám tân sinh viên từ giảng đường tràn ra, chẳng mấy chốc hòa vào dòng người đi đường ngày thường như dòng sông đổ ra biển lớn. Nếu không nhìn kỹ, khó mà phân biệt được đâu là sinh viên mới, đâu là nhân viên công sở. Thế rồi,

"Ấy, hôm nay nóng ghê nhỉ? Tự nhiên muốn ăn kem."

"Thật hả?"

Kẻ vừa lên tiếng đòi hỏi là người ở bên phải. Banri nhìn chằm chằm vào gáy anh ta, bất giác cau mày.

"Thật mà. Ghé cửa hàng tiện lợi chút được không? Tôi muốn ăn kem."

[IMAGE: ../Images/00004.jpg]

Lúc này, anh ta thật sự muốn ăn kem sao? Ngay sau buổi khai giảng, trên đường đến buổi định hướng, một khoảng thời gian có hạn, anh ta thật sự muốn vào cửa hàng tiện lợi ăn kem sao? Banri nhìn sang gáy của người ở bên trái. Làm ơn nói anh ta đừng làm thế đi, người bên trái ơi. Bởi vì khi anh ta ăn kem, tôi biết phải làm gì đây?

"Vậy tôi cũng ăn. Khu này hình như có Seven-Eleven mà nhỉ?"

"Có Seven-Eleven thật. Mà ở đâu ấy nhỉ?"

Lời nhắn ngầm của Banri không đến được tai họ. Hai người rẽ khỏi dòng người đông đúc trên đại lộ, bước vào một con hẻm nhỏ. Đáng lẽ ra Banri nên tách khỏi họ và bám theo một nhóm tân sinh viên khác. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Banri đã đưa ra phán đoán sai lầm. Cậu không thể phân biệt ngay lập tức những người mặc suit đi thẳng phía trước là tân sinh viên hay nhân viên văn phòng, nên bất giác đi theo hai người đó rẽ vào hẻm. Ah... ah... ah..., Banri thầm sốt ruột trong lòng, nhưng hai người kia vẫn bình thản tiến vào một con phố không tên, vừa đi vừa nói: "Seven-Eleven ở đâu nhỉ, bên kia hay bên này?" Đến mức Banri còn nghi ngờ liệu họ có đang cố gắng cắt đuôi mình không... Sau khi đi lạc hết sang phải lại sang trái như vậy, cuối cùng,

"À, không phải Seven-Eleven."

Họ dừng lại trước cửa FamilyMart.

Vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của Banri, người đang chớp mắt liên hồi với tốc độ bất thường vì lo lắng, hai người kia không chút do dự bước vào cửa hàng. Với một khoảng cách nhất định, Banri cũng không còn cách nào khác đành theo sau. Cậu giả vờ nhìn kệ tạp chí, lưng quay về phía hai người đang lục lọi tủ kem. Trong khoảng mười giây đồng hồ đó, Banri đã hạ quyết tâm: mình cũng phải ăn thôi. Để không bị coi là kỳ quặc, làm theo bọn họ là điều đúng đắn nhất. Sau khi lén nhìn thấy hai người cầm kem ra quầy tính tiền, Banri làm ra vẻ như không có chuyện gì, tự mình cúi xuống nhìn vào tủ kem. Không kịp chọn, cậu vớ ngay một cây kem gần nhất, rồi giả bộ mặt như "À, tự nhiên thèm kem quá," và xếp hàng sau hai người đang thanh toán. Thế nhưng,

"Mà thôi, sắp đến buổi định hướng rồi mà ăn kem thế này có vẻ không ổn nhỉ. Cũng chẳng còn nhiều thời gian, thôi không ăn nữa vậy."

"Ưm, có lẽ thế thật. Thôi bỏ đi. Xin lỗi, anh tính tiền trước đi, bọn em không mua nữa."

"Ể!?"

Hai người kia lịch sự nhường Banri đến lượt mình, rồi trả kem vào tủ. Nhân viên bán hàng cũng không trách móc gì, chỉ nói: "Xin mời vị tiếp theo ạ," và chìa tay về phía Banri. Không biết phải làm sao, Banri cứ thế đưa cây kem ra, rút ví tiền. Cậu không có tiền lẻ, nên lúng túng đưa tờ mười nghìn yên ra, rồi loay hoay nhận tiền thừa: "Mời khách lớn tiền trước" năm nghìn, sáu nghìn, bảy nghìn, "Mời khách nhỏ tiền sau" leng keng leng keng... Trong lúc cậu còn đang lóng ngóng, hai người kia đã ra khỏi cửa hàng và đi mất.

—Rốt cuộc, mình phải làm thế nào đây?

Quá đỗi hoảng hốt, cậu buột miệng nói "Không cần túi đâu" rồi nhận cây kem trần trụi, vừa vội vàng cất ví, Tada Banri ngơ ngác bước ra khỏi cửa hàng. Không biết họ rẽ vào ngõ nào mà bóng dáng hai người đã biến mất. Cậu tự nhủ: "Bình tĩnh nào, mình vẫn chưa lạc đường đâu. Mình vừa đi từ đây tới, và chắc là họ đã đi về phía kia. Mình biết mà, không sao hết."

[IMAGE: ../Images/000002.jpg]

Nhìn lại, cậu thấy mình đã mua một cây Garigari-kun. Thôi được, cứ ăn đã. Rồi tính sau. Banri lắc đầu, cố trấn tĩnh cái đầu đang chực loạn, rồi xé vỏ cây kem. Cắn một miếng thật mạnh vào phần kem đông cứng màu xanh soda, cậu mới chợt nhận ra cái lạnh buốt: "À, lẽ ra phải ăn sau mới phải."

[IMAGE: ../Images/000003.jpg]

Cậu thở ra một hơi thật dài.

"...Cái quái gì đây... Mình đang làm cái trò gì thế này..."

[IMAGE: ../Images/000004.jpg]

Thật là ngốc hết chỗ nói.

[IMAGE: ../Images/000005.jpg]

Chợt nhận ra chỉ còn hơn ba mươi phút nữa là tới buổi định hướng có lẽ là cực kỳ quan trọng. Vậy mà cậu vẫn đứng một mình trước cửa hàng tiện lợi, ăn một cây kem chẳng muốn ăn, ở một nơi không biết là đâu. Bóng dáng gã ngốc đang rơi vào tình cảnh khó hiểu đến mức này được phản chiếu trên tấm gương của máy chụp ảnh thẻ đặt đối diện bên kia con phố nhỏ.

Bộ suit màu xám sẫm, một phong bì lớn màu xanh lá nhạt. Cây kem xanh lam nhạt cầm trên tay. Mái tóc rũ xuống khuôn mặt có vẻ hơi nhợt nhạt lại mang màu sắc sáng hơn cậu tưởng. Thế nhưng, dù đang ở trong hoàn cảnh này, khuôn mặt cậu khi cắn kem trông có vẻ gọn gàng hơn nhiều so với những gì cậu tự cảm nhận. Banri đưa tay lên cằm, "Ồ, nhìn khách quan thì mình cũng khá..."

"...Ể?"

Cậu nhận ra hành động của mình không khớp với người trong gương. Ngốc nghếch hết mức, cậu quay đầu lại.

[IMAGE: ../Images/000006.jpg]

Người phản chiếu trong gương của máy chụp ảnh thẻ không phải là cậu.

Đó là một người khác, cũng mặc bộ suit màu tương tự, cũng kẹp phong bì giống hệt dưới nách, và cũng đang ăn cây kem y chang. Hai người chạm mắt, rồi cùng tránh đi một lần. Nhưng Banri lại ngẩng đầu lên, nhìn người đó đang làm hệt như mình. Dù nghĩ thế nào thì đây cũng là một tân sinh viên cùng trường đại học. Lờ đi thì có vẻ bất tự nhiên quá. "Ôi, chúng ta làm điều giống nhau kìa. À, hay là chúng ta học cùng trường à?" – Cậu định nói những lời như vậy với giọng điệu thoải mái,

"...Ư... Á? ...Cái gì ạ?"

Cái miệng lạnh cóng vì kem không nói năng được, chỉ phát ra những tiếng rên rỉ vô nghĩa.

[IMAGE: ../Images/000007.jpg]

Thế nhưng, hành động chỉ tay xen kẽ giữa mình và đối phương bằng ngón trỏ của cậu dường như đã được hiểu phần nào,

"Khụ... ực..."

Anh ta cũng đang cố nuốt xuống miếng kem lớn vừa cắn được, vừa nhìn lại khuôn mặt Banri. Dùng đầu ngón tay che miệng khi nhai nuốt,

"...À... Thực ra thì, tôi... không rõ đường đến khoa của mình..."

Giọng nói trầm hơn so với ấn tượng ban đầu.

Banri bất giác nhìn chăm chú vào khuôn mặt đó. Dù chỉ trong chốc lát, cậu cũng thấy hối lỗi vì đã lầm tưởng đó là mình, bởi vì khuôn mặt anh ta thực sự thanh tú hơn nhiều. Anh ta cũng cao hơn Banri, kiểu tóc cũng gọn gàng hơn nhiều, và bộ suit cũng rất hợp với bờ vai vững chãi.

[IMAGE: ../Images/000008.jpg]

"Tôi cứ định đi theo ai đó, thế là cứ đi theo sát phía sau. ...Lúc thấy vào đây thì tôi không biết phải làm sao nữa... nhưng mà, nói sao nhỉ... chắc là đành đi cùng thôi."

Nói đoạn, anh ta khẽ lắc cây kem trong tay.

Banri bất giác bật cười. "Trời ạ!" – Lần này, giọng cậu tự nhiên cất lên thật tươi tắn.

"Vậy là chúng ta thật sự làm y hệt nhau! Tôi cũng không biết đường, nên đã theo người khác từ hội trường tới tận đây. Nhưng cuối cùng lại bị bỏ lại, đang không biết phải làm sao đây."

"...Hả? Thật sao?"

"Thật mà. Hoàn toàn không biết đường chút nào."

Hai người nhìn nhau vài giây, tay vẫn cầm cây kem chưa ăn xong. Cuối cùng, lại phá ra cười lần nữa. Hóa ra lại có một người cũng làm những chuyện dở hơi y hệt mình. Mỗi lần bật cười, cậu lại thấy như có một tảng đá nặng đè trong bụng được nhấc đi.

"Sao tự nhiên thấy giống như hai kẻ giống nhau thế! Tôi là Tada Banri. Tada trong 'nhiều lúa', Banri thì là Banri chứ không phải Mari. Khoa Luật. Cứ gọi là Banri là được rồi."

"Ôi may quá, tôi cũng khoa Luật. Yanagisawa Mitsuo. Yanagisawa là chữ 'Yanagi' và 'Sawa' trong từ 'khó'. Mitsuo là 'Quang' và 'Trung ương'. Cứ gọi trống không cũng được, hoặc là Yana cũng được. Cậu là học sinh thẳng tiến lên đại học à?"

"Học một năm dự bị. Còn Yana-san?"

"Yana-san? Khoan đã, anh hơn tuổi tôi à!? ...Thật sao? Trông không giống chút nào. Mà thôi, tôi học thẳng tiến lên... nhưng mà, à, nói trống không có được không?"

"Đương nhiên. Thật sự thì cứ tự nhiên đi."

"Phải rồi. Cậu ở Tokyo à?"

"Shizuoka. Mới sống một mình từ hôm qua. Cậu ở nhà sao?"

"Gần đây thôi nhưng cũng sống một mình."

"Yea! Tự do! Giống nhau! Mong được giúp đỡ!"

Như thể nâng ly cụng chén, Banri nâng cây Garigari-kun đang ăn dở lên ngang tầm mắt. Yanagisawa cũng làm y hệt, rồi cả hai cùng một hơi ăn sạch cây kem. Vứt que kem đi, họ đi theo hướng có vẻ đúng, và cuối cùng đã nhanh chóng quay lại con đường lớn.

Con đường mà một mình cậu có lẽ không thể nào tìm thấy được, nhưng cùng với người bạn mới kết giao thì lại chẳng hề cảm thấy lo lắng chút nào. Hơn nữa, dù có lạc đường đi chăng nữa, thì đây cũng không phải là khu dân cư vắng tanh không một bóng người giữa đêm khuya, cứ hỏi ai đó là được. Khi chỉ có một mình, cậu còn chẳng nghĩ ra được điều đơn giản như vậy.

He he he, Banri đã nhanh chóng quen thân, nhìn sang khuôn mặt Yanagisawa.

"Nãy giờ chẳng có ai để nói chuyện nên tôi lo lắng lắm. Mấy người khác có vẻ đã có bạn bè hết rồi, nên tôi càng cảm thấy cô đơn hơn."

"À, tôi cũng nghĩ vậy. Đặc biệt là tôi, tôi học từ tiểu học ở trường liên cấp, nên cảm giác xa lạ này cũng đã lâu lắm rồi."

"Từ tiểu học đã học trường liên cấp à?"

Yanagisawa gật đầu rồi lẩm bẩm cái tên trường. Đó là một trường tư thục danh tiếng mà ngay cả Banri, dù không phải người Tokyo, cũng biết qua như một kiến thức phổ thông. Ngôi trường đó chắc chắn phải cao cấp hơn nhiều so với trường đại học tư thục mà hai người sẽ theo học trong bốn năm tới, về mọi mặt.

"Ơ, thật sao!? Sao cậu lại không học tiếp lên đại học!? Cứ đi theo kiểu 'thang cuốn' thì tốt hơn nhiều chứ... Khoan đã? Mình, hình như..."

Che miệng lại vì lỡ lời quá trớn, Banri bất giác im bặt. Không được. Sao mình lại ngốc thế này. Vô ý tứ, nói năng linh tinh. Không phải là "không học tiếp lên", mà có thể là "không thể học tiếp lên" thì sao? Cậu vừa thoát khỏi vực sâu của sự cô đơn, đột nhiên lại có bạn, nên cảm xúc không thể kiểm soát được.

"X-xin lỗi...! Tôi xin lỗi, nói những chuyện như thế này... Thật sự xin lỗi vì đây là ngày khởi đầu tốt đẹp như vậy... À, sao tự nhiên lại thành ra không khí kỳ quặc thế này..."

Càng xin lỗi thì lại càng tệ hơn. Lần này, Banri im bặt, ánh mắt đảo quanh. Yanagisawa nhìn khuôn mặt cậu,

"Không không, không sao đâu. Mà chuyện này kể ra thì dài lắm."

[IMAGE: ../Images/..]

Yanagisawa Mitsuo khẽ phẩy tay một cái ngay gần chiếc cằm gọn gàng của mình. Cái cử chỉ ấy như ngầm ý "để lần sau rồi nói chuyện tiếp", và Tada Banri hoàn toàn hiểu được.

Để lần sau rồi nói chuyện thong thả. Lúc nào rảnh thì kể. Nhất định phải ghé nhà mình chơi đấy nhé. Xin mời ăn chén cháo Ochazuke rồi về ạ. ──A!

Banri khẽ lùi lại một bước so với Yanagisawa. "Hả? Gì vậy?", Yanagisawa nhìn vẻ mặt ngu ngơ, cứng đơ với nụ cười gượng gạo của Banri.

Banri nghĩ, mình tiêu rồi. Tối qua, trước khi bị lạc đường gần nhà, cậu đã lướt web và đọc được. Trong mục "Quan hệ xã hội" trên một trang web tổng hợp kinh nghiệm sống đại học có ghi: *“Cảnh giác với những kẻ ban đầu đã quá thân mật, suồng sã! Có khả năng là 'mìn' đấy!”*... Thế nếu mình lại chính là kẻ đáng cảnh giác đó thì phải làm sao đây? *“Rầm!”* Cậu vỗ vào đầu mình một cái như nghệ sĩ kể chuyện truyền thống Rakugoka, tự trách cái đầu chẳng chịu nghe lời.

"Chết tiệt, mình đúng là đồ ngốc, đồ 'mìn' ngốc nghếch... Lỡ làm cho Yan-san, người đáng lẽ sẽ thành bạn mình, cảm thấy khó chịu mất rồi..."

"Hả? Gì vậy, chẳng lẽ cậu để ý chuyện vừa nãy à? Có gì ghê gớm đâu. Chuyện cũng chẳng có gì to tát để phải giấu giếm hay kéo dài... Thôi, nếu cậu cứ khăng khăng lo lắng chuyện vớ vẩn ấy thì mình nói thẳng luôn nhé, mình chỉ vừa gặp chút rắc rối nhỏ về quan hệ nam nữ ở trường cấp ba trực thuộc thôi. Một phần cũng vì mình đã quá ngán ngẩm những mối quan hệ bó hẹp trong cái thế giới nhỏ bé ấy rồi, nên mới muốn thay đổi môi trường, đổi vận khi lên đại học, thế nên mình mới tự nguyện thi chuyển cấp ra ngoài."

"Thật sự không có gì to tát đâu," Yanagisawa Mitsuo vừa nói vừa gãi gãi vùng lông mày ưu tú của mình. Nhìn thấy vậy,

"...Hú húuuu!"

Không thổi được sáo, Banri đành dùng miệng tạo tiếng.

Cậu cẩn thận tiến lại gần Yanagisawa khoảng nửa bước so với khoảng cách ban nãy, hai tay khoanh trước ngực, các ngón tay khẽ vẫy vẫy trong khi vai hơi lắc, cố gắng thể hiện mức độ "ngầu lòi" tối đa có thể.

"Hú hồn – ra là chuyện quan hệ nam nữ!"

...Mức độ hào hứng như thế này chắc chưa đến mức bị coi là "mìn" quá thân mật đâu nhỉ. Nhưng trong lòng Banri, cậu thực sự muốn hào hứng hơn nữa. *“Ối ối! Chuyện quan hệ nam nữ á!? Cái gì thế nghe ngầu vậy! Đụng chạm với con gái nghe bá đạo quá! Tình tay ba!? Ngoại tình!? Yêu đơn phương!? Kể nghe điiiiiii! Mà tiện thể tao cũng muốn được như thếeeee! Muốn dính rắc rối quan hệ nam nữ quáaaaaa! Đùng đùng đoàng đoàng ồ ồ ồ ồ! Nhảy bật lên như chữ đại!...”* Dù nội tâm đang phấn khích đến mức ấy, nhưng,

"Thật là – Yan-san ngầu như thế này thì đúng là có chuyện như vậy xảy ra thật sao!? Ơ, tức là cậu cãi nhau với bạn gái hả? Ơ, ơ, nếu mình đào sâu kiểu này có phiền không!?"

Cậu cố gắng dừng lại đúng lúc.

"...Không phiền đâu."

"Nói thật đi!"

Banri lại tiến thêm nửa bước, áp sát Yanagisawa.

"...Không, nhưng mà, chuyện đó thì không sao. Mà, nói đúng hơn thì, không phải là bạn gái..."

"Không phải bạn gái!? Cậu nói không phải à!?"

"Không." Yanagisawa Mitsuo vẫn để Banri tiếp cận, nhưng gật đầu một cách lạ thường, đầy nặng nề. Rồi anh nói:

"Tuyệt đối không phải thứ tốt đẹp như thế. Đó là... ừm. Nói sao nhỉ..."

Anh dừng chân ở vạch kẻ đường dành cho người đi bộ khi đèn đỏ, nhìn đi đâu đó xa xăm một lát rồi lại đưa mắt về phía Banri.

"...Kiểu như... một tai họa vậy."

Khi Banri vừa định hỏi "Tai họa là sao?", đúng lúc đó đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh.

Trước vạch sang đường có một chiếc taxi đang đỗ. Banri và Yanagisawa Mitsuo đi song song, định băng qua đường. Cánh cửa taxi *“BẬT!”* mở tung đầy mạnh mẽ. Tiếng gót giày cao gót *“CẠCH!”* giáng xuống mặt đường nhựa vang lên giòn giã.

Banri vô thức nhìn sang.

Cậu nín thở. Mọi suy nghĩ như bị cuốn phăng đi trong tích tắc.

Nếu tuyết hoa anh đào rơi đầy ngoạn mục – thì cảnh tượng này, thật sự, *cực kỳ* chấn động.

Thứ dường như từ trong taxi lao ra, là một bó hoa hồng đỏ thẫm khổng lồ. Một màu đỏ đậm – *deep, deep, deep red* – nổi bật lên một cách mạnh mẽ, đối lập đến choáng váng với bầu trời xanh biếc.

Rồi thứ đó vung lên, nghiêng về phía trên, như muốn lôi tuột tầm mắt Banri ra,

"...Úi cha!?"

Và giáng thẳng vào mặt cậu. "Đau quá!" Cậu định hét lên, rồi lại định sửa thành "Không phải, lạnh quá!", nhưng cuối cùng chẳng tiếng nào bật ra.

Tung tóe khắp nơi là những tia nước lạnh ngắt. Vì quá bất ngờ và kinh ngạc, Banri đã ngã nhào. Cậu ngồi phệt xuống đất bằng bộ vest mới tinh, rồi nhìn thấy những giọt nước còn văng ra, lấp lánh như pha lê. Hóa ra, mình chỉ là kẻ vạ lây.

Người đang bị tấn công là Yanagisawa Mitsuo. Bó hoa hồng đỏ thẫm tươi roi rói ấy liên tục giáng xuống mặt Yanagisawa ba, bốn lần, từ hai phía trái phải. Mỗi lần như vậy, những cánh hoa lại tung bay khắp nơi như máu bắn, cảnh tượng thật đáng sợ.

Và rồi, cuối cùng, bó hoa được vung từ trên cao xuống *“RẦM!”* một tiếng, ném thẳng vào ngực Yanagisawa Mitsuo đang ngồi sụp xuống.

Banri không thốt nên lời.

Yanagisawa Mitsuo cũng vậy.

Trong tâm điểm của cuộc "tấn công đỏ thẫm", nơi tràn ngập những cánh hoa hồng rực rỡ đang bay lả tả và mùi hương mật ngọt nồng nàn đến tê dại cả não bộ,

"...Gai đã được nhổ hết rồi."

Người đó nở một nụ cười *“hoàn hảo”*, hoàn toàn không hề thở hổn hển.

"Ai vậy", "Tại sao lại thế", những câu hỏi như tan biến thành màn sương mờ ảo, không còn hình dạng. Đứng đó là một thực thể trắng muốt phát sáng, với vẻ lấp lánh như được phủ sương – một nữ hoàng hoa hồng, dường như đang khoác trên mình những cánh hoa đỏ thẫm như một vầng hào quang.

"Chúc mừng nhập học! Chị chỉ muốn nói thế thôi!"

"Không phải đâu!" Yanagisawa Mitsuo ôm lấy bó hoa hồng, rên rỉ khẽ. Anh lắc đầu lia lịa như không muốn chấp nhận hiện thực. Banri vẫn còn như người đứng ngoài cuộc, chỉ biết ngây người nhìn lên người phụ nữ đang mỉm cười ấy.

Làn da hoàn hảo, óng ánh như tơ lụa được dệt mịn. Mái tóc hoàn hảo màu nâu sẫm, được uốn xoăn không hề lệch một sợi. Thân hình hoàn hảo, đứng hơi nghiêng đầu. Bộ váy ren trắng tinh khôi, những viên ngọc trai sáng lấp lánh như thắp đèn ở cổ và tai, đôi giày cao gót lộng lẫy, chiếc túi xách tay màu tím treo ở cổ tay – tất cả mọi thứ ở cô ấy đều hoàn hảo. Hoàn hảo đến mức phi thực tế, cứ như việc cô ấy đang sống và hít thở cũng là điều kỳ diệu. Cả giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân của cô ấy nữa.

"Ngốc quá, Mitsuo."

Dưới hàng mi dài, đậm và cong vút, ánh mắt cô không hề dao động khi nhìn xuống Yanagisawa Mitsuo. Đôi môi đỏ thẫm rực rỡ như hoa hồng, vẫn giữ nụ cười hoàn hảo, hệt như một cánh hoa.

"Em tưởng là có thể lừa được chị khi nói dối về trường sẽ nhập học sao? Em thật sự nghĩ là có thể trốn thoát ư? Đâu có chuyện đó. Dối trá hay che đậy đều vô ích. Trong kịch bản hoàn hảo của chị, tuyệt đối không có cảnh Mitsuo chạy thoát đâu."

Mitsuo – cô ấy gọi Yan-san của mình... à không, không phải của Banri, mà là Yanagisawa Mitsuo bằng tên.

Trong đầu Banri, người vẫn còn đang ngây người ngồi bệt xuống, cuộc nói chuyện vừa nãy bỗng hiện về. Cái người khác giới gây rắc rối, không phải là bạn gái ấy, có lẽ nào, tức là...

"Mitsuo, mãi mãi là của chị."

"K-KHÔÔÔÔNG PHẢI ĐÂU!"

"Là của chị. Đừng bao giờ làm những trò chống cự ngớ ngẩn đó nữa. Vậy nhé, hẹn gặp lại!"

[IMAGE: ../Images/..]

Cô ấy vội vã chạy lại chiếc taxi vẫn còn đứng đợi. Vừa chuẩn bị bước vào, cô chợt nhận ra cánh hoa vương trên tóc mình. Cô nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay nhón lấy, đặt lên lòng bàn tay rồi khẽ thổi bay về phía này – hay chính xác hơn là về phía Yanagisawa Mitsuo – hệt như một nụ hôn gió. Cánh hoa nhẹ nhàng bay lượn, lướt qua chóp mũi Tada Banri một thoáng rồi theo gió bay đi.

Bỏ lại hai người và bó hồng trên đường, chiếc taxi tiếp tục lăn bánh.

“Ư…”

Banri nhìn sang phía Yanagisawa.

“Uwaaaaaaa—!”

Vẫn ôm bó hồng, Yanagisawa với mái tóc rối bời, thốt lên một tiếng kêu thất thanh. Banri cố gắng đứng dậy trước, vươn tay muốn đỡ cậu bạn:

“Yanassan, giữ bình tĩnh! Ai thế kia!? Mà cái vụ vừa nãy là sao!?”

Tada Banri cũng dần nhận ra những ánh mắt đổ dồn từ xung quanh. Mọi người chủ yếu nhìn Yanagisawa. Với dáng vẻ ngồi bệt xuống đất, ôm bó hồng khổng lồ, trông cậu ấy quả thực lạc lõng giữa khung cảnh phố phường đời thường. Cứ như thể một lữ khách thời gian từ phim truyền hình "trendy" thời Bong Bóng kinh tế. Đám tân sinh viên, các anh nhân viên văn phòng đi ngang qua đều nhìn chằm chằm, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa pha chút cười khẩy. Thậm chí có kẻ còn chỉ trỏ, cười đùa.

"Kìa nhìn xem. Uầy, ghê thế. Ai là cái người ôm hồng đó vậy? Lại còn cầm phong bì nữa chứ, chắc là tân sinh viên trường mình rồi. Hết sức khó hiểu. Cậu ta đang làm gì thế nhỉ? Không thấy ngượng à? Khúc khích khúc khích… Hí hí hí…"

Yanagisawa loạng choạng đứng dậy, đúng lúc đó, những cánh hoa đọng lại trên đầu cậu rơi xuống lả tả như một đòn giáng thêm. Nhìn những cánh hoa dưới chân, rồi nhìn bó hồng đang ôm trong ngực:

“Đ… hết rồi… đời sinh viên của mình… mới một ngày đã hết rồi…! Haha… Ahaha!”

Yanagisawa với ánh mắt vô hồn, một tay thọc vào túi. Rồi cậu reo “Hoan hô!” và vốc những cánh hoa trong túi lên, tung lên đầu mình. Banri thấy vậy, liền lắc vai cậu bạn. Một mình cậu ấy bị lẫn lộn đầu óc đã đủ rồi.

“Khoan đã, Yanassan, thật sự phải giữ bình tĩnh chứ! Mà này… nếu không đi bây giờ thì sẽ trễ buổi định hướng đó.”

“Bảo tôi ôm bó hồng hoành tráng này đi dự buổi định hướng ư!? Đã nổi bật và xấu hổ đến mức này, thì bốn năm đại học sắp tới tôi phải làm sao đây!? Mà ‘người ôm hồng’ là cái quái gì!? Cứ như ‘người thịt nguội’ ấy…!”

“Thôi nào thôi nào, à, nếu thích thì mời ạ, chúc mừng nhập học ạ!”

Tada Banri tình cờ chạm mắt với một cô gái trông như tân sinh viên đang đi ngang qua, ánh mắt dò xét. Cậu vội vàng rút vài bông hồng đưa ra. Thế là, cô gái ấy vừa nói “Ơ, cho em ạ?” vừa khá vui vẻ vươn tay ra đón lấy. Thấy vậy, những cô gái khác cũng xúm lại: “Mấy người đó đang phát hồng hả?” “Thật á! Em cũng muốn!”

Banri nghĩ, có lẽ cách này hiệu quả.

“Đúng rồi ạ, chúng tôi đang phát hồng ạ, chúc mừng nhập học ạ. Chúng tôi là người ôm hồng, mời quý vị lấy hồng ạ!”

“…Tada Banri, cậu đang làm gì thế?”

“Yanassan cũng phát đi chứ. À, mời ạ!”

Từng bông hồng được rút ra, trao vào tay người khác một cách nhanh chóng.

“Nếu tất cả tân sinh viên đều ôm hồng đi dự buổi định hướng thì ấn tượng đọng lại sẽ không phải là ‘Ngày khai giảng có thằng cha kỳ lạ ôm hồng’ mà là ‘Ngày khai giảng, tân sinh viên được tặng hồng’ có phải không? Cho nên Yanassan, nào, hãy phát triệu đóa hồng cho bạn, cho bạn, cho bạn! Nào nào, mời ạ, vẫn còn nhiều lắm ạ, chúc mừng nhập học!”

Cả nhóm cô chú trông không giống tân sinh viên chút nào cũng hớn hở chạy đến: “Ôi đẹp quá nhỉ!” “Miễn phí kìa!” Với nụ cười rạng rỡ, họ nói “Cho cô xin với!”

“…Mời ạ!”

Yanagisawa cũng như bất chấp, nhe răng cười và trao hồng cho từng người.

“Đúng rồi. Nếu cứ vấp ngã ngay từ bước khởi đầu thế này, thì chẳng phải đúng ý Kaga Kouko sao. Dù đã bị bại lộ, nhưng từ giờ bọn mình sẽ đi hai con đường khác nhau. Sống trong thế giới của riêng mình. Để làm được điều đó, mình đã phải ôn thi và dự thi đến mức phải đi học thêm. Không thể nào vấp ngã ở đây được! Không thể nào làm theo ý Kaga Kouko được! Đời sinh viên của mình vẫn chưa kết thúc! Mời lấy hồng đi!”

Chỉ còn khoảng mười lăm phút nữa là đến giờ bắt đầu buổi định hướng.

***

Kaga Kouko.

Đó là tên của cô ấy.

Yanagisawa Mitsuo và Kaga Kouko gặp nhau khi cả hai còn học lớp một tiểu học. Khi đó, Yanagisawa đã che chở cho Kouko – một cô bé yếu ớt, hay bị bắt nạt – và đó chính là khởi điểm khiến cậu bị cô ấy "khóa chặt" như "hoàng tử trong mơ" của mình.

“Từ lúc đó, ước mơ của Kouko chỉ có một. ‘Cưới Mitsuo!’… Sợ thật đấy, thề luôn.”

“Sợ á? Tại sao? Chuyện đó chẳng phải rất lãng mạn sao? Lời hứa thuở bé… Osananajimi định mệnh sẽ kết duyên… Nghe hay mà, chẳng có gì sai cả. Hơn nữa, cô ấy đẹp thật đấy, khí chất ngời ngời, cứ như diễn viên vậy.”

“Cậu không hiểu đâu. Thật sự, cậu hoàn toàn không hiểu gì cả!”

Giọng điệu Yanagisawa hơi gay gắt khiến cô gái ở ghế trước quay lại nhìn. Cả hai vội vàng khẽ nói “Xin lỗi ạ” và cúi đầu. Giọng nói thì thầm của họ đã quá lớn.

Buổi định hướng tân sinh viên Khoa Luật, chuyên ngành Luật học, được tổ chức trong một giảng đường lớn với những hàng ghế bậc thang, đúng chất đại học. Trên bục giảng, nhân viên phòng công tác sinh viên đang dùng mic đọc các quy định: “Hãy có những hành vi có trách nhiệm…”, “Mỗi người hãy cố gắng phòng tránh tai nạn…”, và các lưu ý về hút thuốc, uống rượu.

Mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trong không gian rộng lớn là mùi của những đóa hồng đỏ thẫm, mà không hiểu sao, một phần lớn sinh viên lại đang cầm trên tay.

“...Chỉ cần cái vụ vừa nãy thôi là cậu chưa hiểu sao? Cô ta là loại con gái vì tôi không vào cùng đại học mà lại chặn đường ở lễ khai giảng, dùng bó hồng to đùng đập vào mặt, rồi khi đã quấy phá xong thì tươi cười rạng rỡ bỏ đi đó.”

“Thật là tai họa, cô ta đúng là tai họa,” Yanagisawa rên rỉ khẽ và nói tiếp.

“Kaga Kouko có một ‘kịch bản cuộc đời hoàn hảo của riêng mình’. Cô ta bám riết lấy tôi cũng chỉ vì muốn cuộc đời diễn ra thật hoàn hảo đúng theo kịch bản đó. Hễ tôi định làm gì đó là,”

Yanagisawa quay sang Tada Banri, hất mái tóc sang một bên, nheo mắt khó chịu, đảo mắt lé, nhướng cằm và dùng một giọng điệu kỳ cục nói:

“‘Mitsuo! Điều đó sai rồi!’ ‘Mitsuo! Điều đó không có trong kịch bản của em!’ ‘Mitsuo! Hãy làm theo lời em!’ ‘Mitsuo! Phau phau phau phau phau!’ ‘Mitsuo! Pha pha pha pha pha—!’… Kiểu vậy đó. Tôi chịu không nổi rồi.”

Nghe thì buồn cười đấy, nhưng giọng điệu cậu ấy bắt chước chẳng giống chút nào.

“Cô ấy đâu có làm mặt như thế. Kiểu như, trông cô ấy phải…”

Banri hóp cằm lại, nháy mắt liên hồi, liếc mắt lên, khẽ lắc vai, rồi hất mái tóc ra sau…

“‘Gai à… em đã nhổ rồi… ưm…’ Ưỡn ẹo… Không phải kiểu đó sao?”

Yanagisawa nhìn Banri bằng ánh mắt lạnh lùng và lắc đầu.

[IMAGE: ../Images/00000010.jpg]

“Gì mà thế, đâu có giống tí nào! Mới thấy lần đầu chắc là chưa hình dung ra được. Phải thế này này! ‘Fàaa! Mitsuo ơi! Ưm, fảaa!’ Đúng rồi, là thế đấy. ‘Phà phà thế này! Làm ơn phà phà đi! Đừng có phà phà thế! Fàa! Mitsuo ơi! Fàaaa!’”

“Ấy, như thế thì khác gì một người kỳ quặc chứ. Cái mà tớ thấy là ‘Đồ ngốc… Mitsuo… ưm…’ cơ mà.”

“Không không, hoàn toàn không phải vậy! Phải thế này mới đúng! ‘Phắc phắc! Phàaaa! Mitsuo ơi! Phàaa!’ Rồi thì…”

Yanagisawa Mitsuo lại như muốn phô diễn khả năng biểu cảm của mình, đến nỗi gân xanh nổi đầy thái dương, anh nhổm người lên một chút, xoay vặn thân mình, và cuối cùng thì…

“Bạn kia! Đề nghị dừng nói chuyện riêng ngay lập tức!”

“…”

Một ngón tay từ trên bục giảng chỉ thẳng xuống, nhắc nhở. Yanagisawa giật mình khựng lại, ngượng nghịu ngồi thẳng lưng xuống chiếc ghế giống băng gỗ, mà nói thật là chẳng thoải mái chút nào. Anh khẽ đỏ mặt, cúi đầu lí nhí nói khẩu hình “Xin lỗi…”, rồi rụt người lại một cách tội nghiệp. Ánh mắt từ khắp phòng chiếu thẳng vào Tada Banri cũng khiến cậu cảm thấy nóng mặt. Có lẽ, so với việc bị tấn công bằng hoa hồng, thì tình huống này còn đáng xấu hổ hơn nhiều.

Banri liếc mắt sang nhìn Yanagisawa đang đỏ mặt, Yanagisawa cũng nhìn lại Banri, đưa ngón tay lên miệng ra hiệu đừng nói gì cả. Sau đó, thay vì tiếp tục nói chuyện riêng gây phiền nhiễu cho xung quanh, anh bắt đầu nguệch ngoạc những dòng chữ xiên xẹo bằng bút chì vào góc tờ giấy phát.

‘Dù sao thì, lần này chắc chắn sẽ thoát khỏi Kouko trong 4 năm tới!’

‘Đừng tưởng bôi xấu mình thế này là làm mình nản lòng nhé! Mình sẽ tận hưởng cuộc sống đại học!’

‘Cuộc đời mới muôn năm!!!’

‘Tự dooooooo!!!’

Rồi Yanagisawa quay mặt sang, mỉm cười. Hàm răng trắng muốt xếp đều tăm tắp, tạo thành một vòm cung tuyệt đẹp. Banri nghĩ, Yanagisawa chắc hẳn là một thiếu gia con nhà gia giáo đây mà. Sau đó, cậu cũng cầm bút chì lên, thay vì trả lời bằng lời nói, cậu vẽ một hình mèo đang cười toe toét, hét “YES!!!”.

[IMAGE: ../Images/00000011.jpg]

Sau khi nghe xong tất cả các thông tin quan trọng như hướng dẫn về số tín chỉ cần thiết để tốt nghiệp, cách đăng ký các môn học bắt buộc, các khóa học đặc biệt cho sinh viên có nguyện vọng học lên cao học, các khóa luyện thi công chức, và các kỳ thi lấy chứng chỉ khác nhau, buổi định hướng ngày hôm đó cuối cùng cũng kết thúc vào khoảng trưa. Nghe thấy câu nói “Các hoạt động chiêu mộ thành viên câu lạc bộ sẽ được phép bắt đầu từ chiều nay”, Banri và Yanagisawa lập tức nhìn nhau.

Đối với Banri, để tận hưởng cuộc sống đại học, điều quan trọng nhất chính là tham gia câu lạc bộ. Ít nhất, cậu nghĩ vậy. Việc lựa chọn câu lạc bộ, theo cậu, là điều bắt buộc, quan trọng hơn tất cả mọi thứ khác. Ngay lập tức, Banri và Yanagisawa cùng nhau hăm hở đứng dậy rời chỗ. Đúng lúc đó…

“Mitsuo! Phà phà phà phà! Phàu phàu phàaa!”

“…!?”

[IMAGE: ../Images/00000012.jpg]

Bất ngờ bị gọi từ phía sau, Banri và Yanagisawa cùng lúc quay đầu lại. Banri thấy một ngón tay trắng nõn nắm chặt thái dương của Yanagisawa. Đầu của Yanagisawa bị xoay tít ra phía sau, như thể người đó muốn vặn lìa cổ anh ra khỏi người vậy.

“Phàu phàu phàu phàu phàaaaaa!… Kiểu này đúng không nhỉ?”

Sắc mặt Yanagisawa tái mét đi với tốc độ chóng mặt, như thể đang bị thiếu máu não. Ngồi ở hàng ghế cao hơn ngay phía sau, cách qua mặt bàn, là một cô gái với nụ cười hoàn hảo, đang dùng hai tay giữ đầu Yanagisawa. Đó chính là Kaga Kouko. Giữa những gam màu trầm như xanh hải quân hay xám của mọi người, chỉ riêng cô là nổi bật lên một mình trong bộ đồ hai mảnh màu trắng tinh khôi, lấp lánh như phát sáng.

Cô ấy đã ở ngay phía sau hai người họ… suốt từ nãy giờ. Chắc chắn là vậy.

“Na na na na…”, đôi môi Yanagisawa run rẩy.

“Sao… sao cậu lại… ở đây!?”

“Đương nhiên là buổi định hướng mà. Tớ phải ở đây chứ.”

Kouko nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của Yanagisawa, người đang run run cả cánh mũi, rồi từ từ mở đôi môi hoa hồng đang mỉm cười. Hàm răng trắng tinh, đẹp đẽ lại lóe lên giữa đôi môi.

“Vừa nãy tớ đã nói rồi mà, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Cậu không nghe à? Hay là… phà phà phà phà phà!”

Với cử chỉ như vuốt ve, những ngón tay xinh đẹp của Kouko từ từ vuốt mái tóc của Yanagisawa.

“…Cái đó, tớ… nghe thấy rồi sao?”

[IMAGE: ../Images/00000013.jpg]

Bị gạt tay ra một cách thô bạo, Kouko rõ ràng là tức giận.

“Gì vậy?”

Kouko vẫn giữ nguyên nụ cười nhưng giọng nói sắc lạnh như lưỡi dao, cô khoanh tay lại. Với tư thế hơi hất cằm, cô nhìn xuống Yanagisawa từ trên cao. Trong đôi mắt to tròn lấp lánh như viên ngọc đen, phản chiếu bóng hàng mi dài rủ xuống. À mà, hình như trong tầm nhìn của cô ấy, hoàn toàn không có hình bóng của Banri.

“Gì mà ‘gì vậy’! Rốt cuộc là thế nào đây!? Tại sao cậu lại có mặt ở buổi định hướng của trường này!?”

“Lần này, tớ đã chiều theo nguyện vọng của Mitsuo đó. Tớ cũng đã nhập học ở đây rồi.”

“Phắc…!”

“Chà, vẻ mặt vui sướng làm sao. Chúng ta lại có thể cùng nhau học tập thêm bốn năm nữa rồi.”

Yanagisawa nín thở, vò vò mái tóc của mình ba lần “xoẹt xoẹt xoẹt”, rồi qua lớp tóc mái lởm chởm, anh ngẩng lên nhìn Kouko với khuôn mặt như oán linh của một võ sĩ bại trận.

“…Ki, kịch bản thì sao…!? Kịch bản cuộc đời của cậu không phải là sẽ học ngành Văn học Pháp, rồi đến năm ba đại học thì đi du học Pháp sao!? Rồi cậu quyết định sẽ tích lũy kinh nghiệm trong ngành thời trang mà!?”

“Phù”, Kouko nhẹ nhàng thở dài một hơi đầy vẻ mệt mỏi, rồi trượt ngón tay lên mái tóc của mình, mái tóc óng mượt xõa dài đến dưới ngực.

“Đúng là, cần phải chỉnh sửa một chút. Nhưng cũng chẳng có gì to tát. Cuộc sống đại học mà không được tận hưởng cùng Mitsuo thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Tớ cứ nghĩ Mitsuo sẽ học nội bộ cùng tớ, học kinh doanh và kế thừa công ty của bố cậu ấy. Nhưng mà không sao đâu. Tớ không bận tâm nếu chồng tớ là chủ công ty, hay là luật sư cố vấn. Khi biết Mitsuo định lén lút thi tuyển vào trường khác thì tớ cũng ngạc nhiên thật… nhưng mà, tớ nghĩ rằng thay vì làm ầm ĩ để ngăn cản cậu ấy, thì tớ cứ đi theo cậu ấy là được rồi. Hầu hết tất cả những trường mà Mitsuo thi, tớ cũng đã thi cùng cậu ấy đấy.”

[IMAGE: ../Images/00000014.jpg]

“…Tại sao, trường nguyện vọng, lại bị lộ ra chứ… Tớ đã dặn giáo viên chủ nhiệm là phải giữ bí mật mà… Tớ cũng đã thi mà không nói cho bạn bè, không nói cho bất cứ ai mà…”

“Tòa nhà mới của khoa Y học được xây dựng năm nay, cậu biết không? Nó được gọi là Phòng kỷ niệm Kaga đó.”

[IMAGE: ../Images/00000015.jpg]

“Một trường nguyện vọng như thế thì phải nghe ngóng được chứ, nhỉ?”, Kouko lại thong thả giãn đôi lông mày, đôi môi nở một nụ cười đầy tự mãn. Mái tóc của cô được rẽ sang một bên và cài ra sau tai, chiếc bờm tóc lụa với họa tiết xanh và cam làm lộ vầng trán tròn trịa và trắng trẻo. Đường nét từ khuôn mặt ấy, qua chiếc cằm nhỏ nhắn, rồi kéo dài xuống chiếc cổ thon thả của cô khác biệt hoàn toàn so với những nữ sinh khác lướt qua phía sau cô. Quá đỗi tinh tế.

Và, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng, chỉ có thể được miêu tả là một mỹ nhân.

“Mitsuo cũng vui đúng không? Khi được tớ yêu đơn phương đến thế này.”

──Hơn hết, Banri nhận ra chính vẻ mặt tràn đầy tự tin chói lòa, mãnh liệt ấy đã khiến cô gái trở nên xinh đẹp hơn bất kỳ ai. Dù Banri vẫn chưa bị cô để ý thấy.

Yanagisawa Mitsuo vẫn giữ nguyên bộ mặt như vừa ăn phải thuốc độc, đờ đẫn nhìn Kouko.

"Này, vui đúng không? Trả lời đi, Mitsuo."

"...Không vui chút nào..."

"Vui đúng không?"

"...Hoàn toàn không vui..."

"Thật ra là vui mà, đúng không?"

"Tôi bảo là không vui! Phiền phức lắm! Tôi thi vào trường này là để thoát khỏi cậu mà, giờ thì mọi thứ tan tành cả rồi! Vui nỗi gì mà vui chứ!"

Đột nhiên, Kouko dường như phát hiện ra sự có mặt của Banri. Cô ấy nở một nụ cười thân thiện, bất ngờ dành cho Banri, người đang đứng sững sững bên cạnh Yanagisawa Mitsuo.

"Đừng bận tâm. Cái này giống như một căn bệnh vậy. Mitsuo ấy à, cậu ấy chính là cái loại người nổi tiếng đó."

Tsundere.

Ưm.

Cô ấy khẽ đưa ngón tay sơn móng màu be lên khóe miệng, rồi nhún vai nhẹ nhàng. Kèm theo đó là một cái nháy mắt điệu bộ hệt như một diễn viên. Banri không biết phải phản ứng thế nào, đành ấp úng:

"À ừm, tôi là... Tada Banri. Nói sao nhỉ... thôi thì... mong được chiếu cố... Ối!"

Cúi lưng rụt rè của Banri bị đẩy một cái, khiến cậu loạng choạng về phía trước. Yanagisawa Mitsuo đẩy Banri ra, cố gắng tẩu thoát bằng cách chạy bộ theo kiểu nguyên thủy. "Ối! Mitsuo bỏ chạy rồi!" Kouko cũng vội vàng đuổi theo, tiếng giày cao gót vang lanh lảnh khi cô dũng cảm leo lên cầu thang. Dáng vẻ xinh đẹp và nổi bật của Kouko khiến vô số sinh viên năm nhất phải ngoái nhìn và xì xào bàn tán. Chắc hẳn không ít người trong số họ biết rằng những bó hoa hồng lộng lẫy cô đang cầm ban đầu chính là món quà từ cô ấy. Chắc chắn còn có những người từng chứng kiến cuộc "tấn công" ở ngã tư hôm đó nữa.

"...Nói vậy chứ..."

Và rồi, khi nhận ra, cuối cùng, Banri lại một mình.

Banri bị bỏ lại trong giảng đường lớn, cậu đưa mắt nhìn xung quanh. Cuộc cãi vã giữa Yanagisawa Mitsuo và Kouko dường như đã thu hút sự chú ý, và một vài ánh mắt vẫn còn đổ dồn về phía Banri. Cảm thấy không thoải mái, Banri vội vàng gom vội đống văn phòng phẩm đang vương vãi trên bàn vào phong bì.

"Yanassan để quên hết rồi..."

Cầm thêm cả phần của Yanagisawa Mitsuo, người đã để quên tất cả những bản in quan trọng và giáo trình đã phát, Banri sải bước lớn lên cầu thang và ra khỏi giảng đường. Cậu đã đổi số điện thoại và địa chỉ email với Yanagisawa Mitsuo rồi, ngày mai đưa cho cậu ấy là được.

Ra đến hành lang từ một trong số rất nhiều cánh cửa, Banri hòa vào dòng người của các sinh viên năm nhất khác. Có lẽ họ đang bàn kế hoạch vui chơi hay giới thiệu bản thân lần đầu, tiếng nói chuyện và tiếng cười vang lên khắp nơi như những vụ nổ nhỏ. Tòa nhà giảng đường khá cũ kỹ. Đèn huỳnh quang đã ố vàng, khắp các bức tường đều có giằng chéo để chống động đất, và không hiểu sao cửa sổ lại có song sắt. Phải chăng đây là dấu tích của thời kỳ đấu tranh sinh viên, khi trường đại học này cũng từng chứng kiến những cuộc đối đầu gay gắt?

Ôm hai chiếc phong bì vào nách, Banri chầm chậm bước xuống cầu thang. Ở góc hành lang gần khu vực hút thuốc, một nhóm sinh viên năm nhất trông còn chưa đủ hai mươi tuổi đã bắt đầu tụ tập, vẫn còn mặc nguyên bộ vest. Vừa liếc mắt nhìn làn khói mà họ nhả ra, Banri theo chân người phía trước, bước ra ngoài sân trường.

Khoảnh khắc đó.

"Chúc mừng nhập học──────────!"

"...Ôi...!?"

Một tiếng reo hò dữ dội và vô số pháo giấy bay lượn trước mắt. Một đám đông sinh viên đông hơn rất nhiều so với tổng số sinh viên năm nhất.

Đứng ở hàng đầu tiên, vây quanh Banri và các sinh viên năm nhất khác đang chớp mắt ngạc nhiên trước sự việc bất ngờ, là những thành viên mạnh mẽ của câu lạc bộ bóng bầu dục. Họ mặc đồng phục gọn gàng, thân hình to lớn được nhét chặt vào bộ đồ, vừa reo hò tên đội bằng một ngữ điệu đặc biệt đầy nhiệt huyết, vừa nhấc bổng bất cứ ai lọt vào mắt xanh của họ và tung hô một cách nhẹ nhàng.

"Cậu kia, chúc mừng nhập học nhé! Đến đây nào!"

"Tôi không được! Không được đâu! Xin lỗi ạ!"

Banri bắt gặp ánh mắt của một trong số họ, vội vàng cúi đầu và hấp tấp chạy xuống cầu thang ở sảnh chính. Ngay trước mặt cậu, ngay trên đầu cậu, là đủ thứ lời mời chào:

"Có hứng thú với hài kịch không!? Câu lạc bộ chúng mình còn có cả buổi biểu diễn sinh viên nữa đó!"

"Oa, oa, oa ♪ Chúng mình là câu lạc bộ hợp xướng đó ♪"

"Bạn kia, trông bạn có vẻ thích ngủ bụi nhỉ!? Câu lạc bộ Nghiên cứu ngủ bụi ở lối này!"

"Buổi chào đón sinh viên năm nhất của CLB Kịch hài sẽ bắt đầu lúc 2 giờ chiều! Hoàn toàn miễn phí, có đồ uống đó!"

Các tờ rơi được dúi vào tay, những bàn tay vẫy gọi, và những nụ cười tươi tắn, rạng rỡ lần lượt chặn lối Banri đi. Cả sân trường thật sự là một cảnh tượng hỗn loạn, xô đẩy nhau, tất cả các sinh viên năm nhất đều ngỡ ngàng, với vẻ mặt ngơ ngác như chim bồ câu, bị kéo ào ào đến các gian hàng câu lạc bộ chỉ có mỗi cái bàn được xếp tạm. Trong khuôn viên trường không mấy rộng rãi ở giữa lòng thành phố này, giờ đây các câu lạc bộ đã đồng loạt xuất hiện, bắt đầu một lễ hội chiêu mộ tân sinh viên đủ mọi thể loại, từ hóa trang cho đến nhạc cụ rộn ràng.

Một nhóm người khoác áo khoác đồng phục có logo trường đại học, rồi một đám khác không hiểu sao lại mặc đồ bơi và đeo bình dưỡng khí. Câu lạc bộ đấu vật sinh viên mặc quần bó và mặt nạ đang dựng một sàn đấu nhỏ, còn các cô gái lacrosse mặc áo polo và váy ngắn thì ai nấy đều xinh đẹp như người mẫu. Có những kẻ bí ẩn đang bán đồ uống lạnh với giá 50 yên bằng chiếc thùng giữ nhiệt khổng lồ, và những người khác đang vẫy vẫy một thứ trông giống tờ báo, hô hào: "Tất cả thông tin về các môn dễ học đều có ở đây!" – đó là những người đeo dải băng của câu lạc bộ Nghiên cứu truyền thông.

Ngoài ra, còn có những câu lạc bộ khác trong trang phục đồng phục: tennis, judo, và đội cổ vũ đang cùng câu lạc bộ bóng bầu dục khuấy động màn tung hô sinh viên theo kiểu du kích. Có cả kendo và kyudo, còn tuxedo và váy dạ hội chắc là câu lạc bộ khiêu vũ giao tiếp. Những người của đội cổ động mặc đồng phục sinh viên màu đen, trông khó gần kinh khủng.

Và tất nhiên, những câu lạc bộ văn hóa thường là những câu lạc bộ duy nhất cất tiếng gọi Banri, một người có dáng người nhỏ bé, lưng hơi còng, khuôn mặt trẻ con và trông có vẻ thờ ơ, lơ đễnh: "Giờ bắt đầu mê tàu hỏa vẫn chưa muộn đâu!"... đó là câu lạc bộ Nghiên cứu Đường sắt; "Hai lần một năm, đi ra biển không?"... đó là câu lạc bộ Nghiên cứu Văn hóa Manga; "Sáng Chủ Nhật là một mớ hỗn độn đó!"... đó là câu lạc bộ Nghiên cứu Anime. Những câu lạc bộ lạ lùng hơn thì có "Câu lạc bộ Nghiên cứu Truyện trinh thám chỉ toàn thủ thuật kể chuyện", hay "Câu lạc bộ Nghiên cứu Mê cung", và một cái tên khá thú vị là "Câu lạc bộ Thám hiểm Công trình Kiến trúc Khổng lồ". Còn cái "Hát giao duyên với sơn tăng ở núi Takao!" thì không biết là cái gì nữa.

Banri nhận ra, chỉ trong chớp mắt, tay mình đã chất đầy các tờ rơi được dúi vào. Banri không thể dừng lại, bị dòng người dữ dội của tất cả các khóa sinh viên chen chúc xô đẩy, trôi dạt đến trung tâm quảng trường. Ban đầu, cậu định cùng Yanagisawa Mitsuo chọn câu lạc bộ, nhưng với sự hỗn loạn và ồn ào điên cuồng này, Banri không chắc mình có thể thoát ra nguyên vẹn hay không.

"Cậu là sinh viên năm nhất phải không!? Chúng tớ là câu lạc bộ Trà đạo đó, hoan nghênh cả các bạn nam nữa!"

"À, vâng..."

Nào, uống đi uống đi! Uống nữa đi! Uống uống uống uống! Uống đi uống đi! Uống nữa đi! Uống uống uống uống! Uống uống uống uống uống uống uống uống nữa đi thôi nào!

“…À, vâng!”

Tôi cố trụ vững giữa biển người đang xô đẩy, nghiêng người ghé miệng vào chén trà matcha được thúc giục uống cạn. Hít một hơi, tôi nuốt gọn vị đắng chát rồi trả chén. “Uống giỏi lắm!” “Đúng là hảo hán!” Họ vỗ tay khen ngợi, rồi câu lạc bộ Trà đạo lại ngay lập tức chuyển sang mục tiêu tiếp theo, hăng hái reo hò “Uống đi uống đi!”

Tôi vừa dùng mu bàn tay lau miệng – không biết có bị dính màu xanh lè không nữa – thì tiếng còi huýt chói tai vang lên đột ngột khiến tai tôi như muốn nổ tung. Giật mình ngẩng mặt lên, tôi thấy một đoàn người đang băng qua sân trường từ phía bên kia, xé toang đám đông mà tiến đến, chơi nhạc Latin với tiết tấu sôi động, dồn dập. Tiếng còi samba cuồng loạn, những mái tóc vung vẩy không biết là tóc thật hay tóc giả, kiểu tết cornrow đính hạt lấp lánh chói mắt hay dreadlock siêu dài, cả đàn ông lẫn phụ nữ đều khoác lên mình bộ đồ bó sát màu xanh lá cây rực rỡ như áo leotard, tay cầm nhạc cụ, vừa hát vừa diễu hành với âm thanh ầm ĩ.

Đúng là… kinh khủng khiếp… Miệng tôi cứ há hốc ra.

Tada Banri run rẩy vì tiếng còi huýt tưởng chừng làm nổ tung màng nhĩ, mắt mở to. Đại học, đúng là tuyệt vời. Không ngờ nó lại tuyệt vời đến thế này. Cuộc sống sắp tới, chắc chắn cũng sẽ rất tuyệt vời.

Bị cuốn theo nhịp điệu nhanh đến mức điên rồ và hưng phấn tột độ, tôi tin chắc: Ở đây, tôi nhất định có thể trở thành một con người mới. Những ngày tháng vô vọng đuổi theo ảo ảnh của bản thân đã mất sẽ hoàn toàn chấm dứt.

Giấy màu nhảy múa. Vô số tờ quảng cáo bay lượn trong gió. Hàng dài trống chiêng. Tiếng hò hét trầm đục của cánh đàn ông. Giọng cười the thé, vang vọng của phụ nữ. Cái điên cuồng chói lọi, rực rỡ của mùa xuân này. Nhịp tim tôi cũng đập dồn dập như thể bị lay động bởi tiết tấu của cuộc diễu hành. Khép mắt lại, mọi thứ chìm vào bóng tối, chẳng còn thấy gì nữa.

Tada Banri.

Nếu mở mắt ra, mày sẽ có thể tìm thấy một bản thể mới vừa được sinh ra. Một bản thể thức dậy trong căn phòng mới, gặp gỡ những người bạn mới, và ngủ thiếp đi trong căn phòng mới.

Trước khi mở mắt lần nữa, tôi thầm ước nguyện, vẽ ra trong tâm trí mình. Đôi mắt mới đầu tiên sẽ nhìn thấy một thế giới mới tuyệt vời. Những ngày tháng vui vẻ, hân hoan, tràn đầy, dù có cô đơn hay lạc lõng, thì… tất cả sẽ tỏa sáng rực rỡ một màu vàng óng, những ngày tháng chói chang đến lóa mắt.

Tôi sẽ sống những ngày tháng như vậy. Gặp gỡ thật nhiều người, yêu thương thật nhiều người, cùng thật nhiều người sống trên thế giới này. Banri thầm ước nguyện trong mùa xuân này, mùa của sự đâm chồi nảy lộc của vạn vật.

Và nếu tôi có thể sống như vậy, chắc chắn rồi tôi cũng sẽ yêu.

Tôi muốn được yêu.

Tôi muốn dành trọn cả trái tim mình để yêu thương một người duy nhất. Nghe có vẻ tầm thường khi nói ra như vậy, nhưng Banri là một người phàm tục nên không còn cách nào khác. Tôi muốn gặp một người con gái duy nhất. Tôi muốn một tình yêu mà tôi có thể đánh cược tất cả. Không cần phải là một người ghê gớm về mọi mặt như Yanagisawa Mitsuo, một người bình thường cũng được.

Tôi cảm thấy như mình đang lao mình vào dòng chảy của định mệnh. Hãy nhảy vào dòng nước xiết của thế giới mới, nắm chặt trong tay mình những điều cần gặp, những điều cần tìm kiếm, Tada Banri.

Tôi vẫn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu,

“3, 2, 1… chuẩn bị…”

“Đây rồi!” Tôi bừng mắt mở.

Hãy đến đây, những cuộc gặp gỡ định mệnh!

*Tiếng trống dồn dập, nhạc samba sôi động vang lên*

“…Hả!? Ôi!?”

Trước mắt tôi là… một đám vũ công khoác lên mình trang phục lấp lánh màu xanh ngọc lục bảo. Nhiều vũ công xếp thành đội hình bao quanh Banri, thực hiện những bước nhảy điệu nghệ. Trong lúc tôi mải mê nhắm mắt, lẩm bẩm mơ mộng ban ngày, thì không biết từ lúc nào tôi đã bị bao vây bởi đội hình cuối của cuộc diễu hành, đội nhảy samba lộng lẫy. Hay nói đúng hơn, chính vì Banri cứ đứng ngây ra như trời trồng mà cản trở mọi người nhảy, khiến cuộc diễu hành không thể tiếp tục trôi chảy.

Tôi vừa nói “xin lỗi xin lỗi” vừa cố gắng thoát khỏi đội hình, nhưng những cánh tay và đôi chân đang nhảy theo nhịp cứ vung ra “Bốp! Chát!” chặn lối thoát. Tôi cố gắng uốn éo người hết sức để không làm gián đoạn vũ đạo, nhưng những bước nhảy của các vũ công lại cứ xen vào giữa hai chân Banri, sâu đến nỗi để không va vào họ, tôi đành phải nhảy theo. Tôi đá chân liên tục, lắc hông, cứ thế mà mặc kệ đời,

“Hêiiiiiiiiiii!”

Tôi vươn hai tay, chỉ ngón trỏ lên trời, tạo dáng hết sức! Tôi gào to hết cỡ.

Gần như ngay lập tức, một vật trang trí từ một chiếc mặt nạ của ai đó đang xoay người phía sau đã đập thẳng vào gáy Banri. Choáng váng… tôi cứ nghĩ mình sẽ bị hạ gục dễ dàng, ngã sấp mặt một cách xấu xí – đó là khoảnh khắc tôi nghĩ vậy.

Một cánh tay mạnh mẽ túm lấy tôi, kéo đi.

Banri cuối cùng cũng được kéo ra khỏi đội hình vũ công, như thể bị lôi đi cùng với đôi chân đang lảo đảo.

Tôi suýt ngã nhào dưới chân các sinh viên, thì một giọng nói cất lên:

“’Hêy!’ gì chứ, nghiệp dư. Đang làm cái trò gì vậy?”

“…À…”

Tôi nhìn người đó.

“Năm nhất?”

Tôi gật đầu.

Cảnh tượng này thật siêu thực.

Người đã giúp Banri là… một người mặc kimono màu trắng với họa tiết cỏ cây. Chiếc obi màu đỏ tươi. Và một chiếc nón lá hình bán nguyệt. Đội nón và buộc sợi dây đỏ dưới cằm, gần nửa khuôn mặt của cô ấy bị che khuất. Đôi môi căng mọng lộ ra được tô son đỏ tươi quyến rũ đến lạ, khiến mắt tôi vô thức bị hút vào. Cứ như một cảnh trong phim cổ trang vậy. Với dáng vẻ như một lữ khách sắp gục ngã, Banri đang được một vị nữ thần cứu rỗi từ thời Edo nắm giữ.

“Khoa nào?”

“À… Khoa Luật ạ. Em là Tada Banri…”

“Tôi là Rinda.”

Rinda.

Thế giới lại càng trở nên méo mó. Cứ nghĩ mình được người từ thời Edo cứu khỏi điệu nhảy samba, hóa ra người đó là người nước ngoài và…

“Vì tôi là Hayashida, nên là Rinda. Năm hai. Thôi nhé.”

…À, là người Nhật.

“Khoan đã…!”

Tôi vô thức cất tiếng gọi khi Rinda định đứng dậy. Khoảnh khắc cô ấy quay lại, một thoáng khuôn mặt trắng nõn hiện ra dưới vành nón. Một gương mặt trông có vẻ dịu dàng, hoàn toàn khác với giọng nói nghe có vẻ cục cằn của cô ấy.

“…Cái… son môi của tiền bối… đẹp thật đấy ạ…”

Nói xong tôi mới nhận ra. Sao mình lại lỡ buột miệng nói ra câu biến thái như vậy chứ. Chỉ là, tôi lỡ nói ra rồi. Chính xác những gì đang hiện lên trong đầu tôi.

Tôi nghĩ mình có bị bỏ mặc với câu “Đồ biến thái!” thì cũng đáng, nhưng Rinda lại nở một nụ cười rạng rỡ dưới vành nón, đôi môi quyến rũ cong lên. Rồi cô ấy nhẹ nhàng lắc hông theo nhịp điệu sôi động, để mặc Banri mà bước đi về phía đội hình diễu hành đầy màu sắc.

Ngay trước khi bị nuốt chửng vào đám đông và khuất dạng, cô ấy quay lại nhìn Banri lần cuối, rồi “Chụt!” một tiếng, vẫy vạt áo kimono và ném một nụ hôn gió cho tôi.

Banri nhận lãnh nụ hôn mà không khỏi choáng váng, một tay ôm lấy trái tim đang bị “trúng tên”.

Trong một ngày mà lại nhận được đến hai nụ hôn gió từ hai người khác giới khác nhau… dù rằng một trong số đó không phải dành cho mình. Thế nhưng,

“...Chà chà!”

Khởi đầu mùa xuân thật sôi động, đến mức khiến tôi quên đi thân phận cô độc lẻ bóng của mình vào lúc này.